Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị
Chương 34: Nó tới rồi
Ngân Chúc Diên Vĩ
01/09/2023
Trong ký túc xá, cả ba người cùng im lặng trước cái rương gỗ cũ tới mức sắp nổi mốc kia.
Ba ổ khóa trên rương đều được đánh số, hiện tại vẫn còn thiếu một chiếc chìa khóa ở phòng ký túc xá số 3 nữa.
“Chắc chắn họ cũng biết manh mối về chiếc chìa khóa, ánh mắt gã một mí kia nhìn tôi rất lạ.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Tôi nghi gã không phải người chơi rank Bạc.”
Rất rõ ràng, gã Mashimaro và tên tóc xanh là cùng một bọn, trông có vẻ rất lão luyện, rất có thể gã là người chơi rank cao dẫn bạn bè hoặc khách hàng qua cửa.
“Chiếc chìa khóa thứ ba ở chỗ gã à?” Kiều Vân Tranh khẽ gật đầu, “Thế thì chỉ có thể giết gã thôi.”
“Độ khó hơi cao, giờ tổng cộng còn tám người chơi, hơn nữa tôi tính tối nay kết thúc luôn.”
Cảnh Hạc nghe vậy thì hết hồn: “Tối nay kết thúc luôn á? Chị đang nói đùa đấy hả chị Lam?”
“Chứ không thì sao?” Phó Lam Tự lườm cậu ta, “Cậu tự nhìn ngăn tủ của mình đi, bên trong còn bao nhiêu kim chỉ với vải mới hả?”
Nhiều vật liệu mới tức là người chơi sẽ phải may búp bê tiếp, cũng đồng nghĩa với việc tối nay Hanako vẫn sẽ tới.
“Nếu tối nay Hanako tới thì người chết chắc chắn sẽ là cậu đấy.”
“…”
Bạn Cảnh Hạc tay chân vụng về lập tức khóc không ra nước mắt.
“Em Lam.” Kiều Vân Tranh chợt nói, “Hôm qua có người ngoài ở đây nên tôi không tìm được cơ hội để bàn với em một chuyện.”
Hôm nay Vu Hân Hân chết rồi, những người có mặt đều là người nhà nên có thể thoải mái bàn bạc.
Phó Lam Tự nhìn sang anh: “Chuyện gì?”
“Trong bốn tấm thiệp nhắc nhở lúc bắt đầu trò chơi, tôi thấy có ẩn chứa thứ gì đó.”
“Để em đi lấy!”
Dù về trí thông minh Cảnh Hạc thường không theo kịp, nhưng tính thực thi vẫn khá cao, nói đơn giản thì là vẫn còn sáng suốt một chút.
Cậu ta không đợi Phó Lam Tự đứng dậy mà lon ton mở cửa tủ, lấy bốn tấm thiệp in hình Hanako ra hết.
Cậu ta cúi đầu nhìn từng tấm thiệp, lúc thấy tấm của Vu Hân Hân thì không kìm được mà run tay.
“Vãi nồi, gương mặt thay đổi rồi này!”
Đúng vậy, trên tấm thiệp của Vu Hân Hân, Hanako vốn xinh xắn ngọt ngào đã biến thành bộ dạng tóc tai bù xù, nụ cười dữ tợn, không chỉ có thế, cái váy của nó không còn là màu đỏ tươi tắn đều màu như trước nữa mà đầy những vết máu loang lổ.
Nó nắm chặt một cây lưỡi hái dính máu trong hai bàn tay đang khoác lên đầu gối.
Phó Lam Tự nhìn một chút, hơi nhíu mày, sau đó đưa cả bốn tấm thiệp cho Kiều Vân Tranh.
“Anh phát hiện ra gì rồi?”
Kiều Vân Tranh giơ một tấm thiệp trong số đó lên ngay ánh nắng ngoài cửa sổ.
“Em nhìn đi, ở chỗ trái tim của nó chất liệu giấy khác với những chỗ khác, ánh sáng có thể xuyên qua được.”
Phó Lam Tự như hiểu ra gì đó, cô lập tức làm theo, soi tất cả tấm thiệp vào ánh nắng.
Lạ thật, ánh nắng xuyên qua trái tim Hanako trên từng tấm thiệp sẽ chiết xạ ra một hình vẽ mờ mờ, không quá giống nhau.
Kiều Vân Tranh nghiêng người tới gần cô, cả hai cùng ghép tấm thiệp trong tay lại, bất ngờ phát hiện những hình vẽ thoạt nhìn như chẳng có quy luật gì nhưng thật ra lại có thể ghép lại thành hình.
Cảnh Hạc ở sau nhìn thật kỹ, cậu ta tò mò đi tới, chồng tấm thiệp thứ ba lên.
Quả nhiên, lần này hình ảnh đã trở nên rõ hơn.
Mãi tới khi tấm thứ tư chồng lên, hình ảnh cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh.
Hình như đây là…
Toàn cảnh tòa ký túc xá.
Cảnh Hạc kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là tòa ký túc xá của chúng ta sao?”
Ngay khi cậu ta thốt lên, khóa cửa khẽ “cạch” một tiếng nhỏ, sau đó, trong phòng trở nên im bặt.
Cả ba đều khó hiểu, Phó Lam Tự đi tới gần xem, phát hiện cửa ký túc xá đã bị mở ra dễ dàng.
Cô thử khóa cửa lại lần nữa, kết quả phát hiện là không khóa được.
Cô ngoái lại nhìn, thấy Kiều Vân Tranh cũng đang nhìn sang phía này, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ra sắc mặt kỳ lạ của cô, Kiều Vân Tranh cũng thấp giọng hỏi.
“Sao thế?”
“Khóa cửa hư rồi.”
Kiều Vân Tranh sải bước đi tới, Cảnh Hạc cũng theo, ba người nghiên cứu một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: Hư thật rồi (…)
“Đang yên đang lành mà sao khóa cửa lại hư chứ?” Cảnh Hạc sợ hãi, “Chẳng lẽ vì khi nãy chúng ta tìm ra manh mối sao?”
Phó Lam Tự nói: “Theo quy tắc bình thường thì nếu giải quyết được loại manh mối này hẳn phải cho phần thưởng hoặc lời nhắc để qua cửa chứ, sao lại thêm debuff* cho chúng ta như thế được.”
(*) Chỉ một trạng thái tạm thời khiến nhân vật của người chơi chịu ảnh hưởng của một số hiệu ứng không có lợi. Ví dụ nhân vật bị đòn đánh gây choáng.
Debuff là hiệu ứng tiêu cực, tất nhiên là đang ám chỉ cánh cửa này.
Người bình thường đều biết trong tình huống này, nếu tối mà không khóa được cửa sẽ gặp hậu quả gì.
Một khi bị người chơi khác phát hiện ra lỗ hổng, đối phương sẽ rất dễ dàng phá cửa vào rồi giết sạch.
Kiều Vân Tranh mân mê tấm thiệp trong tay, lặng người suy nghĩ.
“Biết đâu đây không phải là thêm debuff cho chúng ta thôi.” Anh nói, “Chưa biết chừng là debuff tất cả người chơi đấy.”
Phó Lam Tự suy nghĩ một lúc, hơi giật mình: “Ý của anh là… Hệ thống mở ra đường tắt để trò chơi nhanh chóng kết thúc ư?”
Anh khẽ cười: “Đúng thế.”
Chỉ có mỗi Cảnh Hạc là chẳng hiểu gì: “Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?”
“Cậu chờ ở đây trước đi.” Kiều Vân Tranh vỗ vai cậu ta, cùng Phó Lam Tự ra khỏi cửa, “Anh với chị Lam của cậu đi xác minh một suy đoán.”
“Suy đoán gì cơ?”
“Về rồi cậu sẽ biết.”
“…”
Bạn Cảnh Hạc bị vứt bỏ đứng đó, trông rất chi là tủi thân.
…
Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đã thử tất cả các cửa ký túc xá bên trái ký túc xá số 1, sau đó đi thẳng lên tầng 3.
Tất cả đều như dự đoán của cả hai, sau khi giải mã được nhắc nhở trên thiệp, tất cả cửa trong tòa ký túc xá này đều được mở khóa để có thể tự do ra vào hết.
Đồng thời, trong mỗi phòng ký túc xá ở tầng 3 đều có một con dao chặt xương mảnh và sắc ở đầu giường ngoài cùng.
Rất rõ ràng, đây là vũ khí giết người.
Là vũ khí để cung cấp cho người chơi dùng thoải mái, tự do tàn sát nhau.
Dù sao cây kéo để cắt vải cũng quá cùn, đâm ra lỗ thủng cũng chẳng đau ngứa gì mấy, không như loại dao này, một nhát thôi đã đủ mất mạng rồi.
Phó Lam Tự đứng đó, chợt muốn thở dài.
Cô nghiến răng, cuối cùng quơ lấy con dao trước mặt rồi nhét vào ngực.
Cuộc cạnh tranh tàn khốc này chẳng có điểm dừng, chỉ có thể không ngừng đột phá điểm mấu chốt, học cách thích nghi và thích ứng lại thôi.
Kiều Vân Tranh lại vào phòng bên cạnh, cầm ra hai con dao.
Ngay khi xoay người lại, anh lờ mờ trông thấy một bóng người chợt lóe lên ở cuối hành lang tầng 3.
Anh khẽ nhướng mày, nheo mắt lại ra chiều nguy hiểm.
“Em Lam.”
“Hả?”
“Có người cũng phát hiện ra rồi.”
“Sớm muộn gì cũng phát hiện thôi.” Phó Lam Tự không hề ngạc nhiên với chuyện này, “Rất có thể là hai người ở ký túc xá số 3, chắc chắn tối nay chúng sẽ ra tay.”
Bất cứ người chơi rank cao có kinh nghiệm nào cũng nên hiểu lý do tại sao bắt buộc phải ra tay tối nay.
Hai người không ở lại lâu mà dùng tốc độ nhanh nhất để về ký túc xá số 1.
Cảnh Hạc vội chạy tới đón: “Sao rồi ạ, đã chứng thực được suy đoán gì chưa?”
“Chứng thực được là mọi người đều có thể bắt đầu giết người.” Kiều Vân Tranh dúi vào tay cậu ta một con dao chặt xương, “Cầm cho chắc vào, giờ tất cả cửa đã mở hết rồi, tối nay không tranh thủ qua cửa thì sẽ bị người chơi khác để ý tới, cậu nhớ chuẩn bị tâm lý trước đó.”
Cảnh Hạc cầm con dao, giật mình: “Gì vậy, k1ch thích tới thế cơ à?”
“Thế mà đã k1ch thích rồi hả? Chắc chỉ k1ch thích với cậu thôi.”
“Giờ vẫn còn tám người đấy anh ơi! Ngoài chúng ta ra còn năm người, dù sao chúng ta cũng đâu thể giết một lèo năm người trong một đêm được? Em không xuống tay được đâu!”
“Anh biết cậu không xuống tay được.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Vì thế tối nay hành động tùy theo tình hình, nếu thật sự không tự ra tay được thì cứ đi theo sau lưng hai anh chị, bọn anh cản cho cậu.”
“À…”
“Nhưng mà Cảnh Hạc à, trò chơi này rất vô tình, chưa biết bọn anh có thể sống tới khi cậu thăng lên Vàng không nữa. Rồi sẽ có lúc cậu phải đảm đương một mình, lỡ sau này bọn anh không còn đi chung với cậu được nữa, cậu phải chắc chắn mình đủ can đảm và nhẫn tâm.”
Ngày thường anh nói chuyện rất dịu dàng và chậm rãi, ít khi nào nghiêm túc khuyên nhủ đàng hoàng thế này, khiến Cảnh Hạc nghe mà lòng phát lạnh.
Cảnh Hạc mím môi, trông như muốn khóc: “Chị Lam, chị nhìn anh Vân kìa, anh ấy lập flag* gì thế này? Bi quan quá vậy!”
(*) Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”
“Anh ấy nói không sai đâu.” Phó Lam Tự đang dùng khăn mềm chùi dao, không buồn ngẩng đầu lên, “Chị đã Vàng IV, anh ấy cũng sắp lên Bạch Kim II rồi, tới nước này, nói không chừng sẽ chết trong game ngày nào đó — Nhân lúc bọn chị còn sống, cậu làm ơn tiến bộ nhanh chút đi.”
Cả cô và Kiều Vân Tranh đều rất bình tĩnh khi nhắc tới việc chết chóc, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Đó là tố chất tâm lý được tôi luyện sau rất nhiều lần liếm máu trên lưỡi dao, lội qua cửa tử.
Không phải nghĩ bậy đâu, gặp phải cái hệ thống chó chết này thì cả đời chẳng thể nào nghĩ thoáng được.
Chỉ đành phải chấp nhận số phận bất công này thôi.
Đây là một cuộc tra tấn dài đằng đẵng, trước khi nó kết thúc, điều duy nhất có thể bảo vệ và giúp người ta kiên trì chỉ có hy vọng được một kết cục viên mãn.
Dù không thể viên mãn thì chí ít cũng đừng để mình tiếc nuối.
*
Trăng sáng treo cao, màn đêm lại giáng xuống khuôn viên tòa nhà bỏ hoang này.
Để tiện việc xác nhận thời gian hành động, Phó Lam Tự ngồi xếp bằng trên đất cạnh cửa, ngóng tai nghe tiếng chuông báo giờ ở bên ngoài vang lên, ding ding dong dong một lúc lâu sau mới dừng lại.
Cô vẫn cầm con dao chặt xương kia trong tay, ngón tay miết vào hình xoắn óc trên chuôi dao.
Cô chợt nói: “Ở xa có động tĩnh.”
Kiều Vân Tranh đang tựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì bình tĩnh ngước mắt lên: “Động tĩnh gì?”
“Rượt đuổi, gào thét, nguyền rủa, có người đang khóc nữa.”
Anh gật đầu, thở dài đầy ẩn ý: “Có vẻ như em đã nói, người ở ký túc xá số 3 ra tay rồi.”
Xem ra gã Mashimaro giống người chơi rank cao và đồng bọn tóc xanh của gã ở ký túc xá số 3 đều thuộc trường phái hành động.
“Chúng giải quyết xong ký túc xá số 2 là sẽ tới chúng ta ngay.”
Dù sao nếu muốn qua cửa, đối phương vẫn phải cướp được cái rương và hai chiếc chìa khóa còn lại mà.
Kiều Vân Tranh bình tĩnh đứng dậy, áng chừng con dao chặt xương trong tay: “Được rồi, thế chúng ta cũng ra ngoài tham gia cuộc vui luôn vậy.”
Dù sao cũng chẳng tránh được, ra ngoài sớm hay muộn mấy phút cũng đâu có gì khác nhau.
Cảnh Hạc đi theo sau hai người, chỉ thấy trái tim mình nghẹn lại, chẳng dám thở mạnh.
Cậu ta thầm tự cổ vũ mình: Cố lên, mày làm được mà, chắc chắn mày sẽ không cản đường anh Vân với chị Lam, đm mày phải dũng cảm lên…
“Cảnh Hạc.”
“Em đây chị Lam!”
Phó Lam Tự chỉ vào đầu giường: “Cầm cái rương theo, cậu phụ trách xách cái rương đó, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ném đi đấy nhé.”
“Chị Lam cứ yên tâm.” Cậu ta lập tức kẹp dao dưới nách, ôm chắc cái rương vào lòng, “Dù em có bị ném thì cái rương này cũng không bị đâu!”
“… OK.”
Cả ba rời khỏi ký túc xá, chưa đi được bao xa đã thấy một vết máu thật dài trên hành lang, trông có vẻ là dấu vết của người sắp chết đang giãy giụa, sau đó bị lôi đi.
Chẳng mấy chốc, Kiều Vân Tranh đi trước chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía ký túc xá số 2.
Người chơi nữ đáng yêu ở ký túc xá số 2 bị trúng mấy nhát dao ở cổ và ngực, đang nằm ngang cửa ra vào trong vũng máu, trợn tròn mắt tắt thở.
Chắc vừa rồi cô ta muốn chạy trốn nhưng không thành.
Trong phòng, ba người ký túc xá số 3 đang hợp sức đè ngã người chơi nam còn sót lại trong ký túc xá số 2 ra giường, không cho anh ta phản kháng.
Gã Mashimaro cũng cầm một con dao chặt thịt trong tay, có thể thấy gã cũng lấy được từ trong phòng nào đó ở tầng 3.
Mũi nhọn phản chiếu lại ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, ánh sáng sắc lạnh lập lòe, gã giơ tay chém xuống, ra sức đâm vào trái tim người chơi nam.
Người chơi nam đó co giật vài cái, cuối cùng im bặt.
Gã Mashimaro cầm con dao dính máu xoay người lại, hình như gã bị người chơi nữ vừa nãy cào một vết thương trên mặt, một giọt máu chảy xuống môi gã.
Gã liếm môi, nheo mắt cười.
“Trùng hợp quá, ba người đều ở đây rồi?”
“Đúng thế.” Phó Lam Tự nói, “Trong hành lang đông vui như thế, chúng tôi đâu phải điếc, tất nhiên cũng phải tới tham gia hoạt động tập thể tí rồi.”
“Tốt lắm, không ngờ cuối cùng chỉ còn hai ký túc xá chúng ta đấu với nhau.” Gã Mashimaro ngoái đầu lại, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới, “Cô gái, nói thật đi, cô cũng không phải người chơi rank Bạc đúng không?”
Chữ “cũng” này đã nói rõ vấn đề.
Phó Lam Tự bình tĩnh trả lời: “Tôi giống anh thôi.”
“Thú vị đấy.” Nụ cười của gã càng sâu hơn, “Thực ra tôi thấy rất hứng thú, người chơi nữ có thể thăng tới rank cao rốt cuộc có gì?”
“Tiếc thật, tôi lại hoàn toàn không có hứng thú với anh.”
Tên tóc xanh liếc nhìn cái rương trong lòng Cảnh Hạc, giơ tay đẩy vai người chơi nam bên cạnh, khó chịu nói: “Mày run cái gì?”
Rõ ràng người chơi nam cùng ký túc xá với hắn không hề có kinh nghiệm hay can đảm gì, hai tay cầm dao đang run cầm cập.
“Ý của mấy người là sao? Bắt… Bắt tôi giết người à?”
“Vừa rồi anh tao đã giải quyết hai người rồi, mày không thấy à? Dù sao mày cũng phải chứng minh tí giá trị của mình chứ, nếu không hai bọn tao dẫn mày qua cửa lại thành ra làm từ thiện hả?”
Người chơi nam cầu xin: “Nhưng mà… Người giỏi luôn phải làm việc nhiều hơn mà, hai người đã giỏi thế rồi, giết thêm mấy người nữa cũng đâu là gì đâu, đúng không?”
Tên tóc xanh nhíu mày: “Mày đang nói xàm gì vậy?”
Hai chân người chơi nam như nhũn ra, gần như sụp đổ.
“Tôi không dám đâu! Bọn họ cũng cầm dao hết kìa! Tôi… Tôi chỉ mới lên Bạc chưa bao lâu, trước đây chưa từng giết ai hết… Úi!”
Chưa kịp nói hết, gã Mashimaro bên cạnh đã trở tay đâm thẳng con dao chặt thịt đang cầm vào ngực anh ta.
Ngay sau đó, thậm chí gã còn dùng sức để xoáy chuôi dao một vòng nữa.
“Tại sao anh lại bảo chú là hay mềm lòng hả?” Gã hờ hững giáo dục tên tóc xanh, “Loại vô dụng này có giữ lại cũng làm liên lụy chúng ta thôi, dù nó có thể qua cửa này được thì sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”
“Nhớ cho kỹ, kẻ yếu trong trò chơi này không đáng được sống sót.”
Gã đá thi thể người chơi nam sang một bên, đảo mắt nhìn ba người Phó Lam Tự đang bước tới.
Nói một cách công bằng thì Phó Lam Tự đã xuyên nhiều cửa rank Vàng như thế rồi, rất ít khi gặp người chơi có sát khí nặng thế này.
Cô không hề nghi ngờ, chỉ cần đủ điều kiện, loại người này sẽ hoàn toàn đại khai sát giới ngay.
“Cảnh Hạc.” Cô siết chặt con dao trong tay, ra hiệu cho Cảnh Hạc lùi lại, “Đi cầu thang xuống tầng 1, nhanh lên.”
Trong thời khắc mấu chốt, Cảnh Hạc tuyệt đối không để anh chị như xe tuột xích, nghe vậy, cậu ta ôm rương co cẳng chạy ngay, b ắn ra tốc độ chạy nước rút 100m nhanh nhất của mình.
Tên tóc xanh vội đuổi theo nhưng bị Kiều Vân Tranh cản lại, thế là bốn người lập tức đối đầu nhau.
Hai anh em này đều là dân đầu gấu, nhưng gã Mashimaro có vẻ lão làng hơn so với tên tóc xanh chỉ biết hung hãn nhiều.
Gã không dây dưa với Kiều Vân Tranh là người mạnh hơn rõ ràng mà chuyển mục tiêu sang Phó Lam Tự, tính dùng việc này để phân tán sự chú ý của Kiều Vân Tranh.
Phó Lam Tự rất giỏi trong việc phán đoán tình hình, cô không nghĩ mình có thể đánh trực diện được với tên lực lưỡng trước mặt nên cũng chẳng ham chiến, trái lại là quay người chạy tới nhà vệ sinh tầng 2 ngược hướng.
Cô tập luyện quanh năm nên trình độ chạy khá khả quan, dù gã Mashimaro cũng không chậm nhưng không thể nào đuổi kịp cô trong khoảng thời gian ngắn được.
Giữa đường cô rẽ ngoặt, nhanh chóng lách người vào nhà vệ sinh nữ.
Cô cũng chẳng thèm khóa cửa lại.
…
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, gã Mashimaro cũng đã đuổi tới gần.
Gã nghĩ Phó Lam Tự làm thế chẳng khác gì tự đâm đầu vào rọ hết.
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận trí tuệ của người chơi nữ.” Gã khẽ cười nói, “Tiếc là trí tuệ không giúp các cô sống lâu được đâu.”
Gã dứt khoát đá tung cửa nhà vệ sinh.
Nhưng mà.
Cảnh tượng trong dự đoán không hề xuất hiện.
Lúc xông vào nhà vệ sinh, gương mặt đối diện lại là mặt của chính gã.
Phó Lam Tự đứng bên trong, hai tay giơ tấm gương của bồn rửa tay chắn trước người.
Trong gương phản chiếu lại toàn bộ gương mặt của gã.
Gương nhà vệ sinh từ đầu đã không phải được khảm vào tường mà chỉ dựng trước bồn rửa tay thôi.
Nếu tháo gương với điều kiện tiên quyết là không soi vào người mình thì hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả thế này.
[Trong gương nhà vệ sinh có thể sẽ nhìn thấy Hanako đấy.]
“Anh trai, anh sai rồi, trí tuệ của người chơi nữ đôi khi quan trọng hơn so với vũ lực của anh đấy.”
Chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Gã Mashimaro sững người ra đó, nhìn mình trong gương chằm chằm, gương mặt tái mét, biểu cảm từ từ trở nên cứng đờ.
Gã muốn xoay người chạy trốn nhưng dưới chân lại như mọc rễ, đóng đinh tại chỗ, không tài nào di chuyển được.
Quy tắc đã có hiệu lực, gã không thể trốn thoát.
Lát sau, một bàn tay lạnh như băng vòng ra từ phía sau, ôm lấy cổ gã.
Cô bé tựa đầu vào vai gã, mở to đôi mắt đen nhánh, gương mặt tái nhợt trưng ra một nụ cười.
“Tới chơi với Hanako nhé?”
“Tôi… Không…”
Gã chưa kịp từ chối thì móng tay sắc nhọn của Hanako đã đâm vào động mạch cổ gã.
Máu tươi bắn thẳng lên cửa nhà vệ sinh.
Đúng thật, kẻ yếu không thích hợp với trò chơi này.
Nhưng mạnh yếu chỉ là tương đối thôi, chẳng ai mạnh mãi được.
Lúc này Phó Lam Tự đã úp ngược tấm gương xuống đất, thoát ra khỏi khu vực nhà vệ sinh từ lâu.
Cô nhanh chóng quay lại đường cũ, thấy Kiều Vân Tranh đang đứng ở cửa ký túc xá, trong tay cầm chiếc chìa khóa đánh dấu “3” cuối cùng.
Cách đó không xa, thi thể tên tóc xanh đang nằm trên tường, phần tim và bụng có những mảng máu lớn, có thể thấy bị đâm rất nhiều nhát.
Cô khẽ đảo mắt, nhìn thấy trên xương quai xanh của Kiều Vân Tranh cũng có một vết máu, quả nhiên anh cũng bị thương.
Vết thương không sâu, nhưng có thể tưởng tượng được vừa rồi nguy hiểm tới cỡ nào, nếu lệch một chút, né không kịp, anh sẽ bị cắt ngay cổ họng.
“… Có sao không?”
“Không sao, vết thương nhỏ thế này chẳng ảnh hưởng được cửa sau nữa đâu.” Kiều Vân Tranh giơ tay lấy cổ áo che vết thương lại, tay kia vẫy vết máu trên dao chặt thịt, “Bên em ổn chứ?”
“Ổn, tên kia bị Hanako xử rồi.”
Kiều Vân Tranh thấp giọng cười: “Tôi thấy em chạy tới phía nhà vệ sinh là biết em tính làm gì rồi, cũng chỉ có em nghĩ ra thôi.”
“Vũ lực không đọ nổi thì phải dùng trí khôn thôi.” Nói xong, Phó Lam Tự đi thẳng tới hướng cầu thang, “Chúng ta phải tranh thủ tìm Cảnh Hạc.”
“Được.”
Cảnh Hạc đang ngồi xổm ở sảnh chính tầng 1, ôm cái rương gỗ trong ngực rất đáng thương, như một con cún bị bỏ rơi vậy.
Tiếp đó, cậu ta thấy hai bóng dáng quen thuộc nên lập tức nhảy cẫng lên.
“Anh Vân chị Lam, cuối cùng hai người cũng tới rồi!”
“Nhanh mà.” Phó Lam Tự nhận lấy chìa khóa của Kiều Vân Tranh đưa, sau đó lấy hai chiếc trong túi Cảnh Hạc nữa rồi cúi người xuống mở rương, “Cậu nghĩ giết người là chuyện sung sướng lắm hả?”
Trong giọng nói của Cảnh Hạc vừa áy náy vừa chân thành: “Xin lỗi chị, giờ rốt cuộc em cũng đã hiểu một chân lý xưa, “Nếu thấy cuộc đời quá bình lặng, đó thực chất là do có người gánh chịu thay mình”.”
“…” Phó Lam Tự không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn, “Súp gà cho tâm hồn đấy à?”
“Em đang bày tỏ lòng biết ơn của mình mà.”
Kết quả là vừa dứt lời, cậu ta chợt nghe một tiếng vang nhỏ, ba chiếc chìa khóa đã được tra vào ổ, nắp rương gỗ bị Phó Lam Tự giở lên.
Một mùi mốc nồng nặc lan ra, cả ba cùng cúi đầu, nhìn con búp bê vải đã may xong nằm yên lặng trong đó.
Đó là con búp bê vải dùng lấy Hanako làm hình mẫu, có lẽ là bản gốc, tinh xảo và đẹp hơn so với người chơi may nhiều.
Bên cạnh búp bê vải là một chùm chìa khóa rỉ sét, có mười mấy chiếc, thoạt trông đều khớp với ổ khóa trên cửa ký túc xá, nhưng lại khác rất nhỏ.
Muốn tìm ra đâu là chìa khóa thật thì phải thử từng chiếc.
Trong lúc Cảnh Hạc xung phong nhận việc, tính tự đi thử chìa khóa thì Kiều Vân Tranh lại chợt nhận ra gì đó, đôi mắt lập tức trầm xuống.
“Em Lam.” Anh trầm giọng nhắc nhở, “Nó tới rồi.”
“Nó” ở đây tất nhiên là Hanako.
Hanako mới còn trong nhà vệ sinh ở tầng 2 bấy giờ đã xuống tới tầng 1, tóc tai nó bù xù, chiếc váy đang mặc loang lổ máu, mỉm cười quỷ dị bước xuống cầu thang.
Mà nó đang nắm chặt một cây lưỡi liềm đẫm máu, y hệt với hình trong tấm thẻ của Vu Hân Hân.
Hanako chớp mắt, hai hàng máu tươi chảy dọc theo gương mặt thon gầy từ đôi mắt đen nhánh của nó, cảnh tượng trông cực kỳ đáng sợ.
“Đến chơi với Hanako nhé?”
Nó giơ cây lưỡi liềm kia lên.
“… Cảnh Hạc.” Phó Lam Tự nín thở, bình tĩnh nhắc, “Không muốn chết thì phải thử nhanh lên đấy.”
Cảnh Hạc cũng nhìn thấy Hanako, tay cậu ta hơi run, nhưng may mà cũng xem như bình tĩnh được, hiện tại đã thử được bốn chiếc, đều không thành công.
“Đợi tí đi chị Lam ơi, em đang thử chiếc thứ năm rồi.”
May mắn thực sự là thứ gì đó rất bí ẩn, ví dụ như trong ba người ở đây, tất cả đều không phải người may mắn.
Phó Lam Tự thở dài: “Tôi nhớ Cố Mặc Trì quá.”
Kiều Vân Tranh gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Nếu có Cố Mặc Trì số đỏ ở đây, chỉ với tỉ lệ chính xác lúc chọn quan tài khi trước của y, chắc chỉ cần một chiếc chìa khóa là mở khóa được rồi.
Trong lúc nói chuyện, Hanako không hề cho họ có thời gian để thở, nó dùng tư thế tấn công chạy như bay tới, cười gằn vung lưỡi liềm lên bổ thẳng vào đầu hai người trước mặt.
Một tay Kiều Vân Tranh siết bên hông Phó Lam Tự, nhanh chóng lùi lại một bước, khó khăn lắm mới né được cú này.
Nhưng kỹ năng của Hanako lại không cần thời gian nghỉ, thậm chí nó còn chẳng di chuyển tí nào, cơ thể xoay thẳng lại thành một độ cong khó tin rồi lại vung lưỡi liềm lên.
Theo lý thuyết thì Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự là người bình thường nên không thể nào tránh khỏi chiêu quỷ quái này được.
… Nhưng trong ngực Phó Lam Tự còn có con búp bê tìm được trong rương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô vô thức giơ tay lấy con búp bê chắn ngang đầu mình và Kiều Vân Tranh.
Một ánh sáng vàng toát ra ngay lập tức, như một lá chắn vô hình để chặn thay hai người một cú trí mạng.
Hóa ra con búp bê có tác dụng này.
Nhưng cũng chỉ dùng được một lần thôi.
Thấy con búp bê trong tay đã biến mất, cả hai đều phản ứng rất nhanh, co cẳng chạy như bay về phía cửa chính.
Cùng lúc đó, chợt nghe Cảnh Hạc mừng rỡ kêu lên: “Anh Vân chị Lam, em thành công rồi!”
Tuy rằng cậu ta thử tới chiếc chìa khóa thứ mười một mới miễn cưỡng thành công được.
May mà hành động vẫn rất nhanh.
Ngay trong khoảnh khắc cửa mở toang, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự gần như một trái một phải, ném thẳng Cảnh Hạc ra khỏi khu vực ký túc xá.
Lưỡi liềm sắc bén vút qua lưng Cảnh Hạc, rạch một vết rách trên áo khoác của cậu ta.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là cậu ta đã bị chém thành hai mảnh rồi.
Cảnh Hạc khiếp đảm quay đầu lại, thấy Hanako đang xách lưỡi liềm đứng trong cửa ký túc xá, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch của nó, nó cười toét miệng trông rất vui vẻ.
Mặt dây chuyền trên cổ sáng lên, tiếng vang giọt nước rơi vào bình thủy tình rất khẽ lại vang lên.
Kết thúc cửa này.
Ba ổ khóa trên rương đều được đánh số, hiện tại vẫn còn thiếu một chiếc chìa khóa ở phòng ký túc xá số 3 nữa.
“Chắc chắn họ cũng biết manh mối về chiếc chìa khóa, ánh mắt gã một mí kia nhìn tôi rất lạ.” Phó Lam Tự trầm giọng nói, “Tôi nghi gã không phải người chơi rank Bạc.”
Rất rõ ràng, gã Mashimaro và tên tóc xanh là cùng một bọn, trông có vẻ rất lão luyện, rất có thể gã là người chơi rank cao dẫn bạn bè hoặc khách hàng qua cửa.
“Chiếc chìa khóa thứ ba ở chỗ gã à?” Kiều Vân Tranh khẽ gật đầu, “Thế thì chỉ có thể giết gã thôi.”
“Độ khó hơi cao, giờ tổng cộng còn tám người chơi, hơn nữa tôi tính tối nay kết thúc luôn.”
Cảnh Hạc nghe vậy thì hết hồn: “Tối nay kết thúc luôn á? Chị đang nói đùa đấy hả chị Lam?”
“Chứ không thì sao?” Phó Lam Tự lườm cậu ta, “Cậu tự nhìn ngăn tủ của mình đi, bên trong còn bao nhiêu kim chỉ với vải mới hả?”
Nhiều vật liệu mới tức là người chơi sẽ phải may búp bê tiếp, cũng đồng nghĩa với việc tối nay Hanako vẫn sẽ tới.
“Nếu tối nay Hanako tới thì người chết chắc chắn sẽ là cậu đấy.”
“…”
Bạn Cảnh Hạc tay chân vụng về lập tức khóc không ra nước mắt.
“Em Lam.” Kiều Vân Tranh chợt nói, “Hôm qua có người ngoài ở đây nên tôi không tìm được cơ hội để bàn với em một chuyện.”
Hôm nay Vu Hân Hân chết rồi, những người có mặt đều là người nhà nên có thể thoải mái bàn bạc.
Phó Lam Tự nhìn sang anh: “Chuyện gì?”
“Trong bốn tấm thiệp nhắc nhở lúc bắt đầu trò chơi, tôi thấy có ẩn chứa thứ gì đó.”
“Để em đi lấy!”
Dù về trí thông minh Cảnh Hạc thường không theo kịp, nhưng tính thực thi vẫn khá cao, nói đơn giản thì là vẫn còn sáng suốt một chút.
Cậu ta không đợi Phó Lam Tự đứng dậy mà lon ton mở cửa tủ, lấy bốn tấm thiệp in hình Hanako ra hết.
Cậu ta cúi đầu nhìn từng tấm thiệp, lúc thấy tấm của Vu Hân Hân thì không kìm được mà run tay.
“Vãi nồi, gương mặt thay đổi rồi này!”
Đúng vậy, trên tấm thiệp của Vu Hân Hân, Hanako vốn xinh xắn ngọt ngào đã biến thành bộ dạng tóc tai bù xù, nụ cười dữ tợn, không chỉ có thế, cái váy của nó không còn là màu đỏ tươi tắn đều màu như trước nữa mà đầy những vết máu loang lổ.
Nó nắm chặt một cây lưỡi hái dính máu trong hai bàn tay đang khoác lên đầu gối.
Phó Lam Tự nhìn một chút, hơi nhíu mày, sau đó đưa cả bốn tấm thiệp cho Kiều Vân Tranh.
“Anh phát hiện ra gì rồi?”
Kiều Vân Tranh giơ một tấm thiệp trong số đó lên ngay ánh nắng ngoài cửa sổ.
“Em nhìn đi, ở chỗ trái tim của nó chất liệu giấy khác với những chỗ khác, ánh sáng có thể xuyên qua được.”
Phó Lam Tự như hiểu ra gì đó, cô lập tức làm theo, soi tất cả tấm thiệp vào ánh nắng.
Lạ thật, ánh nắng xuyên qua trái tim Hanako trên từng tấm thiệp sẽ chiết xạ ra một hình vẽ mờ mờ, không quá giống nhau.
Kiều Vân Tranh nghiêng người tới gần cô, cả hai cùng ghép tấm thiệp trong tay lại, bất ngờ phát hiện những hình vẽ thoạt nhìn như chẳng có quy luật gì nhưng thật ra lại có thể ghép lại thành hình.
Cảnh Hạc ở sau nhìn thật kỹ, cậu ta tò mò đi tới, chồng tấm thiệp thứ ba lên.
Quả nhiên, lần này hình ảnh đã trở nên rõ hơn.
Mãi tới khi tấm thứ tư chồng lên, hình ảnh cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh.
Hình như đây là…
Toàn cảnh tòa ký túc xá.
Cảnh Hạc kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là tòa ký túc xá của chúng ta sao?”
Ngay khi cậu ta thốt lên, khóa cửa khẽ “cạch” một tiếng nhỏ, sau đó, trong phòng trở nên im bặt.
Cả ba đều khó hiểu, Phó Lam Tự đi tới gần xem, phát hiện cửa ký túc xá đã bị mở ra dễ dàng.
Cô thử khóa cửa lại lần nữa, kết quả phát hiện là không khóa được.
Cô ngoái lại nhìn, thấy Kiều Vân Tranh cũng đang nhìn sang phía này, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ra sắc mặt kỳ lạ của cô, Kiều Vân Tranh cũng thấp giọng hỏi.
“Sao thế?”
“Khóa cửa hư rồi.”
Kiều Vân Tranh sải bước đi tới, Cảnh Hạc cũng theo, ba người nghiên cứu một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: Hư thật rồi (…)
“Đang yên đang lành mà sao khóa cửa lại hư chứ?” Cảnh Hạc sợ hãi, “Chẳng lẽ vì khi nãy chúng ta tìm ra manh mối sao?”
Phó Lam Tự nói: “Theo quy tắc bình thường thì nếu giải quyết được loại manh mối này hẳn phải cho phần thưởng hoặc lời nhắc để qua cửa chứ, sao lại thêm debuff* cho chúng ta như thế được.”
(*) Chỉ một trạng thái tạm thời khiến nhân vật của người chơi chịu ảnh hưởng của một số hiệu ứng không có lợi. Ví dụ nhân vật bị đòn đánh gây choáng.
Debuff là hiệu ứng tiêu cực, tất nhiên là đang ám chỉ cánh cửa này.
Người bình thường đều biết trong tình huống này, nếu tối mà không khóa được cửa sẽ gặp hậu quả gì.
Một khi bị người chơi khác phát hiện ra lỗ hổng, đối phương sẽ rất dễ dàng phá cửa vào rồi giết sạch.
Kiều Vân Tranh mân mê tấm thiệp trong tay, lặng người suy nghĩ.
“Biết đâu đây không phải là thêm debuff cho chúng ta thôi.” Anh nói, “Chưa biết chừng là debuff tất cả người chơi đấy.”
Phó Lam Tự suy nghĩ một lúc, hơi giật mình: “Ý của anh là… Hệ thống mở ra đường tắt để trò chơi nhanh chóng kết thúc ư?”
Anh khẽ cười: “Đúng thế.”
Chỉ có mỗi Cảnh Hạc là chẳng hiểu gì: “Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?”
“Cậu chờ ở đây trước đi.” Kiều Vân Tranh vỗ vai cậu ta, cùng Phó Lam Tự ra khỏi cửa, “Anh với chị Lam của cậu đi xác minh một suy đoán.”
“Suy đoán gì cơ?”
“Về rồi cậu sẽ biết.”
“…”
Bạn Cảnh Hạc bị vứt bỏ đứng đó, trông rất chi là tủi thân.
…
Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đã thử tất cả các cửa ký túc xá bên trái ký túc xá số 1, sau đó đi thẳng lên tầng 3.
Tất cả đều như dự đoán của cả hai, sau khi giải mã được nhắc nhở trên thiệp, tất cả cửa trong tòa ký túc xá này đều được mở khóa để có thể tự do ra vào hết.
Đồng thời, trong mỗi phòng ký túc xá ở tầng 3 đều có một con dao chặt xương mảnh và sắc ở đầu giường ngoài cùng.
Rất rõ ràng, đây là vũ khí giết người.
Là vũ khí để cung cấp cho người chơi dùng thoải mái, tự do tàn sát nhau.
Dù sao cây kéo để cắt vải cũng quá cùn, đâm ra lỗ thủng cũng chẳng đau ngứa gì mấy, không như loại dao này, một nhát thôi đã đủ mất mạng rồi.
Phó Lam Tự đứng đó, chợt muốn thở dài.
Cô nghiến răng, cuối cùng quơ lấy con dao trước mặt rồi nhét vào ngực.
Cuộc cạnh tranh tàn khốc này chẳng có điểm dừng, chỉ có thể không ngừng đột phá điểm mấu chốt, học cách thích nghi và thích ứng lại thôi.
Kiều Vân Tranh lại vào phòng bên cạnh, cầm ra hai con dao.
Ngay khi xoay người lại, anh lờ mờ trông thấy một bóng người chợt lóe lên ở cuối hành lang tầng 3.
Anh khẽ nhướng mày, nheo mắt lại ra chiều nguy hiểm.
“Em Lam.”
“Hả?”
“Có người cũng phát hiện ra rồi.”
“Sớm muộn gì cũng phát hiện thôi.” Phó Lam Tự không hề ngạc nhiên với chuyện này, “Rất có thể là hai người ở ký túc xá số 3, chắc chắn tối nay chúng sẽ ra tay.”
Bất cứ người chơi rank cao có kinh nghiệm nào cũng nên hiểu lý do tại sao bắt buộc phải ra tay tối nay.
Hai người không ở lại lâu mà dùng tốc độ nhanh nhất để về ký túc xá số 1.
Cảnh Hạc vội chạy tới đón: “Sao rồi ạ, đã chứng thực được suy đoán gì chưa?”
“Chứng thực được là mọi người đều có thể bắt đầu giết người.” Kiều Vân Tranh dúi vào tay cậu ta một con dao chặt xương, “Cầm cho chắc vào, giờ tất cả cửa đã mở hết rồi, tối nay không tranh thủ qua cửa thì sẽ bị người chơi khác để ý tới, cậu nhớ chuẩn bị tâm lý trước đó.”
Cảnh Hạc cầm con dao, giật mình: “Gì vậy, k1ch thích tới thế cơ à?”
“Thế mà đã k1ch thích rồi hả? Chắc chỉ k1ch thích với cậu thôi.”
“Giờ vẫn còn tám người đấy anh ơi! Ngoài chúng ta ra còn năm người, dù sao chúng ta cũng đâu thể giết một lèo năm người trong một đêm được? Em không xuống tay được đâu!”
“Anh biết cậu không xuống tay được.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Vì thế tối nay hành động tùy theo tình hình, nếu thật sự không tự ra tay được thì cứ đi theo sau lưng hai anh chị, bọn anh cản cho cậu.”
“À…”
“Nhưng mà Cảnh Hạc à, trò chơi này rất vô tình, chưa biết bọn anh có thể sống tới khi cậu thăng lên Vàng không nữa. Rồi sẽ có lúc cậu phải đảm đương một mình, lỡ sau này bọn anh không còn đi chung với cậu được nữa, cậu phải chắc chắn mình đủ can đảm và nhẫn tâm.”
Ngày thường anh nói chuyện rất dịu dàng và chậm rãi, ít khi nào nghiêm túc khuyên nhủ đàng hoàng thế này, khiến Cảnh Hạc nghe mà lòng phát lạnh.
Cảnh Hạc mím môi, trông như muốn khóc: “Chị Lam, chị nhìn anh Vân kìa, anh ấy lập flag* gì thế này? Bi quan quá vậy!”
(*) Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”
“Anh ấy nói không sai đâu.” Phó Lam Tự đang dùng khăn mềm chùi dao, không buồn ngẩng đầu lên, “Chị đã Vàng IV, anh ấy cũng sắp lên Bạch Kim II rồi, tới nước này, nói không chừng sẽ chết trong game ngày nào đó — Nhân lúc bọn chị còn sống, cậu làm ơn tiến bộ nhanh chút đi.”
Cả cô và Kiều Vân Tranh đều rất bình tĩnh khi nhắc tới việc chết chóc, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Đó là tố chất tâm lý được tôi luyện sau rất nhiều lần liếm máu trên lưỡi dao, lội qua cửa tử.
Không phải nghĩ bậy đâu, gặp phải cái hệ thống chó chết này thì cả đời chẳng thể nào nghĩ thoáng được.
Chỉ đành phải chấp nhận số phận bất công này thôi.
Đây là một cuộc tra tấn dài đằng đẵng, trước khi nó kết thúc, điều duy nhất có thể bảo vệ và giúp người ta kiên trì chỉ có hy vọng được một kết cục viên mãn.
Dù không thể viên mãn thì chí ít cũng đừng để mình tiếc nuối.
*
Trăng sáng treo cao, màn đêm lại giáng xuống khuôn viên tòa nhà bỏ hoang này.
Để tiện việc xác nhận thời gian hành động, Phó Lam Tự ngồi xếp bằng trên đất cạnh cửa, ngóng tai nghe tiếng chuông báo giờ ở bên ngoài vang lên, ding ding dong dong một lúc lâu sau mới dừng lại.
Cô vẫn cầm con dao chặt xương kia trong tay, ngón tay miết vào hình xoắn óc trên chuôi dao.
Cô chợt nói: “Ở xa có động tĩnh.”
Kiều Vân Tranh đang tựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì bình tĩnh ngước mắt lên: “Động tĩnh gì?”
“Rượt đuổi, gào thét, nguyền rủa, có người đang khóc nữa.”
Anh gật đầu, thở dài đầy ẩn ý: “Có vẻ như em đã nói, người ở ký túc xá số 3 ra tay rồi.”
Xem ra gã Mashimaro giống người chơi rank cao và đồng bọn tóc xanh của gã ở ký túc xá số 3 đều thuộc trường phái hành động.
“Chúng giải quyết xong ký túc xá số 2 là sẽ tới chúng ta ngay.”
Dù sao nếu muốn qua cửa, đối phương vẫn phải cướp được cái rương và hai chiếc chìa khóa còn lại mà.
Kiều Vân Tranh bình tĩnh đứng dậy, áng chừng con dao chặt xương trong tay: “Được rồi, thế chúng ta cũng ra ngoài tham gia cuộc vui luôn vậy.”
Dù sao cũng chẳng tránh được, ra ngoài sớm hay muộn mấy phút cũng đâu có gì khác nhau.
Cảnh Hạc đi theo sau hai người, chỉ thấy trái tim mình nghẹn lại, chẳng dám thở mạnh.
Cậu ta thầm tự cổ vũ mình: Cố lên, mày làm được mà, chắc chắn mày sẽ không cản đường anh Vân với chị Lam, đm mày phải dũng cảm lên…
“Cảnh Hạc.”
“Em đây chị Lam!”
Phó Lam Tự chỉ vào đầu giường: “Cầm cái rương theo, cậu phụ trách xách cái rương đó, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ném đi đấy nhé.”
“Chị Lam cứ yên tâm.” Cậu ta lập tức kẹp dao dưới nách, ôm chắc cái rương vào lòng, “Dù em có bị ném thì cái rương này cũng không bị đâu!”
“… OK.”
Cả ba rời khỏi ký túc xá, chưa đi được bao xa đã thấy một vết máu thật dài trên hành lang, trông có vẻ là dấu vết của người sắp chết đang giãy giụa, sau đó bị lôi đi.
Chẳng mấy chốc, Kiều Vân Tranh đi trước chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía ký túc xá số 2.
Người chơi nữ đáng yêu ở ký túc xá số 2 bị trúng mấy nhát dao ở cổ và ngực, đang nằm ngang cửa ra vào trong vũng máu, trợn tròn mắt tắt thở.
Chắc vừa rồi cô ta muốn chạy trốn nhưng không thành.
Trong phòng, ba người ký túc xá số 3 đang hợp sức đè ngã người chơi nam còn sót lại trong ký túc xá số 2 ra giường, không cho anh ta phản kháng.
Gã Mashimaro cũng cầm một con dao chặt thịt trong tay, có thể thấy gã cũng lấy được từ trong phòng nào đó ở tầng 3.
Mũi nhọn phản chiếu lại ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, ánh sáng sắc lạnh lập lòe, gã giơ tay chém xuống, ra sức đâm vào trái tim người chơi nam.
Người chơi nam đó co giật vài cái, cuối cùng im bặt.
Gã Mashimaro cầm con dao dính máu xoay người lại, hình như gã bị người chơi nữ vừa nãy cào một vết thương trên mặt, một giọt máu chảy xuống môi gã.
Gã liếm môi, nheo mắt cười.
“Trùng hợp quá, ba người đều ở đây rồi?”
“Đúng thế.” Phó Lam Tự nói, “Trong hành lang đông vui như thế, chúng tôi đâu phải điếc, tất nhiên cũng phải tới tham gia hoạt động tập thể tí rồi.”
“Tốt lắm, không ngờ cuối cùng chỉ còn hai ký túc xá chúng ta đấu với nhau.” Gã Mashimaro ngoái đầu lại, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới, “Cô gái, nói thật đi, cô cũng không phải người chơi rank Bạc đúng không?”
Chữ “cũng” này đã nói rõ vấn đề.
Phó Lam Tự bình tĩnh trả lời: “Tôi giống anh thôi.”
“Thú vị đấy.” Nụ cười của gã càng sâu hơn, “Thực ra tôi thấy rất hứng thú, người chơi nữ có thể thăng tới rank cao rốt cuộc có gì?”
“Tiếc thật, tôi lại hoàn toàn không có hứng thú với anh.”
Tên tóc xanh liếc nhìn cái rương trong lòng Cảnh Hạc, giơ tay đẩy vai người chơi nam bên cạnh, khó chịu nói: “Mày run cái gì?”
Rõ ràng người chơi nam cùng ký túc xá với hắn không hề có kinh nghiệm hay can đảm gì, hai tay cầm dao đang run cầm cập.
“Ý của mấy người là sao? Bắt… Bắt tôi giết người à?”
“Vừa rồi anh tao đã giải quyết hai người rồi, mày không thấy à? Dù sao mày cũng phải chứng minh tí giá trị của mình chứ, nếu không hai bọn tao dẫn mày qua cửa lại thành ra làm từ thiện hả?”
Người chơi nam cầu xin: “Nhưng mà… Người giỏi luôn phải làm việc nhiều hơn mà, hai người đã giỏi thế rồi, giết thêm mấy người nữa cũng đâu là gì đâu, đúng không?”
Tên tóc xanh nhíu mày: “Mày đang nói xàm gì vậy?”
Hai chân người chơi nam như nhũn ra, gần như sụp đổ.
“Tôi không dám đâu! Bọn họ cũng cầm dao hết kìa! Tôi… Tôi chỉ mới lên Bạc chưa bao lâu, trước đây chưa từng giết ai hết… Úi!”
Chưa kịp nói hết, gã Mashimaro bên cạnh đã trở tay đâm thẳng con dao chặt thịt đang cầm vào ngực anh ta.
Ngay sau đó, thậm chí gã còn dùng sức để xoáy chuôi dao một vòng nữa.
“Tại sao anh lại bảo chú là hay mềm lòng hả?” Gã hờ hững giáo dục tên tóc xanh, “Loại vô dụng này có giữ lại cũng làm liên lụy chúng ta thôi, dù nó có thể qua cửa này được thì sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”
“Nhớ cho kỹ, kẻ yếu trong trò chơi này không đáng được sống sót.”
Gã đá thi thể người chơi nam sang một bên, đảo mắt nhìn ba người Phó Lam Tự đang bước tới.
Nói một cách công bằng thì Phó Lam Tự đã xuyên nhiều cửa rank Vàng như thế rồi, rất ít khi gặp người chơi có sát khí nặng thế này.
Cô không hề nghi ngờ, chỉ cần đủ điều kiện, loại người này sẽ hoàn toàn đại khai sát giới ngay.
“Cảnh Hạc.” Cô siết chặt con dao trong tay, ra hiệu cho Cảnh Hạc lùi lại, “Đi cầu thang xuống tầng 1, nhanh lên.”
Trong thời khắc mấu chốt, Cảnh Hạc tuyệt đối không để anh chị như xe tuột xích, nghe vậy, cậu ta ôm rương co cẳng chạy ngay, b ắn ra tốc độ chạy nước rút 100m nhanh nhất của mình.
Tên tóc xanh vội đuổi theo nhưng bị Kiều Vân Tranh cản lại, thế là bốn người lập tức đối đầu nhau.
Hai anh em này đều là dân đầu gấu, nhưng gã Mashimaro có vẻ lão làng hơn so với tên tóc xanh chỉ biết hung hãn nhiều.
Gã không dây dưa với Kiều Vân Tranh là người mạnh hơn rõ ràng mà chuyển mục tiêu sang Phó Lam Tự, tính dùng việc này để phân tán sự chú ý của Kiều Vân Tranh.
Phó Lam Tự rất giỏi trong việc phán đoán tình hình, cô không nghĩ mình có thể đánh trực diện được với tên lực lưỡng trước mặt nên cũng chẳng ham chiến, trái lại là quay người chạy tới nhà vệ sinh tầng 2 ngược hướng.
Cô tập luyện quanh năm nên trình độ chạy khá khả quan, dù gã Mashimaro cũng không chậm nhưng không thể nào đuổi kịp cô trong khoảng thời gian ngắn được.
Giữa đường cô rẽ ngoặt, nhanh chóng lách người vào nhà vệ sinh nữ.
Cô cũng chẳng thèm khóa cửa lại.
…
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, gã Mashimaro cũng đã đuổi tới gần.
Gã nghĩ Phó Lam Tự làm thế chẳng khác gì tự đâm đầu vào rọ hết.
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận trí tuệ của người chơi nữ.” Gã khẽ cười nói, “Tiếc là trí tuệ không giúp các cô sống lâu được đâu.”
Gã dứt khoát đá tung cửa nhà vệ sinh.
Nhưng mà.
Cảnh tượng trong dự đoán không hề xuất hiện.
Lúc xông vào nhà vệ sinh, gương mặt đối diện lại là mặt của chính gã.
Phó Lam Tự đứng bên trong, hai tay giơ tấm gương của bồn rửa tay chắn trước người.
Trong gương phản chiếu lại toàn bộ gương mặt của gã.
Gương nhà vệ sinh từ đầu đã không phải được khảm vào tường mà chỉ dựng trước bồn rửa tay thôi.
Nếu tháo gương với điều kiện tiên quyết là không soi vào người mình thì hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả thế này.
[Trong gương nhà vệ sinh có thể sẽ nhìn thấy Hanako đấy.]
“Anh trai, anh sai rồi, trí tuệ của người chơi nữ đôi khi quan trọng hơn so với vũ lực của anh đấy.”
Chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Gã Mashimaro sững người ra đó, nhìn mình trong gương chằm chằm, gương mặt tái mét, biểu cảm từ từ trở nên cứng đờ.
Gã muốn xoay người chạy trốn nhưng dưới chân lại như mọc rễ, đóng đinh tại chỗ, không tài nào di chuyển được.
Quy tắc đã có hiệu lực, gã không thể trốn thoát.
Lát sau, một bàn tay lạnh như băng vòng ra từ phía sau, ôm lấy cổ gã.
Cô bé tựa đầu vào vai gã, mở to đôi mắt đen nhánh, gương mặt tái nhợt trưng ra một nụ cười.
“Tới chơi với Hanako nhé?”
“Tôi… Không…”
Gã chưa kịp từ chối thì móng tay sắc nhọn của Hanako đã đâm vào động mạch cổ gã.
Máu tươi bắn thẳng lên cửa nhà vệ sinh.
Đúng thật, kẻ yếu không thích hợp với trò chơi này.
Nhưng mạnh yếu chỉ là tương đối thôi, chẳng ai mạnh mãi được.
Lúc này Phó Lam Tự đã úp ngược tấm gương xuống đất, thoát ra khỏi khu vực nhà vệ sinh từ lâu.
Cô nhanh chóng quay lại đường cũ, thấy Kiều Vân Tranh đang đứng ở cửa ký túc xá, trong tay cầm chiếc chìa khóa đánh dấu “3” cuối cùng.
Cách đó không xa, thi thể tên tóc xanh đang nằm trên tường, phần tim và bụng có những mảng máu lớn, có thể thấy bị đâm rất nhiều nhát.
Cô khẽ đảo mắt, nhìn thấy trên xương quai xanh của Kiều Vân Tranh cũng có một vết máu, quả nhiên anh cũng bị thương.
Vết thương không sâu, nhưng có thể tưởng tượng được vừa rồi nguy hiểm tới cỡ nào, nếu lệch một chút, né không kịp, anh sẽ bị cắt ngay cổ họng.
“… Có sao không?”
“Không sao, vết thương nhỏ thế này chẳng ảnh hưởng được cửa sau nữa đâu.” Kiều Vân Tranh giơ tay lấy cổ áo che vết thương lại, tay kia vẫy vết máu trên dao chặt thịt, “Bên em ổn chứ?”
“Ổn, tên kia bị Hanako xử rồi.”
Kiều Vân Tranh thấp giọng cười: “Tôi thấy em chạy tới phía nhà vệ sinh là biết em tính làm gì rồi, cũng chỉ có em nghĩ ra thôi.”
“Vũ lực không đọ nổi thì phải dùng trí khôn thôi.” Nói xong, Phó Lam Tự đi thẳng tới hướng cầu thang, “Chúng ta phải tranh thủ tìm Cảnh Hạc.”
“Được.”
Cảnh Hạc đang ngồi xổm ở sảnh chính tầng 1, ôm cái rương gỗ trong ngực rất đáng thương, như một con cún bị bỏ rơi vậy.
Tiếp đó, cậu ta thấy hai bóng dáng quen thuộc nên lập tức nhảy cẫng lên.
“Anh Vân chị Lam, cuối cùng hai người cũng tới rồi!”
“Nhanh mà.” Phó Lam Tự nhận lấy chìa khóa của Kiều Vân Tranh đưa, sau đó lấy hai chiếc trong túi Cảnh Hạc nữa rồi cúi người xuống mở rương, “Cậu nghĩ giết người là chuyện sung sướng lắm hả?”
Trong giọng nói của Cảnh Hạc vừa áy náy vừa chân thành: “Xin lỗi chị, giờ rốt cuộc em cũng đã hiểu một chân lý xưa, “Nếu thấy cuộc đời quá bình lặng, đó thực chất là do có người gánh chịu thay mình”.”
“…” Phó Lam Tự không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn, “Súp gà cho tâm hồn đấy à?”
“Em đang bày tỏ lòng biết ơn của mình mà.”
Kết quả là vừa dứt lời, cậu ta chợt nghe một tiếng vang nhỏ, ba chiếc chìa khóa đã được tra vào ổ, nắp rương gỗ bị Phó Lam Tự giở lên.
Một mùi mốc nồng nặc lan ra, cả ba cùng cúi đầu, nhìn con búp bê vải đã may xong nằm yên lặng trong đó.
Đó là con búp bê vải dùng lấy Hanako làm hình mẫu, có lẽ là bản gốc, tinh xảo và đẹp hơn so với người chơi may nhiều.
Bên cạnh búp bê vải là một chùm chìa khóa rỉ sét, có mười mấy chiếc, thoạt trông đều khớp với ổ khóa trên cửa ký túc xá, nhưng lại khác rất nhỏ.
Muốn tìm ra đâu là chìa khóa thật thì phải thử từng chiếc.
Trong lúc Cảnh Hạc xung phong nhận việc, tính tự đi thử chìa khóa thì Kiều Vân Tranh lại chợt nhận ra gì đó, đôi mắt lập tức trầm xuống.
“Em Lam.” Anh trầm giọng nhắc nhở, “Nó tới rồi.”
“Nó” ở đây tất nhiên là Hanako.
Hanako mới còn trong nhà vệ sinh ở tầng 2 bấy giờ đã xuống tới tầng 1, tóc tai nó bù xù, chiếc váy đang mặc loang lổ máu, mỉm cười quỷ dị bước xuống cầu thang.
Mà nó đang nắm chặt một cây lưỡi liềm đẫm máu, y hệt với hình trong tấm thẻ của Vu Hân Hân.
Hanako chớp mắt, hai hàng máu tươi chảy dọc theo gương mặt thon gầy từ đôi mắt đen nhánh của nó, cảnh tượng trông cực kỳ đáng sợ.
“Đến chơi với Hanako nhé?”
Nó giơ cây lưỡi liềm kia lên.
“… Cảnh Hạc.” Phó Lam Tự nín thở, bình tĩnh nhắc, “Không muốn chết thì phải thử nhanh lên đấy.”
Cảnh Hạc cũng nhìn thấy Hanako, tay cậu ta hơi run, nhưng may mà cũng xem như bình tĩnh được, hiện tại đã thử được bốn chiếc, đều không thành công.
“Đợi tí đi chị Lam ơi, em đang thử chiếc thứ năm rồi.”
May mắn thực sự là thứ gì đó rất bí ẩn, ví dụ như trong ba người ở đây, tất cả đều không phải người may mắn.
Phó Lam Tự thở dài: “Tôi nhớ Cố Mặc Trì quá.”
Kiều Vân Tranh gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Nếu có Cố Mặc Trì số đỏ ở đây, chỉ với tỉ lệ chính xác lúc chọn quan tài khi trước của y, chắc chỉ cần một chiếc chìa khóa là mở khóa được rồi.
Trong lúc nói chuyện, Hanako không hề cho họ có thời gian để thở, nó dùng tư thế tấn công chạy như bay tới, cười gằn vung lưỡi liềm lên bổ thẳng vào đầu hai người trước mặt.
Một tay Kiều Vân Tranh siết bên hông Phó Lam Tự, nhanh chóng lùi lại một bước, khó khăn lắm mới né được cú này.
Nhưng kỹ năng của Hanako lại không cần thời gian nghỉ, thậm chí nó còn chẳng di chuyển tí nào, cơ thể xoay thẳng lại thành một độ cong khó tin rồi lại vung lưỡi liềm lên.
Theo lý thuyết thì Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự là người bình thường nên không thể nào tránh khỏi chiêu quỷ quái này được.
… Nhưng trong ngực Phó Lam Tự còn có con búp bê tìm được trong rương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô vô thức giơ tay lấy con búp bê chắn ngang đầu mình và Kiều Vân Tranh.
Một ánh sáng vàng toát ra ngay lập tức, như một lá chắn vô hình để chặn thay hai người một cú trí mạng.
Hóa ra con búp bê có tác dụng này.
Nhưng cũng chỉ dùng được một lần thôi.
Thấy con búp bê trong tay đã biến mất, cả hai đều phản ứng rất nhanh, co cẳng chạy như bay về phía cửa chính.
Cùng lúc đó, chợt nghe Cảnh Hạc mừng rỡ kêu lên: “Anh Vân chị Lam, em thành công rồi!”
Tuy rằng cậu ta thử tới chiếc chìa khóa thứ mười một mới miễn cưỡng thành công được.
May mà hành động vẫn rất nhanh.
Ngay trong khoảnh khắc cửa mở toang, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự gần như một trái một phải, ném thẳng Cảnh Hạc ra khỏi khu vực ký túc xá.
Lưỡi liềm sắc bén vút qua lưng Cảnh Hạc, rạch một vết rách trên áo khoác của cậu ta.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là cậu ta đã bị chém thành hai mảnh rồi.
Cảnh Hạc khiếp đảm quay đầu lại, thấy Hanako đang xách lưỡi liềm đứng trong cửa ký túc xá, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch của nó, nó cười toét miệng trông rất vui vẻ.
Mặt dây chuyền trên cổ sáng lên, tiếng vang giọt nước rơi vào bình thủy tình rất khẽ lại vang lên.
Kết thúc cửa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.