Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 97: Nói dối
mình là tác giả
04/01/2021
Cứ thế mà đã 3 năm.
Cô cứ như không còn tồn tại nữa, đã ba năm, anh vẫn không có một chút tin tức về cô. Điều đó chứng tỏ đã có người nào đó đã giúp cô.
Hôm nay, anh phải bay qua Anh để bàn hợp đồng. Ngồi trên máy bay, đầu anh không ngừng suy nghĩ nhiều thứ.
Có lẽ cô đã không còn ở đây nữa. Tới Anh việc quan trọng vẫn là ký hợp đồng, sau khi xong anh muốn bay về nước ngay lặp tức. Anh không thể nào ngủ ngon vs chỗ khác, mỗi tối anh đều ngủ ở phòng Mỹ Lam.
Sau 3 tiếng nói chuyện và bàn bạc, ký xong hợp đồng. Thời gian hoàn thành trước dự định của anh. Vì còn sớm, chưa đến giờ bay. Anh đi xung quanh đây một lát.
Đi được một lát, anh thấy một cửa hoa, điều này sẽ không thu hút ánh mắt anh nhưng anh vừa thấy một thân ảnh quen thuộc vừa lướt qua bên trong tiệm, thật sự rất quen.
Đôi tay anh run rẩy, đổ rất nhiều mồ hôi, lo lắng bước vào tiệm.
Cô đang gói lại những bó hoa, thì tiếng chuông cửa làm Mỹ Lam bất ngờ.
Cô quay sang hướng cửa, mỉm cười nói:"Chào quý khách."
Anh bước lại chỗ cô, anh không tin vào mắt mình, cô ở đây. Đây thật sự là cô? Mỹ Lam không nghe người đối diện trả lời, cô lại nói tiếp:"Xin lỗi! Không biết bạn cần gì?"
Vì Mỹ Lam không thấy đường nên tiệm hoa còn tuyển thêm một nhân viên để giúp cô. Lúc nãy, cô nhân viên đó vào kho nên không biết có khách tới. Lúc cô bước ra, cô đã đưng khựng lại là một soái ca, nhưng không phải người tây, là người Châu Á sao?
Cô tên là Á Hi, cô còn là sinh viên, vì muốn kiếm một ít tiền để trang trãi nên cô đi làm thêm. Ở đây việc vô cùng nhẹ nhàng, với lại cô chủ vô cùng hiền lành và tốt bụng.
Á Hi lại gần Cảnh Sâm không biết có phải cô nhìn lầm không, nhưng ánh mắt của người này nhìn cô chủ vô cùng say đắm nha! Dường như không rời mắt luôn.
Thấy có người đứng cạnh mình, Cảnh Sâm xoay sang nhìn Á Hi. Cô cười thật tươi với anh, rồi hỏi:"Anh cần giúp gì sao?"
Cảnh Sâm đứng lại một hồi rồi kéo Á Hi ra xa xa chỗ Mỹ Lam một tí rồi nói:"Cho tôi hỏi, cô gái đó có phải tên Mỹ Lam không, cô ấy là người Trung phải không?"
Á Hi đều gật đầu trả lời câu hỏi của anh. Sau khi nhận được câu trả lời anh vui vẻ nhìn ngay hướng Mỹ Lam, cười rất tươi.
Anh nói với Á Hi cái gì đó, Á Hi lại chỗ Mỹ Lam nói với cô:" Có ngài Sam muốn hợp tác với tiệm hoa chúng ta."
Mỹ Lam cũng chả suy nghĩ nhiều, lúc đầu cô định từ chối, vì tiệm hoa này mở chỉ để cho cô làm gì đó cho đỡ chán, chứ không có ý định phát triển gì nhiều. Nhưng Á Hi lại nói rất nhiều khuyên cô suy nghĩ lại nên cô mới gặp thử.
Cảnh Sâm ngồi đối diện Mỹ Lam tim anh không ngừng đập mạnh. Mỹ Lam bắt đầu nói trước:"Chào ngài Sam rất vui được gặp ngài. Có phải ngài muốn hợp tác với tiệm hoa của tôi?"
Anh bất chợt giật mình, vì lúc nãy muốn nói chuyện với cô, anh mới nghĩ ra các này, anh bắt đầu trả lời:"Đúng vậy."
Mỹ Lam bất ngờ giật mình, cô ngước lên phía phát ra giọng nói. Quá quen, quá quen thuộc, không phải cô nghe nhầm! Thấy Mỹ Lam im lặng anh lại nói:"Cô có sao không?"
Mỹ Lam lại đứng điến, cô bắt đầu sợ hãi, cô lo sợ nói:"Anh là người trung sao?"
Cảnh Sâm lập tức trả lời, anh biết rằng cô sắp nghi ngờ rồi:"Không phải, tôi là người ở đây."
"Nói dối!" Mỹ Lam bất ngờ la lên.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Cô cứ như không còn tồn tại nữa, đã ba năm, anh vẫn không có một chút tin tức về cô. Điều đó chứng tỏ đã có người nào đó đã giúp cô.
Hôm nay, anh phải bay qua Anh để bàn hợp đồng. Ngồi trên máy bay, đầu anh không ngừng suy nghĩ nhiều thứ.
Có lẽ cô đã không còn ở đây nữa. Tới Anh việc quan trọng vẫn là ký hợp đồng, sau khi xong anh muốn bay về nước ngay lặp tức. Anh không thể nào ngủ ngon vs chỗ khác, mỗi tối anh đều ngủ ở phòng Mỹ Lam.
Sau 3 tiếng nói chuyện và bàn bạc, ký xong hợp đồng. Thời gian hoàn thành trước dự định của anh. Vì còn sớm, chưa đến giờ bay. Anh đi xung quanh đây một lát.
Đi được một lát, anh thấy một cửa hoa, điều này sẽ không thu hút ánh mắt anh nhưng anh vừa thấy một thân ảnh quen thuộc vừa lướt qua bên trong tiệm, thật sự rất quen.
Đôi tay anh run rẩy, đổ rất nhiều mồ hôi, lo lắng bước vào tiệm.
Cô đang gói lại những bó hoa, thì tiếng chuông cửa làm Mỹ Lam bất ngờ.
Cô quay sang hướng cửa, mỉm cười nói:"Chào quý khách."
Anh bước lại chỗ cô, anh không tin vào mắt mình, cô ở đây. Đây thật sự là cô? Mỹ Lam không nghe người đối diện trả lời, cô lại nói tiếp:"Xin lỗi! Không biết bạn cần gì?"
Vì Mỹ Lam không thấy đường nên tiệm hoa còn tuyển thêm một nhân viên để giúp cô. Lúc nãy, cô nhân viên đó vào kho nên không biết có khách tới. Lúc cô bước ra, cô đã đưng khựng lại là một soái ca, nhưng không phải người tây, là người Châu Á sao?
Cô tên là Á Hi, cô còn là sinh viên, vì muốn kiếm một ít tiền để trang trãi nên cô đi làm thêm. Ở đây việc vô cùng nhẹ nhàng, với lại cô chủ vô cùng hiền lành và tốt bụng.
Á Hi lại gần Cảnh Sâm không biết có phải cô nhìn lầm không, nhưng ánh mắt của người này nhìn cô chủ vô cùng say đắm nha! Dường như không rời mắt luôn.
Thấy có người đứng cạnh mình, Cảnh Sâm xoay sang nhìn Á Hi. Cô cười thật tươi với anh, rồi hỏi:"Anh cần giúp gì sao?"
Cảnh Sâm đứng lại một hồi rồi kéo Á Hi ra xa xa chỗ Mỹ Lam một tí rồi nói:"Cho tôi hỏi, cô gái đó có phải tên Mỹ Lam không, cô ấy là người Trung phải không?"
Á Hi đều gật đầu trả lời câu hỏi của anh. Sau khi nhận được câu trả lời anh vui vẻ nhìn ngay hướng Mỹ Lam, cười rất tươi.
Anh nói với Á Hi cái gì đó, Á Hi lại chỗ Mỹ Lam nói với cô:" Có ngài Sam muốn hợp tác với tiệm hoa chúng ta."
Mỹ Lam cũng chả suy nghĩ nhiều, lúc đầu cô định từ chối, vì tiệm hoa này mở chỉ để cho cô làm gì đó cho đỡ chán, chứ không có ý định phát triển gì nhiều. Nhưng Á Hi lại nói rất nhiều khuyên cô suy nghĩ lại nên cô mới gặp thử.
Cảnh Sâm ngồi đối diện Mỹ Lam tim anh không ngừng đập mạnh. Mỹ Lam bắt đầu nói trước:"Chào ngài Sam rất vui được gặp ngài. Có phải ngài muốn hợp tác với tiệm hoa của tôi?"
Anh bất chợt giật mình, vì lúc nãy muốn nói chuyện với cô, anh mới nghĩ ra các này, anh bắt đầu trả lời:"Đúng vậy."
Mỹ Lam bất ngờ giật mình, cô ngước lên phía phát ra giọng nói. Quá quen, quá quen thuộc, không phải cô nghe nhầm! Thấy Mỹ Lam im lặng anh lại nói:"Cô có sao không?"
Mỹ Lam lại đứng điến, cô bắt đầu sợ hãi, cô lo sợ nói:"Anh là người trung sao?"
Cảnh Sâm lập tức trả lời, anh biết rằng cô sắp nghi ngờ rồi:"Không phải, tôi là người ở đây."
"Nói dối!" Mỹ Lam bất ngờ la lên.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.