Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị
Chương 16: Nhà Xác
Ngân Chúc Diên Vĩ
24/05/2023
Lúc Kiều Vân Tranh lôi con dao phẫu thuật này ra, Cảnh Hạc “Ối” một tiếng trong cổ họng, sửng sốt hét lên một tiếng như cá heo kêu.
“Sao lại thế này? Sao thứ chết tiệt này lại ở trong người của em chứ?!”
Kiều Vân Tranh cười lạnh lẽo: “Cậu hỏi anh à? Chuyện này phải tự hỏi chính bản thân cậu chứ.”
“Em có biết đâu, em chỉ tới phòng ăn lấy mấy cái bánh bao thôi mà!”
Phó Lam Tự trên giường mở mắt ra, nhìn thoáng qua bên này rồi chợt nhíu mày.
“Cậu có đụng phải ai trong phòng ăn không?”
Cảnh Hạc cẩn thận nhớ lại: “Thì… cô gái tóc ngắn trong phòng bệnh bốn người kia mua cơm chung một cửa sổ với em, còn cười với em nữa.”
Giờ nhìn lại đó là nụ cười lấy mạng, là cười thương hại cho kẻ sắp chết rồi.
Đệch!
Nhưng cậu ta vẫn chưa hiểu một chuyện.
“Sao cô gái đó lại biết được con dao phẫu thuật này có thể giết người chứ?”
Phó Lam Tự nhìn sang Kiều Vân Tranh: “Hôm qua lúc anh chặn tên đầu trọc kia, có phải người đàn ông ốm yếu kia đã lén chạy ra ngoài không?”
Kiều Vân Tranh gật đầu: “Đúng là thế.”
“Rất khó nói có phải hắn đã tới phòng phẫu thuật, sau đó trông thấy tên ngu ngốc kia nhặt được dao phẫu thuật không — Kết quả tối qua đồ ngu ngốc bị xé da mặt, nguyên nhân chết cũng không khó đoán lắm.”
Tên xăm mình thật sự rất thảm, đã chết rồi vẫn còn bị người ta gọi là đồ ngu ngốc.
Xem ra bốn người trong phòng bệnh kia đúng là đồng tâm hiệp lực thật, có người chịu trách nhiệm ra sức, có người chịu trách nhiệm thu thập thông tin, còn có người chịu trách nhiệm ngấm ngầm chọc phá nữa.
Cảnh Hạc méo mặt: “Anh Vân chị Lam, giờ em phải làm sao đây?”
“Dễ thôi.” Kiều Vân Tranh cười, “Tối nay nhớ uống thuốc, như thế lúc y tá lột da mặt cậu sẽ không đau lắm đâu.”
“…”
Phó Lam Tự nghiêm túc hỏi: “Nếu khách hàng chết thì số dư có được trả không vậy?”
“Không sao đâu.” Kiều Vân Tranh an ủi cô, “May mà khoản tạm ứng cũng không ít, đủ cho em tiêu một khoảng thời gian rồi.”
“Ừm, cũng có lý.”
“Gì vậy trời!” Cảnh Hạc suýt chút đã đột tử tại chỗ, cậu ta lo tới mức nhảy dựng lên, “Em là em trai thân ái của hai người đấy! Hai người cứ thấy chết mà không cứu thế à? Không giúp em giữ toàn thây được luôn hả?”
“Gì mà em trai thân ái chứ.” Phó Lam Tự rất lạnh lùng, “Cách đây ba ngày chị có quen biết gì cậu đâu, cậu cũng chẳng biết chị, thậm chí còn không muốn hợp tác lâu dài với chị nữa, đối với chị mà nói, cậu chỉ là người qua đường A, kiểu không có IQ cao thôi.”
Cảnh Hạc hoàn toàn không để ý tới việc cô nói IQ của mình không cao, chỉ lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.
“… Có thể hợp tác lâu dài mà! Chỉ cần chị gật đầu, sau này mỗi lần xuyên việt em đều sẽ tới tìm chị!”
Phó Lam Tự giả vờ suy nghĩ, cố ý làm khó.
“Cậu có giữ lời không đấy?”
“Một lời đã nói ra, bốn ngựa theo không kịp, em có thể viết huyết thư cho chị để làm bằng chứng!”
“Không cần huyết thư, trong lòng cậu tự biết là được.”
Cảnh Hạc gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng! Sao em dám lừa chị được?”
Kiều Vân Tranh ngồi bên cạnh, nhìn Phó Lam Tự nhân lúc cháy nhà mà ra hôi của của thằng nhóc cũng chẳng ngăn cản, lại còn cười rất vui nữa.
Anh nói: “Nếu mọi người đã thống nhất rồi thì chúng ta nghiên cứu một chút xem làm sao để tránh cho Cảnh Hạc bị lột da mặt đi.”
Cảnh Hạc: “…”
Bé khổ trong lòng nhưng bé không nói.
Phó Lam Tự nhận lấy con dao phẫu thuật Kiều Vân Tranh đưa tới, quan sát tường tận.
“Theo như quy luật trước, không phải cứ ai đụng vào thứ này là ma sẽ tới tìm người đó, mà nó trong tay ai cuối cùng ma mới dẫn người đó đi.”
“Đơn giản thôi, ai đưa tới thì trả lại cho người đó.”
Cảnh Hạc đặt câu hỏi: “Những người trong phòng bệnh đó đều là trộm, họ đã làm việc xấu một lần thì ắt sẽ cảnh giác đấy.”
“Chị vốn cũng có định nhét thẳng vào túi họ đâu.” Phó Lam Tự nói, “Để ở chỗ họ không biết là được rồi.”
“… Chị tính để ở đâu?”
Phó Lam Tự không đáp, chỉ tiện tay bỏ dao phẫu thuật vào túi mình, cắn một miếng bánh bao rồi đứng dậy.
“Tôi lên tầng 3 xem thử.”
Kiều Vân Tranh hiểu ý ngay: “Đi chung đi.”
“Em cũng đi nữa!” Cảnh Hạc xung phòng, “Đông người nhiều sức mà!”
“Cậu không được.” Kiều Vân Tranh mỉm cười, “Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, khóa cửa lại, không được cho ai vào hết.”
“…”
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh dạo một vòng quanh tầng 3, đi thẳng tới văn phòng của bác sĩ chính Wang.
Sau đó Phó Lam Tự tìm được thứ mình cần trong ngăn kéo trong cùng.
Cô đứng cạnh cửa, dễ dàng thấy được ở cầu thang dẫn lên tầng 4, hai người nam nữ có bạn cùng phòng chết giờ đã hợp thành một nhóm, thậm chí là còn tính chuyển hàng rào sắt cản đường đi.
Cô nghe hai người đó nói chuyện rất rõ.
Rõ ràng cô gái rất sợ hãi: “Tầng 4 sẽ không có thứ gì không sạch sẽ đấy chứ? Chúng ta lên đó thật sự không sao chứ?”
“Mới nãy cô không nghe cô gái tóc ngắn kia nói à? Nếu ở tầng 1, 2, 3 không tìm thấy manh mối quan trọng thì chắc chắn tầng 4 sẽ có, nếu không sao y tá cứ luôn canh giữ ở lân cận chứ?”
“Nếu cô ta nghĩ ở tầng 4 có thì sao không tự lên tìm đi?”
“Biết đâu cô ta tính chiều mới đi thì sao, chúng ta phải đi trước cô ta, nhân lúc y tá chưa tới để tranh thủ thời gian chứ.”
Cả hai tốn rất nhiều sức dời đống hàng rào sắt kia ra xa, hàng rào ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, khiến người ta nghe vào mà nổi hết cả da gà.
Phó Lam Tự thở dài: “IQ của hai người này còn chẳng bằng cả Cảnh Hạc nữa.”
Kiều Vân Tranh cực kỳ đồng ý: “Nhìn kìa, dẫn y tá tới rồi.”
Quả nhiên, y tá mặt rắn nghe tiếng đi tới, chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng hai người, đang trợn con mắt đen như mực của mình lên, nét mặt âm trầm khiến người ta khó hiểu.
“Không được lên tầng 4.”
“Không được lên tầng 4.”
Thanh niên và cô gái bị dọa sợ, lùi ra sau mấy bước, hoảng hốt nhìn cô ta.
Y tá giơ cánh tay gầy còm tái nhợt lên, ấn móng tay nhọn hoắt vào cổ mình rồi nhe răng làm động tác cắt cổ hỏng.
“Xin lỗi, xin lỗi! Chúng tôi không có cố ý!”
Cả hai liên tục xin lỗi, quay người bối rối rời khỏi hiện trường, loạng choạng chẳng dám quay đầu lại.
Y tá vẫn nhìn chằm chằm về hướng họ đi một lúc lâu, sau đó mới cúi người nhấc hàng rào sắt trên đất lên, lần lượt trả chúng về vị trí ban đầu.
Cô ta bày hàng rào sắt cẩn thận như bị OCD vậy, cố gắng làm cho giống y hết với trước kia.
“Xem ra cô gái tóc ngắn kia thật sự không phải kẻ tầm thường.” Phó Lam Tự nhỏ tiếng nói, “Biết lừa kẻ ngu đi dò mìn nữa chứ.”
Nếu bị y tá phát hiện, người chết sẽ là thanh niên và cô gái này.
Nếu may mắn thành công, dù cả hai tìm được manh mối mấu chốt gì thì phòng bệnh của họ vẫn có thể cậy đông người thế mạnh để cướp lấy manh mối.
Dù sao cũng chẳng bị thiệt.
Kiều Vân Tranh nheo đôi mắt dịu dàng lại, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Em Lam à, tự nhiên tôi nghĩ ra được một cách.”
“Có lẽ anh với tôi nghĩ tới cùng một cách đấy.”
Cả hai ra hiệu với nhau, vỗ tay một cái.
10 phút sau, cuối cùng y tá cũng đã khôi phục lại nguyên dạng chướng ngại vật ở cầu thang tầng 4, sau đó lê bước đi xa dần.
Chỉ chốc lát sau, những bệnh nhân NPC đeo khẩu trang kia lại nhao nhao đi ra canh chừng, đi khắp tầng 2 và tầng 3.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nghênh ngang đi giữa đường, bắt gặp bệnh nhân thì nhìn người ta chằm chằm, nhìn tới khi đối phương tháo khẩu trang xuống.
“Tôi có đẹp không?”
“Cô rất đẹp.” Phó Lam Tự đối diện với gương mặt đầy sẹo kia, giọng nói rất thành khẩn, cô bước tới một bước, ghé tới gần tai đối phương, nhấn mạnh thêm một câu nữa, “Nhưng hôm qua tôi nghe bệnh nhân ở phòng 209 nói là thấy ngoại hình cô không được đẹp đấy.”
“…”
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng hớn hở, khen NPC xinh như một đóa hoa.
“Cô rất đẹp, đường nét thanh tú, nhan sắc như thần tiên vậy, tôi chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cô hết — Hôm qua bệnh nhân ở phòng 209 bảo cô không đẹp, tôi còn cãi nhau một trận với họ nữa.”
“…”
Hai người anh một câu tôi một câu, các NPC ở đây đều không ai may mắn thoát được, đều bị cả hai châm ngòi ly gián hết một lượt.
Rõ ràng phòng bệnh 209 chính là phòng của tên đầu trọc, gã ốm yếu, cô gái tóc ngắn và cô gái tóc đỏ.
Cũng chẳng biết là NPC nào hô hào trước, tất cả NPC đều tạm thời chuyển hướng, đi thẳng tới 209.
Họ ra sức gõ cửa, tỏ vẻ như sắp đánh nhau tới nơi vậy.
Cô gái tóc đỏ nổi loạn mở cửa, chưa kịp bước ra ngoài đã lập tức bị chìm trong biển khẩu trang, bị dọa tới mức suýt chút đã ngã ra đất.
“Tôi có đẹp không?”
“Tôi có đẹp không?”
“Tôi có đẹp không?” …
Ba người còn lại cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, trong lúc nhất thời không thể nào truy rõ nguyên nhân được, giữ mạng quan trọng hơn.
Họ cách những cái mặt thiếu mũi nát mặt kia chưa tới nửa tấc.
Lại còn phải chịu đựng cơn buồn nôn, nở nụ cười lộ tám chiếc răng giả tạo, đầu lắc lư như đánh trống chầu, trái phải trái phải, trái trái phải phải, như cosplay một cái máy lặp lại vậy.
“Đẹp đẹp.”
“Cô đẹp, anh cũng đẹp.”
“Cô đẹp nhất.”
“Anh đẹp hơn.” …
NPC mới liên tục tới tham gia cuộc vui, còn Phó Lam Tự thì hòa vào nhóm NPC, bình tĩnh đi ngang qua cửa phòng 209.
Cô hơi dừng lại, làm như tình cờ vuốt v e khung cửa 209 một chút.
Chẳng ai để ý tới cô, cô đút hai tay vào túi, không hề chớp mắt mà nghênh ngang rời đi.
Màn đêm lại buông xuống.
Rất rõ ràng, đây vẫn là một đêm không uống thuốc.
Từ khi phòng bệnh tắt đèn, Cảnh Hạc đã luôn căng thẳng, sợ dao phẫu thuật vẫn còn hiệu lực, y tá sẽ đẩy xe lăn phá cửa đi vào bất cứ lúc nào.
“Anh Vân chị Lam à, hai người có chắc là đã vứt con dao kia đi rồi chưa?”
Kiều Vân Tranh cười: “Chị Lam cậu chịu trách nhiệm vứt, chị Lam của cậu khác chắc đấy.”
“… Chị Lam? Chị ngủ chưa chị Lam?”
Phó Lam Tự nằm trên giường nhắm mắt thư giãn, nghe vậy thì uể oải trả lời: “Dù không vứt thì con dao đó cũng nằm trong túi của chị mà, cậu lo cái gì?”
“Thế đâu có được!” Cảnh Hạc càng luống cuống hơn, “Khuôn mặt chị xinh như hoa thế kia, nếu bị xé ra thì phải làm sao?”
“?”
Kết quả Phó Lam Tự chưa kịp mắng cậu ta thì Kiều Vân Tranh đã chậm rãi mở miệng trước.
“Nói xàm thêm câu nữa là anh xé miệng cậu ra trước đấy.”
“…”
Cảnh Hạc hiểu thủ đoạn của người anh này nhất, vội lấy chăn che đầu, không dám lên tiếng nữa.
Ba người đợi khoảng hơn 1 tiếng, mãi tới khi nghe được tiếng r3n rỉ quen thuộc truyền tới từ phòng bệnh xa xa nào đó.
Là tiếng rên của nữ, rất có thể là cô gái đã chuyển hàng rào sắt ban ngày kia.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang, chỉ chốc lát sau, tiếng như dao cạy cửa lại vang lên.
Bánh xe lăn trên đất, có tiếng nữ kêu gào la hét khản cả cổ, có tiếng nam đang chửi đổng.
Cảnh Hạc sợ hãi, bật dậy từ trên giường: “Chuyện gì vậy? Rối loạn rồi à?”
“Tự thay quần áo đi.” Phó Lam Tự nhanh chóng kéo rèm lên, “Chuẩn bị.”
“… Chuẩn bị gì ạ?”
“Chuẩn bị qua cửa.”
“?”
Cảnh Hạc mơ màng, nhưng thấy Kiều Vân Tranh cũng bắt đầu thay quần áo, nghĩ mình cũng phải theo sát nhóm, vì thế cũng vội vàng làm theo.
Tầng 2 đã hoàn toàn hỗn loạn, Phó Lam Tự nghe tiếng cửa lần lượt mở ra, từng cánh, từng cánh một.
Cô nhíu mày, cúi đầu cài cúc áo cuối cùng của mình lại.
“Hình như đám NPC kia cũng bị y tá gọi ra rồi.”
Cảnh Hạc ngạc nhiên nói: “Sao lại gọi chúng ra vậy?”
“Có lẽ vì y tá muốn bắt quá nhiều người mà một mình không quán xuyến nổi.”
“?”
Hôm nay, nhóm nam nữ thanh niên kia đã đụng vào hàng rào sắt, khi đó y tá đã đưa ra cảnh báo cái chết rồi.
Còn bốn người chơi trong 209, dao phẫu thuật hiện tại đang ở chỗ họ, tất nhiên cũng không tránh nổi kết cục bị y tá lột da mặt rồi.
Giờ xem ra tất cả đang chạy trối chết, trốn tới mức y tá hoa cả mắt, bất đắc dĩ phải gọi NPC ra vây đánh.
“Chị Lam à, rốt cuộc chị đã để con dao phẫu thuật đó ở đâu vậy?”
“Vứt chuôi dao vào thùng rác.” Phó Lam Tự nói, “Còn lưỡi dao thì bẻ ra, dùng keo hai mặt để dán vào khớp khung cửa phòng 209.”
“… Ngầu thế.”
“Quá khen.”
Phó Lam Tự sửa soạn lại cổ áo, thắt chặt dây giày chạy bộ, sau khi chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến mới đứng dậy mở cửa phòng bệnh ra.
Ai ngờ cô mới nhoài người ra ngoài đã thấy nam thanh niên một mình kia lao tới như điên, cánh tay trái của anh ta đã bị chặt đứt, nửa người đều là máu, vừa chạy vừa khóc thét.
“Cứu — Cứu với!!”
Y tá mặt rắn đang đuổi theo phía sau, tay trái cầm dao bầu, tay phải kéo một thi thể không đầu — Theo thể hình thì hẳn là cô gái đã hợp tác với anh ta.
Phó Lam Tự nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô đợi mười mấy giây, đợi cho nam thanh niên và y tá đuổi bắt nhau tới một chỗ khác của hành lang, sau đó mới ra hiệu cho hai đồng đội của mình đi theo.
… Tuy những chỗ khác ở tầng 2 cũng không sạch sẽ gì, kể cả cầu thang tầng 3, đâu đâu cũng có NPC lang thang.
Các NPC đều tháo kính râm và khẩu trang ra hết, từng gương mặt máu thịt be bét hiển hiện trong ánh đèn u ám trông cực kỳ đáng sợ.
Chúng tích cực lùng bắt bốn người 209, có lẽ bắt được là sẽ tặng cho y tá để lột da mặt.
Vì nhóm ba người hiện tại không phải mục tiêu của NPC nên họ thuận lợi đi qua được vòng vây của đối phương, lên thẳng tầng 3.
Cảnh Hạc chợt kêu lên: “Người kia… Có phải là gã ốm yếu kia không?”
Ý cậu ta là người đàn ông trung niên đang bị vài NPC bệnh nhân đè trước cửa văn phòng, vừa ho vừa giãy giụa.
Đúng là gã ở 209, xem ra cuối cùng gã cũng bị đồng đội của mình vô tình bỏ lại vì không đủ thể lực rồi.
Giờ là cuộc đọ sức 3 vs 3.
“Khụ khụ… Cứu… Cứu!” Người đàn ông trung niên bị đám NPC xé nát, cố gắng vươn tay ra, “Mấy người làm ơn cứu tôi với! Làm ơn đi… Á! Ả tới rồi! Ả tới rồi!”
Sự thực đã chứng minh hiệu suất giết người của y tá thật sự rất cao, chưa tới 10 phút, cô ta đã quay lại, trong ngực còn ôm cái đầu đẫm máu của thanh niên kia.
Con dao bầu xoay trong tay cô ta vài vòng, cô ta cười một tiếng, trong đáy mắt đen hiện lên một tia lạnh lẽo, lộ ra hàm răng trắng hếu.
Cô ta đi thẳng tới phía người đàn ông trung niên.
“Á —!!”
Người đàn ông trung niên gào thét tuyệt vọng.
“Đi thôi.” Kiều Vân Tranh không hề biến sắc, bình tĩnh đẩy vai Cảnh Hạc, “Lần tầng 4.”
“À!”
Cảnh Hạc dùng tốc độ để thi chạy 100m lao thẳng tới cầu thang tầng 4, phát hiện tất cả hàng rào sắt chặn ở đó đã bị dời đi hết.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn là ba người kia nhân lúc hỗn loạn cũng chạy lên tầng 4, chuyện tốn thể lực này 80% là do đầu trọc làm rồi.
Dù sao y tá cũng đang vội giết họ mà, làm trái một điều cấm thì chết, trái hai điều cũng chết, có khác gì nhau đâu.
“Họ nhanh hơn chúng ta một bước rồi!” Cảnh Hạc nói, “Tầng 4 có gì vậy? Có nội tạng à?”
Phó Lam Tự không hề dừng bước: “Có nhà xác.”
“… Nhà xác?”
Sự nghi hoặc của Cảnh Hạc rất nhanh đã được giải đáp.
Vì ở cuối hành lang tầng 4, cánh cửa tỏa ra ánh sáng màu xanh u ám bất chợt mở ra.
Ngay sau đó, cả nhóm ba người 209 do đầu trọc dẫn đầu chen nhau lao ra từ bên trong.
Cánh cửa nhà xác kia như chiếc hộp Pandora vậy, mở ra sẽ giải phóng những thứ ghê tởm.
Như bây giờ đây.
Ba người 209 chạy trối chết tới trước, phía sau là một đám thi thể không đầu, đa phần những thi thể này đều bị moi hết nội tạng, chỉ còn lại ổ bụng thối rữa, tay chân quắt quéo, làn da bị xương trắng đâm lởm chởm.
Hẳn chúng là những người đã bị y tá giết trước đó, nói cách khác, có thể là những người chơi xuyên việt đã bỏ mạng ở đây.
Chúng loạng choạng, xô đẩy nhau, bắt đầu một cuộc rượt đuổi như điên.
“Má ơi!” Cảnh Hạc hốt hoảng, “Quân đoàn zombie hay gì!”
“… Cmn đừng có cản đường!” Đầu trọc thoáng cái đã lao tới, quơ vũ khí trong tay, hung hăng tính bổ tới phía cậu ta, “Đi chết đi!”
Trong thời khắc mấu chốt, Kiều Vân Tranh kéo thẳng Cảnh Hạc ra sau mình, một tay chặn lại sự tấn công của đầu trọc.
Bấy giờ anh mới nhìn rõ đầu trọc đang cầm một con dao dài chừng nửa mét, cán đỏ lưỡi đen, tạo hình kỳ quái.
Nếu không có gì bất ngờ thì con dao này hẳn là đạo cụ để qua cửa ở thế giới này.
Kiều Vân Tranh nhanh chóng nhìn nhau với Phó Lam Tự, hiểu ý nhau cực kỳ rõ ràng.
Chỉ một chữ thôi: Cướp.
Kiều Vân Tranh lập tức đá thẳng một cú vào xương đùi của đầu trọc, Phó Lam Tự xông tới vặn một cánh tay đầu trọc, cả hai cùng dùng sức quật hắn ngã rất đất.
“Cảnh Hạc!”
May mà Cảnh Hạc không phải tên kéo chân, biết anh chị mình muốn làm gì nên vội lao tới, gia nhập vào biệt đội cướp dao.
Cô gái tóc đỏ nổi loạn hét lên, ra sức bóp cổ Phó Lam Tự, cô gái tóc ngắn thì cản một chân của Cảnh Hạc, muốn kéo cậu ta về phía đám thi thể kia.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Sự thật đã chứng minh, khả năng của người tìm cơ hội sống sót đều sẽ tăng lên maximun, tiềm lực vô hạn.
Ví dụ như ba người 209 này, tất cả đều liều chết, trong thời gian ngắn rất khó mà giải quyết được.
Phó Lam Tự bị siết tới mức cổ đau nhức, thấy đám thi thể không đầu kia càng lúc càng tới gần, sự tàn nhẫn trong xương tủy cô trỗi dậy, cô giơ tay bắt lấy khuyên tai kim loại của cô ta nhanh như chớp, đột nhiên giật phăng xuống.
Cái khuyên tai kim loại đó rất nặng, lúc giật xuống gần như là xé rách một nửa vành tai, rơi xuống đất vẫn còn vương vết máu.
Cô gái tóc đỏ thả tay ra rồi chửi đổng, ngay sau đó, cô ta bị Phó Lam Tự túm chặt tóc, đập thẳng đầu vào tường.
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh đấm một cú vào cổ họng đầu trọc, trở tay trái đánh vào thái dương hắn, suýt chút đã khiến đầu trọc hồn văng ra khỏi người.
Cảnh Hạc chớp lấy thời cơ, nhanh nhẹn nhặt con dao kia lên rồi đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
“Trả lại cho bọn tao! Trả lại cho bọn tao mau!”
Cô gái tóc ngắn gầm lên, đỏ mắt đuổi theo, cô gái tóc đỏ cũng bịt cái tai bị thương, lảo đảo đi theo sát phía sau.
Đầu trọc ho khan, gian nan giơ tay ra: “Dìu tôi với…”
Nhưng đồng đội của hắn không hề nghe thấy, hoặc có thể là nghe nhưng không thèm đếm xỉa tới.
Ở chỗ này không có việc giúp đỡ lẫn nhau, bảo đảm tính mạng cho bản thân mới là thứ quan trọng nhất.
Hắn đã bị mất sức chiến đấu thì phải đối diện với số phận bị vứt bỏ thôi.
Đội quan thi thể không đầu đã tới gần ngay trước mặt, móng tay chúng dài mà sắc bén, rạch nát da thịt của hắn, moi nội tạng rồi xé nát tươm cơ thể hắn ra.
Lúc đầu hắn còn có thể tru lên đau đớn, sau đó tiếng kêu yếu dần, cuối cùng biến thành một đống thịt vụng với tay chân nằm rải rác khắp hành lang tầng 4.
Một cái sọ người lăn xuống cầu thang, đụng vào góc tường mới dừng lại, đôi mắt vẫn đang trợn trừng trông cực kỳ kinh hoàng.
…
Cảnh Hạc lao thẳng tới trước, trong lúc chạy vẫn không quên quay đầu lại nhìn quanh.
“Anh Vân chị Lam!” Cậu gân cổ hô, “Ba người kia có đuổi tới không?”
Kiều Vân Tranh không dừng lại, giọng nói thoạt nghe có vẻ rất bình tĩnh.
“Chết mất một rồi, hình như là đầu trọc.”
“Vãi? Hắn mà chết trước à?”
“Cũng chẳng có gì lạ, loại người bề ngoài nhìn giỏi nhưng thực chất miệng cọp gan thỏ, kẻ không đáng để ý nhiều khi lại là cao thủ đấy.”
“… Anh nói đúng ạ.”
Cảnh Hạc rất tán thành.
Giống như kiểu đẹp trai dịu dàng quyến rũ như Kiều Vân Tranh, hoặc thanh tú yếu đuối như Phó Lam Tự, dường như đều bị quy về chung là bình hoa di động.
Thực chất cả hai đều là hung khí hình người hết, thế có hợp lý không?
Cậu ta chạy thẳng tới tầng 2, trên đường còn nhìn thấy người đàn ông trung niên ở 209 bị cắt xén tới mức chẳng còn thấy được hình dạng đầu nữa, Cảnh Hạc đang thắc mắc y tá với đám NPC bệnh nhân kia chạy đâu rồi thì mới ngẩng đầu lên đã thấy choáng váng.
Ở chỗ rẽ hành lang đằng trước chợt xuất hiện một số lượng bệnh nhân biến dị lớn — Thật sự là biến dị, nếu trước đây họ chỉ bị phẫu thuật thẩm mỹ thất bại khiến mặt hỏng thôi thì giờ không chỉ có mặt, cơ thể chỗ nào cũng nát hết.
Máu đen nhuốm thẫm hết quần áo bệnh nhân, chúng gỡ khẩu trang, nhe hàm răng kỳ quái ra rồi khàn giọng gào thét.
Có thể thấy mỗi lần nhà xác bị mở ra là tất cả sinh vật sống trong bệnh viện này đều sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Hết đường rồi!”
Tới đây, trước họ có bệnh nhân zombie, sau đó zombie không đầu, hoàn toàn rơi vào vòng vây, trừ khi độn thổ ra thì không còn cách nào để thoát nữa hết.
Cảnh Hạc vô thức mắng: “Đm! Đây thật sự là độ khó bình thường của rank Bạc hả?!”
Phó Lam Tự nói: “Cùng một rank cũng có khó dễ khác nhau, tùy theo vận may để bóc thôi.”
Như lần trước cô dẫn Hiểu Tuệ xuyên việt vậy, đó vốn là thế giới thứ hai của Hiểu Tuệ nhưng cũng là trận đấu thăng rank của Cảnh Hạc cấp Đồng, độ khó khá thấp.
Nhưng theo định luật bảo toàn vận may, đấu thăng rank đơn giản thì trận Bạc đầu tiên sẽ hơi khó.
“Thế giờ chúng ta phải làm sao đây chị?!”
“Hết cách rồi, xông vào đi.”
Cảnh Hạc quay đầu nhìn lại, thấy Phó Lam Tự đang cầm một con dao bầu gỉ sét, lập tức ngạc nhiên đến ngây người.
“Lấy cái này đâu ra vậy?”
“Mới nhặt trên đất lên.”
Con dao bầu này nằm cạnh thi thể của người đàn ông trung niên, chắc là do y tá vứt lại, dù sao để không cũng phí, vì thế cô bèn nhặt lên luôn.
Giờ tình cờ lại phát huy được tác dụng rồi.
Cô gái tóc ngắn và cô gái tóc đỏ mới có đồng đội chết vốn tưởng cướp được con dao sẽ là bài kiểm tra cuối cùng, ai ngờ không những không cướp được mà còn phải trải nghiệm phiên bản nâng cấp của Dawn of the Dead* thế này nữa.
(*) Bộ phim có nội dung khi nước Mỹ hoàn toàn bị lật úp bởi một quân đoàn của những tử thi khát máu biết đi, một nhóm nhỏ những người còn sống sót tìm cách thoát khỏi vùng đất chết.
Thấy cảnh tượng này, hai người chỉ thấy như tay chân nhũn ra, suýt chút đã ngã quỵ.
“… Đưa cho tao!”
Cô gái tóc ngắn xem như là lý trí hơn, cô ta ý thức được việc mình tay không tấc sắt nên phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh táo lại là cướp lấy dao bầu của Phó Lam Tự gần đó.
Phó Lam Tự có thể cho cô ta cướp ư? Tất nhiên là không rồi.
Nhưng Phó Lam Tự vẫn chưa ra tay thì Kiều Vân Tranh đã túm cổ áo cô gái tóc ngắn, kéo cô ta ra khỏi chỗ đang đứng.
Anh nở một nụ cười như thiên thần, nhưng tay thì làm ra chuyện của ác ma.
“Xin lỗi nhé, suất sống sót trong trò chơi đủ rồi, phiền cô đi dò đường trước giùm nhé.”
Anh mỉm cười, dùng thêm sức trong tay, vứt cô ta về phía đám bệnh nhân zombie kia.
Đám bệnh nhân lao tới, gặm cô ta sạch sẽ ngay tại chỗ, tiếng nhai cứ vang vọng bên tai không ngớt.
Cô gái tóc đỏ hoàn toàn biến thành người solo, cô ta hét khàn cả giọng, muốn liều mạng với Kiều Vân Tranh.
“Tao sẽ chết chung với tụi mày! Cmn, không thằng nào được sống hết!”
“Đâu có được.” Kiều Vân Tranh nhẹ giọng nói, “Chết chung ở rank Bạc thì mất mặt lắm nhỉ?”
Hắn bóp thẳng cổ cô ta, năm ngón tay thon dài siết chặt, mãi tới khi nghe tiếng rắc phát ra từ trong cổ họng của cô ta.
Rất rõ ràng, anh đang muốn trả thù vì khi nãy cô ta đã bóp cổ Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự cũng nghĩ thế, không khỏi nhìn anh.
“Thôi, qua cửa quan trọng hơn.”
Vì thế Kiều Vân Tranh cũng nghe lời, thả lỏng tay ra.
Cô gái tóc đỏ ngã xuống đất, run rẩy ho khan, trên cổ hằn năm vết tay đỏ ửng trông rất đáng sợ.
Sức ra tay của anh có thể thấy được rõ ràng.
“Anh Vân của tôi cũng chẳng phải hạng lương thiện gì đâu, ăn hiếp ai vậy hả?” Cảnh Hạc liếc cô ta một cái, chợt bừng tỉnh, lột đôi bốt đính đinh tán của cô ta ra, “Anh ơi, em tìm được vũ khí rồi!”
Kiều Vân Tranh: “… Ừ, cầm cho chắc đấy.”
“Không sao đâu anh!”
Chỉ một chốc sau, những bệnh nhân đã gặm xong thi thể của cô gái tóc ngắn, chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu.
Chúng lại nhắm mục tiêu về phía bên này lần nữa.
Sau lưng, đội quân thi thể không đầu chỉ cách vài mét, bị cô gái tóc đỏ ngã trên đất chặn lại giữa đường.
Cô gái tóc đỏ giãy giụa muốn đứng dậy, sợ tới mức nước mắt giàn giụa.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta đã bị những móng vuốt sắc bén kéo lại.
“Á —!!”
Cuối cùng cô ta cũng đã trở thành một trong số chúng.
Cầm dao bầu trong tay, Phó Lam Tự đột nhiên vung từ dưới lên, lập tức chém đứt đầu một NPC bệnh nhân.
“Đi thôi!”
Một tay Kiều Vân Tranh nắm chặt con dao cán đỏ lưỡi đen của hệ thống, tay kia thì bảo vệ Cảnh Hạc ở sau, đi tới trước với tốc độ gần như là một bước giết một người.
Máu thịt văng tung tóe, tất cả đều bị anh chặn lại, còn Cảnh Hạc thì theo anh sát không rời, chịu trách nhiệm cầm giày bốt quơ bừa.
Phó Lam Tự quật ngã một NPC, thuận thế bổ thêm một dao nữa, cô phẩy bỏ vết máu trên lưỡi dao rồi lạnh lùng mở miệng.
“Cảnh Hạc, mở to mắt ra tí đi, giày sắp đập thẳng vào mặt chị rồi đây này.”
“… Vâng.”
Lần này Cảnh Hạc hoàn toàn tin rằng Phó Lam Tự y hệt với Kiều Vân Tranh, lên thẳng Vàng III bằng thực lực của mình, thủ pháp giết quái như chém dưa chặt rau này mà có thể đạt được trong 6 – 7 năm ư?
May mà cậu ta đã ký hợp đồng, có hai trùm lớn hộ tống, nếu không đổi lại người chơi rank Bạc khác mà dính phải thế giới này, dù có sống sót ra ngoài chắc cũng bị thiếu tay thiếu chân mất.
Cậu ta thấy mình đúng là một nàng công chúa gặp nạn, hai người này chính là kỵ sĩ thề sẽ thành tâm cống hiến hết sức lực với mình, bảo vệ mình, chiến đấu tới giây phút cuối cùng vì mình.
Nghĩ tới đây lại hơi hạnh phúc.
Phó Lam Tự mới rút con dao ra khỏi lòng ngực một NPC, vô tình nhìn qua Cảnh Hạc, không khỏi hơi bực mình.
“Cậu cười ngây ngô cái gì đấy?”
“…”
Nhóm ba người đạp trên mặt đất đầy máu tươi và tay chân, đi thẳng tới sảnh tầng 1, ngoài Cảnh Hạc được bảo vệ ra thì áo khoác của hai người còn lại đã nhuốm đầy máu.
Kiều Vân Tranh tiện tay cởi cái áo khoác đẫm máu của mình vứt sang một bên, chiếc áo sơ mi làm tôn lên làn da trắng lạnh của anh, tương phản rất rõ nét tạo nên một vẻ đẹp cực kỳ lạnh lùng.
Anh chợt xoay người lại 18o độ, vung dao chém gió sắc lẹm, chặt đút một thi thể không đầu mới đuổi tới kịp.
Cảnh Hạc hét lên như fan hâm mộ đang xem concert trực tiếp: “Anh Vân, ngầu quá!”
“Tỉnh táo lại đi, vẫn chưa xong chuyện đâu.” Phó Lam Tự lạnh mặt giơ tay, ép cậu ta ngẩng đầu lên, “Còn một boss nữa kìa.”
“…”
Đúng vậy, y tá nãy giờ mất tích vô cớ lúc này đã đứng ở cạnh quầy phát số trong sảnh tầng 1, có lẽ là chờ họ rất lâu rồi.
Y tá cũng đã biến dị, máu me bê bết trên mặt, mô da lộ ra, hai con ngươi đục ngầu lồi ra khỏi hốc mắt, rủ xuống mặt như hai cái bóng đèn lớn vậy.
Mà thi thể bác sĩ chính Wang đang nằm dưới chân cô ta.
Cảnh Hạc hoảng hốt: “Đm, ả xé luôn da của mình rồi à? Đang tính dẫn chồng tới đánh chúng ta hả?”
Phó Lam Tự gật đầu cảm khái: “Đúng thế, tình cảm vợ chồng này tốt thật đấy.”
“… Giờ đâu phải là lúc nói chuyện này đâu chị Lam?”
“Thôi được rồi, chúng ta bàn chuyện chính chút đi, cậu tìm chỗ trốn nhanh lên, đừng để bị thương ngoài ý muốn.”
Cảnh Hạc cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, cậu ta vốn tính hét lên rằng đàn ông không thể chạy trốn, nhưng tiếc là không có cơ hội này, Kiều Vân Tranh đã bước qua, xách thẳng cổ áo cậu ta quăng vào hiệu thuốc, còn khóa cửa lại nữa.
“…”
Cậu ta cứ như một con gấu trúc khổng lồ cần được bảo vệ cấp quốc gia vậy.
Kiều Vân Tranh giải quyết hết những thi thể không đầu còn lại, sau đó đứng cạnh Phó Lam Tự.
Hai người nhìn mười móng tay của y tá không ngừng dài ra, từ từ biến thành móng vuốt màu đen sắc bén, còn y tá thì cúi người xuống như thú hoang, tạo thành một tư thế tấn công rõ ràng.
“Móng vuốt này cứ như đinh ba chín răng ấy nhỉ.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Có thể cào xuyên qua hai chúng ta đấy.”
Kiều Vân Tranh rất đồng tình: “Đúng thế, vì vậy em Lam nên đứng ở đằng sau đi, đừng liều lĩnh thế nữa, một cô bé bị biến dạng không phải đùa đâu.”
“… Anh nói hơi nhiều rồi đấy.”
Anh cười.
Y tá không tính cho hai người có cơ hội bàn bạc chiến thuật nên lập tức bắn một quả hỏa tiễn ra với tiếng hét kỳ lạ.
Kiều Vân Tranh phản ứng rất nhanh, anh lập tức kéo Phó Lam Tự quay một vòng, né tránh được đợt tấn công đầu tiên từ móng vuốt đó.
Một tay anh khẽ kéo eo Phó Lam Tự, Phó Lam Tự chống vào vai anh rồi nhảy lên, vung một cú đá xoay tròn đẹp mắt trong không trung, đá y tá ra xa mấy mét.
Cơ thể của y tá lại như có gắn lò xò, cô ta dùng tư thế vặn vẹo không thể tưởng tượng được để bật dậy từ dưới đất lên.
Cô ta dùng tay chân để chạy trên đất, phi nước đại đuổi theo hai người sát nút, lượn quanh sảnh lớn bệnh viện tròn mười mấy vòng.
Cảnh Hạc thấy cảnh này qua cửa kính của hiệu thuốc lại chợt thấy vừa buồn cười vừa căng thẳng.
Sao cậu ta cứ thấy anh Vân chị Lam của mình cứ như đang… dắt chó ấy nhỉ.
Cuối cùng Phó Lam Tự cũng chớp được thời cơ, nhanh nhẹn nhào tới trước tránh đòn tấn công của y tá, dán lưng vào vách tường.
Kiều Vân Tranh đứng đó ngăn cách giữa cả hai, tạo thành thế chân vạc với y tá.
Hồi lâu sau, hai người đã đưa ra một quy luật tổng quát: Góc nhìn của y tá khá cố định, một khi khóa chặt mục tiêu nào thì sẽ không thay đổi nữa.
Đây là một bước đột phá tuyệt vời.
Kiều Vân Tranh ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt với Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự lập tức hiểu ý, siết chặt con dao bầu trong tay.
Ngay sau đó, y tá đang nhìn chằm chằm vào Kiều Vân Tranh bắt đầu kích hoạt một đợt tấn công mới với anh.
Trong lúc né tránh, Kiều Vân Tranh dùng sức ném con dao của hệ thống đang cầm tới phía Phó Lam Tự.
Mà Phó Lam Tự cũng quăng con dao bầu tới phía mặt đất chỗ anh đứng ngay lúc đó.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Vân Tranh cúi người nhặt dao bầu lên, Phó Lam Tự cũng giơ tay đón chắc con dao hệ thống, cả hai đổi dao thành công.
Kiều Vân Tranh quay người chém một dao ngang qua, khó khăn lắm mới chặn được một đòn tấn công từ móng vuốt của y tá.
Phó Lam Tự lao tới trước, quả quyết giơ tay chém xuống, bổ thẳng một đường từ đỉnh đầu y tá dọc xuống lưng.
Sức mạnh của đòn này hơi tàn nhẫn, hổ khẩu* của cô cũng bị rách một đường.
(*) Vị trí trên bàn tay ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
Máu bẩn đọng lại thành vũng trên đất, y tá khàn giọng r3n rỉ, cơ thể rạn nứt dường như bị một bàn tay to kéo ra hai bên, mãi tới khi hoàn toàn rách thành hai mảnh.
Cả bệnh viện rung chuyển vài lần như điềm báo cho một trận động đất.
Phó Lam Tự lùi lại một bước, nhanh chóng được Kiều Vân Tranh đỡ lại.
Anh nhìn xuống tay cô: “Bị thương à?”
“Không sao, dùng hơi quá sức ấy mà.”
Phó Lam Tự đáp lại, nét mặt như hơi thất thần trong khoảnh khắc.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ như mình đã nghe anh nói như thế, hoặc làm chuyện tương tự với anh ở nơi nào đó thôi.
Giữa cô và anh luôn có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
Cảnh Hạc vội chạy ra khỏi hiệu thuốc, nhìn thoáng qua thi thể y tá, vỗ ngực sợ hãi.
“Làm em sợ muốn chết, mới nãy hai anh chị… đúng là ngầu thật đấy!”
Cuối cùng Phó Lam Tự cũng tỉnh táo lại, cô thấp giọng nói: “Đi thôi, qua cửa trước rồi hẵng nói.”
Khóa sắt trên cửa bệnh viện rơi xuống, hình như có thể mở ra được rồi.
Ngay lúc chạm vào cửa kim loại, mặt dây chuyền trên cổ ba người cùng sáng lên, lần lượt vang lên tiếng nước rơi vào lọ thủy tinh rất nhỏ.
Quà thưởng qua cửa tới rồi.
Ánh sáng trắng lại lấp đầy tầm nhìn lần nữa.
“Sao lại thế này? Sao thứ chết tiệt này lại ở trong người của em chứ?!”
Kiều Vân Tranh cười lạnh lẽo: “Cậu hỏi anh à? Chuyện này phải tự hỏi chính bản thân cậu chứ.”
“Em có biết đâu, em chỉ tới phòng ăn lấy mấy cái bánh bao thôi mà!”
Phó Lam Tự trên giường mở mắt ra, nhìn thoáng qua bên này rồi chợt nhíu mày.
“Cậu có đụng phải ai trong phòng ăn không?”
Cảnh Hạc cẩn thận nhớ lại: “Thì… cô gái tóc ngắn trong phòng bệnh bốn người kia mua cơm chung một cửa sổ với em, còn cười với em nữa.”
Giờ nhìn lại đó là nụ cười lấy mạng, là cười thương hại cho kẻ sắp chết rồi.
Đệch!
Nhưng cậu ta vẫn chưa hiểu một chuyện.
“Sao cô gái đó lại biết được con dao phẫu thuật này có thể giết người chứ?”
Phó Lam Tự nhìn sang Kiều Vân Tranh: “Hôm qua lúc anh chặn tên đầu trọc kia, có phải người đàn ông ốm yếu kia đã lén chạy ra ngoài không?”
Kiều Vân Tranh gật đầu: “Đúng là thế.”
“Rất khó nói có phải hắn đã tới phòng phẫu thuật, sau đó trông thấy tên ngu ngốc kia nhặt được dao phẫu thuật không — Kết quả tối qua đồ ngu ngốc bị xé da mặt, nguyên nhân chết cũng không khó đoán lắm.”
Tên xăm mình thật sự rất thảm, đã chết rồi vẫn còn bị người ta gọi là đồ ngu ngốc.
Xem ra bốn người trong phòng bệnh kia đúng là đồng tâm hiệp lực thật, có người chịu trách nhiệm ra sức, có người chịu trách nhiệm thu thập thông tin, còn có người chịu trách nhiệm ngấm ngầm chọc phá nữa.
Cảnh Hạc méo mặt: “Anh Vân chị Lam, giờ em phải làm sao đây?”
“Dễ thôi.” Kiều Vân Tranh cười, “Tối nay nhớ uống thuốc, như thế lúc y tá lột da mặt cậu sẽ không đau lắm đâu.”
“…”
Phó Lam Tự nghiêm túc hỏi: “Nếu khách hàng chết thì số dư có được trả không vậy?”
“Không sao đâu.” Kiều Vân Tranh an ủi cô, “May mà khoản tạm ứng cũng không ít, đủ cho em tiêu một khoảng thời gian rồi.”
“Ừm, cũng có lý.”
“Gì vậy trời!” Cảnh Hạc suýt chút đã đột tử tại chỗ, cậu ta lo tới mức nhảy dựng lên, “Em là em trai thân ái của hai người đấy! Hai người cứ thấy chết mà không cứu thế à? Không giúp em giữ toàn thây được luôn hả?”
“Gì mà em trai thân ái chứ.” Phó Lam Tự rất lạnh lùng, “Cách đây ba ngày chị có quen biết gì cậu đâu, cậu cũng chẳng biết chị, thậm chí còn không muốn hợp tác lâu dài với chị nữa, đối với chị mà nói, cậu chỉ là người qua đường A, kiểu không có IQ cao thôi.”
Cảnh Hạc hoàn toàn không để ý tới việc cô nói IQ của mình không cao, chỉ lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.
“… Có thể hợp tác lâu dài mà! Chỉ cần chị gật đầu, sau này mỗi lần xuyên việt em đều sẽ tới tìm chị!”
Phó Lam Tự giả vờ suy nghĩ, cố ý làm khó.
“Cậu có giữ lời không đấy?”
“Một lời đã nói ra, bốn ngựa theo không kịp, em có thể viết huyết thư cho chị để làm bằng chứng!”
“Không cần huyết thư, trong lòng cậu tự biết là được.”
Cảnh Hạc gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng! Sao em dám lừa chị được?”
Kiều Vân Tranh ngồi bên cạnh, nhìn Phó Lam Tự nhân lúc cháy nhà mà ra hôi của của thằng nhóc cũng chẳng ngăn cản, lại còn cười rất vui nữa.
Anh nói: “Nếu mọi người đã thống nhất rồi thì chúng ta nghiên cứu một chút xem làm sao để tránh cho Cảnh Hạc bị lột da mặt đi.”
Cảnh Hạc: “…”
Bé khổ trong lòng nhưng bé không nói.
Phó Lam Tự nhận lấy con dao phẫu thuật Kiều Vân Tranh đưa tới, quan sát tường tận.
“Theo như quy luật trước, không phải cứ ai đụng vào thứ này là ma sẽ tới tìm người đó, mà nó trong tay ai cuối cùng ma mới dẫn người đó đi.”
“Đơn giản thôi, ai đưa tới thì trả lại cho người đó.”
Cảnh Hạc đặt câu hỏi: “Những người trong phòng bệnh đó đều là trộm, họ đã làm việc xấu một lần thì ắt sẽ cảnh giác đấy.”
“Chị vốn cũng có định nhét thẳng vào túi họ đâu.” Phó Lam Tự nói, “Để ở chỗ họ không biết là được rồi.”
“… Chị tính để ở đâu?”
Phó Lam Tự không đáp, chỉ tiện tay bỏ dao phẫu thuật vào túi mình, cắn một miếng bánh bao rồi đứng dậy.
“Tôi lên tầng 3 xem thử.”
Kiều Vân Tranh hiểu ý ngay: “Đi chung đi.”
“Em cũng đi nữa!” Cảnh Hạc xung phòng, “Đông người nhiều sức mà!”
“Cậu không được.” Kiều Vân Tranh mỉm cười, “Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, khóa cửa lại, không được cho ai vào hết.”
“…”
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh dạo một vòng quanh tầng 3, đi thẳng tới văn phòng của bác sĩ chính Wang.
Sau đó Phó Lam Tự tìm được thứ mình cần trong ngăn kéo trong cùng.
Cô đứng cạnh cửa, dễ dàng thấy được ở cầu thang dẫn lên tầng 4, hai người nam nữ có bạn cùng phòng chết giờ đã hợp thành một nhóm, thậm chí là còn tính chuyển hàng rào sắt cản đường đi.
Cô nghe hai người đó nói chuyện rất rõ.
Rõ ràng cô gái rất sợ hãi: “Tầng 4 sẽ không có thứ gì không sạch sẽ đấy chứ? Chúng ta lên đó thật sự không sao chứ?”
“Mới nãy cô không nghe cô gái tóc ngắn kia nói à? Nếu ở tầng 1, 2, 3 không tìm thấy manh mối quan trọng thì chắc chắn tầng 4 sẽ có, nếu không sao y tá cứ luôn canh giữ ở lân cận chứ?”
“Nếu cô ta nghĩ ở tầng 4 có thì sao không tự lên tìm đi?”
“Biết đâu cô ta tính chiều mới đi thì sao, chúng ta phải đi trước cô ta, nhân lúc y tá chưa tới để tranh thủ thời gian chứ.”
Cả hai tốn rất nhiều sức dời đống hàng rào sắt kia ra xa, hàng rào ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, khiến người ta nghe vào mà nổi hết cả da gà.
Phó Lam Tự thở dài: “IQ của hai người này còn chẳng bằng cả Cảnh Hạc nữa.”
Kiều Vân Tranh cực kỳ đồng ý: “Nhìn kìa, dẫn y tá tới rồi.”
Quả nhiên, y tá mặt rắn nghe tiếng đi tới, chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng hai người, đang trợn con mắt đen như mực của mình lên, nét mặt âm trầm khiến người ta khó hiểu.
“Không được lên tầng 4.”
“Không được lên tầng 4.”
Thanh niên và cô gái bị dọa sợ, lùi ra sau mấy bước, hoảng hốt nhìn cô ta.
Y tá giơ cánh tay gầy còm tái nhợt lên, ấn móng tay nhọn hoắt vào cổ mình rồi nhe răng làm động tác cắt cổ hỏng.
“Xin lỗi, xin lỗi! Chúng tôi không có cố ý!”
Cả hai liên tục xin lỗi, quay người bối rối rời khỏi hiện trường, loạng choạng chẳng dám quay đầu lại.
Y tá vẫn nhìn chằm chằm về hướng họ đi một lúc lâu, sau đó mới cúi người nhấc hàng rào sắt trên đất lên, lần lượt trả chúng về vị trí ban đầu.
Cô ta bày hàng rào sắt cẩn thận như bị OCD vậy, cố gắng làm cho giống y hết với trước kia.
“Xem ra cô gái tóc ngắn kia thật sự không phải kẻ tầm thường.” Phó Lam Tự nhỏ tiếng nói, “Biết lừa kẻ ngu đi dò mìn nữa chứ.”
Nếu bị y tá phát hiện, người chết sẽ là thanh niên và cô gái này.
Nếu may mắn thành công, dù cả hai tìm được manh mối mấu chốt gì thì phòng bệnh của họ vẫn có thể cậy đông người thế mạnh để cướp lấy manh mối.
Dù sao cũng chẳng bị thiệt.
Kiều Vân Tranh nheo đôi mắt dịu dàng lại, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Em Lam à, tự nhiên tôi nghĩ ra được một cách.”
“Có lẽ anh với tôi nghĩ tới cùng một cách đấy.”
Cả hai ra hiệu với nhau, vỗ tay một cái.
10 phút sau, cuối cùng y tá cũng đã khôi phục lại nguyên dạng chướng ngại vật ở cầu thang tầng 4, sau đó lê bước đi xa dần.
Chỉ chốc lát sau, những bệnh nhân NPC đeo khẩu trang kia lại nhao nhao đi ra canh chừng, đi khắp tầng 2 và tầng 3.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nghênh ngang đi giữa đường, bắt gặp bệnh nhân thì nhìn người ta chằm chằm, nhìn tới khi đối phương tháo khẩu trang xuống.
“Tôi có đẹp không?”
“Cô rất đẹp.” Phó Lam Tự đối diện với gương mặt đầy sẹo kia, giọng nói rất thành khẩn, cô bước tới một bước, ghé tới gần tai đối phương, nhấn mạnh thêm một câu nữa, “Nhưng hôm qua tôi nghe bệnh nhân ở phòng 209 nói là thấy ngoại hình cô không được đẹp đấy.”
“…”
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng hớn hở, khen NPC xinh như một đóa hoa.
“Cô rất đẹp, đường nét thanh tú, nhan sắc như thần tiên vậy, tôi chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cô hết — Hôm qua bệnh nhân ở phòng 209 bảo cô không đẹp, tôi còn cãi nhau một trận với họ nữa.”
“…”
Hai người anh một câu tôi một câu, các NPC ở đây đều không ai may mắn thoát được, đều bị cả hai châm ngòi ly gián hết một lượt.
Rõ ràng phòng bệnh 209 chính là phòng của tên đầu trọc, gã ốm yếu, cô gái tóc ngắn và cô gái tóc đỏ.
Cũng chẳng biết là NPC nào hô hào trước, tất cả NPC đều tạm thời chuyển hướng, đi thẳng tới 209.
Họ ra sức gõ cửa, tỏ vẻ như sắp đánh nhau tới nơi vậy.
Cô gái tóc đỏ nổi loạn mở cửa, chưa kịp bước ra ngoài đã lập tức bị chìm trong biển khẩu trang, bị dọa tới mức suýt chút đã ngã ra đất.
“Tôi có đẹp không?”
“Tôi có đẹp không?”
“Tôi có đẹp không?” …
Ba người còn lại cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, trong lúc nhất thời không thể nào truy rõ nguyên nhân được, giữ mạng quan trọng hơn.
Họ cách những cái mặt thiếu mũi nát mặt kia chưa tới nửa tấc.
Lại còn phải chịu đựng cơn buồn nôn, nở nụ cười lộ tám chiếc răng giả tạo, đầu lắc lư như đánh trống chầu, trái phải trái phải, trái trái phải phải, như cosplay một cái máy lặp lại vậy.
“Đẹp đẹp.”
“Cô đẹp, anh cũng đẹp.”
“Cô đẹp nhất.”
“Anh đẹp hơn.” …
NPC mới liên tục tới tham gia cuộc vui, còn Phó Lam Tự thì hòa vào nhóm NPC, bình tĩnh đi ngang qua cửa phòng 209.
Cô hơi dừng lại, làm như tình cờ vuốt v e khung cửa 209 một chút.
Chẳng ai để ý tới cô, cô đút hai tay vào túi, không hề chớp mắt mà nghênh ngang rời đi.
Màn đêm lại buông xuống.
Rất rõ ràng, đây vẫn là một đêm không uống thuốc.
Từ khi phòng bệnh tắt đèn, Cảnh Hạc đã luôn căng thẳng, sợ dao phẫu thuật vẫn còn hiệu lực, y tá sẽ đẩy xe lăn phá cửa đi vào bất cứ lúc nào.
“Anh Vân chị Lam à, hai người có chắc là đã vứt con dao kia đi rồi chưa?”
Kiều Vân Tranh cười: “Chị Lam cậu chịu trách nhiệm vứt, chị Lam của cậu khác chắc đấy.”
“… Chị Lam? Chị ngủ chưa chị Lam?”
Phó Lam Tự nằm trên giường nhắm mắt thư giãn, nghe vậy thì uể oải trả lời: “Dù không vứt thì con dao đó cũng nằm trong túi của chị mà, cậu lo cái gì?”
“Thế đâu có được!” Cảnh Hạc càng luống cuống hơn, “Khuôn mặt chị xinh như hoa thế kia, nếu bị xé ra thì phải làm sao?”
“?”
Kết quả Phó Lam Tự chưa kịp mắng cậu ta thì Kiều Vân Tranh đã chậm rãi mở miệng trước.
“Nói xàm thêm câu nữa là anh xé miệng cậu ra trước đấy.”
“…”
Cảnh Hạc hiểu thủ đoạn của người anh này nhất, vội lấy chăn che đầu, không dám lên tiếng nữa.
Ba người đợi khoảng hơn 1 tiếng, mãi tới khi nghe được tiếng r3n rỉ quen thuộc truyền tới từ phòng bệnh xa xa nào đó.
Là tiếng rên của nữ, rất có thể là cô gái đã chuyển hàng rào sắt ban ngày kia.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang, chỉ chốc lát sau, tiếng như dao cạy cửa lại vang lên.
Bánh xe lăn trên đất, có tiếng nữ kêu gào la hét khản cả cổ, có tiếng nam đang chửi đổng.
Cảnh Hạc sợ hãi, bật dậy từ trên giường: “Chuyện gì vậy? Rối loạn rồi à?”
“Tự thay quần áo đi.” Phó Lam Tự nhanh chóng kéo rèm lên, “Chuẩn bị.”
“… Chuẩn bị gì ạ?”
“Chuẩn bị qua cửa.”
“?”
Cảnh Hạc mơ màng, nhưng thấy Kiều Vân Tranh cũng bắt đầu thay quần áo, nghĩ mình cũng phải theo sát nhóm, vì thế cũng vội vàng làm theo.
Tầng 2 đã hoàn toàn hỗn loạn, Phó Lam Tự nghe tiếng cửa lần lượt mở ra, từng cánh, từng cánh một.
Cô nhíu mày, cúi đầu cài cúc áo cuối cùng của mình lại.
“Hình như đám NPC kia cũng bị y tá gọi ra rồi.”
Cảnh Hạc ngạc nhiên nói: “Sao lại gọi chúng ra vậy?”
“Có lẽ vì y tá muốn bắt quá nhiều người mà một mình không quán xuyến nổi.”
“?”
Hôm nay, nhóm nam nữ thanh niên kia đã đụng vào hàng rào sắt, khi đó y tá đã đưa ra cảnh báo cái chết rồi.
Còn bốn người chơi trong 209, dao phẫu thuật hiện tại đang ở chỗ họ, tất nhiên cũng không tránh nổi kết cục bị y tá lột da mặt rồi.
Giờ xem ra tất cả đang chạy trối chết, trốn tới mức y tá hoa cả mắt, bất đắc dĩ phải gọi NPC ra vây đánh.
“Chị Lam à, rốt cuộc chị đã để con dao phẫu thuật đó ở đâu vậy?”
“Vứt chuôi dao vào thùng rác.” Phó Lam Tự nói, “Còn lưỡi dao thì bẻ ra, dùng keo hai mặt để dán vào khớp khung cửa phòng 209.”
“… Ngầu thế.”
“Quá khen.”
Phó Lam Tự sửa soạn lại cổ áo, thắt chặt dây giày chạy bộ, sau khi chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến mới đứng dậy mở cửa phòng bệnh ra.
Ai ngờ cô mới nhoài người ra ngoài đã thấy nam thanh niên một mình kia lao tới như điên, cánh tay trái của anh ta đã bị chặt đứt, nửa người đều là máu, vừa chạy vừa khóc thét.
“Cứu — Cứu với!!”
Y tá mặt rắn đang đuổi theo phía sau, tay trái cầm dao bầu, tay phải kéo một thi thể không đầu — Theo thể hình thì hẳn là cô gái đã hợp tác với anh ta.
Phó Lam Tự nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô đợi mười mấy giây, đợi cho nam thanh niên và y tá đuổi bắt nhau tới một chỗ khác của hành lang, sau đó mới ra hiệu cho hai đồng đội của mình đi theo.
… Tuy những chỗ khác ở tầng 2 cũng không sạch sẽ gì, kể cả cầu thang tầng 3, đâu đâu cũng có NPC lang thang.
Các NPC đều tháo kính râm và khẩu trang ra hết, từng gương mặt máu thịt be bét hiển hiện trong ánh đèn u ám trông cực kỳ đáng sợ.
Chúng tích cực lùng bắt bốn người 209, có lẽ bắt được là sẽ tặng cho y tá để lột da mặt.
Vì nhóm ba người hiện tại không phải mục tiêu của NPC nên họ thuận lợi đi qua được vòng vây của đối phương, lên thẳng tầng 3.
Cảnh Hạc chợt kêu lên: “Người kia… Có phải là gã ốm yếu kia không?”
Ý cậu ta là người đàn ông trung niên đang bị vài NPC bệnh nhân đè trước cửa văn phòng, vừa ho vừa giãy giụa.
Đúng là gã ở 209, xem ra cuối cùng gã cũng bị đồng đội của mình vô tình bỏ lại vì không đủ thể lực rồi.
Giờ là cuộc đọ sức 3 vs 3.
“Khụ khụ… Cứu… Cứu!” Người đàn ông trung niên bị đám NPC xé nát, cố gắng vươn tay ra, “Mấy người làm ơn cứu tôi với! Làm ơn đi… Á! Ả tới rồi! Ả tới rồi!”
Sự thực đã chứng minh hiệu suất giết người của y tá thật sự rất cao, chưa tới 10 phút, cô ta đã quay lại, trong ngực còn ôm cái đầu đẫm máu của thanh niên kia.
Con dao bầu xoay trong tay cô ta vài vòng, cô ta cười một tiếng, trong đáy mắt đen hiện lên một tia lạnh lẽo, lộ ra hàm răng trắng hếu.
Cô ta đi thẳng tới phía người đàn ông trung niên.
“Á —!!”
Người đàn ông trung niên gào thét tuyệt vọng.
“Đi thôi.” Kiều Vân Tranh không hề biến sắc, bình tĩnh đẩy vai Cảnh Hạc, “Lần tầng 4.”
“À!”
Cảnh Hạc dùng tốc độ để thi chạy 100m lao thẳng tới cầu thang tầng 4, phát hiện tất cả hàng rào sắt chặn ở đó đã bị dời đi hết.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn là ba người kia nhân lúc hỗn loạn cũng chạy lên tầng 4, chuyện tốn thể lực này 80% là do đầu trọc làm rồi.
Dù sao y tá cũng đang vội giết họ mà, làm trái một điều cấm thì chết, trái hai điều cũng chết, có khác gì nhau đâu.
“Họ nhanh hơn chúng ta một bước rồi!” Cảnh Hạc nói, “Tầng 4 có gì vậy? Có nội tạng à?”
Phó Lam Tự không hề dừng bước: “Có nhà xác.”
“… Nhà xác?”
Sự nghi hoặc của Cảnh Hạc rất nhanh đã được giải đáp.
Vì ở cuối hành lang tầng 4, cánh cửa tỏa ra ánh sáng màu xanh u ám bất chợt mở ra.
Ngay sau đó, cả nhóm ba người 209 do đầu trọc dẫn đầu chen nhau lao ra từ bên trong.
Cánh cửa nhà xác kia như chiếc hộp Pandora vậy, mở ra sẽ giải phóng những thứ ghê tởm.
Như bây giờ đây.
Ba người 209 chạy trối chết tới trước, phía sau là một đám thi thể không đầu, đa phần những thi thể này đều bị moi hết nội tạng, chỉ còn lại ổ bụng thối rữa, tay chân quắt quéo, làn da bị xương trắng đâm lởm chởm.
Hẳn chúng là những người đã bị y tá giết trước đó, nói cách khác, có thể là những người chơi xuyên việt đã bỏ mạng ở đây.
Chúng loạng choạng, xô đẩy nhau, bắt đầu một cuộc rượt đuổi như điên.
“Má ơi!” Cảnh Hạc hốt hoảng, “Quân đoàn zombie hay gì!”
“… Cmn đừng có cản đường!” Đầu trọc thoáng cái đã lao tới, quơ vũ khí trong tay, hung hăng tính bổ tới phía cậu ta, “Đi chết đi!”
Trong thời khắc mấu chốt, Kiều Vân Tranh kéo thẳng Cảnh Hạc ra sau mình, một tay chặn lại sự tấn công của đầu trọc.
Bấy giờ anh mới nhìn rõ đầu trọc đang cầm một con dao dài chừng nửa mét, cán đỏ lưỡi đen, tạo hình kỳ quái.
Nếu không có gì bất ngờ thì con dao này hẳn là đạo cụ để qua cửa ở thế giới này.
Kiều Vân Tranh nhanh chóng nhìn nhau với Phó Lam Tự, hiểu ý nhau cực kỳ rõ ràng.
Chỉ một chữ thôi: Cướp.
Kiều Vân Tranh lập tức đá thẳng một cú vào xương đùi của đầu trọc, Phó Lam Tự xông tới vặn một cánh tay đầu trọc, cả hai cùng dùng sức quật hắn ngã rất đất.
“Cảnh Hạc!”
May mà Cảnh Hạc không phải tên kéo chân, biết anh chị mình muốn làm gì nên vội lao tới, gia nhập vào biệt đội cướp dao.
Cô gái tóc đỏ nổi loạn hét lên, ra sức bóp cổ Phó Lam Tự, cô gái tóc ngắn thì cản một chân của Cảnh Hạc, muốn kéo cậu ta về phía đám thi thể kia.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Sự thật đã chứng minh, khả năng của người tìm cơ hội sống sót đều sẽ tăng lên maximun, tiềm lực vô hạn.
Ví dụ như ba người 209 này, tất cả đều liều chết, trong thời gian ngắn rất khó mà giải quyết được.
Phó Lam Tự bị siết tới mức cổ đau nhức, thấy đám thi thể không đầu kia càng lúc càng tới gần, sự tàn nhẫn trong xương tủy cô trỗi dậy, cô giơ tay bắt lấy khuyên tai kim loại của cô ta nhanh như chớp, đột nhiên giật phăng xuống.
Cái khuyên tai kim loại đó rất nặng, lúc giật xuống gần như là xé rách một nửa vành tai, rơi xuống đất vẫn còn vương vết máu.
Cô gái tóc đỏ thả tay ra rồi chửi đổng, ngay sau đó, cô ta bị Phó Lam Tự túm chặt tóc, đập thẳng đầu vào tường.
Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh đấm một cú vào cổ họng đầu trọc, trở tay trái đánh vào thái dương hắn, suýt chút đã khiến đầu trọc hồn văng ra khỏi người.
Cảnh Hạc chớp lấy thời cơ, nhanh nhẹn nhặt con dao kia lên rồi đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
“Trả lại cho bọn tao! Trả lại cho bọn tao mau!”
Cô gái tóc ngắn gầm lên, đỏ mắt đuổi theo, cô gái tóc đỏ cũng bịt cái tai bị thương, lảo đảo đi theo sát phía sau.
Đầu trọc ho khan, gian nan giơ tay ra: “Dìu tôi với…”
Nhưng đồng đội của hắn không hề nghe thấy, hoặc có thể là nghe nhưng không thèm đếm xỉa tới.
Ở chỗ này không có việc giúp đỡ lẫn nhau, bảo đảm tính mạng cho bản thân mới là thứ quan trọng nhất.
Hắn đã bị mất sức chiến đấu thì phải đối diện với số phận bị vứt bỏ thôi.
Đội quan thi thể không đầu đã tới gần ngay trước mặt, móng tay chúng dài mà sắc bén, rạch nát da thịt của hắn, moi nội tạng rồi xé nát tươm cơ thể hắn ra.
Lúc đầu hắn còn có thể tru lên đau đớn, sau đó tiếng kêu yếu dần, cuối cùng biến thành một đống thịt vụng với tay chân nằm rải rác khắp hành lang tầng 4.
Một cái sọ người lăn xuống cầu thang, đụng vào góc tường mới dừng lại, đôi mắt vẫn đang trợn trừng trông cực kỳ kinh hoàng.
…
Cảnh Hạc lao thẳng tới trước, trong lúc chạy vẫn không quên quay đầu lại nhìn quanh.
“Anh Vân chị Lam!” Cậu gân cổ hô, “Ba người kia có đuổi tới không?”
Kiều Vân Tranh không dừng lại, giọng nói thoạt nghe có vẻ rất bình tĩnh.
“Chết mất một rồi, hình như là đầu trọc.”
“Vãi? Hắn mà chết trước à?”
“Cũng chẳng có gì lạ, loại người bề ngoài nhìn giỏi nhưng thực chất miệng cọp gan thỏ, kẻ không đáng để ý nhiều khi lại là cao thủ đấy.”
“… Anh nói đúng ạ.”
Cảnh Hạc rất tán thành.
Giống như kiểu đẹp trai dịu dàng quyến rũ như Kiều Vân Tranh, hoặc thanh tú yếu đuối như Phó Lam Tự, dường như đều bị quy về chung là bình hoa di động.
Thực chất cả hai đều là hung khí hình người hết, thế có hợp lý không?
Cậu ta chạy thẳng tới tầng 2, trên đường còn nhìn thấy người đàn ông trung niên ở 209 bị cắt xén tới mức chẳng còn thấy được hình dạng đầu nữa, Cảnh Hạc đang thắc mắc y tá với đám NPC bệnh nhân kia chạy đâu rồi thì mới ngẩng đầu lên đã thấy choáng váng.
Ở chỗ rẽ hành lang đằng trước chợt xuất hiện một số lượng bệnh nhân biến dị lớn — Thật sự là biến dị, nếu trước đây họ chỉ bị phẫu thuật thẩm mỹ thất bại khiến mặt hỏng thôi thì giờ không chỉ có mặt, cơ thể chỗ nào cũng nát hết.
Máu đen nhuốm thẫm hết quần áo bệnh nhân, chúng gỡ khẩu trang, nhe hàm răng kỳ quái ra rồi khàn giọng gào thét.
Có thể thấy mỗi lần nhà xác bị mở ra là tất cả sinh vật sống trong bệnh viện này đều sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Hết đường rồi!”
Tới đây, trước họ có bệnh nhân zombie, sau đó zombie không đầu, hoàn toàn rơi vào vòng vây, trừ khi độn thổ ra thì không còn cách nào để thoát nữa hết.
Cảnh Hạc vô thức mắng: “Đm! Đây thật sự là độ khó bình thường của rank Bạc hả?!”
Phó Lam Tự nói: “Cùng một rank cũng có khó dễ khác nhau, tùy theo vận may để bóc thôi.”
Như lần trước cô dẫn Hiểu Tuệ xuyên việt vậy, đó vốn là thế giới thứ hai của Hiểu Tuệ nhưng cũng là trận đấu thăng rank của Cảnh Hạc cấp Đồng, độ khó khá thấp.
Nhưng theo định luật bảo toàn vận may, đấu thăng rank đơn giản thì trận Bạc đầu tiên sẽ hơi khó.
“Thế giờ chúng ta phải làm sao đây chị?!”
“Hết cách rồi, xông vào đi.”
Cảnh Hạc quay đầu nhìn lại, thấy Phó Lam Tự đang cầm một con dao bầu gỉ sét, lập tức ngạc nhiên đến ngây người.
“Lấy cái này đâu ra vậy?”
“Mới nhặt trên đất lên.”
Con dao bầu này nằm cạnh thi thể của người đàn ông trung niên, chắc là do y tá vứt lại, dù sao để không cũng phí, vì thế cô bèn nhặt lên luôn.
Giờ tình cờ lại phát huy được tác dụng rồi.
Cô gái tóc ngắn và cô gái tóc đỏ mới có đồng đội chết vốn tưởng cướp được con dao sẽ là bài kiểm tra cuối cùng, ai ngờ không những không cướp được mà còn phải trải nghiệm phiên bản nâng cấp của Dawn of the Dead* thế này nữa.
(*) Bộ phim có nội dung khi nước Mỹ hoàn toàn bị lật úp bởi một quân đoàn của những tử thi khát máu biết đi, một nhóm nhỏ những người còn sống sót tìm cách thoát khỏi vùng đất chết.
Thấy cảnh tượng này, hai người chỉ thấy như tay chân nhũn ra, suýt chút đã ngã quỵ.
“… Đưa cho tao!”
Cô gái tóc ngắn xem như là lý trí hơn, cô ta ý thức được việc mình tay không tấc sắt nên phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh táo lại là cướp lấy dao bầu của Phó Lam Tự gần đó.
Phó Lam Tự có thể cho cô ta cướp ư? Tất nhiên là không rồi.
Nhưng Phó Lam Tự vẫn chưa ra tay thì Kiều Vân Tranh đã túm cổ áo cô gái tóc ngắn, kéo cô ta ra khỏi chỗ đang đứng.
Anh nở một nụ cười như thiên thần, nhưng tay thì làm ra chuyện của ác ma.
“Xin lỗi nhé, suất sống sót trong trò chơi đủ rồi, phiền cô đi dò đường trước giùm nhé.”
Anh mỉm cười, dùng thêm sức trong tay, vứt cô ta về phía đám bệnh nhân zombie kia.
Đám bệnh nhân lao tới, gặm cô ta sạch sẽ ngay tại chỗ, tiếng nhai cứ vang vọng bên tai không ngớt.
Cô gái tóc đỏ hoàn toàn biến thành người solo, cô ta hét khàn cả giọng, muốn liều mạng với Kiều Vân Tranh.
“Tao sẽ chết chung với tụi mày! Cmn, không thằng nào được sống hết!”
“Đâu có được.” Kiều Vân Tranh nhẹ giọng nói, “Chết chung ở rank Bạc thì mất mặt lắm nhỉ?”
Hắn bóp thẳng cổ cô ta, năm ngón tay thon dài siết chặt, mãi tới khi nghe tiếng rắc phát ra từ trong cổ họng của cô ta.
Rất rõ ràng, anh đang muốn trả thù vì khi nãy cô ta đã bóp cổ Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự cũng nghĩ thế, không khỏi nhìn anh.
“Thôi, qua cửa quan trọng hơn.”
Vì thế Kiều Vân Tranh cũng nghe lời, thả lỏng tay ra.
Cô gái tóc đỏ ngã xuống đất, run rẩy ho khan, trên cổ hằn năm vết tay đỏ ửng trông rất đáng sợ.
Sức ra tay của anh có thể thấy được rõ ràng.
“Anh Vân của tôi cũng chẳng phải hạng lương thiện gì đâu, ăn hiếp ai vậy hả?” Cảnh Hạc liếc cô ta một cái, chợt bừng tỉnh, lột đôi bốt đính đinh tán của cô ta ra, “Anh ơi, em tìm được vũ khí rồi!”
Kiều Vân Tranh: “… Ừ, cầm cho chắc đấy.”
“Không sao đâu anh!”
Chỉ một chốc sau, những bệnh nhân đã gặm xong thi thể của cô gái tóc ngắn, chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu.
Chúng lại nhắm mục tiêu về phía bên này lần nữa.
Sau lưng, đội quân thi thể không đầu chỉ cách vài mét, bị cô gái tóc đỏ ngã trên đất chặn lại giữa đường.
Cô gái tóc đỏ giãy giụa muốn đứng dậy, sợ tới mức nước mắt giàn giụa.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta đã bị những móng vuốt sắc bén kéo lại.
“Á —!!”
Cuối cùng cô ta cũng đã trở thành một trong số chúng.
Cầm dao bầu trong tay, Phó Lam Tự đột nhiên vung từ dưới lên, lập tức chém đứt đầu một NPC bệnh nhân.
“Đi thôi!”
Một tay Kiều Vân Tranh nắm chặt con dao cán đỏ lưỡi đen của hệ thống, tay kia thì bảo vệ Cảnh Hạc ở sau, đi tới trước với tốc độ gần như là một bước giết một người.
Máu thịt văng tung tóe, tất cả đều bị anh chặn lại, còn Cảnh Hạc thì theo anh sát không rời, chịu trách nhiệm cầm giày bốt quơ bừa.
Phó Lam Tự quật ngã một NPC, thuận thế bổ thêm một dao nữa, cô phẩy bỏ vết máu trên lưỡi dao rồi lạnh lùng mở miệng.
“Cảnh Hạc, mở to mắt ra tí đi, giày sắp đập thẳng vào mặt chị rồi đây này.”
“… Vâng.”
Lần này Cảnh Hạc hoàn toàn tin rằng Phó Lam Tự y hệt với Kiều Vân Tranh, lên thẳng Vàng III bằng thực lực của mình, thủ pháp giết quái như chém dưa chặt rau này mà có thể đạt được trong 6 – 7 năm ư?
May mà cậu ta đã ký hợp đồng, có hai trùm lớn hộ tống, nếu không đổi lại người chơi rank Bạc khác mà dính phải thế giới này, dù có sống sót ra ngoài chắc cũng bị thiếu tay thiếu chân mất.
Cậu ta thấy mình đúng là một nàng công chúa gặp nạn, hai người này chính là kỵ sĩ thề sẽ thành tâm cống hiến hết sức lực với mình, bảo vệ mình, chiến đấu tới giây phút cuối cùng vì mình.
Nghĩ tới đây lại hơi hạnh phúc.
Phó Lam Tự mới rút con dao ra khỏi lòng ngực một NPC, vô tình nhìn qua Cảnh Hạc, không khỏi hơi bực mình.
“Cậu cười ngây ngô cái gì đấy?”
“…”
Nhóm ba người đạp trên mặt đất đầy máu tươi và tay chân, đi thẳng tới sảnh tầng 1, ngoài Cảnh Hạc được bảo vệ ra thì áo khoác của hai người còn lại đã nhuốm đầy máu.
Kiều Vân Tranh tiện tay cởi cái áo khoác đẫm máu của mình vứt sang một bên, chiếc áo sơ mi làm tôn lên làn da trắng lạnh của anh, tương phản rất rõ nét tạo nên một vẻ đẹp cực kỳ lạnh lùng.
Anh chợt xoay người lại 18o độ, vung dao chém gió sắc lẹm, chặt đút một thi thể không đầu mới đuổi tới kịp.
Cảnh Hạc hét lên như fan hâm mộ đang xem concert trực tiếp: “Anh Vân, ngầu quá!”
“Tỉnh táo lại đi, vẫn chưa xong chuyện đâu.” Phó Lam Tự lạnh mặt giơ tay, ép cậu ta ngẩng đầu lên, “Còn một boss nữa kìa.”
“…”
Đúng vậy, y tá nãy giờ mất tích vô cớ lúc này đã đứng ở cạnh quầy phát số trong sảnh tầng 1, có lẽ là chờ họ rất lâu rồi.
Y tá cũng đã biến dị, máu me bê bết trên mặt, mô da lộ ra, hai con ngươi đục ngầu lồi ra khỏi hốc mắt, rủ xuống mặt như hai cái bóng đèn lớn vậy.
Mà thi thể bác sĩ chính Wang đang nằm dưới chân cô ta.
Cảnh Hạc hoảng hốt: “Đm, ả xé luôn da của mình rồi à? Đang tính dẫn chồng tới đánh chúng ta hả?”
Phó Lam Tự gật đầu cảm khái: “Đúng thế, tình cảm vợ chồng này tốt thật đấy.”
“… Giờ đâu phải là lúc nói chuyện này đâu chị Lam?”
“Thôi được rồi, chúng ta bàn chuyện chính chút đi, cậu tìm chỗ trốn nhanh lên, đừng để bị thương ngoài ý muốn.”
Cảnh Hạc cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, cậu ta vốn tính hét lên rằng đàn ông không thể chạy trốn, nhưng tiếc là không có cơ hội này, Kiều Vân Tranh đã bước qua, xách thẳng cổ áo cậu ta quăng vào hiệu thuốc, còn khóa cửa lại nữa.
“…”
Cậu ta cứ như một con gấu trúc khổng lồ cần được bảo vệ cấp quốc gia vậy.
Kiều Vân Tranh giải quyết hết những thi thể không đầu còn lại, sau đó đứng cạnh Phó Lam Tự.
Hai người nhìn mười móng tay của y tá không ngừng dài ra, từ từ biến thành móng vuốt màu đen sắc bén, còn y tá thì cúi người xuống như thú hoang, tạo thành một tư thế tấn công rõ ràng.
“Móng vuốt này cứ như đinh ba chín răng ấy nhỉ.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Có thể cào xuyên qua hai chúng ta đấy.”
Kiều Vân Tranh rất đồng tình: “Đúng thế, vì vậy em Lam nên đứng ở đằng sau đi, đừng liều lĩnh thế nữa, một cô bé bị biến dạng không phải đùa đâu.”
“… Anh nói hơi nhiều rồi đấy.”
Anh cười.
Y tá không tính cho hai người có cơ hội bàn bạc chiến thuật nên lập tức bắn một quả hỏa tiễn ra với tiếng hét kỳ lạ.
Kiều Vân Tranh phản ứng rất nhanh, anh lập tức kéo Phó Lam Tự quay một vòng, né tránh được đợt tấn công đầu tiên từ móng vuốt đó.
Một tay anh khẽ kéo eo Phó Lam Tự, Phó Lam Tự chống vào vai anh rồi nhảy lên, vung một cú đá xoay tròn đẹp mắt trong không trung, đá y tá ra xa mấy mét.
Cơ thể của y tá lại như có gắn lò xò, cô ta dùng tư thế vặn vẹo không thể tưởng tượng được để bật dậy từ dưới đất lên.
Cô ta dùng tay chân để chạy trên đất, phi nước đại đuổi theo hai người sát nút, lượn quanh sảnh lớn bệnh viện tròn mười mấy vòng.
Cảnh Hạc thấy cảnh này qua cửa kính của hiệu thuốc lại chợt thấy vừa buồn cười vừa căng thẳng.
Sao cậu ta cứ thấy anh Vân chị Lam của mình cứ như đang… dắt chó ấy nhỉ.
Cuối cùng Phó Lam Tự cũng chớp được thời cơ, nhanh nhẹn nhào tới trước tránh đòn tấn công của y tá, dán lưng vào vách tường.
Kiều Vân Tranh đứng đó ngăn cách giữa cả hai, tạo thành thế chân vạc với y tá.
Hồi lâu sau, hai người đã đưa ra một quy luật tổng quát: Góc nhìn của y tá khá cố định, một khi khóa chặt mục tiêu nào thì sẽ không thay đổi nữa.
Đây là một bước đột phá tuyệt vời.
Kiều Vân Tranh ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt với Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự lập tức hiểu ý, siết chặt con dao bầu trong tay.
Ngay sau đó, y tá đang nhìn chằm chằm vào Kiều Vân Tranh bắt đầu kích hoạt một đợt tấn công mới với anh.
Trong lúc né tránh, Kiều Vân Tranh dùng sức ném con dao của hệ thống đang cầm tới phía Phó Lam Tự.
Mà Phó Lam Tự cũng quăng con dao bầu tới phía mặt đất chỗ anh đứng ngay lúc đó.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Vân Tranh cúi người nhặt dao bầu lên, Phó Lam Tự cũng giơ tay đón chắc con dao hệ thống, cả hai đổi dao thành công.
Kiều Vân Tranh quay người chém một dao ngang qua, khó khăn lắm mới chặn được một đòn tấn công từ móng vuốt của y tá.
Phó Lam Tự lao tới trước, quả quyết giơ tay chém xuống, bổ thẳng một đường từ đỉnh đầu y tá dọc xuống lưng.
Sức mạnh của đòn này hơi tàn nhẫn, hổ khẩu* của cô cũng bị rách một đường.
(*) Vị trí trên bàn tay ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
Máu bẩn đọng lại thành vũng trên đất, y tá khàn giọng r3n rỉ, cơ thể rạn nứt dường như bị một bàn tay to kéo ra hai bên, mãi tới khi hoàn toàn rách thành hai mảnh.
Cả bệnh viện rung chuyển vài lần như điềm báo cho một trận động đất.
Phó Lam Tự lùi lại một bước, nhanh chóng được Kiều Vân Tranh đỡ lại.
Anh nhìn xuống tay cô: “Bị thương à?”
“Không sao, dùng hơi quá sức ấy mà.”
Phó Lam Tự đáp lại, nét mặt như hơi thất thần trong khoảnh khắc.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ như mình đã nghe anh nói như thế, hoặc làm chuyện tương tự với anh ở nơi nào đó thôi.
Giữa cô và anh luôn có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
Cảnh Hạc vội chạy ra khỏi hiệu thuốc, nhìn thoáng qua thi thể y tá, vỗ ngực sợ hãi.
“Làm em sợ muốn chết, mới nãy hai anh chị… đúng là ngầu thật đấy!”
Cuối cùng Phó Lam Tự cũng tỉnh táo lại, cô thấp giọng nói: “Đi thôi, qua cửa trước rồi hẵng nói.”
Khóa sắt trên cửa bệnh viện rơi xuống, hình như có thể mở ra được rồi.
Ngay lúc chạm vào cửa kim loại, mặt dây chuyền trên cổ ba người cùng sáng lên, lần lượt vang lên tiếng nước rơi vào lọ thủy tinh rất nhỏ.
Quà thưởng qua cửa tới rồi.
Ánh sáng trắng lại lấp đầy tầm nhìn lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.