Dùng Cả Cuộc Đời Để Nói: Em Yêu Anh
Chương 2: Tái ngộ
Mary Balogh
18/03/2015
Nó đi thẳng lên sân khấu , trên lồi đi nọi người đều cuối đầu chào không nói gì nhưng lại có những suy nghĩ riêng . Đương nhiên là Duy Khánh sẽ nơm nớp lo sợ nó sẽ mượn việc công trả thù riêng . Hải Đăng ngước lên nhìn nó . Đang định mở miệng thì nó lắc đầu không cho. Nó lên trên đấy rồi , mọi người thôi cuối chào . Ai nấy ngồi vào hàng ghế đã được xếp sẵn kèm những tiếng vỗ tay hoan nghênh nó . Hải Đăng nhìn nó chỉ biết cười .
_Này , người đó là giám đốc à – Duy Khánh hỏi đầy vẻ nghi ngờ
_Không lẽ giám đốc bị bắt cóc , rồi cô ấy giả danh à – Hải Đăng nói như muốn đánh tên ngốc kia một trận
_Có thể lắm đấy chứ . Nhưng mà … người này …hôm qua … - Duy Khánh ấp úng
_Có gì thì nói lẹ lẹ giùm – Nhật Minh bực bội
_Hôm qua nhỏ mà tôi mắng đấy , chính là cô ta – Duy Kánh chỉ vào nó
_Cậu … hay lắm , muốn tôi giết cậu không , dám dụng vào …
_Im đi , bắt đầu rồi kìa – Nhật Minh đang cảm thấy ồn , chăm chú nhìn nó suy nghĩ
Chàng MC mời nó ngồi vào ghế , quay xuống cùng chòa hỏi mọi người bên dưới .
_Chào mọi người . Công ty của chúng ta cũng đã thành lập được 4 năm rồi nhỉ . Woa , nhanh thật ấy, tôi đây cảm giác cứ như một cái chớp mắt thôi . Thế mà những 4 năm mà giác đốc chúng ta không một lần xuất hiện , chẳng ai biết về cô ấy . Chắc nhiều người cũng điều tra nhưng chắc không có ra đâu nhỉ , cô ấy rất giỏi ẩn thân đấy chứ . Và cũng nhờ cô ấy với những thủ thuật tài tình , mọi người chúng ta không bị những tin đồn dòm ngó đến . Bây giờ sẽ là đôi chút của cô ấy .
Mọi người vỗ tay
_Để xem nào . Cô giám đốc của chúng ta đã 17t ( tác giả thắc mắc là sao dùng từ “đã” ) , từ lúc 12t , cô ấy đã sang Hàn Quốc định cư thời gian dài cho đến ngày hôm nay . Những năm tiếp theo trở thành nhà thiết kế độc đáo và là em nuôi của những ngôi sao kpop , tên là Hye Mi . Còn …
¬_Ư , ưm … - Nó ho ( Ho trách ho mắng , ho chửi ho rủa đó ạ )
_Hì – Tên MC nhìn nó cười – Giám đốc chúng ta còn có tài năng xuất sắc về nghệ thuật nữa
Mọi người nhìn một cách ngạc nhiên . Bọn hắn lấy làm thích thú
_Chắc là chỉ nói tới đây thôi nhỉ . Có lẽ chúng ta nên có cái gì đó để thân với giám đốc hơn ấy nhỉ . Giám đốc muốn thân với mọi người hơn nên chúng ta đừng kêu cô ấy là giám đốc nhé . Tên của cô ấy là Hải Băng . Hải Băng cô có muốn phát biểu gì không
Nó đi lại chỗ MC lấy cái micro rồi đứng nói
_Chào mọi người – Nó cuối chào – Tôi tên là Hải Băng , tuy chỉ 17t nhưng tôi không mong có ai nhìn mặc mà bắt hình dong . Cũng chẳng muốn ai nịnh hót , hay nói xấu lẫn nhau . Cũng mong mọi người vẫn làm việc tốt như từ trước đến giờ . Vì lợi ích của riêng mỗi cá nhân là lợi ích chung của công ty chúng ta
Nó nói xong . Nhanh chóng MC liền mở miệng
_Hải Băng à , cô hát một bài cho mọi người nghe nhé
_Tôi có thể từ chối được không
_Ồ , đương nhiên … không
_Được , nếu mọi người muốn nghe
Mọi người hú hú như trong sở thú , đang tò mò về nó lắm luôn
Nhạc vang lên , nó bắt đầu hát .
Sài Gòn giấu anh kĩ quá
Để đến khi em tìm ra anh đã thuộc về người ta lâu rồi.
Mình cười lên che niềm đau
Cố gắng không nghĩ về nhau và cố không yêu đậm sâu cùng nhau.
Mà sao thật khó nói hết những dại khờ
Vì con tim đã trót yêu anh nhớ anh từng giờ.
Mình gặp nhau quá muôn màng mà tình thì đến vội vàng.
Để buồn giăng trong tim quá mênh mang.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc.
Hôm nay ta bước bên nhau
Để rồi , mai đây sẽ có ai đứng mãi trên con đường quen.
Lặng nhìn theo bóng dáng ấy mà đành lòng tay buông tay.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc .
Yêu thương đã cố xem như xem như giấc mơ.
Khi anh quay bước đi ai đó đang chờ.
Lòng tiếc nuối tự hỏi lòng là giá như em gặp anh từ đầu.
( Bài Lưng chừng hạnh phúc )
Nó hát xong , mọi người vẫn lặng , không vỗ tay như mấy lần hổi nãy . Nó ngồi lại chỗ cũ , tận hưỡng những phút giây yên bình này . Rồi 3 phút 18 giây 55 , mọi máy móc bộ phận trong cơ thể một số người bắt đầu hoạt động trở lại nhưng vẫn còn đơ . Tự nhiên vỗ tay mất kiểm soát
_Bây giờ mọi người ra sân sau ăn tiệc nhé
Sau đó nó lẫn trốn một cách khéo léo dù không thay đồ nhưng mà chẳng ai phát hiện . Hải Đăng vội tìm kiếm nó nhưng nó chẳng còn ở đây . Có một sự … thất vọng không thề nhẹ lun (TT)
_Xong rồi về ! – Nhật Minh thấy chán
_Ở lại nha Nhật Minh , Hải Đăng . Tôi chưa ăn mà
_Về đi tôi nấu – Hải Đăng cũng giục
_Ừ thì về - Cái mặt Duy Khánh hơn cả cái bánh bao chiều nữa
Ba người bọn hắn về chung xe . Tới nhà Duy Khánh đã nằm dài trên ghế sofa
_Nè nấu ăn cho tôi đi . Đói chết mất , có ăn sáng gì đâu
_Mệt quá , tự lăn vào bếp đi
* Ting tong … *
_Ra mở cửa kìa – Hải Đăng bảo Duy Khánh
_Đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi mà
Duy Khánh ra ngoài mở cổng , xem ai đến biệt thự Devid của bọn hắn
_Ơ , giám đốc , à không Hải Băng , cô đến đây làm gì . Cho xe vào đi
_Anh đừng dùng từ đó , tôi chưa già đến thế , anh cứ để xe tôi ngoài đó đi
_Chứ họi gì giờ ?
_Gì cũng được ( gì cũng được mà người ta gọi thế không cho ) . Cho tôi vào đi chứ
_Mời c… vào – Duy Khánh suýt nữa gọi là cô rồi
Nó lôi va li vào trong nhà , giờ Duy Khánh mới để ý cái vali của nó . Thắc mắc ghê gớm luôn . Duy Khánh chạy vào gặp hai thằng kia , rồi nói :
_Có khách quý tới kìa hai đứa bây
_Khách khứa gì ở đây – Nhật Minh buông sách xuống
_Trước giờ ai cho cậu dẫn người lạ vào vậy hả . Quy tắc hắc ám của biệt thự cậu quăng vào sọt rác nào rồi để tôi còn biết đường mà nhặt về giùm cho
_Cái đó tôi đâu có quên . Nhưng người này quen mà
Nó bước vào , ló mặt ra khỏi cái lưng Duy Khánh
_Xin chào
Hải Đăng cứng đơ . Nó tiến lại gần Hải Đăng
_Hi – Nó quơ quơ tay trước mắt Hải Đăng
Rồi bất chợt Hải Đăng ôm chầm lấy nó . Nó thấy ấm áp vô cùng rồi siết chặt người Hải Đăng
_Hai người bị gì thế - Nhật Minh tò mò
_Đóng phim tình củm lãng mạng đó mà – Duy Khánh cười thích thú
Nó buông Hải Đăng ra
_Tên này – Chỉ Hải Đăng – Anh trai tôi
*Rầm*Rầm*
Duy Khánh và Nhật Minh bật ngửa rồi đo đất luôn
_Này, Đừng đùa chứ.Quen nhau thì nói quen nhau chứ đừng giỡn như thế-Duy Khánh dò xét
_Tại sao tôi lại đùa chứ
_Cậu ấy đâu bao giờ nhắc đến cô đâu
_Mấy người là cha là mẹ của anh ấy à . Mắc mớ cái gì cũng phải nói cho mấy người nghe
Hải Đăng đang phát sốt . Em của hắn bây giờ không những lạnh lùng mà còn ngang bướng nữa chứ
_Nè , thật hả ?!!! – Duy Khánh hỏi Nhật Minh
_Chắc là thật đó – Nhật Minh quả quyết – Không để ý cái tên hai người đó à
_Hải Băng , Hải Đăng , Hải Băng , Hải Đăng – Duy Khánh lẩm bẩm rồi à một tiếng như phát hiện ra một cái gì đó.
_Anh à , anh có một người tâm thần hả - nó nhìn Duy Khánh rồi hỏi Hải Đăng
_Nó bị nặng lắm , tránh ra xa đi không thôi nó cắn – Hải Đăng kéo nó ra xa tên Duy Khánh
_Cậu quá đáng lắm rồi đấy – Duy Khánh nhào vào bóp cổ Hải Đăng
_Hai tên điên – Nhật Minh phán
_Khùng thiệt – Nó tán thành
_Cậu … - Hai thằng kia nổi khùng đánh mạnh vào vai Nhật Minh
_A… - Nhật Minh hét lên rồi ngã quỵ xuống , máu thấm qua áo trắng .
_Nè cậu có sao không – Nó khều
_Không lẽ hôm qua cậu ta bị thương mà giấu chứ
( Muốn biết gì đợi chap sau , yên tâm không có ai chết đâu )
Face Book của mình https://www.facebook.com/minhol.mary
_Này , người đó là giám đốc à – Duy Khánh hỏi đầy vẻ nghi ngờ
_Không lẽ giám đốc bị bắt cóc , rồi cô ấy giả danh à – Hải Đăng nói như muốn đánh tên ngốc kia một trận
_Có thể lắm đấy chứ . Nhưng mà … người này …hôm qua … - Duy Khánh ấp úng
_Có gì thì nói lẹ lẹ giùm – Nhật Minh bực bội
_Hôm qua nhỏ mà tôi mắng đấy , chính là cô ta – Duy Kánh chỉ vào nó
_Cậu … hay lắm , muốn tôi giết cậu không , dám dụng vào …
_Im đi , bắt đầu rồi kìa – Nhật Minh đang cảm thấy ồn , chăm chú nhìn nó suy nghĩ
Chàng MC mời nó ngồi vào ghế , quay xuống cùng chòa hỏi mọi người bên dưới .
_Chào mọi người . Công ty của chúng ta cũng đã thành lập được 4 năm rồi nhỉ . Woa , nhanh thật ấy, tôi đây cảm giác cứ như một cái chớp mắt thôi . Thế mà những 4 năm mà giác đốc chúng ta không một lần xuất hiện , chẳng ai biết về cô ấy . Chắc nhiều người cũng điều tra nhưng chắc không có ra đâu nhỉ , cô ấy rất giỏi ẩn thân đấy chứ . Và cũng nhờ cô ấy với những thủ thuật tài tình , mọi người chúng ta không bị những tin đồn dòm ngó đến . Bây giờ sẽ là đôi chút của cô ấy .
Mọi người vỗ tay
_Để xem nào . Cô giám đốc của chúng ta đã 17t ( tác giả thắc mắc là sao dùng từ “đã” ) , từ lúc 12t , cô ấy đã sang Hàn Quốc định cư thời gian dài cho đến ngày hôm nay . Những năm tiếp theo trở thành nhà thiết kế độc đáo và là em nuôi của những ngôi sao kpop , tên là Hye Mi . Còn …
¬_Ư , ưm … - Nó ho ( Ho trách ho mắng , ho chửi ho rủa đó ạ )
_Hì – Tên MC nhìn nó cười – Giám đốc chúng ta còn có tài năng xuất sắc về nghệ thuật nữa
Mọi người nhìn một cách ngạc nhiên . Bọn hắn lấy làm thích thú
_Chắc là chỉ nói tới đây thôi nhỉ . Có lẽ chúng ta nên có cái gì đó để thân với giám đốc hơn ấy nhỉ . Giám đốc muốn thân với mọi người hơn nên chúng ta đừng kêu cô ấy là giám đốc nhé . Tên của cô ấy là Hải Băng . Hải Băng cô có muốn phát biểu gì không
Nó đi lại chỗ MC lấy cái micro rồi đứng nói
_Chào mọi người – Nó cuối chào – Tôi tên là Hải Băng , tuy chỉ 17t nhưng tôi không mong có ai nhìn mặc mà bắt hình dong . Cũng chẳng muốn ai nịnh hót , hay nói xấu lẫn nhau . Cũng mong mọi người vẫn làm việc tốt như từ trước đến giờ . Vì lợi ích của riêng mỗi cá nhân là lợi ích chung của công ty chúng ta
Nó nói xong . Nhanh chóng MC liền mở miệng
_Hải Băng à , cô hát một bài cho mọi người nghe nhé
_Tôi có thể từ chối được không
_Ồ , đương nhiên … không
_Được , nếu mọi người muốn nghe
Mọi người hú hú như trong sở thú , đang tò mò về nó lắm luôn
Nhạc vang lên , nó bắt đầu hát .
Sài Gòn giấu anh kĩ quá
Để đến khi em tìm ra anh đã thuộc về người ta lâu rồi.
Mình cười lên che niềm đau
Cố gắng không nghĩ về nhau và cố không yêu đậm sâu cùng nhau.
Mà sao thật khó nói hết những dại khờ
Vì con tim đã trót yêu anh nhớ anh từng giờ.
Mình gặp nhau quá muôn màng mà tình thì đến vội vàng.
Để buồn giăng trong tim quá mênh mang.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc.
Hôm nay ta bước bên nhau
Để rồi , mai đây sẽ có ai đứng mãi trên con đường quen.
Lặng nhìn theo bóng dáng ấy mà đành lòng tay buông tay.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc .
Yêu thương đã cố xem như xem như giấc mơ.
Khi anh quay bước đi ai đó đang chờ.
Lòng tiếc nuối tự hỏi lòng là giá như em gặp anh từ đầu.
( Bài Lưng chừng hạnh phúc )
Nó hát xong , mọi người vẫn lặng , không vỗ tay như mấy lần hổi nãy . Nó ngồi lại chỗ cũ , tận hưỡng những phút giây yên bình này . Rồi 3 phút 18 giây 55 , mọi máy móc bộ phận trong cơ thể một số người bắt đầu hoạt động trở lại nhưng vẫn còn đơ . Tự nhiên vỗ tay mất kiểm soát
_Bây giờ mọi người ra sân sau ăn tiệc nhé
Sau đó nó lẫn trốn một cách khéo léo dù không thay đồ nhưng mà chẳng ai phát hiện . Hải Đăng vội tìm kiếm nó nhưng nó chẳng còn ở đây . Có một sự … thất vọng không thề nhẹ lun (TT)
_Xong rồi về ! – Nhật Minh thấy chán
_Ở lại nha Nhật Minh , Hải Đăng . Tôi chưa ăn mà
_Về đi tôi nấu – Hải Đăng cũng giục
_Ừ thì về - Cái mặt Duy Khánh hơn cả cái bánh bao chiều nữa
Ba người bọn hắn về chung xe . Tới nhà Duy Khánh đã nằm dài trên ghế sofa
_Nè nấu ăn cho tôi đi . Đói chết mất , có ăn sáng gì đâu
_Mệt quá , tự lăn vào bếp đi
* Ting tong … *
_Ra mở cửa kìa – Hải Đăng bảo Duy Khánh
_Đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi mà
Duy Khánh ra ngoài mở cổng , xem ai đến biệt thự Devid của bọn hắn
_Ơ , giám đốc , à không Hải Băng , cô đến đây làm gì . Cho xe vào đi
_Anh đừng dùng từ đó , tôi chưa già đến thế , anh cứ để xe tôi ngoài đó đi
_Chứ họi gì giờ ?
_Gì cũng được ( gì cũng được mà người ta gọi thế không cho ) . Cho tôi vào đi chứ
_Mời c… vào – Duy Khánh suýt nữa gọi là cô rồi
Nó lôi va li vào trong nhà , giờ Duy Khánh mới để ý cái vali của nó . Thắc mắc ghê gớm luôn . Duy Khánh chạy vào gặp hai thằng kia , rồi nói :
_Có khách quý tới kìa hai đứa bây
_Khách khứa gì ở đây – Nhật Minh buông sách xuống
_Trước giờ ai cho cậu dẫn người lạ vào vậy hả . Quy tắc hắc ám của biệt thự cậu quăng vào sọt rác nào rồi để tôi còn biết đường mà nhặt về giùm cho
_Cái đó tôi đâu có quên . Nhưng người này quen mà
Nó bước vào , ló mặt ra khỏi cái lưng Duy Khánh
_Xin chào
Hải Đăng cứng đơ . Nó tiến lại gần Hải Đăng
_Hi – Nó quơ quơ tay trước mắt Hải Đăng
Rồi bất chợt Hải Đăng ôm chầm lấy nó . Nó thấy ấm áp vô cùng rồi siết chặt người Hải Đăng
_Hai người bị gì thế - Nhật Minh tò mò
_Đóng phim tình củm lãng mạng đó mà – Duy Khánh cười thích thú
Nó buông Hải Đăng ra
_Tên này – Chỉ Hải Đăng – Anh trai tôi
*Rầm*Rầm*
Duy Khánh và Nhật Minh bật ngửa rồi đo đất luôn
_Này, Đừng đùa chứ.Quen nhau thì nói quen nhau chứ đừng giỡn như thế-Duy Khánh dò xét
_Tại sao tôi lại đùa chứ
_Cậu ấy đâu bao giờ nhắc đến cô đâu
_Mấy người là cha là mẹ của anh ấy à . Mắc mớ cái gì cũng phải nói cho mấy người nghe
Hải Đăng đang phát sốt . Em của hắn bây giờ không những lạnh lùng mà còn ngang bướng nữa chứ
_Nè , thật hả ?!!! – Duy Khánh hỏi Nhật Minh
_Chắc là thật đó – Nhật Minh quả quyết – Không để ý cái tên hai người đó à
_Hải Băng , Hải Đăng , Hải Băng , Hải Đăng – Duy Khánh lẩm bẩm rồi à một tiếng như phát hiện ra một cái gì đó.
_Anh à , anh có một người tâm thần hả - nó nhìn Duy Khánh rồi hỏi Hải Đăng
_Nó bị nặng lắm , tránh ra xa đi không thôi nó cắn – Hải Đăng kéo nó ra xa tên Duy Khánh
_Cậu quá đáng lắm rồi đấy – Duy Khánh nhào vào bóp cổ Hải Đăng
_Hai tên điên – Nhật Minh phán
_Khùng thiệt – Nó tán thành
_Cậu … - Hai thằng kia nổi khùng đánh mạnh vào vai Nhật Minh
_A… - Nhật Minh hét lên rồi ngã quỵ xuống , máu thấm qua áo trắng .
_Nè cậu có sao không – Nó khều
_Không lẽ hôm qua cậu ta bị thương mà giấu chứ
( Muốn biết gì đợi chap sau , yên tâm không có ai chết đâu )
Face Book của mình https://www.facebook.com/minhol.mary
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.