Chương 65: Tay ba?
Tiểu Thiến Thiến
10/06/2022
Còn chưa kịp để cô đồng ý, Định Luân đã kéo người cô lại sát vào người
mình, quàng tay cô qua cô rồi trực tiếp nhấc bổng lên. Nháy mắt đã thấy
thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trên vai chàng. Định Luân nhấc bổng cô lên cứ như là nhấc bổng một đứa bé.
- Công chúa, thất lễ rồi.
Thời Nghi ngoái đầu nhìn, hét lớn:
- An Định Luân!! Ngươi... ngươi muốn làm gì vậy hả?
- Đem cô đi chữa trị.
- Chữa trị có cần phải vậy không?
- Có.
Tử Lâm ngày lập tức đứng dậy, đưa cây quạy gấp hướng về phía chàng, mạnh miệng mà nói:
- An Vương điện hạ, ngài làm thế này là có ý gì? Mau bỏ công chúa xuống. Nếu không đừng trách bản vương không khách sáo.
Định Luân không để ý đến Tử Lâm, hùng hổ đáp lại:
- Để lỡ thời cơ tốt giúp công chúa trị thương, ngài chịu nổi trách nhiệm không?
- Ta...
Chưa nói xong câu, Định Luân đã xoay người ra cửa, liếc nhìn Bát Vương rồi gọi to một tiếng:
- A Thành! Tiễn khách!
Bát Vương gia muốn đuổi theo nhưng lại bị Cận Vệ của An Vương ngăn lại:
- Vương gia,điện hạ đã có lời, mời vương gia về cho.
Bát Vương nhìn Bắc Trấn thành, lại nhìn bóng lưng của hai người rời đi mà lực bất tòng tâm.
- Ngươi...
......................
- An Định Luân, ngươi muốn làm gì? Ngươi vác ta trên vai thế này là đại bất kính với bổn công chúa, mau thả ta xuống. Ta là người bệnh đấy! Biết không hả?
Công chúa không an phận để người khác bế lên như thế, càng chưa nói đến người này là Định Luân. Cô vừa đánh vừa mắng vừa chửi, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng rồi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay lực lưỡng ấy. Cuối cùng chỉ đàng hậm hực từ bỏ phản kháng.
- Cô còn biết mình là người bệnh à? Vậy thì ngoan ngoãn chút đi.
Nói rồi Định Luân vỗ vào lưng cô mà không may bộ y phục quá đỗi mượt mà ấy khiến bàn tay chàng trơn trượt xuống dưới. Công chúa lập tức nổi cơn thịnh nộ:
- An Định Luân, ngươi... sao ngươi dám vỗ vào mông bổn công chúa?
Nghe thấy thế chàng vội vàng thu tay, tuy có hơi ngại nhưng vẫn điềm tĩnh thản nhiên như không đáp lời:
- Lỡ tay.
Nghe thấy câu trả lời dửng dưng ấy, cô như phát tiết lên, hận không thể một chưởng đánh chết chàng ngay bây giờ. Nhưng rồi nghĩ đến đây là An Vương phủ, tai mắt rất nhiều, không thể làm càn. Lại nghĩ đến cái nết nữ nhi nên đành kiềm chế lại. Bằng không nếu bây giờ la hét ở đây người trong phủ lại xúm lại, há chẳng phải cô sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý hay sao?
Mà cảnh này vô tình lại bị Tiểu Cảnh và Ngô Tấn ở phía đối diện bắt gặp. Hai người trố mắt ngạc nhiên. Nhìn thấy An Vương bừng bừng nộ khí như thế lại có chút tò mò.
Tiểu Cảnh:
- Luân ca và Thời Nghi tỷ tỷ... sao lại... Luân ca còn vac s tỷ ấy lên như vậy rốt cuộc là vì sao?
Ngô Tấn:
- Không phải công chúa ngang ngược mới ở chung với ca ca ta sao? Sao bây giờ lại...
Rồi trong phút chốc đôi đồng tử của tiểu nha đầu vè tiểu tử lại cùng sáng lên, trong đầu lại có những ý niệm sâu xa. Người thì nói:
- Nghi tỷ bị bắt tại trận ân ái cùng Bát Vương gia...
Người kia nói tiếp:
- An Vương điện hạ tức giận đến đưa công chúa ngang ngược đi....
- Ừm, chắc là vậy rồi. Ngô Tấn thiếu gia, ta thấy hình như là ca ca nhà ngài có ý với Nghi tỷ nhà chúng ta.
- An Vương điện hạ không phải cũng vậy sao? Như vậy có nghĩa... đây là.. tình tay ba sao?
- Có lý! Vậy Nghi tỷ rốt cuộc sẽ chọn ai? Luân ca hay là Bát Vương gia?
- Phí lời,đương nhiên công chúa ngang ngược sẽ chọn ca ca nhà bọn ta rồi.
Cảnh Nhi tỏ vẻ kinh thường,''xì " một tiếng:
- Xì... Còn lâu nhé, luận tướng mạo, luận xuất thân, Luân ca hơn hẳn Bát Vương gia các người.
Tiểu nha đầu lên giọng nói lớn, điệu bộ có hơi đanh đá nhưng vẫn ánh lên vẻ đáng yêu. Lọng tóc dài tết thành bím để trước ngực, cái cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Hàng tóc mai rũ xuống che đi phân nửa của trán, đôi má hồng mềm mịn. Quả là một thiếu nữ mới lớn xinh đẹp ngọt ngào, mang trong mình nét gì đó trẻ con mà tinh nghịch. Ngô Tấn nhìn vào đôi mắt lóng lánh đen nháy ấy, những lời sắp tuôn ra lại được nuốt vào trong miệng. Bất giác bị gương mặt đáng yêu ấy làm cho rung động.
Bẵng đi một lúc, tiểu nha đầu như nhớ ra gì đó, khoanh tay hỏi người đối diện:
- Lúc nãy thiếu gia nói cái gì?
- Công chúa ngang ngược sẽ chọn ca ca nhà bọn ta.
Cảnh Nhi nghe xong thì nhảy cẫng lên, hai tay chống nạnh:
- Đước lắm! Ai cho người nói xấu Nghi tỷ nhà bọn ta như vậy?
Ngô Tấn ngơ người:
- Nói xấu gì? Ta.. ta đâu có?
- Còn nói không có, rõ ràng ngươi bảo tỷ tỷ nhà bọn ta ngang ngược. Được. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngang ngược!
Nói xong tiểu nha đầ xắn tay áo lên, dáng vẻ hùng hổ lao tới, tay nắm thành quyền. Dùng sức tung toàn lực về phía của tiểu tử nhưng không ngờ lại đánh hụt. Tiểu tử thấy nha đầu đột nhiên hung dữ thì lập tức co giò bỏ chạy. Dẫu sao cũng là phận nam nhi, sao có hể đánh trả một nữ nhi yếu đuối được chứ. Đã không thể đánh vậy thì chỉ còn cách né tránh, bỏ chạy mà thôi. Thế là cả hai lao vào rượt đuổi nhau dữ dội, chạy quanh các ngõ lớn nhỏ của phủ, đuổi qua hậu viện rồi lại đến điện chính, khiến cả phủ tán loạn hết cả lên.
......
Lại nói đến Thời Nghi, Định Luân. Chàng ôm cô trên vai, bước chân mỗi lúc một nhanh, cách nơi cần đến mỗi lúc một gần. Đi qua hành lang hậu viện, qua ba khúc cua, hai cái lối cuối cùng dẫn đến một vườn hoa. Đến nơi, hương hoa hảo dược dịu nhẹ thoảng qua làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Khi họ đến, tất thảy những bông họa còn e lệ nở xòe ra, rực rỡ đến chói mắt. Đứng giữa vườn hoa, một thân ảnh màu đen, một thân ảnh màu trắng hòa quyện lại, như là bách hoa ôm sen, diễm lệ tuyệt sắc.
- Công chúa, thất lễ rồi.
Thời Nghi ngoái đầu nhìn, hét lớn:
- An Định Luân!! Ngươi... ngươi muốn làm gì vậy hả?
- Đem cô đi chữa trị.
- Chữa trị có cần phải vậy không?
- Có.
Tử Lâm ngày lập tức đứng dậy, đưa cây quạy gấp hướng về phía chàng, mạnh miệng mà nói:
- An Vương điện hạ, ngài làm thế này là có ý gì? Mau bỏ công chúa xuống. Nếu không đừng trách bản vương không khách sáo.
Định Luân không để ý đến Tử Lâm, hùng hổ đáp lại:
- Để lỡ thời cơ tốt giúp công chúa trị thương, ngài chịu nổi trách nhiệm không?
- Ta...
Chưa nói xong câu, Định Luân đã xoay người ra cửa, liếc nhìn Bát Vương rồi gọi to một tiếng:
- A Thành! Tiễn khách!
Bát Vương gia muốn đuổi theo nhưng lại bị Cận Vệ của An Vương ngăn lại:
- Vương gia,điện hạ đã có lời, mời vương gia về cho.
Bát Vương nhìn Bắc Trấn thành, lại nhìn bóng lưng của hai người rời đi mà lực bất tòng tâm.
- Ngươi...
......................
- An Định Luân, ngươi muốn làm gì? Ngươi vác ta trên vai thế này là đại bất kính với bổn công chúa, mau thả ta xuống. Ta là người bệnh đấy! Biết không hả?
Công chúa không an phận để người khác bế lên như thế, càng chưa nói đến người này là Định Luân. Cô vừa đánh vừa mắng vừa chửi, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng rồi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay lực lưỡng ấy. Cuối cùng chỉ đàng hậm hực từ bỏ phản kháng.
- Cô còn biết mình là người bệnh à? Vậy thì ngoan ngoãn chút đi.
Nói rồi Định Luân vỗ vào lưng cô mà không may bộ y phục quá đỗi mượt mà ấy khiến bàn tay chàng trơn trượt xuống dưới. Công chúa lập tức nổi cơn thịnh nộ:
- An Định Luân, ngươi... sao ngươi dám vỗ vào mông bổn công chúa?
Nghe thấy thế chàng vội vàng thu tay, tuy có hơi ngại nhưng vẫn điềm tĩnh thản nhiên như không đáp lời:
- Lỡ tay.
Nghe thấy câu trả lời dửng dưng ấy, cô như phát tiết lên, hận không thể một chưởng đánh chết chàng ngay bây giờ. Nhưng rồi nghĩ đến đây là An Vương phủ, tai mắt rất nhiều, không thể làm càn. Lại nghĩ đến cái nết nữ nhi nên đành kiềm chế lại. Bằng không nếu bây giờ la hét ở đây người trong phủ lại xúm lại, há chẳng phải cô sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý hay sao?
Mà cảnh này vô tình lại bị Tiểu Cảnh và Ngô Tấn ở phía đối diện bắt gặp. Hai người trố mắt ngạc nhiên. Nhìn thấy An Vương bừng bừng nộ khí như thế lại có chút tò mò.
Tiểu Cảnh:
- Luân ca và Thời Nghi tỷ tỷ... sao lại... Luân ca còn vac s tỷ ấy lên như vậy rốt cuộc là vì sao?
Ngô Tấn:
- Không phải công chúa ngang ngược mới ở chung với ca ca ta sao? Sao bây giờ lại...
Rồi trong phút chốc đôi đồng tử của tiểu nha đầu vè tiểu tử lại cùng sáng lên, trong đầu lại có những ý niệm sâu xa. Người thì nói:
- Nghi tỷ bị bắt tại trận ân ái cùng Bát Vương gia...
Người kia nói tiếp:
- An Vương điện hạ tức giận đến đưa công chúa ngang ngược đi....
- Ừm, chắc là vậy rồi. Ngô Tấn thiếu gia, ta thấy hình như là ca ca nhà ngài có ý với Nghi tỷ nhà chúng ta.
- An Vương điện hạ không phải cũng vậy sao? Như vậy có nghĩa... đây là.. tình tay ba sao?
- Có lý! Vậy Nghi tỷ rốt cuộc sẽ chọn ai? Luân ca hay là Bát Vương gia?
- Phí lời,đương nhiên công chúa ngang ngược sẽ chọn ca ca nhà bọn ta rồi.
Cảnh Nhi tỏ vẻ kinh thường,''xì " một tiếng:
- Xì... Còn lâu nhé, luận tướng mạo, luận xuất thân, Luân ca hơn hẳn Bát Vương gia các người.
Tiểu nha đầu lên giọng nói lớn, điệu bộ có hơi đanh đá nhưng vẫn ánh lên vẻ đáng yêu. Lọng tóc dài tết thành bím để trước ngực, cái cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Hàng tóc mai rũ xuống che đi phân nửa của trán, đôi má hồng mềm mịn. Quả là một thiếu nữ mới lớn xinh đẹp ngọt ngào, mang trong mình nét gì đó trẻ con mà tinh nghịch. Ngô Tấn nhìn vào đôi mắt lóng lánh đen nháy ấy, những lời sắp tuôn ra lại được nuốt vào trong miệng. Bất giác bị gương mặt đáng yêu ấy làm cho rung động.
Bẵng đi một lúc, tiểu nha đầu như nhớ ra gì đó, khoanh tay hỏi người đối diện:
- Lúc nãy thiếu gia nói cái gì?
- Công chúa ngang ngược sẽ chọn ca ca nhà bọn ta.
Cảnh Nhi nghe xong thì nhảy cẫng lên, hai tay chống nạnh:
- Đước lắm! Ai cho người nói xấu Nghi tỷ nhà bọn ta như vậy?
Ngô Tấn ngơ người:
- Nói xấu gì? Ta.. ta đâu có?
- Còn nói không có, rõ ràng ngươi bảo tỷ tỷ nhà bọn ta ngang ngược. Được. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngang ngược!
Nói xong tiểu nha đầ xắn tay áo lên, dáng vẻ hùng hổ lao tới, tay nắm thành quyền. Dùng sức tung toàn lực về phía của tiểu tử nhưng không ngờ lại đánh hụt. Tiểu tử thấy nha đầu đột nhiên hung dữ thì lập tức co giò bỏ chạy. Dẫu sao cũng là phận nam nhi, sao có hể đánh trả một nữ nhi yếu đuối được chứ. Đã không thể đánh vậy thì chỉ còn cách né tránh, bỏ chạy mà thôi. Thế là cả hai lao vào rượt đuổi nhau dữ dội, chạy quanh các ngõ lớn nhỏ của phủ, đuổi qua hậu viện rồi lại đến điện chính, khiến cả phủ tán loạn hết cả lên.
......
Lại nói đến Thời Nghi, Định Luân. Chàng ôm cô trên vai, bước chân mỗi lúc một nhanh, cách nơi cần đến mỗi lúc một gần. Đi qua hành lang hậu viện, qua ba khúc cua, hai cái lối cuối cùng dẫn đến một vườn hoa. Đến nơi, hương hoa hảo dược dịu nhẹ thoảng qua làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Khi họ đến, tất thảy những bông họa còn e lệ nở xòe ra, rực rỡ đến chói mắt. Đứng giữa vườn hoa, một thân ảnh màu đen, một thân ảnh màu trắng hòa quyện lại, như là bách hoa ôm sen, diễm lệ tuyệt sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.