Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 65
Mary Balogh
18/03/2015
Sáng, mọi người không ai thấy nó. Nhật Minh và mọi người về dự đám tan của mẹ cậu ta trừ Hải Đăng. Hải Đăng đã tự nhốt mình trong phòng dùng thời gian để suy nghĩ mọi chuyện thật kĩ. Tình bạn và hận thù đang rối bời trong tâm trí Hải Đăng
Chiều đến, Hải Đăng đi đến điểm hẹn, nơi đó là căn nhà kho trước đây-nơi mà mẹ cậu bị giết chết. Nhật Minh bước từng bước từng bước đến nơi có vết máu mẹ cậu, chạm nhẹ vào vết máu đó. Đúng lúc đó thì nó bước đến
_Em kêu anh đến đây làm gì – Nhật Minh ngước lên hỏi nó
_Đây, cầm lấy nó – Nó đưa Nhật Minh con dao
_Dao?
_Giết em đi, trả thù cho mẹ anh. Giết em xong, anh có thể thôi hận em được không
*Tách* - Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống
Nhật Minh cầm con dao, giơ tay lên định đâm nó nhưng tay lại không cữ động được. Nhật Minh không nỡ giết người con gái cậu yêu quý. Khoảng cánh của con dao và người nó là khoảng 2 gang tay. Nhìn Nhật Minh chần chừ, nó bèn lên tiếng
_Khoảng cách không còn xa, anh mau ra tay đi chứ
_Anh… không thể
Nó mĩm cười nhẹ, nụ cười thiên thần
_Em sẽ giúp anh
Nó cầm lấy tay Nhật Minh- tay mà cậu cầm lấy con dao. Nó từ từ bước tới, vừa bước vừa dùng một lực mạnh
Dao cắm sâu vào tim nó. Máu đỏ chảy dài trên cơ thể nó. Dù vết thương đau như thế, nó vẫn nở nụ cười trên môi
_Anh vui không, em trả thù cho anh rồi đấy. Ư… - Tim nó đau đớn
Bước từng bước lại gần Nhật Minh, nó thì thầm
_Xin lỗi, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, dù em đã làm rất nhiều điều. Nhưng… em yêu anh
Nó nói xong thì bước ra xa khỏi Nhật Minh và lớn tiếng gọi 1 người
_Thanh Phong, em đem anh ấy ra ngoài đi – Nó đứng đấy, bình tĩnh nói dù gương mặt đang xanh xao và máu tuôn ra rất nhiều
_Nhưng mà… chị… - Thanh Phong
_Em cứ ra trước đi, chị không sao
Thế là Thanh Phong lôi Nhật Minh ra, Nhật Minh vẫn còn chết đứng khi nghe nó nói thế. Lời nói ấy, Nhật Minh nên vui hay nên buồn đây. Nó đứng ở nơi mà từ cửa nhìn vào có thể nhìn thấy được. Và khi nó thấy khoảng cách vừa đủ, khi Nhật Minh và Thanh Phong chăm chú nhìn nó như trông chờ một điều gì đó. Nó chỉ nở một nụ cười và…
*Bùm* - Một tiếng nổ lớn. Nhà kho đó nhanh chóng bốc cháy. Cả hai nhìn thấy sau ngọn lữa ấy vẫn thấp thoáng nụ cười của nó. Nhật Minh kích động định lao vào nhưng Thanh Phong đã ngăn cản
_Nhật Minh à, dù sao thì cũng đã quá muộn rồi
Nó, đã biến mất khỏi cuộc sống của mọi người. Dù mọi chuyện như thế nào, mọi ngườ cũng đều sẽ sống tốt thôi phải không
Có lẽ tất cả cũng biết rằng cảm giác của mọi người như thế nào
Tin nhắn trước lúc nhà kho nổ và bốc cháy của nó gửi Thanh Phong là
“Em và mọi người sống tốt thay chị nhé”
Chiều đến, Hải Đăng đi đến điểm hẹn, nơi đó là căn nhà kho trước đây-nơi mà mẹ cậu bị giết chết. Nhật Minh bước từng bước từng bước đến nơi có vết máu mẹ cậu, chạm nhẹ vào vết máu đó. Đúng lúc đó thì nó bước đến
_Em kêu anh đến đây làm gì – Nhật Minh ngước lên hỏi nó
_Đây, cầm lấy nó – Nó đưa Nhật Minh con dao
_Dao?
_Giết em đi, trả thù cho mẹ anh. Giết em xong, anh có thể thôi hận em được không
*Tách* - Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống
Nhật Minh cầm con dao, giơ tay lên định đâm nó nhưng tay lại không cữ động được. Nhật Minh không nỡ giết người con gái cậu yêu quý. Khoảng cánh của con dao và người nó là khoảng 2 gang tay. Nhìn Nhật Minh chần chừ, nó bèn lên tiếng
_Khoảng cách không còn xa, anh mau ra tay đi chứ
_Anh… không thể
Nó mĩm cười nhẹ, nụ cười thiên thần
_Em sẽ giúp anh
Nó cầm lấy tay Nhật Minh- tay mà cậu cầm lấy con dao. Nó từ từ bước tới, vừa bước vừa dùng một lực mạnh
Dao cắm sâu vào tim nó. Máu đỏ chảy dài trên cơ thể nó. Dù vết thương đau như thế, nó vẫn nở nụ cười trên môi
_Anh vui không, em trả thù cho anh rồi đấy. Ư… - Tim nó đau đớn
Bước từng bước lại gần Nhật Minh, nó thì thầm
_Xin lỗi, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, dù em đã làm rất nhiều điều. Nhưng… em yêu anh
Nó nói xong thì bước ra xa khỏi Nhật Minh và lớn tiếng gọi 1 người
_Thanh Phong, em đem anh ấy ra ngoài đi – Nó đứng đấy, bình tĩnh nói dù gương mặt đang xanh xao và máu tuôn ra rất nhiều
_Nhưng mà… chị… - Thanh Phong
_Em cứ ra trước đi, chị không sao
Thế là Thanh Phong lôi Nhật Minh ra, Nhật Minh vẫn còn chết đứng khi nghe nó nói thế. Lời nói ấy, Nhật Minh nên vui hay nên buồn đây. Nó đứng ở nơi mà từ cửa nhìn vào có thể nhìn thấy được. Và khi nó thấy khoảng cách vừa đủ, khi Nhật Minh và Thanh Phong chăm chú nhìn nó như trông chờ một điều gì đó. Nó chỉ nở một nụ cười và…
*Bùm* - Một tiếng nổ lớn. Nhà kho đó nhanh chóng bốc cháy. Cả hai nhìn thấy sau ngọn lữa ấy vẫn thấp thoáng nụ cười của nó. Nhật Minh kích động định lao vào nhưng Thanh Phong đã ngăn cản
_Nhật Minh à, dù sao thì cũng đã quá muộn rồi
Nó, đã biến mất khỏi cuộc sống của mọi người. Dù mọi chuyện như thế nào, mọi ngườ cũng đều sẽ sống tốt thôi phải không
Có lẽ tất cả cũng biết rằng cảm giác của mọi người như thế nào
Tin nhắn trước lúc nhà kho nổ và bốc cháy của nó gửi Thanh Phong là
“Em và mọi người sống tốt thay chị nhé”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.