Đừng Có Học Hư

Chương 46: A a a a a

Nhất Tùng Âm

05/03/2024

Chiếc đĩa bên cạnh có trứng gà đã bóc vỏ sẵn.

Trong lúc Lộ Thức Thanh ngủ, Dung Tự cũng chẳng ở không, hắn lấy trứng gà giúp cậu lăn cục u trên trán, giờ đã gần lặn hết rồi.

Lộ Thức Thanh áy náy lắm, cứ xin lỗi mãi: “Xin lỗi Dung lão sư, Dung lão sư xin lỗi…”

Chân Dung Tự tê như màn hình nhiễu sóng nhưng vẫn cố xếp hai chân thành cái tư thế tản mạn: “Cậu thật lòng đấy à?”

Lộ Thức Thanh vội đáp: “Thật sự xin lỗi Dung lão sư.”

Dung Tự suýt đã phì cười.

“Được rồi, chấp nhận lời xin lỗi của cậu.” Dung Tự nghiêng mái đầu, hắn ôm theo nụ cười xấu xa nhìn Lộ Thức Thanh, “Vậy thật lòng trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Lộ Thức Thanh nghiêm túc gật đầu ngay.

Dù cho Dung Tự có hỏi mới nãy cậu khóc cái gì, dù cậu có xấu hổ hơn nữa cũng sẽ kể rõ mười mươi chuyện lúc bé ra.

Lộ Thức Thanh đã chuẩn bị xấu hổ xong để kể ra bóng ma tâm lý năm đó thì lại nghe Dung Tự lười nhác hỏi.

“Cậu ghi chú cho tôi AAAAA là sao vậy?”

Lộ Thức Thanh đờ người.

Hỏi, hỏi cái này á?

Trước đó, lúc Dung Tự trả lời tin của Tạ Hành Lan hộ Lộ Thức Thanh thì có vô ý liếc thấy khung chat duy nhất được ghim lên đầu.

Nếu không phải cái avatar nó nhìn rất quen thì Dung Tự cũng không nhận ra 5A này.

Lộ Thức Thanh im lặng cúi đầu, cậu có hơi ngại.

Dung Tự khích lệ: “Can đảm nói ra nào.”

Lộ Thức Thanh đội quá nhiều quần trước mặt Dung Tự rồi, giờ đây chỉ là cảnh tượng nhỏ nhoi, cậu lấy hết can đảm, nhỏ giọng trả lời.

“Thì là “a a a a a”.”

Dung Tự: “...”

Dung Tự vốn còn tưởng ghi chú đó giống kiểu ID “Anh Dung Đại lý nước khoáng AAA”, không ngờ lại có được đáp án bất ngờ tới vậy.

Nhưng nghĩ kỹ thì bất ngờ là lại phù hợp với tính cách của Lộ Thức Thanh.

Còn khá tốt.

Ngày mai hai người phải lên máy bay về Bắc Thành, thời gian đã không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi. Dung Tự nhìn chân Lộ Thức Thanh rồi hỏi: “Hôm nay tắm không?”

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Không phiền đến Dung lão sư nữa, anh đưa tôi về…”

Hai chữ “về nhà” còn chưa nói xong, Dung Tự đã nhìn chiếc quần của cậu, vẻ suy tư: “Cậu mang nẹp chân thay đồ không tiện, nhưng nếu không cởi ra, buổi tối ngủ sẽ khó chịu lắm.”

Lộ Thức Thanh: “Hở?”

Dung Tự suy nghĩ một chốc rồi lấy chiếc kéo từ hộc tủ bàn trà ra: “Cái quần này không phải quà của mối tình đầu đâu nhỉ, cắt được không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không có mối tình đầu.”

Nói xong Lộ Thức Thanh mới nhận ra là Dung Tự muốn cắt quần của mình, cậu hốt hoảng nhanh chóng che đầu gối lại: “Cắt, cắt quần làm cái gì?”

Dung Tự nhướng mày: “Không phải cậu muốn tắm à?”

Lộ Thức Thanh: “Tôi, tôi về nhà tắm!”

“Về nhà cái gì?” Dung Tự nói, “Cái chân này của cậu lỡ lúc tắm hay rửa tay ngã nữa thì sao? Nứt xương có phải chuyện nhỏ đâu, nhỡ dưỡng không lành về sau có phần cậu chịu cả đấy.”

Lộ Thức Thanh bứt rứt đỏ mặt nhưng không giỏi ăn nói, không rành phản bác, chỉ có thể giương mắt nhìn Dung Tự lấy kéo ướm chừng chiếc quần của mình.

Ban ngày còn chưa biết là nứt xương, Lộ Thức Thanh chịu đau mặc chiếc quần này vào, giờ chắc chắn không thể nào gồng bàn chân để cởi ra. Cách tốt nhất vẫn là cắt nó, đổi sang chiếc rộng rãi thì hơn.

Dung Tự làm việc dứt khoát, một kéo cắt roẹt.

Roẹt roẹt.

Ống quần rách một đường để lộ cẳng chân trắng trẻo đang căng cứng bên trong.

Lộ Thức Thanh liều mạng thuyết phục mình “đàn ông với nhau cả, thấy chân không sao hết”, dù sao ban ngày cậu ngã không đứng dậy nổi, Dung Tự cũng đã thấy hòm hòm cả người cậu rồi.

Chỉ là khi cắt tới đầu gối, Lộ Thức Thanh hết nhịn được nữa, cậu đỏ bừng mặt kéo cái chăn mỏng bên cạnh che chân lại.

Dung Tự suýt đã lỡ tay đâm vào chân của Lộ Thức Thanh, chiếc kéo lạnh căm dán bên đùi trong sượt qua làm cậu bất giác thấy rùng mình.

“Đừng nhúc nhích, cậu che thế không sợ tôi cắt phạm chân mình à?”

Lộ Thức Thanh run rẩy: “Cứ vậy đi, tôi không sợ.”

Dung Tự trêu: “Cậu cũng mắc cỡ ghê, trước đó không phải còn to gan lớn mật nói phải cởi tạp dề của tôi à?”

Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã cướp cây kéo đó kề vào cổ mình uy hiếp Dung Tự, hắn mà còn nói mấy cái đó nữa mình sẽ chết cho hắn coi. Cơ mà cậu làm gì có gan, chỉ rầu rĩ cúi đầu, để lộ gờ tai đỏ ké.

May mà Dung Tự có kĩ thuật cao siêu, chiếc kéo cẩn thận cắt theo đường rách.

Dung Tự đánh trống lảng như vậy, Lộ Thức Thanh cũng quên mất chuyện mình muốn về nhà ngủ.

Cắt ống quần xong, Lộ Thức Thanh quấn chặt mình lại: “Dung lão sư đẩy, đẩy xe lăn tới đây hộ là được, mấy cái khác không phiền Dung lão sư nữa.”

Dung Tự cũng rất biết chừng mực, còn nói tiếp đề tài này thì không phải là trêu chọc nữa mà là giở trò lưu manh rồi.

Hắn ra huyền quan kéo xe lăn vào, lấy thêm áo tắm với khăn lông mới rồi lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy quần lót mới quấn trong áo tắm, miễn cho cây mắc cỡ Lộ Thức Thanh lại ngại ngùng.

Chuẩn bị hết đồ tắm rửa xong, Dung Tự mới đẩy Lộ Thức Thanh vào phòng tắm.

“Hôm nay đừng tắm, lấy khăn lông ướt lau người là được rồi.”



Lộ Thức Thanh gật đầu như giã tỏi.

Dung Tự lại căn dặn mấy câu nữa rồi mới xoay người đi ra.

Lộ Thức Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài căn biệt thự số 2 tòa C, một chiếc xe đỗ lại trước cổng đã 2 3 giờ đồng hồ.

Tạ Hành Lan ngửa đầu dựa lưng vào ghế day trán, hắn nhìn cánh cổng biệt thự đóng kín, mãi chẳng rời đi.

Hắn không hề biết Dung Tự ở đâu: Song chỉ cần hắn muốn thì 10 phút là đã có thể tra được số nhà, chỉ là hắn do dự mãi, bên tai từ đầu tới cuối đều là câu “không có lời” nọ.

Trên xe không bật đèn, chỉ có chiếc di động bị vứt bên ghế phó lái chứ chớp tắt màn hình mãi, hình như có người vẫn luôn gọi cho hắn.

Tạ Hành Lan ngoảnh mặt làm ngơ.

Cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt, màn hình lộ ra giao diện trò chuyện trên wechat.

Câu “anh trai mình thích nhất” Lộ Thức Thanh gửi hãy còn đó, nom cứ như chữ đỏ được in đậm vậy, bắt mắt lại chói mắt.

Lúc này, một cuộc gọi đặc biệt gọi tới.

Cà vạt Tạ Hành Lan cởi ra rối tung, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ có chút phiền, nhưng hắn vẫn nhận cuộc gọi đó.

Đầu dây bên kia là ông nội nhà họ Tạ - ông cụ nói một là một hai là hai, nghe giọng điệu ông cụ thì có vẻ rất bất mãn: “Sao muộn vậy rồi còn chưa về tới?”

Giọng điệu của Tạ Hành Lan chẳng chút lên xuống: “Chân Thức Thanh bị thương rồi, cháu tới thăm em.”

“Chân bị thương? Nặng không?”

“Còn tạm.”

Ông nội Tạ thở hắt ra: “Đứa bé này tính bướng, chỉ vì hồi đó em gái con nói một câu không hiểu chuyện mà nó không bước chân vào nhà họ Tạ nữa. Con cũng khuyên nhủ nó đi, người một nhà với nhau, mừng năm mới có sao đâu, cũng có ai coi nó là người ngoài đâu.”

Tạ Hành Lan hững hờ: “Đến nhà họ Lộ em ấy còn hiếm khi về thì sao nghe lời con chứ.”

Ông nội Tạ “à” một tiếng: “Vậy hôm nay vẫn mình nó đón năm mới à?”

Tạ Hành Lan lại không khỏi nhớ tới câu kia của Lộ Thức Thanh.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn câu đấy không phải do Lộ Thức Thanh gửi, nhưng có thể được cậu dung túng cho trả lời tin nhắn của mình thì ắt địa vị người đấy ở trong lòng cậu không nghĩ cũng biết.

Tạ Hành Lan đang thấy phiền thì khóe mắt liếc thấy có bóng người bên cạnh cánh cổng cạnh căn số 2 tòa C.

Hắn còn ngỡ là Lộ Thức Thanh, nhưng khi ánh đèn đường bên cạnh hắt xuống mới lộ ra gương mặt quen thuộc.

Dung Tự thành thạo bấm mật khẩu mở cửa biệt thự, sải bước vào trong, quen cửa quen nẻo vào đấy như đã tới đây vô số lần vậy.

Mấy phút sau, hắn lại ôm mấy bộ đồ của Lộ Thức Thanh đi ra, khóa cửa lại rồi giẫm lên nền tuyết đi vào căn biệt thự kế bên.

Tạ Hành Lan siết chặt bàn tay cầm điện thoại.

Ông nội Tạ: “Hành Lan? Hành Lan?”

Chốc sau Tạ Hành Lan mới bừng tỉnh: “Vâng, lát con về đến.”

Dung Tự càn quét mớ quần áo rộng rãi và quần áo để ngày mai mặc trong tủ quần áo của Lộ Thức Thanh rồi ngâm nga khúc hát quay về nhà.

Lộ Thức Thanh đã tắm rửa xong, cậu đang đẩy bánh xe lăn đi ra ngoài.

“Nè, quần áo.” Dung Tự huơ món đồ trong tay mình, thuận miệng nói chuyện với cậu: “Mới nãy tôi thấy có chiếc xe sang mấy chục triệu tệ trước cổng nhà cậu, biển số xe toàn 8.”

Lộ Thức Thanh biết Dung Tự thích xe mới vội háo hức hỏi: “Anh thích à?”

Dung Tự bật cười: “Sao vậy, thiếu gia định tặng xe cho tôi hả?”

Lộ Thức Thanh gật đầu.

Cậu không thích lái xe, trong gara còn mấy chiếc xe sang chưa lái bao giờ cả.

Dung Tự nghiêm túc nói: “Đã nói với Lộ lão sư rồi, nghề này của chúng ta bán nghệ không bán thân.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh đã dần quen với mấy lời nói thiếu đứng đắn của Dung Tự, cậu nghĩ ngợi một chốc mới giật mình.

Xe sang biển số toàn là 8.

Sao có vẻ hơi giống Tạ Hành Lan nhỉ?

Con tim của Lộ Thức Thanh giật bắn, cậu cầm lấy di động chọc vào khung đối thoại với Tạ Hành Lan.

Mới nãy đang gọi điện thì cậu lại ngắt ngang, giờ tỉnh lại thấy có hơi lo. Ngập ngừng hồi lâu cậu mới lén gửi sang cái meme có ý tốt lành.

[Cyan: (Năm mới vui vẻ.jpg)]

Tạ Hành Lan gần như trả lời ngay.

[Tạ cái gì cơ: Năm mới vui vẻ.]

[Tạ cái gì cơ chuyển khoản 200000.]

[Đã hoàn lại.]

[Cyan: Tạ tổng đang ở đâu vậy?]

[Tạ cái gì cơ: Về nhà rồi.]

Không biết Lộ Thức Thanh nghĩ gì mà chợt nói: “Dung lão sư, con xe ngoài kia hiệu gì vậy?”

Dung Tự trả lời cậu.

Lộ Thức Thanh ngẩn người.



Thật ra cậu rất dễ dỗ, mỗi lần dù có bị cho leo cây đi nữa nhưng chỉ cần Tạ Hành Lan mua quà khiến cậu biết có người nhớ thương mình là cậu có thể vui vẻ lại ngay.

Giờ cũng vậy.

[Cyan: Hôm nay cúp điện thoại của Tạ tổng, xin lỗi (Mèo con cúi mình.jpg)]

[Tạ cái gì cơ: Không có gì, anh để lì xì trên bàn trà, mai nhớ cầm.]

[Cyan: Ừa ừa!]

Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh đón năm mới vui tới vậy.

Cậu ngủ trên chiếc giường trong căn phòng khách xa lạ, đầu giường có huân hương thư thái như mùi hương tản ra từ trên người Dung Tự.

Trước lúc tắt đèn, Dung Tự dặn dò hết mấy lượt: “Tốt nhất là đừng trở mình, dậy đêm nhớ kêu tôi, không muốn kêu thì nhắn tin cũng được.”

Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn nghe theo: “Nhớ rồi.”

Dù đang ở môi trường xa lạ, ấy thế mà Lộ Thức Thanh cũng hiếm được một lần không bị lạ giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ tới lúc trời sáng trưng.

Mùng 1 Tết, tiếng pháo bên ngoài vang lên không dứt.

Lộ Thức Thanh lóng ngóng mặc quần áo, chống tay ngồi sang xe lăn, lăn bánh ra ngoài.

Dung Tự đang thả bánh trôi trong bếp, thấy cậu tới bèn thuận miệng chào.

“Chào buổi sáng, ngủ có ngon không?”

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Rất ngon, không mơ thấy ác mộng.”

“Vậy thì tốt.”

Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn ngồi ăn trước bàn, tầm mắt vẫn luôn liếc nhìn vào bếp.

Hôm nay Dung Tự không mặc tạp dề.

Đầu Lộ Thức Thanh chợt nhảy ra câu này, cậu thẹn thùng cúi đầu ngay tắp lự, còn thầm mắng mình xấu xa.

Dung Tự bị mình dọa đến nỗi không dám mặc tạp dề luôn rồi kìa!

Dung Tự không hề nhận ra chút toan tính của Lộ lão sư, hắn vớt bánh trôi ra ăn sáng, thấy thời gian cất cánh cũng sắp tới rồi mới dọn đồ ra sân bay với cậu.

Mùng 1 tết, người đi lại trên đường vội vã, fan hâm mộ cũng không nghe được tiếng gió gì để tiễn máy bay. Hai người thuận lợi về tới Bắc Thành.

Hai ngày ngắn ngủi mà cảm giác cứ như một tuần đã trôi qua.

Sau khi tới khách sạn, Lộ Thức Thanh rất không muốn phiền tới Dung Tự, cậu nói tối Châu Phó sẽ tới, kêu Dung Tự cứ đi làm việc của mình đi.

Dung Tự sắp xếp đồ đạc giúp cậu xong mới rời đi.

Lộ Thức Thanh không còn căng thẳng giống như trước nữa, thấy hắn rời đi còn hơi tiếc, nếu không phải bàn chân không tiện đi lại thì chắc chắn cậu đã tiễn người ra tận cửa.

Ngày mai bắt đầu quay phim trở lại, vẫn còn một ngày để nghỉ ngơi.

Lộ Thức Thanh lướt weibo, phát hiện bộ phim dân quốc Dung Tự quay năm ngoái đã lên sóng vào ngày mùng 1 tết.

Thân là fan hâm mộ, tất nhiên Lộ Thức Thanh phải xem. Cậu lập tức hoan hô trong âm thầm rồi nhanh chóng bật TV trong khách sạn lên xem.

Cơ mà TV khách sạn phải có hội viên, cậu chỉ còn cách kết nối điện thoại vào TV.

Mới vừa hiển thị kết nối thành công thì Châu Phó gửi tin wechat sang. Lộ Thức Thanh cũng không ngước lên xem có kết nối màn hình chuẩn chưa đã đổi qua giao diện wechat để trả lời tin nhắn.

Cũng vào lúc đó, Dung Tự ở phòng kế bên xem cut của Lộ Thức Thanh trong Cửu Trùng truyện thì đột nhiên màn hình TV bị người khác kết nối.

Hơn nữa còn không phải chỉ kết nối màn hình video, có thể là kênh video không hỗ trợ toàn bộ kết nối, thậm chí người đó còn kết nối toàn bộ giao diện điện thoại vào.

Phòng khách sạn rất gần nhau, dễ xảy ra trường hợp như vậy.

Dung Tự rất có kinh nghiệm mấy việc thế này, hắn vừa định khởi động lại TV thì thấy màn hình lóe lên cảnh mở đầu bộ phim dân quốc của mình, còn chưa phát được mấy giây, cảnh tượng đã biến thành màn hình đứng, đổi sang giao diện trò chuyện wechat.

Ghi chú: Châu sư Phó.

Avatar bên phải hình như trông hơi quen nhỉ?

Dung Tự ngẩn ra giây lát mới ý được là Lộ Thức Thanh kết nối vào, hắn không nhịn được cười phì ra tiếng.

Thế mà lần nữa hắn lại thấy kỳ lạ khi có cảm giác một chàng trai…

Dễ thương chết đi được.

Lộ Thức Thanh dễ thương đang gõ vào bàn phím cộc cộc.

[Châu sư Phó: Anh xuống máy bay rồi, lát nữa gọi xe tới thẳng khách sạn, muốn anh mang cái gì cho cậu không?]

[Cyan: Gì?! Sao anh biết em là người đầu tiên cởi tạp dề của Dung Tự? Đáng ghét, không hổ là Châu sư Phó, tai mắt rải khắp cả vũ trụ. Dù em muốn khiêm tốn che giấu cũng hết cách mà. (Meme một tay bịt mắt tuổi nổi loạn)]

Suýt nữa Châu Phó đã đâm sầm vào gốc cột, anh không nhịn được nữa, mắt trợn trắng.

[Châu sư Phó: Bé ngoan, chỗ nứt dưới chân chuyển lên xương sọ rồi à? Có cần đi khám gấp không? Bác sĩ nói cậu hay ủng hộ công việc mình, có thể lấy giá gốc đó.]

[Cyan: Đừng gọi ta là bé ngoan. Chờ đến hạn đổi tên của tài khoản phụ thì tên của ta sẽ là “Người đầu tiên cởi tạp đề của Dung Tự”, về sau cứ gọi ta là Cởi lão sư nhóe.]

Châu Phó: “...”

Dung Tự: “...”

Dung Tự suýt phun nước ra khỏi miệng.



Bánh trôi (汤圆 - Sủi dìn) hay còn gọi là Chè thang viên - là món bánh trôi tàu có nguồn gốc từ Trung Quốc. Sủi dìn làm bằng bột gạo nếp, nhân đậu xanh hay vừng đen. Bên ngoài lăn vừng đen & nấu trong nước gừng nóng, rắc thêm một vài sợi dừa nạo. Sủi dìn của người Hoa có rất nhiều loại nhân, ngon nhất là nhân vừng đen, hạt sen nấu với táo tàu khô (wiki)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Có Học Hư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook