Đừng Coi Thường Ta!

Chương 6

Dương Thị Thảo My

25/02/2017

- Aaaaaaaa! Không... không mẹ ơi... này mà là luyện võ sao?





Cậu la toát lên chẳng hiểu nỗi nương cậu làm gì nữa tại sao lại buộc cậu trên hồ treo lơ lửng trên cao còn phía dưới là bầy cá sấu đói khát. Mỗi một lần chúng nó phóng lên táp cậu đều nắm dây thừng chắc vào và kéo cao lên để đừng để mấy con này ăn thịt, vừa nhún chân lên vừa nắm chắc dây cậu chợt nghĩ ' này không phải là đem cậu làm mồi nhử cho bọn nó chứ '. Cậu dở khóc dở cười khi mình suy nghĩ như thế, cậu tránh né không cho bọn nó táp trúng chân cậu và nghe lời mẹ ráng vận nội công vào phần cổ tay để nắm chắc dây không thôi là đi đời nhà ma.





Hồi lại sự việc này quay lại trước đó cậu cùng nương, nàng nói với cậu rằng sẽ tập cho cậu sự can đảm. Lúc đó cậu nghĩ chắc là nhốt cậu trong hang động tối hay giả làm thích khách làm cậu sợ giống như trong mấy phim cổ trang kia cậu lắc đầu cười khổ 'Ầy! Trò trẻ con' ai dè nàng lại bắt cậu nhắm mắt nếu cậu mở mắt nàng sẽ không dạy nữa. Cậu đó giờ là người giữ chữ tín tất nhiên là chấp nhận nhắm mắt đợi chừng nào nương kêu mở mắt tự động cậu sẽ mở. Trong thời gian nhắm mắt cậu cảm nhận được là nương của cậu trói cậu lại bằng dây thừng, trói xong còn treo cậu lên cao rồi bắt cậu mở mắt khi cậu mở mắt thì sự việc như trên kia. Trải qua 1 canh giờ, cậu xụi lơ trên đất ngồi xuống tưởng gần đã xong ai dè thấy mặt nương của mình có vài phần nguy hiểm! Vừa mới nghĩ tới nương cậu đã thả con hổ ra bắt cậu chạy trong vòng khu rừng này đừng để tiểu hổ ăn thịt. Bà khoái trá phá lên cười khi thấy cậu vừa chạy vừa la:





- Aaaaaa! Nương! Nương này là người nói dạy những đều cơ bản sao! Cái này có khác gì.. hộc hộc.... lấy mạng con chứ hả-Cậu vừa chạy vừa khóc không hiểu nổi nàng dạy cậu thế này





Ở hiện đại người ta sẽ bắt chạy bộ rồi khiêng đồ nặng này nọ để rèn cơ thể, và yêu cầu sẽ chạy bao nhiêu vòng này kia. Còn nàng cư nhiên thả con cọp bắt cậu chạy khỏi nó đừng để nó ăn thịt cậu!!! Ở thế giới hiện đại có lẽ cậu sẽ chạy được còn cái cơ thể này thì không thể a~! Vừa nghĩ vừa chạy hụt mạng con hổ khoái trá thấy con mồi trước mắt chạy rất chậm mồm nó sắp táp được mông cậu! Cậu thấy mông mình sẽ thành bữa ăn của nó, cậu khóc không thành tiếng mà chạy nhanh hơn!! Đang cắm đầu chạy cậu không hay biết rằng cậu đã bỏ xa nương mình và con hổ chết tiệt kia tuốt đằng sau





Cũng trong thời gian đó có người luôn quan sát hành động của cậu và ở trong góc khuất thấy sự huấn luyện của cậu mà cười không ngừng được đã thế con hổ kia cũng chỉ là tiểu hổ ai biết được cậu lại sợ như vậy ' rất thú vị a'. Hắn suy nghĩ xong vận ít nội công lại gần cậu, dùng phép biến thành chú thỏ nhỏ mà tiếp cận cậu. Sau khi chạy hụt mạng cậu thở không ra hơi, xoay đầu nhìn trái nhìn phải không có ai thì ngừng lại, định đi về thì thấy dưới chân đã có một chú thỏ rất dễ thương cậu không cầm lòng được đem chú thỏ ôm vào lòng và đem về. Chú thỏ nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh mà đánh giá ' đúng là đẹp a mỹ nhân chưa chắc qua y, mũi y cao nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhợt ướt át khiến cổ họng hắn khô khốc muốn xâm phạm nó, còn mái tóc y đen mềm mượt dài đi dưới gió tóc y bay bay thoảng mùi hương của hoa trà ngọt lịm, đôi mắt màu lam đúng với tên y trong xanh như biển cả rất đẹp và chúng rất to, làn da trắng nõn non mềm thật muốn sờ'.





Di! Tại sao con thỏ này lại nhìn cậu như thế? Làm cậu nổi không ít trận da gà, đang ôm chú thỏ của mình đang trên đường tìm kiếm đường về thì đột nhiên thấy chú thỏ mình càng cọ mình càng lợi hại!! Uy uy! Đây không phải là nó.. nó đang động dục chứ! Nếu cậu nhớ không lầm thỏ là loài động dục quanh năm. Nghĩ xong cậu choáng váng mặt mài té xỉu, đột nhiên chú thỏ cậu đang ôm biến hình lại một chàng thanh niên tuấn mỹ, cao ngạo, lạnh lùng ẳm cậu từ dưới đất lên nói với không trung:





- Chuẩn bị ngựa để trẫm dẫn y về!





- Dạ! Thưa Hoàng thượng





Ẳm y trên tay hắn khẽ nhăn mài, sao y nhẹ thế nếu tính theo nữ nhân có lẽ cậu nhẹ hơn nữa. Dóc dáng cậu mảnh mai nhỏ nhắn không như hắn cao lớn đến 1m85 tuổi hắn cũng chỉ là 25 tuổi đã là hoàng thượng của một nước. Nhìn người trong vòng tay của y, hắn khẽ ôm ôn nhu hơn để y đừng đau hắn sợ mình động mạnh một chút cậu sẽ tan vỡ! Dường như y không phải đến từ thế giới này mà là thế giới của cõi thần tiên vì y rất đẹp! Khẽ nhìn xuống đôi môi ướt át đó hắn đỏ mặt ngượng ngùng cúi xuống hôn y nhẹ nhàng sợ làm y tỉnh





Hôn nhẹ qua môi cậu xong hắn ẳm cậu lên xe ngựa rồi tiến vào hoàng cung, hắn nghĩ có lẽ cần cho cậu thời gian để cậu thích và yêu hắn. Hắn cũng không hiểu tại sao gặp cậu có hôm nay mà hắn đã nhất kiến trung tình? Hắn là vua của một nước tại sao lại phải bị như vậy. Cái tên Hàn Vô Kiệt nổi tiếng sắt đá trong tình cảm cho tới hôm nay hậu cung của hắn cũng không có lấy một người hắn vừa mắt. Hậu cung của hắn có tới 25 thứ phi và 10 phi tần ngoài ra không có hoàng hậu, những người này họ đều là mỹ nhân trong thiên hạ do các trung thần gả con gái họ cho hắn hoặc những nước thua trận gả công chúa cống lên mà có







Nhưng hắn không bao giờ chạm qua các nàng dù chỉ một lần, duy chỉ có y, y đã cướp trái tim hắn bằng những hành động rất thú vị! Hắn sẽ nhẹ nhàng và ôn nhu để đánh cắp trái tim của y như y đã đánh cắp của hắn





Tại Nguyệt Phủ





- Nàng nói lại cho ta nghe! Nàng dạy con mình mà sao để Lam nhi biến mất!





- Hức hức khi thiếp đang dạy con học võ cơ bản chạy để rèn luyện cơ thể. Ai biết rằng Lam nhi lại sợ hổ như vậy đã vậy còn là tiểu hổ!





- Ầy! Nàng phái người lục kiếm kĩ trong rừng lại đi, không chừng con của chúng ta nó đang núp ở đâu đó trong đó - Nói xong Nguyệt Minh Lâm cầm ly trà lên giả vờ uống mà cười đắc ý!! Đúng là hắn cười đắc ý vì hoàng thượng có truyền thánh chỉ là đang tạm thời nuôi Lam nhi con hắn một thời gian. Chỉ tội cho ai đó - vợ ông Hoàng Nguyệt Anh đang hối hận vì huấn luyện sự can đảm đó của nàng ( tg: gặp ta ta còn sợ nữa nói chi Lam nhi!@@) nàng nghe xong lời phu thê của mình mà bước ra ngoài sai vài thị vệ đi theo nàng tìm kiếm Lam nhi lại một lần nữa





Tại hoàng cung





Đang trong giờ lên triều bàn bạc kế sách đánh giặc và tuyển anh tài hào kiệt khắp nơi thì bỗng có thái giám đi vào báo:





- Bẩm hoàng thượng đã thông báo lại cho nhà của y rồi ạ!





- Tốt!Ngươi lui ra ngoài làm việc tiếp đi





Phất phất tay đuổi thái giám và các đại thần đi ra ngoài phòng, lúc này chỉ còn hắn khẽ cau mài! Hắn cho người tìm thông tin của y và biết được y là thiếu gia của gia tộc Nguyệt tên Nguyệt Minh Lam rất được cưng chiều năm nay tròn 20 tuổi. Còn được nghe trong lời đồn nói hắn bị từ hôn bởi cháu trai của thừa tướng Vân Ương là Vân Chính, bị từ hôn vì do cậu phế vật không biết võ công càng không có tài năng lực kinh doanh là con người luôn nhút nhát, rụt rè. Nhưng hắn thấy không phải như lời đồn đại kia, nếu là gia tộc y cưng chiều vậy tại sao nương của y lại bắt y trói lên cao, phía dưới thì có bầy cá sấu đói còn có thả tiểu hổ rượt cậu chạy hụt mạng. Y chạy thoát và cắt đuôi tiểu hổ lẫn nương của mình là do Hàn Vô Kiệt hắn đây giúp đỡ nếu không có lẽ.. có lẽ cái mông nhỏ nhắn kia đã bị thương bởi con hổ đó rồi





Hắn khẽ đỏ mặt ho khan hai cái thầm mắng mình trong lòng 'Ta bị điên hay sao mà suy nghĩ như vậy' nhưng hắn cũng thừa nhận lúc hắn đem người ẳm lên hắn đã chạm trúng mông cậu. Một đôi mông nở nang mềm mại căng tròn làm hắn ực một tiếng, nếu không phải hắn quân tử có lẽ đã ăn sạch cậu rồi. Nghĩ lại tới đó hắn càng đỏ hơn huơ huơ tay trên không trung bối rối mà mắng chính hắn:







- Aaaaaa! Ngươi điên rồi Hàn Vô Kiệt a Hàn Vô Kiệt!





Đám nô tài đứng bên ngoài nghe hoàng thượng tự mắng mình khiến bọn họ sợ đến mức quỳ rạp trên đất mà run run, sau khi suy nghĩ bậy bạ đi qua hắn quay lại với vẻ mặt lạnh lùng kia bước ra khỏi phòng. Thấy ngoài phòng ai nấy đều đang quỳ và hô với hắn:





- Bọn nô tài đáng chết! Đáng chết! Xin hoàng thượng xét xử





Hàn Vô Kiệt nghe xong mặt mài lỗ tai đỏ càng lợi hại, nếu họ biết hoàng thượng của họ vì nghĩ bậy bạ mà mắng chính mình thì không biết bọn họ bỡ ngỡ cỡ nào. Nghe được lời nói của bọn họ Hàn Vô Kiệt ho khan nói:

- Khụ khụ! Là trẫm không tốt không phải các ngươi mau đứng lên đi





- Đa tạ hoàng thượng - Sau khi bọn họ đứng lên thấy bệ hạ của mình tai đỏ mặt đỏ thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhất là thái y hắn thấy hoàng thượng mình như vậy thì lo lắng sợ hãi nói:





- Bệ Hạ! Cho phép hạ thần khám bệnh cho người, thân là hoàng thượng xin bệ hạ hãy coi trọng và bảo vệ tốt long thể của bản thân mình





- Trẫm... trẫm biết rồi! Các ngươi mau lui đi về đi, hôm nay bãi triều!





- Đa tạ Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế - Nói xong các đại thần đứng lên đi ra về, còn Hàn Vô Kiệt trở lại cung điện của mình để đi thăm Nguyệt Minh Lam





Tại cung điện





- Các ngươi là ai! Không khai ra kẻ chủ mưu thì đừng trách ta ác độc - Vừa nói cậu vừa lan tỏa ra sát ý ánh mắt tula hiện hình mà nhìn bọn thái giám và cung nữ nói. Khiến bọn họ run sợ không thôi và quỳ xuống cầu xin cậu:





- Thiếu gia! Ngài đây là hiểu lầm bọn ta.. bọn ta không phải người xấu. Bọn ta chỉ giúp ngươi tắm rửa dùng cơm a~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Coi Thường Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook