Đừng Bỏ Anh

Chương 112: Ngoại truyện 6: Tình yêu mới của Đăng.

Cún

22/04/2020

Thế giới ngầm đang nổi sóng, tổ chức rất cần anh trở lại để quản lí, người anh sắp xếp không đủ khả năng chu toàn. Một bên của Đăng là người anh yêu, một bên là an nguy của tất cả những người luôn cạnh anh. Thiên Vương đã trở lại bên Thiên Nhi, nếu anh rời đi anh sẽ mất cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn rời đi, đó là cách tốt nhất để Thiên Nhi được hạnh phúc.

Đăng đã rời khỏi hắc đạo một thời gian, chỉ tập chung phát triển trên thương trường, nhưng có lẽ cái nghề này không muốn buông tha cho anh.

Một thời gian anh trở về, tổ chức được an toàn, sóng gió hầu như đã kết thúc thì anh lại bị bắt đi. Ông trùm mafia Mỹ đã tốn nhiều nhân lực lẫn chất xám mới có thể mang Đăng về căn cứ, anh đã nắm giữ bí mật của hắn ta, cần phá huỷ tài liệu đó và thủ tiêu anh.

Đăng bị tra tấn, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, anh có quan hệ với mafia Ý, không thể làm càn. Bao nhiêu công sức của hắn vẫn không moi được một chút thông tin nào từ miệng Đăng.

Sợ bị lục sùng, hắn ta phải đổi nơi giam giữ của Đăng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng anh bị giam cùng một nữ sát thủ Thái Lan, lí do cô ta bị bắt anh không biết, cô ta từ đầu đến cuối đều trưng bộ mặt lạnh như băng ra, Đăng cũng không còn hơi sức nào để tìm hiểu.

Cô gái này có tính cách bốc đồng, nóng nảy, hễ động vào là xù lông lên mắng chửi. Đăng cảm thấy rất ấn tượng.

Ngày anh được cứu sống cũng là ngày cô gái đó bị tổ chức Mỹ hành xử. Chúng giơ súng chĩa vào người cô gái ngay trước mặt anh. Giết vì tội có ý định ám sát lão đại, không còn chút thông tin nào có thể moi từ cô ta cả.

Bị chĩa súng, ánh mắt cô gái vẫn quật cường, không chút sợ hãi. Khoảng khắc đó không hiểu sao Đăng lại nảy sinh lòng thương cảm, anh không muốn cơ thể bé nhỏ kia bị những viên đạn găm sâu vào. Tiếng súng vang lên, Đăng lập tức đè lên người cô gái, thân hình anh to lớn bao phủ toàn bộ người con gái trong lòng.

Anh cảm thấy đau nhói, vùng lưng bị một viên đạn găm vào. Cô gái ở dưới liên tục đẩy anh ra. Toàn thân anh tê dại, cơn đau khiến Đăng gần như kiệt sức, anh vẫn ôm chặt lấy cô gái, gầm gừ:

"Đừng cử động nếu không muốn chết, bọn họ sẽ không giết tôi."

Cô gái đời người, sao người này lại muốn cứu cô? Khi bị súng chĩa vào người, cô đã biết mình sẽ chết, nhưng cô không hề sợ hãi, cái chết đối với cô rất bình thường, cái nghề này có thể khiến cô chết bất cứ lúc nào. Người đàn ông này đau đớn đến nỗi cả cơ thể run lên, mồ hôi lạnh liên tục túa ra.

Bọn chúng quả thật không bắn nữa, liên tục dùng chân đạp vào người anh mắng chửi anh buông cô ra. Đăng nhất quyết ôm chặt lấy cô gái, toàn thân đau đớn đến nỗi nhận thức trở nên mơ hồ.

Cô có thể nghe thấy từng cú va chạm mạnh vào da thịt người đàn ông này. Tiếng anh rên lên vì đau. Cô không sợ mình chết, càng không sợ người khác chết, vậy mà hôm nay cô lại cảm thấy sợ hãi, không muốn người đàn ông này chết. Cô mất dần ý thức.

Khi tỉnh lại, hai người đang ở trong bệnh viện. Ame cảm thấy vô cùng giận dữ khi bị lôi lên máy bay lạ. Người đàn ông kia dám lợi dụng chức quyền, ép cô phải theo anh ta. Cô rất biết ơn khi anh ta xả thân nghĩa hiệp cứu mình, ơn nghĩa đó cô có thể trả, nhưng cô không muốn phải theo anh ta.

Đến đất nước hoàn toàn xa lạ mà chưa bao giờ Ame đặt chân đến. Cô đến Việt Nam đã nữa năm rồi. Ame hiện tại trở thành vệ sĩ riêng của Đăng, không cam lòng cho lắm nhưng dù sao cũng đã kí hợp đồng 5 năm rồi.

Việt Nam đẹp thật, đẹp như quê hương của Ame vậy, con người ở đây thân thiện lắm, Ame đặc biệt thích đi chợ, nói chuyện với người bản xứ rất vui vẻ, thú vị. Đồ ăn ở đây là lí do lớn nhất giữ chân Ame lại.

Đăng đi ăn với giám đốc công ti bên cạnh, say đến nỗi Ame phải đỡ anh từ khách sạn về nhà. Người anh nồng nặc mùi rượu. Để đảm bảo an toàn, Ame tự tay lái xe trở Đăng về. Người này nhiễm rượu vào thì trở nên ngốc nghếch vô cùng, lại có chút ngáo ngáo nữa. Trên đường liên tục hỏi cô những câu hỏi vớ vẩn.



- Ame, sao cái đèn đường kia lại sáng?

- ...

- Ame, cái ô tô kia bật đèn sáng quá, bảo người ta tắt đèn đi.

- ...

- Ame, sao cái xe này lạ thế?

Người bên cạnh cứ lải nhải khiến cô hết sức đau đầu. Cô quát:

- Anh có im ngay không hả?

Người đàn ông lập tức xị mặt ra, buồn bã:

- Ame, em nỡ mắng tôi?

- Nằm xuống ngủ đi, anh đừng nghịch ngợm nữa!

Cô bắt buộc phải hạ giọng xuống, nhắc nhở Đăng. Người đàn ông này lúc bình thường thì rất trầm tĩnh, ngoan ngoãn, làm việc có nguyên tắc. Nhưng lần nào say cũng vậy, trở nên vô cùng trẻ con, cô rất sợ tính cách này của anh.

Đăng không hề nghe lời, tháo dây an toàn ra, tiến sát lại gần Ame.

- Ghế không mềm, cơ thể em mới mềm.

Đăng như con mèo nhỏ, luồn qua người Ame, áp mặt vào ngực cô nhắm mắt thư giãn.

Hai mắt cô lập tức nổi lửa. Cái tên ngáo ngơ này.

- Anh có tránh ra cho tôi lái xe không hả?



Đăng càng ôm chặt cô hơn, ngực mềm mại bị anh ép đến biến đổi hình dạng. Anh lẩm bẩm rồi nhắm mắt ngủ luôn:

- Như này mới dễ ngủ.

Thấy người trong lòng hơi thở đã đều đều, chìm vào giấc ngủ, Ame cố nén giận, lái xe an toàn trở về nhà. Người anh nặng, khi say còn nặng hơn gấp nhiều lần, Ame dùng hết sức lực, khó khăn mãi mới đỡ anh từ bãi đỗ xe, lên tận tầng 22, đặt anh lên giường.

Cô thở hồng hộc, cả người mệt mỏi rã rời, chẳng còn sức mà bước đi. Cô tức giận nhìn anh, không nhịn được tát mạnh vào mặt anh.

Cứ tưởng Đăng đã ngủ say không biết trời trăng gì rồi, vậy mà đột nhiên cô bị kéo xuống, Đăng nhìn cô, trông anh như chưa từng say rượu vậy, hoàn toàn tỉnh táo. Anh đè cô xuống, khoá chặt cô trên giường. Ame thở gấp, chưa hết mệt mỏi, bất ngờ đến nỗi không nói nên lời:

- A... anh???

Giọng anh trầm trầm phát ra, hơi thở chứa hương rượu phả vào mặt cô:

- Mãi mới lừa được em, giờ sức lực không còn, đừng hòng phản kháng.

Sau đó Ame bị ăn sạch sẽ. Cô không ngờ tâm địa của người đàn ông này lại xấu xa đến vậy. Cũng không ngờ nhìn thì ẻo lả lại có thể cả đêm lẫn ngày hành hạ cô không chút thương tiếc.

Hôm nay Đăng nói anh sẽ đi gặp mặt đối tác quan trọng cũng không kém phần nguy hiểm, bắt buộc Ame phải dè chừng, canh gác cẩn mật. Là vệ sĩ, cô buộc phải nghe theo.

Cô đứng ngoài cửa đợi Đăng đã quá 1 giờ 30 phút rồi, anh nói cuộc gặp mặt không quá 1 tiếng. Cảm thấy Đăng đang gặp nguy hiểm, Ame thô bạo đạp cửa xông vào.

Cô bất ngờ đến nỗi tim suýt nữa nhảy ra ngoài. Cả căn phòng toàn hoa hồng và bóng bay. Chiếc giường Kingsize đặt ở giữa, Đăng thong thả nằm trên đó.

Ame khó khăn tiếp nhận trường hợp này. Cô bị anh lôi lên giường, chiếc nhẫn kim cương thiết kế tinh xảo đeo vừa khít vào ngón áp út của cô. Anh nói:

- Lấy anh nhé? Từ chối thì liệt xác định nằm liệt trên giường này cả năm.

Mẹ nó! Ame muốn chửi thề, hại cô lo lắng tưởng anh có mệnh hệ gì. Cô đã từng thề sẽ không bao giờ lấy chồng, có chết cũng không lấy Đăng. Nhưng trước sức hút mê người và lời doạ dẫm khiến Ame run rẩy của Đăng thì cô gật đầu đồng ý.

Cô đồng ý lấy anh rồi, tại sao cô vẫn bị anh ăn. Không nằm trên giường một tháng nhưng ba ngày sau cô mới rời giường được mặc dù cô là sát thủ, sức khoẻ gấp bội người thường. Với cái sinh lí điên rồ của Đăng, cô không thể đáp ứng được.

Cưới được hai ngày Ame đã ôm quần áo, liên tục gào thét đòi li hôn vì Đăng ở trên giường quá đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook