Chương 54: Dụ sắc
Minh Châu Hoàn
07/12/2016
"Vậy thì tạm thời
trước mắt cứ như vậy... Trước mắt tạm tách ra một tuần thôi, một tuần
sau, cho dù như thế nào, con cũng phải trở lại phòng ngủ chung, nghe
thấy không, Dĩ Kiệt?"
Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trước mắt bây giờ con để Phương Phương ở lại cùng với mẹ, con còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, buổi tối con sẽ ăn cơm cùng với ngài."
"Con bận việc cứ đi đi, không cần bận tâm đến mẹ đâu, đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy."
Đỗ phu nhân liên tục khoát tay, Hà Dĩ Kiệt định nói nhưng lại thôi nhìn Đỗ Phương Phương mấy lần, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ nặng nề thở dài một hơi, cầm lấy áo khoác ngoài xoay người ra khỏi nhà...
Mãi cho đến khi khởi động cho xe chạy rời khỏi biệt thự, trên gương mặt kiên nghị của Hà Dĩ Kiệt mới dần dần hé mở ra nụ cười, dần dần nụ cười kia trở nên cực kỳ rạng rỡ, mang theo sự thích thú và thoải mái dễ chịu không nói ra được. Đỗ Phương Phương, đây chính là lời mà cô đã chủ động nói ra. Chúng ta kết hôn đã hơn một năm, cuối cùng cô cũng đã làm được một việc khiến tôi thấy cực kỳ hài lòng!
Đỗ Phương Phương mắt thấy anh đi ra ngoài, lái xe đi, lúc này mới không ngừng dậm chân vẻ đầy oán hận, xoay người nén giận nói với Đỗ phu nhân: "Mẹ, tại sao mẹ thấy trở ngại như vậy mà lại không chịu ra mặt giúp con? Con chỉ thuận miệng nên đã nói như vậy, tại sao mẹ lại có thể nói giúp cho anh ấy như vậy chứ?"
Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trước mắt bây giờ con để Phương Phương ở lại cùng với mẹ, con còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, buổi tối con sẽ ăn cơm cùng với ngài."
"Con bận việc cứ đi đi, không cần bận tâm đến mẹ đâu, đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy."
Đỗ phu nhân liên tục khoát tay, Hà Dĩ Kiệt định nói nhưng lại thôi nhìn Đỗ Phương Phương mấy lần, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ nặng nề thở dài một hơi, cầm lấy áo khoác ngoài xoay người ra khỏi nhà...
Mãi cho đến khi khởi động cho xe chạy rời khỏi biệt thự, trên gương mặt kiên nghị của Hà Dĩ Kiệt mới dần dần hé mở ra nụ cười, dần dần nụ cười kia trở nên cực kỳ rạng rỡ, mang theo sự thích thú và thoải mái dễ chịu không nói ra được. Đỗ Phương Phương, đây chính là lời mà cô đã chủ động nói ra. Chúng ta kết hôn đã hơn một năm, cuối cùng cô cũng đã làm được một việc khiến tôi thấy cực kỳ hài lòng!
Đỗ Phương Phương mắt thấy anh đi ra ngoài, lái xe đi, lúc này mới không ngừng dậm chân vẻ đầy oán hận, xoay người nén giận nói với Đỗ phu nhân: "Mẹ, tại sao mẹ thấy trở ngại như vậy mà lại không chịu ra mặt giúp con? Con chỉ thuận miệng nên đã nói như vậy, tại sao mẹ lại có thể nói giúp cho anh ấy như vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.