Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 88: Buông tay
mình là tác giả
04/01/2021
Sau chuyện Cảnh Sâm bị tai nạn, không biết tin từ đâu ra mà tất cả báo chí hay bản tin đều nói 'Vợ của giám đốc Hứa ngoại tình' 'Giám đốc Hứa bị tai nạn trở thành tên tàn phế' và còn rất rất nhiều tin khác nữa.
Mỹ Lam không ngừng lắc đầu, nhưng cô không buồn, vì Cảnh Sâm mấy bữa nay không nói chuyện với cô, nhưng cô nói gì kêu gì anh đều nghe và làm theo, cô biết anh vẫn giận cô.
Lúc cô đang gọt táo cho Cảnh Sâm, thì Mộc Nhi và Mặc Nam Hoàng tới thăm. Cô khá bất ngờ, Mặc Nam Hoàng tới đây làm gì? Mặc Nam Hoàng thấy sự bất ngờ của cô anh cười khổ nói:"Anh chỉ tới đây nói vài điều với Cảnh Sâm thôi! Em với Mộc Nhi có thể ra ngoài được không!"
Mỹ Lam phân vân một lúc rồi đồng ý ra ngoài với Mộc Nhi. Lúc hai người họ ra ngoài, căn phòng trở nên yên lặng. Mặc Nam Hoàng bắt đầu bước lại chỗ Cảnh Sâm ngồi xuống anh ta nói.
"Anh biết tình hình báo chí mấy bữa nay chưa!" Nam Hoàng bắt đầu nói trước.
Cảnh Sâm không trả lời, tất nhiên anh biết, tất cả mọi người đều nói cho anh ngoại trừ Mỹ Lam, anh biết cô lo cho anh.
Nam Hoàng nhìn thái độ của Cảnh Sâm mà không chịu được muốn đấm hắn vài cái, nhưng anh lại không chấp nhất với tên tàn phế:" Sao anh vẫn có thể có cái thái độ thời ơ như thế! Cho dù là anh thấy không sao đi, Mỹ Lam thì sao? Cô ấy đã chịu khổ rất nhiều vì anh rồi, tin tức đang ùm beng như vậy đến cả ba mẹ Mỹ Lam đều biết, bây giờ ba mẹ Mỹ Lam đang rất giận cô ấy không chịu gặp mặt cô ấy nữa. Vậy mà anh vẫn còn ngồi đây thành thơi vậy!"
Cảnh Sâm nhíu mày một lát rồi trả lời:"Tôi sẽ đền bù cho cô ấy."
"Đền bù? Anh muốn đền bù như thế nào? Chưa nói đến bây giờ anh như một tên tàn phế. À mà nói đến đây tôi mới nhớ điều này! Anh có nhớ cái lúc Mỹ Lam ở bệnh viện, anh đến đó làm loạn không?" Nam Hoàng hỏi.
Cảnh Sâm ngồi yên vẫn không nói gì chỉ gật nhẹ, anh nhớ chứ những gì anh làm với coi anh đều nhớ để sau này đền bù với cô.
"Lúc đó Mỹ Lam nói với anh coi ấy có thai đúng không?" Nam Hoàng vừa hỏi vừa nhìn khuôn mặt của Cảnh Sâm.
Nghe từ có thai anh mới giật mình. Anh nhớ lúc đó cô nói cô có thai. Còn anh thì mắng cô kêu cô bỏ cái thai. Nhưng điều đó thì sao?
Nam Hoàng lại nói tiếp:"Nhưng lúc đó Mỹ Lam đã bị sảy thai. Bác sĩ nói do cơ thể Mỹ Lam rất yếu nên sảy thai lần đó thì tỉ lệ mang thai lần nữa rất thấp! Nói thẳng ra là cô ấy không thể làm mẹ nữa!"
Cảnh Sâm bất ngờ khuôn mặt trắng bệch ra, anh biết anh sai. Anh sẽ đền bù tất cả cho cô, nhưng anh cũng muốn có một đứa con với cô:"Nhưng tôi sẽ bù đắp cho em ấy."
"Lại là bù đắp! Nếu Mỹ Lam biết chuyện này thì cô ấy có thể tha thứ cho anh không? Nếu anh muốn tốt cho cô ấy tốt nhất anh nên buông tay cô ấy, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn đi!" Nói xong Nam Hoàng bước ra ngoài.
Cảnh Sâm thất thần ngồi trong phòng , buông tay cô anh không làm được, anh sợ mất cô, anh thật sự rất sợ.
Một lát sau Mỹ Lam cùng Mộc Nhi bước vào, anh vẫn ngồi yên ở đó. Thấy mền của anh bị xốc lên, cô lại gần chỉnh lại cho anh, nhưng anh lại hất tay cô, tự mò chức mền chỉnh lại. Lúc Mỹ Lam đưa táo chi anh, anh đã hất tay cô nói:"Đừng làm phiền tôi! Thật phiền phức."
Nói được nhưng câu đó tim anh đã rất đau, anh suy nghĩ kĩ rồi, anh sẽ buôn tay.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Mỹ Lam không ngừng lắc đầu, nhưng cô không buồn, vì Cảnh Sâm mấy bữa nay không nói chuyện với cô, nhưng cô nói gì kêu gì anh đều nghe và làm theo, cô biết anh vẫn giận cô.
Lúc cô đang gọt táo cho Cảnh Sâm, thì Mộc Nhi và Mặc Nam Hoàng tới thăm. Cô khá bất ngờ, Mặc Nam Hoàng tới đây làm gì? Mặc Nam Hoàng thấy sự bất ngờ của cô anh cười khổ nói:"Anh chỉ tới đây nói vài điều với Cảnh Sâm thôi! Em với Mộc Nhi có thể ra ngoài được không!"
Mỹ Lam phân vân một lúc rồi đồng ý ra ngoài với Mộc Nhi. Lúc hai người họ ra ngoài, căn phòng trở nên yên lặng. Mặc Nam Hoàng bắt đầu bước lại chỗ Cảnh Sâm ngồi xuống anh ta nói.
"Anh biết tình hình báo chí mấy bữa nay chưa!" Nam Hoàng bắt đầu nói trước.
Cảnh Sâm không trả lời, tất nhiên anh biết, tất cả mọi người đều nói cho anh ngoại trừ Mỹ Lam, anh biết cô lo cho anh.
Nam Hoàng nhìn thái độ của Cảnh Sâm mà không chịu được muốn đấm hắn vài cái, nhưng anh lại không chấp nhất với tên tàn phế:" Sao anh vẫn có thể có cái thái độ thời ơ như thế! Cho dù là anh thấy không sao đi, Mỹ Lam thì sao? Cô ấy đã chịu khổ rất nhiều vì anh rồi, tin tức đang ùm beng như vậy đến cả ba mẹ Mỹ Lam đều biết, bây giờ ba mẹ Mỹ Lam đang rất giận cô ấy không chịu gặp mặt cô ấy nữa. Vậy mà anh vẫn còn ngồi đây thành thơi vậy!"
Cảnh Sâm nhíu mày một lát rồi trả lời:"Tôi sẽ đền bù cho cô ấy."
"Đền bù? Anh muốn đền bù như thế nào? Chưa nói đến bây giờ anh như một tên tàn phế. À mà nói đến đây tôi mới nhớ điều này! Anh có nhớ cái lúc Mỹ Lam ở bệnh viện, anh đến đó làm loạn không?" Nam Hoàng hỏi.
Cảnh Sâm ngồi yên vẫn không nói gì chỉ gật nhẹ, anh nhớ chứ những gì anh làm với coi anh đều nhớ để sau này đền bù với cô.
"Lúc đó Mỹ Lam nói với anh coi ấy có thai đúng không?" Nam Hoàng vừa hỏi vừa nhìn khuôn mặt của Cảnh Sâm.
Nghe từ có thai anh mới giật mình. Anh nhớ lúc đó cô nói cô có thai. Còn anh thì mắng cô kêu cô bỏ cái thai. Nhưng điều đó thì sao?
Nam Hoàng lại nói tiếp:"Nhưng lúc đó Mỹ Lam đã bị sảy thai. Bác sĩ nói do cơ thể Mỹ Lam rất yếu nên sảy thai lần đó thì tỉ lệ mang thai lần nữa rất thấp! Nói thẳng ra là cô ấy không thể làm mẹ nữa!"
Cảnh Sâm bất ngờ khuôn mặt trắng bệch ra, anh biết anh sai. Anh sẽ đền bù tất cả cho cô, nhưng anh cũng muốn có một đứa con với cô:"Nhưng tôi sẽ bù đắp cho em ấy."
"Lại là bù đắp! Nếu Mỹ Lam biết chuyện này thì cô ấy có thể tha thứ cho anh không? Nếu anh muốn tốt cho cô ấy tốt nhất anh nên buông tay cô ấy, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn đi!" Nói xong Nam Hoàng bước ra ngoài.
Cảnh Sâm thất thần ngồi trong phòng , buông tay cô anh không làm được, anh sợ mất cô, anh thật sự rất sợ.
Một lát sau Mỹ Lam cùng Mộc Nhi bước vào, anh vẫn ngồi yên ở đó. Thấy mền của anh bị xốc lên, cô lại gần chỉnh lại cho anh, nhưng anh lại hất tay cô, tự mò chức mền chỉnh lại. Lúc Mỹ Lam đưa táo chi anh, anh đã hất tay cô nói:"Đừng làm phiền tôi! Thật phiền phức."
Nói được nhưng câu đó tim anh đã rất đau, anh suy nghĩ kĩ rồi, anh sẽ buôn tay.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.