Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 60
Mary Balogh
18/03/2015
Chuyến du lịch Nha Trang
Nó mặc một chiếc váy ngang đầu gối (bên trong có quần cụt nữa cho an toàn) màu xanh nước biển, tóc nó xõa dài, đội một cái nón rộng vành trắng xinh xắn. Và còn Ngọc Nhi, Anh Thư, Bảo My thì đi biển mà lại không dám mặc bikini vì lí do sợ mấy tên dê cụ và sợ bọn hắn ghen. Nên chỉ mặc quần sọt và áo bình thường thôi. Cơ mà bọn nó mặc giản dị nhưng vẫn xinh.
Dưới cơn gió mát lạnh từ biển truyền vào, nó nhắm mắt lại tận hưởng hương biển. Trong khi đó cả bọn kia ra ngoài biển tắm biển hết trơn. Anh Thư thì vẫn còn đứng trên bờ vì sợ lạnh và không biết bơi, Gia Bảo cũng ở trên bờ luôn vì sợ lỡ hồi chết chìm rồi sao (suy nghĩ tàm xàm). Nhưng cả bọn đâu đành để hai đứa trên đấy, lôi xuống luôn rồi lấy bóng ra chơi.
Nó ngồi ở một mỏm đá, Duy Khánh tiến lại gần rồi đưa cho nó một lon coca và đương nhiên là nó không chịu nhận. Đôi mắt nó vẫn hướng nhìn về biển cả, nó lơ Duy Khánh đi. Duy Khánh muốn lôi nó xuống chổ cả bọn đang chơi nhưng mà lại lôi không nổi (==”). Nó như núi bất động nên Duy Khánh đành bất lực nên ra ngoài chơi với cái bọn kia rồi. Còn Nhật Minh bước tới ngồi ở mỏm đá gần nó, cả hai ngồi cạnh nhau, nhìn cùng một hướng
_Anh buông em ra Thanh Phong. Nè, thả em xuống lẹ lẹ coi. Anh bị cái gì vậy nè. Buông em ra
Hiện tại Bảo My cố sức vùng vẫy ra khỏi Thanh Phong nhưng mà Thanh Phong mạnh quá đi không thể thoát ra nổi. Khi vào tới trong bờ, Bảo My nhìn thấy ánh mắt hậm hực của Thanh Phong. Mà cũng không biết vì lí do gì nữa
_Anh bị làm sao vậy
_Mấy cái tên biến thái kia cứ nhìn em mãi
_Ơ, bộ anh tưởng mấy cô chân dài kia không nhìn anh dữ lắm sao. Mắt người ta muốn nhìn gì người ta nhìn chớ
_Anh không thấy thoải mái chút nào cả
_Hừ. Không lẽ ra tới Nha Trang để hớp khí à. Anh phải đi chơi chứ. Đi theo em mau
Nói thế rồi Bảo My lôi Thanh Phong xuống biển. Thanh Phong vẫn còn khó chịu vì người ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào Bảo My hoài. Bảo My thấy Thanh Phong cứ ngó qua ngó lại mãi nên tức quá giữ cái đầu cậu nhìn thẳng vào cô
_Này
Mi nhẹ lên môi Thanh Phong, coi như là đánh dấu chủ quyền. Thế nhưng Thanh Phong tham lam ôm chặt Bảo My, hôn ngọt ngào hơn. Một nụ hôn giữa lòng biển cả.
Nó phóng xuống biển, tận hưởng sự mát lạnh, tận hưởng độ mặn của muối xát vào người nó. Cảm giác tâm hồn nhẹ nhàng hơn một chút. Nó bơi bơi bơi rồi lặn xuống lòng biển, thoáng chốc là biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Khi họ đang chơi vui vẻ bỗng Duy Khánh nó biến mất
_Này, Hải Băng đâu rồi
_Không phải cậu ấy mới ở đó sao – Đức Anh chỉ chổ nó ngồi hồi nãy
_Đâu có đâu, còn có Nhật Minh thôi mà – Anh Thư nói
_Còn đứng đó ngớ ra nữa. Đi tìm Hải Băng mau
Thế là cả bọn chạy đến chổ Nhật Minh điều tra tung tích của nó. Và Nhật Minh chỉ chỉ vào biển
_Khi nãy em ấy phóng xuống dưới biển
_Lỡ cậu ấy chết chìm rồi sao. Mà cậu ấy lặn mấy phút rồi vậy
_Cỡ 5 phút
_HẢ
Cả bọn cuống cuồng định phóng xuống biển vớt xác nó, à không, là để tìm nó. Thế nhưng chưa kịp nhào xuống là thấy bóng nó trèo lên rồi. Nó định đi lướt qua mọi người nhưng Đức Anh nắm tay nó lại. Nó bước lên mà tay nó cầm thứ gì đó thật chặt. Ngọc Nhi mở từng ngón tay nó ra và phát hiện một viên ngọc trai đỏ.
_Xuống biển làm chi vậy, vì cái này sao
Nó chỉ gật đầu nhẹ
_Nếu chị có đi đâu đó thì nói cho mọi người biết đó.
Nãy giờ bơi cũng chán rồi nên nó cũng ngồi im, bên cạnh nó vẫn là Nhật Minh. Nó chăm chú nhìn thứ vừa tìm được, Nhật Minh tò mò cũng nhìn vào viên ngọc trai đỏ đó. Nhưng ngồi mãi thì cũng chán, nó bỏ đi chổ khác và Nhật Minh nắm tay nó lại.
_Em định đi đâu
Nó hất tay Nhật Minh ra
_Kệ tôi
Nói rồi nó bỏ đi, Nhật Minh cũng lặng thầm đi theo. Nó đến một quán kem gần đó để ăn kem. Ly kem đầu tiên đặt lên bàn nó là hương sô cô la. Ly thứ hai là dâu. Ly tiếp theo là bạc hà. Nhưng mà nó có kêu bạc hà đâu. Nó định đứng lên hỏi cô nhân viên thì Nhật Minh đi tới
_Ly của anh. Anh không phiền em ngồi đây chứ
_Tùy
Chữ tùy của nó có nghĩa gì đây
Nó mặc một chiếc váy ngang đầu gối (bên trong có quần cụt nữa cho an toàn) màu xanh nước biển, tóc nó xõa dài, đội một cái nón rộng vành trắng xinh xắn. Và còn Ngọc Nhi, Anh Thư, Bảo My thì đi biển mà lại không dám mặc bikini vì lí do sợ mấy tên dê cụ và sợ bọn hắn ghen. Nên chỉ mặc quần sọt và áo bình thường thôi. Cơ mà bọn nó mặc giản dị nhưng vẫn xinh.
Dưới cơn gió mát lạnh từ biển truyền vào, nó nhắm mắt lại tận hưởng hương biển. Trong khi đó cả bọn kia ra ngoài biển tắm biển hết trơn. Anh Thư thì vẫn còn đứng trên bờ vì sợ lạnh và không biết bơi, Gia Bảo cũng ở trên bờ luôn vì sợ lỡ hồi chết chìm rồi sao (suy nghĩ tàm xàm). Nhưng cả bọn đâu đành để hai đứa trên đấy, lôi xuống luôn rồi lấy bóng ra chơi.
Nó ngồi ở một mỏm đá, Duy Khánh tiến lại gần rồi đưa cho nó một lon coca và đương nhiên là nó không chịu nhận. Đôi mắt nó vẫn hướng nhìn về biển cả, nó lơ Duy Khánh đi. Duy Khánh muốn lôi nó xuống chổ cả bọn đang chơi nhưng mà lại lôi không nổi (==”). Nó như núi bất động nên Duy Khánh đành bất lực nên ra ngoài chơi với cái bọn kia rồi. Còn Nhật Minh bước tới ngồi ở mỏm đá gần nó, cả hai ngồi cạnh nhau, nhìn cùng một hướng
_Anh buông em ra Thanh Phong. Nè, thả em xuống lẹ lẹ coi. Anh bị cái gì vậy nè. Buông em ra
Hiện tại Bảo My cố sức vùng vẫy ra khỏi Thanh Phong nhưng mà Thanh Phong mạnh quá đi không thể thoát ra nổi. Khi vào tới trong bờ, Bảo My nhìn thấy ánh mắt hậm hực của Thanh Phong. Mà cũng không biết vì lí do gì nữa
_Anh bị làm sao vậy
_Mấy cái tên biến thái kia cứ nhìn em mãi
_Ơ, bộ anh tưởng mấy cô chân dài kia không nhìn anh dữ lắm sao. Mắt người ta muốn nhìn gì người ta nhìn chớ
_Anh không thấy thoải mái chút nào cả
_Hừ. Không lẽ ra tới Nha Trang để hớp khí à. Anh phải đi chơi chứ. Đi theo em mau
Nói thế rồi Bảo My lôi Thanh Phong xuống biển. Thanh Phong vẫn còn khó chịu vì người ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào Bảo My hoài. Bảo My thấy Thanh Phong cứ ngó qua ngó lại mãi nên tức quá giữ cái đầu cậu nhìn thẳng vào cô
_Này
Mi nhẹ lên môi Thanh Phong, coi như là đánh dấu chủ quyền. Thế nhưng Thanh Phong tham lam ôm chặt Bảo My, hôn ngọt ngào hơn. Một nụ hôn giữa lòng biển cả.
Nó phóng xuống biển, tận hưởng sự mát lạnh, tận hưởng độ mặn của muối xát vào người nó. Cảm giác tâm hồn nhẹ nhàng hơn một chút. Nó bơi bơi bơi rồi lặn xuống lòng biển, thoáng chốc là biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Khi họ đang chơi vui vẻ bỗng Duy Khánh nó biến mất
_Này, Hải Băng đâu rồi
_Không phải cậu ấy mới ở đó sao – Đức Anh chỉ chổ nó ngồi hồi nãy
_Đâu có đâu, còn có Nhật Minh thôi mà – Anh Thư nói
_Còn đứng đó ngớ ra nữa. Đi tìm Hải Băng mau
Thế là cả bọn chạy đến chổ Nhật Minh điều tra tung tích của nó. Và Nhật Minh chỉ chỉ vào biển
_Khi nãy em ấy phóng xuống dưới biển
_Lỡ cậu ấy chết chìm rồi sao. Mà cậu ấy lặn mấy phút rồi vậy
_Cỡ 5 phút
_HẢ
Cả bọn cuống cuồng định phóng xuống biển vớt xác nó, à không, là để tìm nó. Thế nhưng chưa kịp nhào xuống là thấy bóng nó trèo lên rồi. Nó định đi lướt qua mọi người nhưng Đức Anh nắm tay nó lại. Nó bước lên mà tay nó cầm thứ gì đó thật chặt. Ngọc Nhi mở từng ngón tay nó ra và phát hiện một viên ngọc trai đỏ.
_Xuống biển làm chi vậy, vì cái này sao
Nó chỉ gật đầu nhẹ
_Nếu chị có đi đâu đó thì nói cho mọi người biết đó.
Nãy giờ bơi cũng chán rồi nên nó cũng ngồi im, bên cạnh nó vẫn là Nhật Minh. Nó chăm chú nhìn thứ vừa tìm được, Nhật Minh tò mò cũng nhìn vào viên ngọc trai đỏ đó. Nhưng ngồi mãi thì cũng chán, nó bỏ đi chổ khác và Nhật Minh nắm tay nó lại.
_Em định đi đâu
Nó hất tay Nhật Minh ra
_Kệ tôi
Nói rồi nó bỏ đi, Nhật Minh cũng lặng thầm đi theo. Nó đến một quán kem gần đó để ăn kem. Ly kem đầu tiên đặt lên bàn nó là hương sô cô la. Ly thứ hai là dâu. Ly tiếp theo là bạc hà. Nhưng mà nó có kêu bạc hà đâu. Nó định đứng lên hỏi cô nhân viên thì Nhật Minh đi tới
_Ly của anh. Anh không phiền em ngồi đây chứ
_Tùy
Chữ tùy của nó có nghĩa gì đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.