Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 74: nhẹ nhàng?
mình là tác giả
04/01/2021
Vì quá đau và mệt mỏi nên cô ngất xỉu. Khi mở mắt tỉnh dậy cô thấy cô đang ở trong phòng cô, Dì Phương thì đang ngồi ở trên giường đang lau tay cho cô. Thấy cô tỉnh Dì Phương nói vài câu dặn dò cho cô rồi đi ra ngoài.
Dì Phương vừa ra tới cửa thì thấy Cảnh Sâm, dì cuối đầu chào anh một cái rồi bước đi xuống lầu.
Căn phòng thật tối tăm và lạnh lẽo, nếu ai không để ý đến một thân ảnh nhỉ đang nằm trên giường thì chắc không ai nghĩ là có người ở đây đâu!
Anh lại gần chỗ Mỹ Lam, ngồi xuống giường, đưa tay sờ lên mặt cô:"Còn đau không?"
Cô cười khỏi không biết mình nên trả lời thế nào, đau hay là không đau?
Và có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô, thấy cô vẫn nằm yên không trả lời anh mới thở dài nói:"Sau này đừng bỏ trốn nữa! Nghe lời tôi. Em sẽ không chịu khổ."
Cô dường như nghĩ mình đang nằm mơ, ngồi từ từ dậy dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi nói:"Vậy anh có yêu em không? Nếu yêu thì làm ơn hãy đuổi Phương Chi đi, vì em không muốn thấy anh và cô ta dây dưa với nhau."
Yêu cô không thì anh không biết, anh chỉ biết rằng mình không bỏ cô được. Anh cảm thấy cô đòi hỏi quá lớn.
Cảnh Sâm đứng dậy, buôn đôi tay cô ra, nói nhưng giọng lại lạnh lùng hơn lúc nãy:"Yêu em không thì tôi không biết, nhưng điều tôi muốn là cô đừng bỏ trốn nữa, nếu không người ngoài nhìn vào sẽ nói như thế nào với nhà họ Hứa chúng tôi. Và cuối cũng sự lựa chọn của tôi luôn ở phía Phương Chi dù coi ấy đúng hay sai."
Nói xing Cảnh Sâm bước nhanh ra ngoài.
Mỹ Lam ngồi bất động tại chỗ, tự nói thầm, và chỉ có cô mới nghe được lời xô nói:"Vậy hà cớ gì lúc nãy cần ân cần, cần dịu dàng. Cứ lạnh lùng như lúc đầu không tốt hơn sao, chỉ cần nói một câu anh không cần cô, cô sẽ lập tức từ bỏ. Nhưng...anh lại không cho phép cô làm điều đó." Thật sự mệt mỏi.
Ngày hôm sau, dù rất mệt nhưng Mỹ Lam vẫn phải thức dậy sớm để nấu thức ăn.
Nhìn sảnh dưới đã sạch sẽ cô cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, vì cô cứ tưởng anh vẫn còn để y nguyên để bắt cô dọn tiếp.
Khi vừa xuống bếp dì Phương thấy cô, dì nói:"Con dậy rồi à Mỹ Lam, hôm nay cậu chủ đi làm sớm nên con không cần làm đồ ăn, nếu thấy vẫn còn mệt thì con cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Cô định lên lầu giặt đồ cho anh, nhưng vừa xoay lưng lại đã thấy Phương Chi. Ả ta nhìn cô nói:"Đừng tưởng Sâm đi sớm, mà lười làm việc. Đi siêu thị mua ít thịt đi, hôm nay tôi muôn làm bò bít tết cho Sâm."
Dì Phương nghe Phương Chi nói thế, trả lời thay Mỹ Lam:" Thưa cô thịt ở nhà vẫn còn, còn nếu cô thấy không đủ thì tôi có thể ra ngoài mua, Mỹ Lam cô ấy còn..."
"Tôi nói cô ta đi thì phải đi, bà dám cản?" Phương Chi mạnh miệng nói.
"Ai dám cãi lời của tôi thì nhận được hậu quả không tốt đâu, hên là tôi không có hứng thú ức hiếp người già nếu không thì bà đã chết với tôi rồi." Phương Chi lại lên mặt nói.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Có nhiều bạn đọc giả nói với mình rằng, 'sao cứ ngược chính quài vậy', 'ngược từ tập đầu đến tập 74 cũng còn ngược'
Và mình mong các bạn đọc giả thông cảm, do mình muốn ngược nữ thật nhiều rồi sau này mới người lại nam te tua.
Và kết sẽ là HE nha mọi người!!!
Dì Phương vừa ra tới cửa thì thấy Cảnh Sâm, dì cuối đầu chào anh một cái rồi bước đi xuống lầu.
Căn phòng thật tối tăm và lạnh lẽo, nếu ai không để ý đến một thân ảnh nhỉ đang nằm trên giường thì chắc không ai nghĩ là có người ở đây đâu!
Anh lại gần chỗ Mỹ Lam, ngồi xuống giường, đưa tay sờ lên mặt cô:"Còn đau không?"
Cô cười khỏi không biết mình nên trả lời thế nào, đau hay là không đau?
Và có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô, thấy cô vẫn nằm yên không trả lời anh mới thở dài nói:"Sau này đừng bỏ trốn nữa! Nghe lời tôi. Em sẽ không chịu khổ."
Cô dường như nghĩ mình đang nằm mơ, ngồi từ từ dậy dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi nói:"Vậy anh có yêu em không? Nếu yêu thì làm ơn hãy đuổi Phương Chi đi, vì em không muốn thấy anh và cô ta dây dưa với nhau."
Yêu cô không thì anh không biết, anh chỉ biết rằng mình không bỏ cô được. Anh cảm thấy cô đòi hỏi quá lớn.
Cảnh Sâm đứng dậy, buôn đôi tay cô ra, nói nhưng giọng lại lạnh lùng hơn lúc nãy:"Yêu em không thì tôi không biết, nhưng điều tôi muốn là cô đừng bỏ trốn nữa, nếu không người ngoài nhìn vào sẽ nói như thế nào với nhà họ Hứa chúng tôi. Và cuối cũng sự lựa chọn của tôi luôn ở phía Phương Chi dù coi ấy đúng hay sai."
Nói xing Cảnh Sâm bước nhanh ra ngoài.
Mỹ Lam ngồi bất động tại chỗ, tự nói thầm, và chỉ có cô mới nghe được lời xô nói:"Vậy hà cớ gì lúc nãy cần ân cần, cần dịu dàng. Cứ lạnh lùng như lúc đầu không tốt hơn sao, chỉ cần nói một câu anh không cần cô, cô sẽ lập tức từ bỏ. Nhưng...anh lại không cho phép cô làm điều đó." Thật sự mệt mỏi.
Ngày hôm sau, dù rất mệt nhưng Mỹ Lam vẫn phải thức dậy sớm để nấu thức ăn.
Nhìn sảnh dưới đã sạch sẽ cô cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, vì cô cứ tưởng anh vẫn còn để y nguyên để bắt cô dọn tiếp.
Khi vừa xuống bếp dì Phương thấy cô, dì nói:"Con dậy rồi à Mỹ Lam, hôm nay cậu chủ đi làm sớm nên con không cần làm đồ ăn, nếu thấy vẫn còn mệt thì con cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Cô định lên lầu giặt đồ cho anh, nhưng vừa xoay lưng lại đã thấy Phương Chi. Ả ta nhìn cô nói:"Đừng tưởng Sâm đi sớm, mà lười làm việc. Đi siêu thị mua ít thịt đi, hôm nay tôi muôn làm bò bít tết cho Sâm."
Dì Phương nghe Phương Chi nói thế, trả lời thay Mỹ Lam:" Thưa cô thịt ở nhà vẫn còn, còn nếu cô thấy không đủ thì tôi có thể ra ngoài mua, Mỹ Lam cô ấy còn..."
"Tôi nói cô ta đi thì phải đi, bà dám cản?" Phương Chi mạnh miệng nói.
"Ai dám cãi lời của tôi thì nhận được hậu quả không tốt đâu, hên là tôi không có hứng thú ức hiếp người già nếu không thì bà đã chết với tôi rồi." Phương Chi lại lên mặt nói.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Có nhiều bạn đọc giả nói với mình rằng, 'sao cứ ngược chính quài vậy', 'ngược từ tập đầu đến tập 74 cũng còn ngược'
Và mình mong các bạn đọc giả thông cảm, do mình muốn ngược nữ thật nhiều rồi sau này mới người lại nam te tua.
Và kết sẽ là HE nha mọi người!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.