Chương 51: 38 (tiếp theo)
Minh Châu Hoàn
06/12/2016
Anh không thể nào để
tình trạng tàn nhẫn đến như vậy đến với cô, anh cũng thể để cho mình có
một bộ dáng vô liêm sỉ như vậy được!
Tay anh đang ôm ngang chiếc eo của cô, từng chút từng chút buông ra. Anh chán nản ngồi tựa vào ghế ngồi trong xe, trong nháy mắt dường như đã già nua thêm mười mấy tuổi.
Ngay lập tức Tương Tư từ trên người anh dịch chuyển ra chỗ ngồi bên ngoài, tựa như anh là một con thú dữ hay cơn hồng thuỷ đáng sợ nào đó. Nhịp thở của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, anh không thể nào giữ cô lại, nhưng lại không nỡ nói ra lời cho phép cô rời đi, anh cứ nhắm mắt như vậy, chờ cô bỏ đi.
Tương Tư quay lưng lại, giọng nói khẽ khàng của cô vang lên trong buồng xe bị phong kín, nghe nhẹ nhàng mềm mại giống như nước chảy tràn qua khe dưới ánh trăng:"Hà Dĩ Kiệt, mọi chuyện đều đã qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi. Hiện tại tôi đang sống cuộc sống rất tốt, một cuộc sống bình thường như vậy làm cho tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu như anh cảm thấy còn có một chút áy náy đối với tôi, nếu như anh vẫn còn nhớ kỹ được tôi đã từng đi theo bên cạnh anh suốt bốn năm, thì tôi xin anh đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, cũng đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, được không?"
Anh vẫn không mở mắt ra, chỉ nâng một tay lên, lấy mu bàn tay che kín hai con mắt, nỗi đau thương không sao nói ra được từ trong trái tim của anh dần dần lan ra khắp người. Cô gái nho nhỏ kia, chung quy đã bị chính bản thân anh vứt bỏ.
Cô nói rất đúng, nếu như anh còn có lương tâm, nếu như anh còn có áy náy đối với cô, cũng đừng nên cuốn cô vào trong vòng xoáy thị phi đầy nguy hiểm kia nữa. Anh đã không có cách nào để bảo vệ được cô, vậy thì không nên trêu chọc cô nữa.
"Anh đồng ý với em, anh buông tay, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ còn quấy rầy cuộc sống của em nữa, anh cũng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt của em nữa!"
Anh đã mở miệng, giọng nói khàn khàn tựa như những hạt cát thô ráp cọ sát vào nhau.
Tương Tư kinh hãi xoay người, quay đầu lại nhìn anh, cố chống lại ánh mắt đau thương của anh. Trong nội tâm của cô đột nhiên thoáng co rút lại một cái rất đau đớn. Nhờ ánh sáng êm dịu củ đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, cô mới dần dần nhìn thấy rõ, bên tóc mai của anh, xem ra thật sự đã nhuộm một lớp sương trắng (tóc bạc). Anh cũng đã già rồi, một Hà Dĩ Kiệt luôn trầm ổn kín đáo, cao cao tại thượng kia, một Hà Dĩ Kiệt luôn có phong thái nhanh nhẹn làm khuynh đảo vô số phụ nữ kia, giờ đây anh cũng sẽ có vẻ mặt như thế này, anh cũng sẽ có một ngày bị già đi...
Tương Tư cúi đầu, năm nay anh cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, trong lòng cô không sao xác định nổi mùi vị cảm xúc lúc này của mình là gì nữa. Cô vươn tay ra mở cửa xe, xoay người chuẩn bị xuống xe.
Một khi anh đã đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng sẽ không cần bất kể một lời nói đáp từ khách sáo gì nữa, cô cũng nên rời đi, trở về nhà của mình.
Tay anh đang ôm ngang chiếc eo của cô, từng chút từng chút buông ra. Anh chán nản ngồi tựa vào ghế ngồi trong xe, trong nháy mắt dường như đã già nua thêm mười mấy tuổi.
Ngay lập tức Tương Tư từ trên người anh dịch chuyển ra chỗ ngồi bên ngoài, tựa như anh là một con thú dữ hay cơn hồng thuỷ đáng sợ nào đó. Nhịp thở của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, anh không thể nào giữ cô lại, nhưng lại không nỡ nói ra lời cho phép cô rời đi, anh cứ nhắm mắt như vậy, chờ cô bỏ đi.
Tương Tư quay lưng lại, giọng nói khẽ khàng của cô vang lên trong buồng xe bị phong kín, nghe nhẹ nhàng mềm mại giống như nước chảy tràn qua khe dưới ánh trăng:"Hà Dĩ Kiệt, mọi chuyện đều đã qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi. Hiện tại tôi đang sống cuộc sống rất tốt, một cuộc sống bình thường như vậy làm cho tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu như anh cảm thấy còn có một chút áy náy đối với tôi, nếu như anh vẫn còn nhớ kỹ được tôi đã từng đi theo bên cạnh anh suốt bốn năm, thì tôi xin anh đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, cũng đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, được không?"
Anh vẫn không mở mắt ra, chỉ nâng một tay lên, lấy mu bàn tay che kín hai con mắt, nỗi đau thương không sao nói ra được từ trong trái tim của anh dần dần lan ra khắp người. Cô gái nho nhỏ kia, chung quy đã bị chính bản thân anh vứt bỏ.
Cô nói rất đúng, nếu như anh còn có lương tâm, nếu như anh còn có áy náy đối với cô, cũng đừng nên cuốn cô vào trong vòng xoáy thị phi đầy nguy hiểm kia nữa. Anh đã không có cách nào để bảo vệ được cô, vậy thì không nên trêu chọc cô nữa.
"Anh đồng ý với em, anh buông tay, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ còn quấy rầy cuộc sống của em nữa, anh cũng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt của em nữa!"
Anh đã mở miệng, giọng nói khàn khàn tựa như những hạt cát thô ráp cọ sát vào nhau.
Tương Tư kinh hãi xoay người, quay đầu lại nhìn anh, cố chống lại ánh mắt đau thương của anh. Trong nội tâm của cô đột nhiên thoáng co rút lại một cái rất đau đớn. Nhờ ánh sáng êm dịu củ đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, cô mới dần dần nhìn thấy rõ, bên tóc mai của anh, xem ra thật sự đã nhuộm một lớp sương trắng (tóc bạc). Anh cũng đã già rồi, một Hà Dĩ Kiệt luôn trầm ổn kín đáo, cao cao tại thượng kia, một Hà Dĩ Kiệt luôn có phong thái nhanh nhẹn làm khuynh đảo vô số phụ nữ kia, giờ đây anh cũng sẽ có vẻ mặt như thế này, anh cũng sẽ có một ngày bị già đi...
Tương Tư cúi đầu, năm nay anh cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, trong lòng cô không sao xác định nổi mùi vị cảm xúc lúc này của mình là gì nữa. Cô vươn tay ra mở cửa xe, xoay người chuẩn bị xuống xe.
Một khi anh đã đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng sẽ không cần bất kể một lời nói đáp từ khách sáo gì nữa, cô cũng nên rời đi, trở về nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.