Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 176: Tha thứ
mình là tác giả
17/09/2021
"Ngày hôm đó trời rất lạnh, không biết tại sao nhưng chỉ vừa mới sang thu thì thời tiết lại bắt đầu se se lạnh rồi. Hôm đó Nam Hoàng tổ chức sinh nhật trên du thuyền, em muốn ra ngoài hành lang để hóng gió, nhưng lại có một ai đó em không thể thấy nên không biết là ai...người đó đã đẩy em xuống biển." Mỹ Lam nói xong thì nhìn trạng thái của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm lúc này như đang suy nghĩ cái gì đó, anh không nhìn cô nhìn về một phía xa xâm nào đó.
Mỹ Lam lại nói tiếp:"Lúc đó vì quá bất ngờ nên em cứ thế rơi thẳng ngay xuống biển. Em cố gắng vùng vẫy nhưng nước biển quá lạnh làm tay chân em tê cứng lại làm em không biết rằng tay chân mình có đang còn cử động không. Em cố là thật to, dường như mong muốn có người nghe thấy, nhưng đến phương hướng chiếc tàu em còn không biết thì làm sao mà có thể kêu cứu chứ."
Nói xong Mỹ Lam nhìn thẳng vào mắt Cảnh Sâm nói tiếp:" Nhưng anh biết không, đến lúc em muốn bỏ cuộc ngừng vùng vẫy thì đã có một hơi ấm, một vòng tay nào đó đã ôm chặt lấy em. Tới lúc em mơ hồ tĩnh lại thù người đó đã biến mất, lúc đó chỉ có Nam Hoàng ở đó anh ấy nói là do anh ấy cứu nhưng em không tin. Bởi hơi ấm đó rất quen thuộc, lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ đến một người mà em không muốn gặp lại lần nào nữa. Nhưng em chắc chắn đó là anh! Đúng chứ!"
Cảnh Sâm nghe xong câu nói của Mỹ Lam chỉ thở dài mạnh một hơi, nhìn lên bầu trời nói:" Em biết không! Từ lúc cái ngày đầu tiên em đi ấy, căn nhà bình thường bỗng chốc lại lạnh lẽo vô cùng, lúc đó anh đã có chút hối hận rồi nhưng anh lại cố khuyên nhủ bản thân mình...đó chỉ là thói quen thôi...dần dần cũng phải quen. Nhưng đến tối, anh lại không ngủ được, bởi mỗi lần anh nhắm mắt thì một nỗi cô đơn nỗi lên làm anh không tài nào ngủ được. Nhưng vào phòng em thì lại khác...một mùi hương quen thuộc làm anh an tâm hơn, tin rằng em vẫn ở đây!"
Cảnh Sâm thật sự không muốn hồi tưởng phút giây ấy tí nào, bởi nó làm anh sợ hãi, làm anh bị ám ảnh. Nhưng anh muốn nói hết nổi lòng của mình cho cô:" Nhưng cho đến mấy ngày sau kể từ khi em đi, cuộc sống anh như bị xáo trộn lên. Anh mới biết được rằng...anh không thể sống nếu thiếu em...Lúc đó anh như tên điên, cứ tìm cho ra tung tích của em. Nhưng đến cuối anh lại chả tìm thấy. Anh cứ mong sao em sống thật tệ, cuộc sống không tốt làm em hối hận phải quay lại bên anh, nhưng đến lúc anh gặp được em thì anh mới biết rằng em vẫn sống tốt chỉ có anh là không thôi. Lúc đó anh đã hối hận vô cùng."
Mỹ Lam nghe Cảnh Sâm nói vừa cảm thấy vui lại vừa cảm thấy đau. Cô ôm chặt lấy anh nói:"Chúng ta hãy quên hết tất cả của quá khứ đi. Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu anh nhé!"
Cảnh Sâm ôm chầm lấy Mỹ Lam lắc đầu:"Không đâu! Anh không muốn quên một giây phút nào có em, cũng như không quên những nỗi đau anh đã làm cho em. Anh xin lỗi vì tất cả, chúng ta hãy cùng làm lại tất cả. Một mái ấm nhỏ với thật nhiều đứa con em nhé."
Nói xong hai người trao nhau một nụ hôn, sau tất cả hai người đã hiểu và tha thứ cho nhau.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
Cảnh Sâm lúc này như đang suy nghĩ cái gì đó, anh không nhìn cô nhìn về một phía xa xâm nào đó.
Mỹ Lam lại nói tiếp:"Lúc đó vì quá bất ngờ nên em cứ thế rơi thẳng ngay xuống biển. Em cố gắng vùng vẫy nhưng nước biển quá lạnh làm tay chân em tê cứng lại làm em không biết rằng tay chân mình có đang còn cử động không. Em cố là thật to, dường như mong muốn có người nghe thấy, nhưng đến phương hướng chiếc tàu em còn không biết thì làm sao mà có thể kêu cứu chứ."
Nói xong Mỹ Lam nhìn thẳng vào mắt Cảnh Sâm nói tiếp:" Nhưng anh biết không, đến lúc em muốn bỏ cuộc ngừng vùng vẫy thì đã có một hơi ấm, một vòng tay nào đó đã ôm chặt lấy em. Tới lúc em mơ hồ tĩnh lại thù người đó đã biến mất, lúc đó chỉ có Nam Hoàng ở đó anh ấy nói là do anh ấy cứu nhưng em không tin. Bởi hơi ấm đó rất quen thuộc, lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ đến một người mà em không muốn gặp lại lần nào nữa. Nhưng em chắc chắn đó là anh! Đúng chứ!"
Cảnh Sâm nghe xong câu nói của Mỹ Lam chỉ thở dài mạnh một hơi, nhìn lên bầu trời nói:" Em biết không! Từ lúc cái ngày đầu tiên em đi ấy, căn nhà bình thường bỗng chốc lại lạnh lẽo vô cùng, lúc đó anh đã có chút hối hận rồi nhưng anh lại cố khuyên nhủ bản thân mình...đó chỉ là thói quen thôi...dần dần cũng phải quen. Nhưng đến tối, anh lại không ngủ được, bởi mỗi lần anh nhắm mắt thì một nỗi cô đơn nỗi lên làm anh không tài nào ngủ được. Nhưng vào phòng em thì lại khác...một mùi hương quen thuộc làm anh an tâm hơn, tin rằng em vẫn ở đây!"
Cảnh Sâm thật sự không muốn hồi tưởng phút giây ấy tí nào, bởi nó làm anh sợ hãi, làm anh bị ám ảnh. Nhưng anh muốn nói hết nổi lòng của mình cho cô:" Nhưng cho đến mấy ngày sau kể từ khi em đi, cuộc sống anh như bị xáo trộn lên. Anh mới biết được rằng...anh không thể sống nếu thiếu em...Lúc đó anh như tên điên, cứ tìm cho ra tung tích của em. Nhưng đến cuối anh lại chả tìm thấy. Anh cứ mong sao em sống thật tệ, cuộc sống không tốt làm em hối hận phải quay lại bên anh, nhưng đến lúc anh gặp được em thì anh mới biết rằng em vẫn sống tốt chỉ có anh là không thôi. Lúc đó anh đã hối hận vô cùng."
Mỹ Lam nghe Cảnh Sâm nói vừa cảm thấy vui lại vừa cảm thấy đau. Cô ôm chặt lấy anh nói:"Chúng ta hãy quên hết tất cả của quá khứ đi. Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu anh nhé!"
Cảnh Sâm ôm chầm lấy Mỹ Lam lắc đầu:"Không đâu! Anh không muốn quên một giây phút nào có em, cũng như không quên những nỗi đau anh đã làm cho em. Anh xin lỗi vì tất cả, chúng ta hãy cùng làm lại tất cả. Một mái ấm nhỏ với thật nhiều đứa con em nhé."
Nói xong hai người trao nhau một nụ hôn, sau tất cả hai người đã hiểu và tha thứ cho nhau.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.