Chương 18: Ngoại Truyện 1. Quan hệ sau khi uống máu
Cật Nhục Nhục A
30/10/2023
Bạch Mộc chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có khả năng tỉnh dậy, lúc nàng tỉnh dậy trong cổ quan tài cắm đầy hoa hồng thì đã là đêm trăng non rồi.
Nàng có thể nghe thấy rõ tiếng gió và tiếng nước chảy ở phía xa xa kia, có thể nhìn rõ ánh nến đang lập lòe trong góc phòng, cảm giác năm giác quan được phóng đại quả thực rất mới lạ, điều này khiến nàng chợt nghĩ đến một tác phẩm văn học về ma cà rồng mà nàng đã từng đọc qua.
Người con gái mặc một chiếc váy màu trắng thuần bước ra khỏi cổ quan tài, đại khái là lâu rồi không di chuyển nên đôi chân của nàng mềm nhũn không chống đỡ nổi, ngay lúc sắp ngã xuống thì được người nào đó ôm vào lòng.
Nàng giống như đứa trẻ nhỏ vậy, yếu ớt dựa vào người hắn.
Lòng bàn tay to ấy nhẹ nhàng trượt trên lưng nàng, tựa như muốn vỗ về nàng vậy. Bạch Mộc chậm chạp cất tiếng: “Luis.”
Cũng không đợi hắn đáp lại, nàng không chịu nổi vội vàng dựa sát vào người hắn, dán sát lại gần hít hít mùi hương trên cổ của hắn.
Trên người Luis dường như có một mùi hương rất kì lạ, hương thơm như có như không quyến rũ lấy nàng, khiến cho nàng gần như không thể rời xa hắn, cứ muốn dựa gần hơn một chút, và muốn cẩn thận…Thưởng thức?
Nàng không kìm được hé môi, cắn cắn liếm liếm làn da ấy bằng răng nanh của mình.
Luis hơi ngẩng đầu lên để tiện cho nàng hành động.
Đợi đến lúc Bạch Mộc định thần lại thì cả hai đã ngã xuống chiếc giường êm ái rồi, nàng ngồi trên người Luis, bàn tay cố định hai tay của hắn lên đầu…
Nếu là trước đây thì nàng sẽ không bao giờ dám làm chuyện này đâu, Bạch Mộc nuốt nước miếng.
Nhưng bây giờ thì khác, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn rất mê người, muốn cắn hắn một cái ghê ấy.
Người con gái xốc lại tinh thần, nàng lắc lắc đầu hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi, còn ả phù thủy kia thì sao?”
“Sao thế, chẳng lẽ em không muốn quan tâm đến tình trạng thể chất hiện tại của mình trước à?” Luis cười khẽ, hắn trở tay thoát khỏi bàn tay của nàng, lần mò xuống không thành thật chạm vào bắp đùi bên trong làn váy đang rũ xuống kia của nàng.
Chút lý trí vừa được hoạt động lại của Bạch Mộc lại giảm xuống, nàng lại bắt đầu gặm cổ hắn ậm ờ thủ thỉ: “Hay là chàng nói hết cho em đi?”
Hắn yêu chiều mỉm cười: “Em tự sờ xem là được mà?”
Cơ bụng dưới bàn tay rất bằng phẳng, không hề có một vết sẹo lõm nào.
Sau một hồi, hắn thở ra vài hơi, sắp xếp lại câu từ của mình.
“Em đã tiếp nhận máu của ta, thế nên có thể nói rằng hiện tại em là con nối dõi của ta, huyết mạch của chúng ta ràng buộc lấy nhau, quấn chặt lấy nhau tồn tại mãi mãi…”
Câu từ diễn giải hệt như lời tỏ tình này khiến hắn đỏ cả mặt, biểu cảm này rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của hắn, nhưng rất tiếc là giờ đây Bạch Mộc đã bị cơn đói khống chế hết lý trí rồi, nàng thậm chí còn không thèm nhìn vào đôi mắt của hắn chứ đừng nói là quan sát gương mặt, lúc này đây người con gái chỉ chuyên tâm vùi đầu vào cổ của hắn liếm liếm.
Nàng lẩm bẩm càu nhàu, giây sau khẽ nức nở cầu xin: “Con nối dõi? Con gì nối dõi? Giúp giúp em với, Luis ơi, em đói quá … hức … giúp giúp em với.”
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng, hắn bỗng nổi lên suy nghĩ muốn trêu đùa.
Hắn cố tình kéo khoảng cách, móng tay dài cào qua một đường để lại trên cổ của mình một vết thương, ấy chính là nơi để nàng uống máu.
Đây rõ ràng là dòng máu đỏ tươi, nhưng lúc này nó ở trong mắt Bạch Mộc lại biến thành một loại đồ ăn mỹ vị quý giá vô cùng.
Người con gái thèm đến mức nuốt nước miếng.
“Là con nối dõi, em nên gọi ta một tiếng ‘cha’.” Luis nhướng mày.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp độ mặt dày của Bạch Mộc rồi, nàng gần như không chút do dự nào, giây sau đã hé môi thỏ thẻ gọi “cha.”.
Mặt hắn trầm xuống, ôm nàng vào lòng mình.
Kề sát vào ngọn nguồn của mùi thơm, Bạch Mộc rốt cuộc không chịu nổi nữa dựa vào há to mồm nuốt xuống, nếm thử món ăn ngon mà nàng chưa từng nếm qua kia.
Bàn tay của hắn không thành thật lần mò từ bẹn đùi đến tận nơi e ấp ấy, nơi đó mở rộng, như thể luôn luôn chào đón hắn vậy.
Vừa mới tỉnh lại nên cơ thể rất nhạy cảm, hắn hầu như không khiêu khích gì nhiều nhưng nơi ấy đã ướt đẫm lênh láng nước rồi, thậm chí nàng còn chủ động kề sát vào ngón tay đang muốn sờ mó kia.
Ngón tay bị âm hộ nhỏ hút vào, ướt át non mềm chặt chẽ đến mức khiến hắn không kìm được nuốt nước miệng, ngón tay thon dài theo động tác của nàng càng tiến vào sâu hơn.
Ngón tay không ngừng khuấy động vào chỗ sâu bên trong ấy, đã thế hắn còn gian xảo mài mạnh vào điểm nhạy cảm của nàng kích thích.
Bạch Mộc rốt cuộc cũng buông thức ăn mình đang nếm ra, nàng ngẩng đầu thở dốc nhìn hắn.
Con ngươi của nàng giờ đây cũng xuất hiện màu đỏ sẫm như hắn vậy, khóe miệng còn vương vết máu, chiếc lưỡi hồng phấn vươn ra liếm sạch vết máu dính trên môi, vẻ hứng tình bức bối trên gương mặt của nàng vào giờ phút này trông thật quyến rũ chẳng gì sánh nổi.
“Ư … A ~” Nàng thở hổn hển hôn lên đôi môi đang hơi hé mở của hắn, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, người con gái dễ như trở bàn tay tóm lấy bàn tay đang tác oai trên người mình kia, lại lần nữa cố định nó lên đỉnh đầu của hắn.
Giờ phút này nàng trông hệt như một thủ lĩnh vậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, nâng mông lên từng chút từng chút một nuốt trọn dương v*t thô to ấy.
Nàng liếm liếm môi, trên mặt toàn là vẻ mê ly say tình, vòng eo nhẹ nhàng vặn vẹo, tiếng nước nhóp nhép cùng với tiếng thở dốc của người con gái dưới ánh trăng phấp phới trông mới động lòng người làm sao.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy một âm thành mà nàng chưa bao giờ nghe qua, lầm bầm khe khẽ, đến mức người ta không nghe thấy rõ.
Bạch Mộc cúi người xuống, những âm thanh ấy nháy mắt khuếch đại lên, kèm theo cả dục vọng mãnh liệt, tất thảy đều truyền hết vào trong tai nàng.
“Chặt quá, ướt quá, thơm quá đi mất… Đồ của ta, muốn ăn nàng, muốn ăn, muốn dùng lực hơn nữa, dùng lực nhiều hơn nữa… “
Người con gái còn chưa kịp tự hỏi thì đột nhiên bị đè xuống.
Luis ấn mạnh lấy vai nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích, đồng thời nâng cao mông nàng lên.
Người bên trên giã liên hồi khiến cho nàng không ngừng thở hổn hển, tư thế này vào quá sâu, từng cú thúc đều đến tận cổ tử cung bí ẩn bên trong, sự tê dại quá đỗi mãnh liệt này làm cho người con gái không ngừng nức nở rơi nước mắt.
Nàng mất đi hết sự kiêu ngạo và bản lĩnh kiểm soát ban nãy, giờ đây chỉ biết nằm đó thở dốc rên rỉ.
Hai chân của nàng bị bắt dang rộng ra, chất lỏng giữa hai chân men theo từng cú đẩy đưa của hắn chảy xuôi ra ngoài, trượt từ bắp đùi xuống dưới giường, thấm ướt hết một mảng ga giường dưới thân.
Động tác của hắn đột nhiên chậm lại, hắn chậm rãi rút đi, cuối cùng chỉ chừa lại quy đầu nghiền nát ở lối ra vào.
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể nháy mắt khiến Bạch Mộc tủi thân không thôi, nàng mò đến bàn tay đang chống ở bên người mình, ghé sát đến vươn lưỡi dạo chơi giữa các ngón tay ấy, còn cố ý mút lấy đốt ngón tay của hắn.
Hắn vẫn như cũ không nhúc nhích, ngay cả quy đầu cũng có xu hướng lờ mờ rút ra.
Bạch Mộc không còn cách nào khác, nàng đành chủ động nâng mông lên lại lần nữa nuốt trọn lấy dương v*t đang cương cứng ấy, âm hộ nhỏ còn siết chặt lấy tựa như sợ hắn lại rút ra lần nữa. Nàng không muốn hắn rút ra nữa đâu, dù chỉ rút một chút thôi cũng không được.
Tư thế nằm ngửa này giúp nàng cảm nhận rõ cảm giác bị kéo căng ra, sau khi người con gái chuyển động mấy lần thì lúc này Luis rốt cuộc cũng chủ động thẳng lưng chia sẻ gánh nặng với nàng.
Suy nghĩ của nàng một lần nữa bị cơn sướng khoái chinh phục, hai cái răng cũng vô thức trồi ra, mọc càng ngày càng nhọn.
Nàng cứ như thế mụ mị trong sự sung sướng, đồng thời cũng không quên để lại những vết cắn đa dạng khác nhau trên cánh tay của hắn.
Người con gái si mê nhấm nháp nó, dáng vẻ này giống hệt con yêu tinh lẳng lơ.
Mãi đến khi dương v*t cứng ngắc chen vào cổ tử cung bắn vào một lượng lớn tinh dịch thì lúc này Bạch Mộc mới chịu ngẩng đầu lên thở dài một hơi, trên khóe miệng nàng vẫn còn vương chút máu, ánh mắt kia trông tình tứ câu hồn người vô cùng.
Luis nhìn đến ngứa ngáy, yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, không kìm được cầm lấy chân nàng đút vào lần nữa.
Nhưng Bạch Mộc đã sớm ôm cánh tay bị nàng gặm cắn tơi tả dính đầy dấu răng kia ngủ mất rồi.
Bạch Mộc thực sự “đã chết”, nhưng vì nàng nhận máu của Luis nên đã được ban tặng một cuộc sống mới.
Nàng bây giờ là một con ma cà rồng hàng thật giá thật … Là con non.
Răng nanh của nàng chưa hoàn toàn phát triển nên nàng chỉ có thể uống máu trên người của Luis, và cũng vì ràng buộc trong máu nên lúc nào nàng cũng không cưỡng được lẽo đẽo đi bên cạnh hắn, nếu dính chặt lại được thì càng tốt. Nàng không tài nào kìm được cảm giác ấy, cứ muốn lại gần hắn, như thể đây là cách duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm vậy.
Nhưng cũng có chỗ hại.
Giống như lúc này đây, Bạch Mộc bị hắn nâng mông lên ép dựa sát vào tường bị hắn tàn nhẫn giã liên hồi, phải mất một lúc lâu nàng mới ghép những âm tiết rời rạc lại với nhau được, sau một hồi mới thốt ra một câu.
“Chàng như vậy mà được à … A! Nhẹ chút … Em còn … Là … Là là…”
Luis biết nàng muốn nói gì, hắn cười khẽ cắn lấy bầu ngực tròn trịa đang rung lắc không ngừng kia.
“Không nhỏ…”
Sau khi đạt được sự bất tử, Bạch Mộc bất ngờ nhận được một số năng lực đặc biệt.
Đêm hôm đó nàng không có thời gian để suy nghĩ năng lực của mình.
Người con gái bước vào căn phòng được chuẩn bị cho riêng mình, bên trong được trang trí rất khéo léo xinh đẹp nhưng cũng không mất đi sự ấm áp vốn có, ở giữa phòng có một bóng hình đã đứng đợi từ lâu.
Nàng nhào người về phía trước, trong nháy mắt, muôn vàn niềm yêu thương ẩn dưới vẻ ngoài hờ hững ùa hết vào trong tâm trí của nàng.
Bạch Mộc mỉm cười, kiễng chân hôn lên đôi môi mà nàng cũng tơ tưởng ngày đêm ấy.
Nàng có thể nghe thấy rõ tiếng gió và tiếng nước chảy ở phía xa xa kia, có thể nhìn rõ ánh nến đang lập lòe trong góc phòng, cảm giác năm giác quan được phóng đại quả thực rất mới lạ, điều này khiến nàng chợt nghĩ đến một tác phẩm văn học về ma cà rồng mà nàng đã từng đọc qua.
Người con gái mặc một chiếc váy màu trắng thuần bước ra khỏi cổ quan tài, đại khái là lâu rồi không di chuyển nên đôi chân của nàng mềm nhũn không chống đỡ nổi, ngay lúc sắp ngã xuống thì được người nào đó ôm vào lòng.
Nàng giống như đứa trẻ nhỏ vậy, yếu ớt dựa vào người hắn.
Lòng bàn tay to ấy nhẹ nhàng trượt trên lưng nàng, tựa như muốn vỗ về nàng vậy. Bạch Mộc chậm chạp cất tiếng: “Luis.”
Cũng không đợi hắn đáp lại, nàng không chịu nổi vội vàng dựa sát vào người hắn, dán sát lại gần hít hít mùi hương trên cổ của hắn.
Trên người Luis dường như có một mùi hương rất kì lạ, hương thơm như có như không quyến rũ lấy nàng, khiến cho nàng gần như không thể rời xa hắn, cứ muốn dựa gần hơn một chút, và muốn cẩn thận…Thưởng thức?
Nàng không kìm được hé môi, cắn cắn liếm liếm làn da ấy bằng răng nanh của mình.
Luis hơi ngẩng đầu lên để tiện cho nàng hành động.
Đợi đến lúc Bạch Mộc định thần lại thì cả hai đã ngã xuống chiếc giường êm ái rồi, nàng ngồi trên người Luis, bàn tay cố định hai tay của hắn lên đầu…
Nếu là trước đây thì nàng sẽ không bao giờ dám làm chuyện này đâu, Bạch Mộc nuốt nước miếng.
Nhưng bây giờ thì khác, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn rất mê người, muốn cắn hắn một cái ghê ấy.
Người con gái xốc lại tinh thần, nàng lắc lắc đầu hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi, còn ả phù thủy kia thì sao?”
“Sao thế, chẳng lẽ em không muốn quan tâm đến tình trạng thể chất hiện tại của mình trước à?” Luis cười khẽ, hắn trở tay thoát khỏi bàn tay của nàng, lần mò xuống không thành thật chạm vào bắp đùi bên trong làn váy đang rũ xuống kia của nàng.
Chút lý trí vừa được hoạt động lại của Bạch Mộc lại giảm xuống, nàng lại bắt đầu gặm cổ hắn ậm ờ thủ thỉ: “Hay là chàng nói hết cho em đi?”
Hắn yêu chiều mỉm cười: “Em tự sờ xem là được mà?”
Cơ bụng dưới bàn tay rất bằng phẳng, không hề có một vết sẹo lõm nào.
Sau một hồi, hắn thở ra vài hơi, sắp xếp lại câu từ của mình.
“Em đã tiếp nhận máu của ta, thế nên có thể nói rằng hiện tại em là con nối dõi của ta, huyết mạch của chúng ta ràng buộc lấy nhau, quấn chặt lấy nhau tồn tại mãi mãi…”
Câu từ diễn giải hệt như lời tỏ tình này khiến hắn đỏ cả mặt, biểu cảm này rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của hắn, nhưng rất tiếc là giờ đây Bạch Mộc đã bị cơn đói khống chế hết lý trí rồi, nàng thậm chí còn không thèm nhìn vào đôi mắt của hắn chứ đừng nói là quan sát gương mặt, lúc này đây người con gái chỉ chuyên tâm vùi đầu vào cổ của hắn liếm liếm.
Nàng lẩm bẩm càu nhàu, giây sau khẽ nức nở cầu xin: “Con nối dõi? Con gì nối dõi? Giúp giúp em với, Luis ơi, em đói quá … hức … giúp giúp em với.”
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng, hắn bỗng nổi lên suy nghĩ muốn trêu đùa.
Hắn cố tình kéo khoảng cách, móng tay dài cào qua một đường để lại trên cổ của mình một vết thương, ấy chính là nơi để nàng uống máu.
Đây rõ ràng là dòng máu đỏ tươi, nhưng lúc này nó ở trong mắt Bạch Mộc lại biến thành một loại đồ ăn mỹ vị quý giá vô cùng.
Người con gái thèm đến mức nuốt nước miếng.
“Là con nối dõi, em nên gọi ta một tiếng ‘cha’.” Luis nhướng mày.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp độ mặt dày của Bạch Mộc rồi, nàng gần như không chút do dự nào, giây sau đã hé môi thỏ thẻ gọi “cha.”.
Mặt hắn trầm xuống, ôm nàng vào lòng mình.
Kề sát vào ngọn nguồn của mùi thơm, Bạch Mộc rốt cuộc không chịu nổi nữa dựa vào há to mồm nuốt xuống, nếm thử món ăn ngon mà nàng chưa từng nếm qua kia.
Bàn tay của hắn không thành thật lần mò từ bẹn đùi đến tận nơi e ấp ấy, nơi đó mở rộng, như thể luôn luôn chào đón hắn vậy.
Vừa mới tỉnh lại nên cơ thể rất nhạy cảm, hắn hầu như không khiêu khích gì nhiều nhưng nơi ấy đã ướt đẫm lênh láng nước rồi, thậm chí nàng còn chủ động kề sát vào ngón tay đang muốn sờ mó kia.
Ngón tay bị âm hộ nhỏ hút vào, ướt át non mềm chặt chẽ đến mức khiến hắn không kìm được nuốt nước miệng, ngón tay thon dài theo động tác của nàng càng tiến vào sâu hơn.
Ngón tay không ngừng khuấy động vào chỗ sâu bên trong ấy, đã thế hắn còn gian xảo mài mạnh vào điểm nhạy cảm của nàng kích thích.
Bạch Mộc rốt cuộc cũng buông thức ăn mình đang nếm ra, nàng ngẩng đầu thở dốc nhìn hắn.
Con ngươi của nàng giờ đây cũng xuất hiện màu đỏ sẫm như hắn vậy, khóe miệng còn vương vết máu, chiếc lưỡi hồng phấn vươn ra liếm sạch vết máu dính trên môi, vẻ hứng tình bức bối trên gương mặt của nàng vào giờ phút này trông thật quyến rũ chẳng gì sánh nổi.
“Ư … A ~” Nàng thở hổn hển hôn lên đôi môi đang hơi hé mở của hắn, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, người con gái dễ như trở bàn tay tóm lấy bàn tay đang tác oai trên người mình kia, lại lần nữa cố định nó lên đỉnh đầu của hắn.
Giờ phút này nàng trông hệt như một thủ lĩnh vậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, nâng mông lên từng chút từng chút một nuốt trọn dương v*t thô to ấy.
Nàng liếm liếm môi, trên mặt toàn là vẻ mê ly say tình, vòng eo nhẹ nhàng vặn vẹo, tiếng nước nhóp nhép cùng với tiếng thở dốc của người con gái dưới ánh trăng phấp phới trông mới động lòng người làm sao.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy một âm thành mà nàng chưa bao giờ nghe qua, lầm bầm khe khẽ, đến mức người ta không nghe thấy rõ.
Bạch Mộc cúi người xuống, những âm thanh ấy nháy mắt khuếch đại lên, kèm theo cả dục vọng mãnh liệt, tất thảy đều truyền hết vào trong tai nàng.
“Chặt quá, ướt quá, thơm quá đi mất… Đồ của ta, muốn ăn nàng, muốn ăn, muốn dùng lực hơn nữa, dùng lực nhiều hơn nữa… “
Người con gái còn chưa kịp tự hỏi thì đột nhiên bị đè xuống.
Luis ấn mạnh lấy vai nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích, đồng thời nâng cao mông nàng lên.
Người bên trên giã liên hồi khiến cho nàng không ngừng thở hổn hển, tư thế này vào quá sâu, từng cú thúc đều đến tận cổ tử cung bí ẩn bên trong, sự tê dại quá đỗi mãnh liệt này làm cho người con gái không ngừng nức nở rơi nước mắt.
Nàng mất đi hết sự kiêu ngạo và bản lĩnh kiểm soát ban nãy, giờ đây chỉ biết nằm đó thở dốc rên rỉ.
Hai chân của nàng bị bắt dang rộng ra, chất lỏng giữa hai chân men theo từng cú đẩy đưa của hắn chảy xuôi ra ngoài, trượt từ bắp đùi xuống dưới giường, thấm ướt hết một mảng ga giường dưới thân.
Động tác của hắn đột nhiên chậm lại, hắn chậm rãi rút đi, cuối cùng chỉ chừa lại quy đầu nghiền nát ở lối ra vào.
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể nháy mắt khiến Bạch Mộc tủi thân không thôi, nàng mò đến bàn tay đang chống ở bên người mình, ghé sát đến vươn lưỡi dạo chơi giữa các ngón tay ấy, còn cố ý mút lấy đốt ngón tay của hắn.
Hắn vẫn như cũ không nhúc nhích, ngay cả quy đầu cũng có xu hướng lờ mờ rút ra.
Bạch Mộc không còn cách nào khác, nàng đành chủ động nâng mông lên lại lần nữa nuốt trọn lấy dương v*t đang cương cứng ấy, âm hộ nhỏ còn siết chặt lấy tựa như sợ hắn lại rút ra lần nữa. Nàng không muốn hắn rút ra nữa đâu, dù chỉ rút một chút thôi cũng không được.
Tư thế nằm ngửa này giúp nàng cảm nhận rõ cảm giác bị kéo căng ra, sau khi người con gái chuyển động mấy lần thì lúc này Luis rốt cuộc cũng chủ động thẳng lưng chia sẻ gánh nặng với nàng.
Suy nghĩ của nàng một lần nữa bị cơn sướng khoái chinh phục, hai cái răng cũng vô thức trồi ra, mọc càng ngày càng nhọn.
Nàng cứ như thế mụ mị trong sự sung sướng, đồng thời cũng không quên để lại những vết cắn đa dạng khác nhau trên cánh tay của hắn.
Người con gái si mê nhấm nháp nó, dáng vẻ này giống hệt con yêu tinh lẳng lơ.
Mãi đến khi dương v*t cứng ngắc chen vào cổ tử cung bắn vào một lượng lớn tinh dịch thì lúc này Bạch Mộc mới chịu ngẩng đầu lên thở dài một hơi, trên khóe miệng nàng vẫn còn vương chút máu, ánh mắt kia trông tình tứ câu hồn người vô cùng.
Luis nhìn đến ngứa ngáy, yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, không kìm được cầm lấy chân nàng đút vào lần nữa.
Nhưng Bạch Mộc đã sớm ôm cánh tay bị nàng gặm cắn tơi tả dính đầy dấu răng kia ngủ mất rồi.
Bạch Mộc thực sự “đã chết”, nhưng vì nàng nhận máu của Luis nên đã được ban tặng một cuộc sống mới.
Nàng bây giờ là một con ma cà rồng hàng thật giá thật … Là con non.
Răng nanh của nàng chưa hoàn toàn phát triển nên nàng chỉ có thể uống máu trên người của Luis, và cũng vì ràng buộc trong máu nên lúc nào nàng cũng không cưỡng được lẽo đẽo đi bên cạnh hắn, nếu dính chặt lại được thì càng tốt. Nàng không tài nào kìm được cảm giác ấy, cứ muốn lại gần hắn, như thể đây là cách duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm vậy.
Nhưng cũng có chỗ hại.
Giống như lúc này đây, Bạch Mộc bị hắn nâng mông lên ép dựa sát vào tường bị hắn tàn nhẫn giã liên hồi, phải mất một lúc lâu nàng mới ghép những âm tiết rời rạc lại với nhau được, sau một hồi mới thốt ra một câu.
“Chàng như vậy mà được à … A! Nhẹ chút … Em còn … Là … Là là…”
Luis biết nàng muốn nói gì, hắn cười khẽ cắn lấy bầu ngực tròn trịa đang rung lắc không ngừng kia.
“Không nhỏ…”
Sau khi đạt được sự bất tử, Bạch Mộc bất ngờ nhận được một số năng lực đặc biệt.
Đêm hôm đó nàng không có thời gian để suy nghĩ năng lực của mình.
Người con gái bước vào căn phòng được chuẩn bị cho riêng mình, bên trong được trang trí rất khéo léo xinh đẹp nhưng cũng không mất đi sự ấm áp vốn có, ở giữa phòng có một bóng hình đã đứng đợi từ lâu.
Nàng nhào người về phía trước, trong nháy mắt, muôn vàn niềm yêu thương ẩn dưới vẻ ngoài hờ hững ùa hết vào trong tâm trí của nàng.
Bạch Mộc mỉm cười, kiễng chân hôn lên đôi môi mà nàng cũng tơ tưởng ngày đêm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.