Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 195: Ngoại truyện ( Mộc Nhi và Vũ minh)
mình là tác giả
20/09/2023
Mùa xuân năm 2016, cô vẫn nhớ mãi ngày đó.
Cảnh Sâm, anh cô lần đầu tiên dẫn một người bạn về. Lúc đó cô rất tò mò không biết người nào mà thể để người anh khó tính của cô lại coi là bạn.
Vào buổi chiều anh liền dẫn người đó đến nhà, cô vui lắm lập tức bỏ đống bài tập còn đang dang dở ra xem. Giây phút đó tim cô như ngừng đập, miệng chỉ muốn thốt lên câu ‘Thập đẹp’. Nếu anh cô có vẻ đẹp theo kiểu huyền bí, sắc sảo, lạnh lùng thì anh ấy lại khác. Anh có ngoại hình rất điển trai, lúc nào cũng cười toát lên một vẻ dễ gần. Lúc đó Mộc Nhi nhanh chóng chạy ra làm quen anh, anh cũng rất thân thiện bắt đầu nói chuyện với cô, vì thế mà ấn tượng của anh đối với cô lại càng càng lớn, anh có cái tên rất đẹp ‘Vũ Minh’ một cái tên khắc sâu vào tim cô. Nhưng cô lại không biết anh lại là một kẻ đào hoa là người sẽ làm tim cô chảy máu.
Sau buổi hôm đó, cô đã hỏi thông tin của Vũ Minh rất nhiều từ Cảnh Sâm, nhưng cái tên này anh ta chả chịu nói gì cả, cầu xin cả buổi mới chịu viết ra một dãy số đưa cô.
Mộc Nhi kể từ hôm đó như cái đuôi của Vũ Minh vậy, sau khi vừa tan học là cô lập tức chạy trốn khỏi quản gia đến trường của Cảnh Sâm và anh, và tất nhiên là không phải đến gặp Cảnh Sâm.
Mộc Nhi cứ thế mỗi ngày đứng bên ngoài cổng trường đợi Vũ Minh, có vài lần Vũ Minh rất hoảng hốt, nhưng dần dần có vẻ anh đã quen. Cứ thế tình cảm của cô và Vũ Minh lại càng ngày càng tiến thêm một bước.
Đến năm sau, cô có ước mơ là làm thiết kế thời trang, nhưng vì muốn học gần Vũ Minh nên cô lại chọn ngành mà cô chả biết gì cả. Nhưng điều đó lại không làm cô nản lòng bởi chỉ cần được ở cạnh anh thôi cô cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Mặc dù không cùng lớp nhưng cô vẫn tích cực tới gặp anh, cô ngày nào cũng chuẩn bị cơm hộp cho anh. Cũng vì thế có rất nhiều cô gái khác đã ‘gặp riêng’ cô và nói những lời như “Anh ấy đang quen tao nên mày liệu hồn mà tránh xa ra”, “Mày nghỉ sao mà anh ấy để ý tới mày vậy, anh ta đã lên giường tao rồi đó, đồ ngu”. Và tất nhiên là cô chả tin lời mấy người đó, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh đẹp như vậy thấy cô cứ quấn lấy anh nên ganh tị mà thôi.
Nhưng đến một hôm mọi chuyện đã làm cô sáng mắt, anh đang hôn một cô gái khác bên dưới cầu thang tầng một. Cô lúc đó muốn không tin cũng không được. Bây giờ cô nên làm gì, xông vô và hỏi hai người có mối quan hệ thế nào? Hay bước vào cho anh một tát…..Tất cả đều không thể, bởi cô không có tư cách.
Ngày hôm đó, cô vẫn chờ anh như mọi khi. Vũ Minh vẫn tỏ vẻ bình thường bước ra tới cổng trường nắm tay Mộc Nhi mà đi. Vũ Minh cảm thấy Mộc Nhi hôm nay có gì khác, thường là lúc này cô sẽ miệng nói không ngừng, nắm tay anh ghé hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng hôm nay cô bất ngờ im lặng.
Anh bỗng nhiên dừng lại, xoay cô đối diễn với anh hỏi: “Em cảm thấy mệt sao?” Mộc Nhi kiềm chế nãy giờ, nhưng vì câu nói này của anh mà òa khóc ôm chặt lấy anh. Vũ Minh hoảng hốt, nhưng cũng nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Đến khi cô nín anh mới hỏi: “Sao lại khóc? Bị bắt nạt?”
Mộc Nhi thúc thích nói: “Anh có người yêu rồi sao?” Vũ Minh hơi hoảng hốt nhưng cũng lấy được bình tĩnh, cười rồi xoa đầy Mộc Nhi nói: “Không đâu? Anh không phải có Mộc Nhi rồi sao?” Mộc Nhi lúc này không biết nên làm gì, cô lấy hết can đảm nói với anh: “Em thích anh. Anh làm bạn trai em được chứ?”
Nụ cười trên mặt Vũ Minh bỗng cứng lại, anh không biết nên nói gì. Không phải anh không thích Mộc Nhi, nhưng nếu nói về mức tình cảm thì anh lại chỉ coi cô là em gái thôi, nhưng nhìn ánh mắt dừơng như có thể trào nước bất kì lúc nào thì Vũ Minh lại thở dài, xoa đầu Mộc Nhi nói: “Được thôi!”
Cảnh Sâm, anh cô lần đầu tiên dẫn một người bạn về. Lúc đó cô rất tò mò không biết người nào mà thể để người anh khó tính của cô lại coi là bạn.
Vào buổi chiều anh liền dẫn người đó đến nhà, cô vui lắm lập tức bỏ đống bài tập còn đang dang dở ra xem. Giây phút đó tim cô như ngừng đập, miệng chỉ muốn thốt lên câu ‘Thập đẹp’. Nếu anh cô có vẻ đẹp theo kiểu huyền bí, sắc sảo, lạnh lùng thì anh ấy lại khác. Anh có ngoại hình rất điển trai, lúc nào cũng cười toát lên một vẻ dễ gần. Lúc đó Mộc Nhi nhanh chóng chạy ra làm quen anh, anh cũng rất thân thiện bắt đầu nói chuyện với cô, vì thế mà ấn tượng của anh đối với cô lại càng càng lớn, anh có cái tên rất đẹp ‘Vũ Minh’ một cái tên khắc sâu vào tim cô. Nhưng cô lại không biết anh lại là một kẻ đào hoa là người sẽ làm tim cô chảy máu.
Sau buổi hôm đó, cô đã hỏi thông tin của Vũ Minh rất nhiều từ Cảnh Sâm, nhưng cái tên này anh ta chả chịu nói gì cả, cầu xin cả buổi mới chịu viết ra một dãy số đưa cô.
Mộc Nhi kể từ hôm đó như cái đuôi của Vũ Minh vậy, sau khi vừa tan học là cô lập tức chạy trốn khỏi quản gia đến trường của Cảnh Sâm và anh, và tất nhiên là không phải đến gặp Cảnh Sâm.
Mộc Nhi cứ thế mỗi ngày đứng bên ngoài cổng trường đợi Vũ Minh, có vài lần Vũ Minh rất hoảng hốt, nhưng dần dần có vẻ anh đã quen. Cứ thế tình cảm của cô và Vũ Minh lại càng ngày càng tiến thêm một bước.
Đến năm sau, cô có ước mơ là làm thiết kế thời trang, nhưng vì muốn học gần Vũ Minh nên cô lại chọn ngành mà cô chả biết gì cả. Nhưng điều đó lại không làm cô nản lòng bởi chỉ cần được ở cạnh anh thôi cô cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Mặc dù không cùng lớp nhưng cô vẫn tích cực tới gặp anh, cô ngày nào cũng chuẩn bị cơm hộp cho anh. Cũng vì thế có rất nhiều cô gái khác đã ‘gặp riêng’ cô và nói những lời như “Anh ấy đang quen tao nên mày liệu hồn mà tránh xa ra”, “Mày nghỉ sao mà anh ấy để ý tới mày vậy, anh ta đã lên giường tao rồi đó, đồ ngu”. Và tất nhiên là cô chả tin lời mấy người đó, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh đẹp như vậy thấy cô cứ quấn lấy anh nên ganh tị mà thôi.
Nhưng đến một hôm mọi chuyện đã làm cô sáng mắt, anh đang hôn một cô gái khác bên dưới cầu thang tầng một. Cô lúc đó muốn không tin cũng không được. Bây giờ cô nên làm gì, xông vô và hỏi hai người có mối quan hệ thế nào? Hay bước vào cho anh một tát…..Tất cả đều không thể, bởi cô không có tư cách.
Ngày hôm đó, cô vẫn chờ anh như mọi khi. Vũ Minh vẫn tỏ vẻ bình thường bước ra tới cổng trường nắm tay Mộc Nhi mà đi. Vũ Minh cảm thấy Mộc Nhi hôm nay có gì khác, thường là lúc này cô sẽ miệng nói không ngừng, nắm tay anh ghé hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng hôm nay cô bất ngờ im lặng.
Anh bỗng nhiên dừng lại, xoay cô đối diễn với anh hỏi: “Em cảm thấy mệt sao?” Mộc Nhi kiềm chế nãy giờ, nhưng vì câu nói này của anh mà òa khóc ôm chặt lấy anh. Vũ Minh hoảng hốt, nhưng cũng nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Đến khi cô nín anh mới hỏi: “Sao lại khóc? Bị bắt nạt?”
Mộc Nhi thúc thích nói: “Anh có người yêu rồi sao?” Vũ Minh hơi hoảng hốt nhưng cũng lấy được bình tĩnh, cười rồi xoa đầy Mộc Nhi nói: “Không đâu? Anh không phải có Mộc Nhi rồi sao?” Mộc Nhi lúc này không biết nên làm gì, cô lấy hết can đảm nói với anh: “Em thích anh. Anh làm bạn trai em được chứ?”
Nụ cười trên mặt Vũ Minh bỗng cứng lại, anh không biết nên nói gì. Không phải anh không thích Mộc Nhi, nhưng nếu nói về mức tình cảm thì anh lại chỉ coi cô là em gái thôi, nhưng nhìn ánh mắt dừơng như có thể trào nước bất kì lúc nào thì Vũ Minh lại thở dài, xoa đầu Mộc Nhi nói: “Được thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.