Chương 1:
Thiên Phong Nhất Hạc
13/07/2024
Thân là một người phương bắc, mỗi năm tới tháng 9, nhìn thấy nước mưa khắp nơi, Tống Tinh Dã sẽ cảm thấy toàn thân thoải mái, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Thành phố A vừa nghênh đón tháng mưa nhiều nhất trong năm, Tống Tinh Dã đã vui vẻ không khép được miệng, rảnh rỗi là lại mời bạn bè đi hồ bơi.
Hôm nay, Tống Tinh Dã không mời được ai, tự mình tới hồ bơi chơi tới đêm khuya mới về.
Lúc thay quần áo trong phòng, cậu cảm giác đôi chân của mình trở nên ngứa ngáy, dùng tay gãi sẽ làm làn da đỏ bừng, vừa đau vừa khó chịu.
“Mẹ nó, không phải bị bẫy rồi chứ?” Tống Tinh Dã chửi khẽ.
Người bị mắc bệnh truyền nhiễm tại hồ bơi công cộng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Tống Tinh Dã vừa nghĩ tới đây, không còn tâm trạng tắm rửa nữa, vội vàng mặc quần áo về nhà.
Tống Tinh Dã vừa về, còn chưa kịp lên mạng tìm xem tình trạng bệnh tật của mình, cậu đã cảm thấy đôi chân cực kỳ khó chịu, làn da vừa nóng vừa đau, cẩn thận quan sát sẽ thấy dấu hiệu như bị nứt vỡ, bên trong có thứ gì đó muốn mọc ra ngoài, toàn thân cậu bắt đầu sởn tóc gáy.
Tống Tinh Dã đã không học tiết sinh lý được hai năm rồi, hoàn toàn không hề nhận ra đây là dấu hiệu trước khi biến thành nhân ngư, chỉ cho rằng bản thân mắc bệnh lạ.
Nhưng bây giờ đã trễ rồi, cậu tới bệnh viện cũng tốn công.
Tống Tinh Dã cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu dưới hai chân, mở nước lạnh trong bồn, ngâm mình vào trong nước lạnh, phát hiện làm như thế này thật sự có thể giảm bớt đau đớn.
Đồng thời cậu cũng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho người bạn bơi thân thiết của mình là Giang Nham: “Nham Tử, cái hồ bơi chúng ta hay đi đấy, về sau đừng đi nữa.”
Giang Nham: “Tại sao?”
Tống Tinh Dã: “Tôi bị bẫy rồi, hình như mắc phải bệnh truyền nhiễm.”
Giang Nham: “Thật?”
Quá đáng sợ, hôm qua cậu ta cũng bơi ở đó!
Tống Tinh Dã: “Thật, không tin để tôi chụp tấm ảnh cho cậu xem.”
Tống Tinh Dã gửi tin nhắn xong, bật camera lên, định gửi bức ảnh làn da đỏ hồng trên đùi mình, thuận tiện rủ cậu ta cùng mình tới bệnh viện kiểm tra.
Ai ngờ vừa nhìn xuống, chân cậu đã biến mất.
“Chết tiệt…” Tống Tinh Dã trợn mắt há mồm: “Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!”
Bốn chữ “chết tiệt” liên tục dường như đã thể hiện đầy đủ tâm trạng sợ hãi của cậu.
Trong bồn tắm, chân của Tống Tinh Dã biến mất, hiện ra trước mặt cậu là một cái đuôi cá.
Một cái đuôi cá lớn rất xinh đẹp!
Thành phố A vừa nghênh đón tháng mưa nhiều nhất trong năm, Tống Tinh Dã đã vui vẻ không khép được miệng, rảnh rỗi là lại mời bạn bè đi hồ bơi.
Hôm nay, Tống Tinh Dã không mời được ai, tự mình tới hồ bơi chơi tới đêm khuya mới về.
Lúc thay quần áo trong phòng, cậu cảm giác đôi chân của mình trở nên ngứa ngáy, dùng tay gãi sẽ làm làn da đỏ bừng, vừa đau vừa khó chịu.
“Mẹ nó, không phải bị bẫy rồi chứ?” Tống Tinh Dã chửi khẽ.
Người bị mắc bệnh truyền nhiễm tại hồ bơi công cộng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Tống Tinh Dã vừa nghĩ tới đây, không còn tâm trạng tắm rửa nữa, vội vàng mặc quần áo về nhà.
Tống Tinh Dã vừa về, còn chưa kịp lên mạng tìm xem tình trạng bệnh tật của mình, cậu đã cảm thấy đôi chân cực kỳ khó chịu, làn da vừa nóng vừa đau, cẩn thận quan sát sẽ thấy dấu hiệu như bị nứt vỡ, bên trong có thứ gì đó muốn mọc ra ngoài, toàn thân cậu bắt đầu sởn tóc gáy.
Tống Tinh Dã đã không học tiết sinh lý được hai năm rồi, hoàn toàn không hề nhận ra đây là dấu hiệu trước khi biến thành nhân ngư, chỉ cho rằng bản thân mắc bệnh lạ.
Nhưng bây giờ đã trễ rồi, cậu tới bệnh viện cũng tốn công.
Tống Tinh Dã cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu dưới hai chân, mở nước lạnh trong bồn, ngâm mình vào trong nước lạnh, phát hiện làm như thế này thật sự có thể giảm bớt đau đớn.
Đồng thời cậu cũng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho người bạn bơi thân thiết của mình là Giang Nham: “Nham Tử, cái hồ bơi chúng ta hay đi đấy, về sau đừng đi nữa.”
Giang Nham: “Tại sao?”
Tống Tinh Dã: “Tôi bị bẫy rồi, hình như mắc phải bệnh truyền nhiễm.”
Giang Nham: “Thật?”
Quá đáng sợ, hôm qua cậu ta cũng bơi ở đó!
Tống Tinh Dã: “Thật, không tin để tôi chụp tấm ảnh cho cậu xem.”
Tống Tinh Dã gửi tin nhắn xong, bật camera lên, định gửi bức ảnh làn da đỏ hồng trên đùi mình, thuận tiện rủ cậu ta cùng mình tới bệnh viện kiểm tra.
Ai ngờ vừa nhìn xuống, chân cậu đã biến mất.
“Chết tiệt…” Tống Tinh Dã trợn mắt há mồm: “Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!”
Bốn chữ “chết tiệt” liên tục dường như đã thể hiện đầy đủ tâm trạng sợ hãi của cậu.
Trong bồn tắm, chân của Tống Tinh Dã biến mất, hiện ra trước mặt cậu là một cái đuôi cá.
Một cái đuôi cá lớn rất xinh đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.