Chương 10
Dương Thị Thảo My
25/02/2017
Nói xong Nguyệt Minh Lam xin phép phụ thân và nương mình đi về phòng nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi nhưng cậu lại đang đứng ngoài sân. Cậu bắt đầu nhớ lại bộ pháp Phiêu Miễu, loại võ công này là võ công hỗ trợ cho vô tướng thần công: thông qua quy luật mà chuyển động, đề cao tốc độ bản thân. Loại võ công này chia ra làm 9 tầng, tăng từng tầng tốc độ di chuyển càng lại hại. Ở thế giới kia, cậu đã tăng đến tầng 4 đã là cao thủ trên thế giới, hiện tại không biết có được tính hay không?, 'Mặc kệ được tính hay không cậu phải luyện tập cùng với bộ pháp Thái Cực', bộ pháp Thái Cực là loại võ công này giúp rèn luyện cơ thể ốm yếu này săn chắc, dẻo dai các xương cốt của cậu.
Trước hết cậu tập Thái cực! Chạy vòng trong sân đến 5 vòng, tập Thái Cực quyền hai lần, lại tập một ít động tác rèn luyện cơ thể cơ bản. Cứ thế trôi qua một tuần, sắc mặt cũng đã hồng hào hơn cùng với cơ thể đã khỏe mạnh hơn, không còn vẻ yếu đuối như mấy ngày trước! Thấy cơ thể đã thích ứng nghe theo sự di chuyển của cậu, cậu bắt đầu tập Phiêu Miểu, loại Phiêu Miễu này rất cần một cơ thể dẻo dai nếu không phải tập hết 1 năm cũng không có kết quả
Cứ thế, giấc sáng cậu tập Phiêu Miễu thành thục, kế tiếp cậu chạy trong sân, bất giác qua được hai tuần
- Nương! Có cần thiết phải vậy không
- Sao vậy Lam nhi, con hối hận rồi à!
Không phải cậu hối hận hay không hối hận, mà này là sao? Có khi nào cậu có hối hận cũng không kịp không, khi mà cậu cho nương dạy mình học võ không. Cái gì mà nương hứa sẽ dạy cậu mạnh hơn Vân Chính trong thời gian ngắn, rồi còn nói thể hiện sự gan dạ của cậu. Cậu nhớ tới đợt trước, nương huấn luyện cậu, nương khóc rồi hứa sẽ không để cậu nguy hiểm!
Giờ thì sao? Giờ hay rồi!, Đưa cậu sợi dây thừng bắt cậu leo xuống chỗ hẻm núi cao đầy nguy hiểm đầy sương mù bên dưới, còn nói này là thể hiện tính nam nhi. Trời ạ! Có khác gì nương cậu dạy cậu liều mạng để tập luyện!. Thấy đồ nhi chằn chừ không dám leo xuống, nàng bỗng buộc mạnh dây thừng vô phần eo cậu, đá cậu thẳng xuống dưới khu vực nói vọng xuống:
- Lam nhi! Con ráng bám chắc vào vách núi mà leo lên nha. Cố lên bảo bối của nương!
'Ách! Thôi đành nghe theo nương vậy'
Cuộc tỉ thí diễn ra so tài của các anh hùng hào kiệt đang càng lúc càng ngày gần kề, cùng lúc đó Nguyệt Minh Lam tập luyện những môn võ đợt nương huấn luyện cậu, cậu rèn luyện ngày đêm không thôi, kèm theo cậu ôn tập lại các môn võ mình từng học khi còn ở thế giới hiện đại. Thấp thoáng thời gian đã 1 tháng, cậu đã tăng được Phiêu Miễu tầng 5! Tốc độ của cậu bây giờ người thường không thể thấy sự di chuyển của cậu, đến nỗi nương cậu từng là sát thủ mạnh cũng bắt không kịp tốc độ cậu, cùng với Thái Cực giúp xương cậu dẻo dai và cơ thể săn chắc khỏe mạnh. Nhưng cậu không có cơ bắp hay xương tay nở nang lợi hại như người khác, bây giờ nhìn cậu khác với hồi đó là lợi hại hơn về võ công, sức bền, ngoài ra không có gì khác
Trong thời gian đó cậu luyện tập, tình cảm cậu dành cho gia tộc mình có phần tăng thêm chứ không có giảm. Bọn họ quan tâm cậu, chỉ cần Nguyệt Minh Lam cậu cần bọn họ sẳn sàng làm theo, chỉ trong 1 tháng người trong gia tộc quý mến cậu hơn. Cậu không còn là thiếu gia yếu ớt cần họ chở che, đã vậy thiếu gia tự động lên kế hoạch kinh doanh của gia tộc, việc kinh doanh tăng mạnh đến mức mắt thường có thể thấy, làm phụ thân và nương mình trố mắt một phen. Tối đó cậu nằm xuống nghĩ mệt, chợt cậu nhớ ra mình quên gì đó. Phải a~ Tiểu Kiệt đâu rồi. Nghĩ tới! cậu đi tìm Tiểu Kiệt, mắt thấy Tiểu Kiệt đang nằm ngủ cậu khẽ lại gần vuốt nhẹ lông nó. Ôm nhẹ nhàng lên giường của mình để nó ngủ, khẽ thì thào nói với nó:
- Ngươi biết không Tiểu Kiệt! Người càng quyền lực họ sẽ càng mệt mỏi
Câu nói này của cậu làm Hàn Vô Kiệt chấn động! 'Y nói vậy là có ý gì?' Chú thỏ khẽ động, đôi mắt đang nhắm lại giờ lại mở to ra, vươn đôi mắt mơ hồ nhìn cậu. Thấy Tiểu Kiệt thức, cậu chợt nghĩ gì đó rồi buộc miệng nói:
- Ừm! Đôi mắt của hắn rất giống ngươi, đôi mắt của sự ràng buộc lẫn mệt mỏi. Ta không biết hắn là người ra sao, nhưng ta nhìn đôi mắt phượng hẹp dài đầy mệt mỏi đó! Ta cảm giác được hắn và ta có cùng một liên kết nào đó trong thế giới này. Nếu gặp được hắn...
Đang nói bỗng cậu im lặng, đôi mắt nhìn lên khung cửa sổ nhìn lên ánh trăng, bằng đôi mắt đăm chiêu và xa xăm như đang nghĩ gì đó. Hàn Vô Kiệt thấy y bỗng nói về mình, hắn khẽ giật mình chột dạ, nhưng khi nghe được câu kia của y hắn khẽ nói trong lòng
'Ừ! Có lẽ trẫm rất mệt mỏi, nhưng chẳng có ai thấy, chẳng có ai hỏi? Kể cả mẫu hậu của hắn, cũng chưa từng quan tâm với hắn như vậy. Nhưng sao y gặp hắn chỉ có một lần y lại biết. Không lẽ y cũng là người từng trải! Sao có thể được? Còn có bộ pháp y học là từ đâu mà ra, trên thiên hạ này trẫm chưa từng thấy qua ai tập bộ pháp này cả. Rốt cuộc y là người ra sao?, tại sao y lại càng ngày cách xa hắn như thế!.'
Thấy Nguyệt Minh Lam vẻ mặt buồn rười rượi nhớ lại gì đó, hắn khẽ nhích thân hình thỏ của mình cọ cọ y. Mong y bớt lo âu, buồn phiền, biết được Tiểu Kiệt đang quan tâm mình. Cậu khẽ cười ôn nhu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Sau này ta mà có vợ, vợ ta biết đều như ngươi, luôn quan tâm, lo lắng, lắng nghe ta buồn và tâm sự cùng. Có lẽ hạnh phúc không thôi Tiểu Kiệt nhỉ?
Đang an ủi y, bỗng y nhắc đến người khác! đã vậy còn vợ vợ. Hắn tức giận không thôi, trừng đôi mắt thỏ đỏ lửa giận nhìn y. Nguyệt Minh Lam bỗng thấy chú thỏ của mình nhìn cậu, với ánh mắt tức giận, cậu nghĩ có lẽ nó đi lạc trong rừng giống cậu nên khi cậu đem nó về làm nó lạc thê tử. Nên khi nghe thấy chắc là tức giận đi! Nghĩ vậy bèn hỏi:
- Ngươi có vợ con gì không? Ta đem ngươi về tổ ấm của ngươi. Để ngươi bên ta cũng buồn cho ngươi
Nghe thấy y nói thế Hàn Vô Kiệt đơ người, lấy lại tinh thần sau mấy giây hắn nghĩ cách biểu đạt tình cảm của mình cho y. Nên dùng hai tay hắn chỉ chỉ hướng y, xong rồi chỉ lấy hắn. Hắn đây là thể hiện 'Y là của trẫm, của trẫm a~!'. Thấy chú thỏ hành động như vậy cậu mắc cười không thôi, khẽ nói:
- Hảo! Nếu ngươi tu luyện được làm người, nói không chừng ta sẽ lấy ngươi đi
Vì cậu nghĩ chỉ là nói giỡn, làm gì có con thỏ nào mà có thể biến thành người đâu. Nên nói ra như vậy để cho vui, tuy nhiên riêng hắn kích động không thôi. Nếu hắn gần y càng lúc càng nhiều, có lẽ y sẽ mềm lòng và yêu hắn đi! Nghĩ vậy cái đuôi thỏ nhỏ ngoe ngẩy vui vẻ, nói chuyện nãy giờ cũng làm cậu buồn ngủ. Cậu khẽ lấy chăn đắp cho cậu và Tiểu Kiệt rồi thiếp đi, cũng như mọi ngày, khi y ngủ say hắn sẽ biến lại thành người mà ôm cậu ngủ. Có lẽ cậu được vòng tay ấm áp ôm mỗi đêm đã thành thói quen. Nên khi ngủ cậu đã không rơi lệ buồn, cũng không còn nhớ đến những hình ảnh giả dối của gia đình cậu
Chợt ngủ! Hơi thở ấm nóng phả vào mặt cậu, làm cậu khuôn mặt nhỏ kẽ hồng vì nóng. Cậu biết đó là Tiểu Kiệt, nên nhúi mạnh vào lồng ngực rắn chắc, mạnh mẽ kia cho cậu cảm giác an toàn mỗi đêm. Cậu biết cậu suy nghĩ như vậy là khùng điên?, vì có chú thỏ nào mà như thế!. Chỉ vì cậu rất cần một cái ôm an toàn mỗi đêm nên cậu nghĩ ' Có lẽ do tưởng tượng đi'! Thấy y khẽ lao mạnh vào vòng ôm của mình hắn thích thú không thôi, hắn chắc chắn rằng cậu đã có thói quen khi được hắn ôm, và ngược lại hắn cũng thế. Từ lúc có y, hắn cũng học được hai chữ "Điểm yếu". Nếu ai hỏi hắn- Hàn Vô Kiệt điểm yếu của hắn là gì? Chắc chắn là y- Nguyệt Minh Lam. Cũng như Hàn Vô Kiệt, có lẽ cậu cũng học được sự "Ỷ lại" từ y cho cậu. Hai con người! hai thế giới, tuy nhiên được thiên mệnh gắn kết lại với nhau!. Không biết đây là họa hay là phúc đây!
------------------------------------------------------
Trên võ đài
- Thưa các vị! Hôm nay tôi Quân Giao sẽ là trọng tài của võ đài, hôm nay cùng với sự có mặt của các quan viên, thừa tướng và đặc biệt là Hoàng thượng tham gia làm giám khảo. Để tránh tình trạng gian lận, chúng tôi cũng mời các cao thủ trong thiên hạ giám sát trong trận đấu. Các vị anh hùng, xin lưu ý! Các vị tham gia có thể qua dãy phải bóc số của mình và tìm đối thủ cùng số tương tự mà giao chiến. Còn riêng khán giả coi trận tỷ thí thì né qua bên trái, để xem trận đấu để tránh mình bị trúng chiêu mà thương vong. Quy luật tôi đã tổng kết xong, cuộc tỷ thí sẽ bắt đầu!
Sau khi trọng tài nói xong, tiếng trống vang lên hùng hậu để tạo nhiệt khí sôi trào cho các đại anh hùng hưng trí mà đấu. Riêng về hoàng thượng có mặt là do hắn thấy Nguyệt Minh Lam đi tham gia tỷ thí, mắt thấy y ra khỏi phủ. Hắn vận nội công để đến trước y để xem y thi đấu. Nhưng khi hắn ngồi trên ghế tọa cao đó, chẳng thấy bóng dáng y đâu!. Thay vào đó, Hàn Vô Kiệt thấy có một võ sĩ mặc bộ y phục toàn thân là hắc y, đầu có nón che, khuôn mặt được đeo bởi mặt nạ thỏ?. Chợt thấy vậy, hắn cười vui trong lòng "A! Cư nhiên y giả trang để thi đấu! Ý này không tồi". Thấy y đi qua bàn điểm danh bỗng hắn giật mình, khuôn mặt đầy vẻ bán tín bán nghi mà nhìn y. Nguyệt Minh Lam lại chỗ ghi danh tham gia trận chiến, người ghi danh hỏi tên và tuổi cậu, cậu khẽ mở miệng nói:
- Dương Cao Minh! 20 tuổi!
Trước hết cậu tập Thái cực! Chạy vòng trong sân đến 5 vòng, tập Thái Cực quyền hai lần, lại tập một ít động tác rèn luyện cơ thể cơ bản. Cứ thế trôi qua một tuần, sắc mặt cũng đã hồng hào hơn cùng với cơ thể đã khỏe mạnh hơn, không còn vẻ yếu đuối như mấy ngày trước! Thấy cơ thể đã thích ứng nghe theo sự di chuyển của cậu, cậu bắt đầu tập Phiêu Miểu, loại Phiêu Miễu này rất cần một cơ thể dẻo dai nếu không phải tập hết 1 năm cũng không có kết quả
Cứ thế, giấc sáng cậu tập Phiêu Miễu thành thục, kế tiếp cậu chạy trong sân, bất giác qua được hai tuần
- Nương! Có cần thiết phải vậy không
- Sao vậy Lam nhi, con hối hận rồi à!
Không phải cậu hối hận hay không hối hận, mà này là sao? Có khi nào cậu có hối hận cũng không kịp không, khi mà cậu cho nương dạy mình học võ không. Cái gì mà nương hứa sẽ dạy cậu mạnh hơn Vân Chính trong thời gian ngắn, rồi còn nói thể hiện sự gan dạ của cậu. Cậu nhớ tới đợt trước, nương huấn luyện cậu, nương khóc rồi hứa sẽ không để cậu nguy hiểm!
Giờ thì sao? Giờ hay rồi!, Đưa cậu sợi dây thừng bắt cậu leo xuống chỗ hẻm núi cao đầy nguy hiểm đầy sương mù bên dưới, còn nói này là thể hiện tính nam nhi. Trời ạ! Có khác gì nương cậu dạy cậu liều mạng để tập luyện!. Thấy đồ nhi chằn chừ không dám leo xuống, nàng bỗng buộc mạnh dây thừng vô phần eo cậu, đá cậu thẳng xuống dưới khu vực nói vọng xuống:
- Lam nhi! Con ráng bám chắc vào vách núi mà leo lên nha. Cố lên bảo bối của nương!
'Ách! Thôi đành nghe theo nương vậy'
Cuộc tỉ thí diễn ra so tài của các anh hùng hào kiệt đang càng lúc càng ngày gần kề, cùng lúc đó Nguyệt Minh Lam tập luyện những môn võ đợt nương huấn luyện cậu, cậu rèn luyện ngày đêm không thôi, kèm theo cậu ôn tập lại các môn võ mình từng học khi còn ở thế giới hiện đại. Thấp thoáng thời gian đã 1 tháng, cậu đã tăng được Phiêu Miễu tầng 5! Tốc độ của cậu bây giờ người thường không thể thấy sự di chuyển của cậu, đến nỗi nương cậu từng là sát thủ mạnh cũng bắt không kịp tốc độ cậu, cùng với Thái Cực giúp xương cậu dẻo dai và cơ thể săn chắc khỏe mạnh. Nhưng cậu không có cơ bắp hay xương tay nở nang lợi hại như người khác, bây giờ nhìn cậu khác với hồi đó là lợi hại hơn về võ công, sức bền, ngoài ra không có gì khác
Trong thời gian đó cậu luyện tập, tình cảm cậu dành cho gia tộc mình có phần tăng thêm chứ không có giảm. Bọn họ quan tâm cậu, chỉ cần Nguyệt Minh Lam cậu cần bọn họ sẳn sàng làm theo, chỉ trong 1 tháng người trong gia tộc quý mến cậu hơn. Cậu không còn là thiếu gia yếu ớt cần họ chở che, đã vậy thiếu gia tự động lên kế hoạch kinh doanh của gia tộc, việc kinh doanh tăng mạnh đến mức mắt thường có thể thấy, làm phụ thân và nương mình trố mắt một phen. Tối đó cậu nằm xuống nghĩ mệt, chợt cậu nhớ ra mình quên gì đó. Phải a~ Tiểu Kiệt đâu rồi. Nghĩ tới! cậu đi tìm Tiểu Kiệt, mắt thấy Tiểu Kiệt đang nằm ngủ cậu khẽ lại gần vuốt nhẹ lông nó. Ôm nhẹ nhàng lên giường của mình để nó ngủ, khẽ thì thào nói với nó:
- Ngươi biết không Tiểu Kiệt! Người càng quyền lực họ sẽ càng mệt mỏi
Câu nói này của cậu làm Hàn Vô Kiệt chấn động! 'Y nói vậy là có ý gì?' Chú thỏ khẽ động, đôi mắt đang nhắm lại giờ lại mở to ra, vươn đôi mắt mơ hồ nhìn cậu. Thấy Tiểu Kiệt thức, cậu chợt nghĩ gì đó rồi buộc miệng nói:
- Ừm! Đôi mắt của hắn rất giống ngươi, đôi mắt của sự ràng buộc lẫn mệt mỏi. Ta không biết hắn là người ra sao, nhưng ta nhìn đôi mắt phượng hẹp dài đầy mệt mỏi đó! Ta cảm giác được hắn và ta có cùng một liên kết nào đó trong thế giới này. Nếu gặp được hắn...
Đang nói bỗng cậu im lặng, đôi mắt nhìn lên khung cửa sổ nhìn lên ánh trăng, bằng đôi mắt đăm chiêu và xa xăm như đang nghĩ gì đó. Hàn Vô Kiệt thấy y bỗng nói về mình, hắn khẽ giật mình chột dạ, nhưng khi nghe được câu kia của y hắn khẽ nói trong lòng
'Ừ! Có lẽ trẫm rất mệt mỏi, nhưng chẳng có ai thấy, chẳng có ai hỏi? Kể cả mẫu hậu của hắn, cũng chưa từng quan tâm với hắn như vậy. Nhưng sao y gặp hắn chỉ có một lần y lại biết. Không lẽ y cũng là người từng trải! Sao có thể được? Còn có bộ pháp y học là từ đâu mà ra, trên thiên hạ này trẫm chưa từng thấy qua ai tập bộ pháp này cả. Rốt cuộc y là người ra sao?, tại sao y lại càng ngày cách xa hắn như thế!.'
Thấy Nguyệt Minh Lam vẻ mặt buồn rười rượi nhớ lại gì đó, hắn khẽ nhích thân hình thỏ của mình cọ cọ y. Mong y bớt lo âu, buồn phiền, biết được Tiểu Kiệt đang quan tâm mình. Cậu khẽ cười ôn nhu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Sau này ta mà có vợ, vợ ta biết đều như ngươi, luôn quan tâm, lo lắng, lắng nghe ta buồn và tâm sự cùng. Có lẽ hạnh phúc không thôi Tiểu Kiệt nhỉ?
Đang an ủi y, bỗng y nhắc đến người khác! đã vậy còn vợ vợ. Hắn tức giận không thôi, trừng đôi mắt thỏ đỏ lửa giận nhìn y. Nguyệt Minh Lam bỗng thấy chú thỏ của mình nhìn cậu, với ánh mắt tức giận, cậu nghĩ có lẽ nó đi lạc trong rừng giống cậu nên khi cậu đem nó về làm nó lạc thê tử. Nên khi nghe thấy chắc là tức giận đi! Nghĩ vậy bèn hỏi:
- Ngươi có vợ con gì không? Ta đem ngươi về tổ ấm của ngươi. Để ngươi bên ta cũng buồn cho ngươi
Nghe thấy y nói thế Hàn Vô Kiệt đơ người, lấy lại tinh thần sau mấy giây hắn nghĩ cách biểu đạt tình cảm của mình cho y. Nên dùng hai tay hắn chỉ chỉ hướng y, xong rồi chỉ lấy hắn. Hắn đây là thể hiện 'Y là của trẫm, của trẫm a~!'. Thấy chú thỏ hành động như vậy cậu mắc cười không thôi, khẽ nói:
- Hảo! Nếu ngươi tu luyện được làm người, nói không chừng ta sẽ lấy ngươi đi
Vì cậu nghĩ chỉ là nói giỡn, làm gì có con thỏ nào mà có thể biến thành người đâu. Nên nói ra như vậy để cho vui, tuy nhiên riêng hắn kích động không thôi. Nếu hắn gần y càng lúc càng nhiều, có lẽ y sẽ mềm lòng và yêu hắn đi! Nghĩ vậy cái đuôi thỏ nhỏ ngoe ngẩy vui vẻ, nói chuyện nãy giờ cũng làm cậu buồn ngủ. Cậu khẽ lấy chăn đắp cho cậu và Tiểu Kiệt rồi thiếp đi, cũng như mọi ngày, khi y ngủ say hắn sẽ biến lại thành người mà ôm cậu ngủ. Có lẽ cậu được vòng tay ấm áp ôm mỗi đêm đã thành thói quen. Nên khi ngủ cậu đã không rơi lệ buồn, cũng không còn nhớ đến những hình ảnh giả dối của gia đình cậu
Chợt ngủ! Hơi thở ấm nóng phả vào mặt cậu, làm cậu khuôn mặt nhỏ kẽ hồng vì nóng. Cậu biết đó là Tiểu Kiệt, nên nhúi mạnh vào lồng ngực rắn chắc, mạnh mẽ kia cho cậu cảm giác an toàn mỗi đêm. Cậu biết cậu suy nghĩ như vậy là khùng điên?, vì có chú thỏ nào mà như thế!. Chỉ vì cậu rất cần một cái ôm an toàn mỗi đêm nên cậu nghĩ ' Có lẽ do tưởng tượng đi'! Thấy y khẽ lao mạnh vào vòng ôm của mình hắn thích thú không thôi, hắn chắc chắn rằng cậu đã có thói quen khi được hắn ôm, và ngược lại hắn cũng thế. Từ lúc có y, hắn cũng học được hai chữ "Điểm yếu". Nếu ai hỏi hắn- Hàn Vô Kiệt điểm yếu của hắn là gì? Chắc chắn là y- Nguyệt Minh Lam. Cũng như Hàn Vô Kiệt, có lẽ cậu cũng học được sự "Ỷ lại" từ y cho cậu. Hai con người! hai thế giới, tuy nhiên được thiên mệnh gắn kết lại với nhau!. Không biết đây là họa hay là phúc đây!
------------------------------------------------------
Trên võ đài
- Thưa các vị! Hôm nay tôi Quân Giao sẽ là trọng tài của võ đài, hôm nay cùng với sự có mặt của các quan viên, thừa tướng và đặc biệt là Hoàng thượng tham gia làm giám khảo. Để tránh tình trạng gian lận, chúng tôi cũng mời các cao thủ trong thiên hạ giám sát trong trận đấu. Các vị anh hùng, xin lưu ý! Các vị tham gia có thể qua dãy phải bóc số của mình và tìm đối thủ cùng số tương tự mà giao chiến. Còn riêng khán giả coi trận tỷ thí thì né qua bên trái, để xem trận đấu để tránh mình bị trúng chiêu mà thương vong. Quy luật tôi đã tổng kết xong, cuộc tỷ thí sẽ bắt đầu!
Sau khi trọng tài nói xong, tiếng trống vang lên hùng hậu để tạo nhiệt khí sôi trào cho các đại anh hùng hưng trí mà đấu. Riêng về hoàng thượng có mặt là do hắn thấy Nguyệt Minh Lam đi tham gia tỷ thí, mắt thấy y ra khỏi phủ. Hắn vận nội công để đến trước y để xem y thi đấu. Nhưng khi hắn ngồi trên ghế tọa cao đó, chẳng thấy bóng dáng y đâu!. Thay vào đó, Hàn Vô Kiệt thấy có một võ sĩ mặc bộ y phục toàn thân là hắc y, đầu có nón che, khuôn mặt được đeo bởi mặt nạ thỏ?. Chợt thấy vậy, hắn cười vui trong lòng "A! Cư nhiên y giả trang để thi đấu! Ý này không tồi". Thấy y đi qua bàn điểm danh bỗng hắn giật mình, khuôn mặt đầy vẻ bán tín bán nghi mà nhìn y. Nguyệt Minh Lam lại chỗ ghi danh tham gia trận chiến, người ghi danh hỏi tên và tuổi cậu, cậu khẽ mở miệng nói:
- Dương Cao Minh! 20 tuổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.