Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 81: dịu dàng
mình là tác giả
04/01/2021
Kể từ ngày mà Cảnh Sâm muốn Mỹ Lam về nhà thì ngày nào anh cũng tới nhà Mộc Nhi. Anh cố gắng sắp xếp hết xông việc, những cái gì liên quan cần anh kí tên thù anh cố gắng thức khuya làm cho xong, còn lại là anh đẩy cho Trần Luân.
Vì anh muốn hâm nóng lại tình cảm với Mỹ Lam nên trước khi đến nhà Mộc Nhi anh đã kêu em ấy đi ra ngoài rồi. Anh cầm trên tay một túi trái cây, nhấn chuông cửa.
Mỹ Lam đang ngồi xem tivi thì nghệ tiếng chuông, cô đứng dậy bước ra mở cửa.
Cảnh Sâm xuất hiện làm cho cô đứng điến, dù cô biết anh sẽ không làm gì cô nhưng cô vẫn rất sợ anh. Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam nhìn mình bằng ánh mắt đầy sợ hãi, anh cười khổ có lẽ là vết thương trong lòng anh gây ra cho cô quá lớn.
Anh bước thẳng vào nhà. Anh đặt túi trái cây xuống bàn, thấy Mỹ Lam nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh nhìn cô dịu dàng nói:" Anh vào nhà không được sao?"
Nghe được câu nói của Cảnh Sâm làm Mỹ Lam giật mình lắc đầu.
Vì bây giờ trong nhà chỉ còn cô với anh nên cô không thể tự nhiên được, cô kiếm cớ pha trà và gọt trái cây để ra sau bếp trốn tránh anh.
Sau khi pha trà và cắt trái cây xong cô đem cả hai thứ lên. Cô đặt ly trà trước mặt anh. Anh nhìn cô còn cô thì né tránh ánh mắt vủa anh. Dù ngồi chung trên một ghế nhưng cô ngồi ở một góc ảnh ngồi ở một góc.
Khi cô lấy điền khiển tivi, cô vươn tay ra vô tình làm đổ ly trà lên người anh. Anh chưa kịp phản ứng, cô đẫ bật dậy rút bao nhiêt là giấy lau chỗ anh, miệng cô không ngừng nói:"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em không cố ý...."
Anh nắm lấy cổ tay cô, cô đưa cánh tay che mặt mình dường như sợ bị đánh. Anh nhìn cô như thế không ngừng cảm thấy có lỗi. Anh ôm cô vào lòng nói:"Không sao đâu, đừng sợ anh như thế. Anh sẽ không làm gì em đâu."
Ôm cô thật dễ chịu ảnh rất mệt mỏi, vì mấy ngày nay anh không thể ngủ được, khi anh ngữ anh không ngừng gặp ác mộng, anh thấy cô bỏ anh đi, mãi mãi....
Anh buông cô ra, anh nhẹ nhàng nói:"Anh có thể nhờ em một việc được không?"
Thấy cô từ từ gật đầu anh mới cười nhẹ với cô. Anh ôm cô tới chỗ đầu ghế rồi, nằm lên đùi cô, thật dễ chịu, anh nắm lấy tay cô vì sợ giống trong giấc mơ cô sẽ bỏ anh mà đi. Mỹ Lam khá sững sốt, nhưng khi cô kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng thở đều của anh, có lẽ anh đang ngủ, cô ngồi yên sợ anh tỉnh giấc. Được mười lăm phút sau cô mới dám nhúc nhích. Cô dưa tay sờ lên mái óc của anh, đúng như cô đoán thật mềm mại dễ chịu. Cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi nhưng lại sợ anh.
Lúc anh ngủ cơ mặt anh đều thả lỏng làm cho khuôn mặt anh lúc này vô cùng dịu dàng. Những hành động của anh ngày hôm nay đã làm cô cảm động rất nhiều. Vì lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô. Cô có nên tha thứ cho anh không? Cô đã suy nghĩ điều này rất nhiều. Cô muốn cùng xây tổ ấm với anh, nhưng cô lại sợ anh sẽ trở thành Cảnh Sâm như lúc trước, cô vô cùng sợ điều đó.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!
Có nhiều bạn nói là kêu mình ngược nam chính nữa đi, ngược nam chính ít vậy. Và mình muốn trả lời rằng 'mình chưa ngược nam chính đâu nha, sau này mình mới ngược nam chính te tua nha.'
Vì anh muốn hâm nóng lại tình cảm với Mỹ Lam nên trước khi đến nhà Mộc Nhi anh đã kêu em ấy đi ra ngoài rồi. Anh cầm trên tay một túi trái cây, nhấn chuông cửa.
Mỹ Lam đang ngồi xem tivi thì nghệ tiếng chuông, cô đứng dậy bước ra mở cửa.
Cảnh Sâm xuất hiện làm cho cô đứng điến, dù cô biết anh sẽ không làm gì cô nhưng cô vẫn rất sợ anh. Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam nhìn mình bằng ánh mắt đầy sợ hãi, anh cười khổ có lẽ là vết thương trong lòng anh gây ra cho cô quá lớn.
Anh bước thẳng vào nhà. Anh đặt túi trái cây xuống bàn, thấy Mỹ Lam nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh nhìn cô dịu dàng nói:" Anh vào nhà không được sao?"
Nghe được câu nói của Cảnh Sâm làm Mỹ Lam giật mình lắc đầu.
Vì bây giờ trong nhà chỉ còn cô với anh nên cô không thể tự nhiên được, cô kiếm cớ pha trà và gọt trái cây để ra sau bếp trốn tránh anh.
Sau khi pha trà và cắt trái cây xong cô đem cả hai thứ lên. Cô đặt ly trà trước mặt anh. Anh nhìn cô còn cô thì né tránh ánh mắt vủa anh. Dù ngồi chung trên một ghế nhưng cô ngồi ở một góc ảnh ngồi ở một góc.
Khi cô lấy điền khiển tivi, cô vươn tay ra vô tình làm đổ ly trà lên người anh. Anh chưa kịp phản ứng, cô đẫ bật dậy rút bao nhiêt là giấy lau chỗ anh, miệng cô không ngừng nói:"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em không cố ý...."
Anh nắm lấy cổ tay cô, cô đưa cánh tay che mặt mình dường như sợ bị đánh. Anh nhìn cô như thế không ngừng cảm thấy có lỗi. Anh ôm cô vào lòng nói:"Không sao đâu, đừng sợ anh như thế. Anh sẽ không làm gì em đâu."
Ôm cô thật dễ chịu ảnh rất mệt mỏi, vì mấy ngày nay anh không thể ngủ được, khi anh ngữ anh không ngừng gặp ác mộng, anh thấy cô bỏ anh đi, mãi mãi....
Anh buông cô ra, anh nhẹ nhàng nói:"Anh có thể nhờ em một việc được không?"
Thấy cô từ từ gật đầu anh mới cười nhẹ với cô. Anh ôm cô tới chỗ đầu ghế rồi, nằm lên đùi cô, thật dễ chịu, anh nắm lấy tay cô vì sợ giống trong giấc mơ cô sẽ bỏ anh mà đi. Mỹ Lam khá sững sốt, nhưng khi cô kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng thở đều của anh, có lẽ anh đang ngủ, cô ngồi yên sợ anh tỉnh giấc. Được mười lăm phút sau cô mới dám nhúc nhích. Cô dưa tay sờ lên mái óc của anh, đúng như cô đoán thật mềm mại dễ chịu. Cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi nhưng lại sợ anh.
Lúc anh ngủ cơ mặt anh đều thả lỏng làm cho khuôn mặt anh lúc này vô cùng dịu dàng. Những hành động của anh ngày hôm nay đã làm cô cảm động rất nhiều. Vì lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô. Cô có nên tha thứ cho anh không? Cô đã suy nghĩ điều này rất nhiều. Cô muốn cùng xây tổ ấm với anh, nhưng cô lại sợ anh sẽ trở thành Cảnh Sâm như lúc trước, cô vô cùng sợ điều đó.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!
Có nhiều bạn nói là kêu mình ngược nam chính nữa đi, ngược nam chính ít vậy. Và mình muốn trả lời rằng 'mình chưa ngược nam chính đâu nha, sau này mình mới ngược nam chính te tua nha.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.