Chương 78
Cún
19/04/2020
Cuộc giọng kết thúc, trong xe rơi vào im lặng, không một ai chịu mở
miệng. Trước đó, Thiên Nhi được chứng kiến cảnh người bạn của mình tức
giận.
Cô đã nêu rõ quan điểm của mình, tốt nhất Đăng đừng xen vào, trong hợp đồng không có điều khoản đó. Anh miết cằm cô, sức lực không lớn, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp đang cô gắng cự tuyệt kia, anh muốn nghe câu trả lời đủ thuyết phục từ cô. Thiên Nhi né tránh ánh mắt sắc như mũi dao đó, cô biết cô không trả lời, người này sẽ không buông tha cho cô :
- Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của em.
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh, đang ở trên quốc lộ, một vài chiếc xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi vì xe của Đăng không chịu đi. Những âm thanh chói tai kia không hề lọt vào tai anh, anh tức giận, buông cô ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào vết bầm trên cổ cô, giọng nói có phần trầm hơn so với bình thường, nhẹ tựa sương :
- Chỉ vì một kế hoạch trả thù cỏn con như thế mà em phải hi sinh bản thân mình vậy sao?
- Đối với anh là cỏn con, còn đối với em nó rất quan trọng.
Cô bình ổn trở lại, phản ứng thái quá của anh khiến cô hơi hoảng hốt.
Anh khởi động xe, tiếp tục nói :
- Tôi có thể giúp em xử lí hắn, chỉ cần em trả tiền công.
- Bạo lực không phải cách trả thù đau đớn nhất, cách trả thù độc ác, đau đớn nhất chính là khiến hắn yêu em đến mê muội, có thể vì em mà hi sinh bản thân, kể cả tính mạng, sau đó em phản bội hắn. Để cho hắn hiểu cảm giác từ thiên đường bị đày xuống địa ngục là thế nào. Dù sao em cũng đâu còn trong sạch, làm một lần hay nhiều lần cũng như nhau thôi.
Đúng vậy, một lần hay nhiều lần thì trinh tiết cũng không còn, quan trọng cái gì? Mục tiêu của cô là trả thù hắn, chỉ cần trả thù hắn thì điều gì cô cũng có thể làm.
- Não của em vứt đâu rồi?
Cô không trả lời nữa. Đăng đằng nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Cô chỉ mong anh hiểu được mục tiêu của cô, tôn trọng nó như tôn trọng cô. Thiên Nhi không biết người bạn này làm nghề gì, nhưng anh là một người lắm tiền, không lắm tiền thì cũng nhiều của, nhìn lên chiếc xe, quần áo cùng phong thái, cử chỉ là có thể nhận ra. Chẳng hiểu sao anh lại đi nhận cái hợp đồng làm ăn với giá chẳng bằng 1/1000 cái xe của anh. Rảnh rỗi thật!
Xung quanh chỉ còn lại tạp âm, xe tiếp tục đi.
- Đây là lần cuối tôi nói với em điều này, tôi là bạn của em, nếu tên khốn kia còn đối xử với em như thế này nữa thì mặc kệ em ngăn cản, tôi sẽ cho hắn nếm mùi đau đớn.
Anh lên tiếng phá vỡ không gian im ắng. Vừa tiếp xúc với Thiên Nhi, trong lòng anh đã ấn định mình phải có trách nhiệm bảo vệ, giúp đỡ cô bé này. Cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, khôn ngoan, cách đối nhân xử thế vô cùng qua loa, xa cách, nói chuyện với cô ấy anh luôn có cảm giác hai người bị ngăn cách bởi một bức tường kim loại dày không cách nào vượt qua, mãi cho đến tận bây giờ, Thiên Nhi mới buông lớp vỏ phòng bị kia xuống với anh. Nhìn cô thế này, anh khó chịu, không can tâm.
Thiên Nhi gật đầu, không trả lời lại. Cô cũng tự biết trong lòng, hắn sẽ không thể làm gì tổn thương đến cô thêm một lần nào nữa.
Đăng lái xe đưa cô đến đồn cảnh sát. Thì ra bạn anh giữ chức khá cao ở cơ quan cảnh sát, dựa vào quan hệ anh nhờ bạn mình điều tra tung tích về Linh Đan, Đăng không tin không có kẽ hở nào trong việc mất tích này.
Một tiếng sau, Thiên Nhi nhận được điện thoại của Chấn Phong, vừa mở máy, cô đã nghe được giọng nói đầy lo lắng, cùng gấp gáp của anh :
- Tôi biết địa chỉ rồi, Linh Đan bị bắt cóc, tôi phải đi đến tìm.
- Ở đâu, tôi sẽ đi đến có cùng cậu?
Thiên Nhi cảm thấy hốt hoảng. Chấn Phong trả lời rất nhanh, tiếng thở mạnh, tiếng bước chân cô nghe thấy rõ, anh đang chạy.
- Số nhà *** đường RM, phố ABC. Cẩn thận.
- Tôi có người khác bảo vệ rồi, cậu cũng cẩn thận.
Hai người tắt máy. Thiên Nhi nói địa chỉ cho anh, bảo anh lập tức đi tới. Anh đề xuất để cho vài chiến sĩ cảnh sát đi cùng thì cô lại có một cuộc gọi, bên kia nói vỏn vẹn một câu rồi tắt máy :
- Không được báo cảnh sát.
Thiên Nhi chấn động, người đó theo dõi cô?
Cô ngăn anh lại, nói đi đến đó xem sao đã, gia đình Linh Đan còn chưa báo thì họ làm gì có quyền báo.
Đăng đồng ý, lái xe đi đến địa điểm mà Chấn Phong đưa. Cách đây khá xa.
***
Chấn Phong cả người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, hai cái cúc áo ở trên đã bị tháo ra, anh lái xe motor của mình tăng tốc hết mức, gió phả vào cơ thể đau rát, dù nó đã nhanh kinh hồn nhưng anh vẫn muốn nhanh nữa, nhanh nữa. Anh nhớ Linh Đan đến điên rồi, càng lo cho nó hơn.
Chấn Phong dừng lại trước một căn nhà được xây riêng lẻ, nhìn bề ngoài khá cũ kĩ, có vẻ không có người sinh sống, không có người dân quanh đây. Anh đã nhờ sự giúp đỡ của bố mình, muốn ông mang người đến cứu Linh Đan. Nếu nói tên ông ra, chắc hẳn những người giang hồ ở thành phố này sẽ biết. Anh tách ra sống riêng cũng vì lí do an toàn cho bản thân và không muốn dây dưa đến công việc của bố, anh không muốn đi theo vết xe đổ của ông.
Cố trấn an bản thân, anh nhẹ nhàng đi vào căn nhà to lớn trước mắt. Cánh cửa không khóa, động tĩnh duy nhất là tiếng cót két khi anh mở cửa. Chấn Phong rất tập chung, cả cơ thể đều luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, anh đưa mắt nhìn xung quanh, không một biểu hiện khác thường nào cả. Bước vào nhà, mùi ẩm mốc, bụi bẩn sộc vào mũi khiến Phong khó chịu. Anh lặng lẽ bước tiếp. Trong tấm hình bố anh gửi, Linh Đan bị giam giữ ở một phòng có cửa sổ, lúc nãy đứng ngoài anh đã quan sát xung quanh một lượt, căn biệt thự lớn thế này chỉ có bốn phòng là có cửa sổ.
Anh dựa theo phán đoán, đi tìm từng phòng một. Trong quá trình dò xét, kì lạ anh chẳng gặp chút cản trở nào, mọi việc đều thuận lợi đến quái dị.
Chấn Phong bước vào một căn phòng diện tích khoảng bảy mét vuông, không lớn không nhỏ. Điều làm anh kinh ngạc, bất ngờ lúc này không phải là trong phòng có Linh Đan, người xuất hiện trong đây là bố anh - Chấn Huy. Trí não chưa thể xử lí tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Anh không mong muốn suy nghĩ của mình là đúng.
Người đối diện với Phong nhìn anh bằng ánh mắt tán dương, đầy quỷ dị. Chấn Phong căng thẳng, cả người không tự chủ gồng lên :
- Bố, chuyện này là thế nào, Linh Đan đâu? Bố lừa con?
Ông lắc đầu :
- Bố không lừa con, trước đó con bé vẫn còn ở đây.
- Vậy giờ cô ấy đâu rồi?
Anh như hét lên. Cảm giác bất an lại ùa về như nước lũ, cả người lạnh toát. Anh cứ ngỡ lần này sẽ tìm được nó, sẽ kéo nó về lại bên mình.
Cô đã nêu rõ quan điểm của mình, tốt nhất Đăng đừng xen vào, trong hợp đồng không có điều khoản đó. Anh miết cằm cô, sức lực không lớn, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp đang cô gắng cự tuyệt kia, anh muốn nghe câu trả lời đủ thuyết phục từ cô. Thiên Nhi né tránh ánh mắt sắc như mũi dao đó, cô biết cô không trả lời, người này sẽ không buông tha cho cô :
- Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của em.
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh, đang ở trên quốc lộ, một vài chiếc xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi vì xe của Đăng không chịu đi. Những âm thanh chói tai kia không hề lọt vào tai anh, anh tức giận, buông cô ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào vết bầm trên cổ cô, giọng nói có phần trầm hơn so với bình thường, nhẹ tựa sương :
- Chỉ vì một kế hoạch trả thù cỏn con như thế mà em phải hi sinh bản thân mình vậy sao?
- Đối với anh là cỏn con, còn đối với em nó rất quan trọng.
Cô bình ổn trở lại, phản ứng thái quá của anh khiến cô hơi hoảng hốt.
Anh khởi động xe, tiếp tục nói :
- Tôi có thể giúp em xử lí hắn, chỉ cần em trả tiền công.
- Bạo lực không phải cách trả thù đau đớn nhất, cách trả thù độc ác, đau đớn nhất chính là khiến hắn yêu em đến mê muội, có thể vì em mà hi sinh bản thân, kể cả tính mạng, sau đó em phản bội hắn. Để cho hắn hiểu cảm giác từ thiên đường bị đày xuống địa ngục là thế nào. Dù sao em cũng đâu còn trong sạch, làm một lần hay nhiều lần cũng như nhau thôi.
Đúng vậy, một lần hay nhiều lần thì trinh tiết cũng không còn, quan trọng cái gì? Mục tiêu của cô là trả thù hắn, chỉ cần trả thù hắn thì điều gì cô cũng có thể làm.
- Não của em vứt đâu rồi?
Cô không trả lời nữa. Đăng đằng nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Cô chỉ mong anh hiểu được mục tiêu của cô, tôn trọng nó như tôn trọng cô. Thiên Nhi không biết người bạn này làm nghề gì, nhưng anh là một người lắm tiền, không lắm tiền thì cũng nhiều của, nhìn lên chiếc xe, quần áo cùng phong thái, cử chỉ là có thể nhận ra. Chẳng hiểu sao anh lại đi nhận cái hợp đồng làm ăn với giá chẳng bằng 1/1000 cái xe của anh. Rảnh rỗi thật!
Xung quanh chỉ còn lại tạp âm, xe tiếp tục đi.
- Đây là lần cuối tôi nói với em điều này, tôi là bạn của em, nếu tên khốn kia còn đối xử với em như thế này nữa thì mặc kệ em ngăn cản, tôi sẽ cho hắn nếm mùi đau đớn.
Anh lên tiếng phá vỡ không gian im ắng. Vừa tiếp xúc với Thiên Nhi, trong lòng anh đã ấn định mình phải có trách nhiệm bảo vệ, giúp đỡ cô bé này. Cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ, khôn ngoan, cách đối nhân xử thế vô cùng qua loa, xa cách, nói chuyện với cô ấy anh luôn có cảm giác hai người bị ngăn cách bởi một bức tường kim loại dày không cách nào vượt qua, mãi cho đến tận bây giờ, Thiên Nhi mới buông lớp vỏ phòng bị kia xuống với anh. Nhìn cô thế này, anh khó chịu, không can tâm.
Thiên Nhi gật đầu, không trả lời lại. Cô cũng tự biết trong lòng, hắn sẽ không thể làm gì tổn thương đến cô thêm một lần nào nữa.
Đăng lái xe đưa cô đến đồn cảnh sát. Thì ra bạn anh giữ chức khá cao ở cơ quan cảnh sát, dựa vào quan hệ anh nhờ bạn mình điều tra tung tích về Linh Đan, Đăng không tin không có kẽ hở nào trong việc mất tích này.
Một tiếng sau, Thiên Nhi nhận được điện thoại của Chấn Phong, vừa mở máy, cô đã nghe được giọng nói đầy lo lắng, cùng gấp gáp của anh :
- Tôi biết địa chỉ rồi, Linh Đan bị bắt cóc, tôi phải đi đến tìm.
- Ở đâu, tôi sẽ đi đến có cùng cậu?
Thiên Nhi cảm thấy hốt hoảng. Chấn Phong trả lời rất nhanh, tiếng thở mạnh, tiếng bước chân cô nghe thấy rõ, anh đang chạy.
- Số nhà *** đường RM, phố ABC. Cẩn thận.
- Tôi có người khác bảo vệ rồi, cậu cũng cẩn thận.
Hai người tắt máy. Thiên Nhi nói địa chỉ cho anh, bảo anh lập tức đi tới. Anh đề xuất để cho vài chiến sĩ cảnh sát đi cùng thì cô lại có một cuộc gọi, bên kia nói vỏn vẹn một câu rồi tắt máy :
- Không được báo cảnh sát.
Thiên Nhi chấn động, người đó theo dõi cô?
Cô ngăn anh lại, nói đi đến đó xem sao đã, gia đình Linh Đan còn chưa báo thì họ làm gì có quyền báo.
Đăng đồng ý, lái xe đi đến địa điểm mà Chấn Phong đưa. Cách đây khá xa.
***
Chấn Phong cả người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, hai cái cúc áo ở trên đã bị tháo ra, anh lái xe motor của mình tăng tốc hết mức, gió phả vào cơ thể đau rát, dù nó đã nhanh kinh hồn nhưng anh vẫn muốn nhanh nữa, nhanh nữa. Anh nhớ Linh Đan đến điên rồi, càng lo cho nó hơn.
Chấn Phong dừng lại trước một căn nhà được xây riêng lẻ, nhìn bề ngoài khá cũ kĩ, có vẻ không có người sinh sống, không có người dân quanh đây. Anh đã nhờ sự giúp đỡ của bố mình, muốn ông mang người đến cứu Linh Đan. Nếu nói tên ông ra, chắc hẳn những người giang hồ ở thành phố này sẽ biết. Anh tách ra sống riêng cũng vì lí do an toàn cho bản thân và không muốn dây dưa đến công việc của bố, anh không muốn đi theo vết xe đổ của ông.
Cố trấn an bản thân, anh nhẹ nhàng đi vào căn nhà to lớn trước mắt. Cánh cửa không khóa, động tĩnh duy nhất là tiếng cót két khi anh mở cửa. Chấn Phong rất tập chung, cả cơ thể đều luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, anh đưa mắt nhìn xung quanh, không một biểu hiện khác thường nào cả. Bước vào nhà, mùi ẩm mốc, bụi bẩn sộc vào mũi khiến Phong khó chịu. Anh lặng lẽ bước tiếp. Trong tấm hình bố anh gửi, Linh Đan bị giam giữ ở một phòng có cửa sổ, lúc nãy đứng ngoài anh đã quan sát xung quanh một lượt, căn biệt thự lớn thế này chỉ có bốn phòng là có cửa sổ.
Anh dựa theo phán đoán, đi tìm từng phòng một. Trong quá trình dò xét, kì lạ anh chẳng gặp chút cản trở nào, mọi việc đều thuận lợi đến quái dị.
Chấn Phong bước vào một căn phòng diện tích khoảng bảy mét vuông, không lớn không nhỏ. Điều làm anh kinh ngạc, bất ngờ lúc này không phải là trong phòng có Linh Đan, người xuất hiện trong đây là bố anh - Chấn Huy. Trí não chưa thể xử lí tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Anh không mong muốn suy nghĩ của mình là đúng.
Người đối diện với Phong nhìn anh bằng ánh mắt tán dương, đầy quỷ dị. Chấn Phong căng thẳng, cả người không tự chủ gồng lên :
- Bố, chuyện này là thế nào, Linh Đan đâu? Bố lừa con?
Ông lắc đầu :
- Bố không lừa con, trước đó con bé vẫn còn ở đây.
- Vậy giờ cô ấy đâu rồi?
Anh như hét lên. Cảm giác bất an lại ùa về như nước lũ, cả người lạnh toát. Anh cứ ngỡ lần này sẽ tìm được nó, sẽ kéo nó về lại bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.