Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Chương 17: Nó - Đa nhân cách => Bất bình thường

Mary Balogh

18/03/2015

Quay trở về vài tiếng trước . Tại trường học , cả bọn hắn cứ ở trong trường thấp thỏm lo cho nó . Chẳng biết có chuyện gì xảy ra với nó không nữa . Nhất là Hải Đăng . Cậu ta rất sợ nó lại rời khỏi cuộc đời mình cứ như người mẹ đã mất của mình . Bất ngờ tin nhắn của nó tới , bảo là nó cúp học một bữa , kêu mọi người đúng có tìm nó.

Khi Hải Đăng bước vào lớp thì bị Anh Thư nắm kéo tay áo

_Này , bạn gì ơi – Anh Thư kêu Hải Đăng (Mình khâm phục cô ấy , không nhớ cả tên người ta)

_Có gì không vậy Anh Thư

_Mình muốn tìm Hải Băng – Anh Thư muốn hỏi Hải Băng chút chuyện

_Cậu ấy phải nghỉ học một bữa rồi

_Oh , bạn vào học đi

Cuối cùng Anh Thư cũng đã buông tha cho Hải Đăng . Nhưng chuyện còn chưa hết đâu . Ra chơi , chuyện vẫn còn tiếp diễn

_Nè Hải Đăng , Hải Băng cậu ấy đâu rồi – Gia Bảo , Gia Huy hỏi

_Cúp học rồi , không biết trốn đâu nữa – Hải Đăng thở dài

_Haizz . Cậu ấy thật là – Đức Anh mệt mỏi với nó luôn

_Nè nè nè . Mọi người thấy Hải Băng không vậy – Ngọc Nhi và Bảo My từ đâu chạy tới

_Ahhhhhhhhhhh ! Nhức đầu quá đi

Mọi người đơ tại chỗ , không dám động đậy luôn . Ai mà dám sờ , bị cắn rồi sao đây . Bây giờ là thời gian lên cơn của Hải Đăng mà . Hải Đăng ghét nhất là ồn ào , mà đặc biệt khi ồn ào tập trung vào cậu ta đó .

Ra về , Hải Đăng , Duy Khánh à Nhật Minh vừa tới trước cổng thì thấy chú Hawa Kihoma.

_Chú lại đây làm gì vậy – Cả bọn hỏi

_Chú tìm Hải Băng . Nó đâu

_Lại nữa hả - Duy Khánh ngán ngẩm

_Không biết hôm nay là ngày gì – Nhật Minh nói

_Chú có cái này muốn đưa cho Hải Băng nhưng không có nó thì thôi đưa cho cháu vậy

_Vâng , cái gì thế chú – Hải Đăng hỏi

_Một số thứ liên quan tới Hải Băng đó . Có hứng thú thì các cháu cứ xem thử nhưng nhớ là đừng cho nó biết đấy . Thôi chú bận rồi , chú đi trước đây

Chỉ một loáng cái vèo … Chú ấy mất tiu luôn

_Cái gì vừa xảy ra vậy trời (Sao không kêu tác giả , tác giả giải thích cho)

_Về nhà đi – Nhật Minh kêu

Cái xe bay vèo vèo trên xa lộ , cuối cùng cũng tới căn biệt thự Devid .

_Mở ra xem thử cái coi – Duy Khánh lên tiếng

_Cậu có cần nhiều chuyện thế không . Tụi mình mới về chưa nghỉ ngơi thì cậu lại vậy à

_Mở ra đi – Nhật Minh cũng tò mò chút

_Hai cái thằng này . Nè muốn làm gì làm đi – Hải Đăng đưa cái hộp của nó



Duy Khánh lấy một cái đĩa cho vào máy rồi xem thử . Một cái tiêu đề hiện ra , rồi lần lượt từng người hiện ra . Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện , nhưng sao ơi lạ lạ một chút . T/g xin giới thiệu , đó là nó lúc 13t nên có những nét không giống bây giờ cho lắm

_Cái gì vậy nè – Duy Khánh nhíu mày

30’ sau , Nhật Minh lôi ra một cuốn album của nó . Mở cái bìa ra , lật từng trang từng trang . Gương mặt nó xuất hiện , độ tuổi cũng khoảng 13t . Nhưng cái khác biệt rõ ràng là khi đó , nụ cười nó rạng rỡ hơn , nở nhiều hơn . Nó lúc đấy là người mẫu cho khoảng độ tuổi ấy . Nụ cười ấy đã làm tim Nhật Minh đập lệch một nhịp . Suốt bữa trưa cả 3 người tò mò khám phá nó . Ít ra cũng hiểu được 1/10 về nó

_Cái con bé này . Suốt 5 năm qua không biết nó làm cái gì nữa – Hải Đăng nói nó

*Kingcong*

_Chắc nó về rồi . Mở cửa giùm kìa Khánh – Hải Đăng bảo

_Sao lúc nào cũng bắt mình mở cổng vậy nè – Duy Khánh phàn nàn

Duy Khánh chạy ra mở cổng thì liền thấy nét mặt xanh xao xủa nó

_Em bị làm sao vậy

_Tôi không sao , anh dìu tôi vào được không

_Oh

Chậc chậc . Không biết mình xứng đáng làm t/g không ấy chứ . Lần trước thì thì tạm hoãn . Giờ thi xong lại bận đi đến chỗ đứa em xa xa xa lắm luôn . Lại ngưng tiếp nữa rùi . Mong những ai đang đọc sẽ thông cảm cho mình nha

_Vết thương của em có sao không vậy

_Chưa chết được đâu

_Em đừng đi lại nhiều quá , ảnh hưởng đến vết thương đó

_Cứ mặc nó đi - Nó thôi vịnh tay Duy Khánh , cúi người xuống cởi đôi giày ra - Mọi người , em về rồi

_Về rồi hả Băng . Trưa nóng quá uống tí nước cho đở khát nè

Hải Đăng chìa ly nước trước mặt nó liền thấy mặt nó tái mét , chân lại được băng bó và có tí nước chảy ra

_Chân em bị gì thế , cái này là cái gì vậy - Hải Đăng chỉ chân nó

_Không có gì đâu - Nó vơ tay Hải Đăng ra

_Cái này mà là không sao hả . Không lẽ chết mới có sao - Hải Đăng bế nó thẩy lên ghế sofa

_Bây giờ trưa mà , đâu có sao (t/g: Ôi , não bạn thật có vấn đề ; Nó: muốn gì *cầm dao* ; t/g: Dạ , không có gì đâu ạ)

Hải Đăng muốn biết kỉ vết thương của nó nên đã tháo vết thương ra

_Đừng có xem , em đã bảo là không có gì mà - Nó cố ngăn cản nhưng hình như không được rồi

Từng lớp , từng lớp băng được tháo ra . Hải Đăng nhìn cặn cẽ vết thương của nó . Nhìn mà ăn trưa không muốn vô

_Cái này mà gọi là không sao nè . Em làm gì mà ra nông nỗi thế - Hải Đăng quát nó

Nó chỉ ngay mặt Duy Khánh , phồng má xụ mặt . Nói cách khác là do Duy Khánh làm đó . Cậu ta không xong vào thì nó né kịp rồi . Tên đáng ghét đó , nó căm hận tận xưa tủy luôn

_Nè - Hải Đăng trừng mắt nhìn Duy Khánh

_Ơ ,mình không có làm nha

_Để mình trị thương giúp em ấy - Nhật Minh lấy hộp cứu thương

_Không cần đâu , cứ để nó tự sinh tự diệt đi - Nó cứ cố chấp



Nhật Minh cứ làm từng bước từng bước . Hết rửa vết thương , sát trùng , sứt thuốc ,... rồi băng lại cho nó .Tậm tình chăm sóc luôn

_Xem ra khoảng 3 ngày em không ra ngoài được rồi - Nhật Minh chuẩn đoán

Nó và Hải Đăng đơ . Ngày tháng nhức đầu xảy ra rồi . Nhất là Hải Đăng , nghỉ tới chuyện nó nghỉ suốt ở nhà là lại có cảm giác hải hùng , lo sợ . Đừng khiến nó điên lên chứ , mất đầu rồi sao đây

_Không bao giờ , anh không có quyền cấm túc tôi

_Tôi có quyền đấy . Bởi vì tôi là bác sĩ tương lai

_Kệ anh , tôi không thích

Nó dậm chân thật mạnh vào nền nhà , bước vào phòng đập cửa một cách khủng khiếp . Trước giờ nó ghét nhất là bị nhốt trong phòng . Những người trong nhà sẽ bị nó hành hạ đến chết

_Aaaaaaaaaaaaa…aaaaaa…aaaaaaaaa…(vẫn còn tiếp nhé) – Giọng ca thất thanh của nó đã thủng trời xanh . Cảm giác của nó bậy giờ thật tồi tệ

*Cốp*Choảng*King* - Nhiều thứ âm thanh khủng khiếp được phát ra . Bằng chứng là các kính của cửa sổ và cửa chính đều bị vỡ tan tành nát bét hết luôn

_Cái … cái chuyện gììì đanggg… xảy raaa… vậy – Duy Khánh mếu máo

_Alo , nơi thay kính cửa phải không vậy . Đến nhà thay cửa kính dùm tôi với . Đường XYZ , đến lẹ đi – Hải Đăng bắt máy lên điện cho người đến lắp kính , lại tốn thêm một khoảng tiền nữa rồi

Ở trên phòng , nó cười hả hê với thành tích của mình . Lần này là lần thứ 103 nó được thay kính cửa . Khi cảm giác của nó tồi tệ , được nghe tiếng cửa bị vỡ kính là đều hạnh phúc nhất nhất luôn . Nó trùm chăn kín cả mặt , lăn qua lăn lại

*Rầm* - Thân thể ngọc ngà của nó đang nằm trên sàn nhà

_Nhất định đến lúc cần thiết mình sẽ trốn khỏi nhà , đố ai giam cầm được mình quá 3 ngày

Nó leo lên giường , lấy điện thoại nhắn tin với 4 thằng bạn kia

<< Bị nhốt ở nhà rùi TT >> - Nó send 4 người

<< Sao vậy . Cậu bị cái gì à . Xe tông , chó cắn , người đánh hay tai nạn gì khác >> - Gia Bảo send nó (Hình như não cậu ấy lại có vấn đề)

<< Yeah . Lại không có cậu , cuộc sống tớ luôn yên bình >> - Gia Huy send nó

<< Nè cái tên kia , cậu đang trù ẻo tớ hả >> - Nó send Gia Bảo

<< Nè , bạn bè mà sao đối xử với tớ vậy hả ??? >> - Nó send Gia Huy

<< Thế thì mau hết bệnh hen , chị hâm hâm . Sư phụ cũng đang muốn tìm chị >> - Thanh Phong send nó

<< Ờm , biết rồi >> - Nó send lại

<< Kệ cậu chứ , nói với tớ làm gì >> - Đức Anh send nó

<< Cậu … cậu . Cái đồ đáng ghét , cậu chết quách đi cho tôi >> - Nó send lại cho Đức Anh

Ở bên lầu dưới

_Xong rồi đấy – Tên thợ lắp kính đã làm xong

_Cám ơn cậu , làm phiền rồi – Hải Đăng bắt tay , chào tên thợ kia

_Aaaaaaaaaaaa……aaaaaaaaaaa…….aaaaaaaaaaaa…… - Nó tức điên lên rồi , cả bọn kia sao lại ức hiếp. cô bé yếu đuối như nó (Ôi , yếu đuối thế nào nhỉ)

*Bốp*Binh*King*Choảng*Rầm* - Lại thâm một trận nữa rồi

_Lại làm phiền anh thêm chuyến nữa rồi – Hải Đăng cười khì trong khi tên thợ đang đổ mồ hôi hột

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook