Chương 71: Sính lễ
Lâm Thất Niên
03/09/2021
Kết quả đổi lấy khi bốn tên nam sinh tay cầm tay đi mua đồ uống chính là vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết của các nhân viên đang trực ban ở trung tâm dịch 24/24, với cả một nồi lẩu đã hoàn toàn cạn khô bởi vì quên tắt bếp và không có ai ngó ngàn.
Vì thế mà bữa tối cắm trại cuối cùng kết thúc bằng việc bốn người xếp thành vòng tròn, tay mỗi người đều bưng một bữa tối phong phú bao gồm hũ mì bò dưa chua và nước khoáng Wahaha.
Hơn nữa bởi vì trong núi đêm dài sương dày, cho dù là túi ngủ ấm áp cũng không thể chống lại đêm sương ẩm ướt lạnh lẽo của mùa đông phương nam, nên thay phiên bị cảm với nhiều cấp độ khác nhau.
Do Tống Yếm có Hạ Chi Dã nửa đêm thức dậy dùng áo khoác và khăn quàng cổ của hắn bọc cậu kín mít nên bị cảm nhẹ nhất.
Hạ Chi Dã vốn luôn cường tráng khỏe mạnh như trâu bởi vì đưa toàn bộ quần áo chống lạnh cho Tống Yếm mà bị cảm nặng nhất. Với cả mùa đông xuân là mùa có khí hậu dễ khiến người ta cảm lạnh nhất, bệnh lên bệnh xuống đến tận lúc thi cuối kỳ vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Cuối cùng dưới trạng thái chiến đấu bị tổn hại, cách biệt ba điểm, không mua bại trận dưới tay của bạn học Tống Yếm, trượt mất vị trí nhất khối vốn nắm trong tay liên tục một năm rưỡi, xuống hạng hai.
Lúc Nguyễn Điềm cầm bảng điểm ngày trên tay, vô cùng vừa lòng, vừa lòng đến mức thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa: "Có bạn học ý, ỷ vào việc bản thân đầu óc thông minh có thiên phú, suốt ngày không chịu nỗ lực, bây giờ cuối cùng kiểu 'núi này cao còn có núi cao hơn', hạng nhất khó giữ vững được nhở?"
Đám người Triệu Duệ Văn ngày thường bị Hạ Chi Dã mạnh mẽ đè dưới thân không thể chuyển mình cũng cảm thấy đã cái nư: "Từ nay về sau, thiên hạ này chính là thiên hạ của Yếm cưa, Hạ gia có thể thoái vị, tôi thề sống thề chết bảo vệ vương triều Tống thị!"
Rất là trung thành.
Hạ Chi Dã nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, chống đầu, khóe môi hơi nhếch, vừa tản mạn lãnh đạm vừa châm chọc nói ra một câu: "Thật sự không nhìn ra, Yếm cưa của chúng ta lại là loại người như thế, thủ đoạn tranh quyền đoạt vị hình như không được sạch sẽ lắm thì phải?"
"?"
Tống -hai tuần trước khi thi cuối kỳ tối nào cũng lôi kéo Hạ Chi Dã giải đề đến một hai giờ sáng, ngay cả dịch vụ cực hạn giá một trăm tám của nam sinh cấp ba cũng chẳng được hưởng thụ- Yếm chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi.
Hạ Chi Dã có ý gì đây?
Vẻ mặt gì đó?
Tại sao thủ đoạn cạnh tranh của cậu lại không sạch sẽ?
Tống Yếm trước nay chưa từng thấy Hạ Chi Dã bày ra vẻ mặt này với mình bao giờ, đang suy nghĩ xem có phải đã xảy ra chuyện gì cậu chưa biết, hoặc là có hiểu lầm gì đó hay không.
Sau đó đã nghe thấy Hạ Chi Dã tiếp tục dùng điệu bộ tản mạn lãnh đạm miệng toàn bốc phét nói ra một câu: "Vừa chuyển trường đến đây đã dùng mỹ nhân kế với tôi, khiến tôi không có tâm trạng học hành, chỉ có thể chắp tay nhường lại giang sơn, thủ đoạn thật sự rất tuyệt diệu."
"..."
Một khắc kia, Tống Yếm cảm thấy bản thân là đồ ngu.
Tại sao cậu có thể tin Hạ Chi Dã sẽ nói được mấy lời đứng đắn được chứ.
Mặc cho giọng nói của Hạ Chi Dã đã nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Tống Yếm mặt không cảm xúc mạnh mẽ dẫm lên mu bàn chân của Hạ Chi Dã.
Vì thế mà Hạ Chi Dã vừa mới tiếng vào trạng thái diễn xuất lập tức bể dĩa, cúi đầu, nắm chặt tay, hút vào một ngụm khí lạnh.
Liếc mắt thoạt nhìn vô cùng đau đớn.
Nguyễn Điễm đứng trên bục giảng xa xa nhìn thấy, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn cực kỳ thích nghe ngóng chuyện Hạ Chi Dã rốt cuộc cũng bị người khác trừng trị, vì thế cười nói: "Bạn học Tống Yếm phải không ngừng cố gắng, tiếp tục cố lên nhá."
"Vâng."
Tống Yếm mặt không biểu tình đáp lời, thuận tiện dịch bàn chân phải vừa mới bạo hành người nào đó ra, Hạ Chi Dã cuối cùng cũng có thể sống sốt.
Mà Nguyễn Điềm nhìn hắn cười càng thêm ngọt ngào: "Cô còn có việc cần phải làm phiền một vài bạn học."
Mỗi lẫn Nguyễn Điềm để lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào như thế này thì đều chẳng có chuyện gì tốt, Tống Yếm cảnh giác nâng mi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Nguyễn Điềm đã làm đôi má lúm đồng tiền đày tội ác của cô hiện lên: "Học kỳ này đã kết thúc rất viên mãn, học kỳ sau vừa lúc trùng với ngày kỷ niệm thành lập lần thứ 110 của trường chúng ta, đến lúc đó trường học sẽ tổ chức một buổi diễn văn ngệ, tiết mục của lớp chúng ta được khối 11 hoan nghênh nhất nên đã được mọi người đề cử, cho nên trong kỳ nghỉ đông, các em có thời gian thì có thể ôn tập kịch bản nhiều hơn một chút nhé."
Lời vừa nói ra, cả lớp ồn ào.
"Đờ mờ! Kỷ niệm ngày thành lập trường học lần này thế mà có phần của lớp tụi mình à?"
"Lớn chúng ra cuối cùng cũng có thể đánh bại lớp mười sáu ở lĩnh vực nghệ thuật rồi này, nở mày nở mặt vãi!"
"Lớp một chúng mình vĩnh viễn là thần!"
"Có phải chúng ta sắp được nhìn thấy anh Yếm mặc đồ nữa nữa đúng không hả!"
"Anh Yếm mặc đồ nữ vĩnh viễn là thần!!!"
"Không biết có bao nhiêu em gái phải chịu thua dưới làn váy thạch lựu của anh Yếm nữa, hâm mộ thật á."
Phúc phận này cho cưng, cưng có muốn không.
Tất cả mọi người náo nhiệt cười vui, chỉ có khuôn mặt Tống Yếm lập tức biến thành một chất làm lạnh anh tuấn.
Rốt cuộc là đời trước cậu đã tạo nghiệt gì để đời này phải mặc đồ nữ thêm lần nữa.
Bây giờ cậu chuyển trường có còn kịp không.
Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh nhìn ra ý định và sự tuyệt vọng của cậu, ôm chầm vai cậu, vỗ nhẹ hai cái xem như trấn an: "Yếm cưa, cái này gọi là vận mệnh, từ bỏ việc chống cự đi, coi như lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó."
Tống Yếm lạnh lùng 'a' một tiếng: "Cậu cũng biết cậu là chó."
"Chó nhưng cuối cùng cái gì cần có cũng có."
Hạ Chi Dã chẳng những không có hổ thẹn, mà còn lấy làm tự hào.
Tống Yếm phát hiện bản thân hoàn toàn hết cách dùng lời này đánh bại loại người không biết xấu hổ chúa như thế này, chỉ có thể hung dữ dẫm chân hắn.
Kết quả lần này Hạ Chi Dã sớm có phòng bị, ỷ vào việc chân dài tay dài, hơi khom người xuống, tay trái nắm lấy mắt cá chân bên phải liên tục phạm tội của người nào đó ở dưới bàn.
Vào mùa đông, trường Tam trung Nam Vụ quy định học sinh phải mặc áo lông vũ hoặc áo khoác bên ngoài đồng phục để giữ ấm, quần thì vẫn là cái quần trắng xanh rộng thùng thình xấu hoắc của Tam trung Nam Vụ.
Cho nên Hạ Chi Dã vừa nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp cứ thế tự nhiên dán lên mắt cá chân vừa lạnh vừa cứng của Tống Yếm.
Sự chênh lệch nhiệt độ cách xa nhau của da thit chặt chẽ dán vào, lại nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, trên người Tống Yếm lập tức nổi một tầng da gà.
Muốn rút mắt cá chân ra, lại bị Hạ Chi Dã nhéo nhéo rồi đặt trên đùi hắn, bày ra tư thế như là Tống Yếm phóng đãng gác chân lên đùi Hạ Chi Dã ngay dưới gầm bàn.
Mà mới vừa đặt lên, Nguyễn Điềm đứng trên bục giảng chợt nhận thấy vẻ mặt của Tống Yếm không đúng: "Thế nào, bạn học Tống Yếm, em không muốn à?"
"Không có, em bằng lòng."
Tống Yếm hoảng sợ đến nỗi nói không lựa lời.
Hạ Chi Dã ủ ấm mắt cá chân lạnh lẽo đến mức cứ như giây tiếp theo sẽ bị bệnh thấp khớp của người nào đó trong lòng bàn tay, khẽ cười một tiếng.
Nguyễn Điềm lại nhìn về phía hắn: "Vậy còn Hạ Chi Dã, em không muốn?"
"Không, em cũng bằng lòng." Tay phải Hạ Chi Dã đặt trên mặt bàn, di chuyển ngòi bút, ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn là biểu tình tản mạn như cũ, chẳng nhìn ra chút xíu sự khác thường nào cả.
Hơn nữa hai bên chân bàn của trường Tam trung Nam Vụ có dùng ván gỗ để chắn, người khác vốn dĩ không nhìn thấy dưới bàn đang xảy ra chuyện gì được.
Vì thế Nguyễn Điềm vừa lòng gật đầu: "Nếu hai diễn viên chính không có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Trước mắt tạm thời định là ngày 5 tháng ba sẽ diễn, ngày 1 tháng 3 chúng ta quay về trường, đến lúc đó mấy em bớt thời giờ để chuẩn bị nhé. Nếu không còn việc nào khác, cứ ở bên ngoài chờ đến khi họp phụ huynh xong rồi rời khỏi trường học với bố mẹ. Chúc mọi người nghỉ đông vui vẻ, sang năm gặp lại."
"Vâng --- Cũng chúc Điềm muội năm mới vui vẻ --- Nghỉ đông vui vẻ ạ ---"
Đam học sinh lớp một hết lần này đến lần khác kèo dài giọng.
Nguyễn Điềm vừa bực mình vừa buồn cười: "Được rồi, không cần ở bên ngoài phòng học chờ đâu, tự do hoạt động, thích làm gì thì làm đi, được chưa?"
"Wow! Điềm muội vạn tuế!"
"A! Cuối cùng cũng tự do! Tôi có thể nằm xuống rồi!"
"Tôi phải về ký túc xa thu dọn đồ đạc đây, ngựa không ngừng vó lao tới máy tính và giường nhỏ của tôi đây."
"Tui cũng về ký túc xá trốn trước cái đã, hy vọng mẹ tui họp phụ huynh xong vẫn sẽ bằng lòng nhận đứa con trai là tôi này."
"Ồ, sao ba tao cũng đến vậy! Thế mà còn đứng ngoài cửa sổ canh me tao!"
Sau khi mọi người chịu áp lực suốt một học kỳ nghe thấy bốn chữ 'tự do hoạt động, nháy mắt khiến lớp học rơi vào cảnh tượng cực kỳ điên cuồng và hỗn loạn.
Chỉ có Tống Yếm xấu hổ và giận dữ muốn rút mắt cá chân của bản thân ra, gằn giọng: "Cậu buông ra cho ông."
Hạ Chi Dã thấy đã ủ được tàm tạm, mới thong thả ung dung buông cái chân đầy tội ác kia ra, nghiêng đầu nhìn Tống Yếm: "Ngày 5 tháng 3 có phải là sinh nhật cậu không?"
"Ừm.
Tống Yếm lạnh mặt rút chân về, bắt đầu thu dọn cặp sách của mình.
Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh gật gật đầu: "Khá tốt."
Tống Yếm cảnh giác khẽ dừng, ngẩng đầu: "Cậu lại muốn làm chuyện gì?"
"Không có gì." Hạ Chi Dã cong mắt cười, "Tôi có thể làm chuyện gì được chứ, chỉ là cảm thấy bạn trai đáng yêu của tôi có cùng một ngày sinh nhật với trường học vĩ đại của chúng ta, thật may mắn biết bao."
Nhưng lời của Hạ Chi Dã, Tống Yếm một chữ cũng chẳng tin, liếc mắt lạnh lùng uy hiếp: "Tốt nhất là thế, nếu không đến lúc đó cậu sẽ mất đi bạn trai của mình và an nghỉ trong ngôi trường vĩ đại của cậu."
Nói xong xách cắp đứng lên, bước về phía ngoài cửa lớp.
Nguyễn Điềm đang ở trên bục giảng từng bước xác nhận xem phụ huynh đã vào chỗ ngồi chưa, mắt sắc phát hiện ra cậu, vội vàng kêu tên: "Tống Yếm, phụ huynh của em còn chưa ngồi vào chỗ kìa, em đừng đi vội!"
Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp đứng im tại chỗ, khẽ ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn qua đó: "Em không có ba mẹ tới họp phụ huynh."
Lời vừa nói ra, Nguyễn Điềm bỗng nhăn mày: "Không phải chứ, cô thấy mẹ em đến mà."
Tống Yếm: "?"
"Buổi chiều chị ấy còn đặc biệt tranh thủ đến phòng giáo vụ, mẹ của Tống Yếm, chị đến rồi ạ. Tống Yếm, em mau dẫn mẹ đến vị trí của em đi."
Tống Yếm quay đầu lại theo tầm mắt của Nguyễn Điềm, chợt thấy Đàm Thanh đang mỉm cười đứng trước mặt cậu, nhất thời ngơ ngác.
Trước khi ba cậu và Đàm Thanh kết hôn, vẫn luôn không có ai đi họp phụ huynh cho cậu.
Sau khi Đàm Thanh về nhà cậu, mỗi học kỳ đều sẽ đi họp phụ huynh cho cậu, nhưng mà đó là do cậu vẫn còn ở Bắc Kinh, rất tiện, hơn nữa cũng cần bận tâm đến hình tượng hôn nhân của hai vợ chồng bọn họ.
Cho nên Tống Yếm không ngờ rằng Đàm Thanh sẽ mặc kệ để một mình Tống Nhạc Nhạc ở nhà, đặc biệt ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Vụ tham gia một buổi họp phụ huynh không mấy quan trọng.
Hơn nữa Đàm Thanh vẫn luôn đúng giờ xác định địa điểm rồi nhắc nhở cậu mặc thêm quần áo hoặc là dò hỏi tình trạng thân thể của cậu, nhưng cũng không có nói với cậu là sẽ tự mình đến Nam Vụ đón cậu về nhà.
Đàm Thanh không có nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay chỉnh lại cổ áo cho Tống Yếm, lật ra bên ngoài một chút, xác nhận bên trong có mặc áo lông thật dày mới vừa lòng buông tay ra, lại nhìn sắc mặt khỏe mạnh hơn nhiều so với trước đây của Tống Yếm, cười nói: "Không tồi, rốt cuộc cũng có chút thịt, không phải toàn là xương khô."
Thế đứng của Tống -người vừa rồi còn trưng ra vẻ mặt đại ca lạnh lùng trước mặt Hạ Chi Dã- Yếm bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, giọng điệu vẫn giả vờ lãnh đạm: "Tại sao dì lại đến đây."
"Tới xem thử con ở bên đây có thích ứng hay không. Lần trước cậu thi thiếu môn, chủ nhiệm Lưu đã nói với dì, tại sao con lại không nói với trong nhà." Giọng nói Đàm Thanh dịu dàng cực kỳ.
Đầu ngón tay Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp, rũ mi: "Chỉ là cảm thấy không có gì để nói cả."
Dù sao có nói, Tống Minh Hải cũng sẽ không giúp cậu.
Ý ngoài lời của Tống Yếm, sao mà Đàm Thanh nghe không hiểu được chứ, thở dài, giúp cậu sửa lại quần áo: "Thôi, đã qua hết rồi, sau này có việc..."
"Dì Đàm." Không đợi Đàm Thanh nói xong, Tống Yếm đã nhíu mày, cầm cổ tay của cô, "Đây là cái gì?"
Vóc dáng của cậu cao hơn Đàm Thanh rất nhiều, lúc Đàm Thanh giơ tay sửa sang quần áo giúp cậu, cổ tay áo tự nhiên trượt xuống, để lộ ra ba vết bầm vô cùng chói mắt trên cổ tay trắng nõn gầy yếu.
Mà Đàm Thanh chỉ tự nhiên rút tay về, cài xong nút áo, cười nhạt nói: "Không có gì, mấy hôm trước chơi với Nhạc Nhạc không cẩn thận nên bị thương, tài xế đang ở cổng trường, để chú ấy chở con về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước đi."
Tống Yếm vẫn cảm thấy không đúng, vừa đỉnh hỏi lần nữa, phía sau đã truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Ồ, tiểu Yếm, đây là mẹ của em à, trẻ thật đó, đẹp quá đi mất, không biết còn tưởng là chị em không ấy."
Đàm Thanh theo hướng của tiếng nói nhìn về phía cô gái diễm lệ chân chính trẻ tuổi đứng đằng sau Tống Yếm: "Xin hỏi cô là..."
"Ồ, em là chị của Hạ Chi Dã, chị cứ gọi Hạ Du là được ạ." Hạ Du thuận thế giữ chặt cánh tay của Hạ Chi Dã đang chuẩn bị tiến lên ngăn cô, hào phóng khéo léo cười nói: "Hai em ấy là bọn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng, cũng là người bạn có quan hệ thân thiết nhất của nhau."
"Như vậy à." Mặt mày Đàm Thanh hơi cong, nhìn về phía Tống Yếm, dịu dàng mỉm cười, Tiểu Yếm nhà chúng tôi có bạn mới?"
Giọng điệu như là cao hứng, lại như đang vui mừng.
Tống Yếm lập tức cảm thấy bản thân giống như biến thành bạn nhỏ trong nhà trẻ, không được tự nhiên chuẩn bị đào tẩu khỏi hiện trường, lại bị Hạ Chi Dã nhẹ nhàng tóm chặt cổ tay, giữ nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn Đàm Thanh: "Vâng ạ, Tống Yếm cực kỳ khiến người ta yêu thích, bây giờ đã là nhân vật nổi tiếng của trường tụi con, có nhiều bạn lắm ạ."
Vừa dứt lười, tiểu Béo và Triệu Duệ Văn đứng trong góc hô to: "Anh Yếm, Hạ gai, bọn tôi định đặt trà sữa uống nè, hai các muốn uống không? Quên đi, các cậu nhất định cũng muốn uống, tôi gọi chung luôn nhá."
Xem ra thật sự có rất nhiều bạn thân.
Quả nhiên mọi người chỉ cần rời khỏi Tống Minh Hải là có thể sống thật tốt.
Đàm Thanh giơ tay xoa xoa đầu Tống Yếm: "Đi thôi, đi chơi với bạn học trước đi nhé, họp phụ huynh xong dì sẽ gọi cho con."
Hạ Du cũng thuận thế buông tay kéo Hạ Chi Dã ra, giữ lấy cánh tay của Đàm Thanh, ghét bỏ vẫy tay hai lần với bọn họ: "Được rồi, hai đứa muốn làm gì thì làm đi, chị nói chuyện chị của chị một lát."
Nói xong thì cùng Đàm Thanh tay khoác tay bước về phía chỗ ngồi của hai người họ.
Mà Tống Yếm và Hạ Chi Dã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cười vô cùng ngọt ngào của Hạ Du: "Chị à, chị dùng đồ trang điểm gì vậy ạ, sao da chị trông đẹp thế."
"Dáng người cũng đẹp nữa, không hề nhìn ra là đã từng sinh con luôn ý."
"Em vốn đang nghĩ xem khí chất của Tống Yếm xịn như vậy là do ai, bây giờ đã hiểu luôn."
"Hơn nữa chị nói xem chị dạy Tống Yếm như thế nào vậy ạ, tại sao lại vừa cao ráo vừa đẹp trai, học hành thì giỏi, còn rất hiểu chuyện nữa? Không giống với Hạ Chi Dã nhà tụi em, suốt ngày không biết trên biết dưới."
"Ai da, Hạ Chi Dã lấy đâu ra mà tốt tình chứ, vóc dáng cao ráo một chút, mặt lớn lên cũng hơi đẹp trai một chút, thành tích quả thật cũng tàm tạm, nhưng cũng chỉ là hạng hai mà thôi, vẫn kém hơn tiểu Yếm nhà chị một tý."
"Haizzz, em biết chị nhất định sẽ thích nó mà, từ nhỏ đến lớn nó không có bản lĩnh nào khác, chỉ giỏi ở chỗ khiến cho mấy chị mấy dì trong nhà rất thích, cho nên tính cách rất tốt, cực kỳ biết chăm sóc người khác."
"Thật đó ạ, lúc trước tiểu Yếm nhà chị đổ bệnh, đều do Hạ Chi Dã trông nom, nếu không thì tại sao quan hệ của hai đứa lại thân thiết như vậy chứ."
"Đúng không, nghỉ đông có thời gian thì để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều một chút, giao lưu học tập với nhau."
"Cơ mà em thấy Hạ Chi Dã nhà tụi em gần dây hình như có vấn đề yêu sớm, khiến em lo lắng muốn chết. Thế nên chị à, chị có ý kiến gì với việc mấy đứa nhỏ yêu đương ngay bây giờ không ạ?"
"Chỉ cần chú ý đúng mực, không ảnh hưởng đến việc học là được? Em nói đúng, con nít mà, sống vui vẻ là quan trọng nhất, phụ huynh như chúng ta cũng không nên quá cưỡng cầu gò bó."
"Chị nghĩ thoáng và dịu dàng thật đó, nhất định là người mẹ tốt. Ai, nếu nhà của chị có một đứa con gái, nhóc con nhà người khác muốn bắt về, chị cảm thấy đưa bao nhiêu sinh lễ mới thích hợp?"
"Điều kiện gia đình của đối phương rất tốt, cực kỳ tốt, bất động sản, khách sạn, công ty, máy ba tư nhân gì gì đó cũng có một ít, việc này chị không cần nhọc lòng."
...
Mắt thấy hướng đi của đề tài càng ngày càng quỷ dị, Tống Yếm nhìn về phía Hạ Chi Dã, hung dữ gằn ra năm chữ: "Chị cậu muốn làm gì?"
Hạ Chi Dã cười ôm chầm vai cậu: "Không làm gì cả, chỉ là muốn dỗ trưởng bối vui vẻ mà thôi, thuận tiện thử xem có thể giúp tôi dạm ngõ được không ấy mà."
"..."
Dạm ngõ cái đít!
Việc này vừa nhìn đã biết là chú ý của tên Hạ Chi Dã chó chết!
Tống Yếm cắn răng, giơ một chân lên, trực tiếp đá Hạ Chi Dã ra ngoài cửa.
Hai người phụ nữ đang ngồi trong một góc phòng học tám chuyện nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, hơi khựng, sửng sốt.
Sau đó Hạ Du lập tức hoàn hồn, mỉm cười chặn tầm mắt của Đàm Thanh: "Ai da, con nít mà, đánh là thương mắng là yêu, đây là biểu hiện của quan hệ thân thiết giữa hai đứa, đừng để ý, đừng để ý."
Mà Đàm Thanh vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy Tống Yếm đang xụ mắt hung dữ đánh người và Hạ Chi Dã vẫn luôn tươi cười dỗ cậu ở bên ngoài cửa số lớp học, sau đó rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Tính tình của người nhà này đều tốt như vậy à?
Tốt đến mức khiến cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm?
Suy cho cùng thì thoạt nhìn đứa nhỏ tên Hạ Chi Dã này bị đánh quá là thảm.
Cơ mà quả thật là vừa cao ráo vừa đẹp trau tính tình khá tốt, khó có khi nhìn hợp mắt như vậy, bằng không nếu có thời gian thì mời thằng bé về nhà ăn một bữa cơm?
Cũng không phải không được.
Vì thế mà bữa tối cắm trại cuối cùng kết thúc bằng việc bốn người xếp thành vòng tròn, tay mỗi người đều bưng một bữa tối phong phú bao gồm hũ mì bò dưa chua và nước khoáng Wahaha.
Hơn nữa bởi vì trong núi đêm dài sương dày, cho dù là túi ngủ ấm áp cũng không thể chống lại đêm sương ẩm ướt lạnh lẽo của mùa đông phương nam, nên thay phiên bị cảm với nhiều cấp độ khác nhau.
Do Tống Yếm có Hạ Chi Dã nửa đêm thức dậy dùng áo khoác và khăn quàng cổ của hắn bọc cậu kín mít nên bị cảm nhẹ nhất.
Hạ Chi Dã vốn luôn cường tráng khỏe mạnh như trâu bởi vì đưa toàn bộ quần áo chống lạnh cho Tống Yếm mà bị cảm nặng nhất. Với cả mùa đông xuân là mùa có khí hậu dễ khiến người ta cảm lạnh nhất, bệnh lên bệnh xuống đến tận lúc thi cuối kỳ vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Cuối cùng dưới trạng thái chiến đấu bị tổn hại, cách biệt ba điểm, không mua bại trận dưới tay của bạn học Tống Yếm, trượt mất vị trí nhất khối vốn nắm trong tay liên tục một năm rưỡi, xuống hạng hai.
Lúc Nguyễn Điềm cầm bảng điểm ngày trên tay, vô cùng vừa lòng, vừa lòng đến mức thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa: "Có bạn học ý, ỷ vào việc bản thân đầu óc thông minh có thiên phú, suốt ngày không chịu nỗ lực, bây giờ cuối cùng kiểu 'núi này cao còn có núi cao hơn', hạng nhất khó giữ vững được nhở?"
Đám người Triệu Duệ Văn ngày thường bị Hạ Chi Dã mạnh mẽ đè dưới thân không thể chuyển mình cũng cảm thấy đã cái nư: "Từ nay về sau, thiên hạ này chính là thiên hạ của Yếm cưa, Hạ gia có thể thoái vị, tôi thề sống thề chết bảo vệ vương triều Tống thị!"
Rất là trung thành.
Hạ Chi Dã nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm, chống đầu, khóe môi hơi nhếch, vừa tản mạn lãnh đạm vừa châm chọc nói ra một câu: "Thật sự không nhìn ra, Yếm cưa của chúng ta lại là loại người như thế, thủ đoạn tranh quyền đoạt vị hình như không được sạch sẽ lắm thì phải?"
"?"
Tống -hai tuần trước khi thi cuối kỳ tối nào cũng lôi kéo Hạ Chi Dã giải đề đến một hai giờ sáng, ngay cả dịch vụ cực hạn giá một trăm tám của nam sinh cấp ba cũng chẳng được hưởng thụ- Yếm chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi.
Hạ Chi Dã có ý gì đây?
Vẻ mặt gì đó?
Tại sao thủ đoạn cạnh tranh của cậu lại không sạch sẽ?
Tống Yếm trước nay chưa từng thấy Hạ Chi Dã bày ra vẻ mặt này với mình bao giờ, đang suy nghĩ xem có phải đã xảy ra chuyện gì cậu chưa biết, hoặc là có hiểu lầm gì đó hay không.
Sau đó đã nghe thấy Hạ Chi Dã tiếp tục dùng điệu bộ tản mạn lãnh đạm miệng toàn bốc phét nói ra một câu: "Vừa chuyển trường đến đây đã dùng mỹ nhân kế với tôi, khiến tôi không có tâm trạng học hành, chỉ có thể chắp tay nhường lại giang sơn, thủ đoạn thật sự rất tuyệt diệu."
"..."
Một khắc kia, Tống Yếm cảm thấy bản thân là đồ ngu.
Tại sao cậu có thể tin Hạ Chi Dã sẽ nói được mấy lời đứng đắn được chứ.
Mặc cho giọng nói của Hạ Chi Dã đã nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Tống Yếm mặt không cảm xúc mạnh mẽ dẫm lên mu bàn chân của Hạ Chi Dã.
Vì thế mà Hạ Chi Dã vừa mới tiếng vào trạng thái diễn xuất lập tức bể dĩa, cúi đầu, nắm chặt tay, hút vào một ngụm khí lạnh.
Liếc mắt thoạt nhìn vô cùng đau đớn.
Nguyễn Điễm đứng trên bục giảng xa xa nhìn thấy, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn cực kỳ thích nghe ngóng chuyện Hạ Chi Dã rốt cuộc cũng bị người khác trừng trị, vì thế cười nói: "Bạn học Tống Yếm phải không ngừng cố gắng, tiếp tục cố lên nhá."
"Vâng."
Tống Yếm mặt không biểu tình đáp lời, thuận tiện dịch bàn chân phải vừa mới bạo hành người nào đó ra, Hạ Chi Dã cuối cùng cũng có thể sống sốt.
Mà Nguyễn Điềm nhìn hắn cười càng thêm ngọt ngào: "Cô còn có việc cần phải làm phiền một vài bạn học."
Mỗi lẫn Nguyễn Điềm để lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào như thế này thì đều chẳng có chuyện gì tốt, Tống Yếm cảnh giác nâng mi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Nguyễn Điềm đã làm đôi má lúm đồng tiền đày tội ác của cô hiện lên: "Học kỳ này đã kết thúc rất viên mãn, học kỳ sau vừa lúc trùng với ngày kỷ niệm thành lập lần thứ 110 của trường chúng ta, đến lúc đó trường học sẽ tổ chức một buổi diễn văn ngệ, tiết mục
Lời vừa nói ra, cả lớp ồn ào.
"Đờ mờ! Kỷ niệm ngày thành lập trường học lần này thế mà có phần của lớp tụi mình à?"
"Lớn chúng ra cuối cùng cũng có thể đánh bại lớp mười sáu ở lĩnh vực nghệ thuật rồi này, nở mày nở mặt vãi!"
"Lớp một chúng mình vĩnh viễn là thần!"
"Có phải chúng ta sắp được nhìn thấy anh Yếm mặc đồ nữa nữa đúng không hả!"
"Anh Yếm mặc đồ nữ vĩnh viễn là thần!!!"
"Không biết có bao nhiêu em gái phải chịu thua dưới làn váy thạch lựu của anh Yếm nữa, hâm mộ thật á."
Phúc phận này cho cưng, cưng có muốn không.
Tất cả mọi người náo nhiệt cười vui, chỉ có khuôn mặt Tống Yếm lập tức biến thành một chất làm lạnh anh tuấn.
Rốt cuộc là đời trước cậu đã tạo nghiệt gì để đời này phải mặc đồ nữ thêm lần nữa.
Bây giờ cậu chuyển trường có còn kịp không.
Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh nhìn ra ý định và sự tuyệt vọng của cậu, ôm chầm vai cậu, vỗ nhẹ hai cái xem như trấn an: "Yếm cưa, cái này gọi là vận mệnh, từ bỏ việc chống cự đi, coi như lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó."
Tống Yếm lạnh lùng 'a' một tiếng: "Cậu cũng biết cậu là chó."
"Chó nhưng cuối cùng cái gì cần có cũng có."
Hạ Chi Dã chẳng những không có hổ thẹn, mà còn lấy làm tự hào.
Tống Yếm phát hiện bản thân hoàn toàn hết cách dùng lời này đánh bại loại người không biết xấu hổ chúa như thế này, chỉ có thể hung dữ dẫm chân hắn.
Kết quả lần này Hạ Chi Dã sớm có phòng bị, ỷ vào việc chân dài tay dài, hơi khom người xuống, tay trái nắm lấy mắt cá chân bên phải liên tục phạm tội của người nào đó ở dưới bàn.
Vào mùa đông, trường Tam trung Nam Vụ quy định học sinh phải mặc áo lông vũ hoặc áo khoác bên ngoài đồng phục để giữ ấm, quần thì vẫn là cái quần trắng xanh rộng thùng thình xấu hoắc của Tam trung Nam Vụ.
Cho nên Hạ Chi Dã vừa nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp cứ thế tự nhiên dán lên mắt cá chân vừa lạnh vừa cứng của Tống Yếm.
Sự chênh lệch nhiệt độ cách xa nhau của da thit chặt chẽ dán vào, lại nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, trên người Tống Yếm lập tức nổi một tầng da gà.
Muốn rút mắt cá chân ra, lại bị Hạ Chi Dã nhéo nhéo rồi đặt trên đùi hắn, bày ra tư thế như là Tống Yếm phóng đãng gác chân lên đùi Hạ Chi Dã ngay dưới gầm bàn.
Mà mới vừa đặt lên, Nguyễn Điềm đứng trên bục giảng chợt nhận thấy vẻ mặt của Tống Yếm không đúng: "Thế nào, bạn học Tống Yếm, em không muốn à?"
"Không có, em bằng lòng."
Tống Yếm hoảng sợ đến nỗi nói không lựa lời.
Hạ Chi Dã ủ ấm mắt cá chân lạnh lẽo đến mức cứ như giây tiếp theo sẽ bị bệnh thấp khớp của người nào đó trong lòng bàn tay, khẽ cười một tiếng.
Nguyễn Điềm lại nhìn về phía hắn: "Vậy còn Hạ Chi Dã, em không muốn?"
"Không, em cũng bằng lòng." Tay phải Hạ Chi Dã đặt trên mặt bàn, di chuyển ngòi bút, ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn là biểu tình tản mạn như cũ, chẳng nhìn ra chút xíu sự khác thường nào cả.
Hơn nữa hai bên chân bàn của trường Tam trung Nam Vụ có dùng ván gỗ để chắn, người khác vốn dĩ không nhìn thấy dưới bàn đang xảy ra chuyện gì được.
Vì thế Nguyễn Điềm vừa lòng gật đầu: "Nếu hai diễn viên chính không có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Trước mắt tạm thời định là ngày 5 tháng ba sẽ diễn, ngày 1 tháng 3 chúng ta quay về trường, đến lúc đó mấy em bớt thời giờ để chuẩn bị nhé. Nếu không còn việc nào khác, cứ ở bên ngoài chờ đến khi họp phụ huynh xong rồi rời khỏi trường học với bố mẹ. Chúc mọi người nghỉ đông vui vẻ, sang năm gặp lại."
"Vâng --- Cũng chúc Điềm muội năm mới vui vẻ --- Nghỉ đông vui vẻ ạ ---"
Đam học sinh lớp một hết lần này đến lần khác kèo dài giọng.
Nguyễn Điềm vừa bực mình vừa buồn cười: "Được rồi, không cần ở bên ngoài phòng học chờ đâu, tự do hoạt động, thích làm gì thì làm đi, được chưa?"
"Wow! Điềm muội vạn tuế!"
"A! Cuối cùng cũng tự do! Tôi có thể nằm xuống rồi!"
"Tôi phải về ký túc xa thu dọn đồ đạc đây, ngựa không ngừng vó lao tới máy tính và giường nhỏ của tôi đây."
"Tui cũng về ký túc xá trốn trước cái đã, hy vọng mẹ tui họp phụ huynh xong vẫn sẽ bằng lòng nhận đứa con trai là tôi này."
"Ồ, sao ba tao cũng đến vậy! Thế mà còn đứng ngoài cửa sổ canh me tao!"
Sau khi mọi người chịu áp lực suốt một học kỳ nghe thấy bốn chữ 'tự do hoạt động, nháy mắt khiến lớp học rơi vào cảnh tượng cực kỳ điên cuồng và hỗn loạn.
Chỉ có Tống Yếm xấu hổ và giận dữ muốn rút mắt cá chân của bản thân ra, gằn giọng: "Cậu buông ra cho ông."
Hạ Chi Dã thấy đã ủ được tàm tạm, mới thong thả ung dung buông cái chân đầy tội ác kia ra, nghiêng đầu nhìn Tống Yếm: "Ngày 5 tháng 3 có phải là sinh nhật cậu không?"
"Ừm.
Tống Yếm lạnh mặt rút chân về, bắt đầu thu dọn cặp sách của mình.
Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh gật gật đầu: "Khá tốt."
Tống Yếm cảnh giác khẽ dừng, ngẩng đầu: "Cậu lại muốn làm chuyện gì?"
"Không có gì." Hạ Chi Dã cong mắt cười, "Tôi có thể làm chuyện gì được chứ, chỉ là cảm thấy bạn trai đáng yêu của tôi có cùng một ngày sinh nhật với trường học vĩ đại của chúng ta, thật may mắn biết bao."
Nhưng lời của Hạ Chi Dã, Tống Yếm một chữ cũng chẳng tin, liếc mắt lạnh lùng uy hiếp: "Tốt nhất là thế, nếu không đến lúc đó cậu sẽ mất đi bạn trai của mình và an nghỉ trong ngôi trường vĩ đại của cậu."
Nói xong xách cắp đứng lên, bước về phía ngoài cửa lớp.
Nguyễn Điềm đang ở trên bục giảng từng bước xác nhận xem phụ huynh đã vào chỗ ngồi chưa, mắt sắc phát hiện ra cậu, vội vàng kêu tên: "Tống Yếm, phụ huynh của em còn chưa ngồi vào chỗ kìa, em đừng đi vội!"
Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp đứng im tại chỗ, khẽ ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn qua đó: "Em không có ba mẹ tới họp phụ huynh."
Lời vừa nói ra, Nguyễn Điềm bỗng nhăn mày: "Không phải chứ, cô thấy mẹ em đến mà."
Tống Yếm: "?"
"Buổi chiều chị ấy còn đặc biệt tranh thủ đến phòng giáo vụ, mẹ của Tống Yếm, chị đến rồi ạ. Tống Yếm, em mau dẫn mẹ đến vị trí của em đi."
Tống Yếm quay đầu lại theo tầm mắt của Nguyễn Điềm, chợt thấy Đàm Thanh đang mỉm cười đứng trước mặt cậu, nhất thời ngơ ngác.
Trước khi ba cậu và Đàm Thanh kết hôn, vẫn luôn không có ai đi họp phụ huynh cho cậu.
Sau khi Đàm Thanh về nhà cậu, mỗi học kỳ đều sẽ đi họp phụ huynh cho cậu, nhưng mà đó là do cậu vẫn còn ở Bắc Kinh, rất tiện, hơn nữa cũng cần bận tâm đến hình tượng hôn nhân của hai vợ chồng bọn họ.
Cho nên Tống Yếm không ngờ rằng Đàm Thanh sẽ mặc kệ để một mình Tống Nhạc Nhạc ở nhà, đặc biệt ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Vụ tham gia một buổi họp phụ huynh không mấy quan trọng.
Hơn nữa Đàm Thanh vẫn luôn đúng giờ xác định địa điểm rồi nhắc nhở cậu mặc thêm quần áo hoặc là dò hỏi tình trạng thân thể của cậu, nhưng cũng không có nói với cậu là sẽ tự mình đến Nam Vụ đón cậu về nhà.
Đàm Thanh không có nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay chỉnh lại cổ áo cho Tống Yếm, lật ra bên ngoài một chút, xác nhận bên trong có mặc áo lông thật dày mới vừa lòng buông tay ra, lại nhìn sắc mặt khỏe mạnh hơn nhiều so với trước đây của Tống Yếm, cười nói: "Không tồi, rốt cuộc cũng có chút thịt, không phải toàn là xương khô."
Thế đứng của Tống -người vừa rồi còn trưng ra vẻ mặt đại ca lạnh lùng trước mặt Hạ Chi Dã- Yếm bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, giọng điệu vẫn giả vờ lãnh đạm: "Tại sao dì lại đến đây."
"Tới xem thử con ở bên đây có thích ứng hay không. Lần trước cậu thi thiếu môn, chủ nhiệm Lưu đã nói với dì, tại sao con lại không nói với trong nhà." Giọng nói Đàm Thanh dịu dàng cực kỳ.
Đầu ngón tay Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp, rũ mi: "Chỉ là cảm thấy không có gì để nói cả."
Dù sao có nói, Tống Minh Hải cũng sẽ không giúp cậu.
Ý ngoài lời của Tống Yếm, sao mà Đàm Thanh nghe không hiểu được chứ, thở dài, giúp cậu sửa lại quần áo: "Thôi, đã qua hết rồi, sau này có việc..."
"Dì Đàm." Không đợi Đàm Thanh nói xong, Tống Yếm đã nhíu mày, cầm cổ tay của cô, "Đây là cái gì?"
Vóc dáng của cậu cao hơn Đàm Thanh rất nhiều, lúc Đàm Thanh giơ tay sửa sang quần áo giúp cậu, cổ tay áo tự nhiên trượt xuống, để lộ ra ba vết bầm vô cùng chói mắt trên cổ tay trắng nõn gầy yếu.
Mà Đàm Thanh chỉ tự nhiên rút tay về, cài xong nút áo, cười nhạt nói: "Không có gì, mấy hôm trước chơi với Nhạc Nhạc không cẩn thận nên bị thương, tài xế đang ở cổng trường, để chú ấy chở con về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước đi."
Tống Yếm vẫn cảm thấy không đúng, vừa đỉnh hỏi lần nữa, phía sau đã truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Ồ, tiểu Yếm, đây là mẹ của em à, trẻ thật đó, đẹp quá đi mất, không biết còn tưởng là chị em không ấy."
Đàm Thanh theo hướng của tiếng nói nhìn về phía cô gái diễm lệ chân chính trẻ tuổi đứng đằng sau Tống Yếm: "Xin hỏi cô là..."
"Ồ, em là chị của Hạ Chi Dã, chị cứ gọi Hạ Du là được ạ." Hạ Du thuận thế giữ chặt cánh tay của Hạ Chi Dã đang chuẩn bị tiến lên ngăn cô, hào phóng khéo léo cười nói: "Hai em ấy là bọn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng, cũng là người bạn có quan hệ thân thiết nhất của nhau."
"Như vậy à." Mặt mày Đàm Thanh hơi cong, nhìn về phía Tống Yếm, dịu dàng mỉm cười, Tiểu Yếm nhà chúng tôi có bạn mới?"
Giọng điệu như là cao hứng, lại như đang vui mừng.
Tống Yếm lập tức cảm thấy bản thân giống như biến thành bạn nhỏ trong nhà trẻ, không được tự nhiên chuẩn bị đào tẩu khỏi hiện trường, lại bị Hạ Chi Dã nhẹ nhàng tóm chặt cổ tay, giữ nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn Đàm Thanh: "Vâng ạ, Tống Yếm cực kỳ khiến người ta yêu thích, bây giờ đã là nhân vật nổi tiếng của trường tụi con, có nhiều bạn lắm ạ."
Vừa dứt lười, tiểu Béo và Triệu Duệ Văn đứng trong góc hô to: "Anh Yếm, Hạ gai, bọn tôi định đặt trà sữa uống nè, hai các muốn uống không? Quên đi, các cậu nhất định cũng muốn uống, tôi gọi chung luôn nhá."
Xem ra thật sự có rất nhiều bạn thân.
Quả nhiên mọi người chỉ cần rời khỏi Tống Minh Hải là có thể sống thật tốt.
Đàm Thanh giơ tay xoa xoa đầu Tống Yếm: "Đi thôi, đi chơi với bạn học trước đi nhé, họp phụ huynh xong dì sẽ gọi cho con."
Hạ Du cũng thuận thế buông tay kéo Hạ Chi Dã ra, giữ lấy cánh tay của Đàm Thanh, ghét bỏ vẫy tay hai lần với bọn họ: "Được rồi, hai đứa muốn làm gì thì làm đi, chị nói chuyện chị của chị một lát."
Nói xong thì cùng Đàm Thanh tay khoác tay bước về phía chỗ ngồi của hai người họ.
Mà Tống Yếm và Hạ Chi Dã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cười vô cùng ngọt ngào của Hạ Du: "Chị à, chị dùng đồ trang điểm gì vậy ạ, sao da chị trông đẹp thế."
"Dáng người cũng đẹp nữa, không hề nhìn ra là đã từng sinh con luôn ý."
"Em vốn đang nghĩ xem khí chất của Tống Yếm xịn như vậy là do ai, bây giờ đã hiểu luôn."
"Hơn nữa chị nói xem chị dạy Tống Yếm như thế nào vậy ạ, tại sao lại vừa cao ráo vừa đẹp trai, học hành thì giỏi, còn rất hiểu chuyện nữa? Không giống với Hạ Chi Dã nhà tụi em, suốt ngày không biết trên biết dưới."
"Ai da, Hạ Chi Dã lấy đâu ra mà tốt tình chứ, vóc dáng cao ráo một chút, mặt lớn lên cũng hơi đẹp trai một chút, thành tích quả thật cũng tàm tạm, nhưng cũng chỉ là hạng hai mà thôi, vẫn kém hơn tiểu Yếm nhà chị một tý."
"Haizzz, em biết chị nhất định sẽ thích nó mà, từ nhỏ đến lớn nó không có bản lĩnh nào khác, chỉ giỏi ở chỗ khiến cho mấy chị mấy dì trong nhà rất thích, cho nên tính cách rất tốt, cực kỳ biết chăm sóc người khác."
"Thật đó ạ, lúc trước tiểu Yếm nhà chị đổ bệnh, đều do Hạ Chi Dã trông nom, nếu không thì tại sao quan hệ của hai đứa lại thân thiết như vậy chứ."
"Đúng không, nghỉ đông có thời gian thì để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều một chút, giao lưu học tập với nhau."
"Cơ mà em thấy Hạ Chi Dã nhà tụi em gần dây hình như có vấn đề yêu sớm, khiến em lo lắng muốn chết. Thế nên chị à, chị có ý kiến gì với việc mấy đứa nhỏ yêu đương ngay bây giờ không ạ?"
"Chỉ cần chú ý đúng mực, không ảnh hưởng đến việc học là được? Em nói đúng, con nít mà, sống vui vẻ là quan trọng nhất, phụ huynh như chúng ta cũng không nên quá cưỡng cầu gò bó."
"Chị nghĩ thoáng và dịu dàng thật đó, nhất định là người mẹ tốt. Ai, nếu nhà của chị có một đứa con gái, nhóc con nhà người khác muốn bắt về, chị cảm thấy đưa bao nhiêu sinh lễ mới thích hợp?"
"Điều kiện gia đình của đối phương rất tốt, cực kỳ tốt, bất động sản, khách sạn, công ty, máy ba tư nhân gì gì đó cũng có một ít, việc này chị không cần nhọc lòng."
...
Mắt thấy hướng đi của đề tài càng ngày càng quỷ dị, Tống Yếm nhìn về phía Hạ Chi Dã, hung dữ gằn ra năm chữ: "Chị cậu muốn làm gì?"
Hạ Chi Dã cười ôm chầm vai cậu: "Không làm gì cả, chỉ là muốn dỗ trưởng bối vui vẻ mà thôi, thuận tiện thử xem có thể giúp tôi dạm ngõ được không ấy mà."
"..."
Dạm ngõ cái đít!
Việc này vừa nhìn đã biết là chú ý của tên Hạ Chi Dã chó chết!
Tống Yếm cắn răng, giơ một chân lên, trực tiếp đá Hạ Chi Dã ra ngoài cửa.
Hai người phụ nữ đang ngồi trong một góc phòng học tám chuyện nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, hơi khựng, sửng sốt.
Sau đó Hạ Du lập tức hoàn hồn, mỉm cười chặn tầm mắt của Đàm Thanh: "Ai da, con nít mà, đánh là thương mắng là yêu, đây là biểu hiện của quan hệ thân thiết giữa hai đứa, đừng để ý, đừng để ý."
Mà Đàm Thanh vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy Tống Yếm đang xụ mắt hung dữ đánh người và Hạ Chi Dã vẫn luôn tươi cười dỗ cậu ở bên ngoài cửa số lớp học, sau đó rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Tính tình của người nhà này đều tốt như vậy à?
Tốt đến mức khiến cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm?
Suy cho cùng thì thoạt nhìn đứa nhỏ tên Hạ Chi Dã này bị đánh quá là thảm.
Cơ mà quả thật là vừa cao ráo vừa đẹp trau tính tình khá tốt, khó có khi nhìn hợp mắt như vậy, bằng không nếu có thời gian thì mời thằng bé về nhà ăn một bữa cơm?
Cũng không phải không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.