Đừng Coi Thường Ta!

Chương 15

Dương Thị Thảo My

25/02/2017

Nguyệt Minh Lam nhìn hắn, đầu nổi dấu chấm hỏi to, khẽ hỏi hắn:

- Bộ ngươi nóng trong người à?, sao phải cởi áo ra thế?

Nghe y nói vậy, Hàn Vô Kiệt khẽ cắn răng, mặt khốn khổ nói:

- Chẳng phải Lam nhi muốn ăn thịt sao?

- Ân! Đúng là muốn.

- Thì trẫm đang cho Lam nhi ăn đây.

- Ăn thịt cũng cần phải cởi áo à?

- Không cởi thì làm sao mà ăn?

- Thế cởi ra là ăn thịt được à, vậy ta cũng cởi. A! Ở chỗ vắng không có ai, thịt đâu mà ăn?

- Thì là thịt của trẫm chứ đâu?

- Uy uy! Ngươi ngươi bị điên à? Ta là đòi thịt gà ốp mật hoặc thịt heo sườn xào chua ngọt. Còn thịt ngươi ai thèm ăn chứ!

Nghe Nguyệt Minh Lam nói xong hắn bỗng đã ngộ nhận, lên tiếng cười trừ vì ngượng, do mình hiểu lầm ý nghĩa câu nói của Nguyệt Minh Lam:

- Haha, là do trẫm nghĩ bậy, nên Lam nhi đừng để ý. Lam nhi đói sao? Vậy đi lại tửu quán mà ăn đi. Lại tửu quán Hồng Lâu đi, chỗ đó có đồ ngon cho Lam nhi tha hồ chọn.

- Ân! Vậy đi đi, ta đang đói đây. Hehe

Vân Chính hắn tức giận do bị gia của hắn mắng, đã thế chính tay người hắn yêu mà đánh hắn. Được uống đan dược cầm cự vết thương do nội thương mà ra, uống vô xong hắn thấy đã khá hơn. Nhưng nhớ lại gia hắn tức giận mắng hắn, hắn buồn bực đi lại Hồng Lâu quán uống rượu giải sầu, nhưng khi được ngồi chưa được bao lâu thì thấy Nguyệt Minh Lam cùng với Hàn Vô Kiệt lại. Vân Chính cười tà tính kế, sai tiểu nhị nói nhỏ âm mưu, rồi nhét cho hắn mấy trăm lượng bạc mà làm theo lời hắn. Tiểu nhị được cho bạc thì thích thú không thôi, sắp xếp nghe theo hắn. Tiểu nhị sai một dàn mỹ nhân đẹp tiếp cận Hàn Vô Kiệt, còn riêng Nguyệt Minh Lam thì lại bưng rượu mạnh cho y uống.

------------------------------------------------------

Hồng Lâu tửu quán

Những thiếu nữ xinh đẹp có, mỹ miều có, đẹp kiểu quyến rũ có, đang đứng trước quán đón khách. Những thiếu nữ này khi thấy Hàn Vô Kiệt cùng với Nguyệt Minh Lam đi với nhau tới quán, bọn họ quấn lấy hai người, lôi kéo hai người vô phòng dành cho khách thượng hạng. Đang ngồi xuống, Hàn Vô Kiệt được nữ nhân vây quanh rất nhiều. Vì hắn vừa cao ráo, đẹp một cách yêu nghiệt, nên các nàng bám lấy hắn không thôi. Nhìn thấy một cảnh đó, Nguyệt Minh Lam tức đến bóp nát ly rượu. Cầm bình rượu nốc một hơi rồi lại thêm một bình, cậu cứ uống đến quên trời trăng đất lỡ. Bỗng cậu đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, thì bị Hàn Vô Kiệt nắm lại và hỏi:

- Lam nhi! Định đi đâu?

Bị kéo tay lại do đau, cộng thêm nấc cụt cậu quát:

- Ta đi đâu... ức... kệ ta! Lo mà... ức...mỹ nhân của ngươi đi!



- Có đi ta đi cùng Lam nhi

- Ngươi biết ta đi đâu không mà đòi theo?

- Lam nhi định đi đâu

- Hừ! Đi WC ngươi đi không

Nghe đến từ "WC" mặt của Hàn Vô Kiệt nổi dấu chấm hỏi to trên mặt, thấy được mặt đó của Hàn Vô Kiệt, cậu phất phất tay nói với hắn:

- Ngươi đi về chỗ đi! Ta đi giải bầu tâm sự rồi sẽ về lại.

- Nếu muốn tâm sự, trẫm sẽ tâm sự cùng ngươi.

"Aaaaaa cái thằng cha này, hắn có biết mình buồn tè lắm rồi không, còn nắm tay quài không buông. Chắc chết sớm quá @@" vừa nghĩ cách nói với hắn, cậu vừa mắc tiểu đến nổi sắp nhũn hai chân. Đành hạ giọng, kéo hắn lại gần nói nhỏ:

- Ta, ta mắc lắm rồi! Ngươi buông tay đi, ta đi sẽ về liền. Còn nếu thấy lâu ngươi có thể đi kiếm ta.

- A! Sao Lam nhi không nói sớm!

Nghe hắn nói vậy, cậu tức đến muốn dậm chân lên mà mắng hắn:

- Ngươi, ngươi còn nói! Ngươi nắm tay ta quài sao ta đi.

- A! Khụ khụ, Trẫm quên, Lam nhi cứ việc đi đi, đi thong thả!

Hắn vừa ho khan nói vừa cười cậu, làm Nguyệt Minh Lam cậu tức đến phun máu. Thẹn quá hóa giận, đầu cậu xấu hổ muốn bốc khói mắng hắn:

- Ngươi ngươi tên chết bầm, ngươi đợi đó! Ta mà đi xong sẽ quay lại tính sổ ngươi. Hứ! Khốn kiếp! dám cười ta, ngươi đợi đó.

Vừa đi cậu vừa tức, vừa lẩm bẩm chữi Hàn Vô Kiệt, Nguyệt Minh Lam không hay rằng phía sau đã có Vân Chính đi theo sau. Nguyệt Minh Lam thấy mấy tiểu nhị kia, thì hỏi chỗ cần đi vệ sinh ở đâu, thì được tiểu nhị kia dẫn đi. Cậu giải quyết xong cơn buồn tè kia thì định quay lại chỗ cũ, nhưng do cậu mới đi lần đầu, đã vậy do say rượu. Cậu không phân định được nơi nào với nơi nào, bỗng cậu được tiểu nhị khác kéo đi. ( tiểu nhị này là tay sai cho Vân Chính )

Cậu tưởng tiểu nhị này dắt mình lại phòng của Hàn Vô Kiệt mà đi theo, cậu không có hỏi than rằng hắn dẫn mình đi đâu. Chợt bước vô phòng trống không, cậu định quay đầu hỏi tiểu nhị thì thấy hắn đóng cửa lại. Chốt khóa nhốt cậu ở bên trong, cậu tức giận không thôi. Định đi lại gần cửa mà đập la lối, thì tay bị ngăn lại cước bộ do ai đó nắm lấy tay. Quay đầu tò mò coi ai còn bị nhốt chung với cậu, thì mặt cậu tức giận không thôi. Nguyên lai là Vân Chính hắn nắm tay cậu, mạnh miệng chữi hắn:

- Ngươi tên cẩu này, còn dám ở trước mặt của ta? Không sợ ta phế bỏ đôi chân ngươi à.

Hắn vừa nắm tay cậu vừa kéo lại gần ôm, ngửi được mùi hương trên người Nguyệt Minh Lam làm hắn khô khốc toàn thân không thôi, khẽ nói thì thào vào tai y:

- A! Lam nhi, không lẽ ngươi còn sức đánh ta. Ngươi quên rằng ngươi uống gì đi?

Nghe được hắn nói, cậu chợt bình tĩnh lại nói:

- Đương nhiên ta biết, chỉ là uống rượu thôi mà có gì phải sợ!



- A! Lam nhi chỉ uống rượu, vậy nãy giờ Lam nhi có ngửi được mùi thơm không?

" Ách, đây là có ý gì? " vừa nghĩ đến vừa mở miệng nói:

- Đúng là có mùi thơm đi, thì sao? Ngươi định đánh trống lãng để thoát mạng!

Nghe Nguyệt Minh Lam nói hắn cười to không thôi, không nghĩ đến Nguyệt Minh Lam ngây thơ hơn hắn tưởng. Hắn đã gợi ý như thế ít nhiều Nguyệt Minh Lam sẽ hiểu, nhưng ai dè y không hiểu ngược lại còn dùng giọng điệu " Ngươi sẽ chết dưới tay ta " mà nói với hắn:

- Hahaha! Lam nhi, ngươi thật sự ngốc thiệt hay là giả ngốc?

- Ngươi nói ai là ngốc, hừ! Ta sẽ xé miệng ngươi coi ngươi còn mạnh mồm không?

Vừa nói dứt câu, cậu lao tay chân đến Vân Chính mà dùng nội công đánh, nhưng cậu chợt ngã vào lòng hắn. Yếu ớt không thể tả, cùng với thở dốc, khuôn mặt do uống rượu đã hồng, nay do có mùi hương xuân dược tác động thêm. Làm khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ lên trong thấy, mắt thấy có điều không đúng. Cậu gượng dậy xô Vân Chính ra, nhưng vô dụng, tay chân cậu giờ đây không còn miếng sức lực nào cả. Cậu hé đôi môi tức giận mắng hắn:

- Đồ khốn! Ngươi bỏ gì vô rượu của ta. Còn nữa, mùi hương đó là sao? Không lẽ ngươi hạ độc để giết ta.

Những xuân dược, cậu rành hơn ai hết, nhưng cái này thì khác, nó không như mấy thuốc ở hiện đại kia của cậu. Uống vô tác dụng liền, đã vậy còn chủ động đè người khác xuống mà thỏa mãn ham muốn, còn loại này không phải. Cậu uống rất lâu cũng không có gì bất thường, nhưng khi ngửi được mùi hương kia. Tay chân cậu không nhấc nổi, chỉ có miệng và mắt là hoạt động được. Tức giận vì do mình yếu ớt đến thế, cậu ráng đứng vậy thì té nằm xuống, miệng thở không ra hơi. Thì bị Vân Chính xốc người cậu lên mà bế lại gần giường, thấy hắn bế lại gần giường cậu giận dữ quát hắn:

- Buông ta ra! Đồ khốn, ngươi định làm gì? Nói cho ngươi biết TA LÀ NAM NHÂN, ngươi sẽ không làm gì được ta đâu!.

Vừa nói ánh mắt nổi lửa giận càng hung hăng mà nói lớn, hắn bế y lên được giường, nghe y nói thì cười khẩy và hỏi:

- Phải không a~! Nếu Lam nhi không tin ta làm gì được Lam nhi, thì bây giờ coi ta làm được Lam nhi đi. Hahahaha

Nghe tiếng " Roẹt" y phục bên ngoài bị xé rách một cái, cậu hoảng hồn la lên, lấy sức lực còn lại cậu huơ tay chân đá đấm loạn xạ hắn:

- Ngươi đồ chó chết! Buông ra, cấm động vào ta, ngươi nghe không hả đồ...ưm...!

Đang chữi rủa Vân Chính chợt bị hôn hắn, hắn hôn xuống môi cậu làm cậu trợn to mắt lên, giận dữ quay mặt đầu qua bên phải miệng mắng:

- Đồ ti tiện, ngươi dám lăng mạ ta, đừng để ta có sức lại thì ta sẽ giết ngươi. Khôn hồn thì ngươi giết ta đi!

- Hử! Giết Lam nhi, sao ta nỡ a~, Lam nhi tuyệt mỹ như vậy mà.

Nói dứt câu hắn xé luôn y phục bên trong cậu, để thân thể trên của cậu bị phơi bày ra trước mắt hắn. Hắn cúi xuống hôn môi cậu, cậu bậm môi mình khép kín lại không cho hắn xâm phạm. Mắt thấy y mím môi không cho hắn hôn. Tức giận, cùng với ý chí kiên định của Vân Chính, hắn cúi xuống hôn một bên chỗ hạt đậu hồng đỏ đáng yêu kia, tay còn lại xoa nắm nhẹ hạt đậu còn lại. Đầu ti của cậu do bị người khác nhéo nhẹ mà đau, cậu la lên:

- Ngô... đau quá, buông ra đồ khốn, cấm đụng vào ta. Ngươi nghe không, đồ.. ưm!

Nguyệt Minh Lam mở miệng mắng hắn, cũng là lúc hắn chờ dịp này mà hôn xuống môi cậu. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi hồng nhợt mềm mại của cậu mà hôn không buông tha. Mút lấy mút để mà hôn bạo sâu xuống khoan miệng cậu, làm cậu đau đến nỗi chỉ biết ưm ưm trong miệng không thể phát ra tiếng cầu cứu ai. Ý chí của cậu làm cậu có thêm nghị lực mà lấy sức đẩy hắn ra khỏi môi mình, vừa thở gấp, vừa chồm dậy người miệng la lên chữ " Cứu ta với Hàn..." thì bị hắn nắm tay hai tay cậu giơ lên cao, lấy đai quần y phục của hắn mà buộc chặt hai tay cậu lại với nhau. Và y phục của Nguyệt Minh Lam bị xé vụn hắn lấy nhét vô miệng y để y khỏi la cầu cứu. Mắt thấy không thể giãy giụa, cậu tức giận ư ư nói hắn, tay hắn không yên phận mà mân mê làm da trắng nõn nà của cậu, vuốt từ khuôn mặt đến ti của cậu thì ngừng lại, miệng hắn bất giác cong lên và nói:

- Ân! Thật mềm nha Lam nhi, ngươi làm hạ thân của ta nóng đến trướng đau a~. Nói xem ta nên làm gì tiếp đây Lam nhi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Coi Thường Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook