Chương 88: Phiên ngoại 6
Lâm Thất Niên
21/11/2021
Chú thích: Thế giới quan của thế giới song song là ba Tống mất sớm (đứng dậy, tung hoa), mẹ Tống dẫn Tống Yếm quay về Nam Vụ, dọn đến hẻm Tại
Tửu, sống bên cạnh nhà của ba Hạ mẹ Hạ.
Năm Hạ Chi Dã lên năm, sát vách có một cô rất đẹp và em gái nhỏ rất xinh chuyển đến.
Mặc dù em gái này có chút không giống với những em gái khác, không thắt bím tóc cũng chẳng mặc váy nhỏ, nhưng Hạ Chi Dã vẫn biết đó chính là em gái.
Bởi vì mẹ có nói nhóc, những đứa trẻ sạch sẽ xinh đẹp điềm đạm nho nhã gần như đều là em gái, chỉ có mấy đứa bé suốt ngày trèo lên mò xuống khiến cho cả người dơ dáy giống cậu nhóc mới là em trai.
Mà em gái này còn sạch sẽ xinh đẹp văn nhã hơn tất cả những bé gái mà trước kia nhóc từng gặp nữa, mái tóc đen nhánh mềm mại, ngoan ngoãn rũ xuống phủ đuôi lông mày, vừa vặn lộ ra cặp mắt xinh đẹp vừa to vừa đen.
Mặt nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, làn da cực kỳ trắng mịn, thoạt nhìn rất mềm mượt, tựa như món blancmange mà mẹ cho cậu nhóc ăn lúc trưa, mỗi lần nhìn thấy nó nhóc đều cực kỳ muốn dùng tay chọt chọt.
Áo len màu gạo trắng cũng sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất, cổ áo lông tơ mềm mềm dán vào hai má của bé, vừa nhìn đã khiến người khác cực kỳ ưa thích.
Cho nên Hạ Chi Dã ghé vào đầu tường vụng trộm nhìn lén, rồi hạ quyết tâm rằng sau này mỗi lần chơi nhà chòi đều phải đề em gái này làm bà xã của mình.
Bởi vì Hạ Chi Dã là bé trai đẹp nhất trong khu nhà trẻ Tiểu Quế Hoa, cho nên mỗi lần mấy bé gái khác chơi nhà chòi đều thích tìm cậu nhóc đóng vai ba, còn mình thì đóng vai mẹ. Thế nhưng Hạ Chi Dã là một cậu bé rất cool ngầu, chỉ thích xe đua, khủng long và siêu nhân điện quang, không thích mặc tạp dề chơi nhà chòi.
Nhưng nếu như là em gái này diễn vai mẹ, vậy Hạ Chi Dã cảm thấy cũng không phải không thể miễn cưỡng đóng vai ba một chặp.
Thế nhưng cậu nhóc không biết mình có nên rủ em gái nhỏ đi chơi không nữa.
Bởi vì bầu không khí trong nhà của em gái rất kỳ lạ, chỉ có mẹ và con gái, không có ba.
Cô xinh đẹp cũng chẳng thường xuyên cười nói như mẹ của cậu nhóc, mà là lẳng lặng ngồi trong sân nhìn về phái bầu trời xa xôi, giống như là gặp chuyện gì đấy không vui.
Em gái xinh đẹp cũng không nói chuyện, chỉ bưng một cuốn sách dành cho trẻ em yên lặng ngồi trên bậc thang trước phòng, khẽ mím khóe môi, ôn hòa không tưởng nổi.
Hạ Chi Dã biết, trẻ con như thế này chính là loại con nít được các chị gái trong nhà trẻ thích nhất.
Nhưng mà cậu nhóc thấy như vậy lại không ổn.
Tại vì cậu nhóc cảm thấy bộ dạng của cô xinh đẹp và em gái nhỏ trông rất u buồn.
Khi đó Hạ Chi Dã vốn dĩ chưa biết đến từ u buồn, nhưng lại giống như là đã hiểu nghĩa của nó.
Thế là cậu nhóc cưỡi trên vai ba mình, nằm sấp trên tường, hai cái móng vuốt chống đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, buồn rầu nhìn em gái nhỏ xinh đẹp bên nhà hàng xóm, nhìn hồi lâu cũng chẳng chịu xuống.
Sau đó bị mẹ cho cậu nhóc và ba mỗi người một quyền vào ngay phần ót: "Xúm lại đây nhín lén cái gì đó, muốn bị đánh có đúng không."
Ba cậu nhóc vội vàng buông con trai ra, quay người nghiêm nghị, không chút do dự bán con trai: "Báo cáo thủ trưởng, anh tuyệt đối không có ý này, là Hạ Chi Dã nhất định phải nhìn lén bạn nhỏ mới chuyển đến ở nhà bên cạnh, anh khuyên rồi nhưng cũng không khuyên nổi, vậy nên có chút bất đắc dĩ. Nếu như em muốn trường phạt, mời em hãy chỉ trừng phạt một mình Hạ Chi Dã, không được tổn thương người vô tội."
Hạ Chi Dã gần năm tuổi ngẩng đầu: "?"
Ba ruột khắp thiên hạ đều không có mặt mũi như thế này sao?
Mẹ cậu bé lập tức cho ba một cái liếc mắt: "Tiền đồ."
Sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Chi Dã, dịu dàng nói: "Hạ Hạ đang nhìn cái gì vậy?"
Hạ Chi Dã rất thành thật: "Con đang nhìn cô xinh đẹp và bạn nhỏ ở nhà bên cạnh, hình như bọn họ không được vui."
Mẹ Hạ cũng không ngờ rằng Hạ Chi Dã còn nhỏ mà đã có năng lực nhận biết cảm xúc nhạy bén như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa yêu thích, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Hạ Chi Dã, giọng nói dịu dàng chậm rãi: "Ba của bạn nhỏ nhà hàng xóm phải đến một nơi xa ơi là xa, không thể trở về bên cạnh bạn ấy nữa, vậy nên bạn ấy và mẹ mới không vui đấy."
"Nhưng mà con không hy vọng rằng bọn họ không vui."
Hạ Chi Dã chớp chớp mắt, nói ra ý nghĩ đơn thuần nhất trong lòng.
Mẹ Hạ lại hỏi cậu bé: "Nếu như vậy thì Hạ Hạ của chúng ta phải làm sao đây ta."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu qua, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp: "Hẳn là con nên đưa kẹo sô cô la mà con thích ăn nhất cho em ấy."
Bởi vì lo lắng Hạ Chi Dã sẽ bị sâu răng, mẹ Hạ đã rất chú ý đến việc khống chế lượng đồ ngọt của Hạ Chi Dã từ khi còn nhỏ. Thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Hạ Chi Dã chính là được mẹ Hạ cho phép ăn thêm một viên sô cô la.
Vậy nên cậu nhóc mới nghĩ rằng nếu như mình đưa sô cô la mình thích ăn nhất cho em gái nhỏ, vậy em ấy nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Tư duy của con nít luôn luôn đơn thuần và trực tiếp như vậy.
Mẹ Hạ cảm thấy đây là một chuyện tốt, nếu như học được cách chia sẻ và giúp đỡ, những đứa bé như thế này lớn lên nhất định sẽ rất biết cách làm sao để chăm sóc người khác, thế là mỉm cười giúp cậu bé sửa sang lại áo len sợi: "Được, vậy con đi lấy hộp sô cô la mà ba mới mua cho con ra đây, mẹ dẫn con đi tặng cho bạn nhỏ kia nhé, có được không?"
"Vâng ạ!"
Hạ Chi Dã đáp lời không chút do dự, bởi vì nếu như thế này thì cậu nhóc có thể danh chính ngôn thuận mời em gái nhỏ cùng chơi nhà chòi với mình rồi.
Nhưng mà em gái nhỏ này quả nhiên không giống với tất cả những em gái khác mà cậu nhóc quen biết.
Khi cậu bé cầm một hộp sô cô la thoạt nhìn là biết ăn cực kỳ ngon đi đến trước mặt em gái nhỏ, đưa cho bé rồi rồi giòn giã giới thiệu: "Xin chào, anh tên là Hạ Chi Dã, anh mời em ăn sô cô la nè, em có thể làm bạn với anh được không?", em gái nhỏ chỉ nhìn hắn một cái, sau đó từ trọng giọng nói dễ thương bập bẹ ném ra hai chữ không muốn, rồi cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách cho trẻ em.
Cũng chẳng hề thân thiện.
Nhưng Hạ Chi Dã trời sinh mê người đẹp cũng chẳng chút để ý, chỉ ôm hộp sô cô la đứng im tại chỗ, nhìn em gái nhỏ đang khẽ cúi đầu, nghĩ thầm:
Giọng nói của em ấy dễ thương ghê, mềm mềm, giống kẹo sữa bò.
Khuôn mặt của em ấy thật là trắng, núng nính, giống blancmange.
Em ấy đáng yêu thật á.
Mà cô xinh đẹp đứng bên cạnh lại thì thầm khiển trách em gái một câu: "Tống Yếm, không thể không lễ phép như vậy được, bình thường mẹ dạy con như thế nào, con quên rồi sao."
Sau đó ngẩng đầu có chút áy náy cười nói với cậu bé và mẹ Hạ: "Thật có lỗi, bởi vì lúc trước thân thể của tôi không được khỏe cho lắm, tính tình ba của tiểu Yếm cũng có hơi không tốt, cho nên không chăm sóc nó chu toàn, tính cách có hơi hướng nội, hai người đừng để ý nhé."
Mẹ Hạ cười vừa dịu dàng vừa hào phóng: "Yên tâm đi, không đâu, con nít sợ người lạ là bình thường, mà đứa nhỏ nhà chúng tôi từ bé đã không cần mặt mũi, bạn nhỏ nhà chị vừa nhìn đã biết là không thể nào chịu được sự quấy rầy của nó đâu."
Quả nhiên vừa dứt lời, Hạ Chi Dã đã ngồi xổm xuống, đặt hộp sô cô la dưới đất, mở nắp, lấy một viên được đóng gói đẹp nhất, sau khi lột ra bèn đưa đến trước mặt Tống Yếm: "Thật sự ăn rất ngon á, em nếm thử đi."
Sô cô la sữa bò trắng trắng nằm trên giấy bạc, ẩn ẩn tản ra mùi hương ngọt ngào, rất có sức hấp dẫn đối với tất cả con non của nhân loại.
Nhưng mà bạn nhỏ Tống Yếm rất ngầu, chỉ trưng ra khuôn mặt nhỏ phụng phịu, vừa cute vừa cool nói lời từ chối: "Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
...
Mỗi lần Hạ Chi Dã nói ăn đi mà, sô cô la cũng sẽ tiến về phía trước một chút, đưa đẩy mấy lần, sô ca la đã dán vào bên miệng của Tống Yếm, Tống Yếm cuối cùng cũng tức giận: "Cậu làm gì mà cứ muốn tớ ăn mãi thế!"
Hạ Chi Dã nghiêng đầu một cái: "Bởi vì em không vui đó."
...
Quả thật là không vui.
Nhưng toàn bộ người lớn đều cảm thấy cậu bé không khóc không quậy, ngoan ngoãn hơn nhiều so với những bạn nhỏ khác, cho nên đến tận bây giờ cũng chẳng có ai từng hỏi xem có phải là cậu bé không vui hay không.
Nhưng cậu bé thật sự không được vui.
Bạn nhỏ Tống Yếm trầm mặc.
Mấp máy môi, nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Vậy tớ ăn cái này xong là sẽ vui vẻ ngay ư."
"Đương nhiên rồi."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu, nhìn Tống Yếm, cong cong cặp mắt xinh đẹp lớn lên sẽ mê hoặc không ít thiếu nam thiếu nữ, cười vừa thuần túy vừa ngây thơ.
Thoạt nhìn giống như thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Bạn nhỏ Tống Yếm nhìn thấy mà có chút ngây ngốc.
Sau đó khẽ mím môi, giơ tay cầm lấy viên sô cô la kia lên, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hương vị mềm mại và ngọt ngào từng chút từng chút lan tỏa trên vị giác, rất nhanh đã tràn đầy toàn bộ đầu lưỡi.
Phát giác được biến hóa trong biểu hiện của cậu bé, ý cười trên khuôn mặt của Hạ Chi Dã càng thêm rõ ràng: "Có phải là rất ngọt có đúng không."
Tống Yếm cúi đầu nhìn cặp mặt cong cong mang ý cười của anh trai dáng dấp xinh đẹp và cao hơn cậu bé một chút kia, nhếch môi nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Chi Dã lập tức tươi cười càng thêm xán lạn: "Vậy sau này ngày nào anh cũng tặng cho em ăn nhé, có được không?"
Tống Yếm nghiêng đầu nhìn mẹ, sau khi trông thấy vẻ mặt tươi cười cho phép của mẹ mới chậm rãi gật đầu: "Được."
"Vậy sau này ngày nào chúng ta cũng cùng nhau đi nhà trẻ nhé, có được không?"
"Được."
"Vậy sau này anh lấy đồ chơi ra rồi cả hai chúng ta cùng nhau chơi chung nhé, có được không?"
"Được."
"Vậy sau này anh bảo vệ em nhé, có được không?"
"?"
"Vậy sau này em gọi anh là anh trai nhé, có được không?"
"?"
"Anh gọi em là gì đây, Tống Tống, hay là Yếm Yếm? Tống Tống đi, Tống Tống êm tai, còn em cứ gọi anh là Hạ Hạ, được chứ?"
...
"Ngày mai là đêm Giáng Sinh, sinh nhật của anh á, em đến ăn sinh nhật của anh nhé, có được không?"
...
Nhìn thấy tiểu Tống Yếm đã bị một loạt thao tác quen thuộc của con trai mình hỏi đến độ ngơ ngác, mẹ Hạ vội vàng chặn ngang xách Hạ Chi Dã trở về, cười cười nói xin lỗi với mẹ Tống: "Đứa con trai này của tôi là vậy đấy, giống ba nó, tự nhiên quá mức, da mặt dày."
Mẹ Tống nhìn Tống Yếm từ trước đến giờ đều an tĩnh hiểu chuyện làm bộ như một người lớn bầu bạn với mình, sờ đầu của cậu bé, cười dịu dàng: "Vậy thì vừa lúc bù trừ với tiểu Yếm nhà chúng tôi, đứa nhỏ này chậm nhiêt da mặt mỏng, sau này hai đứa trẻ có thể chơi chung với nhau nhiều hơn thì không còn gì bằng."
Mẹ Hạ cười đáp: "Chị nói đúng, dù sao bên trong con hẻm này chỉ có hai nhà chúng ta có con nít, lại ở sát vách nhau, lại cùng học chung một nhà trẻ, sau này cứ lui tới nhiều hơn, coi như tìm bạn cho tụi nhỏ."
Thế là trước ngày sinh nhật năm tuổi của Hạ Chi Dã, dưới sự ủng hộ của phụ huynh hai bên, Hạ Chi Dã bắt đầu mãnh liệt theo đuổi em gái sát vách.
Chẳng hạn như mỗi sáng trước khi đi nhà trẻ nhất định phải sớm xuất hiện trên bàn ăn của nhà hàng xóm.
Bởi vì mẹ Hạ nấu cơm thất sự nguy hiểm đến mức có một phong cách riêng, mà mẹ Tống nấu cơm cũng chỉ ngon ở mức vừa phải, cho nên cân nhắc đến việc bản thân có thể sớm cao lớn hơn một chút, Hạ Chi Dã lựa chọn mỗi ngày đều sẽ qua nhà sát vách ăn chực, thuận tiện còn gọi em gái rời giường.
Mới đầu chỉ là miệng kêu rời giường.
Sau này bắt đầu ra vẻ dỗ dành dụ dỗ các loại.
Cuối cùng Hạ Chi Dã cũng học được cách đánh răng rửa mặt cho một đứa bé thích ngủ nướng trên giường không chịu mở mắt.
Mặc dù bản thân cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ.
Thậm chí rất nhiều năm về sau, Tống Yếm đã trở thành tổng giám đốc của một công ty khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, nhưng mỗi buổi sáng vẫn phải cần Hạ Chi Dã dỗ dành gọi rời giường.
Chẳng hạn như mỗi ngày trên đường cùng nhau đến trường tan học, cậu bé nhất định sẽ chăm chút dắt tay nhỏ của em gái, khẩn thiết đến nỗi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Bởi vì người lớn đã từng nói đám bắt cóc tống tiền khốn nạn thích nhất những đứa bé đáng yêu xinh đẹp, em gái đáng yêu và xinh đẹp như thế, còn là vợ tương lai của cậu nhóc nữa, nhất định không thể bị người khác đoạt mất.
Đến nỗi rất nhiều rất nhiều năm sau này, Tống Yếm vẫn không có thói quen nhìn đèn xanh đèn đỏ lúc băng qua đường, bởi vì dù sao cứ đi theo Hạ Chi Dã là được rồi.
Và chẳng hạn như mỗi lần trong vườn trẻ xúm lại chơi nhà chòi, Hạ Chi Dã luôn muốn Tống Yếm diễn vai mẹ.
Nhưng chưa hề thành công.
Mỗi lần Hạ Chi Dã đưa ra yêu cầu, Tống Yếm kiểu gì cũng sẽ trưng ra vẻ mặt phụng phịu, lạnh lùng đáp: "Không muốn."
Ba đã từng nói, nhất định không thể bắt buộc con gái làm bất cứ việc gì mà họ không muốn làm.
Thế là lần nào Hạ Chi Dã cũng vô cùng tủi thân ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi lần tiếp theo nhắc lại yêu cầu nhưng vẫn bị từ chối, nhắc lại yêu cầu, vẫn bị từ chối, sau rất nhiều lần như thế, có một ngày Hạ Chi Dã đột nhiên không tới gọi Tống Yếm thức dậy nữa, lúc ở nhà trẻ cũng không đến tìm Tống Yếm nói chuyện thầm thì, buổi tối tan học về nhà cũng chẳng thèm dắt tay Tống Yếm, Tống Yếm cuối cùng mới cảm thấy không vui: "Có phải là anh không thích em nữa đúng không."
Hạ Chi Dã quay đầu lại, cứng rắn phun ra hai chữ: "Không có."
"Vậy thì tại sao anh lại không dắt tay em."
"Tại vì tối qua anh xem tivi với mẹ, trên tivi nói nếu như một người không thích một người nào đó, vậy thì người kia không nên cứ mãi dây dưa, ba anh bảo cái này gọi là phong độ thân sĩ. Anh là đàn ông đàn ang, anh phải có phong độ thân sĩ."
Hai cậu nhóc còn chưa cao qua chân người lớn đứng ở đầu ngõ, một người mím môi, một người tức giận, vẻ mặt của người này còn nghiêm túc hơn người kia.
Hai tay Tống Yếm móc lấy dây đeo của chiếc cặp nhỏ, thở phì phì nói: "Em đâu có không thích anh."
"Nhưng mà em cũng đâu có chịu diễn vai mẹ."
Hạ Chi Dã rất tủi thân.
Tống Yếm rất tức giận: "Em không thể diễn vai mẹ được!"
"Tại sao em lại không thể diễn vai mẹ!"
"Mẹ là vợ của ba!"
"Nếu thế thì có nghĩa là em không thích anh rồi!"
Tống Yếm còn chưa được năm tuổi vốn dĩ không thể hiểu được logic của Hạ Chi Dã đã năm tuổi rưỡi, cả giận nói: "Sao anh lại không thèm nói lý thế chứ!"
"Anh đâu có không thèm nói lý chứ, ba anh nói là nếu người anh thích cũng thích anh, vậy người đó sẽ phải làm vợ của anh. Em không muốn làm vợ của anh thì có nghĩa là do em không thích anh." Hạ Chi Dã càng nói càng uất ức.
Tống Yếm lại cảm thấy không thể nói chuyện rõ ràng được với người kia: "Không phải là em không thích anh, chỉ là em không thể làm vợ của anh được!"
"Vậy thì chính là do em không thích anh!"
"Anh chẳng chịu nói lý gì cả, em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!"
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã nhất định là cố ý chọc cho mình tức giận, nếu không thì tại sao một hai phải bắt một đứa con trai như cậu bé phải diễn vai mẹ, vậy nên cậu bé giận thật, không bao giờ muốn để ý tới Hạ Chi Dã nữa, một mình đeo cặp sách thở phì phì đi về nhà.
Vốn dĩ cậu bé cho rằng lần cãi nhau này sẽ kết thúc bằng việc Hạ Chi Dã cầm sô cô la tới dỗ mình giống như những lần cãi nhau trước đó, nhưng mà lại không có.
Hạ Chi Dã chỉ cúi đầu về nhà một mình, rồi ngày hôm sau lại đi theo ba mẹ về nhà ông bà ngoại ăn Tết.
Trước khi đi còn đỏ mắt đặt một hộp sô cô la ngay trước cửa nhà của Tống Yếm.
Cậu nhóc năm tuổi rưỡi đỏ hồng khóe mắt, tan nát cõi lòng, vẻ mặt bi thương như sinh ly tử biệt, khiến cho ba Hạ chẳng hiểu mô tê: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Không phải cả hai chúng ta đều còn sống khỏe mạnh sao?"
Mẹ Hạ vung tay nhắm một cú ngay ót của ông: "Nói xàm đế gì đấy, còn không phải là do anh dẫn nó xem hết Dòng sông ly biệt rồi đến Một thoáng mộng mơ, xem xong Một thoáng mộng mơ rồi chuyển qua Hoa mai lạc à, khiến cho thằng bé với tiểu Yếm cãi lộn mà cứ như thất tình vậy, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu."
"Ai da, vợ yêu đừng tức giận mà, không phải là do anh muốn dẫn con trai cảm nhận sự hun đúc của nghệ thuật và sự phức tạp của tình cảm một chút thôi mà, việc nhỏ thôi việc nhỏ thôi. Đâu phải em không biết con trai của chúng ta, khổ sở hai ngày xong sau đó sẽ bắt đầu tung ta tung tăng gọi Tống Tống liền à, thế nên em đừng có lo, nếu không bà xã xinh đẹp của anh tức điên lên thì thân thể phải làm sao đây."
Nói xong, ba Hạ bèn tươi cười hôn mẹ Hạ một cái, mạnh mẽ hôn mẹ Hạ đến nỗi không tức giận được nữa, cười mắng một câu: "Được rồi, lo lái xe phần anh đi, Hạ Hạ, đi, chúng ta về nhà bà ngoại ăn Tết thôi nào."
Chiếc xe Santana cà tàng chở một nhà ba người biến mất phía cuối con hẻm Tại Tửu.
Mà Tống Yếm cũng nghênh đón buổi sáng đầu tiên không có Hạ Chi Dã kể từ sau khi bé chuyển đến hẻm Tại Tửu.
Sau đó chính là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư.
Mãi cho đến tận buổi sáng thứ năm không có Hạ Chi Dã bên cạnh, Tống Yếm một mình một người ôm đầu gối ngồi trước cửa sân, tì cằm lên đầu gối, mí mắt rũ xuống, cả người cực kỳ buồn bã ỉu xìu, từ trong ra ngoài đều hiện lên vẻ không vui và khổ sở.
Chỉ có lúc nghe thấy tiếng xe chạy truyền đến từ đầu hẻm mới bỗng nhiên nâng mi lên, tràn ngập chờ mong nhìn về phía bên ngoài ngõ nhỏ, chờ đến khi xác nhận không có thân ảnh mình muốn gặp mới tiếp tục héo rũ.
Cứ như vậy lần lượt đi từ hy vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến hy vọng, từ sáng sớm chờ đến khi hoàng hôn, từ tỉnh táo chờ đến khi buồn ngủ mới nghe thấy xe ô tô phanh lại bên ngoài ngõ nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, lập tức gặp được hình bóng quen thuộc đeo cặp đang gấp gáp chạy về phía cậu bé.
Một bên chạy một bên kêu to: "Tống Tống!"
Không biết tại sao, khoảng khắc ấy, Tống Yếm đột nhiên thấy uất ức cực kỳ, nhìn về phương hướng mà Hạ Chi Dã chạy tới, hốc mắt hồng hồng, không nói một lời.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã ôm chặt bé, nói 'Tống Tống, anh nhớ em lắm á!' mới tủi thân bảo: "Em cho rằng anh không để ý đến em nữa."
Hạ Chi Dã vội vàng ôm chặt cậu bé hơn: "Anh mới không bao giờ bỏ mặc Tống Tống đâu, anh thích Tống Tống nhất trên trần đời, thích hơn cả ba mẹ nữa!"
Ba Hạ mẹ Hạ xách theo hành lý vừa mới đuổi kịp: "?"
Nhưng mà Hạ Chi Dã chỉ là đơn thuần muốn dỗ Tống Yếm vui vẻ mà thôi, chẳng chút bận tâm đến cảm xúc của ba mẹ ruột, chỉ duỗi cái tay ngắn củn gắt gao ôm cặn Tống Yếm: "Anh nhớ Tống Yếm lắm luôn, Tống Tống có thấy nhớ anh không."
Tống Yếm mím môi không nói lời nào.
Hạ Chi Dã chẳng hề bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt học được trong phim truyền hình để dỗ cậu bé: "Sau này chúng ta đừng có tách nhau ra nữa em nhé!"
Tống Yếm vẫn mím môi không nói một lời.
Hạ Chi Dã không hề nhụt chí: "Vậy nên Tống Tống làm bà xã của anh được không?"
Tống Yếm vẫn mím...
Hả?
Tống Yếm mờ mịt bật ra một dấu chấm hỏi: "?"
Tại sao lại quay về cái đề tài này rồi?
Hạ Chi Dã nghiêm túc giải thích: "Chị họ của anh nói á, nếu hai người biến thành vợ chồng thì sau này đều sẽ cùng nhau ăn Tết, sẽ không bao giờ tách nhau ra, cho nên em làm bà xã của anh được không!"
Nếu hai người biến thành vợ chồng thì có thể không rời xa nhau ư?
Nhưng mà cậu bé là con trai, có thể làm vợ của Hạ Chi Dã được sao?
Tống Yếm chưa tròn năm tuổi luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.
Cơ mà hiện giờ cái đầu nho nhỏ của cậu bé vẫn chưa có học thức phong phú như lúc lớn lên, chỉ mới nghĩ đến mấy ngày Hạ Chi Dã không có ở đây, không có ai chơi chung với mình, không ai chọc mình cười, không ai ôm ấp với mình, cảm thấy thật sự không vui, rất khổ sở, không muốn tách khỏi Hạ Chi Dã nữa.
"Trở thành vợ chồng thì sau này ăn Tết sẽ không cần phải tách nhau ra thật ạ?"
Tống Yếm nghiêm túc hỏi.
Hạ Chi Dã cảm thấy bản thân đã không còn là đứa con nít ba tuổi, tự tin vỗ ngực: "Đương nhiên rồi! Em xem ba mẹ anh đều là cùng nhau ăn Tết đó, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng tách nhau ra đâu!"
Hình như là vậy...
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã siêu thông minh, hiểu biết rất nhiều, vì thế gật đầu thật mạnh: "Dạ được, vậy em sẽ làm bà xã của anh."
"Tốt quá đi mất!" Hạ Chi Dã ôm cổ Tống Yếm vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó quay đầu hớn hở la lớn về phía ba Hạ mẹ Hạ, "Ba ơi!!! Mẹ ơi!!! Con có vợ rồi này!!!"
Giọng điệu vui mừng, thanh âm lảnh lót, xỏ xuyên qua toàn bộ hẻm Tại Tửu, đinh tai nhức óc, kéo dài không thôi.
Ba Hạ mẹ Hạ vừa mới thoát khỏi nỗi niềm bi thương khi tận tai nghe thấy con trai ruột chính miệng nói thích Tống Yếm hơn cả mình còn chưa kịp hoàn hồn thì đã khiếp sợ trông thấy thằng con quậy phá nhà mình ôm gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tống Tiểu Yếm nhà hàng xóm hôn một cái bẹp.
Giống y như đúc với động tác mà mỗi lần ba Hạ hôn mặt của mẹ Hạ.
Mà giây phút này, mẹ của Tống Tiểu Yếm đang đứng ở một nơi cách hiện trường vụ án không đến một mét, nhìn con trai nhà mình đột nhiên bị hôn một tiếng rõ kêu lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại, đầy mặt đờ đẫn và khiếp sợ.
Ba Hạ: "..."
Mẹ Hạ: "..."
Mẹ Tống: "..."
Sau một hồi yên lặng chết chóc, hẻm Tại Tửu vang lên tiếng gầm thét giận dữ của mẹ Hạ: "Hạ Đại Xuyên! Mau xem con trai của anh đi! Có gì khác với nhóc lưu manh không hả?! Hạ Chi Dã! Con cũng lại đây cho mẹ! Quỳ xuống bên cạnh ba con mau! Lấy ván giặt đồ của ba và gối đầu của con ra luôn! Không biết chỗ sai thì không cho đứng lên!"
Cảnh tượng cực kỳ bạo lực.
Mẹ Tống yên lặng bịt kín lỗ tai và hai mắt của Tống Yếm lại.
Trách cô.
Sinh ra Tống Yếm quá xinh đẹp.
Không có cách nào.
Nhưng mà sao cô lại cảm thấy con trai nhà mình hình như có chút ngốc nghếch?
Tại sao nhóc con nhà hàng xóm nói gì thì nó cũng tin cái đó hết vậy?
Mẹ Tống mím môi, chìm vào sự tự hỏi nghiêm túc.
Hết chương 88.
Lời của tui:
Bí quyết để Hạ Hạ có vợ từ khi năm tuổi: Mặt dày và miệng dẻo.
Hôm nay cuối cùng cũng được cái người di truyền cho Hạ gia cái nết sợ vợ và dẻo miệng, quả là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Cái này thì giống y đúc luôn, không khác một cái gì hết.
Không thể không nói, hai bạn nhỏ đáng yêu xỉu, đang xì chét vì cuộc sống và việc học đọc xong chương này cái thấy yêu đời hơn hẳn luôn ý.
À mà dạo này nghe phong thanh nói bên Hàn đang gắt về vụ bản quyền truyện manhwa và tranh ảnh nên tui đổi bìa cũ chứ lỡ đâu dính nữa.
Năm Hạ Chi Dã lên năm, sát vách có một cô rất đẹp và em gái nhỏ rất xinh chuyển đến.
Mặc dù em gái này có chút không giống với những em gái khác, không thắt bím tóc cũng chẳng mặc váy nhỏ, nhưng Hạ Chi Dã vẫn biết đó chính là em gái.
Bởi vì mẹ có nói nhóc, những đứa trẻ sạch sẽ xinh đẹp điềm đạm nho nhã gần như đều là em gái, chỉ có mấy đứa bé suốt ngày trèo lên mò xuống khiến cho cả người dơ dáy giống cậu nhóc mới là em trai.
Mà em gái này còn sạch sẽ xinh đẹp văn nhã hơn tất cả những bé gái mà trước kia nhóc từng gặp nữa, mái tóc đen nhánh mềm mại, ngoan ngoãn rũ xuống phủ đuôi lông mày, vừa vặn lộ ra cặp mắt xinh đẹp vừa to vừa đen.
Mặt nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, làn da cực kỳ trắng mịn, thoạt nhìn rất mềm mượt, tựa như món blancmange mà mẹ cho cậu nhóc ăn lúc trưa, mỗi lần nhìn thấy nó nhóc đều cực kỳ muốn dùng tay chọt chọt.
Áo len màu gạo trắng cũng sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất, cổ áo lông tơ mềm mềm dán vào hai má của bé, vừa nhìn đã khiến người khác cực kỳ ưa thích.
Cho nên Hạ Chi Dã ghé vào đầu tường vụng trộm nhìn lén, rồi hạ quyết tâm rằng sau này mỗi lần chơi nhà chòi đều phải đề em gái này làm bà xã của mình.
Bởi vì Hạ Chi Dã là bé trai đẹp nhất trong khu nhà trẻ Tiểu Quế Hoa, cho nên mỗi lần mấy bé gái khác chơi nhà chòi đều thích tìm cậu nhóc đóng vai ba, còn mình thì đóng vai mẹ. Thế nhưng Hạ Chi Dã là một cậu bé rất cool ngầu, chỉ thích xe đua, khủng long và siêu nhân điện quang, không thích mặc tạp dề chơi nhà chòi.
Nhưng nếu như là em gái này diễn vai mẹ, vậy Hạ Chi Dã cảm thấy cũng không phải không thể miễn cưỡng đóng vai ba một chặp.
Thế nhưng cậu nhóc không biết mình có nên rủ em gái nhỏ đi chơi không nữa.
Bởi vì bầu không khí trong nhà của em gái rất kỳ lạ, chỉ có mẹ và con gái, không có ba.
Cô xinh đẹp cũng chẳng thường xuyên cười nói như mẹ của cậu nhóc, mà là lẳng lặng ngồi trong sân nhìn về phái bầu trời xa xôi, giống như là gặp chuyện gì đấy không vui.
Em gái xinh đẹp cũng không nói chuyện, chỉ bưng một cuốn sách dành cho trẻ em yên lặng ngồi trên bậc thang trước phòng, khẽ mím khóe môi, ôn hòa không tưởng nổi.
Hạ Chi Dã biết, trẻ con như thế này chính là loại con nít được các chị gái trong nhà trẻ thích nhất.
Nhưng mà cậu nhóc thấy như vậy lại không ổn.
Tại vì cậu nhóc cảm thấy bộ dạng của cô xinh đẹp và em gái nhỏ trông rất u buồn.
Khi đó Hạ Chi Dã vốn dĩ chưa biết đến từ u buồn, nhưng lại giống như là đã hiểu nghĩa của nó.
Thế là cậu nhóc cưỡi trên vai ba mình, nằm sấp trên tường, hai cái móng vuốt chống đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, buồn rầu nhìn em gái nhỏ xinh đẹp bên nhà hàng xóm, nhìn hồi lâu cũng chẳng chịu xuống.
Sau đó bị mẹ cho cậu nhóc và ba mỗi người một quyền vào ngay phần ót: "Xúm lại đây nhín lén cái gì đó, muốn bị đánh có đúng không."
Ba cậu nhóc vội vàng buông con trai ra, quay người nghiêm nghị, không chút do dự bán con trai: "Báo cáo thủ trưởng, anh tuyệt đối không có ý này, là Hạ Chi Dã nhất định phải nhìn lén bạn nhỏ mới chuyển đến ở nhà bên cạnh, anh khuyên rồi nhưng cũng không khuyên nổi, vậy nên có chút bất đắc dĩ. Nếu như em muốn trường phạt, mời em hãy chỉ trừng phạt một mình Hạ Chi Dã, không được tổn thương người vô tội."
Hạ Chi Dã gần năm tuổi ngẩng đầu: "?"
Ba ruột khắp thiên hạ đều không có mặt mũi như thế này sao?
Mẹ cậu bé lập tức cho ba một cái liếc mắt: "Tiền đồ."
Sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Chi Dã, dịu dàng nói: "Hạ Hạ đang nhìn cái gì vậy?"
Hạ Chi Dã rất thành thật: "Con đang nhìn cô xinh đẹp và bạn nhỏ ở nhà bên cạnh, hình như bọn họ không được vui."
Mẹ Hạ cũng không ngờ rằng Hạ Chi Dã còn nhỏ mà đã có năng lực nhận biết cảm xúc nhạy bén như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa yêu thích, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Hạ Chi Dã, giọng nói dịu dàng chậm rãi: "Ba của bạn nhỏ nhà hàng xóm phải đến một nơi xa ơi là xa, không thể trở về bên cạnh bạn ấy nữa, vậy nên bạn ấy và mẹ mới không vui đấy."
"Nhưng mà con không hy vọng rằng bọn họ không vui."
Hạ Chi Dã chớp chớp mắt, nói ra ý nghĩ đơn thuần nhất trong lòng.
Mẹ Hạ lại hỏi cậu bé: "Nếu như vậy thì Hạ Hạ của chúng ta phải làm sao đây ta."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu qua, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp: "Hẳn là con nên đưa kẹo sô cô la mà con thích ăn nhất cho em ấy."
Bởi vì lo lắng Hạ Chi Dã sẽ bị sâu răng, mẹ Hạ đã rất chú ý đến việc khống chế lượng đồ ngọt của Hạ Chi Dã từ khi còn nhỏ. Thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Hạ Chi Dã chính là được mẹ Hạ cho phép ăn thêm một viên sô cô la.
Vậy nên cậu nhóc mới nghĩ rằng nếu như mình đưa sô cô la mình thích ăn nhất cho em gái nhỏ, vậy em ấy nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Tư duy của con nít luôn luôn đơn thuần và trực tiếp như vậy.
Mẹ Hạ cảm thấy đây là một chuyện tốt, nếu như học được cách chia sẻ và giúp đỡ, những đứa bé như thế này lớn lên nhất định sẽ rất biết cách làm sao để chăm sóc người khác, thế là mỉm cười giúp cậu bé sửa sang lại áo len sợi: "Được, vậy con đi lấy hộp sô cô la mà ba mới mua cho con ra đây, mẹ dẫn con đi tặng cho bạn nhỏ kia nhé, có được không?"
"Vâng ạ!"
Hạ Chi Dã đáp lời không chút do dự, bởi vì nếu như thế này thì cậu nhóc có thể danh chính ngôn thuận mời em gái nhỏ cùng chơi nhà chòi với mình rồi.
Nhưng mà em gái nhỏ này quả nhiên không giống với tất cả những em gái khác mà cậu nhóc quen biết.
Khi cậu bé cầm một hộp sô cô la thoạt nhìn là biết ăn cực kỳ ngon đi đến trước mặt em gái nhỏ, đưa cho bé rồi rồi giòn giã giới thiệu: "Xin chào, anh tên là Hạ Chi Dã, anh mời em ăn sô cô la nè, em có thể làm bạn với anh được không?", em gái nhỏ chỉ nhìn hắn một cái, sau đó từ trọng giọng nói dễ thương bập bẹ ném ra hai chữ không muốn, rồi cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách cho trẻ em.
Cũng chẳng hề thân thiện.
Nhưng Hạ Chi Dã trời sinh mê người đẹp cũng chẳng chút để ý, chỉ ôm hộp sô cô la đứng im tại chỗ, nhìn em gái nhỏ đang khẽ cúi đầu, nghĩ thầm:
Giọng nói của em ấy dễ thương ghê, mềm mềm, giống kẹo sữa bò.
Khuôn mặt của em ấy thật là trắng, núng nính, giống blancmange.
Em ấy đáng yêu thật á.
Mà cô xinh đẹp đứng bên cạnh lại thì thầm khiển trách em gái một câu: "Tống Yếm, không thể không lễ phép như vậy được, bình thường mẹ dạy con như thế nào, con quên rồi sao."
Sau đó ngẩng đầu có chút áy náy cười nói với cậu bé và mẹ Hạ: "Thật có lỗi, bởi vì lúc trước thân thể của tôi không được khỏe cho lắm, tính tình ba của tiểu Yếm cũng có hơi không tốt, cho nên không chăm sóc nó chu toàn, tính cách có hơi hướng nội, hai người đừng để ý nhé."
Mẹ Hạ cười vừa dịu dàng vừa hào phóng: "Yên tâm đi, không đâu, con nít sợ người lạ là bình thường, mà đứa nhỏ nhà chúng tôi từ bé đã không cần mặt mũi, bạn nhỏ nhà chị vừa nhìn đã biết là không thể nào chịu được sự quấy rầy của nó đâu."
Quả nhiên vừa dứt lời, Hạ Chi Dã đã ngồi xổm xuống, đặt hộp sô cô la dưới đất, mở nắp, lấy một viên được đóng gói đẹp nhất, sau khi lột ra bèn đưa đến trước mặt Tống Yếm: "Thật sự ăn rất ngon á, em nếm thử đi."
Sô cô la sữa bò trắng trắng nằm trên giấy bạc, ẩn ẩn tản ra mùi hương ngọt ngào, rất có sức hấp dẫn đối với tất cả con non của nhân loại.
Nhưng mà bạn nhỏ Tống Yếm rất ngầu, chỉ trưng ra khuôn mặt nhỏ phụng phịu, vừa cute vừa cool nói lời từ chối: "Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
"Không muốn."
"Ăn đi mà."
...
Mỗi lần Hạ Chi Dã nói ăn đi mà, sô cô la cũng sẽ tiến về phía trước một chút, đưa đẩy mấy lần, sô ca la đã dán vào bên miệng của Tống Yếm, Tống Yếm cuối cùng cũng tức giận: "Cậu làm gì mà cứ muốn tớ ăn mãi thế!"
Hạ Chi Dã nghiêng đầu một cái: "Bởi vì em không vui đó."
...
Quả thật là không vui.
Nhưng toàn bộ người lớn đều cảm thấy cậu bé không khóc không quậy, ngoan ngoãn hơn nhiều so với những bạn nhỏ khác, cho nên đến tận bây giờ cũng chẳng có ai từng hỏi xem có phải là cậu bé không vui hay không.
Nhưng cậu bé thật sự không được vui.
Bạn nhỏ Tống Yếm trầm mặc.
Mấp máy môi, nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Vậy tớ ăn cái này xong là sẽ vui vẻ ngay ư."
"Đương nhiên rồi."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu, nhìn Tống Yếm, cong cong cặp mắt xinh đẹp lớn lên sẽ mê hoặc không ít thiếu nam thiếu nữ, cười vừa thuần túy vừa ngây thơ.
Thoạt nhìn giống như thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Bạn nhỏ Tống Yếm nhìn thấy mà có chút ngây ngốc.
Sau đó khẽ mím môi, giơ tay cầm lấy viên sô cô la kia lên, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hương vị mềm mại và ngọt ngào từng chút từng chút lan tỏa trên vị giác, rất nhanh đã tràn đầy toàn bộ đầu lưỡi.
Phát giác được biến hóa trong biểu hiện của cậu bé, ý cười trên khuôn mặt của Hạ Chi Dã càng thêm rõ ràng: "Có phải là rất ngọt có đúng không."
Tống Yếm cúi đầu nhìn cặp mặt cong cong mang ý cười của anh trai dáng dấp xinh đẹp và cao hơn cậu bé một chút kia, nhếch môi nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Chi Dã lập tức tươi cười càng thêm xán lạn: "Vậy sau này ngày nào anh cũng tặng cho em ăn nhé, có được không?"
Tống Yếm nghiêng đầu nhìn mẹ, sau khi trông thấy vẻ mặt tươi cười cho phép của mẹ mới chậm rãi gật đầu: "Được."
"Vậy sau này ngày nào chúng ta cũng cùng nhau đi nhà trẻ nhé, có được không?"
"Được."
"Vậy sau này anh lấy đồ chơi ra rồi cả hai chúng ta cùng nhau chơi chung nhé, có được không?"
"Được."
"Vậy sau này anh bảo vệ em nhé, có được không?"
"?"
"Vậy sau này em gọi anh là anh trai nhé, có được không?"
"?"
"Anh gọi em là gì đây, Tống Tống, hay là Yếm Yếm? Tống Tống đi, Tống Tống êm tai, còn em cứ gọi anh là Hạ Hạ, được chứ?"
...
"Ngày mai là đêm Giáng Sinh, sinh nhật của anh á, em đến ăn sinh nhật của anh nhé, có được không?"
...
Nhìn thấy tiểu Tống Yếm đã bị một loạt thao tác quen thuộc của con trai mình hỏi đến độ ngơ ngác, mẹ Hạ vội vàng chặn ngang xách Hạ Chi Dã trở về, cười cười nói xin lỗi với mẹ Tống: "Đứa con trai này của tôi là vậy đấy, giống ba nó, tự nhiên quá mức, da mặt dày."
Mẹ Tống nhìn Tống Yếm từ trước đến giờ đều an tĩnh hiểu chuyện làm bộ như một người lớn bầu bạn với mình, sờ đầu của cậu bé, cười dịu dàng: "Vậy thì vừa lúc bù trừ với tiểu Yếm nhà chúng tôi, đứa nhỏ này chậm nhiêt da mặt mỏng, sau này hai đứa trẻ có thể chơi chung với nhau nhiều hơn thì không còn gì bằng."
Mẹ Hạ cười đáp: "Chị nói đúng, dù sao bên trong con hẻm này chỉ có hai nhà chúng ta có con nít, lại ở sát vách nhau, lại cùng học chung một nhà trẻ, sau này cứ lui tới nhiều hơn, coi như tìm bạn cho tụi nhỏ."
Thế là trước ngày sinh nhật năm tuổi của Hạ Chi Dã, dưới sự ủng hộ của phụ huynh hai bên, Hạ Chi Dã bắt đầu mãnh liệt theo đuổi em gái sát vách.
Chẳng hạn như mỗi sáng trước khi đi nhà trẻ nhất định phải sớm xuất hiện trên bàn ăn của nhà hàng xóm.
Bởi vì mẹ Hạ nấu cơm thất sự nguy hiểm đến mức có một phong cách riêng, mà mẹ Tống nấu cơm cũng chỉ ngon ở mức vừa phải, cho nên cân nhắc đến việc bản thân có thể sớm cao lớn hơn một chút, Hạ Chi Dã lựa chọn mỗi ngày đều sẽ qua nhà sát vách ăn chực, thuận tiện còn gọi em gái rời giường.
Mới đầu chỉ là miệng kêu rời giường.
Sau này bắt đầu ra vẻ dỗ dành dụ dỗ các loại.
Cuối cùng Hạ Chi Dã cũng học được cách đánh răng rửa mặt cho một đứa bé thích ngủ nướng trên giường không chịu mở mắt.
Mặc dù bản thân cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ.
Thậm chí rất nhiều năm về sau, Tống Yếm đã trở thành tổng giám đốc của một công ty khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, nhưng mỗi buổi sáng vẫn phải cần Hạ Chi Dã dỗ dành gọi rời giường.
Chẳng hạn như mỗi ngày trên đường cùng nhau đến trường tan học, cậu bé nhất định sẽ chăm chút dắt tay nhỏ của em gái, khẩn thiết đến nỗi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Bởi vì người lớn đã từng nói đám bắt cóc tống tiền khốn nạn thích nhất những đứa bé đáng yêu xinh đẹp, em gái đáng yêu và xinh đẹp như thế, còn là vợ tương lai của cậu nhóc nữa, nhất định không thể bị người khác đoạt mất.
Đến nỗi rất nhiều rất nhiều năm sau này, Tống Yếm vẫn không có thói quen nhìn đèn xanh đèn đỏ lúc băng qua đường, bởi vì dù sao cứ đi theo Hạ Chi Dã là được rồi.
Và chẳng hạn như mỗi lần trong vườn trẻ xúm lại chơi nhà chòi, Hạ Chi Dã luôn muốn Tống Yếm diễn vai mẹ.
Nhưng chưa hề thành công.
Mỗi lần Hạ Chi Dã đưa ra yêu cầu, Tống Yếm kiểu gì cũng sẽ trưng ra vẻ mặt phụng phịu, lạnh lùng đáp: "Không muốn."
Ba đã từng nói, nhất định không thể bắt buộc con gái làm bất cứ việc gì mà họ không muốn làm.
Thế là lần nào Hạ Chi Dã cũng vô cùng tủi thân ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi lần tiếp theo nhắc lại yêu cầu nhưng vẫn bị từ chối, nhắc lại yêu cầu, vẫn bị từ chối, sau rất nhiều lần như thế, có một ngày Hạ Chi Dã đột nhiên không tới gọi Tống Yếm thức dậy nữa, lúc ở nhà trẻ cũng không đến tìm Tống Yếm nói chuyện thầm thì, buổi tối tan học về nhà cũng chẳng thèm dắt tay Tống Yếm, Tống Yếm cuối cùng mới cảm thấy không vui: "Có phải là anh không thích em nữa đúng không."
Hạ Chi Dã quay đầu lại, cứng rắn phun ra hai chữ: "Không có."
"Vậy thì tại sao anh lại không dắt tay em."
"Tại vì tối qua anh xem tivi với mẹ, trên tivi nói nếu như một người không thích một người nào đó, vậy thì người kia không nên cứ mãi dây dưa, ba anh bảo cái này gọi là phong độ thân sĩ. Anh là đàn ông đàn ang, anh phải có phong độ thân sĩ."
Hai cậu nhóc còn chưa cao qua chân người lớn đứng ở đầu ngõ, một người mím môi, một người tức giận, vẻ mặt của người này còn nghiêm túc hơn người kia.
Hai tay Tống Yếm móc lấy dây đeo của chiếc cặp nhỏ, thở phì phì nói: "Em đâu có không thích anh."
"Nhưng mà em cũng đâu có chịu diễn vai mẹ."
Hạ Chi Dã rất tủi thân.
Tống Yếm rất tức giận: "Em không thể diễn vai mẹ được!"
"Tại sao em lại không thể diễn vai mẹ!"
"Mẹ là vợ của ba!"
"Nếu thế thì có nghĩa là em không thích anh rồi!"
Tống Yếm còn chưa được năm tuổi vốn dĩ không thể hiểu được logic của Hạ Chi Dã đã năm tuổi rưỡi, cả giận nói: "Sao anh lại không thèm nói lý thế chứ!"
"Anh đâu có không thèm nói lý chứ, ba anh nói là nếu người anh thích cũng thích anh, vậy người đó sẽ phải làm vợ của anh. Em không muốn làm vợ của anh thì có nghĩa là do em không thích anh." Hạ Chi Dã càng nói càng uất ức.
Tống Yếm lại cảm thấy không thể nói chuyện rõ ràng được với người kia: "Không phải là em không thích anh, chỉ là em không thể làm vợ của anh được!"
"Vậy thì chính là do em không thích anh!"
"Anh chẳng chịu nói lý gì cả, em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!"
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã nhất định là cố ý chọc cho mình tức giận, nếu không thì tại sao một hai phải bắt một đứa con trai như cậu bé phải diễn vai mẹ, vậy nên cậu bé giận thật, không bao giờ muốn để ý tới Hạ Chi Dã nữa, một mình đeo cặp sách thở phì phì đi về nhà.
Vốn dĩ cậu bé cho rằng lần cãi nhau này sẽ kết thúc bằng việc Hạ Chi Dã cầm sô cô la tới dỗ mình giống như những lần cãi nhau trước đó, nhưng mà lại không có.
Hạ Chi Dã chỉ cúi đầu về nhà một mình, rồi ngày hôm sau lại đi theo ba mẹ về nhà ông bà ngoại ăn Tết.
Trước khi đi còn đỏ mắt đặt một hộp sô cô la ngay trước cửa nhà của Tống Yếm.
Cậu nhóc năm tuổi rưỡi đỏ hồng khóe mắt, tan nát cõi lòng, vẻ mặt bi thương như sinh ly tử biệt, khiến cho ba Hạ chẳng hiểu mô tê: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Không phải cả hai chúng ta đều còn sống khỏe mạnh sao?"
Mẹ Hạ vung tay nhắm một cú ngay ót của ông: "Nói xàm đế gì đấy, còn không phải là do anh dẫn nó xem hết Dòng sông ly biệt rồi đến Một thoáng mộng mơ, xem xong Một thoáng mộng mơ rồi chuyển qua Hoa mai lạc à, khiến cho thằng bé với tiểu Yếm cãi lộn mà cứ như thất tình vậy, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu."
"Ai da, vợ yêu đừng tức giận mà, không phải là do anh muốn dẫn con trai cảm nhận sự hun đúc của nghệ thuật và sự phức tạp của tình cảm một chút thôi mà, việc nhỏ thôi việc nhỏ thôi. Đâu phải em không biết con trai của chúng ta, khổ sở hai ngày xong sau đó sẽ bắt đầu tung ta tung tăng gọi Tống Tống liền à, thế nên em đừng có lo, nếu không bà xã xinh đẹp của anh tức điên lên thì thân thể phải làm sao đây."
Nói xong, ba Hạ bèn tươi cười hôn mẹ Hạ một cái, mạnh mẽ hôn mẹ Hạ đến nỗi không tức giận được nữa, cười mắng một câu: "Được rồi, lo lái xe phần anh đi, Hạ Hạ, đi, chúng ta về nhà bà ngoại ăn Tết thôi nào."
Chiếc xe Santana cà tàng chở một nhà ba người biến mất phía cuối con hẻm Tại Tửu.
Mà Tống Yếm cũng nghênh đón buổi sáng đầu tiên không có Hạ Chi Dã kể từ sau khi bé chuyển đến hẻm Tại Tửu.
Sau đó chính là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư.
Mãi cho đến tận buổi sáng thứ năm không có Hạ Chi Dã bên cạnh, Tống Yếm một mình một người ôm đầu gối ngồi trước cửa sân, tì cằm lên đầu gối, mí mắt rũ xuống, cả người cực kỳ buồn bã ỉu xìu, từ trong ra ngoài đều hiện lên vẻ không vui và khổ sở.
Chỉ có lúc nghe thấy tiếng xe chạy truyền đến từ đầu hẻm mới bỗng nhiên nâng mi lên, tràn ngập chờ mong nhìn về phía bên ngoài ngõ nhỏ, chờ đến khi xác nhận không có thân ảnh mình muốn gặp mới tiếp tục héo rũ.
Cứ như vậy lần lượt đi từ hy vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến hy vọng, từ sáng sớm chờ đến khi hoàng hôn, từ tỉnh táo chờ đến khi buồn ngủ mới nghe thấy xe ô tô phanh lại bên ngoài ngõ nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, lập tức gặp được hình bóng quen thuộc đeo cặp đang gấp gáp chạy về phía cậu bé.
Một bên chạy một bên kêu to: "Tống Tống!"
Không biết tại sao, khoảng khắc ấy, Tống Yếm đột nhiên thấy uất ức cực kỳ, nhìn về phương hướng mà Hạ Chi Dã chạy tới, hốc mắt hồng hồng, không nói một lời.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã ôm chặt bé, nói 'Tống Tống, anh nhớ em lắm á!' mới tủi thân bảo: "Em cho rằng anh không để ý đến em nữa."
Hạ Chi Dã vội vàng ôm chặt cậu bé hơn: "Anh mới không bao giờ bỏ mặc Tống Tống đâu, anh thích Tống Tống nhất trên trần đời, thích hơn cả ba mẹ nữa!"
Ba Hạ mẹ Hạ xách theo hành lý vừa mới đuổi kịp: "?"
Nhưng mà Hạ Chi Dã chỉ là đơn thuần muốn dỗ Tống Yếm vui vẻ mà thôi, chẳng chút bận tâm đến cảm xúc của ba mẹ ruột, chỉ duỗi cái tay ngắn củn gắt gao ôm cặn Tống Yếm: "Anh nhớ Tống Yếm lắm luôn, Tống Tống có thấy nhớ anh không."
Tống Yếm mím môi không nói lời nào.
Hạ Chi Dã chẳng hề bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt học được trong phim truyền hình để dỗ cậu bé: "Sau này chúng ta đừng có tách nhau ra nữa em nhé!"
Tống Yếm vẫn mím môi không nói một lời.
Hạ Chi Dã không hề nhụt chí: "Vậy nên Tống Tống làm bà xã của anh được không?"
Tống Yếm vẫn mím...
Hả?
Tống Yếm mờ mịt bật ra một dấu chấm hỏi: "?"
Tại sao lại quay về cái đề tài này rồi?
Hạ Chi Dã nghiêm túc giải thích: "Chị họ của anh nói á, nếu hai người biến thành vợ chồng thì sau này đều sẽ cùng nhau ăn Tết, sẽ không bao giờ tách nhau ra, cho nên em làm bà xã của anh được không!"
Nếu hai người biến thành vợ chồng thì có thể không rời xa nhau ư?
Nhưng mà cậu bé là con trai, có thể làm vợ của Hạ Chi Dã được sao?
Tống Yếm chưa tròn năm tuổi luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.
Cơ mà hiện giờ cái đầu nho nhỏ của cậu bé vẫn chưa có học thức phong phú như lúc lớn lên, chỉ mới nghĩ đến mấy ngày Hạ Chi Dã không có ở đây, không có ai chơi chung với mình, không ai chọc mình cười, không ai ôm ấp với mình, cảm thấy thật sự không vui, rất khổ sở, không muốn tách khỏi Hạ Chi Dã nữa.
"Trở thành vợ chồng thì sau này ăn Tết sẽ không cần phải tách nhau ra thật ạ?"
Tống Yếm nghiêm túc hỏi.
Hạ Chi Dã cảm thấy bản thân đã không còn là đứa con nít ba tuổi, tự tin vỗ ngực: "Đương nhiên rồi! Em xem ba mẹ anh đều là cùng nhau ăn Tết đó, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng tách nhau ra đâu!"
Hình như là vậy...
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã siêu thông minh, hiểu biết rất nhiều, vì thế gật đầu thật mạnh: "Dạ được, vậy em sẽ làm bà xã của anh."
"Tốt quá đi mất!" Hạ Chi Dã ôm cổ Tống Yếm vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó quay đầu hớn hở la lớn về phía ba Hạ mẹ Hạ, "Ba ơi!!! Mẹ ơi!!! Con có vợ rồi này!!!"
Giọng điệu vui mừng, thanh âm lảnh lót, xỏ xuyên qua toàn bộ hẻm Tại Tửu, đinh tai nhức óc, kéo dài không thôi.
Ba Hạ mẹ Hạ vừa mới thoát khỏi nỗi niềm bi thương khi tận tai nghe thấy con trai ruột chính miệng nói thích Tống Yếm hơn cả mình còn chưa kịp hoàn hồn thì đã khiếp sợ trông thấy thằng con quậy phá nhà mình ôm gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tống Tiểu Yếm nhà hàng xóm hôn một cái bẹp.
Giống y như đúc với động tác mà mỗi lần ba Hạ hôn mặt của mẹ Hạ.
Mà giây phút này, mẹ của Tống Tiểu Yếm đang đứng ở một nơi cách hiện trường vụ án không đến một mét, nhìn con trai nhà mình đột nhiên bị hôn một tiếng rõ kêu lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại, đầy mặt đờ đẫn và khiếp sợ.
Ba Hạ: "..."
Mẹ Hạ: "..."
Mẹ Tống: "..."
Sau một hồi yên lặng chết chóc, hẻm Tại Tửu vang lên tiếng gầm thét giận dữ của mẹ Hạ: "Hạ Đại Xuyên! Mau xem con trai của anh đi! Có gì khác với nhóc lưu manh không hả?! Hạ Chi Dã! Con cũng lại đây cho mẹ! Quỳ xuống bên cạnh ba con mau! Lấy ván giặt đồ của ba và gối đầu của con ra luôn! Không biết chỗ sai thì không cho đứng lên!"
Cảnh tượng cực kỳ bạo lực.
Mẹ Tống yên lặng bịt kín lỗ tai và hai mắt của Tống Yếm lại.
Trách cô.
Sinh ra Tống Yếm quá xinh đẹp.
Không có cách nào.
Nhưng mà sao cô lại cảm thấy con trai nhà mình hình như có chút ngốc nghếch?
Tại sao nhóc con nhà hàng xóm nói gì thì nó cũng tin cái đó hết vậy?
Mẹ Tống mím môi, chìm vào sự tự hỏi nghiêm túc.
Hết chương 88.
Lời của tui:
Bí quyết để Hạ Hạ có vợ từ khi năm tuổi: Mặt dày và miệng dẻo.
Hôm nay cuối cùng cũng được cái người di truyền cho Hạ gia cái nết sợ vợ và dẻo miệng, quả là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Cái này thì giống y đúc luôn, không khác một cái gì hết.
Không thể không nói, hai bạn nhỏ đáng yêu xỉu, đang xì chét vì cuộc sống và việc học đọc xong chương này cái thấy yêu đời hơn hẳn luôn ý.
À mà dạo này nghe phong thanh nói bên Hàn đang gắt về vụ bản quyền truyện manhwa và tranh ảnh nên tui đổi bìa cũ chứ lỡ đâu dính nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.