Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Chương 37

Mary Balogh

18/03/2015

Ngay khi Anh Thư gỡ bỏ mặt nạ ra, Kiều Diễm cảm thấy hình ảnh xa lạ kia nên muốn “thưa kiện” với ban giám khảo và khán giả

_Người này không phải là Anh Thư, cũng không phải học sinh trường này. Cô ta không có quyền tham gia cuộc thi và những vòng trước không được tính

_Thật sự là… - Anh Thư cười ái ngại – Xin lỗi mọi người vì thờ gian qua đã che dấu khuôn mặt thật sự của mình. Đây là mặt thật của tôi. Ba mẹ à, đừng mắng con nhá

_Con còn biết nói thế à. Mẹ con tức chết cho xem – Ba Anh Thư xém tức giận

_Ba à… - Anh Thư năn nỉ ỉ ôi

_Này này, đây không phải là giây phút cha con nhận lại nhau đâu. Bác nên làm đúng như một vị giám khảo. Công Tư Phân Minh – Nó dõng dạc nhắc nhở

Nhưng mà có một thứ mà chúng ta không nên quên, đó là sự nhận xét sắc đẹp của các vị khán giả. Nếu nói về 5 nhỏ kia, sắc đẹp quá nỗi bình thường mà bình thường lại rất tự kiêu. Cái bọn này cứ cho mình như thần tiên giáng thế vậy, cái sắc đẹp ấy chỉ nhờ son phấn thế thôi. Nhưng mà khán giả cũng không tập trung vào bọn này cho lắm. Họ chỉ chăm chú vào bọn nó thôi. Ngọc Nhi mang nét dễ thương, Bảo My thì đáng yêu và tinh nghịch, Anh Thư là cô tiểu thư quý phái còn đặc biệt là nó, nó vẫn lạnh lùng, băng giá. Gương mặt nó giống như không hồn, không quan tâm đến cuộc sống

Bọn nó từng người, từng người thể hiện những bài hát của riêng mình chọn lựa. Đầu tiên là Ngọc Nhi với bài Old Love nhẹ nhàng tình cảm nhưng không có cùng tâm trạng. Bảo My hát bài Big Big World. Cả hai cùng hát bài nhẹ nhàng và sâu lắng. Anh Thư hát bài Every End Of The Day, nhịp điệu vui tươi, lời lẽ ngọt ngào. Còn nó, nó cũng chọn một bài hát nước ngoài, nhịp điệu của bài hát cũng rất nhẹ nhàng như tiếng mưa, bởi vì bài ấy là Rain Drop.

Nhưng từ khi những tiếng nhạc được cất lên, những giọt mưa thầm lặng rơi xuống. Trời đã bắt đầu đổ mưa rồi. Một cơn mưa rào, lắc rắc vài hạt

T/g sẽ dịch hai đoạn trong bài Rain Drop cho các bạn hiểu được ý nghĩa một tí, muốn biết sâu xa các bạn có thể tự tìm hiểu

Bất chợt một cơn mưa rơi xuống



Không có từ nào để nói ngoài trừ việc em sẽ bị ướt

Những kỉ niệm giờ đang vụt tắt

Những giọt nước mắt cứ rơi, giống như một con ngốc

Đường về nhà, vẫn luôn là con đường dài phải đi

Không có ô trong tay, giống như là em chỉ có thể nhận lấy sự giá lạnh

Nếu em có anh bên cạnh trên con đường này để dẫn đến một nơi nào đó

Dù cho có ướt sũng, mọi thứ vẫn ổn cả thôi

Giọng nó nhẹ nhàng cất lên khiến âm thanh và thời gian xung quanh như ngừng lại. Một sự yên tĩnh lại thường, bởi vì chúng muốn được yên lặng nghe giọng hát của nó. Về phần cổ họng của nó không được tốt lắm nên hai vòng thi trước nó đã hạn chế hát. Và dành giọng hát kì bí này trong giờ phút cuối cùng – giờ phút quyết định. Tên nó là Hải Băng mà, nên giọng hát của nó cũng hơi bị hay giống như tiếng hát của nàng tiên cá

Và khi câu hát cuối cùng cũng nó vang lên, mọi người hình như có vẻ luyến tiếc vì nó xong nhanh quá. Nhưng đâu đấy vẫn còn vài người chưa kịp hoàn hồn. Nói thật ra tất cả bọn hắn đều là những người kém cỏi, nghe nó hát biết bao nhiêu lần mà vẫn luôn bị đơ người. Thế nhưng âm thanh đầu tiên vang lên sau giọng hát của nó rất ư là có duyên

_Hắc…hắc…hắc xì – Cái tiếng có duyên như thế này là từ Nhật Minh đấy

Sau khi tiếng ấy phát ra thì nhận được ngay cái nhìn của nó. Nó nhìn Nhật Minh và trong lòng cảm thấy thật có lỗi.



“Ai bảo hôm qua tốt đột xuất ngâm nước mấy chục phút tìm viên đá ấy chi nên bây giờ bị cảm lạnh rồi này, đáng đời anh thôi” – Nó suy nghĩ (ôi, cái này gọi là hối lỗi đấy)

Nhưng Nhật Minh bị bệnh đâu phải hoàn toàn là do nó. Do Nhật Minh người ướt mà không chịu thay, cứ leo lên giường mà ngủ tới sáng. Có lẽ… đây thần kinh của Nhật Minh đã bị đứt hết mấy cái rồi.

_Thời gian trôi mau thật. Cuối cùng tất cả các bạn cũng đã hoàn thành xong cuộc thi của mình. Và bây giờ là các bạn học sinh hãy bỏ phiếu bình chọn cho những người mà bạn yêu thích nhé – Tên MC Thanh Phong lên tiếng, sau đó có vài người đi vòng vòng phát phiếu và thu gom phiếu.

Bọn Kiều Diễm rất tự tin do cô ta đã mua chuộc gần hết cả học sinh trường này rồi. Nhưng mà đối với tài năng của bọn nó thì không hẳng học sinh kia không bị thu phục. Phiếu chưa thu gom xong thì Thanh Phong hùng hổ tuyên bố

_Cảm phiền các bạn đợi đến ngày mai, chúng tôi sẽ công bố ở trường. Các bạn cứ chờ loa phát thanh thông báo mà thôi. Còn bây giờ cuộc thi kết thúc nhé – Thanh Phong cười đểu theo kiểu thần kinh bất ổn

Mà đúng là bất ổn mà, bây giờ không thông báo kết quả mà phải đợi đến ngày mai. Lời nói đấy khiến khán giả thất vọng và hồi hộp chờ kết quả cho đến ngày mai mới hết. Thế nhưng có một người bực tức tới đầu bốc khói luôn rồi.

_Sunny và Angel. Hai người quá đáng lắm, lừa gạt tôi phải không – Hải Đăng hét lên

_Chị ta là Sunny thì đúng rồi nhưng ai là Angel thế - Nó nhìn Hải Đăng với đôi mắt ‘ngây thơ’

_Em đó, Hải Băng. Em to gan lắm. Bỏ đi 5 năm trời rồi muốn thành xã hội đen luôn rồi. Còn cô, vị hôn thê xấu xa. Thì ra cô là Anh Thư, muốn tiếp cận tôi thăm dò điều gì à

_Này – Nó và Anh Thư đồng thanh, rồi nó nhường lời cho Anh Thư

_Anh tưởng tôi ham người như anh à. Lúc tôi sống cạnh anh tại chưa biết anh là vị hôn phu trời đánh kia đâu. Anh tưởng khi tôi biết chuyện thì muốn ở cạnh anh lắm à. Tại Hải Băng năn nỉ thôi. Anh là cái thá gì kia chứ - Anh Thư tức giận xổ ra một tí

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook