Chương 56: Hạ Cảnh Tây bật cười: Làm tiểu tam thì có sao
Mộ Thời Yên
10/05/2021
Edit: Băng Thiên
Beta: Thanh Yên
Fllow nhà đi để ủng hộ nhà nhé ~
09/05/2021
- --------------
Từ khi Tần Đông hợp tác với Tang Nhược cho đến bây giờ, anh thật sự có chút thưởng thức cô, đương nhiên anh cũng thấy cách nói của cô có chút mất tự nhiên, không nhịn được liền nói đùa: "Chưa từng diễn cảnh hôn nên giờ căng thẳng à?"
Tang Nhược chạm phải ánh mắt của anh, hiếm khi ngượng ngùng thừa nhận: "Vâng."
Tần Đông mỉm cười, đẹp trai nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng: "Nể mặt em mỗi ngày đều gọi tôi là Tần lão sư nên hôm nay Tần lão sư sẽ biểu diễn cho em xem một màn ảo thuật, thế nào?"
Anh dừng một chút, ra vẻ thần bí: "Nhìn kỹ nhé, bây giờ Tần lão sư sẽ biến ra đóa hoa cho em."
Tang Nhược chớp mắt mấy cái.
Một giây sau __
"Một hai ba, một đoá hoa." Lúc đếm tới ba, chỉ thấy bàn tay vốn để bên hông của Tần Đông đưa lên vuốt cằm mình một cái, sau đó xoè tay ra, trên tay anh ta đã xuất hiện một đóa hoa nở rộ nằm trên ấy.
Tang Nhược"....."
Tần Đông là một ảnh đế trẻ tuổi, là người hiền lành, bình thường lúc nghỉ ngơi sẽ đùa giỡn làm mọi người vui vẻ giúp dịu bầu không khí căng thẳng do quay phim mang tới, giờ phút này anh đột nhiên biến ra hoa, giả ngây thơ không để ý đến hình tượng của mình chút nào, Tang Nhược nhìn ngây người.
Chờ đến khi nhìn thấy anh nháy mắt với mình mấy cái, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, nhịn không được nở nụ cười, cười đến mặt mày cong cong.
"Tần lão sư anh......"
Tần Đông cười ha ha, làm ra vẻ mặt nhanh khen tôi đi:" Cứ nói đi, có đẹp trai hay không? Cái ảo thuật này có lợi hại hay không? Bây giờ có phải cảm thấy không còn căng thẳng như trước nữa?".
Tang Nhược thực sự không nhịn được cười, thậm chí cười đến cơ mặt có chút đau, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Bên cạnh máy giám sát.
Ý cười từ khoé mắt cô lan rộng đến hai hàng lông mày, nhanh chóng nhiễm lên cả gương mặt cô, càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp của cô, đẹp đến mức chói mắt.
Cô cười rất vui vẻ.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn qua, ánh mắt ngày càng đục, đậm đặc như mực, lồng ngực dần trở nên ngột ngạt, hít thở dường như có chút khó khăn, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt.
Một cảm giác khó nói lên lời âm thầm lan toả tới chỗ sâu nhất trong thân thể anh.
Yết hầu anh không lưu loát lăn lăn.
Bầu không khí khẽ thay đổi.
Nhà sản xuất không có cảm nhận được, ông ta như là trêu ghẹo hoặc như đang tranh công: "Đừng nói, nữ chính và nam chính của chúng ta không chỉ có cảm giác CP ở trong phim trường, mà diễn ở bên ngoài cũng thật là tuyệt phối (phối hợp tuyệt nhất). Nhìn bọn họ cười kìa, sau này lúc tuyên truyền phim có thể xào CP của hai người họ, nhất định lớn...."
Chữ Hỏa (火) còn chưa kịp nói ra, nhà sản xuất đã cảm thấy có cỗ không khí lạnh bay thẳng đến sau lưng ông ta.
Cơ thể bỗng nhiên rùng mình một cái, vô thức quay đầu lại, lập tức bắt gặp được ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Cảnh Tây, đôi mắt khiến người khác nhìn thoáng qua không rét mà run ấy đang nhìn nhìn ông ta.
"Hạ...... Hạ tổng". Tay ông ta run run, căng thẳng.
Đáy mắt chảy qua một dòng u ám không rõ lắm, Hạ Cảnh Tây nâng mắt.
Anh khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo: "Không bằng kịch bản chất lượng thấp, chỉ xào CP". [Nói thiệc tui ko thấm nổi câu này, câu này trans nhé]
Nhà sản xuất: "...".
Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh Hạ Cảnh Tây thay đổi rất rõ ràng, áp suất thấp nhanh chóng bao trùm ở trên không, đè nén xuống, dần dần khiến cho người ta không dám hô hấp cũng không dám lên tiếng.
Trên trán nhà sản xuất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Hạ tổng, ngài hiểu lầm, tôi không phải có ý này." Ông ta vội vã muốn giải thích nhưng Hạ Cảnh Tây đã nhìn sang chỗ khác: "Tôi........ Tôi chỉ là nói đùa thôi".
Hạ Cảnh Tây không nói, môi mỏng mím thành một đường.
Cơ thể nhà sản xuất căng cứng, vô cùng lo lắng, ánh mắt không ngừng ra hiệu với Lữ đạo diễn, mong anh nói chút gì đó để hoà hoãn không khí.
Lữ đạo áp lực cực lớn, anh như ý thức được gì đó.
Hết lần này tới lần khác, anh không có cách nào nói rõ.
Ánh mắt nhanh chóng nhìn sang thân hình lạnh lẽo cứng rắn của Hạ Cảnh Tây, nuốt khan một cái, cuối cùng anh cố duy trì giọng nói giống như bình thường mở miệng: "Tang Nhược, Tần Đông hai người đến đây một chút".
Chờ hai người đến gần còn đứng chung với nhau, Lữ đạo chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân đều kéo căng ra, nhất là bên cạnh còn có Hạ Cảnh Tây đang truyền áp lực đến.
Anh nhìn về phía Tang Nhược nói: "Hay là để cho phó đạo diễn với Tần Đông thử đoạn hôn này trước, cô xem họ trước một chút?".
Bị gọi tên, Tang Nhược tưởng là Lữ đạo cùng với Tần lão sư cũng giống nhau, đều cho là cô cảm thấy căng thẳng vì lần đầu quay cảnh hôn, nhưng cô cảm thấy mình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
"Không cần, tôi đã chuẩn bị xong rồi". Khoé môi cong cong, cô mỉm cười yếu ớt.
Lữ đạo:".......".
Từ đầu đến cuối tầm mắt của cô không hề rơi lên Hạ Cảnh Tây, dù chỉ là một ánh mắt hay một cái liếc nhìn, cho dù cô có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của anh nhìn mình.
Lữ đạo không có cách nào, chỉ có thể để cho hai người họ trở về.
Hai người gật đầu, cùng nhau trở lại chỗ cũ.
Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn khoá chặt trên người Tang Nhược, anh không lên tiếng, không hề nói một chữ.
Lữ đạo cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều đang chờ anh ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Chuẩn......" Anh ta chỉ có thể cố gắng mở miệng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Studio vốn đã an tĩnh nên tiếng chuông điện thoại lại càng vang dội, mí mắt Lữ đạo run lên, lập tức có một sự tức giận bùng lên, quay đầu muốn hỏi ai chưa tắt âm điện thoại.
"Thật xin lỗi Lữ đạo." Thư kí Tạ đưa tay tắt chuông, tay nắm chặt điện thoại áy náy đối với anh xin lỗi, sau đó lập tức chạy tới một bên, cuối cùng chạy lại chỗ Hạ Cảnh Tây cúi người nói gì đó.
Lữ đạo đương nhiên không nghe được, nhưng chính là giờ phút này, anh ta nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tiếng chuông này đến thật đúng lúc.
"Chờ chút." Trong bầu không khí khẩn trương cao độ này, anh ta cuối cùng nghĩ ra được cái cớ, cau mày nghiêm túc nói: "Ánh sáng không được tốt, còn thiếu một chút, cảnh này chuyển về sau, trước tiên...quay cảnh khác."
Toàn bộ đoàn làm phim ai cũng biết Lữ đạo có yêu cầu rất cao, dù có một chút ảnh hưởng anh cũng sẽ yêu cầu quay lại, sản phẩm làm ra phải tốt nhất mới hài lòng nhất. Nghe Lữ đạo nói vậy, mọi người đều không thấy có gì kì lạ.
Các nhân viên nhanh chóng chuẩn bị bố trí cảnh kế tiếp.
Cảnh quay tiếp theo chủ yếu là do Tần Đông đóng chính, Tang Nhược không có cảnh diễn, nên về khu nghỉ ngơi đợi, đọc kịch bản một hồi, cô nói với Châu Châu một tiếng rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
*
Lau khô tay, tô lại son môi, Tang Nhược thấy hài lòng mới rời đi, vừa đẩy cửa ra, xuất hiện ở trong tầm mắt là một gương mặt không thể quen thuộc hơn được nữa.
__ Hạ Cảnh Tây.
Anh nửa dựa tường, hút thuốc.
"Tang Nhược." Thấy cô ra, đầu tiên Hạ Cảnh Tây dập tắt tàn thuốc, giọng nói hơi khàn gọi tên cô, anh đứng thẳng dậy đi đến trước mặt cô, không đợi Tang Nhược mở miệng, anh đã vào thẳng chủ đề: "Có thể thương lượng một chút về chuyện cảnh hôn được không?".
Anh nói có thể hay không, nói thương lượng, nhưng nếu là trước đây tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tang Nhược nâng mí mắt hững hờ liếc anh một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười, giọng điệu hờ hững nhưng ngữ khí không được phép xen vào: "Không thể."
Anh đã sớm có chuẩn bị tâm lí là cô sẽ có thái độ như vậy, nhưng thật sự khi chính tai nghe thấy, ngực Hạ Cảnh Tây vẫn không tránh khỏi có chút đau đớn.
Khó chịu.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, thấy cô muốn đi anh đưa tay ngăn cô lại, kìm chế cỗ cảm xúc khó chịu của mình lại, dịu giọng và kiên nhẫn thương lượng: "Có thể tìm thế thân, hoặc là...... dùng một cảnh khác có tác dụng tương tự như thế để thay thế.".
Lông mi dài khẽ vỗ, cằm hơi nhếch lên, Tang Nhược hoàn toàn không đặt anh vào trong mắt, ngữ khí lộ ra sự kiêu ngạo: "Liên quan gì tới anh".
Hạ Cảnh Tây nghẹn lại.
Tang Nhược miễn cưỡng thu tầm mắt, nghiêng người muốn đi, vừa lúc bị người đàn ông bóp chặt cổ tay, mi tâm hơi nhíu lại, cô phản xạ có điều kiện đẩy anh ra, tức giận muốn thoát khỏi xiềng xích của anh, anh liền hạ giọng: "Có người."
Căn bản không có thời gian để phản ứng, cả người Tang Nhược cứ như vậy bị kéo vào trong nhà vệ sinh. "Răng rắc"- một tiếng nhỏ vang lên, cửa phòng vệ sinh bị khoá lại.
Mà bọn họ...
Ở phía sau lưng anh đang dựa cánh cửa, một tay cầm cổ tay cô, một tay khác thì ôm cả eo cô, mà cô bị giam cầm ở trước ngực anh. Tư thế thân mật giữa hai người dường như không có một khe hở.
Hơi thở nóng bỏng của anh từ trên đỉnh đầu phả xuống, giống như muốn thông qua từng lỗ chân lông để xâm nhập hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, sau đó là thử gợi lên một thứ tình cảm khác.
Lòng bàn tay của cô dán trên ngực anh, đúng lúc ngay bên ngực trái, trái tim của anh mạnh mẽ mà có lực đập lên từng cái, truyền vào lòng bàn tay cô.
Tang Nhược liếc mắt, ngẩng mặt gương mặt nhỏ tròn lên.
Đồng thời Hạ Cảnh Tây cũng nhìn xuống.
Ánh mắt chạm vào nhau, cô không che giấu một chút nào về sự hững hờ thậm chí là lạnh lùng của mình, anh hoàn toàn không xuất hiện trong ánh mắt của cô.
Gương mặt Hạ Cảnh Tây thoáng căng cứng, hơi thở cũng có chút thay đổi tiết tấu, yết hầu nhấp nhô, trước khi cô lên tiếng, anh đã cất giọng, cực kỳ trầm thấp: "Anh biết anh không có tư cách, thế nhưng Tang Nhược......".
Tay đang nắm cổ tay cô buông ra, anh nâng tay lên, kìm lòng không được mà muốn chạm vào gương mặt cô, lúc sắp chạm đến, anh cố gắng kìm chế, đột ngột thu tay lại rồi nắm thành quyền.
Bờ môi kéo ra độ cong nhỏ không thể nhận ra, giọng nói của anh lại thấp hơn, thấp đến nỗi khó có thể nghe được rõ ràng: "Anh sẽ ăn dấm, sẽ ghen tị. Anh không làm trong ngành giải trí, anh không chịu đựng được khi thấy người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn môi".
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều dừng trên gương mặt cô, chưa từng dời đi chỗ khác.
"Anh làm không được, cũng không có cách nào khống chế". Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần nhích thêm một chút, là có thể hôn.
Tang Nhược chuyên chú nghe anh nói.
Cô lẳng lặng nhìn anh, một giây sau, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đêm đó tôi đã nói rõ với anh, tôi đã có người mình thích, giờ người đó đã trở thành bạn trai của tôi".
Cong môi, cô yếu ớt đùa cợt: "Hạ tổng, bộ dạng này của anh thích hợp sao? Hay là nói, anh muốn làm tiểu tam?".
Từng chữ nói ra, rất rõ ràng mà chui vào trong tai Hạ Cảnh Tây.
Bàn tay đột nhiên dùng sức, Tang Nhược có ý định đẩy anh ra, không ngờ cùng lúc đó, lòng bàn tay cô bị anh nắm chặt, một giây sau...... ngón tay thon dài của anh quấn lấy ngón tay cô, cùng với cô mười ngón đan xen.
Một tay khác của anh ôm trọn vòng eo cô.
Hạ Cảnh Tây cùng cô đối mặt, mấy giây sau, môi mỏng cong lên một độ cong rất nhẹ.
Từ lần gặp đêm đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt cô cười, giọng nói trầm thấp như mê hoặc: "Chỉ là tiểu tam mà thôi, có gì không thể, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là được".
"Anh cam tâm tình nguyện". Ánh mắt anh chuyên chú, trong mắt của anh chỉ phản chiếu hình ảnh của cô, anh nở nụ cười trầm thấp, âm tiết tràn như thể nó sẽ rơi vào trái tim cô và không bao giờ rời đi.
Đáy lòng Tang Nhược đúng là không khống chế được run lên một trận kịch liệt.
Cô muốn tránh thoát mười ngón tay đang đan chặt của anh, lại bị anh nhìn thấu ngăn cản, thậm chí cái tay nắm eo cô còn thoáng dùng sức, kéo cô dán sát vào anh càng thân mật hơn, giống không ai có thể tách họ ra được.
Cô dứt khoát dừng lại mọi động tác.
Một lát sau, một lần nữa cô lại ngước mắt đối mặt với anh, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi mang thai."
Cô rõ ràng cảm nhận được hô hấp của người đàn ông có chút dừng lại.
Mi mắt khẽ chớp, cô bình tĩnh muốn tách khỏi anh một lần nữa, nhưng kì lạ là, lại cùng anh thân mật.
Tang Nhược nhíu mày.
"Hạ Cảnh Tây.....".
Giọng nói đột ngột dừng lại, cô phát hiện, ánh mắt Hạ Cảnh Tây rất nặng rất nặng, giống như là đang kiềm chế cái gì đó, hoặc như là.......
Nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều.
Muốn tiếp tục nói gì đó để giải quyết anh, một giây sau liền nghe anh khàn giọng hỏi: "Bạn trai em là Quý Hành Thời, con là của anh ta?".
Tang Nhược mặt không đổi sắc.
"Đúng."Cô không chút do dự khẳng định: "Anh không có khả năng."
Hạ Cảnh Tây chăm chú nhìn cô: "Thật sao?".
"Đúng vậy".
Nhất thời trầm mặc lan toả.
Nhưng mà một giây tiếp theo, Tang Nhược lại nhìn thấy anh cười, đôi môi lại một lần nữa cong lên, không cách nào hình dung chính xác nụ cười dịu dàng kia, ấm áp tràn ra phủ kín gương mặt tuấn tú của anh, làm dịu đi một chút lạnh lẽo cùng cứng rắn của anh.
Sau đó, Tang Nhược nghe thấy anh nói __
"Nhưng em không có mang thai, Quý Hành Thời cũng không có ở cùng với em, Tang Nhược, em đang gạt anh."
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
22:00 09/05/2021
Beta: Thanh Yên
Fllow nhà đi để ủng hộ nhà nhé ~
09/05/2021
- --------------
Từ khi Tần Đông hợp tác với Tang Nhược cho đến bây giờ, anh thật sự có chút thưởng thức cô, đương nhiên anh cũng thấy cách nói của cô có chút mất tự nhiên, không nhịn được liền nói đùa: "Chưa từng diễn cảnh hôn nên giờ căng thẳng à?"
Tang Nhược chạm phải ánh mắt của anh, hiếm khi ngượng ngùng thừa nhận: "Vâng."
Tần Đông mỉm cười, đẹp trai nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng: "Nể mặt em mỗi ngày đều gọi tôi là Tần lão sư nên hôm nay Tần lão sư sẽ biểu diễn cho em xem một màn ảo thuật, thế nào?"
Anh dừng một chút, ra vẻ thần bí: "Nhìn kỹ nhé, bây giờ Tần lão sư sẽ biến ra đóa hoa cho em."
Tang Nhược chớp mắt mấy cái.
Một giây sau __
"Một hai ba, một đoá hoa." Lúc đếm tới ba, chỉ thấy bàn tay vốn để bên hông của Tần Đông đưa lên vuốt cằm mình một cái, sau đó xoè tay ra, trên tay anh ta đã xuất hiện một đóa hoa nở rộ nằm trên ấy.
Tang Nhược"....."
Tần Đông là một ảnh đế trẻ tuổi, là người hiền lành, bình thường lúc nghỉ ngơi sẽ đùa giỡn làm mọi người vui vẻ giúp dịu bầu không khí căng thẳng do quay phim mang tới, giờ phút này anh đột nhiên biến ra hoa, giả ngây thơ không để ý đến hình tượng của mình chút nào, Tang Nhược nhìn ngây người.
Chờ đến khi nhìn thấy anh nháy mắt với mình mấy cái, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, nhịn không được nở nụ cười, cười đến mặt mày cong cong.
"Tần lão sư anh......"
Tần Đông cười ha ha, làm ra vẻ mặt nhanh khen tôi đi:" Cứ nói đi, có đẹp trai hay không? Cái ảo thuật này có lợi hại hay không? Bây giờ có phải cảm thấy không còn căng thẳng như trước nữa?".
Tang Nhược thực sự không nhịn được cười, thậm chí cười đến cơ mặt có chút đau, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Bên cạnh máy giám sát.
Ý cười từ khoé mắt cô lan rộng đến hai hàng lông mày, nhanh chóng nhiễm lên cả gương mặt cô, càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp của cô, đẹp đến mức chói mắt.
Cô cười rất vui vẻ.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn qua, ánh mắt ngày càng đục, đậm đặc như mực, lồng ngực dần trở nên ngột ngạt, hít thở dường như có chút khó khăn, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt.
Một cảm giác khó nói lên lời âm thầm lan toả tới chỗ sâu nhất trong thân thể anh.
Yết hầu anh không lưu loát lăn lăn.
Bầu không khí khẽ thay đổi.
Nhà sản xuất không có cảm nhận được, ông ta như là trêu ghẹo hoặc như đang tranh công: "Đừng nói, nữ chính và nam chính của chúng ta không chỉ có cảm giác CP ở trong phim trường, mà diễn ở bên ngoài cũng thật là tuyệt phối (phối hợp tuyệt nhất). Nhìn bọn họ cười kìa, sau này lúc tuyên truyền phim có thể xào CP của hai người họ, nhất định lớn...."
Chữ Hỏa (火) còn chưa kịp nói ra, nhà sản xuất đã cảm thấy có cỗ không khí lạnh bay thẳng đến sau lưng ông ta.
Cơ thể bỗng nhiên rùng mình một cái, vô thức quay đầu lại, lập tức bắt gặp được ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Cảnh Tây, đôi mắt khiến người khác nhìn thoáng qua không rét mà run ấy đang nhìn nhìn ông ta.
"Hạ...... Hạ tổng". Tay ông ta run run, căng thẳng.
Đáy mắt chảy qua một dòng u ám không rõ lắm, Hạ Cảnh Tây nâng mắt.
Anh khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo: "Không bằng kịch bản chất lượng thấp, chỉ xào CP". [Nói thiệc tui ko thấm nổi câu này, câu này trans nhé]
Nhà sản xuất: "...".
Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh Hạ Cảnh Tây thay đổi rất rõ ràng, áp suất thấp nhanh chóng bao trùm ở trên không, đè nén xuống, dần dần khiến cho người ta không dám hô hấp cũng không dám lên tiếng.
Trên trán nhà sản xuất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Hạ tổng, ngài hiểu lầm, tôi không phải có ý này." Ông ta vội vã muốn giải thích nhưng Hạ Cảnh Tây đã nhìn sang chỗ khác: "Tôi........ Tôi chỉ là nói đùa thôi".
Hạ Cảnh Tây không nói, môi mỏng mím thành một đường.
Cơ thể nhà sản xuất căng cứng, vô cùng lo lắng, ánh mắt không ngừng ra hiệu với Lữ đạo diễn, mong anh nói chút gì đó để hoà hoãn không khí.
Lữ đạo áp lực cực lớn, anh như ý thức được gì đó.
Hết lần này tới lần khác, anh không có cách nào nói rõ.
Ánh mắt nhanh chóng nhìn sang thân hình lạnh lẽo cứng rắn của Hạ Cảnh Tây, nuốt khan một cái, cuối cùng anh cố duy trì giọng nói giống như bình thường mở miệng: "Tang Nhược, Tần Đông hai người đến đây một chút".
Chờ hai người đến gần còn đứng chung với nhau, Lữ đạo chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân đều kéo căng ra, nhất là bên cạnh còn có Hạ Cảnh Tây đang truyền áp lực đến.
Anh nhìn về phía Tang Nhược nói: "Hay là để cho phó đạo diễn với Tần Đông thử đoạn hôn này trước, cô xem họ trước một chút?".
Bị gọi tên, Tang Nhược tưởng là Lữ đạo cùng với Tần lão sư cũng giống nhau, đều cho là cô cảm thấy căng thẳng vì lần đầu quay cảnh hôn, nhưng cô cảm thấy mình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
"Không cần, tôi đã chuẩn bị xong rồi". Khoé môi cong cong, cô mỉm cười yếu ớt.
Lữ đạo:".......".
Từ đầu đến cuối tầm mắt của cô không hề rơi lên Hạ Cảnh Tây, dù chỉ là một ánh mắt hay một cái liếc nhìn, cho dù cô có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của anh nhìn mình.
Lữ đạo không có cách nào, chỉ có thể để cho hai người họ trở về.
Hai người gật đầu, cùng nhau trở lại chỗ cũ.
Ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn khoá chặt trên người Tang Nhược, anh không lên tiếng, không hề nói một chữ.
Lữ đạo cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều đang chờ anh ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Chuẩn......" Anh ta chỉ có thể cố gắng mở miệng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Studio vốn đã an tĩnh nên tiếng chuông điện thoại lại càng vang dội, mí mắt Lữ đạo run lên, lập tức có một sự tức giận bùng lên, quay đầu muốn hỏi ai chưa tắt âm điện thoại.
"Thật xin lỗi Lữ đạo." Thư kí Tạ đưa tay tắt chuông, tay nắm chặt điện thoại áy náy đối với anh xin lỗi, sau đó lập tức chạy tới một bên, cuối cùng chạy lại chỗ Hạ Cảnh Tây cúi người nói gì đó.
Lữ đạo đương nhiên không nghe được, nhưng chính là giờ phút này, anh ta nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tiếng chuông này đến thật đúng lúc.
"Chờ chút." Trong bầu không khí khẩn trương cao độ này, anh ta cuối cùng nghĩ ra được cái cớ, cau mày nghiêm túc nói: "Ánh sáng không được tốt, còn thiếu một chút, cảnh này chuyển về sau, trước tiên...quay cảnh khác."
Toàn bộ đoàn làm phim ai cũng biết Lữ đạo có yêu cầu rất cao, dù có một chút ảnh hưởng anh cũng sẽ yêu cầu quay lại, sản phẩm làm ra phải tốt nhất mới hài lòng nhất. Nghe Lữ đạo nói vậy, mọi người đều không thấy có gì kì lạ.
Các nhân viên nhanh chóng chuẩn bị bố trí cảnh kế tiếp.
Cảnh quay tiếp theo chủ yếu là do Tần Đông đóng chính, Tang Nhược không có cảnh diễn, nên về khu nghỉ ngơi đợi, đọc kịch bản một hồi, cô nói với Châu Châu một tiếng rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
*
Lau khô tay, tô lại son môi, Tang Nhược thấy hài lòng mới rời đi, vừa đẩy cửa ra, xuất hiện ở trong tầm mắt là một gương mặt không thể quen thuộc hơn được nữa.
__ Hạ Cảnh Tây.
Anh nửa dựa tường, hút thuốc.
"Tang Nhược." Thấy cô ra, đầu tiên Hạ Cảnh Tây dập tắt tàn thuốc, giọng nói hơi khàn gọi tên cô, anh đứng thẳng dậy đi đến trước mặt cô, không đợi Tang Nhược mở miệng, anh đã vào thẳng chủ đề: "Có thể thương lượng một chút về chuyện cảnh hôn được không?".
Anh nói có thể hay không, nói thương lượng, nhưng nếu là trước đây tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tang Nhược nâng mí mắt hững hờ liếc anh một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười, giọng điệu hờ hững nhưng ngữ khí không được phép xen vào: "Không thể."
Anh đã sớm có chuẩn bị tâm lí là cô sẽ có thái độ như vậy, nhưng thật sự khi chính tai nghe thấy, ngực Hạ Cảnh Tây vẫn không tránh khỏi có chút đau đớn.
Khó chịu.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, thấy cô muốn đi anh đưa tay ngăn cô lại, kìm chế cỗ cảm xúc khó chịu của mình lại, dịu giọng và kiên nhẫn thương lượng: "Có thể tìm thế thân, hoặc là...... dùng một cảnh khác có tác dụng tương tự như thế để thay thế.".
Lông mi dài khẽ vỗ, cằm hơi nhếch lên, Tang Nhược hoàn toàn không đặt anh vào trong mắt, ngữ khí lộ ra sự kiêu ngạo: "Liên quan gì tới anh".
Hạ Cảnh Tây nghẹn lại.
Tang Nhược miễn cưỡng thu tầm mắt, nghiêng người muốn đi, vừa lúc bị người đàn ông bóp chặt cổ tay, mi tâm hơi nhíu lại, cô phản xạ có điều kiện đẩy anh ra, tức giận muốn thoát khỏi xiềng xích của anh, anh liền hạ giọng: "Có người."
Căn bản không có thời gian để phản ứng, cả người Tang Nhược cứ như vậy bị kéo vào trong nhà vệ sinh. "Răng rắc"- một tiếng nhỏ vang lên, cửa phòng vệ sinh bị khoá lại.
Mà bọn họ...
Ở phía sau lưng anh đang dựa cánh cửa, một tay cầm cổ tay cô, một tay khác thì ôm cả eo cô, mà cô bị giam cầm ở trước ngực anh. Tư thế thân mật giữa hai người dường như không có một khe hở.
Hơi thở nóng bỏng của anh từ trên đỉnh đầu phả xuống, giống như muốn thông qua từng lỗ chân lông để xâm nhập hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, sau đó là thử gợi lên một thứ tình cảm khác.
Lòng bàn tay của cô dán trên ngực anh, đúng lúc ngay bên ngực trái, trái tim của anh mạnh mẽ mà có lực đập lên từng cái, truyền vào lòng bàn tay cô.
Tang Nhược liếc mắt, ngẩng mặt gương mặt nhỏ tròn lên.
Đồng thời Hạ Cảnh Tây cũng nhìn xuống.
Ánh mắt chạm vào nhau, cô không che giấu một chút nào về sự hững hờ thậm chí là lạnh lùng của mình, anh hoàn toàn không xuất hiện trong ánh mắt của cô.
Gương mặt Hạ Cảnh Tây thoáng căng cứng, hơi thở cũng có chút thay đổi tiết tấu, yết hầu nhấp nhô, trước khi cô lên tiếng, anh đã cất giọng, cực kỳ trầm thấp: "Anh biết anh không có tư cách, thế nhưng Tang Nhược......".
Tay đang nắm cổ tay cô buông ra, anh nâng tay lên, kìm lòng không được mà muốn chạm vào gương mặt cô, lúc sắp chạm đến, anh cố gắng kìm chế, đột ngột thu tay lại rồi nắm thành quyền.
Bờ môi kéo ra độ cong nhỏ không thể nhận ra, giọng nói của anh lại thấp hơn, thấp đến nỗi khó có thể nghe được rõ ràng: "Anh sẽ ăn dấm, sẽ ghen tị. Anh không làm trong ngành giải trí, anh không chịu đựng được khi thấy người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn môi".
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều dừng trên gương mặt cô, chưa từng dời đi chỗ khác.
"Anh làm không được, cũng không có cách nào khống chế". Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần nhích thêm một chút, là có thể hôn.
Tang Nhược chuyên chú nghe anh nói.
Cô lẳng lặng nhìn anh, một giây sau, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đêm đó tôi đã nói rõ với anh, tôi đã có người mình thích, giờ người đó đã trở thành bạn trai của tôi".
Cong môi, cô yếu ớt đùa cợt: "Hạ tổng, bộ dạng này của anh thích hợp sao? Hay là nói, anh muốn làm tiểu tam?".
Từng chữ nói ra, rất rõ ràng mà chui vào trong tai Hạ Cảnh Tây.
Bàn tay đột nhiên dùng sức, Tang Nhược có ý định đẩy anh ra, không ngờ cùng lúc đó, lòng bàn tay cô bị anh nắm chặt, một giây sau...... ngón tay thon dài của anh quấn lấy ngón tay cô, cùng với cô mười ngón đan xen.
Một tay khác của anh ôm trọn vòng eo cô.
Hạ Cảnh Tây cùng cô đối mặt, mấy giây sau, môi mỏng cong lên một độ cong rất nhẹ.
Từ lần gặp đêm đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt cô cười, giọng nói trầm thấp như mê hoặc: "Chỉ là tiểu tam mà thôi, có gì không thể, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là được".
"Anh cam tâm tình nguyện". Ánh mắt anh chuyên chú, trong mắt của anh chỉ phản chiếu hình ảnh của cô, anh nở nụ cười trầm thấp, âm tiết tràn như thể nó sẽ rơi vào trái tim cô và không bao giờ rời đi.
Đáy lòng Tang Nhược đúng là không khống chế được run lên một trận kịch liệt.
Cô muốn tránh thoát mười ngón tay đang đan chặt của anh, lại bị anh nhìn thấu ngăn cản, thậm chí cái tay nắm eo cô còn thoáng dùng sức, kéo cô dán sát vào anh càng thân mật hơn, giống không ai có thể tách họ ra được.
Cô dứt khoát dừng lại mọi động tác.
Một lát sau, một lần nữa cô lại ngước mắt đối mặt với anh, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi mang thai."
Cô rõ ràng cảm nhận được hô hấp của người đàn ông có chút dừng lại.
Mi mắt khẽ chớp, cô bình tĩnh muốn tách khỏi anh một lần nữa, nhưng kì lạ là, lại cùng anh thân mật.
Tang Nhược nhíu mày.
"Hạ Cảnh Tây.....".
Giọng nói đột ngột dừng lại, cô phát hiện, ánh mắt Hạ Cảnh Tây rất nặng rất nặng, giống như là đang kiềm chế cái gì đó, hoặc như là.......
Nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều.
Muốn tiếp tục nói gì đó để giải quyết anh, một giây sau liền nghe anh khàn giọng hỏi: "Bạn trai em là Quý Hành Thời, con là của anh ta?".
Tang Nhược mặt không đổi sắc.
"Đúng."Cô không chút do dự khẳng định: "Anh không có khả năng."
Hạ Cảnh Tây chăm chú nhìn cô: "Thật sao?".
"Đúng vậy".
Nhất thời trầm mặc lan toả.
Nhưng mà một giây tiếp theo, Tang Nhược lại nhìn thấy anh cười, đôi môi lại một lần nữa cong lên, không cách nào hình dung chính xác nụ cười dịu dàng kia, ấm áp tràn ra phủ kín gương mặt tuấn tú của anh, làm dịu đi một chút lạnh lẽo cùng cứng rắn của anh.
Sau đó, Tang Nhược nghe thấy anh nói __
"Nhưng em không có mang thai, Quý Hành Thời cũng không có ở cùng với em, Tang Nhược, em đang gạt anh."
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
22:00 09/05/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.