Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 43: Thư ký Tô
mình là tác giả
04/01/2021
Lúc này ở trong phòng, Mỹ Lam đang lau chùi nhưng thứ dơ bẩn lúc nãy, rồi thay trang phục chỉnh tề lại.
Vì lúc nãy lên cầu thang nhanh nên chân cô có chút đau, nên cô không mang giầy, đành phải đi chân đất.
Khi cô bước ra ngoài, người cô gặp đầu tiên không phải Trần Luân cũng không phải Cảnh Sâm mà là cô thư ký lúc nãy.
Cô ta đang ngồi dũi lại móng tay sơn màu đỏ bóng của mình. Thấy Mỹ Lam chật vật bước ra, cô ta chơi kinh, rồi lên tiếng.
"Cô là tình nhân mới của anh Sâm sao? Haizz, người như cây tre, chả có thịt gì, vậy và cũng làm cho anh ấy có hứng thú."
Mỹ Lam dường như chả thèm để ý, mặc kệ cô ta nói gì. Ả ta dường như tức giận vì lời nói của mình bị phớt lờ. Bước lại gần Mỹ Lam cào lấy vai cô kéo cô quay mặt với mình.
"Đừng có tỏ vẻ danh giá vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô là Lâm tiểu thư của Lâm gia đúng không? Không ngờ có một ngày, một tiểu thư danh giá như vậy, cũng phải rách nát thể thảm như thế." Cô ta nhìn từ trên xướng dưới Mỹ Lam lắc đầu, giọng đùa cợt nói.
"Cô còn nói gì nữa không. Không thì tôi xin phép về." Dù lúc nãy bị cô ta cào vào vai khá đau, nhưng cũng không nhàm nhò gì với cơn đau dưới chân, và cơn đau ở khắp cơ thể.
Ả ta không ưa gì những tiểu thư danh giá như cô, nên lợi dụng lúc cô chật vật như lúc này định đánh cô.
"Cô làm gì vậy." Trần Luân lúc nãy, đứng từ xa đã thấy Mỹ Lam bị thư ký Tô làm khó, nên nhanh chóng tới giúp. May là anh tới kịp chứ không, Mỹ Lam phải thều thòi ăn một cái tán của ả ta.
"Này, thư ký Trần anh đừng tưởng anh được Boss tin tưởng thì lên mặt với tôi. Anh chẳng qua cũng là làm ăn công lương thôi, đừng có lên mặt ta đây vậy." Ả ta bị Trần Luân bắt kịp tay, bị Trần Luân hất ra một bên, rồi còn bị trừng mắt. Ả ta khó chịu mắng.
Lúc này trong phòng tổng tài.
Cảnh Sâm vứt điếu thuốc xuống, nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ trên tay, nhíu mày, bước ra khỏi phòng.
Khi bước ra cửa, anh đứng lại một lát.
"Ở đây xảy ra chuyện gì?" Anh lạnh giọng hỏi.
Mọi người khi nghe thấy giọng anh ai cũng xoay lại nhìn về phía anh, với khuôn mặt đầy bất ngờ.
Trần Luân, cúi đầu nói:"À, thưa Boss, lúc nãy..." Trần Luân định nói thì bị Mỹ Lam kéo tay áo của mình, lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là lúc nãy em bị té nên họ tới xem em sao." Cô cũng chả muốn chuyện này bị làm lớn, nó chỉ thêm phiền phức chứ chả được gì.
Nhớ like và bình luận nha!!!!!!
Vì lúc nãy lên cầu thang nhanh nên chân cô có chút đau, nên cô không mang giầy, đành phải đi chân đất.
Khi cô bước ra ngoài, người cô gặp đầu tiên không phải Trần Luân cũng không phải Cảnh Sâm mà là cô thư ký lúc nãy.
Cô ta đang ngồi dũi lại móng tay sơn màu đỏ bóng của mình. Thấy Mỹ Lam chật vật bước ra, cô ta chơi kinh, rồi lên tiếng.
"Cô là tình nhân mới của anh Sâm sao? Haizz, người như cây tre, chả có thịt gì, vậy và cũng làm cho anh ấy có hứng thú."
Mỹ Lam dường như chả thèm để ý, mặc kệ cô ta nói gì. Ả ta dường như tức giận vì lời nói của mình bị phớt lờ. Bước lại gần Mỹ Lam cào lấy vai cô kéo cô quay mặt với mình.
"Đừng có tỏ vẻ danh giá vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô là Lâm tiểu thư của Lâm gia đúng không? Không ngờ có một ngày, một tiểu thư danh giá như vậy, cũng phải rách nát thể thảm như thế." Cô ta nhìn từ trên xướng dưới Mỹ Lam lắc đầu, giọng đùa cợt nói.
"Cô còn nói gì nữa không. Không thì tôi xin phép về." Dù lúc nãy bị cô ta cào vào vai khá đau, nhưng cũng không nhàm nhò gì với cơn đau dưới chân, và cơn đau ở khắp cơ thể.
Ả ta không ưa gì những tiểu thư danh giá như cô, nên lợi dụng lúc cô chật vật như lúc này định đánh cô.
"Cô làm gì vậy." Trần Luân lúc nãy, đứng từ xa đã thấy Mỹ Lam bị thư ký Tô làm khó, nên nhanh chóng tới giúp. May là anh tới kịp chứ không, Mỹ Lam phải thều thòi ăn một cái tán của ả ta.
"Này, thư ký Trần anh đừng tưởng anh được Boss tin tưởng thì lên mặt với tôi. Anh chẳng qua cũng là làm ăn công lương thôi, đừng có lên mặt ta đây vậy." Ả ta bị Trần Luân bắt kịp tay, bị Trần Luân hất ra một bên, rồi còn bị trừng mắt. Ả ta khó chịu mắng.
Lúc này trong phòng tổng tài.
Cảnh Sâm vứt điếu thuốc xuống, nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ trên tay, nhíu mày, bước ra khỏi phòng.
Khi bước ra cửa, anh đứng lại một lát.
"Ở đây xảy ra chuyện gì?" Anh lạnh giọng hỏi.
Mọi người khi nghe thấy giọng anh ai cũng xoay lại nhìn về phía anh, với khuôn mặt đầy bất ngờ.
Trần Luân, cúi đầu nói:"À, thưa Boss, lúc nãy..." Trần Luân định nói thì bị Mỹ Lam kéo tay áo của mình, lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là lúc nãy em bị té nên họ tới xem em sao." Cô cũng chả muốn chuyện này bị làm lớn, nó chỉ thêm phiền phức chứ chả được gì.
Nhớ like và bình luận nha!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.