Chương 79: Người bí ẩn trong bóng tối
Tiểu Thiến Thiến
20/07/2022
Tử Lâm nhìn cô, ánh mắt mơ hồ lại có chút tiếc nuối, lại có chút thán
phục. Hoặc có thể, nếu được lựa chọn, chàng muốn làm một người như cô.
Tự do tự tại, không vướng bận lo âu, giữ cho tâm thanh tịnh, giữ cho tâm sáng sạch không tỳ vết. Sinh ra trong chốn quan trường đầy rẫy hiểm
nguy này... khiến... người ta thật ngột thở!
Chàng âu yếm ngắm nhìn cô, nhìn điệu bộ lười biếng say ngủ trên bàn, nhìn sự tự do phóng khoáng giữa trời mây, nhìn dáng vẻ thanh đạm vân kinh mà phong thái bất phàm, mọi gánh nặng, mọi lo âu như trút xuống hết. Chỉ còn lại chút nhẹ nhàng thoảng qua, một cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu. Có lẽ, chỉ có bên cô, chàng mới cảm thấy an tâm và tự tại đến vậy.
Đôi mắt Thời Nghi sáng trong như ngọc mở ra, ánh nhìn hướng lên trên. Mâu quang một màu đen. Bầu trời về đêm ảo diệu lung linh rơi vào con ngươi ánh lên sắc bạc, phản chiếu một thứ ánh sáng huyền ảo và kỳ bí. Một cái ánh nhìn thoảng qua mà như thu cả thiên địa vào tầm mắt. Hai người ngồi đấy, một người ngắm trăng sáng sao ngời, một người lặng lẽ ngắm mỹ nhân, ngắm vị tiên tử dưới trăng xuất trần. Quả là mỹ nhân trong tay, sơn thủy hữu tình! Mỹ cảnh trước mặt đẹp đến bao nhiêu.
Thật lâu sau, chàng nghe thấy tiếng thở dài bất giác bật ra. Aizzz, thật sự là sầu não mà! Không biết mỹ nữ như hoa như ngọc này đang buồn phiền điều gì nữa. Lại khiến người bên cạnh không tự chủ được mà sầu theo.
Rồi bỗng nhiên, mỹ nhân đứng dậy, duỗi thẳng vai, dáng vẻ uể oải. Biểu cảm trên gương mặt lại trở nên vui vẻ, cặp mắt tinh anh lại loé lên. Hoàn toàn không thấy một chút ưu phiền buồn bực nào xuất hiện trên gương mặt thanh tú kia nữa. Bầu trời về đêm lung linh rực sáng cũng không đẹp bằng một phần của cô. Thời Nghi ngáp một cái rõ to, điệu bộ vô cùng lười biếng:
- Oáp..... Khuya rồi, ta phải đi ngủ. Tử Lâm, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Gió nhè nhẹ thổi, đưa mái tóc bồng bềnh tung bay, vài sợi tóc mai tự nhiên khẽ động. Mỹ nhân trước mặt tựa như dương liễu trước gió, tựa như cành mai thanh mảnh, yếu ớt. Khiến người ta nhìn vào chỉ muốn che chở, chỉ muốn bảo vệ. Bằng không nàng sẽ lại bị gió thổi bay đi mất.
Lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng mỹ nhân xa dần mà lòng trào dâng cảm giác trống trải. Nàng hoà vào bóng tối, tan biến đi đâu mất. Người đi rồi mà lòng ta lại trào dâng mạch cảm xúc khó tả.
- Ca, huynh bị từ chối?
Tiếng tiểu tử khúc khích cười, dáng vẻ tinh nghịch mà đùa giỡn, xem đây là một cái thú.
- Đệ... Đệ chui chỗ nào ra!?
- Đương nhiên là đứng đây từ đầu rồi. Một chữ cũng không sót.
Quả nhiên là tiểu tử lắm chiêu, học đâu ra cái thói nghe lỏm là giỏi. Tiểu tử nhìn ca ca, biểu tình không thể nào tin nổi:
- Không ngờ còn có người từ chối huynh? Danh môn vọng tộc muốn gả vào Bát Vương Phủ xếp hàng dài ra đó. Vậy mà Thái Bình công chúa cô ấy.... Ừm.... Cũng phải, dù sao cũng còn có An Vương....
Chưa kịp nói hết câu, tiểu tử lĩnh ngay một cái khỏ đầu bằng quạt.
- Ối! Đau! Ca, huynh nhẹ tay chút!
Tiểu tử ôm lấy cái đầu bảo bối của mình mà than vãn, dáng vẻ vô cùng khổ sở, mặt mày nhăn nhó mà bi thương, trông lại có chút hài hước.
- Trẻ con hiểu cái gì! Nàng ấy.... không từ chối, mà cũng không hẳn là chấp nhận...
…….......
Thời Nghi vừa mới vào phòng, của phòng đóng lại. Bỗng dưng mọi giác quan đều trở nên cảnh giác! Có kẻ lạ đang ở đây. Khí tức lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, có thứ gì đó vừa mới vụt qua. Quay người nhìn lại, không phát hiện điểm khả nghi. Nhưng trực giác luôn nhắc nhở cô rằng có nguy hiểm. Cô chỉ có thể tiến từng bước thận trọng về phía trước. Dựa vào từng động tĩnh nhỏ nhất để xác định hắn. Cả người vẫn luôm thận trọng và phòng bị.
Bỗng nhiên, hắc y nhân kia chuyển động liên tục, âm thanh tản ra khắp nơi, trái rồi lại phải. Trong một khoảnh khắc, Thời Nghi cảm nhận đc đối phương, cô lao nhanh về phía trước, tóm lấy hắn. Như là một cơn lốc, vụt biến trong đêm, cuốn phăng đi mọi thứ. Trong nháy mắt cô đã khống chế được hắn, hai tay khóa chặt lại tay hắn, đôi chân nhanh thoắt vòng qua chân đối phương.
Khắc này, đôi mắt họ chạm nhau, Thời Nghi liền có cảm giác quen thuộc. Cô cố gắng nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng bóng đêm hoàn toàn che lấp đi dung nhan của hắn. Có điều đôi con ngươi đen như mực ấy đang tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Cả thân thể hắn lạnh như băng trên núi tuyết, lạnh đến bức người.
- An... An Định Luân!?
Thời Nghi kinh ngạc mở to mắt, không dám tin vào những gì mình thấy. Lẽ nào đây là hoang tưởng? Nhớ hắn đến mức cô hoang tưởng? Không, không thể nào. Có điều giờ này không phải là nên ở trong vương phủ của hắn sao? Thuyền đã đi hơn nghìm dặm, bằng cách nào hắn có thể đến mà lại không ai phát giác ra? Trong lòng cô toàn là sự nghi hoặc, khó hiểu.
- Hừm, vẫn là bị phát hiện.
Thanh âm trầm mặc vang lên. Định Luân nhìn mỹ nữ đang áp sát mình, bật cười cảm thán:
- Thái Bình công chúa.... Như vậy là muốn làm gì?
Chàng cười cười, không khó nhận ra sự châm chọc trong câu nói. Ánh mắt chăm chú nhìn cô. Mà cô nghe chàng nói vậy, lập tức sắc mặt trở nên khó chịu, trừng mắt lạnh lùng quát, thái độ không mấy là vui vẻ:
- Nhạt nhẽo!
Nhưng mà quát xong cô mới kịp nhìn lại, phát hiện ra tư thế này... quả thực là... rất ái muội. Cho nên, cô nhanh chóng thu tay lại, cất chân ra, lùi về sau một bước.
- Ngươi mau đi đi, đừng làm phiền ta.
Đối mặt với sự lạnh nhạt ấy, Định Luân có chút buồn, thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng. Chàng vượt cả nghìn dặm chỉ muốn gặp cô. Vậy mà cô... cô lại lạnh nhạt đuổi chàng đi.
Chàng âu yếm ngắm nhìn cô, nhìn điệu bộ lười biếng say ngủ trên bàn, nhìn sự tự do phóng khoáng giữa trời mây, nhìn dáng vẻ thanh đạm vân kinh mà phong thái bất phàm, mọi gánh nặng, mọi lo âu như trút xuống hết. Chỉ còn lại chút nhẹ nhàng thoảng qua, một cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu. Có lẽ, chỉ có bên cô, chàng mới cảm thấy an tâm và tự tại đến vậy.
Đôi mắt Thời Nghi sáng trong như ngọc mở ra, ánh nhìn hướng lên trên. Mâu quang một màu đen. Bầu trời về đêm ảo diệu lung linh rơi vào con ngươi ánh lên sắc bạc, phản chiếu một thứ ánh sáng huyền ảo và kỳ bí. Một cái ánh nhìn thoảng qua mà như thu cả thiên địa vào tầm mắt. Hai người ngồi đấy, một người ngắm trăng sáng sao ngời, một người lặng lẽ ngắm mỹ nhân, ngắm vị tiên tử dưới trăng xuất trần. Quả là mỹ nhân trong tay, sơn thủy hữu tình! Mỹ cảnh trước mặt đẹp đến bao nhiêu.
Thật lâu sau, chàng nghe thấy tiếng thở dài bất giác bật ra. Aizzz, thật sự là sầu não mà! Không biết mỹ nữ như hoa như ngọc này đang buồn phiền điều gì nữa. Lại khiến người bên cạnh không tự chủ được mà sầu theo.
Rồi bỗng nhiên, mỹ nhân đứng dậy, duỗi thẳng vai, dáng vẻ uể oải. Biểu cảm trên gương mặt lại trở nên vui vẻ, cặp mắt tinh anh lại loé lên. Hoàn toàn không thấy một chút ưu phiền buồn bực nào xuất hiện trên gương mặt thanh tú kia nữa. Bầu trời về đêm lung linh rực sáng cũng không đẹp bằng một phần của cô. Thời Nghi ngáp một cái rõ to, điệu bộ vô cùng lười biếng:
- Oáp..... Khuya rồi, ta phải đi ngủ. Tử Lâm, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Gió nhè nhẹ thổi, đưa mái tóc bồng bềnh tung bay, vài sợi tóc mai tự nhiên khẽ động. Mỹ nhân trước mặt tựa như dương liễu trước gió, tựa như cành mai thanh mảnh, yếu ớt. Khiến người ta nhìn vào chỉ muốn che chở, chỉ muốn bảo vệ. Bằng không nàng sẽ lại bị gió thổi bay đi mất.
Lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng mỹ nhân xa dần mà lòng trào dâng cảm giác trống trải. Nàng hoà vào bóng tối, tan biến đi đâu mất. Người đi rồi mà lòng ta lại trào dâng mạch cảm xúc khó tả.
- Ca, huynh bị từ chối?
Tiếng tiểu tử khúc khích cười, dáng vẻ tinh nghịch mà đùa giỡn, xem đây là một cái thú.
- Đệ... Đệ chui chỗ nào ra!?
- Đương nhiên là đứng đây từ đầu rồi. Một chữ cũng không sót.
Quả nhiên là tiểu tử lắm chiêu, học đâu ra cái thói nghe lỏm là giỏi. Tiểu tử nhìn ca ca, biểu tình không thể nào tin nổi:
- Không ngờ còn có người từ chối huynh? Danh môn vọng tộc muốn gả vào Bát Vương Phủ xếp hàng dài ra đó. Vậy mà Thái Bình công chúa cô ấy.... Ừm.... Cũng phải, dù sao cũng còn có An Vương....
Chưa kịp nói hết câu, tiểu tử lĩnh ngay một cái khỏ đầu bằng quạt.
- Ối! Đau! Ca, huynh nhẹ tay chút!
Tiểu tử ôm lấy cái đầu bảo bối của mình mà than vãn, dáng vẻ vô cùng khổ sở, mặt mày nhăn nhó mà bi thương, trông lại có chút hài hước.
- Trẻ con hiểu cái gì! Nàng ấy.... không từ chối, mà cũng không hẳn là chấp nhận...
…….......
Thời Nghi vừa mới vào phòng, của phòng đóng lại. Bỗng dưng mọi giác quan đều trở nên cảnh giác! Có kẻ lạ đang ở đây. Khí tức lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, có thứ gì đó vừa mới vụt qua. Quay người nhìn lại, không phát hiện điểm khả nghi. Nhưng trực giác luôn nhắc nhở cô rằng có nguy hiểm. Cô chỉ có thể tiến từng bước thận trọng về phía trước. Dựa vào từng động tĩnh nhỏ nhất để xác định hắn. Cả người vẫn luôm thận trọng và phòng bị.
Bỗng nhiên, hắc y nhân kia chuyển động liên tục, âm thanh tản ra khắp nơi, trái rồi lại phải. Trong một khoảnh khắc, Thời Nghi cảm nhận đc đối phương, cô lao nhanh về phía trước, tóm lấy hắn. Như là một cơn lốc, vụt biến trong đêm, cuốn phăng đi mọi thứ. Trong nháy mắt cô đã khống chế được hắn, hai tay khóa chặt lại tay hắn, đôi chân nhanh thoắt vòng qua chân đối phương.
Khắc này, đôi mắt họ chạm nhau, Thời Nghi liền có cảm giác quen thuộc. Cô cố gắng nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng bóng đêm hoàn toàn che lấp đi dung nhan của hắn. Có điều đôi con ngươi đen như mực ấy đang tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Cả thân thể hắn lạnh như băng trên núi tuyết, lạnh đến bức người.
- An... An Định Luân!?
Thời Nghi kinh ngạc mở to mắt, không dám tin vào những gì mình thấy. Lẽ nào đây là hoang tưởng? Nhớ hắn đến mức cô hoang tưởng? Không, không thể nào. Có điều giờ này không phải là nên ở trong vương phủ của hắn sao? Thuyền đã đi hơn nghìm dặm, bằng cách nào hắn có thể đến mà lại không ai phát giác ra? Trong lòng cô toàn là sự nghi hoặc, khó hiểu.
- Hừm, vẫn là bị phát hiện.
Thanh âm trầm mặc vang lên. Định Luân nhìn mỹ nữ đang áp sát mình, bật cười cảm thán:
- Thái Bình công chúa.... Như vậy là muốn làm gì?
Chàng cười cười, không khó nhận ra sự châm chọc trong câu nói. Ánh mắt chăm chú nhìn cô. Mà cô nghe chàng nói vậy, lập tức sắc mặt trở nên khó chịu, trừng mắt lạnh lùng quát, thái độ không mấy là vui vẻ:
- Nhạt nhẽo!
Nhưng mà quát xong cô mới kịp nhìn lại, phát hiện ra tư thế này... quả thực là... rất ái muội. Cho nên, cô nhanh chóng thu tay lại, cất chân ra, lùi về sau một bước.
- Ngươi mau đi đi, đừng làm phiền ta.
Đối mặt với sự lạnh nhạt ấy, Định Luân có chút buồn, thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng. Chàng vượt cả nghìn dặm chỉ muốn gặp cô. Vậy mà cô... cô lại lạnh nhạt đuổi chàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.