Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 17: Nó - Đa nhân cách => Bất bình thường
Mary Balogh
18/03/2015
Quay trở về vài tiếng trước . Tại trường học , cả bọn hắn cứ ở trong trường thấp thỏm lo cho nó . Chẳng biết có chuyện gì xảy ra với nó không nữa . Nhất là Hải Đăng . Cậu ta rất sợ nó lại rời khỏi cuộc đời mình cứ như người mẹ đã mất của mình . Bất ngờ tin nhắn của nó tới , bảo là nó cúp học một bữa , kêu mọi người đúng có tìm nó.
Khi Hải Đăng bước vào lớp thì bị Anh Thư nắm kéo tay áo
_Này , bạn gì ơi – Anh Thư kêu Hải Đăng (Mình khâm phục cô ấy , không nhớ cả tên người ta)
_Có gì không vậy Anh Thư
_Mình muốn tìm Hải Băng – Anh Thư muốn hỏi Hải Băng chút chuyện
_Cậu ấy phải nghỉ học một bữa rồi
_Oh , bạn vào học đi
Cuối cùng Anh Thư cũng đã buông tha cho Hải Đăng . Nhưng chuyện còn chưa hết đâu . Ra chơi , chuyện vẫn còn tiếp diễn
_Nè Hải Đăng , Hải Băng cậu ấy đâu rồi – Gia Bảo , Gia Huy hỏi
_Cúp học rồi , không biết trốn đâu nữa – Hải Đăng thở dài
_Haizz . Cậu ấy thật là – Đức Anh mệt mỏi với nó luôn
_Nè nè nè . Mọi người thấy Hải Băng không vậy – Ngọc Nhi và Bảo My từ đâu chạy tới
_Ahhhhhhhhhhh ! Nhức đầu quá đi
Mọi người đơ tại chỗ , không dám động đậy luôn . Ai mà dám sờ , bị cắn rồi sao đây . Bây giờ là thời gian lên cơn của Hải Đăng mà . Hải Đăng ghét nhất là ồn ào , mà đặc biệt khi ồn ào tập trung vào cậu ta đó .
Ra về , Hải Đăng , Duy Khánh à Nhật Minh vừa tới trước cổng thì thấy chú Hawa Kihoma.
_Chú lại đây làm gì vậy – Cả bọn hỏi
_Chú tìm Hải Băng . Nó đâu
_Lại nữa hả - Duy Khánh ngán ngẩm
_Không biết hôm nay là ngày gì – Nhật Minh nói
_Chú có cái này muốn đưa cho Hải Băng nhưng không có nó thì thôi đưa cho cháu vậy
_Vâng , cái gì thế chú – Hải Đăng hỏi
_Một số thứ liên quan tới Hải Băng đó . Có hứng thú thì các cháu cứ xem thử nhưng nhớ là đừng cho nó biết đấy . Thôi chú bận rồi , chú đi trước đây
Chỉ một loáng cái vèo … Chú ấy mất tiu luôn
_Cái gì vừa xảy ra vậy trời (Sao không kêu tác giả , tác giả giải thích cho)
_Về nhà đi – Nhật Minh kêu
Cái xe bay vèo vèo trên xa lộ , cuối cùng cũng tới căn biệt thự Devid .
_Mở ra xem thử cái coi – Duy Khánh lên tiếng
_Cậu có cần nhiều chuyện thế không . Tụi mình mới về chưa nghỉ ngơi thì cậu lại vậy à
_Mở ra đi – Nhật Minh cũng tò mò chút
_Hai cái thằng này . Nè muốn làm gì làm đi – Hải Đăng đưa cái hộp của nó
Duy Khánh lấy một cái đĩa cho vào máy rồi xem thử . Một cái tiêu đề hiện ra , rồi lần lượt từng người hiện ra . Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện , nhưng sao ơi lạ lạ một chút . T/g xin giới thiệu , đó là nó lúc 13t nên có những nét không giống bây giờ cho lắm
_Cái gì vậy nè – Duy Khánh nhíu mày
30’ sau , Nhật Minh lôi ra một cuốn album của nó . Mở cái bìa ra , lật từng trang từng trang . Gương mặt nó xuất hiện , độ tuổi cũng khoảng 13t . Nhưng cái khác biệt rõ ràng là khi đó , nụ cười nó rạng rỡ hơn , nở nhiều hơn . Nó lúc đấy là người mẫu cho khoảng độ tuổi ấy . Nụ cười ấy đã làm tim Nhật Minh đập lệch một nhịp . Suốt bữa trưa cả 3 người tò mò khám phá nó . Ít ra cũng hiểu được 1/10 về nó
_Cái con bé này . Suốt 5 năm qua không biết nó làm cái gì nữa – Hải Đăng nói nó
*Kingcong*
_Chắc nó về rồi . Mở cửa giùm kìa Khánh – Hải Đăng bảo
_Sao lúc nào cũng bắt mình mở cổng vậy nè – Duy Khánh phàn nàn
Duy Khánh chạy ra mở cổng thì liền thấy nét mặt xanh xao xủa nó
_Em bị làm sao vậy
_Tôi không sao , anh dìu tôi vào được không
_Oh
Chậc chậc . Không biết mình xứng đáng làm t/g không ấy chứ . Lần trước thì thì tạm hoãn . Giờ thi xong lại bận đi đến chỗ đứa em xa xa xa lắm luôn . Lại ngưng tiếp nữa rùi . Mong những ai đang đọc sẽ thông cảm cho mình nha
_Vết thương của em có sao không vậy
_Chưa chết được đâu
_Em đừng đi lại nhiều quá , ảnh hưởng đến vết thương đó
_Cứ mặc nó đi - Nó thôi vịnh tay Duy Khánh , cúi người xuống cởi đôi giày ra - Mọi người , em về rồi
_Về rồi hả Băng . Trưa nóng quá uống tí nước cho đở khát nè
Hải Đăng chìa ly nước trước mặt nó liền thấy mặt nó tái mét , chân lại được băng bó và có tí nước chảy ra
_Chân em bị gì thế , cái này là cái gì vậy - Hải Đăng chỉ chân nó
_Không có gì đâu - Nó vơ tay Hải Đăng ra
_Cái này mà là không sao hả . Không lẽ chết mới có sao - Hải Đăng bế nó thẩy lên ghế sofa
_Bây giờ trưa mà , đâu có sao (t/g: Ôi , não bạn thật có vấn đề ; Nó: muốn gì *cầm dao* ; t/g: Dạ , không có gì đâu ạ)
Hải Đăng muốn biết kỉ vết thương của nó nên đã tháo vết thương ra
_Đừng có xem , em đã bảo là không có gì mà - Nó cố ngăn cản nhưng hình như không được rồi
Từng lớp , từng lớp băng được tháo ra . Hải Đăng nhìn cặn cẽ vết thương của nó . Nhìn mà ăn trưa không muốn vô
_Cái này mà gọi là không sao nè . Em làm gì mà ra nông nỗi thế - Hải Đăng quát nó
Nó chỉ ngay mặt Duy Khánh , phồng má xụ mặt . Nói cách khác là do Duy Khánh làm đó . Cậu ta không xong vào thì nó né kịp rồi . Tên đáng ghét đó , nó căm hận tận xưa tủy luôn
_Nè - Hải Đăng trừng mắt nhìn Duy Khánh
_Ơ ,mình không có làm nha
_Để mình trị thương giúp em ấy - Nhật Minh lấy hộp cứu thương
_Không cần đâu , cứ để nó tự sinh tự diệt đi - Nó cứ cố chấp
Nhật Minh cứ làm từng bước từng bước . Hết rửa vết thương , sát trùng , sứt thuốc ,... rồi băng lại cho nó .Tậm tình chăm sóc luôn
_Xem ra khoảng 3 ngày em không ra ngoài được rồi - Nhật Minh chuẩn đoán
Nó và Hải Đăng đơ . Ngày tháng nhức đầu xảy ra rồi . Nhất là Hải Đăng , nghỉ tới chuyện nó nghỉ suốt ở nhà là lại có cảm giác hải hùng , lo sợ . Đừng khiến nó điên lên chứ , mất đầu rồi sao đây
_Không bao giờ , anh không có quyền cấm túc tôi
_Tôi có quyền đấy . Bởi vì tôi là bác sĩ tương lai
_Kệ anh , tôi không thích
Nó dậm chân thật mạnh vào nền nhà , bước vào phòng đập cửa một cách khủng khiếp . Trước giờ nó ghét nhất là bị nhốt trong phòng . Những người trong nhà sẽ bị nó hành hạ đến chết
_Aaaaaaaaaaaaa…aaaaaa…aaaaaaaaa…(vẫn còn tiếp nhé) – Giọng ca thất thanh của nó đã thủng trời xanh . Cảm giác của nó bậy giờ thật tồi tệ
*Cốp*Choảng*King* - Nhiều thứ âm thanh khủng khiếp được phát ra . Bằng chứng là các kính của cửa sổ và cửa chính đều bị vỡ tan tành nát bét hết luôn
_Cái … cái chuyện gììì đanggg… xảy raaa… vậy – Duy Khánh mếu máo
_Alo , nơi thay kính cửa phải không vậy . Đến nhà thay cửa kính dùm tôi với . Đường XYZ , đến lẹ đi – Hải Đăng bắt máy lên điện cho người đến lắp kính , lại tốn thêm một khoảng tiền nữa rồi
Ở trên phòng , nó cười hả hê với thành tích của mình . Lần này là lần thứ 103 nó được thay kính cửa . Khi cảm giác của nó tồi tệ , được nghe tiếng cửa bị vỡ kính là đều hạnh phúc nhất nhất luôn . Nó trùm chăn kín cả mặt , lăn qua lăn lại
*Rầm* - Thân thể ngọc ngà của nó đang nằm trên sàn nhà
_Nhất định đến lúc cần thiết mình sẽ trốn khỏi nhà , đố ai giam cầm được mình quá 3 ngày
Nó leo lên giường , lấy điện thoại nhắn tin với 4 thằng bạn kia
<< Bị nhốt ở nhà rùi TT >> - Nó send 4 người
<< Sao vậy . Cậu bị cái gì à . Xe tông , chó cắn , người đánh hay tai nạn gì khác >> - Gia Bảo send nó (Hình như não cậu ấy lại có vấn đề)
<< Yeah . Lại không có cậu , cuộc sống tớ luôn yên bình >> - Gia Huy send nó
<< Nè cái tên kia , cậu đang trù ẻo tớ hả >> - Nó send Gia Bảo
<< Nè , bạn bè mà sao đối xử với tớ vậy hả ??? >> - Nó send Gia Huy
<< Thế thì mau hết bệnh hen , chị hâm hâm . Sư phụ cũng đang muốn tìm chị >> - Thanh Phong send nó
<< Ờm , biết rồi >> - Nó send lại
<< Kệ cậu chứ , nói với tớ làm gì >> - Đức Anh send nó
<< Cậu … cậu . Cái đồ đáng ghét , cậu chết quách đi cho tôi >> - Nó send lại cho Đức Anh
Ở bên lầu dưới
_Xong rồi đấy – Tên thợ lắp kính đã làm xong
_Cám ơn cậu , làm phiền rồi – Hải Đăng bắt tay , chào tên thợ kia
_Aaaaaaaaaaaa……aaaaaaaaaaa…….aaaaaaaaaaaa…… - Nó tức điên lên rồi , cả bọn kia sao lại ức hiếp. cô bé yếu đuối như nó (Ôi , yếu đuối thế nào nhỉ)
*Bốp*Binh*King*Choảng*Rầm* - Lại thâm một trận nữa rồi
_Lại làm phiền anh thêm chuyến nữa rồi – Hải Đăng cười khì trong khi tên thợ đang đổ mồ hôi hột
Khi Hải Đăng bước vào lớp thì bị Anh Thư nắm kéo tay áo
_Này , bạn gì ơi – Anh Thư kêu Hải Đăng (Mình khâm phục cô ấy , không nhớ cả tên người ta)
_Có gì không vậy Anh Thư
_Mình muốn tìm Hải Băng – Anh Thư muốn hỏi Hải Băng chút chuyện
_Cậu ấy phải nghỉ học một bữa rồi
_Oh , bạn vào học đi
Cuối cùng Anh Thư cũng đã buông tha cho Hải Đăng . Nhưng chuyện còn chưa hết đâu . Ra chơi , chuyện vẫn còn tiếp diễn
_Nè Hải Đăng , Hải Băng cậu ấy đâu rồi – Gia Bảo , Gia Huy hỏi
_Cúp học rồi , không biết trốn đâu nữa – Hải Đăng thở dài
_Haizz . Cậu ấy thật là – Đức Anh mệt mỏi với nó luôn
_Nè nè nè . Mọi người thấy Hải Băng không vậy – Ngọc Nhi và Bảo My từ đâu chạy tới
_Ahhhhhhhhhhh ! Nhức đầu quá đi
Mọi người đơ tại chỗ , không dám động đậy luôn . Ai mà dám sờ , bị cắn rồi sao đây . Bây giờ là thời gian lên cơn của Hải Đăng mà . Hải Đăng ghét nhất là ồn ào , mà đặc biệt khi ồn ào tập trung vào cậu ta đó .
Ra về , Hải Đăng , Duy Khánh à Nhật Minh vừa tới trước cổng thì thấy chú Hawa Kihoma.
_Chú lại đây làm gì vậy – Cả bọn hỏi
_Chú tìm Hải Băng . Nó đâu
_Lại nữa hả - Duy Khánh ngán ngẩm
_Không biết hôm nay là ngày gì – Nhật Minh nói
_Chú có cái này muốn đưa cho Hải Băng nhưng không có nó thì thôi đưa cho cháu vậy
_Vâng , cái gì thế chú – Hải Đăng hỏi
_Một số thứ liên quan tới Hải Băng đó . Có hứng thú thì các cháu cứ xem thử nhưng nhớ là đừng cho nó biết đấy . Thôi chú bận rồi , chú đi trước đây
Chỉ một loáng cái vèo … Chú ấy mất tiu luôn
_Cái gì vừa xảy ra vậy trời (Sao không kêu tác giả , tác giả giải thích cho)
_Về nhà đi – Nhật Minh kêu
Cái xe bay vèo vèo trên xa lộ , cuối cùng cũng tới căn biệt thự Devid .
_Mở ra xem thử cái coi – Duy Khánh lên tiếng
_Cậu có cần nhiều chuyện thế không . Tụi mình mới về chưa nghỉ ngơi thì cậu lại vậy à
_Mở ra đi – Nhật Minh cũng tò mò chút
_Hai cái thằng này . Nè muốn làm gì làm đi – Hải Đăng đưa cái hộp của nó
Duy Khánh lấy một cái đĩa cho vào máy rồi xem thử . Một cái tiêu đề hiện ra , rồi lần lượt từng người hiện ra . Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện , nhưng sao ơi lạ lạ một chút . T/g xin giới thiệu , đó là nó lúc 13t nên có những nét không giống bây giờ cho lắm
_Cái gì vậy nè – Duy Khánh nhíu mày
30’ sau , Nhật Minh lôi ra một cuốn album của nó . Mở cái bìa ra , lật từng trang từng trang . Gương mặt nó xuất hiện , độ tuổi cũng khoảng 13t . Nhưng cái khác biệt rõ ràng là khi đó , nụ cười nó rạng rỡ hơn , nở nhiều hơn . Nó lúc đấy là người mẫu cho khoảng độ tuổi ấy . Nụ cười ấy đã làm tim Nhật Minh đập lệch một nhịp . Suốt bữa trưa cả 3 người tò mò khám phá nó . Ít ra cũng hiểu được 1/10 về nó
_Cái con bé này . Suốt 5 năm qua không biết nó làm cái gì nữa – Hải Đăng nói nó
*Kingcong*
_Chắc nó về rồi . Mở cửa giùm kìa Khánh – Hải Đăng bảo
_Sao lúc nào cũng bắt mình mở cổng vậy nè – Duy Khánh phàn nàn
Duy Khánh chạy ra mở cổng thì liền thấy nét mặt xanh xao xủa nó
_Em bị làm sao vậy
_Tôi không sao , anh dìu tôi vào được không
_Oh
Chậc chậc . Không biết mình xứng đáng làm t/g không ấy chứ . Lần trước thì thì tạm hoãn . Giờ thi xong lại bận đi đến chỗ đứa em xa xa xa lắm luôn . Lại ngưng tiếp nữa rùi . Mong những ai đang đọc sẽ thông cảm cho mình nha
_Vết thương của em có sao không vậy
_Chưa chết được đâu
_Em đừng đi lại nhiều quá , ảnh hưởng đến vết thương đó
_Cứ mặc nó đi - Nó thôi vịnh tay Duy Khánh , cúi người xuống cởi đôi giày ra - Mọi người , em về rồi
_Về rồi hả Băng . Trưa nóng quá uống tí nước cho đở khát nè
Hải Đăng chìa ly nước trước mặt nó liền thấy mặt nó tái mét , chân lại được băng bó và có tí nước chảy ra
_Chân em bị gì thế , cái này là cái gì vậy - Hải Đăng chỉ chân nó
_Không có gì đâu - Nó vơ tay Hải Đăng ra
_Cái này mà là không sao hả . Không lẽ chết mới có sao - Hải Đăng bế nó thẩy lên ghế sofa
_Bây giờ trưa mà , đâu có sao (t/g: Ôi , não bạn thật có vấn đề ; Nó: muốn gì *cầm dao* ; t/g: Dạ , không có gì đâu ạ)
Hải Đăng muốn biết kỉ vết thương của nó nên đã tháo vết thương ra
_Đừng có xem , em đã bảo là không có gì mà - Nó cố ngăn cản nhưng hình như không được rồi
Từng lớp , từng lớp băng được tháo ra . Hải Đăng nhìn cặn cẽ vết thương của nó . Nhìn mà ăn trưa không muốn vô
_Cái này mà gọi là không sao nè . Em làm gì mà ra nông nỗi thế - Hải Đăng quát nó
Nó chỉ ngay mặt Duy Khánh , phồng má xụ mặt . Nói cách khác là do Duy Khánh làm đó . Cậu ta không xong vào thì nó né kịp rồi . Tên đáng ghét đó , nó căm hận tận xưa tủy luôn
_Nè - Hải Đăng trừng mắt nhìn Duy Khánh
_Ơ ,mình không có làm nha
_Để mình trị thương giúp em ấy - Nhật Minh lấy hộp cứu thương
_Không cần đâu , cứ để nó tự sinh tự diệt đi - Nó cứ cố chấp
Nhật Minh cứ làm từng bước từng bước . Hết rửa vết thương , sát trùng , sứt thuốc ,... rồi băng lại cho nó .Tậm tình chăm sóc luôn
_Xem ra khoảng 3 ngày em không ra ngoài được rồi - Nhật Minh chuẩn đoán
Nó và Hải Đăng đơ . Ngày tháng nhức đầu xảy ra rồi . Nhất là Hải Đăng , nghỉ tới chuyện nó nghỉ suốt ở nhà là lại có cảm giác hải hùng , lo sợ . Đừng khiến nó điên lên chứ , mất đầu rồi sao đây
_Không bao giờ , anh không có quyền cấm túc tôi
_Tôi có quyền đấy . Bởi vì tôi là bác sĩ tương lai
_Kệ anh , tôi không thích
Nó dậm chân thật mạnh vào nền nhà , bước vào phòng đập cửa một cách khủng khiếp . Trước giờ nó ghét nhất là bị nhốt trong phòng . Những người trong nhà sẽ bị nó hành hạ đến chết
_Aaaaaaaaaaaaa…aaaaaa…aaaaaaaaa…(vẫn còn tiếp nhé) – Giọng ca thất thanh của nó đã thủng trời xanh . Cảm giác của nó bậy giờ thật tồi tệ
*Cốp*Choảng*King* - Nhiều thứ âm thanh khủng khiếp được phát ra . Bằng chứng là các kính của cửa sổ và cửa chính đều bị vỡ tan tành nát bét hết luôn
_Cái … cái chuyện gììì đanggg… xảy raaa… vậy – Duy Khánh mếu máo
_Alo , nơi thay kính cửa phải không vậy . Đến nhà thay cửa kính dùm tôi với . Đường XYZ , đến lẹ đi – Hải Đăng bắt máy lên điện cho người đến lắp kính , lại tốn thêm một khoảng tiền nữa rồi
Ở trên phòng , nó cười hả hê với thành tích của mình . Lần này là lần thứ 103 nó được thay kính cửa . Khi cảm giác của nó tồi tệ , được nghe tiếng cửa bị vỡ kính là đều hạnh phúc nhất nhất luôn . Nó trùm chăn kín cả mặt , lăn qua lăn lại
*Rầm* - Thân thể ngọc ngà của nó đang nằm trên sàn nhà
_Nhất định đến lúc cần thiết mình sẽ trốn khỏi nhà , đố ai giam cầm được mình quá 3 ngày
Nó leo lên giường , lấy điện thoại nhắn tin với 4 thằng bạn kia
<< Bị nhốt ở nhà rùi TT >> - Nó send 4 người
<< Sao vậy . Cậu bị cái gì à . Xe tông , chó cắn , người đánh hay tai nạn gì khác >> - Gia Bảo send nó (Hình như não cậu ấy lại có vấn đề)
<< Yeah . Lại không có cậu , cuộc sống tớ luôn yên bình >> - Gia Huy send nó
<< Nè cái tên kia , cậu đang trù ẻo tớ hả >> - Nó send Gia Bảo
<< Nè , bạn bè mà sao đối xử với tớ vậy hả ??? >> - Nó send Gia Huy
<< Thế thì mau hết bệnh hen , chị hâm hâm . Sư phụ cũng đang muốn tìm chị >> - Thanh Phong send nó
<< Ờm , biết rồi >> - Nó send lại
<< Kệ cậu chứ , nói với tớ làm gì >> - Đức Anh send nó
<< Cậu … cậu . Cái đồ đáng ghét , cậu chết quách đi cho tôi >> - Nó send lại cho Đức Anh
Ở bên lầu dưới
_Xong rồi đấy – Tên thợ lắp kính đã làm xong
_Cám ơn cậu , làm phiền rồi – Hải Đăng bắt tay , chào tên thợ kia
_Aaaaaaaaaaaa……aaaaaaaaaaa…….aaaaaaaaaaaa…… - Nó tức điên lên rồi , cả bọn kia sao lại ức hiếp. cô bé yếu đuối như nó (Ôi , yếu đuối thế nào nhỉ)
*Bốp*Binh*King*Choảng*Rầm* - Lại thâm một trận nữa rồi
_Lại làm phiền anh thêm chuyến nữa rồi – Hải Đăng cười khì trong khi tên thợ đang đổ mồ hôi hột
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.