Chương 23
Dương Thị Thảo My
25/02/2017
Bị lôi đi dưới biết bao nhiêu ánh mắt tò mò của mọi người, Vô Tịch cũng không lên tiếng cũng không phản kháng. Chỉ im lặng để Hàn Vô Kiệt lôi vào ngục tù, trong ngục tù đó âm u kèm theo những sự hận thù của những người tử tù và cùng với những tiếng ai oán vang lên khắp nơi "Oan quá! Huhu.. ta vô tội, ta vô tội..". Nơi tăm tối kèm theo tiếng ai oán trông thật thê lương cùng với rùng rợn bởi sự lạnh giá và chết chóc, là một đứa bé chắc chắn nó sẽ khóc hoặc là run sợ. Nhưng Hàn Vô Kiệt chẳng thấy nó la lối âm ỉ đòi khóc này nọ, nó chỉ im lặng mà bị hắn dẫn đi dễ dàng vào tới đây
Sau khi đi vào ngục tù thì Vô Tịch bị hai binh lính xách đi vô phòng tra tấn của những tội nhân để hỏi cung, căn phòng nồng nặc mùi máu tươi của những người bị tra tấn vẫn còn. Khiến xoang mũi cậu cay cay cùng với khó chịu, lông mày cậu khẽ nhíu nhẹ một cái và trong căn phòng này những dụng cụ đánh đập tội nhân còn đang nhiễu máu. Trên nền sàn bây giờ toàn là huyết đẫm lệ tan thương của tội nhân và những con người xấu số, hai tay cậu bị cột lại và treo cao lên cùng với đôi chân bị xiềng xích xích vào chân. Sau khi trói cậu xong thì những binh lính lui ra, bọn họ lắc đầu tội nghiệp cho đứa nhỏ này vì đã sinh ra thật nghiệt ngã. Để lại Vô Tịch cậu nơi đó, một lát sau cậu đã thấy hoàng thượng bước vào. Cậu cúi đầu theo thói quen không dám nhìn thẳng vào hắn, khiến cước bộ ̉của Hàn Vô Kiệt dừng lại cùng với giễu cợt hỏi
- Tại sao không dám ngước đầu nhìn lên trẫm, bộ ngươi sợ trẫm như thế sao?
Cậu không nói không rằng, bỏ mặc lời nói của Hàn Vô Kiệt chỉ im lặng và chung thủy cúi đầu xuống. Khiến Hàn Vô Kiệt tức giận mà đi lại nắm mạnh tóc của Vô Tịch kéo lên để ngước nhìn hắn mà mắng
- Nói! Tại sao lại làm như vậy, ai sai ngươi làm những việc này. Không nói đừng trách sao ta vô tình với ngươi! - tức giận quá độ hắn không còn xưng 'trẫm' nữa mà hay vào là 'ta' xưng hô với Vô Tịch
Da đầu bị đau do Hàn Vô Kiệt kéo mạnh lên khiến cậu đau buốt không thôi, cậu bị đau nhưng không có sợ hãi hắn chỉ là Vô Tịch cậu cũng không hiểu tại sao lại không dám nhìn thẳng hắn như bao người khác cậu từng đối mặt. Trong cơn đau và ánh mắt nhìn rõ được Hàn Vô Kiệt thì bất giác giọt lệ Vô Tịch rơi, không phải vì đau mà cậu khóc mà chỉ vì khi thấy hắn trong ánh mắt đó luôn luôn phản chiếu một hình bóng của một ai đó. Trong đôi mắt đó nó đã chết lặng và bị ăn mòn của thời gian dài theo năm tháng, thấy đứa nhỏ khóc hắn cũng không mềm lòng mà ngược lại hung ác hơn vì hắn nghĩ "Định dùng nước mắt để đánh lừa ta sao? Chuyện này quá thừa cho những bọn tiểu nhân này quá rồi". Hàn Vô Kiệt cười lạnh cùng với lãnh huyết nói với Vô Tịch
- Hừ! Đã không muốn nói cũng không sao, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết để đến đó coi ngươi còn không nói hay không - nói rồi Hàn Vô Kiệt cầm lấy đan dược loại độc cho Vô Tịch cậu uống
Loại độc dược này sẽ khiến cậu gần người mình hận thù là hắn sẽ có tác dụng càng nhanh, sẽ gây đau đớn cho cậu đến nỗi từ từ mà chết. Vô Tịch mắt thấy Hàn Vô Kiệt đút một loại đan dược lạ lùng cho mình uống thì hoảng sợ không thôi, khuôn mặt non nớt búng sữa hồn nhiên ngày nào nay trở nên xanh xao cùng với căm thù tên hoàng thượng này. Cậu không thể hiểu tại sao mình bị tên hoàng thượng này tức giận cậu, cậu cũng chẳng biết mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng những chuyện này. Hốc mắt cậu đỏ lên vì thù hận mà hỏi Hàn Vô Kiệt, trong đôi mắt đó là băng lãnh xa cách cùng với lửa giận
- Ta đã làm gì ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như thế, chẳng nói chẳng rằng ngươi đem đan dược cho ta uống. Loại đan dược này là sao hả! - cậu hỏi hắn mà nghiến răng nghiến lợi
Thấy thái độ đó hắn cũng không giận không vui mà trả lời y
- Ta cho ngươi uống loại độc dược, còn về tác dụng của nó ngươi từ từ mà khám phá - dứt câu Hàn Vô Kiệt quay lưng chuẩn bị đi thì bị Vô Tịch mắng
- Đồ bạo quân! Ngươi sẽ bị thiên trừng phạt cùng với những người ngươi thương yêu
Hàn Vô Kiệt nghe được lời y nói thì lạnh nhạt nở nụ cười châm biếm mà nói với Vô Tịch
- Trừng phạt sao? Hừ! Nực cười, nếu thiên có mắt thì ta có lẽ cũng không phải như hôm nay. Cái gì hình thành cũng có lý do của nó, ngươi nên nhớ kĩ đứa nhỏ! Chẳng có gì tốt trên đời mãi mãi, vì khi ngươi có được sự ái thương thì lúc đó ngươi cũng sẽ giống ta như bây giờ. Sẽ là con người chỉ có hận thù cùng với tàn ác mới đồng hành cùng ngươi đến hết cuộc đời này
Nói rồi hắn rời đi, để lại cậu bắt đầu đau đớn do đan dược bắt đầu tác dụng của sự hận thù mà ra, cậu mím chặt đôi môi mà không cho phép cậu rên la vì lòng tự trọng của cậu rất cao. Cậu không cho phép sự yếu đuối chi phối cậu, đến nỗi đôi môi nhỏ nhắn nhợt nhạt cũng bắt đầu đỏ do máu cùng với tím nhạt do bầm tạo thành, đôi môi bị như vậy là do cậu mím chặt mạnh hơn cùng với rất mạnh. Chỉ là cậu nhớ rõ câu nói của Hàn Vô Kiệt nói "Chẳng có gì tốt trên đời mãi mãi, vì khi ngươi có được sự ái thương thì lúc đó ngươi cũng sẽ giống ta như bây giờ. Sẽ là con người chỉ có hận thù cùng với tàn ác mới đồng hành cùng ngươi đến hết cuộc đời này". Câu nói này làm cậu ngạc nhiên không thôi, nếu nói như vậy tức là hắn đã từng có một người rất quan trọng đối với hắn. Chỉ vì mất y mà hắn đâm ra hận ông trời cùng với sự tạo nghiệp hóa nghiệt ngã chớ trêu đối với hắn, hắn làm như vậy cũng chỉ vì sự tức giận và điên cuồng của bản thân đối với việc bị mất y
Nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không cảm thấy thương tiếc cho hắn, cậu thừa biết việc làm này của hắn là xuất phát lòng ích kỉ của bản thân hắn khi không chấp nhận sự thật này. Nếu nói hắn tội nghiệp, thê lương thì hãy nhìn những người xung quanh hắn đi. Chẳng một ai là không thê lương, tội nghiệp cả, hắn vì tình cảm của bản thân mà trở nên như thế thì đối với cậu, hoàng thượng này không đáng để cậu quan tâm
Nhưng sâu trong đâu đó khiến cậu khó chịu đến bực tức vì có một cảm giác khó chịu này dày dò, chẳng biết nó xuất phát từ đâu ra và vì ai mà như thế. Nhưng cứ mỗi đêm cậu ngủ thì miệng cậu liên tục hô cùng với nước mắt đầm đìa chảy dài trên gương mặt mà gọi tên cùng với xin lỗi một người nào đó mà cậu đã quên
"Kiệt! Ta xin lỗi... hức.. thật sự xin lỗi, hết thật rồi! Đã qua trễ, đã quá muộn rồi"
Lúc ngủ khi tỉnh dậy cậu luôn luôn khóc đến ướt gối nằm và luôn suy nghĩ thật sự cậu đã quên ai, người đó như thế nào mà tại sao cậu lại nặng tình ưu thương mang nặng đến nỗi phải thành nỗi ám ảnh như thế này. Và đặc biệt khi cậu nhìn thấy hoàng thượng thì trái tim cậu co thắt lại, rất là đau cùng với tội lỗi mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Nhớ lại những gì tên hoàng thượng kia đã đối xử với cậu như vậy, cậu thề với lòng sẽ không vì hắn hay ai khác mà mở lòng. Vì Vô Tịch cậu cũng có chung quan điểm với hắn đó là "Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta". Thà tàn nhẫn để sống chứ cậu không muốn nhẫn nhịn bị người chà đạp, coi thường mình. Dù bị trói và sự đau đớn hành hạ, nhưng sâu trông cậu là ý chí mạnh mẽ chẳng bao giờ muốn khuất phục ai. Vì cậu là người đầu đội trời chân đạp đất, có chết thì cậu cũng sẽ chết vinh còn hơn là sống nhục
Ánh mắt của cậu lóe sáng lên cùng với nụ cười nhạt mà tự giễu, châm biếm bản thân mình
- Từ khi nào mày đã yếu đuối đến nhường này rồi Vô Tịch! Sống gần hai kiếp mày vẫn chưa rút ra bài học sao? Hahaha! Thật sự là tạo nghiệp do ông mà ra! Ông trời ạ - Cười nói với giọng điệu chua xót tự trách mắng bản thân
Đêm xuống cảnh vật bao trùm mọi nơi, màn đêm của sự tĩnh lặng và có gió của sự giá lạnh đối với mọi người. Nhưng đối với hắn thì là khác, vì những điều này nó là tâm trạng của hắn lúc này. Ngồi bên khung cửa sổ nhìn lên ánh trăng và tự ngâm nga câu thơ do hắn tự sáng tác để thể hiện tâm trạng lúc này của mình
Ngước trông ánh dương xa xôi dần tàn
Khép mi lệ tuôn chợt nhớ người xưa
Từng yêu đắm say hàn huyên dưới trăng ước thề
Nay khóc thầm
Sau luyến lưu câu thơ ngày nào
Gối vai cạnh người trái tim bình yên
Ở bên cạnh người giông tố không màng
Nay tình chết
Người đi khuất trời trông cao vút tầng không
Xa mất rồi hình bóng trong tim
Chôn bóng hình kia suốt trăm năm
Tự ngân nga tự rơi giọt lệ vì y, Hàn Vô Kiệt bây giờ có bao nhiêu mảnh vỡ yếu đuối thì có bấy nhiêu. Cùng y ngắm sao trăng tuy đơn giản nhưng là niềm hạnh phúc vô bờ, riêng hôm nay không có y ngắm cùng khiến hắn tịch liêu không thôi. Vì quá nhớ cố nhân hắn thầm gọi tên y
- Lam nhi! Hiện giờ ra sao, trẫm nay thật sự rất mệt mỏi. Đúng như Lam nhi nói, là một người có quyền quý thật sự rất mệt mỏi Lam nhi à. Có phải hay không những điều trẫm đang làm là sai, hay do ngay từ đầu chúng ta đã là hai người không thuộc về nhau?
Màn đêm buông xuống cũng là lúc Vô Tịch trở nên thật kiên cường cùng với lạnh lùng qua những gì Hàn Vô Kiệt làm với cậu, và cũng trong đêm đó! Hàn Vô Kiệt đã khóa chặt con người của mình. Chỉ trong một đêm mà hai con người có chung ý nghĩ là
" Tại sao khi gần "hắn"<->"đứa bé" đó! Ta lại cảm nhận có sự thu hút lẫn nhau như thế, phải chăng là ân oán hay là nghiệp chướng do thiên sắp đặt!"
(Tg: Do ta sắp đặt đó Muhahaha
Sau khi đi vào ngục tù thì Vô Tịch bị hai binh lính xách đi vô phòng tra tấn của những tội nhân để hỏi cung, căn phòng nồng nặc mùi máu tươi của những người bị tra tấn vẫn còn. Khiến xoang mũi cậu cay cay cùng với khó chịu, lông mày cậu khẽ nhíu nhẹ một cái và trong căn phòng này những dụng cụ đánh đập tội nhân còn đang nhiễu máu. Trên nền sàn bây giờ toàn là huyết đẫm lệ tan thương của tội nhân và những con người xấu số, hai tay cậu bị cột lại và treo cao lên cùng với đôi chân bị xiềng xích xích vào chân. Sau khi trói cậu xong thì những binh lính lui ra, bọn họ lắc đầu tội nghiệp cho đứa nhỏ này vì đã sinh ra thật nghiệt ngã. Để lại Vô Tịch cậu nơi đó, một lát sau cậu đã thấy hoàng thượng bước vào. Cậu cúi đầu theo thói quen không dám nhìn thẳng vào hắn, khiến cước bộ ̉của Hàn Vô Kiệt dừng lại cùng với giễu cợt hỏi
- Tại sao không dám ngước đầu nhìn lên trẫm, bộ ngươi sợ trẫm như thế sao?
Cậu không nói không rằng, bỏ mặc lời nói của Hàn Vô Kiệt chỉ im lặng và chung thủy cúi đầu xuống. Khiến Hàn Vô Kiệt tức giận mà đi lại nắm mạnh tóc của Vô Tịch kéo lên để ngước nhìn hắn mà mắng
- Nói! Tại sao lại làm như vậy, ai sai ngươi làm những việc này. Không nói đừng trách sao ta vô tình với ngươi! - tức giận quá độ hắn không còn xưng 'trẫm' nữa mà hay vào là 'ta' xưng hô với Vô Tịch
Da đầu bị đau do Hàn Vô Kiệt kéo mạnh lên khiến cậu đau buốt không thôi, cậu bị đau nhưng không có sợ hãi hắn chỉ là Vô Tịch cậu cũng không hiểu tại sao lại không dám nhìn thẳng hắn như bao người khác cậu từng đối mặt. Trong cơn đau và ánh mắt nhìn rõ được Hàn Vô Kiệt thì bất giác giọt lệ Vô Tịch rơi, không phải vì đau mà cậu khóc mà chỉ vì khi thấy hắn trong ánh mắt đó luôn luôn phản chiếu một hình bóng của một ai đó. Trong đôi mắt đó nó đã chết lặng và bị ăn mòn của thời gian dài theo năm tháng, thấy đứa nhỏ khóc hắn cũng không mềm lòng mà ngược lại hung ác hơn vì hắn nghĩ "Định dùng nước mắt để đánh lừa ta sao? Chuyện này quá thừa cho những bọn tiểu nhân này quá rồi". Hàn Vô Kiệt cười lạnh cùng với lãnh huyết nói với Vô Tịch
- Hừ! Đã không muốn nói cũng không sao, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết để đến đó coi ngươi còn không nói hay không - nói rồi Hàn Vô Kiệt cầm lấy đan dược loại độc cho Vô Tịch cậu uống
Loại độc dược này sẽ khiến cậu gần người mình hận thù là hắn sẽ có tác dụng càng nhanh, sẽ gây đau đớn cho cậu đến nỗi từ từ mà chết. Vô Tịch mắt thấy Hàn Vô Kiệt đút một loại đan dược lạ lùng cho mình uống thì hoảng sợ không thôi, khuôn mặt non nớt búng sữa hồn nhiên ngày nào nay trở nên xanh xao cùng với căm thù tên hoàng thượng này. Cậu không thể hiểu tại sao mình bị tên hoàng thượng này tức giận cậu, cậu cũng chẳng biết mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng những chuyện này. Hốc mắt cậu đỏ lên vì thù hận mà hỏi Hàn Vô Kiệt, trong đôi mắt đó là băng lãnh xa cách cùng với lửa giận
- Ta đã làm gì ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như thế, chẳng nói chẳng rằng ngươi đem đan dược cho ta uống. Loại đan dược này là sao hả! - cậu hỏi hắn mà nghiến răng nghiến lợi
Thấy thái độ đó hắn cũng không giận không vui mà trả lời y
- Ta cho ngươi uống loại độc dược, còn về tác dụng của nó ngươi từ từ mà khám phá - dứt câu Hàn Vô Kiệt quay lưng chuẩn bị đi thì bị Vô Tịch mắng
- Đồ bạo quân! Ngươi sẽ bị thiên trừng phạt cùng với những người ngươi thương yêu
Hàn Vô Kiệt nghe được lời y nói thì lạnh nhạt nở nụ cười châm biếm mà nói với Vô Tịch
- Trừng phạt sao? Hừ! Nực cười, nếu thiên có mắt thì ta có lẽ cũng không phải như hôm nay. Cái gì hình thành cũng có lý do của nó, ngươi nên nhớ kĩ đứa nhỏ! Chẳng có gì tốt trên đời mãi mãi, vì khi ngươi có được sự ái thương thì lúc đó ngươi cũng sẽ giống ta như bây giờ. Sẽ là con người chỉ có hận thù cùng với tàn ác mới đồng hành cùng ngươi đến hết cuộc đời này
Nói rồi hắn rời đi, để lại cậu bắt đầu đau đớn do đan dược bắt đầu tác dụng của sự hận thù mà ra, cậu mím chặt đôi môi mà không cho phép cậu rên la vì lòng tự trọng của cậu rất cao. Cậu không cho phép sự yếu đuối chi phối cậu, đến nỗi đôi môi nhỏ nhắn nhợt nhạt cũng bắt đầu đỏ do máu cùng với tím nhạt do bầm tạo thành, đôi môi bị như vậy là do cậu mím chặt mạnh hơn cùng với rất mạnh. Chỉ là cậu nhớ rõ câu nói của Hàn Vô Kiệt nói "Chẳng có gì tốt trên đời mãi mãi, vì khi ngươi có được sự ái thương thì lúc đó ngươi cũng sẽ giống ta như bây giờ. Sẽ là con người chỉ có hận thù cùng với tàn ác mới đồng hành cùng ngươi đến hết cuộc đời này". Câu nói này làm cậu ngạc nhiên không thôi, nếu nói như vậy tức là hắn đã từng có một người rất quan trọng đối với hắn. Chỉ vì mất y mà hắn đâm ra hận ông trời cùng với sự tạo nghiệp hóa nghiệt ngã chớ trêu đối với hắn, hắn làm như vậy cũng chỉ vì sự tức giận và điên cuồng của bản thân đối với việc bị mất y
Nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không cảm thấy thương tiếc cho hắn, cậu thừa biết việc làm này của hắn là xuất phát lòng ích kỉ của bản thân hắn khi không chấp nhận sự thật này. Nếu nói hắn tội nghiệp, thê lương thì hãy nhìn những người xung quanh hắn đi. Chẳng một ai là không thê lương, tội nghiệp cả, hắn vì tình cảm của bản thân mà trở nên như thế thì đối với cậu, hoàng thượng này không đáng để cậu quan tâm
Nhưng sâu trong đâu đó khiến cậu khó chịu đến bực tức vì có một cảm giác khó chịu này dày dò, chẳng biết nó xuất phát từ đâu ra và vì ai mà như thế. Nhưng cứ mỗi đêm cậu ngủ thì miệng cậu liên tục hô cùng với nước mắt đầm đìa chảy dài trên gương mặt mà gọi tên cùng với xin lỗi một người nào đó mà cậu đã quên
"Kiệt! Ta xin lỗi... hức.. thật sự xin lỗi, hết thật rồi! Đã qua trễ, đã quá muộn rồi"
Lúc ngủ khi tỉnh dậy cậu luôn luôn khóc đến ướt gối nằm và luôn suy nghĩ thật sự cậu đã quên ai, người đó như thế nào mà tại sao cậu lại nặng tình ưu thương mang nặng đến nỗi phải thành nỗi ám ảnh như thế này. Và đặc biệt khi cậu nhìn thấy hoàng thượng thì trái tim cậu co thắt lại, rất là đau cùng với tội lỗi mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Nhớ lại những gì tên hoàng thượng kia đã đối xử với cậu như vậy, cậu thề với lòng sẽ không vì hắn hay ai khác mà mở lòng. Vì Vô Tịch cậu cũng có chung quan điểm với hắn đó là "Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta". Thà tàn nhẫn để sống chứ cậu không muốn nhẫn nhịn bị người chà đạp, coi thường mình. Dù bị trói và sự đau đớn hành hạ, nhưng sâu trông cậu là ý chí mạnh mẽ chẳng bao giờ muốn khuất phục ai. Vì cậu là người đầu đội trời chân đạp đất, có chết thì cậu cũng sẽ chết vinh còn hơn là sống nhục
Ánh mắt của cậu lóe sáng lên cùng với nụ cười nhạt mà tự giễu, châm biếm bản thân mình
- Từ khi nào mày đã yếu đuối đến nhường này rồi Vô Tịch! Sống gần hai kiếp mày vẫn chưa rút ra bài học sao? Hahaha! Thật sự là tạo nghiệp do ông mà ra! Ông trời ạ - Cười nói với giọng điệu chua xót tự trách mắng bản thân
Đêm xuống cảnh vật bao trùm mọi nơi, màn đêm của sự tĩnh lặng và có gió của sự giá lạnh đối với mọi người. Nhưng đối với hắn thì là khác, vì những điều này nó là tâm trạng của hắn lúc này. Ngồi bên khung cửa sổ nhìn lên ánh trăng và tự ngâm nga câu thơ do hắn tự sáng tác để thể hiện tâm trạng lúc này của mình
Ngước trông ánh dương xa xôi dần tàn
Khép mi lệ tuôn chợt nhớ người xưa
Từng yêu đắm say hàn huyên dưới trăng ước thề
Nay khóc thầm
Sau luyến lưu câu thơ ngày nào
Gối vai cạnh người trái tim bình yên
Ở bên cạnh người giông tố không màng
Nay tình chết
Người đi khuất trời trông cao vút tầng không
Xa mất rồi hình bóng trong tim
Chôn bóng hình kia suốt trăm năm
Tự ngân nga tự rơi giọt lệ vì y, Hàn Vô Kiệt bây giờ có bao nhiêu mảnh vỡ yếu đuối thì có bấy nhiêu. Cùng y ngắm sao trăng tuy đơn giản nhưng là niềm hạnh phúc vô bờ, riêng hôm nay không có y ngắm cùng khiến hắn tịch liêu không thôi. Vì quá nhớ cố nhân hắn thầm gọi tên y
- Lam nhi! Hiện giờ ra sao, trẫm nay thật sự rất mệt mỏi. Đúng như Lam nhi nói, là một người có quyền quý thật sự rất mệt mỏi Lam nhi à. Có phải hay không những điều trẫm đang làm là sai, hay do ngay từ đầu chúng ta đã là hai người không thuộc về nhau?
Màn đêm buông xuống cũng là lúc Vô Tịch trở nên thật kiên cường cùng với lạnh lùng qua những gì Hàn Vô Kiệt làm với cậu, và cũng trong đêm đó! Hàn Vô Kiệt đã khóa chặt con người của mình. Chỉ trong một đêm mà hai con người có chung ý nghĩ là
" Tại sao khi gần "hắn"<->"đứa bé" đó! Ta lại cảm nhận có sự thu hút lẫn nhau như thế, phải chăng là ân oán hay là nghiệp chướng do thiên sắp đặt!"
(Tg: Do ta sắp đặt đó Muhahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.