Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 146: Mẹ con gặp mặt

Minh Châu Hoàn

25/01/2017

Cận Trường Sinh theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên đó, đột nhiên sững sờ, cô gái nhỏ trắng trẻo bụ bẫm tròn trịa kia...đang chạy đuổi theo quả bóng da lăn về hướng Tư Tư đang nằm bên cạnh cái ô che nắng...

Tuy trên bờ biển còn có rất nhiều du khách, nhưng lúc này, cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm. Cô bé được kế thừa hoàn toàn những ưu điểm của cha mẹ, nhìn rất dễ thương. Làn da trời sinh trắng mịn như đã bạch ngọc, lại mặc một bộ bikini của trẻ con màu hồng phấn trông rất đáng yêu. Mái tóc cắt ngắn ngang tai kiểu trẻ con với những lọn tóc che ngang trán để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, trắng hồng rất đáng yêu. Cô bé có một đôi đôi mắt to xinh đẹp, giống hệt như Tư Tư ngày trước, nhưng cái mũi nhỏ cao thẳng xinh xắn kia của cô bé lại giống hệt như Hà Dĩ Kiệt. Cái miệng nhỏ xíu tựa như cánh hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn có cặp má phúng phính đã giấu đi mất chiếc cằm nhỏ xinh. Nhưng từ đó cũng có thể dễ dàng nhận ra, sau này khi lớn lên nhất định cô bé sẽ có khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ xinh xắn. Còn giờ khắc này, cô bé đang di chuyển hai cái bàn chân nhỏ trắng trẻo, xiêu xiêu vẹo vẹo lách qua tại giữa những nhóm người thưa thớt, chạy lên phía trước. Hai bàn chân nhỏ xinh phấn trắng nõn nà ngập trong bãi cát nhỏ mịn trắng phau, đuổi theo một quả bóng da nhỏ đang lăn lăn ở phía trước, hình ảnh kia ai nhìn cũng thấy rất đáng yêu.

Thỉnh thoảng, chung quanh đó lại có người dừng chân nhìn cô bé. Lại có cả một người mẹ trẻ tuổi cười tủm tỉm như đang hỏi gì đó để trêu chọc cô bé, những lúc như vậy Nặc Nặc lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, híp mắt lại mà cười, ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi lại mọi người. Khuôn mặt tươi cười với nụ cười vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm kia làm ánh mắt của anh đau nhói.

Trong lòng Cận Trường Sinh trào lên cảm xúc khác thường mà anh không nói ra được. Mọi chuyện xảy ra trên đời này đều có thể xảy ra, mà điều kỳ diệu chính là nó lại xảy ra ở chính nơi đây. Tuy rằng anh vẫn còn trẻ tuổi, nhưng do đã lang thang ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nên cũng sớm hiểu được những ấm lạnh của người đời, không giống như những đại thiếu gia khác được nuôi dưỡng ở trong tháp ngà, không hiểu biết gì về nhân tình thế thái. Giống như mười lăm năm sau, cha đẻ của anh vẫn còn chấp nhất, nhất định phải đi tìm kiếm anh bằng được, hơn nữa khi đã tìm được anh rồi, quả thực liên hệ máu mủ vẫn không thể nào chém đứt nổi.

Cận Trường Sinh không biết trong lòng mình lúc này nên vui mừng hay là nên đau buồn nữa. Anh cũng không thể biết được nếu như Tư Tư nhìn thấy cô bé xinh xắn kia, trước tình cảnh đặc biệt thế này, cô sẽ có cảm xúc và bộ dạng phản ứng của cô sẽ ra sao! Anh lại càng không thể biết được, rốt cuộc giữa Tư Tư và Hà Dĩ Kiệt có mối quan hệ thần giao cách cảm với nhau hay không? Nếu không phải vậy, thì vì sao đã xa cách nhau một khoảng thời gian lâu như vậy, anh và Tư Tư đi đến Tam Á, thì Hà Dĩ Kiệt cũng lại mang theo con gái đến Tam Á để gặp anh và Tư Tư?

Nếu như Tư Tư nhìn thấy con gái, cô sẽ nhớ lại tất cả, vậy thì anh sẽ lựa chọn buông tay để cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ một nhà, hay là sẽ cố ý đưa Tư Tư rời đi khỏi đây?

Cận Trường Sinh hơi nheo nheo mắt lại. Anh vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc khi anh tiến vào bệnh viện, lúc đó anh nhìn thấy cô ở trong tình trạng gần như một xác chết vậy, cô nằm ở trong một phòng bệnh chật chội và bẩn thỉu của bệnh viện, hai mắt nhắm mắt lại, toàn bộ gương mặt bị hủy hoại, gần như chỉ còn một chút hơi thở rất mong manh. Một vết thương nằm vắt ngang ở trên mặt của cô nhìn rất đáng sợ, bởi vì vết thương không được điều trị và xử lý kịp thời, nên miệng vết thương đã chuyển biến xấu đi. Lúc này toàn bộ gương mặt của cô đều đã sưng lên đỏ mọng vì bị nhiễm trùng và bị hoại tử, anh gần như không thể nào nhận ra được người đang nằm ở nơi đó chính là Tương Tư mà anh từng quen biết.



Nếu như không phải anh đã đưa cô đi, liệu rằng cô có thể cứ thuận tiện như vậy mà chết đi hay không? Nếu như hiện tại cô lại tiếp tục dây dưa không rõ với Hà Dĩ Kiệt, ngộ nhỡ từ nay về sau cô lại gặp phải những chuyện đối xử bất công một lần nữa thì sao đây? Lúc ấy anh nên giải quyết thế nào đây?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng anh nổi lên bao nhiêu chuyện vướng mắc mà tự anh không biết mình phải xử lý thế nào cho ổn thỏa, thì chợt nghe thấy tiếng của Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng hỏi lại: "Đã nhìn thấy Nặc Nặc chưa vậy?"

Cận Trường Sinh chậm rãi thu hồi lại ánh mắt của mình, mạnh mẽ gắng sức làm cho mình tỉnh táo lại, ngữ điệu vẫn bình thản: "Ừ, đúng là Nặc Nặc rồi, con bé đã lớn như vậy rồi."

Nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt lóe ánh nhìn dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, nhưng vẻ mặt này qua cái nhìn của Cận Trường Sinh thì chỉ thấy biểu cảm chua xót giăng đầy.

"Đúng như vậy, Nặc Nặc cũng đã lớn thế này, nhưng Tư Tư lại vĩnh viễn không thể trở về để liếc nhìn con gái một cái."

Bỗng nhiên Cận Trường Sinh run hết cả người lên, hai tay không tự chủ được liền siết chặt lại, chút run rẩy rất nhỏ kia của anh đã rơi vào trong mắt Hà Dĩ Kiệt, khiến anh hơi nhíu mày, sau đó lại nói tiếp một câu: "Cậu vẫn còn chưa biết sao, Tư Tư đã đi rồi..."

Giọng điệu thế này của Hà Kiệt, Cận Trường Sinh thực sự chưa từng nghe thấy bao giờ. Nó chất chứa sự tuyệt vọng lẫn đau thương khôn cùng, trong khoảng thời gian ngắn Cận Trường Sinh nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, không sao thốt lên nổi một chữ .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook