Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 127: Muốn trả thù?
mình là tác giả
21/03/2021
Vào căn phòng cô mới tin rằng anh hay ở đây, bởi vì căn phòng đầy mùi nước hoa của anh. Căn phòng không chỉ làm cô ngạc nhiên mà cả tấm ảnh cưới ngay trước đầu giường được treo trên tường cũng làm cô bất ngờ. Tấm ảnh này khi cô nhìn vào lại cảm thấy buồn vô cùng cứ như cô thấy lại mình của mấy năm trước vậy.
Ai nhìn vào bức hình này cũng đều có thể biết rằng chỉ có mình cô là yêu anh, bởi vì ánh mắt cô lúc đó vô cùng hạnh phúc, vì lúc đó cô đã nghĩ tới rằng mình sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất. Còn anh lại chẳng mong gì hôn lễ ấy.
Suy nghĩ một hồi cô lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã khá tối. Cô tỉnh dậy định đi ra khỏi phòng thì vừa mở cửa ra cô đã nghe đối thoại của ai đó, nhìn ra cô mới biết là của hai người hầu, cô định bước ra thì lại nghe một trong hai người đó nói:"Sao cô ta lại về làm gì chứ? Tôi cứ tưởng cô ta lại chết đâu đó rồi chứ"
"Suỵt nhỏ miệng thôi, để người khác nghe thì cô chết chắc đó!'' Cô người hầu kế bên nghe thấy vậy nói.
"Cần gì phải nói nhỏ, nhỡ đâu sau này cô ta lại bị cậu chủ hành hạ như lúc trước thì sao? Có khi cậu chủ cảm thấy hối hận việc lúc trước đối xử với cô ta nên mới dẫn cô ta về thôi, nếu cậu chủ yêu cô ta thì đã chả lên giường với tôi" Ả người hầu thấy không nói sai cứ thế lại lớn tiếng nói tiếp.
" Cô tưởng cô lên giường với cậu chủ được một lần mà cô lại mạnh miệng!" Càng nói hai người cứ như chửi lộn. "Sao chứ! tôi lên giường với cậu chủ được mấy lần chứ không chỉ một lần đâu! Có thể sau này tôi cũng có thể trở thành bà chủ đó nên cô cẩn thận miệng mồm mình đi." Ả người hầu xoe xoe tóc vừa nói vừa cười hài lòng rồi bước đi.
Những câu đối thoại của hai người hầu đều lọt vào tai Mỹ Làm rõ từng chữ một. Cô nghe xong thì cảm thấy nực cười. Càng nghĩ càng thấy tuổi thân, cô còn suy nghĩ rằng anh và cô có thể ở bên nhau nữa cơ, thật nực cười làm sao.
Bỗng lúc này có một cuộc gọi đến, là Nam Hoàng cô chả suy nghĩ nhiều mà bắt máy"Alo"
" Mỹ Lam! Sao em lại theo tên đó về, em định tha thứ cho hắn sau tất cả những chuyện hắn làm với em sao?" Mỹ Lam im lặng một lúc rồi trả lời:"Anh gọi điện cho em chỉ để nói những lời này sao?"
Đầu dây bên kia Nam Hoàng im lặng chả nói gì, lát sau anh mới nói:"Nếu em muốn cho cậu ta trả lại những gì mà cậu ta đã làm với em thì hãy đến đây, anh đang ngồi đây chờ em. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em qua tin nhắn, anh mong sẽ gặp em sớm."
Mỹ Nam cứ thế rơi vào suy tư, 'Tít' 'Tít' tiếng tin nhắn địa chỉ mà Nam Hoàng nhắn đến. Càng suy nghĩ cô lại nhớ đối thoại của hai người hầu lúc nãy, cô lập tức sửa soạn đồ đạc.
Một lát sau cô về nhà, cố gắng nở một nụ cười thật tươi rồi mới bước vào nhà. Nhìn xung quanh nhà không thấy Cảnh Sâm. Cô chạy vào bếp hỏi dì Phương:" Anh ấy chưa về sao dì?"
Thấy cô hỏi thăm Cảnh Sâm dì Phương vui vẻ ra mặt, trả lời:"À dạo này có một sản phẩm mới, nghe nói là rất quan trọng bởi vì đá quý này rất khó kiếm và đắt nên thằng bé cứ bận bịu suốt.''
Thấy Mỹ Lam chìm vào trầm tư dì Phương vui vẻ nói:" Mà cháu cũng đừng lo, tối nay chắc chắn thằng bé sẽ về."
Ai nhìn vào bức hình này cũng đều có thể biết rằng chỉ có mình cô là yêu anh, bởi vì ánh mắt cô lúc đó vô cùng hạnh phúc, vì lúc đó cô đã nghĩ tới rằng mình sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất. Còn anh lại chẳng mong gì hôn lễ ấy.
Suy nghĩ một hồi cô lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã khá tối. Cô tỉnh dậy định đi ra khỏi phòng thì vừa mở cửa ra cô đã nghe đối thoại của ai đó, nhìn ra cô mới biết là của hai người hầu, cô định bước ra thì lại nghe một trong hai người đó nói:"Sao cô ta lại về làm gì chứ? Tôi cứ tưởng cô ta lại chết đâu đó rồi chứ"
"Suỵt nhỏ miệng thôi, để người khác nghe thì cô chết chắc đó!'' Cô người hầu kế bên nghe thấy vậy nói.
"Cần gì phải nói nhỏ, nhỡ đâu sau này cô ta lại bị cậu chủ hành hạ như lúc trước thì sao? Có khi cậu chủ cảm thấy hối hận việc lúc trước đối xử với cô ta nên mới dẫn cô ta về thôi, nếu cậu chủ yêu cô ta thì đã chả lên giường với tôi" Ả người hầu thấy không nói sai cứ thế lại lớn tiếng nói tiếp.
" Cô tưởng cô lên giường với cậu chủ được một lần mà cô lại mạnh miệng!" Càng nói hai người cứ như chửi lộn. "Sao chứ! tôi lên giường với cậu chủ được mấy lần chứ không chỉ một lần đâu! Có thể sau này tôi cũng có thể trở thành bà chủ đó nên cô cẩn thận miệng mồm mình đi." Ả người hầu xoe xoe tóc vừa nói vừa cười hài lòng rồi bước đi.
Những câu đối thoại của hai người hầu đều lọt vào tai Mỹ Làm rõ từng chữ một. Cô nghe xong thì cảm thấy nực cười. Càng nghĩ càng thấy tuổi thân, cô còn suy nghĩ rằng anh và cô có thể ở bên nhau nữa cơ, thật nực cười làm sao.
Bỗng lúc này có một cuộc gọi đến, là Nam Hoàng cô chả suy nghĩ nhiều mà bắt máy"Alo"
" Mỹ Lam! Sao em lại theo tên đó về, em định tha thứ cho hắn sau tất cả những chuyện hắn làm với em sao?" Mỹ Lam im lặng một lúc rồi trả lời:"Anh gọi điện cho em chỉ để nói những lời này sao?"
Đầu dây bên kia Nam Hoàng im lặng chả nói gì, lát sau anh mới nói:"Nếu em muốn cho cậu ta trả lại những gì mà cậu ta đã làm với em thì hãy đến đây, anh đang ngồi đây chờ em. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em qua tin nhắn, anh mong sẽ gặp em sớm."
Mỹ Nam cứ thế rơi vào suy tư, 'Tít' 'Tít' tiếng tin nhắn địa chỉ mà Nam Hoàng nhắn đến. Càng suy nghĩ cô lại nhớ đối thoại của hai người hầu lúc nãy, cô lập tức sửa soạn đồ đạc.
Một lát sau cô về nhà, cố gắng nở một nụ cười thật tươi rồi mới bước vào nhà. Nhìn xung quanh nhà không thấy Cảnh Sâm. Cô chạy vào bếp hỏi dì Phương:" Anh ấy chưa về sao dì?"
Thấy cô hỏi thăm Cảnh Sâm dì Phương vui vẻ ra mặt, trả lời:"À dạo này có một sản phẩm mới, nghe nói là rất quan trọng bởi vì đá quý này rất khó kiếm và đắt nên thằng bé cứ bận bịu suốt.''
Thấy Mỹ Lam chìm vào trầm tư dì Phương vui vẻ nói:" Mà cháu cũng đừng lo, tối nay chắc chắn thằng bé sẽ về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.