Chương 87
Cún
21/04/2020
Haha, sao cô lại quên mất chứ. Hắn là loại người như nào cô còn không rõ sao? Thiên Nhi quay người bỏ đi. Chưa kịp ra khỏi quán, vai cô bị
một bàn tay đẩy lại.
- Này cô em, đi đâu đấy, có muốn chơi với anh không?
Cô nhanh chóng liếc xung quanh, là một đám thanh niên con nhà giàu thích ăn chơi, tiêu sài.
- Tránh ra.
Cô lạnh lùng để lại một câu rồi cất bước rời đi. Vai lại bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy lại.
- Có cá tính đấy, xem đêm nay cô em có thể thỏa mãn hết tất cả tụi anh không?
Cô bị chúng vây quanh, vì lúc nãy quá vội vàng mà trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh và một chiếc áo khoác.
Áo khoác bị chúng thô lỗ kéo đến tuột ra.
- Xem này, tiểu dâm đãng đến áo lót còn không thèm mặc.
Thiên Nhi cô thoát khỏi những bàn tay dơ bẩn đang cô chạm đến mình.
"Thiên Vương, cứu tôi!"
- Cút.
Giọng nói quen thuộc không mang theo chút ấm áp nào vang lên. Đăng vừa kết thúc buổi nói chuyện với đối tác, xuống đến nơi vô tình lại gặp cảnh tượng quen thuộc này, vốn không muốn quan tâm mà đi qua nhưng anh không ngờ cô gái đen đủi bị ức hiếp đó lại là Thiên Nhi. Đăng lập tức sai vệ sĩ xử lí đám công tử đã trêu đùa Thiên Nhi, cho dù bố mẹ chúng có là ai, anh cũng không sợ, anh thừa khả năng khiến cả cơ ngơi nhà chúng phá sản.
Cơ thể cô được chùm bởi một chiếc áo khoác, hương thơm nam tính quen thuộc. Lúc cô tuyệt vọng nhất không phải là Thiên Vương mà là Đăng cứu. Lúc nguy hiểm nhất người cô gọi tên là Thiên Vương, nhưng anh lại là người đến bên cô. Cô đã mang ơn anh quá nhiều rồi. Cơ thể sợ hãi đến run rẩy trong vòng tay anh đã dần trấn an. Anh không nói gì mà đưa cô rời đi.
Thật may là có anh, tại sao lúc đó cô lại nhớ đến Thiên Vương chứ, hắn đang vui vẻ trầm luân cùng cô gái quyến rũ nào đó.
- Cảm ơn anh...
- Sao em lại đến nơi nguy hiểm như vậy, thân con gái một thân một mình, ăn mặc cũng không an toàn.
Anh lo lắng nhiều hơn là tức giận, giả sử nếu anh không có ở đây, cô sẽ ra sao, anh không dám tưởng tượng.
Nếu Đăng không đến đó, thì người cứu cô có lẽ là Thiên Vương. Hắn ôm hôn cô gái đó, rồi nhìn ra đó không phải là Thiên Nhi. Hắn say đến hỏng não rồi. Lảo đảo rời đi, hắn thấy được cảnh cô bị ức hiếp, chưa kịp lao đến thì cô đã ở trong lòng của anh ta.
Hắn vừa tự hỏi cô đến đây làm gì? Đến tìm hắn sao? Nhưng sau khi thấy Đăng, hắn mới biết thì ra cô tới tìm người mình yêu. Nực cười thật. Hắn lại trở về quầy rượu.
Thiên Nhi trầm mặc không nói gì. Một lúc sau cô mới tiếp tục:
- Anh giúp em quá nhiều, em không biết phải trả ơn thế nào nữa.
- Em đã cứu sống tôi, nên tôi mới là người mang ơn em.
***
Những ngày tiếp theo đó, hắn chưa từng trở về nhà, Thiên Nhi không gặp hắn cũng không đi tìm hắn, tìm để lại thấy cảnh như hôm trước? Cô bận rộn chuẩn bị các thủ tục cho chuyến đi. Chuyến bay Đăng đã giúp cô đổi lịch đến trước hôn lễ.
Ngày bay, Thiên Nhi bí mặt đặt tấm thẻ ngân hàng chứa toàn bộ tiền học bổng vào ngăn tủ trong phòng bố mẹ cô cùng một tấm thư: Số tiền này con gửi trước bố mẹ, sau khi đi làm có tiền, chắc chắn con sẽ bù đắp công ơn của bố mẹ đã cứu con, nuôi nấng con để con có được như ngày hôm nay.
Cô đi bí mật, không báo cho ai ngoài Nghi. Sân bay, Nghi nhìn Thiên Nhi. Có chút tiếc nuối khi Nhi và Vương không thể thành một đôi. Nhưng nhìn người bên cạnh Thiên Nhi, cô lại thấy an tâm. Là một bác sĩ tâm lí, đương nhiên Nghi có thể nhìn ra Thiên Nhi đã yêu Thiên Vương, chỉ là Thiên Nhi luôn nghĩ mình hận Thiên Vương nên không biết mà thôi. Tương lai sau này của Thiên Nhi vẫn quan trọng hơn, cô bé là một người tài giỏi, cô bé sẽ thành công. Sau này Thiên Vương và Nhi có tìm được đến nhau hay không thì có lẽ phải xem duyên số.
- Đến nơi nhớ gọi cho chị nhé.
- Vâng em biết rồi.
Một cái ôm ấm áp dành cho nhau.
Nghi bắt tay với Đăng, mỉm cười:
- Nhờ anh chăm sóc cho Thiên Nhi, đất khách quê người có người bạn người bè vẫn đỡ cô đơn hơn.
- Ừm, tất nhiên tôi sẽ làm vậy.
Hắn không đến, tất nhiên rồi, hắn không biết hôm nay là ngày cô bay, lịch bay thay đổi đột xuất mà. Mấy ngày nay chưa gặp hắn, sắp rời đi thật muốn gặp hắn một lần, ngắm nhìn gương mặt của hắn để nhớ cho thật kĩ.
Máy bay cất cánh. Mười mấy tiếng bay mệt mỏi rã rời. Xa thật, nửa vòng trái đất rồi.
***
Ngày cưới, cô dâu xinh đẹp tựa thiên thần trong bộ váy cưới trắng tinh khôi hạnh phúc bên chú rể điển trai tuấn tú. Đó là trong ảnh cưới. Còn hắn bị người nhà tìm thấy trong một quán bar, bộ dạng say khướt, râu ria mới mấy ngày đã mọc lởm chởm, ép hắn đến lễ đường.
Hắn đã tỉnh táo hơn một chút vì cơn đau ở bụng hành hạ, hắn cầm hoa, hy vọng cô dâu của hắn sẽ tới. Hắn cố vớt vát lại chút hy vọng nhỏ nhoi, mặc kệ đau mà mỉm cười đợi Thiên Nhi tới, nhưng cô vẫn không tới. Trong lòng hoàn toàn sụp đổ, hắn đau đến kiệt sức. Nhập viện vì dạ dày viêm loét trầm trọng.
Hôn lễ bị hủy, hai bên gia đình vô cùng mất mặt. Cũng may Thiên Nhi đỗ Harvard, nếu không cái link sex kia bị đào lên thì bọn họ biết chui vào đâu.
Từ thông gia, Hoàng Văn Minh và người bố nuôi của Thiên Nhi lao đầu vào công việc, điên cuồng đấu đá tranh giành quyền lợi. Cuối cùng con cáo già Hoàng Văn Minh lôi ra những bằng chứng công ti của gia đình Thiên Nhi làm ăn phi pháp, các cổ đông lần lượt rút vốn. Không thể cứu vớt nổi, ông ta gọi điện quát mắng cô:
- Thứ đàn bà vong ơn bội nghĩa, đúng là nuôi ong tay áo mà! Mày có biết là tại vì mày mà công ti, công sức cả đời của tao sụp đổ rồi không?
- Này cô em, đi đâu đấy, có muốn chơi với anh không?
Cô nhanh chóng liếc xung quanh, là một đám thanh niên con nhà giàu thích ăn chơi, tiêu sài.
- Tránh ra.
Cô lạnh lùng để lại một câu rồi cất bước rời đi. Vai lại bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy lại.
- Có cá tính đấy, xem đêm nay cô em có thể thỏa mãn hết tất cả tụi anh không?
Cô bị chúng vây quanh, vì lúc nãy quá vội vàng mà trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh và một chiếc áo khoác.
Áo khoác bị chúng thô lỗ kéo đến tuột ra.
- Xem này, tiểu dâm đãng đến áo lót còn không thèm mặc.
Thiên Nhi cô thoát khỏi những bàn tay dơ bẩn đang cô chạm đến mình.
"Thiên Vương, cứu tôi!"
- Cút.
Giọng nói quen thuộc không mang theo chút ấm áp nào vang lên. Đăng vừa kết thúc buổi nói chuyện với đối tác, xuống đến nơi vô tình lại gặp cảnh tượng quen thuộc này, vốn không muốn quan tâm mà đi qua nhưng anh không ngờ cô gái đen đủi bị ức hiếp đó lại là Thiên Nhi. Đăng lập tức sai vệ sĩ xử lí đám công tử đã trêu đùa Thiên Nhi, cho dù bố mẹ chúng có là ai, anh cũng không sợ, anh thừa khả năng khiến cả cơ ngơi nhà chúng phá sản.
Cơ thể cô được chùm bởi một chiếc áo khoác, hương thơm nam tính quen thuộc. Lúc cô tuyệt vọng nhất không phải là Thiên Vương mà là Đăng cứu. Lúc nguy hiểm nhất người cô gọi tên là Thiên Vương, nhưng anh lại là người đến bên cô. Cô đã mang ơn anh quá nhiều rồi. Cơ thể sợ hãi đến run rẩy trong vòng tay anh đã dần trấn an. Anh không nói gì mà đưa cô rời đi.
Thật may là có anh, tại sao lúc đó cô lại nhớ đến Thiên Vương chứ, hắn đang vui vẻ trầm luân cùng cô gái quyến rũ nào đó.
- Cảm ơn anh...
- Sao em lại đến nơi nguy hiểm như vậy, thân con gái một thân một mình, ăn mặc cũng không an toàn.
Anh lo lắng nhiều hơn là tức giận, giả sử nếu anh không có ở đây, cô sẽ ra sao, anh không dám tưởng tượng.
Nếu Đăng không đến đó, thì người cứu cô có lẽ là Thiên Vương. Hắn ôm hôn cô gái đó, rồi nhìn ra đó không phải là Thiên Nhi. Hắn say đến hỏng não rồi. Lảo đảo rời đi, hắn thấy được cảnh cô bị ức hiếp, chưa kịp lao đến thì cô đã ở trong lòng của anh ta.
Hắn vừa tự hỏi cô đến đây làm gì? Đến tìm hắn sao? Nhưng sau khi thấy Đăng, hắn mới biết thì ra cô tới tìm người mình yêu. Nực cười thật. Hắn lại trở về quầy rượu.
Thiên Nhi trầm mặc không nói gì. Một lúc sau cô mới tiếp tục:
- Anh giúp em quá nhiều, em không biết phải trả ơn thế nào nữa.
- Em đã cứu sống tôi, nên tôi mới là người mang ơn em.
***
Những ngày tiếp theo đó, hắn chưa từng trở về nhà, Thiên Nhi không gặp hắn cũng không đi tìm hắn, tìm để lại thấy cảnh như hôm trước? Cô bận rộn chuẩn bị các thủ tục cho chuyến đi. Chuyến bay Đăng đã giúp cô đổi lịch đến trước hôn lễ.
Ngày bay, Thiên Nhi bí mặt đặt tấm thẻ ngân hàng chứa toàn bộ tiền học bổng vào ngăn tủ trong phòng bố mẹ cô cùng một tấm thư: Số tiền này con gửi trước bố mẹ, sau khi đi làm có tiền, chắc chắn con sẽ bù đắp công ơn của bố mẹ đã cứu con, nuôi nấng con để con có được như ngày hôm nay.
Cô đi bí mật, không báo cho ai ngoài Nghi. Sân bay, Nghi nhìn Thiên Nhi. Có chút tiếc nuối khi Nhi và Vương không thể thành một đôi. Nhưng nhìn người bên cạnh Thiên Nhi, cô lại thấy an tâm. Là một bác sĩ tâm lí, đương nhiên Nghi có thể nhìn ra Thiên Nhi đã yêu Thiên Vương, chỉ là Thiên Nhi luôn nghĩ mình hận Thiên Vương nên không biết mà thôi. Tương lai sau này của Thiên Nhi vẫn quan trọng hơn, cô bé là một người tài giỏi, cô bé sẽ thành công. Sau này Thiên Vương và Nhi có tìm được đến nhau hay không thì có lẽ phải xem duyên số.
- Đến nơi nhớ gọi cho chị nhé.
- Vâng em biết rồi.
Một cái ôm ấm áp dành cho nhau.
Nghi bắt tay với Đăng, mỉm cười:
- Nhờ anh chăm sóc cho Thiên Nhi, đất khách quê người có người bạn người bè vẫn đỡ cô đơn hơn.
- Ừm, tất nhiên tôi sẽ làm vậy.
Hắn không đến, tất nhiên rồi, hắn không biết hôm nay là ngày cô bay, lịch bay thay đổi đột xuất mà. Mấy ngày nay chưa gặp hắn, sắp rời đi thật muốn gặp hắn một lần, ngắm nhìn gương mặt của hắn để nhớ cho thật kĩ.
Máy bay cất cánh. Mười mấy tiếng bay mệt mỏi rã rời. Xa thật, nửa vòng trái đất rồi.
***
Ngày cưới, cô dâu xinh đẹp tựa thiên thần trong bộ váy cưới trắng tinh khôi hạnh phúc bên chú rể điển trai tuấn tú. Đó là trong ảnh cưới. Còn hắn bị người nhà tìm thấy trong một quán bar, bộ dạng say khướt, râu ria mới mấy ngày đã mọc lởm chởm, ép hắn đến lễ đường.
Hắn đã tỉnh táo hơn một chút vì cơn đau ở bụng hành hạ, hắn cầm hoa, hy vọng cô dâu của hắn sẽ tới. Hắn cố vớt vát lại chút hy vọng nhỏ nhoi, mặc kệ đau mà mỉm cười đợi Thiên Nhi tới, nhưng cô vẫn không tới. Trong lòng hoàn toàn sụp đổ, hắn đau đến kiệt sức. Nhập viện vì dạ dày viêm loét trầm trọng.
Hôn lễ bị hủy, hai bên gia đình vô cùng mất mặt. Cũng may Thiên Nhi đỗ Harvard, nếu không cái link sex kia bị đào lên thì bọn họ biết chui vào đâu.
Từ thông gia, Hoàng Văn Minh và người bố nuôi của Thiên Nhi lao đầu vào công việc, điên cuồng đấu đá tranh giành quyền lợi. Cuối cùng con cáo già Hoàng Văn Minh lôi ra những bằng chứng công ti của gia đình Thiên Nhi làm ăn phi pháp, các cổ đông lần lượt rút vốn. Không thể cứu vớt nổi, ông ta gọi điện quát mắng cô:
- Thứ đàn bà vong ơn bội nghĩa, đúng là nuôi ong tay áo mà! Mày có biết là tại vì mày mà công ti, công sức cả đời của tao sụp đổ rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.