Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 111: Cứu
mình là tác giả
04/01/2021
Trời giá rét thổi từng cơn lạnh giá vào anh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng cùng với comle nhỏ. Miệng anh không ngừng run lên vì lạnh, lấy chiếc điện thoại của mình ra. Nó đã bị thấm nước, nhưng may có chức năng chống thấm nước nên hoàn toàn không bị gì.
Anh cầm chiếc điện thoại nhấn số gọi nhanh trước khi chiếc điện thoại bị hư. Anh khàng khàng giọng trả lời sau khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:" Mỹ Lam đang ở khu bờ gần nơi khu du lịch XX"
Vừa nói xong đầu dây bên kia liền cúp máy. Mỹ Lam ngồi trên bờ biển cát dính đầy trên người cô, và cơn gió lạnh cũng ập tới. Mo khẽ run hai vai lại. Cô không dám chạy lung tung vì cô chả biết đây là đây và hơn nữa nó có an toàn không.
Một lát sau Mỹ Lam nghe tiếng của nhiều bước chân chạy đến, theo bản năng cô sợ hãi ôm lấy người mình:" Mỹ Lam "
Vừa nghe được hai từ đó với tông giọng ấm áp của một người, Mỹ Lam không kìm nén được nhào vào lòng người đó, khóc lên. Mỹ Lam khóc một hồi rồi nín, cô mới phát hiện ra cả quần áo anh đều bị ước, nếu là do cô ôm thì cũng không đẫm nước như thế này.
Mỹ Lam nghi hoặc hỏi:"Anh sao bị ướt vậy?"
Nam Hoàng giải vờ ấp a ấp úng:" Lúc nãy... À không...Ờ vừa mới nãy..anh chạy nhanh nên anh bị té."
Mỹ Lam hít hít cái mũi đỏ của mình, nói:"Là anh cứu em đúng không?"
Nam Hoàng im lặng tỏ vẻ thần bí một lát rồi mới mở giọng nói:"Không dấu được em rồi!"
"Vậy sao lúc nãy không thấy anh đâu, anh đi đâu!" Nam Hoàng biết thế nào cô cũng hỏi như vậy nên anh đã chuẩn bị hết cả rồi:"Lúc nãy anh đi gọi điện cho mấy người kia báo rằng đã tìm được em."
Mỹ Lam không suy nghĩ nhiều gật đầu hiểu, rồi lại còn có một chút cảm tình với anh.
Cảnh Sâm đứng ở gốc xa anh thấy tất cả, nhưng anh không dám lại gần, cũng không dám nói với cô, là anh là anh cứu em. Gió mùa thu cứ thế thổi vào anh nhưng anh lại không lạnh chỉ thấy đau.
Anh nhìn Mỹ Lam đợi đến lúc Nam Hoàng ôm cô lên, đi đi đi thật xa đến du thuyền anh mới quay lưng, đi về. Ngồi trên, anh không mở lò sưởi, vẫn ngồi yên. Những giọt nước biển mặn chát cứ thế mà rơi xuống từ người anh, cứ như tâm tình anh lúc này. Dù biết cô đã đi xa rồi nhưng anh vẫn ngồi đó, như chờ mong, cô biết là anh mới là người cứu cô, cô quay lại, đến chỗ anh và....về với anh.
Dù đó là điều không thể. Mỹ Lam tắm rửa sạch sẽ rồi lại ngồi trong phòng có lò sưởi ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Không thể nào, cô thấy lại được rồi, đây là đâu, lại là biển sao. Lạnh quá, không mình không thể bơi.
" Mỹ Lam, Mỹ Lam... Đợi anh" Chuyện gì vậy Cảnh Sâm, sao anh ấy lại ở đây, sau khi cô thắc mắc thì cô đã bị chìm dần chìm dần dưới đáy biển.
"Cứu cứu cứu" Mỹ Lam giật mình tỉnh dậy sau ác mộng, mồ hồi trên trán cô rất nhiều, tinh thần vẫ chưa ổn định, Mỹ Lam uống một ngụm nước rồi cố trấn an lại.
Cô nằm xuống nhưng lại không muốn ngủ, vì sợ, sợ phải lập lại giấc mơ đó. Nhưng điều cô thắc mắc lại là tại sao lại có Cảnh Sâm, Người mà cô lun muốn quên nhất? Cô lắc đầu cố để mình không suy nghĩ điều đó nữa. Nhưng cô vẫn bắt đầu nghi hoặc, nhưng dần dần chìm vào giấc ngủ và không hay.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Anh cầm chiếc điện thoại nhấn số gọi nhanh trước khi chiếc điện thoại bị hư. Anh khàng khàng giọng trả lời sau khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:" Mỹ Lam đang ở khu bờ gần nơi khu du lịch XX"
Vừa nói xong đầu dây bên kia liền cúp máy. Mỹ Lam ngồi trên bờ biển cát dính đầy trên người cô, và cơn gió lạnh cũng ập tới. Mo khẽ run hai vai lại. Cô không dám chạy lung tung vì cô chả biết đây là đây và hơn nữa nó có an toàn không.
Một lát sau Mỹ Lam nghe tiếng của nhiều bước chân chạy đến, theo bản năng cô sợ hãi ôm lấy người mình:" Mỹ Lam "
Vừa nghe được hai từ đó với tông giọng ấm áp của một người, Mỹ Lam không kìm nén được nhào vào lòng người đó, khóc lên. Mỹ Lam khóc một hồi rồi nín, cô mới phát hiện ra cả quần áo anh đều bị ước, nếu là do cô ôm thì cũng không đẫm nước như thế này.
Mỹ Lam nghi hoặc hỏi:"Anh sao bị ướt vậy?"
Nam Hoàng giải vờ ấp a ấp úng:" Lúc nãy... À không...Ờ vừa mới nãy..anh chạy nhanh nên anh bị té."
Mỹ Lam hít hít cái mũi đỏ của mình, nói:"Là anh cứu em đúng không?"
Nam Hoàng im lặng tỏ vẻ thần bí một lát rồi mới mở giọng nói:"Không dấu được em rồi!"
"Vậy sao lúc nãy không thấy anh đâu, anh đi đâu!" Nam Hoàng biết thế nào cô cũng hỏi như vậy nên anh đã chuẩn bị hết cả rồi:"Lúc nãy anh đi gọi điện cho mấy người kia báo rằng đã tìm được em."
Mỹ Lam không suy nghĩ nhiều gật đầu hiểu, rồi lại còn có một chút cảm tình với anh.
Cảnh Sâm đứng ở gốc xa anh thấy tất cả, nhưng anh không dám lại gần, cũng không dám nói với cô, là anh là anh cứu em. Gió mùa thu cứ thế thổi vào anh nhưng anh lại không lạnh chỉ thấy đau.
Anh nhìn Mỹ Lam đợi đến lúc Nam Hoàng ôm cô lên, đi đi đi thật xa đến du thuyền anh mới quay lưng, đi về. Ngồi trên, anh không mở lò sưởi, vẫn ngồi yên. Những giọt nước biển mặn chát cứ thế mà rơi xuống từ người anh, cứ như tâm tình anh lúc này. Dù biết cô đã đi xa rồi nhưng anh vẫn ngồi đó, như chờ mong, cô biết là anh mới là người cứu cô, cô quay lại, đến chỗ anh và....về với anh.
Dù đó là điều không thể. Mỹ Lam tắm rửa sạch sẽ rồi lại ngồi trong phòng có lò sưởi ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Không thể nào, cô thấy lại được rồi, đây là đâu, lại là biển sao. Lạnh quá, không mình không thể bơi.
" Mỹ Lam, Mỹ Lam... Đợi anh" Chuyện gì vậy Cảnh Sâm, sao anh ấy lại ở đây, sau khi cô thắc mắc thì cô đã bị chìm dần chìm dần dưới đáy biển.
"Cứu cứu cứu" Mỹ Lam giật mình tỉnh dậy sau ác mộng, mồ hồi trên trán cô rất nhiều, tinh thần vẫ chưa ổn định, Mỹ Lam uống một ngụm nước rồi cố trấn an lại.
Cô nằm xuống nhưng lại không muốn ngủ, vì sợ, sợ phải lập lại giấc mơ đó. Nhưng điều cô thắc mắc lại là tại sao lại có Cảnh Sâm, Người mà cô lun muốn quên nhất? Cô lắc đầu cố để mình không suy nghĩ điều đó nữa. Nhưng cô vẫn bắt đầu nghi hoặc, nhưng dần dần chìm vào giấc ngủ và không hay.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.