Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 120: Nặc Nặc bé nhỏ đáng thương

Minh Châu Hoàn

12/01/2017

Văn Tương Tư, cô đã tuân thủ lời hứa sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Hà Dĩ Kiệt nữa, nhưng cô lại đưa con gái mình tới ở bên Hà Dĩ Kiệt. Văn Tương Tư, chiêu này của cô thật sự là rất thâm hiểm!

Cô có con gái với Hà Dĩ Kiệt, cô lại còn sai người đưa con gái cô tới đây. Cô còn muốn “dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng”, còn muốn cả đời này hai người sẽ dây dưa với nhau không rõ ràng sao? Đỗ Phương Phương tôi vẫn còn đây, cô muốn coi tôi là người thế nào vậy?

Một người lớn sống sờ sờ như cô tôi còn xử lý được, lẽ nào một đứa trẻ con kia tôi lại không giải quyết được chứ? Văn Tương Tư, đồ đạc của cô, cô đừng mơ tưởng để lại ở bên cạnh Dĩ Kiệt, dù chỉ một ly một lai. Dĩ Kiệt là của tôi, nếu như cô còn dám tranh giành với tôi, Đỗ Phương Phương tôi có muốn ra tay giết chết cô cũng không phải không thể!

Trong đầu vừa nghĩ tới, lập tức cô liền có chủ ý. Chẳng phải anh muốn tìm một bảo mẫu tốt cho con gái bảo bối của anh hay sao? Cô sẽ đưa tới một người, Văn Tương Tư làm cho Đỗ Phương Phương không được sống vui vẻ, Đỗ Phương Phương cô sẽ làm cho con gái của anh không được sống dễ chịu. Cô muốn nhìn xem, liệu ai sẽ thắng được ai!

Cho dù đã nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu như bị mèo cào vậy. Cô nóng nảy đi qua đi lại, cầm ly trà nhỏ lên, trong nháy mắt lại tức giận quăng xuống đất. Người hầu sớm đã tránh né đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, tiếng đồ sứ bị ném vỡ vang lên nghe chói tai. Đột nhiên Đỗ Phương Phương ngồi phịch xuống trên ghế sa lon rồi ngây người ra. Mấy sợi tóc dài, mảnh từ mái tóc ngắn xinh đẹp rũ xuống trêu chọc đôi mắt phượng, nhưng lại làm cho nước mắt từ từ lăn ra ngoài.

Hà Dĩ Kiệt, Hà Dĩ Kiệt, rốt cuộc anh làm sao vậy, rốt cuộc phải làm như thế nào thì anh mới có thể quên cô ta? Chẳng lẽ từ trước đến giờ anh vẫn luôn dối gạt em sao? Chẳng lẽ những lời nói trước kia anh đã từng nói với em cũng chỉ là để dỗ dành cho em vui vẻ? Chẳng lẽ anh... căn bản, căn bản chưa từng yêu thương em?

Không, không phải như vậy! Đỗ Phương Phương dùng sức lắc đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô đưa tay quệt qua quít dòng nước mắt, đáy lòng cũng đau nhức. Thời gian yêu đương, thời gian đính hôn, rồi quang cảnh buổi lễ kết hôn, vợ chồng cũng phải cũng chưa từng hòa hợp, nhưng tại sao về sau lại đi đến một bước thế này? Phải chăng là từ lúc cô vứt đi mấy lọ thuốc mà Văn Tương Tư để lại kia, hay là từ lúc anh biết rằng Văn Tương Tư vẫn chưa rời khỏi đây, lòng của anh đã dần dần cách xa.

Đỗ Phương Phương gần như sắp phát điên lên vì ghen tuông. Cô không sao chịu đựng được. Thời gian qua cô luôn kiêu ngạo vì được gả cho Hà Dĩ Kiệt, thời gian ấy anh toàn tâm toàn ý với cô, khiến trong những buổi xã giao ở trong kinh cô luôn ngẩng cao đầu vì hãnh diện, những thiên kim tiểu thư con nhà danh giá kia có người nào không ngưỡng mộ ghanh ghét với cô? Như kết quả đến cuối cùng thì sao, cô cũng giống hệt như đám người kia, đều chịu cảnh chồng mình ngọt ngào bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Những lời lẽ mà trước kia cô đã từng hùng hồn tuyên bố, há chẳng phải là tự mình vả vào miệng của mình hay sao?

Đỗ Phương Phương không thể nhẫn nhịn được việc bản thân mình bị người khác coi thường. Cô thà rằng chịu ngọc nát ngói tan chứ nhất định cũng sẽ không chịu thành toàn cho bọn họ, biến mình trở thành trò cười. Không chiếm được, cô cam tâm tình nguyện thà phá bỏ tất cả, chỉ có điều, bất kể như thế nào, nếu yêu cầu cô buông tay với Hà Dĩ Kiệt thì cô không thể làm được, có chết cũng không thể làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook