Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 187: Rắc rối
mình là tác giả
20/09/2023
Sáng sớm Mỹ Lam đã háo hức thức dậy dặn dì Phương nấu những thực phẩm tốt cho em bé, và cả kinh nghiệm chăm sóc con khi còn trong bụng. Trái ngược với hạnh phúc của Mỹ Lam, Cảnh Sâm cả đêm không ngủ được đầu óc đang quay cuồng vì cái thai của cô.
Cảnh Sâm muốn tránh mặt Mỹ Lam nên anh sáng sớm đã đến tìm Vũ Minh để xin hỏi ý kiến tìm cách giải quyết. Vừa tới căn hộ của Vũ Minh thì Cảnh Sâm đã đập cửa ầm ầm. Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta ra mở cửa, Cảnh Sâm liền lấy điện thoại ra gọi ầm ĩ, lát sau mới nghe thấy tiếng Vũ Minh bước ra thở hồng hộc mở cửa. Cảnh Sâm chả thèm quan tâm đến thần thái của Vũ Minh lập tức bước vào nhà: “Có chuyện lớn rồi!” Cảnh Sâm vừa lấy tay nới lỏng cái cà vạt ra vừa nói với vẻ mặt mệt mỏi.
Vũ Minh từ từ đem mấy bình rượu từ trong tủ ra đặt xuống bàn, Cảnh Sâm nhìn vào mấy bình rượu của Vũ Minh lấy ra nhíu mày nói: “Cậu bị bệnh sao? Mới sáng sớm mà đã lấy rượu.”
Vũ Minh trề môi đẩy rượu sang một bên gác chân hỏi: “Vậy thì không uống. Mà có chuyện lớn là chuyện gì?”
Im lặng một lúc Cảnh Sâm mới thở dài nói: “Mỹ Lam có thai rồi!” Vũ Minh cũng hơi ngạc nhiên một xíu, nhưng cũng tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Vậy thì là tin vui chứ sao lại là chuyện lớn!”
Cảnh Sâm đặt tay lên hai bên thái dương xoa xoa nói: “Vấn đề ở đây là Mỹ Lam đã từng sảy thai, và sau lúc sảy thai đó cô ấy cơ thể không được khỏe để hồi phục vì thế mà để lại biến chứng. Khi sinh con có thể mất mạng, không chỉ cô ấy mà có cả đứa bé nữa.”
Vũ Minh nghe xong há hốc mồm còn định hỏi, thì một tiếng la rõ to trên lầu phát ra: “Cái gì?” Cả Cảnh Sâm và Vũ Minh đều nhìn về phía cầu thang thì thấy Mộc Nhi đang mặc đồ ngủ tức giận đi xuống.
Vừa thấy Mộc Nhi thì Cảnh Sâm lại càng nhức đầu hơn, Cảnh Sâm lặp tức liếc xéo Vũ Minh. Còn hắn ta cố tình tránh né ánh mắt viên đạn của Cảnh Sâm nhìn qua chỗ khác. Mộc Nhi từ trên d
Lầu đi xuống tới trước mặt Cảnh Sâm tức giận hỏi: “Lúc nảy anh nói cái gì? Tất cả không phải đùa chứ!” Cảnh Sâm mệt mỏi không muốn trả lời, người thứ hai anh không muốn cho biết tin này nhất thì lại là người thứ hai biết tin này.
Cảnh Sâm, Mộc Nhi và cùng tên đeo bám Vũ Minh kia, đáng lẽ anh không cho hắn ta theo đâu bởi hắn dám giấu Mộc Nhi trong nhà mà không nói anh làm mọi chuyện phải rắc rối thế này, cùng về nhà anh giải quyết bằng cách tìm cách nói với Mỹ Lam rồi suy xét dần.
Nhưng mọi việc cứ như trò đùa vậy, vừa về đến nhà Cảnh Sâm đã nghe tiếng nói chuyện cười đùa ồn ào. Vừa bước vào nhà Cảnh Sâm và Mộc Nhi đã đứng hình luôn.
Mỹ Lam thấy Cảnh Sâm đã về còn có cả Mộc Nhi đi theo, liền vui vẻ nói: “Anh ấy về rồi! Cả Mộc Nhi cũng đến nữa.” Tiếng cười bỗng dừng lại, ông nội Cảnh Sâm và ba mẹ của Mỹ Lam lần lượt hướng ánh mắt đến chỗ Cảnh Sâm.
Tất cả kế hoạch cứ như đỗ vỡ vậy, cứ tưởng chỉ Mộc Nhi biết thôi đã phiền lắm rồi chứ, không ngờ mọi việc diễn ra làm Cảnh Sâm không thể nào đỡ nỗi.
Cảnh Sâm muốn tránh mặt Mỹ Lam nên anh sáng sớm đã đến tìm Vũ Minh để xin hỏi ý kiến tìm cách giải quyết. Vừa tới căn hộ của Vũ Minh thì Cảnh Sâm đã đập cửa ầm ầm. Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta ra mở cửa, Cảnh Sâm liền lấy điện thoại ra gọi ầm ĩ, lát sau mới nghe thấy tiếng Vũ Minh bước ra thở hồng hộc mở cửa. Cảnh Sâm chả thèm quan tâm đến thần thái của Vũ Minh lập tức bước vào nhà: “Có chuyện lớn rồi!” Cảnh Sâm vừa lấy tay nới lỏng cái cà vạt ra vừa nói với vẻ mặt mệt mỏi.
Vũ Minh từ từ đem mấy bình rượu từ trong tủ ra đặt xuống bàn, Cảnh Sâm nhìn vào mấy bình rượu của Vũ Minh lấy ra nhíu mày nói: “Cậu bị bệnh sao? Mới sáng sớm mà đã lấy rượu.”
Vũ Minh trề môi đẩy rượu sang một bên gác chân hỏi: “Vậy thì không uống. Mà có chuyện lớn là chuyện gì?”
Im lặng một lúc Cảnh Sâm mới thở dài nói: “Mỹ Lam có thai rồi!” Vũ Minh cũng hơi ngạc nhiên một xíu, nhưng cũng tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Vậy thì là tin vui chứ sao lại là chuyện lớn!”
Cảnh Sâm đặt tay lên hai bên thái dương xoa xoa nói: “Vấn đề ở đây là Mỹ Lam đã từng sảy thai, và sau lúc sảy thai đó cô ấy cơ thể không được khỏe để hồi phục vì thế mà để lại biến chứng. Khi sinh con có thể mất mạng, không chỉ cô ấy mà có cả đứa bé nữa.”
Vũ Minh nghe xong há hốc mồm còn định hỏi, thì một tiếng la rõ to trên lầu phát ra: “Cái gì?” Cả Cảnh Sâm và Vũ Minh đều nhìn về phía cầu thang thì thấy Mộc Nhi đang mặc đồ ngủ tức giận đi xuống.
Vừa thấy Mộc Nhi thì Cảnh Sâm lại càng nhức đầu hơn, Cảnh Sâm lặp tức liếc xéo Vũ Minh. Còn hắn ta cố tình tránh né ánh mắt viên đạn của Cảnh Sâm nhìn qua chỗ khác. Mộc Nhi từ trên d
Lầu đi xuống tới trước mặt Cảnh Sâm tức giận hỏi: “Lúc nảy anh nói cái gì? Tất cả không phải đùa chứ!” Cảnh Sâm mệt mỏi không muốn trả lời, người thứ hai anh không muốn cho biết tin này nhất thì lại là người thứ hai biết tin này.
Cảnh Sâm, Mộc Nhi và cùng tên đeo bám Vũ Minh kia, đáng lẽ anh không cho hắn ta theo đâu bởi hắn dám giấu Mộc Nhi trong nhà mà không nói anh làm mọi chuyện phải rắc rối thế này, cùng về nhà anh giải quyết bằng cách tìm cách nói với Mỹ Lam rồi suy xét dần.
Nhưng mọi việc cứ như trò đùa vậy, vừa về đến nhà Cảnh Sâm đã nghe tiếng nói chuyện cười đùa ồn ào. Vừa bước vào nhà Cảnh Sâm và Mộc Nhi đã đứng hình luôn.
Mỹ Lam thấy Cảnh Sâm đã về còn có cả Mộc Nhi đi theo, liền vui vẻ nói: “Anh ấy về rồi! Cả Mộc Nhi cũng đến nữa.” Tiếng cười bỗng dừng lại, ông nội Cảnh Sâm và ba mẹ của Mỹ Lam lần lượt hướng ánh mắt đến chỗ Cảnh Sâm.
Tất cả kế hoạch cứ như đỗ vỡ vậy, cứ tưởng chỉ Mộc Nhi biết thôi đã phiền lắm rồi chứ, không ngờ mọi việc diễn ra làm Cảnh Sâm không thể nào đỡ nỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.