Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị
Chương 5: Thối Rữa
Ngân Chúc Diên Vĩ
12/05/2023
Trước đây mỗi lúc gặp ma, bất kể tình hình có đáng sợ cỡ nào, Bối Bối cũng sẽ luôn ở bên Lý Thần Quang và bày mưu tính kế cho y.
Nhưng lần này Lý Thần Quang đã nghe ma nữ hát ca một lúc lâu rồi mà cô ta vẫn nằm im ở đó, chẳng mảy may phản ứng gì.
Một dự cảm chẳng lành lóe lên trong đầu, trái tim Lý Thần Quang đập thình thịch, cuối cùng ánh mắt của y cũng chuyển từ khung ảnh lồ ng kính sang bạn gái bên cạnh.
Bối Bối vẫn chưa mặc quần áo vào, cơ thể nở nang, làn da trắng nõn, nếu nhìn vào buổi tối bình thường sẽ cực kỳ quyến rũ.
Nhưng lúc này đây, y chỉ thấy sợ hãi.
“Bé cưng à?” Giọng y run run, ngập ngừng hỏi, “Em… Em bị sao vậy?”
Bối Bối không nói mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặt không cảm xúc, ở gần ấn đường gần như có một luồng khí đen nhàn nhạt bao trùm.
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Thần Quang chảy ròng ròng, y đánh bạo, giơ tay lên vỗ vỗ mặt Bối Bối.
“Bé cưng à, trả lời anh đi, em không sao đấy chứ? Em…”
Tiếng y im bặt, nửa câu chưa kịp nói nghẹn lại trong cổ họng của y.
Mặt Bối Bối ướt sũng và nhớp nháp, cảm giác chạm vào da người bình thường không phải như thế.
Y run rẩy thu tay về, phát hiện trên đầu ngón tay mình lại dính đầy máu và thịt vụn.
Trên khuôn mặt của Bối Bối đã xuất hiện 5 vết ngón tay be bét máu, máu chảy từ mặt cô ta xuống, chảy tới đâu, da chỗ đó cũng từ từ nứt ra và rỉ máu.
Người Lý Thần Quang run bần bật, y há to miệng nhưng chẳng phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể dùng tay ra sức lau sạch da Bối Bối, muốn giúp cô ta lau sạch vết máu.
Ai ngờ chẳng những không lau sạch được mà chỗ bị y lau còn thối rữa nhanh hơn.
Da thịt của Bối Bối bong ra từng mảng theo động tác của y, máu tươi nhuộm đỏ ga giường, thậm chí có vài chỗ còn lộ ra xương cốt trắng hếu.
Cô ta như một miếng đậu phụ bị đập nát, hoàn toàn thối rữa chẳng còn hình người nữa, chỉ có đôi mắt đen như mực là vẫn nhìn lên trần nhà chằm chằm.
Cơ thể cô ta phát ra tiếng ùng ục khe khẽ, sau một lúc lâu, rất nhiều giòi bọ màu vàng và trắng chui ra từ mớ thịt be be của cô ta.
Trên sàn nhà, thiếu nữ mặc áo cưới trắng dính đầy máu trong khung ảnh lồ ng kính vẫn như bị lag, không ngừng hát đi hát lại đoạn cuối bài hát.
“Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em;
Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em…”
*
Cả đêm qua chẳng có ai la hét nên lúc tỉnh dậy sáng sớm, Hiểu Tuệ còn nghĩ sẽ không có ai chết nữa.
Lúc ra khỏi phòng, cô ta nhìn quanh hai bên, thấy hành lang tầng 2 sóng êm biển lặng.
“Chị Phó à, xem ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì rồi.”
Phó Lam Tự nheo mắt ngáp một cái: “Chưa chắc.”
“Hả?”
Kiều Vân Tranh bước ra khỏi phòng mình, tình cờ nghe thấy câu này nên bèn khẽ cười.
“Ma đâu có biết làm từ thiện, nếu không giết người ở tầng 2 thì lên tầng 3 giết thôi.”
Nói xong, anh và Phó Lam Tự liếc nhau một cái.
“Cô Phó, em nghĩ sao?”
“Tôi thấy khá có lý đấy.”
Hiểu Tuệ không hiểu: “Hai người cứ mắt qua mày lại thế, có phải là đang giấu tôi chuyện gì không hả?”
“Tôi giấu được cô cái gì, chỉ cần đưa cô qua cửa là được rồi mà.” Phó Lam Tự nói, “Dù sao mục đích của cô cũng là nằm hưởng thắng lợi thôi.”
“…”
Hiểu Tuệ không thể phủ nhận được, cô nói đúng.
Lúc này cánh cửa cuối hành lang cũng mở, Kỳ Kỳ rụt rè thò đầu ra.
Thấy cả ba đều đứng đó, Kỳ Kỳ như thở phào: “Tối qua mọi người ổn hết chứ?”
“Ngủ cũng được, ngon hơn hai đêm trước.” Hiểu Tuệ nói, “Cũng không nghe thấy tiếng động gì đặc biệt.”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì vui vẻ: “Thế là tốt rồi, tôi đi gọi Vương Hâm dậy đây.”
Cô ta sải bước chạy lên cầu thang, chỉ một lát sau, đang lúc Hiểu Tuệ tính rủ Phó Lam Tự xuống phòng bếp với mình thì đã nghe tiếng hét truyền tới từ tầng 3.
Tiếng hét thế này như thông lệ phải vang lên mỗi sáng sớm.
“… Có người chết thật à?”
Phó Lam Tự nhìn cô ta một cái rồi hời hợt nói: “Người chết ở chỗ thế này cũng có gì lạ đâu?”
“…”
Đúng thì đúng, nhưng nghe vẫn khó chịu lắm.
Ba người lên lầu, đi vào cửa phòng Vương Hâm liền thấy Kỳ Kỳ đang ghé bên giường, ôm thi thể cứng ngắc của Vương Hâm khóc như chết đi sống lại.
Nghĩ cũng đúng, đáng lẽ có bốn người mới, giờ Vương Hâm đã chết rồi, Kỳ Kỳ mất luôn người bạn sưởi ấm chung, sao mà không đau lòng cho đặng.
Nhưng mà…
Phó Lam Tự đi tới bên giường, nhìn thi thể của Vương Hâm, hiếm khi thấy hơi bất ngờ.
Dao găm đâm thẳng vào tim, chết ngay tại chỗ.
Hai người trước là gã cao to và gã đeo kính đều bị chặt ra là bữa tối, sao ma nữ lại chỉ cho Vương Hâm một dao giải thoát thế này chứ?
Cô đi tới kéo ống tay áo Vương Hâm lên, thấy tay phải anh ta siết chặt, tới chết vẫn không buông ta.
Cô dùng một ngón tay cạy nắm đấm của Vương Hâm ra.
Lúc chạm vào thứ trong lòng bàn tay anh ta, Phó Lam Tự khẽ nhướng mày, dễ dàng giải quyết nghi hoặc trong lòng.
Kỳ Kỳ vẫn đang gào khóc: “Vương Hâm cũng đã chết rồi, vậy người tiếp theo… người chết tiếp theo có khi nào là tôi không…”
Phó Lam Tự thở dài, nét mặt tràn đầy sự thương hại nhưng câu trả lời lại là: “Rất có thể là thế.”
“…”
Kỳ Kỳ lập tức khóc càng tợn hơn.
Căn phòng của cặp đôi cách đó không xa vẫn chưa có ai bước ra.
Hiểu Tuệ không kìm lòng được nữa nên âm thầm bước qua xem, phát hiện cửa chỉ khép hờ chứ không khóa.
Cô ta cẩn thận hé cánh cửa ra một khoảng.
Qua cánh cửa, cô ta có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, tất nhiên, liếc mắt cái là nhìn thấy được cái giường bên cạnh vách tường ngay.
Đó là…
“A a a a —!!”
Cô ta đột nhiên hét lên chói tai, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, suýt chút đã ngã ngửa.
May mà có Phó Lam Tự đi qua nhanh tay túm lấy cô ta.
“Hóa ra cô cũng có tài giả giọng cá heo nữa nhỉ.”
Mắt Hiểu Tuệ đỏ hoe, run rẩy túm lấy góc áo của Phó Lam Tự mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Cô ta khóc nói: “Người… người nữ kia cũng chết rồi…”
“Ồ.” Phó Lam Tự gật đầu, “Chết thế nào?”
“Tôi… Tôi… Tôi không thể nào miêu tả được…”
Chỉ nghĩ tới thôi là Hiểu Tuệ đã muốn sụp đổ rồi, cô ta bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Kiều Vân Tranh đứng ngoài quan sát, cười đầy ẩn ý: “Tâm lý khách hàng của em hơi yếu rồi đấy.”
“Anh đã thấy ai rank Thanh Đồng mà có tâm lý rất tốt chưa?”
“Có lý, nhưng tôi rất tò mò nhé, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì rồi.”
“Tôi cũng tò mò.”
Thế là hai người cùng nhau đẩy cửa phòng ra.
OK, giờ đã thấy rõ.
Bối Bối nằm trên giường, không mặc quần áo, thi thể đang thối rữa như hồ lô máu, từ đầu tới chân chỗ nào cũng có giòi bọ bò lổm ngổm.
Lý Thần Quang ngã xuống sàn nhà bên cạnh giường, hai mắt dại ra, sắc mặt tiều tụy như bị rút hồn vậy.
Mà y vẫn còn ôm khung ảnh kia trong ngực.
Vết nứt trên mặt kính đã biến mất, trông nó vẫn mới tinh như lúc đầu, thiếu nữ trên đó vẫn mặc váy Tú Hoa yêu kiều, đầu cài hoa mẫu đơn, mỉm cười điềm tĩnh.
Phó Lam Tự trầm ngâm: “Hình như hai người này trùng khớp với câu hát kia ấy.”
— Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng, một đêm xuân đó không phải lỗi của em.
— Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa, một đêm xuân đó không phải lỗi của em.
Kiều Vân Tranh cười rất dịu dàng: “Đúng là họ đã chọn váy cưới đỏ rồi.”
“Bình thường mà, chắc chắn họ sẽ chọn thôi.”
Hôm qua trong căn nhà có dấu tay máu kia, anh và cô đã treo khung ảnh áo cưới trắng kia.
Thực ra khung ảnh đó mới là câu trả lời chính xác.
Trong câu chuyện được bài hát lấy cảm hứng, sau khi nữ chính tự tử bằng cách uống thuốc độc đã biến thành lệ quỷ, vì thế trước khi chết ả phải mặc áo cưới trắng tinh thì mới biến thành màu giống máu đó.
Áo cưới màu đỏ là sai, sẽ thu hút ma.
Thậm chí anh với cô còn không bàn kỹ, chỉ ngẫu hứng diễn một màn kịch để cặp đôi này trông thấy.
Quyền lựa chọn nằm trong tay mình, thế mà lại muốn mắc câu.
Cuối cùng Hiểu Tuệ cũng nôn xong, cô ta lê bước đi tới phía Phó Lam Tự, yếu ớt hỏi.
“Người nam trong phòng kia ổn đấy chứ?”
Phó Lam Tự nói ngắn gọn: “Không biết.”
“…”
Như để đáp lại câu trả lời của cô, Lý Thần Quang chợt rục rịch.
Khung ảnh trượt ra khỏi ngực y, rơi xuống đất, y dại ra thật lâu mới quay đầu nhìn thoáng qua bạn gái trên giường, sau đó từ từ đứng dậy, cất bước như zombie đi tới phía cửa.
Hiểu Tuệ căng thẳng, vô thức rụt ra sau lưng Phó Lam Tự.
Lúc nhìn tới Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, ánh mắt vốn thất thần của Lý Thần Quang chợt tỉnh táo lại, trên khuôn mặt chết lặng của y mơ hồ xuất hiện một tia ác độc và oán hận.
Nét mặt như muốn chết chung với họ vậy.
Y trừng mắt nhìn thẳng hai người một lúc lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đừng ai hòng sống được.”
Nhưng lần này Lý Thần Quang đã nghe ma nữ hát ca một lúc lâu rồi mà cô ta vẫn nằm im ở đó, chẳng mảy may phản ứng gì.
Một dự cảm chẳng lành lóe lên trong đầu, trái tim Lý Thần Quang đập thình thịch, cuối cùng ánh mắt của y cũng chuyển từ khung ảnh lồ ng kính sang bạn gái bên cạnh.
Bối Bối vẫn chưa mặc quần áo vào, cơ thể nở nang, làn da trắng nõn, nếu nhìn vào buổi tối bình thường sẽ cực kỳ quyến rũ.
Nhưng lúc này đây, y chỉ thấy sợ hãi.
“Bé cưng à?” Giọng y run run, ngập ngừng hỏi, “Em… Em bị sao vậy?”
Bối Bối không nói mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặt không cảm xúc, ở gần ấn đường gần như có một luồng khí đen nhàn nhạt bao trùm.
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Thần Quang chảy ròng ròng, y đánh bạo, giơ tay lên vỗ vỗ mặt Bối Bối.
“Bé cưng à, trả lời anh đi, em không sao đấy chứ? Em…”
Tiếng y im bặt, nửa câu chưa kịp nói nghẹn lại trong cổ họng của y.
Mặt Bối Bối ướt sũng và nhớp nháp, cảm giác chạm vào da người bình thường không phải như thế.
Y run rẩy thu tay về, phát hiện trên đầu ngón tay mình lại dính đầy máu và thịt vụn.
Trên khuôn mặt của Bối Bối đã xuất hiện 5 vết ngón tay be bét máu, máu chảy từ mặt cô ta xuống, chảy tới đâu, da chỗ đó cũng từ từ nứt ra và rỉ máu.
Người Lý Thần Quang run bần bật, y há to miệng nhưng chẳng phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể dùng tay ra sức lau sạch da Bối Bối, muốn giúp cô ta lau sạch vết máu.
Ai ngờ chẳng những không lau sạch được mà chỗ bị y lau còn thối rữa nhanh hơn.
Da thịt của Bối Bối bong ra từng mảng theo động tác của y, máu tươi nhuộm đỏ ga giường, thậm chí có vài chỗ còn lộ ra xương cốt trắng hếu.
Cô ta như một miếng đậu phụ bị đập nát, hoàn toàn thối rữa chẳng còn hình người nữa, chỉ có đôi mắt đen như mực là vẫn nhìn lên trần nhà chằm chằm.
Cơ thể cô ta phát ra tiếng ùng ục khe khẽ, sau một lúc lâu, rất nhiều giòi bọ màu vàng và trắng chui ra từ mớ thịt be be của cô ta.
Trên sàn nhà, thiếu nữ mặc áo cưới trắng dính đầy máu trong khung ảnh lồ ng kính vẫn như bị lag, không ngừng hát đi hát lại đoạn cuối bài hát.
“Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em;
Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em…”
*
Cả đêm qua chẳng có ai la hét nên lúc tỉnh dậy sáng sớm, Hiểu Tuệ còn nghĩ sẽ không có ai chết nữa.
Lúc ra khỏi phòng, cô ta nhìn quanh hai bên, thấy hành lang tầng 2 sóng êm biển lặng.
“Chị Phó à, xem ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì rồi.”
Phó Lam Tự nheo mắt ngáp một cái: “Chưa chắc.”
“Hả?”
Kiều Vân Tranh bước ra khỏi phòng mình, tình cờ nghe thấy câu này nên bèn khẽ cười.
“Ma đâu có biết làm từ thiện, nếu không giết người ở tầng 2 thì lên tầng 3 giết thôi.”
Nói xong, anh và Phó Lam Tự liếc nhau một cái.
“Cô Phó, em nghĩ sao?”
“Tôi thấy khá có lý đấy.”
Hiểu Tuệ không hiểu: “Hai người cứ mắt qua mày lại thế, có phải là đang giấu tôi chuyện gì không hả?”
“Tôi giấu được cô cái gì, chỉ cần đưa cô qua cửa là được rồi mà.” Phó Lam Tự nói, “Dù sao mục đích của cô cũng là nằm hưởng thắng lợi thôi.”
“…”
Hiểu Tuệ không thể phủ nhận được, cô nói đúng.
Lúc này cánh cửa cuối hành lang cũng mở, Kỳ Kỳ rụt rè thò đầu ra.
Thấy cả ba đều đứng đó, Kỳ Kỳ như thở phào: “Tối qua mọi người ổn hết chứ?”
“Ngủ cũng được, ngon hơn hai đêm trước.” Hiểu Tuệ nói, “Cũng không nghe thấy tiếng động gì đặc biệt.”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì vui vẻ: “Thế là tốt rồi, tôi đi gọi Vương Hâm dậy đây.”
Cô ta sải bước chạy lên cầu thang, chỉ một lát sau, đang lúc Hiểu Tuệ tính rủ Phó Lam Tự xuống phòng bếp với mình thì đã nghe tiếng hét truyền tới từ tầng 3.
Tiếng hét thế này như thông lệ phải vang lên mỗi sáng sớm.
“… Có người chết thật à?”
Phó Lam Tự nhìn cô ta một cái rồi hời hợt nói: “Người chết ở chỗ thế này cũng có gì lạ đâu?”
“…”
Đúng thì đúng, nhưng nghe vẫn khó chịu lắm.
Ba người lên lầu, đi vào cửa phòng Vương Hâm liền thấy Kỳ Kỳ đang ghé bên giường, ôm thi thể cứng ngắc của Vương Hâm khóc như chết đi sống lại.
Nghĩ cũng đúng, đáng lẽ có bốn người mới, giờ Vương Hâm đã chết rồi, Kỳ Kỳ mất luôn người bạn sưởi ấm chung, sao mà không đau lòng cho đặng.
Nhưng mà…
Phó Lam Tự đi tới bên giường, nhìn thi thể của Vương Hâm, hiếm khi thấy hơi bất ngờ.
Dao găm đâm thẳng vào tim, chết ngay tại chỗ.
Hai người trước là gã cao to và gã đeo kính đều bị chặt ra là bữa tối, sao ma nữ lại chỉ cho Vương Hâm một dao giải thoát thế này chứ?
Cô đi tới kéo ống tay áo Vương Hâm lên, thấy tay phải anh ta siết chặt, tới chết vẫn không buông ta.
Cô dùng một ngón tay cạy nắm đấm của Vương Hâm ra.
Lúc chạm vào thứ trong lòng bàn tay anh ta, Phó Lam Tự khẽ nhướng mày, dễ dàng giải quyết nghi hoặc trong lòng.
Kỳ Kỳ vẫn đang gào khóc: “Vương Hâm cũng đã chết rồi, vậy người tiếp theo… người chết tiếp theo có khi nào là tôi không…”
Phó Lam Tự thở dài, nét mặt tràn đầy sự thương hại nhưng câu trả lời lại là: “Rất có thể là thế.”
“…”
Kỳ Kỳ lập tức khóc càng tợn hơn.
Căn phòng của cặp đôi cách đó không xa vẫn chưa có ai bước ra.
Hiểu Tuệ không kìm lòng được nữa nên âm thầm bước qua xem, phát hiện cửa chỉ khép hờ chứ không khóa.
Cô ta cẩn thận hé cánh cửa ra một khoảng.
Qua cánh cửa, cô ta có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, tất nhiên, liếc mắt cái là nhìn thấy được cái giường bên cạnh vách tường ngay.
Đó là…
“A a a a —!!”
Cô ta đột nhiên hét lên chói tai, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, suýt chút đã ngã ngửa.
May mà có Phó Lam Tự đi qua nhanh tay túm lấy cô ta.
“Hóa ra cô cũng có tài giả giọng cá heo nữa nhỉ.”
Mắt Hiểu Tuệ đỏ hoe, run rẩy túm lấy góc áo của Phó Lam Tự mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Cô ta khóc nói: “Người… người nữ kia cũng chết rồi…”
“Ồ.” Phó Lam Tự gật đầu, “Chết thế nào?”
“Tôi… Tôi… Tôi không thể nào miêu tả được…”
Chỉ nghĩ tới thôi là Hiểu Tuệ đã muốn sụp đổ rồi, cô ta bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Kiều Vân Tranh đứng ngoài quan sát, cười đầy ẩn ý: “Tâm lý khách hàng của em hơi yếu rồi đấy.”
“Anh đã thấy ai rank Thanh Đồng mà có tâm lý rất tốt chưa?”
“Có lý, nhưng tôi rất tò mò nhé, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì rồi.”
“Tôi cũng tò mò.”
Thế là hai người cùng nhau đẩy cửa phòng ra.
OK, giờ đã thấy rõ.
Bối Bối nằm trên giường, không mặc quần áo, thi thể đang thối rữa như hồ lô máu, từ đầu tới chân chỗ nào cũng có giòi bọ bò lổm ngổm.
Lý Thần Quang ngã xuống sàn nhà bên cạnh giường, hai mắt dại ra, sắc mặt tiều tụy như bị rút hồn vậy.
Mà y vẫn còn ôm khung ảnh kia trong ngực.
Vết nứt trên mặt kính đã biến mất, trông nó vẫn mới tinh như lúc đầu, thiếu nữ trên đó vẫn mặc váy Tú Hoa yêu kiều, đầu cài hoa mẫu đơn, mỉm cười điềm tĩnh.
Phó Lam Tự trầm ngâm: “Hình như hai người này trùng khớp với câu hát kia ấy.”
— Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng, một đêm xuân đó không phải lỗi của em.
— Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa, một đêm xuân đó không phải lỗi của em.
Kiều Vân Tranh cười rất dịu dàng: “Đúng là họ đã chọn váy cưới đỏ rồi.”
“Bình thường mà, chắc chắn họ sẽ chọn thôi.”
Hôm qua trong căn nhà có dấu tay máu kia, anh và cô đã treo khung ảnh áo cưới trắng kia.
Thực ra khung ảnh đó mới là câu trả lời chính xác.
Trong câu chuyện được bài hát lấy cảm hứng, sau khi nữ chính tự tử bằng cách uống thuốc độc đã biến thành lệ quỷ, vì thế trước khi chết ả phải mặc áo cưới trắng tinh thì mới biến thành màu giống máu đó.
Áo cưới màu đỏ là sai, sẽ thu hút ma.
Thậm chí anh với cô còn không bàn kỹ, chỉ ngẫu hứng diễn một màn kịch để cặp đôi này trông thấy.
Quyền lựa chọn nằm trong tay mình, thế mà lại muốn mắc câu.
Cuối cùng Hiểu Tuệ cũng nôn xong, cô ta lê bước đi tới phía Phó Lam Tự, yếu ớt hỏi.
“Người nam trong phòng kia ổn đấy chứ?”
Phó Lam Tự nói ngắn gọn: “Không biết.”
“…”
Như để đáp lại câu trả lời của cô, Lý Thần Quang chợt rục rịch.
Khung ảnh trượt ra khỏi ngực y, rơi xuống đất, y dại ra thật lâu mới quay đầu nhìn thoáng qua bạn gái trên giường, sau đó từ từ đứng dậy, cất bước như zombie đi tới phía cửa.
Hiểu Tuệ căng thẳng, vô thức rụt ra sau lưng Phó Lam Tự.
Lúc nhìn tới Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, ánh mắt vốn thất thần của Lý Thần Quang chợt tỉnh táo lại, trên khuôn mặt chết lặng của y mơ hồ xuất hiện một tia ác độc và oán hận.
Nét mặt như muốn chết chung với họ vậy.
Y trừng mắt nhìn thẳng hai người một lúc lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đừng ai hòng sống được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.