Chương 113: Muốn dùng tính mệnh đổi cô ở lại một ngày
Minh Châu Hoàn
09/01/2017
Anh cũng ngồi xuống dưới đất, kéo con gái lên siết chặt vào lòng. Nặc Nặc
càng oa oa khóc lớn hơn, nhưng anh lại nhất định chịu đựng không để phát ra một chút âm thanh nào hết, chỉ có những giọt nước mắt của anh vẫn
không ngừng rơi xuống... Nặc Nặc, Nặc Nặc, bảo bối của ba, con đã không
còn mẹ nữa rồi, con có biết hay không, con đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi...
Nặc Nặc hình như cảm nhận được nỗi bi thương của anh, mặc dù cô bé chưa hiểu biết gì, cũng không hiểu được rõ ràng, nhưng từ trong đôi mắt to của cô bé, nước mắt vẫn không ngừng trào ra thành dòng, lăn nhanh xuống dưới. Cho đến cuối cùng, khi cô bé đã khóc đến mệt mỏi, liền gục vào trong ngực anh ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoáng cô bé lại khóc thút thít mấy tiếng, nắm chặt lấy ngón tay của anh không rời, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại mấp máy gọi mẹ mẹ thành tiếng...
Suốt cả đêm anh cũng không thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy gương mặt của Tương Tư, có khi là cô đang cười, có khi là cô đang khóc, nhưng cũng có lúc cô chỉ yên lặng nhìn vào anh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, phảng phất như ánh sao sáng ngời giữa bầu trời tối đen. Anh không sao chịu nổi, không dám suy nghĩ tiếp nữa. Anh sợ rằng, nếu còn tiếp tục thế này, chắc chắn anh sẽ không thể chờ đợi được đến ngày Nặc Nặc trưởng thành, mà đã bị phát điên lên rồi!
Hà Dĩ Kiệt dứt khoát đứng lên đi đến phía trước cửa sổ. Trời đêm chìm sâu trong bóng tối đậm đặc, nhìn về nơi xa chỉ có thể thấy được những quang cảnh qua những hình dáng lờ mờ, giống như những con thú đang vận sức chờ thời xông ra. Anh cảm thấy có một áp lực vô hình đang dần xâm nhập vào trong anh. Tất cả những gì đã từng xảy ra trong ngày, giờ đây lần lượt hiện lên từng cảnh, từng cảnh một, giống như những thước phim cũ kỹ đang được dựng lại trước mắt anh.
Trong đầu anh đã xuất hiện một ý niệm mơ hồ, anh nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là cần phải tìm ra được một chứng cứ thật chính xác...
Nếu quả thật, đó chính là Phương Phương, nếu sự thật chính là như vậy thì anh, Hà Dĩ Kiệt, sẽ phải làm thế nào đây?
Người phụ nữ mà anh yêu quý kia, chỉ vì một lần anh đưa ra sự lựa chọn sai lầm mà cô đã bị mất mạng, giờ đây anh phải dự định tiếp tục giải quyết thế nào?
Nặc Nặc hình như cảm nhận được nỗi bi thương của anh, mặc dù cô bé chưa hiểu biết gì, cũng không hiểu được rõ ràng, nhưng từ trong đôi mắt to của cô bé, nước mắt vẫn không ngừng trào ra thành dòng, lăn nhanh xuống dưới. Cho đến cuối cùng, khi cô bé đã khóc đến mệt mỏi, liền gục vào trong ngực anh ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoáng cô bé lại khóc thút thít mấy tiếng, nắm chặt lấy ngón tay của anh không rời, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại mấp máy gọi mẹ mẹ thành tiếng...
Suốt cả đêm anh cũng không thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy gương mặt của Tương Tư, có khi là cô đang cười, có khi là cô đang khóc, nhưng cũng có lúc cô chỉ yên lặng nhìn vào anh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, phảng phất như ánh sao sáng ngời giữa bầu trời tối đen. Anh không sao chịu nổi, không dám suy nghĩ tiếp nữa. Anh sợ rằng, nếu còn tiếp tục thế này, chắc chắn anh sẽ không thể chờ đợi được đến ngày Nặc Nặc trưởng thành, mà đã bị phát điên lên rồi!
Hà Dĩ Kiệt dứt khoát đứng lên đi đến phía trước cửa sổ. Trời đêm chìm sâu trong bóng tối đậm đặc, nhìn về nơi xa chỉ có thể thấy được những quang cảnh qua những hình dáng lờ mờ, giống như những con thú đang vận sức chờ thời xông ra. Anh cảm thấy có một áp lực vô hình đang dần xâm nhập vào trong anh. Tất cả những gì đã từng xảy ra trong ngày, giờ đây lần lượt hiện lên từng cảnh, từng cảnh một, giống như những thước phim cũ kỹ đang được dựng lại trước mắt anh.
Trong đầu anh đã xuất hiện một ý niệm mơ hồ, anh nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là cần phải tìm ra được một chứng cứ thật chính xác...
Nếu quả thật, đó chính là Phương Phương, nếu sự thật chính là như vậy thì anh, Hà Dĩ Kiệt, sẽ phải làm thế nào đây?
Người phụ nữ mà anh yêu quý kia, chỉ vì một lần anh đưa ra sự lựa chọn sai lầm mà cô đã bị mất mạng, giờ đây anh phải dự định tiếp tục giải quyết thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.