Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 34: Chuẩn bị thử thách
Mary Balogh
18/03/2015
Có 3 người muốn làm bờ vai cho nó dựa vào mà khóc. Có 7 người cảm thấy lo lắng cho nó. Và có 1 người cảm thấy thương xót nó. Và có 1 trong 3 người đến cạnh nó, ôm lấy nó
_Tựa vào tớ mà khóc đi
_Này này này, định lợi dụng tớ à. Đi ra
Từ lúc Đức Anh ôm nó, nó ngừng khóc vì Đức Anh không mang cho nó cảm giác mà nó cần nên không có hứng để khóc. Nước mắt nó tự dưng ngừng chảy, cảm xúc vội trở về bình thường
…
Sáng hôm sau, nó ở lớp đang chăm chú đọc truyện tranh Đôrêmon thì người lẫn hoa lại xuất hiện một lần nữa. Phanh Thành mặc một bộ áo vest, không gởi hoa và lớp mà chính thức mang vào luôn.
_Không thể làm bạn gái anh sao
_Không bao giờ - Nó cầm bó hoa vào trong sọt rác, trong phút chốc bó hoa ấy tàn lụi. Nó đứng lên đối mặt đối diện với Phan Thành – Anh. Tốt nhất là nên ngừng chuyện này. Nếu không tôi nhất định sẽ đốt trường này
Nó nói rồi cầm cái ba lô đi ra ngoài, nó đi ra sân sau hóng gió. Chẳng ai đi theo sau cả. Nhưng sao khi nó đi ra là có hai phe đi đến hai phía lớp 11 và 12 vip. Phía bên 11vip là Thanh Thủy, Thanh Thúy ; Phía bên lớp 12vip là Kiều Diễm, Kim Chi và Lâm Như. Bọn họ dường như mở miệng ra nói cùng một câu
_Bọn tao muốn thách đấu với chúng mày về cuộc thi Girls Shine
_Girls Shine ??? Tại sao phải đấu với các người – Bọn nó
_Cuộc đấu này, người thua phải rời khỏi các hoàng tử và chuyển trường
_Hoàng tử là ai cơ? Mấy tên này á? Hoàng tử cái nổi gì – Bọn nó
_Nè – Các hoàng tử đứng lên phản bác ý kiến của các công chúa nhỏ
_Mấy cô sợ à, từ bỏ thì tôi thắng. Các hoàng tử sẽ trở thành củ chúng tôi
_Không bao giờ/ Được thôi (!!!)
Ở hai cái lớp khác nhau phát lên âm thanh cùng lúc nhưng ý kiến trái ngược nhau. Đơn giản là vì Ngọc Nhi và Bảo My sợ mất người yêu còn Anh Thư thì lại muốn tống đi vị hôn phu của mình. Thế nhưng Hải Đăng, Nhật Minh, Duy Khánh lại vùng lên khởi nghĩa
_Không được. Tôi không muốn lấy cô ta
_Hả???
_Cậu nhất định phải thi. Thà tôi lấy vị hôn phu đáng ghét còn hơn lấy con nhỏ này – Hải Đăng nói với Anh Thư khiến cô ấy có chút hơi…
_Luật thi là vòng một đấu nhóm 4-5 có thể theo từng khối khác nhau, vòng hai là 2 người cùng khối, vòng cuối là đấu đơn. Đấu về nhan sắc, biệt tài, trang phục và tâm lí
_Dễ mà. Thi đi – Các chàng trai của chúng ta thuyết phục bọn nó
_Được thôi. Thi thì thi
_Tốt lắm. Các cô cứ chuẩn bị chuyển trường đi – Họ nói rồi bước về chỗ ngồi của mình
Chỉ còn bọn nó và bọn hắn ngồi ở đây. Nhưng mà sau khi nhóm kia đi thì cả bọn mới nhớ ra một chuyện
_Hình như theo luật chơi thì chúng ta phải lôi Hải Băng vào – Đức Anh và Hải Đăng chợt nhớ
_Lôi cậu ta / em ấy – Hai bên lớp đều có người ngạc nhiên
_Chúng ta khôn hỏi qua ý kiến của Hải Băng rồi. Chưa chắc cậu ta/ em ấy đồng ý đâu
Nó ngồi ở sân sau trường 3 tiết thì 3 tiết trong hai lớp có rất nhiều người lo lắng. Nó không phải dễ đoán tính khí lại thất thường. Nếu điều đó nó không đồng ý thì coi như tiêu đời trai của các hoàng tử luôn rồi. Số phận bọn họ chỉ trông chờ vào câu nói của nó
Thế nhưng khi gặp nó, cả bọn thở phào khi nó nói Được. Nó dễ dàng đồng ý như vậy chỉ vì muốn bảo vệ những người thân yêu nhất của nó
Và tất cả bọn hắn đều bắt đầu tập luyện cho các nàng. Bọn họ bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt
_Chị biết được những gì thế - Nó hỏi Anh Thư
_Hát thì biết chút chút, biết thổi sáo và violong nhưng lâu quá không tập rồi
_Ngọc Nhi biết hát, Bảo My còn biết chơi ghita – Nó lẩm bẩm tính toán
_Thế nhưng cậu/em biết những gì – Mọi người hỏi nó
_Biết hát và chơi piano. Còn gì nữa không
_Phải liệt kê à – Nó ngây thơ hỏi
_Đương nhiên
_Ngoài hai thứ đó thì ghita, violong, sáo trúc, tiêu, một số loại kèn còn…
_Thôi thôi, nhiêu đó đủ rồi. Biết cậu tài rồi không cần khoe đâu – Đức Anh bụm tay
Thế rồi Nhật Minh cho người đem tổng các loại nhạc cụ tập trung ở một phòng lớn trong nhà. Cùng bàn kế sách và tính xem nên chọn bài hát nào và nhạc cụ nào để thể hiện. Nhưng mà trong cuộc thi còn có nhiều bí mật mà cả bọn này vẫn chưa biết
_Bài mở màng là bài gì vậy – Anh Thư hỏi
_Một bài mới cũng rất hit. Chọn bài Mình Yêu Nhau Đi đi – Bảo My ý kiến
Những nốt nhạc được cất lên, du dương, bay bổng, nhẹ nhàng.
Và đây là lời bài hát (t/g thấy lời rất hợp với tuổi teen)
Hình như anh có điều muốn nói
Cứ ngập ngừng rồi thôi
Và có lẽ anh không biết rằng em cũng đang chờ đợi
Ở cạnh bên anh bình yên lắm
Anh hiền lành ấm áp
Cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ là người đầu tiên nói ra
Chorus1
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh
Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì
Rồi nói cho em nghe
Một câu thôi
1, 2 ,3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không?
Nếu câu trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi
Em đã chờ đợi từ anh giây phút ấy cũng lâu lắm rồi
Và dẫu cho mai sau có ra sao
Thì em vẫn sẽ không hói tiếc vì ngày hôm nay đã nói yêu
Chorus2
Cho dù ta đã mất rất rất lâu để yêu nhau
Nhưng chẳng còn gì ý nghĩa nếu như chúng ta không hiểu nhau,
Và muốn quan tâm nhau, phải không anh?
Và em xin hứa sẽ mãi mãi yêu một mình anh
Cho dù ngày sau dẫu có nắng hay mưa trên đầu
Em chẳng ngại điều gì đâu chỉ cần chúng ta che chở nhau
Có anh bên em là em yên lòng
Kể từ hôm nay em sẽ chính thức được gọi anh: Anh yêu.
_Đang có ý định dụ dỗ người khác à – Thanh Phong lù lù lên tiếng
_Em không có à nha. Rõ ràng là Ngọc Nhi hát mà. Cậu ta mới dụ dỗ người khác – Bảo My chống đối câu nói ấy
_Cậu… - Ngọc Nhi tức giận – Tớ không hát nữa, tớ rút khỏi đội hình
Sau khi mọi chuyện êm xuôi, sau khi những tiếng đàn được nhuần nhuyễn hòa dịu cùng giọng hát thì cả bọn lại cãi nhau tiếp. Họ luôn tự dưng sinh chuyện ra làm
_Hình như em không hát –Nhật Minh chỉ vào nó
_Thế thì sao. Anh muốn gì – Nó muốn chửi lộn nè ><
_Tôi…- Nhật Minh đang định nói lại thì
_Cô không hát thì có ma mới cho mấy người đậu – Duy Khánh chen vào
_Tôi không đậu thì không gì phiền phức cho các người cả. Các người còn có thêm bồ nữa mà. Tôi không tham gia cái này nữa, rút
Hỗn chiến lại xảy ra. Thật sư là… chỉ còn có 3 ngày nữa là thi đấu rồi đó. Cứ theo cái đà tập chút rồi nghĩ như thế này, họ thật sự có làm tốt được hay không đây. Nó bỏ đi ra chỗ khác, tạm thời tách xa mọi người, bởi vì nó cần yên tĩnh. Hiện tại, các bạn biết nó đang ở đâu không. Nó đang ở một nơi cao ráo, thoáng mát, có thể nhìn thấy xa. Nơi này không phải là trên cành cây, mà chính là… lan can trên sân thượng. Nói chính xác hơn là nó đang ngồi tòn ten trên lan can (chị ấy rất yêu đời)
Nó ngước nhìn lên bầu trời, ngẫm nghĩ về những thứ đang, đã, sẽ xảy ra. Nó còn đang băn khoăn chuyện này sẽ thực hiện thành công tốt đẹp hay không. Nó cảm thấy hình như không nên lôi Thanh Phong vào chuyện này nữa. Bởi vì những việc này rất nguy hiểm, với lại Thanh Phong đã tìm được một nữa của mình rồi. Không nên để hai người bọn họ tách biệt nhau. Nó biết kế hoạch này của nó sẽ làm đau một người, vết thương ấy ở trong lòng người này sẽ mãi mãi không thoát ra. Một kết thúc buồn mà nó đã tự vạch ra trong cuộc đời này
Nó thôi suy nghĩ, bước xuống dưới gặp mọi người. Gương mặt nó không còn nét buồn nữa nhưng thay vào đó là đôi chút lạnh lùng và vui vẻ. Nhưng đấy chỉ là giả tạo. Bởi vì nó không muốn làm cho mọi người lo lắng
Ánh nắng chiều toát lên vẻ buồn bã chuẩn bị cho buổi hoàng hôn sắp đến. Mọi chuyện phải chăng sẽ kết thúc như ánh hoàng hôn đậm nét buồn này. Nhưng mọi chuyện chưa hẳng sẽ buồn như thế đâu. Những bất ngờ có thể xảy ra. Ánh bình minh còn đang lấp ló đâu đó chờ ngày xuất hiện.
Nó luôn làm những gì nó muốn. Nhưng những việc đấy có thể đánh mất đi vài thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Chờ thử xem
_Tựa vào tớ mà khóc đi
_Này này này, định lợi dụng tớ à. Đi ra
Từ lúc Đức Anh ôm nó, nó ngừng khóc vì Đức Anh không mang cho nó cảm giác mà nó cần nên không có hứng để khóc. Nước mắt nó tự dưng ngừng chảy, cảm xúc vội trở về bình thường
…
Sáng hôm sau, nó ở lớp đang chăm chú đọc truyện tranh Đôrêmon thì người lẫn hoa lại xuất hiện một lần nữa. Phanh Thành mặc một bộ áo vest, không gởi hoa và lớp mà chính thức mang vào luôn.
_Không thể làm bạn gái anh sao
_Không bao giờ - Nó cầm bó hoa vào trong sọt rác, trong phút chốc bó hoa ấy tàn lụi. Nó đứng lên đối mặt đối diện với Phan Thành – Anh. Tốt nhất là nên ngừng chuyện này. Nếu không tôi nhất định sẽ đốt trường này
Nó nói rồi cầm cái ba lô đi ra ngoài, nó đi ra sân sau hóng gió. Chẳng ai đi theo sau cả. Nhưng sao khi nó đi ra là có hai phe đi đến hai phía lớp 11 và 12 vip. Phía bên 11vip là Thanh Thủy, Thanh Thúy ; Phía bên lớp 12vip là Kiều Diễm, Kim Chi và Lâm Như. Bọn họ dường như mở miệng ra nói cùng một câu
_Bọn tao muốn thách đấu với chúng mày về cuộc thi Girls Shine
_Girls Shine ??? Tại sao phải đấu với các người – Bọn nó
_Cuộc đấu này, người thua phải rời khỏi các hoàng tử và chuyển trường
_Hoàng tử là ai cơ? Mấy tên này á? Hoàng tử cái nổi gì – Bọn nó
_Nè – Các hoàng tử đứng lên phản bác ý kiến của các công chúa nhỏ
_Mấy cô sợ à, từ bỏ thì tôi thắng. Các hoàng tử sẽ trở thành củ chúng tôi
_Không bao giờ/ Được thôi (!!!)
Ở hai cái lớp khác nhau phát lên âm thanh cùng lúc nhưng ý kiến trái ngược nhau. Đơn giản là vì Ngọc Nhi và Bảo My sợ mất người yêu còn Anh Thư thì lại muốn tống đi vị hôn phu của mình. Thế nhưng Hải Đăng, Nhật Minh, Duy Khánh lại vùng lên khởi nghĩa
_Không được. Tôi không muốn lấy cô ta
_Hả???
_Cậu nhất định phải thi. Thà tôi lấy vị hôn phu đáng ghét còn hơn lấy con nhỏ này – Hải Đăng nói với Anh Thư khiến cô ấy có chút hơi…
_Luật thi là vòng một đấu nhóm 4-5 có thể theo từng khối khác nhau, vòng hai là 2 người cùng khối, vòng cuối là đấu đơn. Đấu về nhan sắc, biệt tài, trang phục và tâm lí
_Dễ mà. Thi đi – Các chàng trai của chúng ta thuyết phục bọn nó
_Được thôi. Thi thì thi
_Tốt lắm. Các cô cứ chuẩn bị chuyển trường đi – Họ nói rồi bước về chỗ ngồi của mình
Chỉ còn bọn nó và bọn hắn ngồi ở đây. Nhưng mà sau khi nhóm kia đi thì cả bọn mới nhớ ra một chuyện
_Hình như theo luật chơi thì chúng ta phải lôi Hải Băng vào – Đức Anh và Hải Đăng chợt nhớ
_Lôi cậu ta / em ấy – Hai bên lớp đều có người ngạc nhiên
_Chúng ta khôn hỏi qua ý kiến của Hải Băng rồi. Chưa chắc cậu ta/ em ấy đồng ý đâu
Nó ngồi ở sân sau trường 3 tiết thì 3 tiết trong hai lớp có rất nhiều người lo lắng. Nó không phải dễ đoán tính khí lại thất thường. Nếu điều đó nó không đồng ý thì coi như tiêu đời trai của các hoàng tử luôn rồi. Số phận bọn họ chỉ trông chờ vào câu nói của nó
Thế nhưng khi gặp nó, cả bọn thở phào khi nó nói Được. Nó dễ dàng đồng ý như vậy chỉ vì muốn bảo vệ những người thân yêu nhất của nó
Và tất cả bọn hắn đều bắt đầu tập luyện cho các nàng. Bọn họ bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt
_Chị biết được những gì thế - Nó hỏi Anh Thư
_Hát thì biết chút chút, biết thổi sáo và violong nhưng lâu quá không tập rồi
_Ngọc Nhi biết hát, Bảo My còn biết chơi ghita – Nó lẩm bẩm tính toán
_Thế nhưng cậu/em biết những gì – Mọi người hỏi nó
_Biết hát và chơi piano. Còn gì nữa không
_Phải liệt kê à – Nó ngây thơ hỏi
_Đương nhiên
_Ngoài hai thứ đó thì ghita, violong, sáo trúc, tiêu, một số loại kèn còn…
_Thôi thôi, nhiêu đó đủ rồi. Biết cậu tài rồi không cần khoe đâu – Đức Anh bụm tay
Thế rồi Nhật Minh cho người đem tổng các loại nhạc cụ tập trung ở một phòng lớn trong nhà. Cùng bàn kế sách và tính xem nên chọn bài hát nào và nhạc cụ nào để thể hiện. Nhưng mà trong cuộc thi còn có nhiều bí mật mà cả bọn này vẫn chưa biết
_Bài mở màng là bài gì vậy – Anh Thư hỏi
_Một bài mới cũng rất hit. Chọn bài Mình Yêu Nhau Đi đi – Bảo My ý kiến
Những nốt nhạc được cất lên, du dương, bay bổng, nhẹ nhàng.
Và đây là lời bài hát (t/g thấy lời rất hợp với tuổi teen)
Hình như anh có điều muốn nói
Cứ ngập ngừng rồi thôi
Và có lẽ anh không biết rằng em cũng đang chờ đợi
Ở cạnh bên anh bình yên lắm
Anh hiền lành ấm áp
Cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ là người đầu tiên nói ra
Chorus1
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh
Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì
Rồi nói cho em nghe
Một câu thôi
1, 2 ,3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không?
Nếu câu trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi
Em đã chờ đợi từ anh giây phút ấy cũng lâu lắm rồi
Và dẫu cho mai sau có ra sao
Thì em vẫn sẽ không hói tiếc vì ngày hôm nay đã nói yêu
Chorus2
Cho dù ta đã mất rất rất lâu để yêu nhau
Nhưng chẳng còn gì ý nghĩa nếu như chúng ta không hiểu nhau,
Và muốn quan tâm nhau, phải không anh?
Và em xin hứa sẽ mãi mãi yêu một mình anh
Cho dù ngày sau dẫu có nắng hay mưa trên đầu
Em chẳng ngại điều gì đâu chỉ cần chúng ta che chở nhau
Có anh bên em là em yên lòng
Kể từ hôm nay em sẽ chính thức được gọi anh: Anh yêu.
_Đang có ý định dụ dỗ người khác à – Thanh Phong lù lù lên tiếng
_Em không có à nha. Rõ ràng là Ngọc Nhi hát mà. Cậu ta mới dụ dỗ người khác – Bảo My chống đối câu nói ấy
_Cậu… - Ngọc Nhi tức giận – Tớ không hát nữa, tớ rút khỏi đội hình
Sau khi mọi chuyện êm xuôi, sau khi những tiếng đàn được nhuần nhuyễn hòa dịu cùng giọng hát thì cả bọn lại cãi nhau tiếp. Họ luôn tự dưng sinh chuyện ra làm
_Hình như em không hát –Nhật Minh chỉ vào nó
_Thế thì sao. Anh muốn gì – Nó muốn chửi lộn nè ><
_Tôi…- Nhật Minh đang định nói lại thì
_Cô không hát thì có ma mới cho mấy người đậu – Duy Khánh chen vào
_Tôi không đậu thì không gì phiền phức cho các người cả. Các người còn có thêm bồ nữa mà. Tôi không tham gia cái này nữa, rút
Hỗn chiến lại xảy ra. Thật sư là… chỉ còn có 3 ngày nữa là thi đấu rồi đó. Cứ theo cái đà tập chút rồi nghĩ như thế này, họ thật sự có làm tốt được hay không đây. Nó bỏ đi ra chỗ khác, tạm thời tách xa mọi người, bởi vì nó cần yên tĩnh. Hiện tại, các bạn biết nó đang ở đâu không. Nó đang ở một nơi cao ráo, thoáng mát, có thể nhìn thấy xa. Nơi này không phải là trên cành cây, mà chính là… lan can trên sân thượng. Nói chính xác hơn là nó đang ngồi tòn ten trên lan can (chị ấy rất yêu đời)
Nó ngước nhìn lên bầu trời, ngẫm nghĩ về những thứ đang, đã, sẽ xảy ra. Nó còn đang băn khoăn chuyện này sẽ thực hiện thành công tốt đẹp hay không. Nó cảm thấy hình như không nên lôi Thanh Phong vào chuyện này nữa. Bởi vì những việc này rất nguy hiểm, với lại Thanh Phong đã tìm được một nữa của mình rồi. Không nên để hai người bọn họ tách biệt nhau. Nó biết kế hoạch này của nó sẽ làm đau một người, vết thương ấy ở trong lòng người này sẽ mãi mãi không thoát ra. Một kết thúc buồn mà nó đã tự vạch ra trong cuộc đời này
Nó thôi suy nghĩ, bước xuống dưới gặp mọi người. Gương mặt nó không còn nét buồn nữa nhưng thay vào đó là đôi chút lạnh lùng và vui vẻ. Nhưng đấy chỉ là giả tạo. Bởi vì nó không muốn làm cho mọi người lo lắng
Ánh nắng chiều toát lên vẻ buồn bã chuẩn bị cho buổi hoàng hôn sắp đến. Mọi chuyện phải chăng sẽ kết thúc như ánh hoàng hôn đậm nét buồn này. Nhưng mọi chuyện chưa hẳng sẽ buồn như thế đâu. Những bất ngờ có thể xảy ra. Ánh bình minh còn đang lấp ló đâu đó chờ ngày xuất hiện.
Nó luôn làm những gì nó muốn. Nhưng những việc đấy có thể đánh mất đi vài thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Chờ thử xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.