Chương 39: Chương 31.2
Minh Châu Hoàn
29/11/2016
Ban Kỷ Luật Thanh tra đang điều tra chuyện của Bí thư Tiếu, tuy rằng vẫn chưa có văn bản gửi
xuống, nhưng thuộc hạ của Bí thư Tiếu đi công tác qua giao tiếp đã nói
ra. Những ngày này ông đều nhàn rỗi ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Buổi tối Hà Dĩ Kiệt lấy cớ có bữa tiệc dấu diếm Đỗ Phương Phương một
mình lái xe tới .
"... Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không dối gạt cháu nữa, là chuyện của đứa nhỏ Tử Khiêm kia..."
Thoạt nhìn Bí thư Tiếu đã già đi rất nhiều, lúc đầu mái tóc chỉ hơi bạc một chút, vậy mà chỉ sau một tháng ngắn ngủn mái tóc giờ đây đã trắng phau. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bưng một ly trà, trên mặt có chút xấu hổ lẫn lúng túng, nhưng nhiều hơn vẫn là thần sắc thê lương không nói ra được.
Hà Dĩ Kiệt thấy ông như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó xử. Lúc trước khi anh cùng đường, là một thanh niên choai choai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không biết tương lai sẽ ra sao, chính Bí thư Tiếu đã giúp đỡ anh, bỏ qua mọi hiềm nghi trợ giúp anh đi học. Ông đã cho anh xuất ngoại để du học, đợi cho đến ngày anh học thành tài trở về nước. Lúc này chuyện của cha anh đã sớm đã bị người ta quên lãng, những người cùng làm quan lúc trước cùng với cha anh sau khi điều tra giờ cũng thay đổi. Anh có thể bình yên vô sự trở thành trợ lý của Bí thư Tiếu, sau đó anh dưới sự trợ giúp từng bước một của ông mới đi cho tới hôm nay. Trong lòng của anh, đã sớm coi ông như một người cha nặng tình của mình rồi. Ông gặp phải chuyện không may, anh còn cảm thấy khó chịu hơn cả khi chính mình gặp phải chuyện không may.
"Tử Khiêm gần đây đã hiểu chuyện hơn, cũng đã biết nghe lời..." Hà Dĩ Kiệt còn định an ủi tiếp vài câu, nhưng Bí thư Tiếu lại khoát khoát tay, vẻ mặt đầy vẻ cay đắng, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Ta thật sự không nên khi nó còn nhỏ tuổi như vậy đã đưa nó ra nước ngoài. Nó không được như cháu, đứa nhỏ này đã bị làm hư rồi, không biết suy nghĩ, tới đó không đầy nửa năm mà đã học không biết bao nhiêu thói hư tật xấu rồi..."
Bí thư Tiếu nói xong liền gục đầu xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên ở trong phòng khách nghe không lớn lắm nhưng lại rõ ràng vô cùng: "Mới đầu nó chỉ nhiều lần đòi tiền, ta còn chịu đựng được, lúc đó do công việc bận bịu, nên ta không hỏi nhiều xem nó ở bên kia đã làm những gì, càng về sau... Cho đến khi nó mắc phải chuyện đó, hết thảy đều đã chậm mất rồi..."
Hà Dĩ Kiệt cảm giác mình trái tim mình tựa như đang bị người ta thò tay vào bóp chặt lấy vậy. Anh siết chặt lại ngón tay, trong cổ họng tràn ngập vị đắng chát. Lẽ ra anh cần phải chú ý sớm một chút tới chuyện trong nhà của Bí thư Tiếu mới phải. Nếu như anh có thể tỉnh táo một chút thì mọi chuyện đã không phát triển đến tình trạng như vậy! Bí thư Tiếu cũng chỉ có một đứa con trai này, bất kể thế nào, cũng không thể để ông gặp phải chuyện không may!
"... Dĩ Kiệt à, ta chỉ một đứa con trai này mà thôi, mẹ của nó mất sớm, ta đã đồng ý với bà ấy là phải nuôi dạy con trai trưởng thành thật tốt, ta không thể nhìn đứa con của mình bị hủy hoại ở nước ngoài, bị chết ở nước ngoài như vậy. Cho dù phải dùng cả cái mạng già này của ta để bồi thường, ta cũng phải cứu con trai của ta trở về..."
Bí thư Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt của ông lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại nhìn thấy rất rõ ràng trong khóe mắt của ông có vết ướt.
"Những số tiền kia là chính ta đã thu nhận, ta thực xin lỗi đảng cùng tổ chức đã bồi dưỡng ta. Bây giờ ta cũng đã không xứng tiếp tục giữ vị trí của một bí thư thị ủy ở thành phố này nữa, cũng không xứng là một đảng viên nữa. Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Chương 32: Không giữ được Tương Tư và ngẫu nhiên gặp được
Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Bí thư Tiếu nói xong, người run run rẩy rẩy đứng lên xoay người đi về phía phòng ngủ. Đèn trong phòng khách mờ nhạt mờ nhạt, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ đó nhìn theo bóng lưng của Bí thư Tiếu. Lưng của ông đã còng xuống rồi, gầy gò, không bao giờ còn là một Bí thư Tiếu luôn hăng hái tiền hô hậu ủng như trước nữa. Giờ đây ông cũng không còn giống như núi lớn, giống như một người cha luôn che chở cho anh như ngày trước được nữa. Trong ngực anh thoáng thấy từng đợt, từng đợt co rút đau đớn. Thoáng cái anh đứng phắt lên, ngọn đèn chiếu vào bóng dáng của anh in trên sàn nhà lắc lư qua lại. Cuối cùng anh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bí thư Tiếu, ngài sẽ không sao đâu, cháu đây sẽ không để cho ngài bị xảy ra chuyện gì hết. Cháu đến đây là để sắp xếp cho ngài đi đón Tử Khiêm trở về, những chuyện xảy ra lúc trước xin ngài cứ yên tâm, cháu có biện pháp giải quyết rồi..."
Anh nói xong, cầm áo khoác rồi bước ra phía bên ngoài.
"Dĩ Kiệt, cháu đứng lại đó cho ta!" Bí thư Tiếu trầm giọng quát anh: "Không cho phép cháu hồ đồ!"
Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch lên một nụ cười khổ sở. Anh xoay người lại nhưng lại nói như an ủi ông: "Ngài cứ yên tâm, cháu là do một tay ngài đào tạo nên, cháu không thể để cho ngài bị một vết đen bôi lên trên mặt được."
Bí thư Tiếu vừa định nói thêm điều gì đó, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng đã bước đi ra bên ngoài rồi: "Ngài hãy đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa cháu sẽ lại đến thăm ngài."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, bà cụ bảo mẫu trong nhà họ Tiếu tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài. Lúc xuống lầu, Hà Dĩ Kiệt khách khí cáo biệt với bà cụ, anh nhìn bà cụ trở về, sau đó lấy xe rời đi...
Một mình anh lái xe vòng vo trên đường hồi lâu, chờ khi về đến nhà thì đêm đã khuya rồi. Đỗ Phương Phương đã sớm đi ngủ, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, rầu rĩ hút vài điếu thuốc lá.
Cuối cùng đã tới giờ khắc phải mở miệng rồi đây. Anh đã nhịn suốt một thời gian dài như vậy là muốn nhìn lại một chút mọi chuyện liệu còn có thời cơ để xoay chuyển hay không. Nhưng cho đến hôm nay, anh không thể không thừa nhận một điều rằng, anh vẫn luôn tự cho là mình có thể một tay che trời, người khác ở trong mắt anh bất quá cũng chỉ là trò cười mà thôi. Cuộc đời này, quả thật là ngoài người này còn có người khác, ngoài trời này còn có trời khác.
Sau khi hút hết điếu thuốc, anh đứng lên đi lên lầu. Khi tiến vào trong phòng ngủ, anh không thả bước nhẹ nhàng, lúc anh mở ngăn tủ ra để lấy quần áo, Đỗ Phương Phương liền tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn anh, ngữ điệu mang theo một chút lười biếng mơ hồ: "Ông xã, anh đã về rồi..."
Hà Dĩ Kiệt khẽ ừ một tiếng, cầm quần áo đặt ở bên giường liền dự bị đi vào phòng tắm. Trong chốc lát Đỗ Phương Phương tỉnh táo hẳn. Khi thấy thần sắc trên mặt anh có chút u ám không vui liền vội vàng hỏi anh: "Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hà Dĩ Kiệt luôn luôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa, dứt khoát anh cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy. Đỗ Phương Phương khó khi thấy được anh lộ ra bộ dáng như vậy, trong lòng cô ta cũng thấy hoảng hốt.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên cạnh giường, nhìn thấy rõ ràng sự hốt hoảng nơi đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Đáy lòng của anh giống như mặt trời đã khuất trong sa mạc, không có gió thổi qua, vạn dặm đều yên tĩnh.
Ai biết được trong lúc hốt hoảng có vài phần là thực sự quan tâm tới anh hay là có toan tính gì đối với tiền đồ của anh? Ai biết được, nếu một ngày kia anh lại dẫm vào vết xe đổ của nhà họ Hà, người phụ nữ này khi biết được, liệu cô có không chút do dự đứng chung một chỗ với anh hay không, hay là sẽ xoay người rời đi?
Lấy cô, chẳng qua cũng bởi vì một phần tư tâm kia của anh mà thôi. Cho tới bây giờ anh vẫn không hề có tình yêu, chỉ là lợi dụng, anh vẫn luôn luôn nhớ kỹ, nhớ rất rõ điều này.
Dựa vào cái gì mà anh phải lùi bước? Chẳng phải anh là chồng của cô ta đó sao, cô ta vẫn luôn mồm gọi anh là chồng, vậy cô ta phải chia sẻ với anh, phải phân ưu giải nạn cùng anh chứ. Ai bảo cô ngã vào, ai bảo cô tàn nhẫn độc ác như vậy chứ! Đỗ Phương Phương, đây chính là cái mà cô nên phải nhận lấy!
"Phương Phương!" Hai tay anh vịn lấy vai của cô ta, xoay người cô ta lại, giọng điệu êm dịu đến mê người trước nay chưa từng có. Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy trong đầu mình từng hồi từng hồi hoảng hốt. Mà lúc này dung nhan tuấn dật của anh đã chậm rãi ghé sát vào cô ta. Trong lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, giây phút ấy anh đã đặt một nụ hôn vào trên môi của cô ta.
Anh rất ít khi hôn cô ta, cho dù là đã từng có hôn môi, bất quá cũng chỉ là lướt qua rồi tức thì dừng lại. Còn lần này, nụ hôn của anh quá kịch liệt quá triền miên, trong đầu của Phương Phương lập tức trở nên trống rỗng, ngay cả năng lực tự hỏi mình cũng không có...
Cho đến hôm nay Đỗ Phương Phương mới coi như được nếm trải đến sự vui vẻ nhẹ nhàng ngập tràn khoái cảm này. Cô ta cảm giác mình tựa như một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư trong cơn gió nhẹ trên mặt hồ. Mỗi một dây thần kinh trên người, mỗi một tấc da thịt trên người đều cảm thấy đang thuận theo sự khoan khoái, thoải mái. Nụ hôn đã chấm dứt từ lâu, nhưng Phương Phương vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Cô ta được anh ôm vào trong ngực rất chặt, tiếng tim đập giao nhau ở chung một chỗ, chỉ trong nháy mắt, không thể nhận rõ lúc này là ngày hay đêm nữa.
"... Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không dối gạt cháu nữa, là chuyện của đứa nhỏ Tử Khiêm kia..."
Thoạt nhìn Bí thư Tiếu đã già đi rất nhiều, lúc đầu mái tóc chỉ hơi bạc một chút, vậy mà chỉ sau một tháng ngắn ngủn mái tóc giờ đây đã trắng phau. Ông ngồi ở trên ghế sa lon, bưng một ly trà, trên mặt có chút xấu hổ lẫn lúng túng, nhưng nhiều hơn vẫn là thần sắc thê lương không nói ra được.
Hà Dĩ Kiệt thấy ông như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó xử. Lúc trước khi anh cùng đường, là một thanh niên choai choai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không biết tương lai sẽ ra sao, chính Bí thư Tiếu đã giúp đỡ anh, bỏ qua mọi hiềm nghi trợ giúp anh đi học. Ông đã cho anh xuất ngoại để du học, đợi cho đến ngày anh học thành tài trở về nước. Lúc này chuyện của cha anh đã sớm đã bị người ta quên lãng, những người cùng làm quan lúc trước cùng với cha anh sau khi điều tra giờ cũng thay đổi. Anh có thể bình yên vô sự trở thành trợ lý của Bí thư Tiếu, sau đó anh dưới sự trợ giúp từng bước một của ông mới đi cho tới hôm nay. Trong lòng của anh, đã sớm coi ông như một người cha nặng tình của mình rồi. Ông gặp phải chuyện không may, anh còn cảm thấy khó chịu hơn cả khi chính mình gặp phải chuyện không may.
"Tử Khiêm gần đây đã hiểu chuyện hơn, cũng đã biết nghe lời..." Hà Dĩ Kiệt còn định an ủi tiếp vài câu, nhưng Bí thư Tiếu lại khoát khoát tay, vẻ mặt đầy vẻ cay đắng, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Ta thật sự không nên khi nó còn nhỏ tuổi như vậy đã đưa nó ra nước ngoài. Nó không được như cháu, đứa nhỏ này đã bị làm hư rồi, không biết suy nghĩ, tới đó không đầy nửa năm mà đã học không biết bao nhiêu thói hư tật xấu rồi..."
Bí thư Tiếu nói xong liền gục đầu xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên ở trong phòng khách nghe không lớn lắm nhưng lại rõ ràng vô cùng: "Mới đầu nó chỉ nhiều lần đòi tiền, ta còn chịu đựng được, lúc đó do công việc bận bịu, nên ta không hỏi nhiều xem nó ở bên kia đã làm những gì, càng về sau... Cho đến khi nó mắc phải chuyện đó, hết thảy đều đã chậm mất rồi..."
Hà Dĩ Kiệt cảm giác mình trái tim mình tựa như đang bị người ta thò tay vào bóp chặt lấy vậy. Anh siết chặt lại ngón tay, trong cổ họng tràn ngập vị đắng chát. Lẽ ra anh cần phải chú ý sớm một chút tới chuyện trong nhà của Bí thư Tiếu mới phải. Nếu như anh có thể tỉnh táo một chút thì mọi chuyện đã không phát triển đến tình trạng như vậy! Bí thư Tiếu cũng chỉ có một đứa con trai này, bất kể thế nào, cũng không thể để ông gặp phải chuyện không may!
"... Dĩ Kiệt à, ta chỉ một đứa con trai này mà thôi, mẹ của nó mất sớm, ta đã đồng ý với bà ấy là phải nuôi dạy con trai trưởng thành thật tốt, ta không thể nhìn đứa con của mình bị hủy hoại ở nước ngoài, bị chết ở nước ngoài như vậy. Cho dù phải dùng cả cái mạng già này của ta để bồi thường, ta cũng phải cứu con trai của ta trở về..."
Bí thư Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt của ông lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại nhìn thấy rất rõ ràng trong khóe mắt của ông có vết ướt.
"Những số tiền kia là chính ta đã thu nhận, ta thực xin lỗi đảng cùng tổ chức đã bồi dưỡng ta. Bây giờ ta cũng đã không xứng tiếp tục giữ vị trí của một bí thư thị ủy ở thành phố này nữa, cũng không xứng là một đảng viên nữa. Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Chương 32: Không giữ được Tương Tư và ngẫu nhiên gặp được
Dĩ Kiệt à, người đã đi nhầm một bước thì tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác đã già rồi vậy mà ta lại không giữa nổi khí tiết ...”
Bí thư Tiếu nói xong, người run run rẩy rẩy đứng lên xoay người đi về phía phòng ngủ. Đèn trong phòng khách mờ nhạt mờ nhạt, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ đó nhìn theo bóng lưng của Bí thư Tiếu. Lưng của ông đã còng xuống rồi, gầy gò, không bao giờ còn là một Bí thư Tiếu luôn hăng hái tiền hô hậu ủng như trước nữa. Giờ đây ông cũng không còn giống như núi lớn, giống như một người cha luôn che chở cho anh như ngày trước được nữa. Trong ngực anh thoáng thấy từng đợt, từng đợt co rút đau đớn. Thoáng cái anh đứng phắt lên, ngọn đèn chiếu vào bóng dáng của anh in trên sàn nhà lắc lư qua lại. Cuối cùng anh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bí thư Tiếu, ngài sẽ không sao đâu, cháu đây sẽ không để cho ngài bị xảy ra chuyện gì hết. Cháu đến đây là để sắp xếp cho ngài đi đón Tử Khiêm trở về, những chuyện xảy ra lúc trước xin ngài cứ yên tâm, cháu có biện pháp giải quyết rồi..."
Anh nói xong, cầm áo khoác rồi bước ra phía bên ngoài.
"Dĩ Kiệt, cháu đứng lại đó cho ta!" Bí thư Tiếu trầm giọng quát anh: "Không cho phép cháu hồ đồ!"
Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch lên một nụ cười khổ sở. Anh xoay người lại nhưng lại nói như an ủi ông: "Ngài cứ yên tâm, cháu là do một tay ngài đào tạo nên, cháu không thể để cho ngài bị một vết đen bôi lên trên mặt được."
Bí thư Tiếu vừa định nói thêm điều gì đó, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng đã bước đi ra bên ngoài rồi: "Ngài hãy đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa cháu sẽ lại đến thăm ngài."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, bà cụ bảo mẫu trong nhà họ Tiếu tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài. Lúc xuống lầu, Hà Dĩ Kiệt khách khí cáo biệt với bà cụ, anh nhìn bà cụ trở về, sau đó lấy xe rời đi...
Một mình anh lái xe vòng vo trên đường hồi lâu, chờ khi về đến nhà thì đêm đã khuya rồi. Đỗ Phương Phương đã sớm đi ngủ, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, rầu rĩ hút vài điếu thuốc lá.
Cuối cùng đã tới giờ khắc phải mở miệng rồi đây. Anh đã nhịn suốt một thời gian dài như vậy là muốn nhìn lại một chút mọi chuyện liệu còn có thời cơ để xoay chuyển hay không. Nhưng cho đến hôm nay, anh không thể không thừa nhận một điều rằng, anh vẫn luôn tự cho là mình có thể một tay che trời, người khác ở trong mắt anh bất quá cũng chỉ là trò cười mà thôi. Cuộc đời này, quả thật là ngoài người này còn có người khác, ngoài trời này còn có trời khác.
Sau khi hút hết điếu thuốc, anh đứng lên đi lên lầu. Khi tiến vào trong phòng ngủ, anh không thả bước nhẹ nhàng, lúc anh mở ngăn tủ ra để lấy quần áo, Đỗ Phương Phương liền tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn anh, ngữ điệu mang theo một chút lười biếng mơ hồ: "Ông xã, anh đã về rồi..."
Hà Dĩ Kiệt khẽ ừ một tiếng, cầm quần áo đặt ở bên giường liền dự bị đi vào phòng tắm. Trong chốc lát Đỗ Phương Phương tỉnh táo hẳn. Khi thấy thần sắc trên mặt anh có chút u ám không vui liền vội vàng hỏi anh: "Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hà Dĩ Kiệt luôn luôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa, dứt khoát anh cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy. Đỗ Phương Phương khó khi thấy được anh lộ ra bộ dáng như vậy, trong lòng cô ta cũng thấy hoảng hốt.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên cạnh giường, nhìn thấy rõ ràng sự hốt hoảng nơi đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Đáy lòng của anh giống như mặt trời đã khuất trong sa mạc, không có gió thổi qua, vạn dặm đều yên tĩnh.
Ai biết được trong lúc hốt hoảng có vài phần là thực sự quan tâm tới anh hay là có toan tính gì đối với tiền đồ của anh? Ai biết được, nếu một ngày kia anh lại dẫm vào vết xe đổ của nhà họ Hà, người phụ nữ này khi biết được, liệu cô có không chút do dự đứng chung một chỗ với anh hay không, hay là sẽ xoay người rời đi?
Lấy cô, chẳng qua cũng bởi vì một phần tư tâm kia của anh mà thôi. Cho tới bây giờ anh vẫn không hề có tình yêu, chỉ là lợi dụng, anh vẫn luôn luôn nhớ kỹ, nhớ rất rõ điều này.
Dựa vào cái gì mà anh phải lùi bước? Chẳng phải anh là chồng của cô ta đó sao, cô ta vẫn luôn mồm gọi anh là chồng, vậy cô ta phải chia sẻ với anh, phải phân ưu giải nạn cùng anh chứ. Ai bảo cô ngã vào, ai bảo cô tàn nhẫn độc ác như vậy chứ! Đỗ Phương Phương, đây chính là cái mà cô nên phải nhận lấy!
"Phương Phương!" Hai tay anh vịn lấy vai của cô ta, xoay người cô ta lại, giọng điệu êm dịu đến mê người trước nay chưa từng có. Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy trong đầu mình từng hồi từng hồi hoảng hốt. Mà lúc này dung nhan tuấn dật của anh đã chậm rãi ghé sát vào cô ta. Trong lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, giây phút ấy anh đã đặt một nụ hôn vào trên môi của cô ta.
Anh rất ít khi hôn cô ta, cho dù là đã từng có hôn môi, bất quá cũng chỉ là lướt qua rồi tức thì dừng lại. Còn lần này, nụ hôn của anh quá kịch liệt quá triền miên, trong đầu của Phương Phương lập tức trở nên trống rỗng, ngay cả năng lực tự hỏi mình cũng không có...
Cho đến hôm nay Đỗ Phương Phương mới coi như được nếm trải đến sự vui vẻ nhẹ nhàng ngập tràn khoái cảm này. Cô ta cảm giác mình tựa như một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư trong cơn gió nhẹ trên mặt hồ. Mỗi một dây thần kinh trên người, mỗi một tấc da thịt trên người đều cảm thấy đang thuận theo sự khoan khoái, thoải mái. Nụ hôn đã chấm dứt từ lâu, nhưng Phương Phương vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. Cô ta được anh ôm vào trong ngực rất chặt, tiếng tim đập giao nhau ở chung một chỗ, chỉ trong nháy mắt, không thể nhận rõ lúc này là ngày hay đêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.