Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi
Chương 6: Có tính là thổ lộ
Uy Gia
08/01/2024
Khoảng chín giờ tối Thẩm Viên Hân mới có thể trở về chung cư của mình vừa đến trước cửa thì cô lại thấy một người phụ nữ bịt kín mít mặt mà không ngừng ngó nhìn xung quanh làm cô cảm thấy sợ, có phải cô gặp cướp rồi không.
Đang sợ hãi thì người phụ nữ đó bất chợt quay mặt với cô trái tim cô dường như chết đứng sau đó bà ta chạy đến gần cô rồi tháo khăn che mặt ra, cô lúc này mới ngỡ ngàng sau đó là yên tâm hẳn.
- Mẹ! Mẹ đang làm cái gì ở đây vậy hả?
Bà Thẩm kéo tay cô đến gần cửa dường như rất gấp gáp.
- Con mau mở cửa nhanh đi
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Thì con cứ mau mở cửa đi đừng hỏi nhiều làm gì
Thấy bà có vẻ rất hấp tấp vừa lo sợ như đang sợ ai đó sẽ nhìn thấy bà vậy vì bà cứ ngó quanh cô cũng nghe lời bà nên nhanh chóng mở cửa, chưa để cô vào trong thì bà đã nhanh như tia chớp đã vào trong nhà.
Cô thật khó hiểu với hành động lạ này của mẹ mình bình thường có đến gặp cô cũng không như vậy, Thẩm Viên Hân rót cho bà ly nước khoanh tay trước ngực nhìn bà chằm chằm.
- Có phải mẹ đến đây lại xin tiền con nữa đúng không?
Quá thừa biết bà đến đây không đơn giản chỉ để gặp cô chủ yếu là xin tiền của cô, nghe cô nói thế bà Thẩm liền nhảy đành đạch lên phản bác lại.
- Ai nói mẹ đến đây xin tiền của con
Khoé môi cô khẽ giật giật.
- Thế thì là gì? Bình thường mẹ đến đây chủ yếu là để xin tiền của con kia mà
- Nhưng lần này mẹ không đến xin tiền mà đến đây ăn chút cơm, có gì ngon ngon không nấu cho mẹ ăn đi
Thẩm Viên Hân cũng cảm thấy rất bất ngờ mà bất ngờ cũng đúng mà vì bà đến đây không xin tiền đã làm cho cô thấy lạ rồi nhưng cũng thấy nghi hoặc, không lẽ bà ấy đã thay đổi rồi chăng?
- Được thôi, vậy mẹ chờ một chút đi
Sau khi cô rời đi thì bà ngộ nghĩnh đi đến tủ lạnh tìm gì đó ăn được thì ăn rồi đem ra phòng khách còn không quên mở tivi ra xem ngon lành, cô cũng hết nói nên đành mặc kệ vậy bà ấy không xin tiền là may rồi.
- Thức ăn nấu xong rồi mẹ mau ăn đi
Giọng cô vọng ra mà nghe đồ ăn đã chín thế là bà Thẩm nhanh chóng chạy vào trong nhìn đồ ăn trong rất ngon khiến cho bà không ngừng háo hức thế rồi bà cũng yên ổn ngồi ăn, cô thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Bà vừa nhai nhóp nhép vừa nhìn cô lên tiếng nói.
- Con không ăn sao?
- Ăn ở bên ngoài rồi mẹ cứ ăn đi con ra phòng khách làm việc
Nói rồi cô nhanh chóng đi, lôi cái laptop ra làm việc qua một lúc sau thì bà Thẩm cũng đã ăn no và xong bà chuẩn bị ra về thì bị cô gọi lại.
- Mẹ định đi nữa hay sao không ngủ lại một đêm à
- Không được mẹ có việc phải đi
Thẩm Viên Hân khẽ đặt laptop xuống lấy ra một phong bì nhỏ đưa trước mặt bà, bà cũng ngỡ ngàng nhìn phong bì đó.
- Mẹ cầm lấy đi có vẻ như mẹ rất cần đến nó
Bà nhanh chóng nhận lấy rồi mở ra sau đó hai mắt bà trợn tròn nhìn số tiền trong phong bì rồi nhìn qua cô.
- Đây là con cho chứ mẹ không hề xin đó nha
- Ừm là con cho mẹ
- Thế thì mẹ xin nhận, được rồi mẹ đi đây
Bà Thẩm cũng rời khỏi chung cư của cô sau đó, cô ngồi phịch xuống ghế nhìn lại dáng vẻ của mẹ cô thật sự rất đáng thương cô không hiểu rõ về mẹ của cô bà ấy thật kỳ lạ, tuy bà ấy nghiện cờ bạc thường hay xin tiền cô nhưng bà chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô có lần cô khuyên bà nên sống cùng cô nhưng bà lại quyết từ chối, có một lần cô đi làm về có đi ngang qua công viên cô phát hiện bà ấy đang nằm trên ghế ở ngoài công viên sau đó cô đưa bà về chung cư của mình ngủ, thật không ngờ bà chỉ ngủ một đêm rồi lại đi biệt tích nào hết tiền đến báo cô.
...
Vẫn như thường ngày cô đem ly thuốc bổ cho Lục Sở Uyên còn không quên kèm theo kẹo ngọt cho anh, lần này anh cũng đã nghe theo lời cô hơn rồi nên cô cũng yên tâm hơn đỡ phải tốn công dỗ dành anh.
Sau khi đợi anh uống xong cô lập tức dọn dẹp lại nào ngờ Lục Sở Uyên nắm lấy eo cô rồi kéo thẳng cô ngồi gọn lên đùi mình, cô vừa hoảng hốt vừa gượng gạo muốn ngồi dậy nhưng anh kiên định nhấp cô xuống.
Với tình thế này thật khiến cho cô rất khó xử.
- Chủ tịch, anh đừng làm thế không hay một chút nào giữa tôi và anh chỉ là cấp trên và cấp dưới đừng có thể thân mật như thế được không, với lại tôi cũng đã có bạn trai rồi
Lục Sở Uyên vẫn thản nhiên gương mặt nhởn nhơ hết sức gợi đòn hơi nghiêng đầu nhìn vào cô.
- Có bạn trai thì đã làm sao sớm muộn gì cũng chia tay mà thôi, Viên Hân em thừa biết tôi thích em mà
Hai mắt cô mở lớn kinh ngạc, Lục Sở Uyên đang nói cái gì vậy? Anh ta nói thích cô ư? Làm sao thể được, cô với anh khác nhau như mây với bùn còn nữa cô đã là hoa có chủ cô không thể làm chuyện có lỗi với bạn trai của mình.
Thẩm Viên Hân lấy hết bình sinh mà đứng dậy sau đó thẳng thắn nói.
- Tôi không biết chủ tịch đang nói cái gì nữa nhưng tôi sẽ không chia tay với bạn trai của mình, tôi còn có việc xin phép rời đi
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô rời đi khoé môi Lục Sở Uyên nhếch lên một cách thích thú không biết trong đầu anh đang tính toán điều gì nhưng nhìn anh thật sự rất nham hiểm.
Đang sợ hãi thì người phụ nữ đó bất chợt quay mặt với cô trái tim cô dường như chết đứng sau đó bà ta chạy đến gần cô rồi tháo khăn che mặt ra, cô lúc này mới ngỡ ngàng sau đó là yên tâm hẳn.
- Mẹ! Mẹ đang làm cái gì ở đây vậy hả?
Bà Thẩm kéo tay cô đến gần cửa dường như rất gấp gáp.
- Con mau mở cửa nhanh đi
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Thì con cứ mau mở cửa đi đừng hỏi nhiều làm gì
Thấy bà có vẻ rất hấp tấp vừa lo sợ như đang sợ ai đó sẽ nhìn thấy bà vậy vì bà cứ ngó quanh cô cũng nghe lời bà nên nhanh chóng mở cửa, chưa để cô vào trong thì bà đã nhanh như tia chớp đã vào trong nhà.
Cô thật khó hiểu với hành động lạ này của mẹ mình bình thường có đến gặp cô cũng không như vậy, Thẩm Viên Hân rót cho bà ly nước khoanh tay trước ngực nhìn bà chằm chằm.
- Có phải mẹ đến đây lại xin tiền con nữa đúng không?
Quá thừa biết bà đến đây không đơn giản chỉ để gặp cô chủ yếu là xin tiền của cô, nghe cô nói thế bà Thẩm liền nhảy đành đạch lên phản bác lại.
- Ai nói mẹ đến đây xin tiền của con
Khoé môi cô khẽ giật giật.
- Thế thì là gì? Bình thường mẹ đến đây chủ yếu là để xin tiền của con kia mà
- Nhưng lần này mẹ không đến xin tiền mà đến đây ăn chút cơm, có gì ngon ngon không nấu cho mẹ ăn đi
Thẩm Viên Hân cũng cảm thấy rất bất ngờ mà bất ngờ cũng đúng mà vì bà đến đây không xin tiền đã làm cho cô thấy lạ rồi nhưng cũng thấy nghi hoặc, không lẽ bà ấy đã thay đổi rồi chăng?
- Được thôi, vậy mẹ chờ một chút đi
Sau khi cô rời đi thì bà ngộ nghĩnh đi đến tủ lạnh tìm gì đó ăn được thì ăn rồi đem ra phòng khách còn không quên mở tivi ra xem ngon lành, cô cũng hết nói nên đành mặc kệ vậy bà ấy không xin tiền là may rồi.
- Thức ăn nấu xong rồi mẹ mau ăn đi
Giọng cô vọng ra mà nghe đồ ăn đã chín thế là bà Thẩm nhanh chóng chạy vào trong nhìn đồ ăn trong rất ngon khiến cho bà không ngừng háo hức thế rồi bà cũng yên ổn ngồi ăn, cô thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Bà vừa nhai nhóp nhép vừa nhìn cô lên tiếng nói.
- Con không ăn sao?
- Ăn ở bên ngoài rồi mẹ cứ ăn đi con ra phòng khách làm việc
Nói rồi cô nhanh chóng đi, lôi cái laptop ra làm việc qua một lúc sau thì bà Thẩm cũng đã ăn no và xong bà chuẩn bị ra về thì bị cô gọi lại.
- Mẹ định đi nữa hay sao không ngủ lại một đêm à
- Không được mẹ có việc phải đi
Thẩm Viên Hân khẽ đặt laptop xuống lấy ra một phong bì nhỏ đưa trước mặt bà, bà cũng ngỡ ngàng nhìn phong bì đó.
- Mẹ cầm lấy đi có vẻ như mẹ rất cần đến nó
Bà nhanh chóng nhận lấy rồi mở ra sau đó hai mắt bà trợn tròn nhìn số tiền trong phong bì rồi nhìn qua cô.
- Đây là con cho chứ mẹ không hề xin đó nha
- Ừm là con cho mẹ
- Thế thì mẹ xin nhận, được rồi mẹ đi đây
Bà Thẩm cũng rời khỏi chung cư của cô sau đó, cô ngồi phịch xuống ghế nhìn lại dáng vẻ của mẹ cô thật sự rất đáng thương cô không hiểu rõ về mẹ của cô bà ấy thật kỳ lạ, tuy bà ấy nghiện cờ bạc thường hay xin tiền cô nhưng bà chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô có lần cô khuyên bà nên sống cùng cô nhưng bà lại quyết từ chối, có một lần cô đi làm về có đi ngang qua công viên cô phát hiện bà ấy đang nằm trên ghế ở ngoài công viên sau đó cô đưa bà về chung cư của mình ngủ, thật không ngờ bà chỉ ngủ một đêm rồi lại đi biệt tích nào hết tiền đến báo cô.
...
Vẫn như thường ngày cô đem ly thuốc bổ cho Lục Sở Uyên còn không quên kèm theo kẹo ngọt cho anh, lần này anh cũng đã nghe theo lời cô hơn rồi nên cô cũng yên tâm hơn đỡ phải tốn công dỗ dành anh.
Sau khi đợi anh uống xong cô lập tức dọn dẹp lại nào ngờ Lục Sở Uyên nắm lấy eo cô rồi kéo thẳng cô ngồi gọn lên đùi mình, cô vừa hoảng hốt vừa gượng gạo muốn ngồi dậy nhưng anh kiên định nhấp cô xuống.
Với tình thế này thật khiến cho cô rất khó xử.
- Chủ tịch, anh đừng làm thế không hay một chút nào giữa tôi và anh chỉ là cấp trên và cấp dưới đừng có thể thân mật như thế được không, với lại tôi cũng đã có bạn trai rồi
Lục Sở Uyên vẫn thản nhiên gương mặt nhởn nhơ hết sức gợi đòn hơi nghiêng đầu nhìn vào cô.
- Có bạn trai thì đã làm sao sớm muộn gì cũng chia tay mà thôi, Viên Hân em thừa biết tôi thích em mà
Hai mắt cô mở lớn kinh ngạc, Lục Sở Uyên đang nói cái gì vậy? Anh ta nói thích cô ư? Làm sao thể được, cô với anh khác nhau như mây với bùn còn nữa cô đã là hoa có chủ cô không thể làm chuyện có lỗi với bạn trai của mình.
Thẩm Viên Hân lấy hết bình sinh mà đứng dậy sau đó thẳng thắn nói.
- Tôi không biết chủ tịch đang nói cái gì nữa nhưng tôi sẽ không chia tay với bạn trai của mình, tôi còn có việc xin phép rời đi
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô rời đi khoé môi Lục Sở Uyên nhếch lên một cách thích thú không biết trong đầu anh đang tính toán điều gì nhưng nhìn anh thật sự rất nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.