Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 75: Nhà kính

Ngân Chúc Diên Vĩ

01/09/2023

Mỗi người chơi bị ràng buộc với [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót] đều đã có những trải nghiệm dài đằng đẵng và ngắn ngủi trong quá trình xuyên việt.

Con đường qua cửa game dài đằng đẵng, sự lựa chọn giữa sống và chết cũng dài;

Thời gian yên ổn trong thế giới thực cực kỳ ngắn ngủi, sự đồng hành và hứa hẹn cũng ngắn.

Chớp mắt đã là hai năm sau.

Trong hai năm đó, Cảnh Hạc đã thăng lên Vàng III, Bạch Sanh cũng mạo hiểm thăng lên Bạch Kim I, Phó Lam Tự, Bạch Tiêu và Kỷ Linh vẫn ngang ngửa nhau, vừa vào Bạch Kim III.

Còn Kiều Vân Tranh và Cố Mặc Trì đã chính thức bước vào Bạch Kim IV.

Bạch Kim IV là cửa tử, nghe nói tốc độ tăng nước sinh mệnh cũng chậm hơn những rank khác.

Có rất nhiều người chơi có thực lực và kinh nghiệm phong phú đã bỏ mạng ở Bạch Kim IV.

Trước khi ánh bình minh tới, thường là bóng tối sâu thẳm nhất.

Sinh nhật của Kiều Vân Tranh vào cuối tháng 11, theo thông lệ, bạn bè sẽ tới chúc mừng sinh nhật thứ 30 của anh.

Cuối tháng đó, anh và Phó Lam Tự lại xuyên việt chung lần nữa.



Lần này, hai người mở mắt ra đã xuất hiện ngay trong một căn phòng.

Kiều Vân Tranh ngồi bên giường, Phó Lam Tự thì ngồi trên ghế cạnh bàn.

Phó Lam Tự chớp chớp mắt để mình thích nghi với ánh đèn trong phòng một chút, cô giơ tay lên, cầm tấm thẻ trên bàn rồi cúi đầu đọc.

Trên tấm thẻ trắng tinh có in một dòng chữ đậm bắt mắt:

Khi bạn có thể nhìn thấy chúng.

Cô đưa tấm thẻ cho anh: “Hình như tấm thẻ này đang ám chỉ gì đó.”

Kiều Vân Tranh liếc qua rồi cụp mắt suy nghĩ: “Nói cách khác là giờ chúng ta không nhìn thấy “chúng”, phải dùng cách nào đó trong quá trình chơi mới nhìn thấy được.”

Hai người nhìn nhau một lúc rồi rời mắt đi, quan sát bố cục căn phòng.

Vách phòng được làm bằng gỗ, trang trí hơi hướm Steampunk, ở giữa có một cửa sổ sát đất cực lớn, có thể nhìn ra được khoảng sân và bụi cây bên ngoài.

Vị trí hiện tại của hai người là ở tầng 5.

Thoạt nhìn có vẻ đây là một biệt thự.

Lúc Phó Lam Tự đẩy cửa phòng ra, cô thấy rất nhiều phòng và những hành lang cầu thang như mê cung, những chiếc đèn chùm hình dạng kỳ lạ treo trên đầu, cả những bức bích họa trừu tượng và đồ trang trí trông giống như cơ quan nữa…

Trông đây có vẻ là một lâu đài biệt thự có công nghệ tiên tiến.

Cô quay lại vẫy tay, Kiều Vân Tranh nhanh chóng bước tới đi chung với cô.

“Chúng ta ở tầng cao nhất, ở đây có tổng cộng là năm tầng.”

“Muốn nhớ hết địa hình ở chỗ này cũng hơi khó đấy.”

Đây chính là độ khó của rank Bạch Kim, mới vào đã ra oai phủ đầu người chơi rồi.

Hai người bước xuống cầu thang, cầu thang này vừa dài lại vừa khúc chiết, mới đi tới cuối thôi đã khiến người ta thấy hơi mệt mỏi rồi.

Kết quả là đi một lúc lâu chỉ mới tới được tầng 4.

Cửa một căn phòng ở tầng 4 đột nhiên mở ra, từ bên trong có một cô gái để kiểu tóc dreadlocks chậm rãi bước ra, cô ta mặc một cái áo len có cà vạt trông rất lạ mắt, mày rậm mắt to, ngũ quan sâu sắc, có hơi giống với dân tộc thiểu số.

Cô ta nhìn họ một cái rồi chắp tay trước ngực như chào hỏi: “Chúc hai người may mắn.”

Rất ít khi gặp người chơi lịch sự như thế, Phó Lam Tự bình tĩnh gật đầu: “Cô cũng thế nhé.”

Thế là hai người trở thành ba người đồng hành nhau, cả ba xuống lầu tiếp, lúc xuống tới tầng 2 lại gặp hai người chơi nam đang đi tới, hai người này thì khỏi hỏi, xem ra là xuyên việt chung rồi.

Tại sao à?

Vì họ là sinh đôi, đến cả quần áo cũng y hệt nhau, chỉ là người bên trái có nhuộm một nhúm tóc màu xanh dương thôi.



Dù sao cũng đụng mặt rồi, không nói gì thì kỳ nên Kiều Vân Tranh không ngại phá vỡ sự xấu hổ trước, anh mỉm cười, hỏi một câu bâng quơ.

“Hai người ai là anh vậy?”

Người nhuộm tóc xanh dương cười lạnh: “Tôi.”

Sau đó, chủ đề câu chuyện cứ vậy mà kết thúc, lần này trở thành năm người cùng xuống lầu, cuối cùng cũng xuống tầng 1.

Đi dọc theo hành lang tầng 1, vòng hơn nửa vòng mới thấy được phòng ăn đang khép hờ cửa.

Có một người chơi nam đã ở sẵn đó, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Gã mặc một cái áo khoác trắng rộng thùng thình, kéo khóa kín tới tận cổ, trên gương mặt thanh tú tỏ vẻ thờ ơ, chẳng nói tiếng nào.

Năm người còn lại lần lượt ngồi xuống, đợi rất lâu mới xác định là thật sự không còn người chơi nào khác nữa, cửa này chỉ có sáu người thôi.

Tỉ lệ sống sót ½, thoạt nghe thì có vẻ rất cao.

Nhưng những người chơi có kinh nghiệm đều hiểu, càng ít người tức là độ khó của cửa này càng cao.

Rất có thể là bị diệt sạch hết cả.

Bữa tối là bánh mì đen, mứt việt quất và sữa, mùi hơi chua, chẳng ngon lành gì.

Phó Lam Tự nhét bánh mì vào miệng, những người khác cũng chỉ lo ăn đồ của mình, chẳng ai muốn chủ động nói chuyện phiếm.

Nhưng cô gái dreadlocks cứ lén liếc nhìn cặp song sinh mấy lần, mãi tới khi bị người anh phát hiện, anh ta rất thiếu kiên nhẫn mà trầm giọng chất vấn.

“Cô nhìn cái gì?”

Cô gái cũng chẳng giấu giếm mà thản nhiên trả lời: “Có gì đâu, chỉ là chưa từng thấy sinh đôi trong game, hơn nữa lại còn cùng nhau sống tới rank Bạch Kim thôi mà.”

Người em cười một tiếng, có cảm giác hơi mờ ám: “Vậy giờ cô thấy rồi đấy, cảm giác thế nào?”

“Cảm giác không tệ.” Cô gái chẳng hề tức giận mà lại chắp tay trước ngực lần nữa, “Chúc hai người may mắn.”

“Ồ.”

Thân phận sinh đôi tương đương với việc ngửa bài trong bất cứ cửa game nào, rất rõ ràng, hai anh em này đã quen rồi.

Người anh ăn cơm rất nhanh, ăn xong thì đứng dậy, tự nhiên vỗ vai em trai mình.

“Đi thôi.”

Người em đáp lại rồi uống hết ngụm sữa cuối cùng, níu tay anh trai bỏ đi.

Xem ra là tình cảm rất tốt rồi.

Cô gái dreadlocks ngẩng đầu nhìn, mỉm cười hỏi gã áo trắng đối diện: “Chào anh, anh ở tầng 1 à?”

Gã áo trắng “Ừm” một tiếng, có vẻ không muốn để ý tới cô ta lắm.

“Thế thì mọi người ở xa nhau nhỉ.” Cô gái dreadlocks lại quay sang Phó Lam Tự như đang tám chuyện, “Căn nhà rộng thế này, chắc mọi người không thể tìm được nhau luôn ấy.”

“Tìm không được càng tốt.” Phó Lam Tự thản nhiên nói, “Ít ra thì lúc người khác muốn giết cô, cô cũng còn cơ hội trốn.”

Nụ cười của cô gái dreadlocks càng sâu hơn: “Nói thì nói là thế, nhưng sao tôi phải chờ người khác tới giết mình chứ?”

Ý là cô ta có thể giết người khác mà.

Người chơi Bạch Kim đi được tới ngày hôm nay, ai mà chẳng có bản lĩnh thật sự?

Phó Lam Tự gật đầu: “Vậy ra cô lo nhà rộng quá nên giết người không tiện à.”

“Vốn chỉ có sáu người thôi mà, tôi xuyên việt một mình, kết thành đồng minh với ai cũng được — Hơn nữa tôi hứa, ai kết thành đồng minh với tôi sẽ không bị lỗ đâu.” Cô gái dreadlocks đảo mắt, nói đầy ám hiệu, “Chúng ta đặt cơ số là bốn đi, ưu tiên đối phó hai anh em xuyên chung kia để dễ vạch kế hoạch nhỉ?”

Ý là xử cặp song sinh kia trước.

Phó Lam Tự im lặng uống sữa, Kiều Vân Tranh thì cúi đầu, khẽ cười một tiếng đầy khó hiểu.

May mà khi nãy không phải mình rời tiệc sớm, nếu không chắc giờ người bị tính kế sau lưng phải là anh và Phó Lam Tự rồi.

Tất cả đều sáng suốt cả, thực chất liếc mắt một cái là biết ngay ai xuyên chung rồi.



Anh nói: “Nếu mọi người có thể hợp tác thật lòng, tất nhiên tôi cũng đồng ý.”

*

Vào đêm, căn biệt thự hiện đại được xây trong vùng hoang dã này phát ra ánh sáng yếu ớt dưới trăng, nhìn như một thế giới độc lập vậy.

Nhà có tổng cộng năm tầng, thứ tự nơi ở của người chơi từ trên xuống dưới là:

Tầng 5, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh; tầng 4, cô gái dreadlocks; tầng 3, trống; tầng 2, hai anh em sinh đôi; tầng 1, gã áo trắng.

Trong nhà không có NPC.

Môi trường lần này hơi khó tưởng tượng nổi, không bàn những chuyện khác, phong cách trang trí công nghệ cao quá mức này đã khiến người ta liên tưởng tới room escape chủ đề tương lai rồi, hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì tới một câu chuyện kinh dị cả.

Theo lời nhắc trên thẻ, rốt cuộc thứ mà những người chơi không thể thấy được lúc này đang ở đâu chứ?

Thấy bố cục bên trong cực kỳ phức tạp, nhất thời không thể mò ra được mà ban đêm lại là khoảng thời gian nguy hiểm nhất, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai người chỉ cẩn thận đi dạo một vòng trong phạm vi tầng 5 thôi.

Điều đáng nói là lúc băng qua một hành lang dài hẹp, Phó Lam Tự đã giẫm lên gạch lát có hoa văn phức tap, tự dưng cảm thấy cổ chân bị siết chặt như có ai từ sau ra sức giật mình một cái, cô mất thăng bằng ngã tới trước, suýt chút đã ụp mặt xuống đất.

May mà Kiều Vân Tranh phản ứng nhanh, anh giơ một tay ôm eo cô, kéo cô về lại ngay tức khắc.

Anh nhíu mày, cúi đầu quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“… Có người ngáng chân em.”

Phó Lam Tự lập tức nhìn xung quanh, nhưng ngoài cửa kính ngăn cách bên ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.

Bên trong cửa kính đó trống rỗng, nhưng giữa những khe hở lại lờ mờ thấy được những ký tự màu vàng, chẳng biết cụ thể là viết gì.

Có lẽ thứ gọi là “chúng” không thể nhìn thấy được đang ở ngay cạnh cô.

Kiều Vân Tranh nắm chặt tay cô, lần này anh cố tình đi chậm lại sau cô, tránh để bị tấn công bất ngờ nữa.

Kết quả là lúc đi ngang qua một căn phòng trống, anh chợt nghe có tiếng nữ đằng xa truyền tới, rất thiết tha, như đang gọi tên anh.

“Kiều Vân Tranh… Kiều Vân Tranh, tới đây đi…”

“Em Lam.” Anh siết chặt ngón tay, trầm giọng hỏi Phó Lam Tự, “Em có nghe thấy không?”

Phó Lam Tự không hiểu: “Nghe thấy gì cơ?”

Thính giác của cô rất nhạy, cô không nghe được tức đó không phải âm thanh thật sự.

Vừa rồi có bàn tay níu cổ chân cô, còn giờ thì giọng nữ ai oán đó lại nhắm vào anh.

Rốt cuộc xung quanh có bao nhiêu ma quỷ đang nấp trong bóng tối mà họ không thấy được đây?

“Thôi, chúng ta về phòng trước đi.”

Ít nhất là phải rời khỏi khu vực này trước.



Phòng của hai người ở cách phòng tắm không xa.

Trước khi trở về phòng, Phó Lam Tự chần chừ dừng lại, quay đầu nhìn tới phòng tắm.

Cô nghe tiếng nước chảy rất khẽ, giống như có ai đang tắm bên trong vậy.

Cô thầm ra hiệu với Kiều Vân Tranh, hai người chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra một khe hở rồi nhìn vào trong.

Bố cục trong phòng tắm này chẳng có gì khác so với bình thường, có bồn rửa mặt, gương và bồn tắm.

Nhưng gạch lát và tường đều được dựng bằng thủy tinh, chia thành từng ô rất chỉnh tề như bàn cờ, dưới ánh đèn mờ mịt còn tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt nữa.

Sát vách là một cái bồn tắm trắng tinh, rõ ràng không có ai tắm nhưng chẳng hiểu sao lại đầy nước, hơn nữa vòi vẫn đang mở để xả nước ra.

Ngay khi mực nước đang tăng lên không ngừng, làn nước trong vắt sắp tràn ra khỏi bồn khi nãy lại bắt đầu rỉ ra những tia màu đỏ.

Nước chảy dọc từ thành bồn tắm xuống, thấm vào gạch thủy tinh lát dưới sàn.

Cùng lúc đó, đèn phòng tắm vụt tắt, tầm nhìn trở thành một mảng đen kịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook