Chương 138: Nổi giận
Minh Châu Hoàn
20/01/2017
Anh cười lạnh một
tiếng, sau đó xoay người rời đi. Nhưng Đỗ Phương Phương đột nhiên lảo
đảo chạy đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy anh, khóc ròng, giọng nói
khàn đặc: "Dĩ Kiệt, ngay cả một chút tình cảm vợ chồng của chúng ta, anh cũng không hề để tâm đến thật sao?"
Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng ngừng lại, anh đẩy từng ngón từng ngón tay của cô ra, vẫn không hề quay đầu lại, động tác lạnh lùng hà khắc đến vô tình, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh: "Giữa tôi và cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ là diễn kịch với nhau mà thôi, có thể nói rằng, giữa chúng ta chưa bao giờ có tình cảm vợ chồng."
Đỗ Phương Phương kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, lệ nóng tràn mi. Hai bàn tay cô siết chặt lại thành hai nắm đấm, chỉ cảm thấy trái tim giá lạnh và tràn ngập tuyệt vọng không nói ra được. Tựa như trong cuộc đời, đây chính là giờ phút cô thấy đau khổ nhất gian nan nhất. Nhưng xuyên qua màn lệ, cô thấy anh đã bước đi ra khỏi tòa nhà của nhà họ Đỗ, trong ánh nắng ám áp đầu mùa đông, thân hình anh cao thẳng giống như cây tùng cao ngất, từng chút từng chút hòa nhập vào bên trong ánh mặt trời sáng rỡ, dáng vẻ anh đầy kiên định và quyết tuyệt (kiên quyết đoạn tuyệt), không hề có dấu hiệu muốn quay đầu, Đỗ Phương Phương dần dần cảm thấy trái tim mình đã trở nên trống không. Cô che mặt, từng giọt từng giọt nước mắt to, trong suốt, sáng long lanh thi nhau rơi xuống...
Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng ngừng lại, anh đẩy từng ngón từng ngón tay của cô ra, vẫn không hề quay đầu lại, động tác lạnh lùng hà khắc đến vô tình, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh: "Giữa tôi và cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ là diễn kịch với nhau mà thôi, có thể nói rằng, giữa chúng ta chưa bao giờ có tình cảm vợ chồng."
Đỗ Phương Phương kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, lệ nóng tràn mi. Hai bàn tay cô siết chặt lại thành hai nắm đấm, chỉ cảm thấy trái tim giá lạnh và tràn ngập tuyệt vọng không nói ra được. Tựa như trong cuộc đời, đây chính là giờ phút cô thấy đau khổ nhất gian nan nhất. Nhưng xuyên qua màn lệ, cô thấy anh đã bước đi ra khỏi tòa nhà của nhà họ Đỗ, trong ánh nắng ám áp đầu mùa đông, thân hình anh cao thẳng giống như cây tùng cao ngất, từng chút từng chút hòa nhập vào bên trong ánh mặt trời sáng rỡ, dáng vẻ anh đầy kiên định và quyết tuyệt (kiên quyết đoạn tuyệt), không hề có dấu hiệu muốn quay đầu, Đỗ Phương Phương dần dần cảm thấy trái tim mình đã trở nên trống không. Cô che mặt, từng giọt từng giọt nước mắt to, trong suốt, sáng long lanh thi nhau rơi xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.