Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi
Chương 11: Cõng em
Uy Gia
08/01/2024
Ngồi trên xe Thẩm Viên Hân vẫn chưa hết bàng hoàng mà quay sang nhìn Lục Sở Uyên định thắc mắc hỏi thì hình như anh biết cô muốn hỏi gì nên lên tiếng.
- Tôi thừa biết cô rất thông minh nên những gì tôi nói lúc nãy cô đã ghi nhớ rồi đúng không, vậy nên đừng thắc mắc điều gì nữa
Thẩm Viên Hân cũng ậm ờ không nói gì nữa, bọn họ chạy xe có đi ngang quầy bán bánh bao chiên bên lề đường Lục Sở Uyên bỗng dưng lên tiếng.
- A Cửu dừng xe lại
Sau đó anh quay sang nhìn cô rồi nói.
- Cô đi mua bánh bao chiên cho tôi đi
- Sao ạ?....À được rồi tôi biết rồi chủ tịch đợi tôi một chút
Thẩm Viên Hân không ngờ anh lại bắt cô đi mua bánh bao chiên nhưng vì nghĩ là cấp dưới của anh nên việc này cô phải làm, mà mua được bánh bao chiên cô phải băng qua đường cũng may đường hoang vắng không có nhiều xe qua lại nên cô cũng dễ dàng đi qua.
Nhưng không ai ngờ đến có một chiếc xe mô tô chạy rất nhanh Thẩm Viên Hân há hốc mồm phát hoảng nhưng cô đủ lý trí mà né tránh được nhưng vì đi giày cao gót nên cô bất cẩn trẹo chân.
- Đauuu quá...ui
Lục Sở Uyên không suy nghĩ nhiều liền chạy đến bên cô cũng không nói tiếng nào mà cẩn thận cầm chân cô kiểm tra, hành động nhẹ nhàng này của anh làm cô có chút ngỡ ngàng khiến cho cô nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
- Cô không sao chứ? Đau lắm không?
- Ờm...à tôi không sao chỉ là hình như chân của tôi bị trẹo rồi
Bỗng dưng anh quay lưng với cô rồi lên tiếng nói làm cô kinh ngạc đến há miệng.
- Cô leo lên đây tôi cõng cô
- Không...không cần đâu thưa chủ tịch...tôi vẫn có thể đi được
Nghĩ sao vậy, Lục Sở Uyên đường đường là một chủ tịch cao thượng làm sao lại đi cõng một thư ký bình thường như cô, dù cô từ chối nhưng anh lại ra lệnh cho cô.
- Đây là lệnh, cô muốn cãi?
- Tôi không dám...nhưng mà chủ tịch đừng làm cho tôi phải khó xử được không? Anh cao quý như vậy lại đi cõng người như tôi
Lục Sở Uyên vẫn quay lưng chờ đợi cô leo lên lưng mình nên rất kiên nhẫn.
- Nói lại lần nữa cô có leo không?
Cô thật sự không còn cách nào khác chỉ đành cắn răng mà leo lên lưng anh, tâm trạng của cô bắt đầu rối rắm lên. Bên kia, một người đàn ông tên A Đậu ngồi kế bên A Cửu rất kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này.
- Chuyện gì vậy? Tôi có hoa mắt không vậy chủ nhân đang cõng một nữ nhân lại còn là thư ký Thẩm?
A Cửu vỗ vào vai hắn ta với gương mặt ngáo ngơ kiểu này chuyện này đối với hắn hết sức bình thường và quá quen thuộc.
- Hầy, đáng thương cho cậu không biết chuyện gì à mà cậu tốt nhất đừng nên biết thì vẫn tốt hơn
A Đậu cứ như người ngốc vậy chẳng hiểu chuyện gì nữa, hắn ta khẽ nghiêng đầu nhìn A Cửu với vẻ mặt như một thằng khờ vậy, trông ngốc nghếch quá.
- Tại sao chứ? Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái rắm gì nữa, nhưng chủ nhân chúng ta chịu cõng phụ nữ đấy chuyện hết sức không bình thường rồi...
A Cửu chỉ khoanh tay thở dài ngán ngẩm.
- Gì chứ cõng "thế giới của mình" thì chủ nhân ước còn không được ấy chứ
Thật tình A Đậu này không hiểu chuyện gì, chỉ đến khi Lục Sở Uyên đi đến.
- Đến bệnh viện
- Đã rõ thưa chủ nhân
Thẩm Viên Hân định mở miệng nói không cần nhưng nhận lại ánh mắt sắc lạnh của anh thế là cô cũng ngồi im lặng không hó hé điều gì nữa, chuyện anh cõng cô cũng đã làm cho cô rất bồi hồi lắm rồ.
...
Bởi vì cô bị trẹo chân không thể đi lại nhiều thế là cô phải xin nghỉ hai ngày nhưng Lục Sở Uyên lại một mực cho cô nghỉ một tuần để tịnh dưỡng chân cho khỏe chắc, cô thật sự không thể không thiếu công việc được một ngày không làm việc cứ giống như đang bị tra tấn cô vậy, có điều cô không thể cãi lệnh của anh.
Dương Nghị cũng hay tin nên lật đật muốn đến thăm cô nào ngờ anh ta đang bị một vật cản trở làm anh ta đau đầu.
- Không đi có được không hãy ở lại với em một chút nữa đi mà, em vẫn muốn hơi ấm của anh vào buổi sáng
- Em có thôi đi không hả, bây giờ cô ấy đang bị thương tôi nhất định phải đến gặp cô ấy
Dứt lời anh ta đi xuống giường nhặt lại quần áo rơi xuống sàn nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm, lúc đi ra thì anh ta đã chỉnh tề quần áo gọn gàng.
- Em đến công ty trước đi tôi có thể đến trễ một chút
Dương Nghị dứt khoát rời khỏi chung cư của Trương Quế Châu, chỉ mất khoảng năm phút thì anh ta đã đến phòng của cô đơn giản là Trương Quế Châu cũng ở cùng một chung cư với cô, nhưng đâu biết điều là sự sắp xếp mà ra hết.
- Ủa sao anh không đến công ty mà lại đến đây làm gì thế em thật sự không sao hết chỉ bị trẹo chân nhẹ thôi mà
- Nhưng anh thật sự không yên tâm, gặp được em anh mới có thể yên tâm được
Thẩm Viên Hân rất ấm lòng khi nghe được những lời này.
- Giờ em thật sự không sao rồi chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là có thể khỏe, anh nên đến công ty đi
Bất ngờ thay Trương Quế Châu uyển chuyển đi vào vì cửa không khóa, cô ta nở nụ nhẹ nhàng rồi nói.
- Chủ tịch à, một chút nữa sẽ có cuộc họp quan trọng anh không thể đến trễ được
- Tôi thừa biết cô rất thông minh nên những gì tôi nói lúc nãy cô đã ghi nhớ rồi đúng không, vậy nên đừng thắc mắc điều gì nữa
Thẩm Viên Hân cũng ậm ờ không nói gì nữa, bọn họ chạy xe có đi ngang quầy bán bánh bao chiên bên lề đường Lục Sở Uyên bỗng dưng lên tiếng.
- A Cửu dừng xe lại
Sau đó anh quay sang nhìn cô rồi nói.
- Cô đi mua bánh bao chiên cho tôi đi
- Sao ạ?....À được rồi tôi biết rồi chủ tịch đợi tôi một chút
Thẩm Viên Hân không ngờ anh lại bắt cô đi mua bánh bao chiên nhưng vì nghĩ là cấp dưới của anh nên việc này cô phải làm, mà mua được bánh bao chiên cô phải băng qua đường cũng may đường hoang vắng không có nhiều xe qua lại nên cô cũng dễ dàng đi qua.
Nhưng không ai ngờ đến có một chiếc xe mô tô chạy rất nhanh Thẩm Viên Hân há hốc mồm phát hoảng nhưng cô đủ lý trí mà né tránh được nhưng vì đi giày cao gót nên cô bất cẩn trẹo chân.
- Đauuu quá...ui
Lục Sở Uyên không suy nghĩ nhiều liền chạy đến bên cô cũng không nói tiếng nào mà cẩn thận cầm chân cô kiểm tra, hành động nhẹ nhàng này của anh làm cô có chút ngỡ ngàng khiến cho cô nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
- Cô không sao chứ? Đau lắm không?
- Ờm...à tôi không sao chỉ là hình như chân của tôi bị trẹo rồi
Bỗng dưng anh quay lưng với cô rồi lên tiếng nói làm cô kinh ngạc đến há miệng.
- Cô leo lên đây tôi cõng cô
- Không...không cần đâu thưa chủ tịch...tôi vẫn có thể đi được
Nghĩ sao vậy, Lục Sở Uyên đường đường là một chủ tịch cao thượng làm sao lại đi cõng một thư ký bình thường như cô, dù cô từ chối nhưng anh lại ra lệnh cho cô.
- Đây là lệnh, cô muốn cãi?
- Tôi không dám...nhưng mà chủ tịch đừng làm cho tôi phải khó xử được không? Anh cao quý như vậy lại đi cõng người như tôi
Lục Sở Uyên vẫn quay lưng chờ đợi cô leo lên lưng mình nên rất kiên nhẫn.
- Nói lại lần nữa cô có leo không?
Cô thật sự không còn cách nào khác chỉ đành cắn răng mà leo lên lưng anh, tâm trạng của cô bắt đầu rối rắm lên. Bên kia, một người đàn ông tên A Đậu ngồi kế bên A Cửu rất kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này.
- Chuyện gì vậy? Tôi có hoa mắt không vậy chủ nhân đang cõng một nữ nhân lại còn là thư ký Thẩm?
A Cửu vỗ vào vai hắn ta với gương mặt ngáo ngơ kiểu này chuyện này đối với hắn hết sức bình thường và quá quen thuộc.
- Hầy, đáng thương cho cậu không biết chuyện gì à mà cậu tốt nhất đừng nên biết thì vẫn tốt hơn
A Đậu cứ như người ngốc vậy chẳng hiểu chuyện gì nữa, hắn ta khẽ nghiêng đầu nhìn A Cửu với vẻ mặt như một thằng khờ vậy, trông ngốc nghếch quá.
- Tại sao chứ? Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái rắm gì nữa, nhưng chủ nhân chúng ta chịu cõng phụ nữ đấy chuyện hết sức không bình thường rồi...
A Cửu chỉ khoanh tay thở dài ngán ngẩm.
- Gì chứ cõng "thế giới của mình" thì chủ nhân ước còn không được ấy chứ
Thật tình A Đậu này không hiểu chuyện gì, chỉ đến khi Lục Sở Uyên đi đến.
- Đến bệnh viện
- Đã rõ thưa chủ nhân
Thẩm Viên Hân định mở miệng nói không cần nhưng nhận lại ánh mắt sắc lạnh của anh thế là cô cũng ngồi im lặng không hó hé điều gì nữa, chuyện anh cõng cô cũng đã làm cho cô rất bồi hồi lắm rồ.
...
Bởi vì cô bị trẹo chân không thể đi lại nhiều thế là cô phải xin nghỉ hai ngày nhưng Lục Sở Uyên lại một mực cho cô nghỉ một tuần để tịnh dưỡng chân cho khỏe chắc, cô thật sự không thể không thiếu công việc được một ngày không làm việc cứ giống như đang bị tra tấn cô vậy, có điều cô không thể cãi lệnh của anh.
Dương Nghị cũng hay tin nên lật đật muốn đến thăm cô nào ngờ anh ta đang bị một vật cản trở làm anh ta đau đầu.
- Không đi có được không hãy ở lại với em một chút nữa đi mà, em vẫn muốn hơi ấm của anh vào buổi sáng
- Em có thôi đi không hả, bây giờ cô ấy đang bị thương tôi nhất định phải đến gặp cô ấy
Dứt lời anh ta đi xuống giường nhặt lại quần áo rơi xuống sàn nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm, lúc đi ra thì anh ta đã chỉnh tề quần áo gọn gàng.
- Em đến công ty trước đi tôi có thể đến trễ một chút
Dương Nghị dứt khoát rời khỏi chung cư của Trương Quế Châu, chỉ mất khoảng năm phút thì anh ta đã đến phòng của cô đơn giản là Trương Quế Châu cũng ở cùng một chung cư với cô, nhưng đâu biết điều là sự sắp xếp mà ra hết.
- Ủa sao anh không đến công ty mà lại đến đây làm gì thế em thật sự không sao hết chỉ bị trẹo chân nhẹ thôi mà
- Nhưng anh thật sự không yên tâm, gặp được em anh mới có thể yên tâm được
Thẩm Viên Hân rất ấm lòng khi nghe được những lời này.
- Giờ em thật sự không sao rồi chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là có thể khỏe, anh nên đến công ty đi
Bất ngờ thay Trương Quế Châu uyển chuyển đi vào vì cửa không khóa, cô ta nở nụ nhẹ nhàng rồi nói.
- Chủ tịch à, một chút nữa sẽ có cuộc họp quan trọng anh không thể đến trễ được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.