Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi
Chương 8: Bị sốt
Uy Gia
08/01/2024
Thẩm Viên Hân nghe tin Lục Sở Uyên bị sốt thế là cô lật đật vội mặc áo khoác rời khỏi chung cư trong đêm để đến dinh thự của anh, vừa vào trong phòng ngủ thì đã thấy anh đang nằm trên giường cô đến gần thì thấy anh đang nhắm mắt ngủ sau đó nhẹ nhàng chạm tay lên trán anh rồi tự giật mình.
- Ui trời sao lại nóng như thế này
Cô khẽ chạm vào người anh thì thực sự rất nóng, trước tiên cô phải lau người cho anh bằng khăn ướt thấm nước mát 21oC rồi thay áo mỏng cho anh, cô lại đổi chăn của anh đang đắp thành chăn mỏng.
Lúc này chú quản gia đi vào đúng lúc cô muốn hỏi ông ấy.
- Phải rồi chú Từ, anh ấy sốt cũng cao như vậy tại sao không chịu gọi cho bác sĩ đến kiểm tra cho chắc chắn hơn
Quản gia nghe vậy cũng thấy một chút khó xử.
- Thật ra thì ông chủ không muốn bác sĩ đến kiểm tra mà muốn thư ký Thẩm đến chăm sóc cho ngài ấy, tôi cũng không còn cách nào khác thưa cô
- Được rồi chú cứ ra ngoài làm việc đi tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy dù gì đây cũng là một phần trách nhiệm của tôi
- Vậy được rồi, tôi xin phép đi trước
Thẩm Viên Hân nhìn anh rồi thầm thở dài ngao ngán, cô thực sự rất khó hiểu về con người của Lục Sở Uyên như kiểu cái gì cũng đến tay cô cơ mà cũng kỳ lạ thật bình thường anh rất khỏe mạnh chưa bao giờ để cơ thể bị bệnh nên vào buổi sáng hay chạy bộ rồi đi tập gym tập boxing đều đặn, nghĩ cũng lạ thật.
Nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ Lục Sở Uyên sẽ không giở trò trẻ con, bởi vì trong mắt cô anh luôn là người ngay thẳng nghiêm túc.
Lục Sở Uyên vẫn chưa tỉnh lại nên cô cũng khá không yên tâm mấy thế là chăm sóc cho anh từng li từng tí một, đến tận chiều tối vì mệt quá nên cô ngủ gục luôn xuống mép giường của anh.
Đúng lúc anh cũng thức giấc vừa hay thấy cô nằm ngủ không nghĩ nhiều bế cô lên giường nằm cùng mình khoé môi khẽ giật giật đầy mãn nguyện, tuy đã đưa cô lên giường nhưng không dám ôm sợ sẽ lây bệnh cho cô.
Ánh mắt thâm tình nhìn cô, thú thật đêm qua là chính anh tự ngâm mình trong nước suốt bốn tiếng chỉ để bản thân mình sốt cao tùy hành động này rất trẩu nhưng được cái có người bên cạnh chăm sóc.
Đến khi cô tỉnh lại thì thấy bản thân đã nằm trên giường của anh còn anh thì không thấy đâu cô mới bắt đầu hoảng loạn đi xuống giường chạy ra khỏi phòng, rồi gọi quản gia Từ.
- Chú Từ ơi, chủ tịch đâu rồi tôi tỉnh lại không thấy anh ấy đâu...
Lời vừa dứt thì Thẩm Viên Hân đã thấy anh đang ngồi trong phòng ăn chỉ thấy anh đang nhăn mặt khó chịu, cô nhẹ nhàng đi đến.
- Chủ tịch, anh tỉnh lại khi nào vậy?
Nhưng anh nào quan tâm đến lời hỏi của cô mà nhìn những người hầu với gương mặt khó chịu, anh quát lớn.
- Các người nấu ăn kiểu gì vậy hả? Thật khó ăn, lập tức nấu lại cho tôi
Thẩm Viên Hân thấy người hầu sợ hãi như vậy lại có chút thương cảm thế rồi cô đi đến trước mặt anh.
- Hay là cứ để cho tôi nấu
Anh mới bình tĩnh lại và không nói gì cô thừa biết anh đã đồng ý thế là cô bắt tay vào bếp nấu những món dễ ăn, quản gia Từ nhìn mấy người hầu rồi ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài sau đó Lục Sở Uyên ngoắc tay ra hiệu cho quản gia lại gần mình.
Lục Sở Uyên khẽ nói.
- Tăng tiền lương cho bọn họ
- Dạ vâng tôi biết rồi thưa ông chủ
Sau đó anh phất tay bảo ông ấy cũng ra ngoài, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy làm anh tư tưởng đến rồi một ngày cô sẽ là vợ của anh rồi mỗi ngày ngắm nhìn cô như thế này được ôm cô từ đằng sau, mà chưa đâu anh thực sự đã nghĩ xong tên của những đứa con của hai người luôn rồi.
Lục Sở Uyên nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp năm tấm hình vì bóng lưng của cô quá đẹp quá yêu kiều, sau khi thành công thì nhoẻn miệng cười nhẹ.
...
Được hôm ngày nghỉ cuối tuần nên Thẩm Viên Hân ngủ dậy hơi muộn một chút, khoảng tầm mười giờ thì cô lại nghe thấy tiếng lạch cạch ở bên ngoài phòng ngủ của cô thế là cô cũng tỉnh giấc luôn.
Vừa đi ra là thấy bóng dáng quen thuộc cô bỗng nhoẻn miệng cười không nghĩ nhiều liền chạy đến sau đó nhón chân bịt mắt Dương Nghị lại.
- Đoán xem đây là ai? Hehe...
- Ngoài bảo bối của anh ra thì là ai nữa ta
Anh ta dứt lời rồi dừng động tác nấu ăn lại rồi gỡ tay cô ra quay người đối diện với cô mỉm cười bẹo má cô.
- Có phải em chưa đánh răng rửa mặt đúng không? Thôi em mau vệ sinh di nè, thương thương...
Nhìn đồng ý trên tay thì đã mười giờ sau đó anh ta thúc giục cô đi vệ sinh rồi ăn sáng sau đó cùng nhau đi hẹn hò, trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh thì đúng lúc điện thoại anh ta reo lên.
Trương Quế Châu?
Ánh mắt anh ta trở nên bối rối rồi nhìn qua phòng vệ sinh cuối cùng cũng nghe máy.
- Có chuyện gì?
- Sao anh lại vội vàng rời đi sớm vậy làm người ta hụt hẫng lắm có biết không hả, nhưng mà đêm hôm qua anh rất tuyệt em không nghĩ chủ tịch lại mạnh bạo với người ta như vậy luôn đó...
- Ui trời sao lại nóng như thế này
Cô khẽ chạm vào người anh thì thực sự rất nóng, trước tiên cô phải lau người cho anh bằng khăn ướt thấm nước mát 21oC rồi thay áo mỏng cho anh, cô lại đổi chăn của anh đang đắp thành chăn mỏng.
Lúc này chú quản gia đi vào đúng lúc cô muốn hỏi ông ấy.
- Phải rồi chú Từ, anh ấy sốt cũng cao như vậy tại sao không chịu gọi cho bác sĩ đến kiểm tra cho chắc chắn hơn
Quản gia nghe vậy cũng thấy một chút khó xử.
- Thật ra thì ông chủ không muốn bác sĩ đến kiểm tra mà muốn thư ký Thẩm đến chăm sóc cho ngài ấy, tôi cũng không còn cách nào khác thưa cô
- Được rồi chú cứ ra ngoài làm việc đi tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh ấy dù gì đây cũng là một phần trách nhiệm của tôi
- Vậy được rồi, tôi xin phép đi trước
Thẩm Viên Hân nhìn anh rồi thầm thở dài ngao ngán, cô thực sự rất khó hiểu về con người của Lục Sở Uyên như kiểu cái gì cũng đến tay cô cơ mà cũng kỳ lạ thật bình thường anh rất khỏe mạnh chưa bao giờ để cơ thể bị bệnh nên vào buổi sáng hay chạy bộ rồi đi tập gym tập boxing đều đặn, nghĩ cũng lạ thật.
Nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ Lục Sở Uyên sẽ không giở trò trẻ con, bởi vì trong mắt cô anh luôn là người ngay thẳng nghiêm túc.
Lục Sở Uyên vẫn chưa tỉnh lại nên cô cũng khá không yên tâm mấy thế là chăm sóc cho anh từng li từng tí một, đến tận chiều tối vì mệt quá nên cô ngủ gục luôn xuống mép giường của anh.
Đúng lúc anh cũng thức giấc vừa hay thấy cô nằm ngủ không nghĩ nhiều bế cô lên giường nằm cùng mình khoé môi khẽ giật giật đầy mãn nguyện, tuy đã đưa cô lên giường nhưng không dám ôm sợ sẽ lây bệnh cho cô.
Ánh mắt thâm tình nhìn cô, thú thật đêm qua là chính anh tự ngâm mình trong nước suốt bốn tiếng chỉ để bản thân mình sốt cao tùy hành động này rất trẩu nhưng được cái có người bên cạnh chăm sóc.
Đến khi cô tỉnh lại thì thấy bản thân đã nằm trên giường của anh còn anh thì không thấy đâu cô mới bắt đầu hoảng loạn đi xuống giường chạy ra khỏi phòng, rồi gọi quản gia Từ.
- Chú Từ ơi, chủ tịch đâu rồi tôi tỉnh lại không thấy anh ấy đâu...
Lời vừa dứt thì Thẩm Viên Hân đã thấy anh đang ngồi trong phòng ăn chỉ thấy anh đang nhăn mặt khó chịu, cô nhẹ nhàng đi đến.
- Chủ tịch, anh tỉnh lại khi nào vậy?
Nhưng anh nào quan tâm đến lời hỏi của cô mà nhìn những người hầu với gương mặt khó chịu, anh quát lớn.
- Các người nấu ăn kiểu gì vậy hả? Thật khó ăn, lập tức nấu lại cho tôi
Thẩm Viên Hân thấy người hầu sợ hãi như vậy lại có chút thương cảm thế rồi cô đi đến trước mặt anh.
- Hay là cứ để cho tôi nấu
Anh mới bình tĩnh lại và không nói gì cô thừa biết anh đã đồng ý thế là cô bắt tay vào bếp nấu những món dễ ăn, quản gia Từ nhìn mấy người hầu rồi ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài sau đó Lục Sở Uyên ngoắc tay ra hiệu cho quản gia lại gần mình.
Lục Sở Uyên khẽ nói.
- Tăng tiền lương cho bọn họ
- Dạ vâng tôi biết rồi thưa ông chủ
Sau đó anh phất tay bảo ông ấy cũng ra ngoài, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy làm anh tư tưởng đến rồi một ngày cô sẽ là vợ của anh rồi mỗi ngày ngắm nhìn cô như thế này được ôm cô từ đằng sau, mà chưa đâu anh thực sự đã nghĩ xong tên của những đứa con của hai người luôn rồi.
Lục Sở Uyên nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp năm tấm hình vì bóng lưng của cô quá đẹp quá yêu kiều, sau khi thành công thì nhoẻn miệng cười nhẹ.
...
Được hôm ngày nghỉ cuối tuần nên Thẩm Viên Hân ngủ dậy hơi muộn một chút, khoảng tầm mười giờ thì cô lại nghe thấy tiếng lạch cạch ở bên ngoài phòng ngủ của cô thế là cô cũng tỉnh giấc luôn.
Vừa đi ra là thấy bóng dáng quen thuộc cô bỗng nhoẻn miệng cười không nghĩ nhiều liền chạy đến sau đó nhón chân bịt mắt Dương Nghị lại.
- Đoán xem đây là ai? Hehe...
- Ngoài bảo bối của anh ra thì là ai nữa ta
Anh ta dứt lời rồi dừng động tác nấu ăn lại rồi gỡ tay cô ra quay người đối diện với cô mỉm cười bẹo má cô.
- Có phải em chưa đánh răng rửa mặt đúng không? Thôi em mau vệ sinh di nè, thương thương...
Nhìn đồng ý trên tay thì đã mười giờ sau đó anh ta thúc giục cô đi vệ sinh rồi ăn sáng sau đó cùng nhau đi hẹn hò, trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh thì đúng lúc điện thoại anh ta reo lên.
Trương Quế Châu?
Ánh mắt anh ta trở nên bối rối rồi nhìn qua phòng vệ sinh cuối cùng cũng nghe máy.
- Có chuyện gì?
- Sao anh lại vội vàng rời đi sớm vậy làm người ta hụt hẫng lắm có biết không hả, nhưng mà đêm hôm qua anh rất tuyệt em không nghĩ chủ tịch lại mạnh bạo với người ta như vậy luôn đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.