Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị
Chương 55: Thư và đồng hồ
Ngân Chúc Diên Vĩ
01/09/2023
Lúc con dao lọc thịt đó đâm hoàn toàn vào trái tim, tên cơ bắp co giật mấy cái rồi cuối cùng lịm đi, chẳng một tiếng động.
Máu hắn từ từ tràn ra, nhuộm đỏ cả mảng cỏ dại dưới người.
Phó Lam Tự thở phào một hơi, bấy giờ mới thấy vết thương trên đầu gối và cánh tay đau hơn, cô ngã ra sau, nằm trên mặt đất lạnh buốt mà th ở dốc.
Kiều Vân Tranh chật vật đứng dậy đi tới trước mặt cô, anh quỳ xuống, kéo cô vào lòng với đôi mắt đỏ hoe.
“Bị thương ở đâu rồi? Cho anh xem nào.”
Phó Lam Tự đợi một chút, tiếng nhịp tim của anh khiến tâm trạng bất an của cô từ từ chậm lại.
“Không sao đâu.” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, vết dao rất nông, máu đã ngừng chảy nhưng đầu gối thì vẫn đang tứa máu, “… Chân em chỉ bị cắt một chút thôi, không ảnh hưởng tới việc đi lại đâu.”
Kiều Vân Tranh lập tức lấy dao cắt vạt áo khoác của mình ra rồi xắn quần bò của cô lên, buộc chặt vải vào vết thương.
Phó Lam Tự đột nhiên ngửa đầu ra sau, sắc mặt tái nhợt, đau tới mức phải hít vào một hơi.
“Xin lỗi nhé.” Anh xót xa xoa đầu cô, giọng điệu trầm ấm, “Cửa này không những không bảo vệ được em mà còn để em phải chịu khổ nữa.”
“Chỉ cần là rank Bạch Kim thì sớm muộn gì cũng phải trải nghiệm những chuyện này thôi, sao mà tránh nổi.” Phó Lam Tự ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt cô cực kỳ sáng ngời dưới ánh trăng, “Em không hề thấy nghiêm trọng tới mức đó, ngoài chết ra thì tất thảy đều là chuyện nhỏ hết, huống hồ gì là trải qua cùng anh thì càng đáng hơn nữa.”
Cô rất ít khi nói những lời thắm thiết như thế với anh, vì thế khi thốt ra khiến người ta cực kỳ cảm động.
Hai người ôm nhau rất lâu, nghe tiếng gió đêm thổi rít qua tai, chỉ có nhiệt độ cơ thể của nhau là hơi ấm duy nhất trên đời này.
Phó Lam Tự quay đầu nhìn sang thi thể của tên cơ bắp bên cạnh.
“Chúng ta phải đưa hắn tới chỗ của Henry nữa, anh Vân, anh được không?”
“Không sao.” Kiều Vân Tranh ôm ngực nghỉ một lúc lâu rồi bình tĩnh gật đầu, “Đi thôi.”
Thế là hai người một trái một phải, lần lượt nắm một cánh tay của tên cơ bắp, hợp sức lôi hắn ra khỏi nghĩa địa.
Từ nghĩa địa tới chỗ của Henry thực ra cũng không xa, nhưng cơ thể của tên cơ bắp rất nặng, cả hai lại là người bị thương, Phó Lam Tự thì đang khập khễnh nên vẫn mất rất nhiều thời gian.
Cô đứng ở ngoài, dè dặt bấm chuông cửa nhà Henry.
Quả nhiên, bên trong có tiếng mở cửa, rất nhanh sau đó là tiếng bước chân liên tục.
Henry còng lưng loạng choạng bước ra ngoài cửa, nhìn họ qua hàng rào.
“Mấy người tìm ai?”
“Chúng tôi đưa một thi thể tới, muốn nhờ ngài chôn cất.”
Henry nhìn thoáng qua phía sau họ rồi gật đầu, mở cửa hàng rào ra.
Trông lão có vẻ ốm o gầy guộc nhưng thực chất không hề yếu, thậm chí là không cần giúp đỡ vẫn có thể một tay kéo thi thể vào nhà được.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đứng trong sân chờ, cũng biết đã chờ bao lâu, mãi tới khi Henry dùng một miếng vải trắng lau tay rồi bước ra lần nữa.
Lão lấy một lá thư không ký tên trong túi ra, nhìn họ chằm chằm bằng đôi mắt đục ngầu.
Lão khàn giọng nói: “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa.”
Phó Lam Tự nhận lá thư lão đưa, trầm ngâm.
“Sao mới là điều xấu xa vậy? Mary Shaw ư?”
Nhưng Henry không đáp lại, lão chỉ là một NPC có nhiệm vụ truyền đạt manh mối, nói xong thì quay người bỏ đi.
Phó Lam Tự mở lá thư trong tay ra, thấy trên giấy có một đoạn văn viết bằng mực nước màu đỏ — Là tiếng Trung.
Hệ thống chó má này luôn để ý tới những chi tiết không đáng kể, ví dụ như lo người chơi không hiểu được tiếng Anh.
Nội dung bức thư đó là:
[Ả có tài năng thiên phú, khác với những nghệ sĩ biểu diễn tầm thường kia; ả thông minh, kiêu ngạo, đúng vậy, sự thành công của buổi múa rối giúp ả được tôn sùng, thi thoảng sẽ được người hâm mộ tặng quà, đều là những món đồ cực kỳ đắt đỏ. Ở nơi có văn hóa khô cằn thế này, hẳn bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh những h@m muốn về cả x@c thịt và tâm hồn sẽ khiến mọi người trong thị trấn biên giới này ỷ lại ả. Giá như tình huống này có thể tồn tại lâu dài, nhưng từ sau khi cậu bé đó vạch trần bí mật múa rối của ả, ngọn lửa phẫn uất trong đáy lòng ả đã khiến ả phải trả thù người dân thị trấn một cách điên cuồng.]
Thoạt nhìn thì có vẻ đây là bức thư kể câu chuyện của Mary Shaw.
Vì trong phim gốc, Mary Shaw là một nghệ nhân múa rối rất nổi tiếng với người dân trong thị trấn. Nhưng sau này có một cậu bé vạch trần bí mật dùng tiếng bụng để biểu diễn của ả ngay trước mặt mọi người, ả bèn giết cậu bé đó, sau đó ả bị người dân khác giết, rút lưỡi. Sau này, thị trấn đó bắt đầu chết từng hộ một.
Rất rõ ràng là vì hồn ma của Mary Shaw quấy phá, mà ả đã biến những người chết đó thành con rối hết.
Nhưng lẽ nào bức thư này chỉ dùng để kể về bối cảnh câu chuyện thôi sao?
Uổng công họ tốn sức cố gắng đưa thi thể của tên cơ bắp từ xa tới nhà Henry.
Phó Lam Tự nghi hoặc nhìn Kiều Vân Tranh: “Anh có nhìn ra được gì không?”
Kiều Vân Tranh nhíu mày: “Anh chỉ thấy cách kể trong bức thư này hơi lạ thôi.”
Hai người vừa trải qua một trận chiến dữ dội nên cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài, khả năng suy nghĩ cũng giảm đi rất nhiều, sau khi bàn bạc vài câu, cả hai quyết định về nghỉ trước, sáng mai sẽ tính tiếp.
Kết quả là chuyện ngượng ngùng đã xảy ra.
Ngay lúc Phó Lam Tự về tới căn nhà, đẩy cửa sổ để nhảy vào phòng thì chân trái bị thương khiến cô hơi loạng choạng.
Sau đó cô không đứng vững được mà ngã vào lòng một cô gái nào đó.
… Đúng thế, là lòng của một cô gái.
Báo động trong đầu lập tức lóe lên, cô đẩy đối phương rồi lùi ra sau, suýt chút đã đụng phải Kiều Vân Tranh đi phía sau.
Kiều Vân Tranh vô thức giơ tay bảo vệ cô, bấy giờ mới nhìn rõ được người ngồi bên giường là ai.
Là chị gái tóc bạch kim.
“Cô Phùng?” Phó Lam Tự cảnh giác hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
“Đầu tiên là xin lỗi hai người trước vì không mời mà tới.” Chị gái tóc bạch kim cười, “Tôi thấy hai người ra ngoài làm nhiệm vụ, cửa sổ này lại không thể khóa từ ngoài vào được nên bèn vào dạo một vòng, tiện thể chờ đáp án luôn.”
“Đáp án gì?”
“Đáp án cho câu hỏi giữa hai người với tên cơ bắp đáng ghét đó, ai sẽ sống.”
“…”
Nói tới đây thì Phó Lam Tự cũng đã hiểu, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, vừa nãy chị gái này cũng lén lút quan sát, biết tên cơ bắp theo dõi họ nên cũng đoán được hắn muốn làm gì.
Cô cười lạnh: “Chiêu há miệng chờ sung này của cô Phùng khéo thật, dù thế nào thì cô cũng chẳng bị thiệt nhỉ.”
“Tôi thích đứng nhìn hơn là tự làm.” Chị gái tóc bạch kim lại rất thản nhiên, “Quy tắc trò chơi mà, đổi lại là hai người thì chắc cũng chẳng rảnh để nhúng tay vào nhỉ? Ai bị xử thì người đó xui thôi.”
“… Đúng nhỉ, vận may của tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ tốt cả.”
Nụ cười của chị gái tóc bạch kim càng sâu hơn: “Nhưng chí ít là cô sống quay về rồi, nếu hai người đã còn sống thì chắc tên kia chết ngắc ngoải rồi nhỉ.”
“Cô đoán đúng rồi.”
“Nhưng mà hai người hình như cũng bị thiệt hại.” Chị gái tóc bạch kim liếc nhìn Kiều Vân Tranh, “Tôi đã bảo rồi, cô muốn bảo vệ người bị thương là phải trả giá đắt lắm mà.”
“Đây là chuyện riêng của tôi, hình như không liên quan gì tới cô Phùng nhỉ?”
“Thế thì chúng ta bàn tới chuyện liên quan đi, tên đó chết thì sẽ có thi thể để chôn cất, lão Henry có cho hai người manh mối không? Chia sẻ tí đi.”
Phó Lam Tự lẳng lặng nhìn chị ta.
Chị gái tóc bạch kim thở dài: “Cô Phó à, tôi thích tính cô nên không muốn ra tay với cô, dù sao tối nay tình trạng của hai người đều rất tệ mà, đúng không?”
“… Thì?”
“Vì thế hai người chia sẻ manh mối cho tôi đi, chúng ta đều vui cả, nói không chừng tới cuối cùng lúc qua cửa còn có thể kết thành đồng minh đấy — Dù sao tôi giết ai cũng vậy mà?”
Nói thì như đàm phán nhưng thực chất lại là uy hiếp.
Nhưng Phó Lam Tự thừa nhận, chị ta nói thế đúng là có lý thật.
Cô nhìn xéo sang, thấy Kiều Vân Tranh cũng khẽ gật đầu nên bèn giao lá thư trong tay ra.
Dù sao cô cũng đã thuộc lòng nội dung đầy đủ của lá thư rồi, có giữ hay không cũng chẳng khác gì.
“Thế thì mời cô Phùng đọc một lượt đi.”
Chị gái tóc bạch kim nhận lấy bức thư, mở ra đọc vài lần, rõ ràng là cũng không hiểu.
“Giới thiệu vắn tắt về cuộc đời của Mary Shaw à? Chỉ thế thôi sao?”
Phó Lam Tự bình tĩnh trả lời: “Nếu cô không tin thì cứ tới lục soát người hai chúng tôi đi, Henry chỉ đưa cái này và một câu nữa thôi.”
“Câu gì?”
“Lão nói, “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa”.”
Chị gái tóc bạch kim như ngộ ra gì đó: “Từ khóa để giết boss là “Lửa” ư?”
“Với điều kiện tiên quyết là chúng ta tìm ra được lửa.”
Hiện tại hai bên chẳng có bất cứ đạo cụ manh mối gì liên quan tới “Lửa” hết.
Tất nhiên, biết đâu là đã bị người khác lấy trước mất rồi.
“Cô Phó, cảm ơn cô đã hợp tác.” Chị gái tóc bạch kim đứng dậy, khách sáo gật đầu, “Vẫn là câu nói đó, chúc hai người may mắn.”
“Cô cũng vậy.”
Chị ta cười một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, rời khỏi bằng cửa chính, rẽ vào cầu thang rồi về thẳng tầng 2.
Phó Lam Tự đóng cửa lại, im lặng nghe tiếng một lúc lâu, mãi tới khi xác định chị ta thật sự đi mới xoay người lại, thấp giọng hỏi Kiều Vân Tranh.
“Cái hộp đâu rồi?”
Cái hộp nhỏ tìm thấy trong quan tài ở nghĩa địa luôn được Kiều Vân Tranh giữ, ai ngờ vừa vào phòng đã biến mất tăm.
Kiều Vân Tranh nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc quay lại, cái hộp đã quay trở lại trong tay anh.
“Nãy anh phát hiện trong phòng có người nên thuận tay giấu ở bên ngoài, đỡ để bị chị ta cướp mất.”
“Tuyệt vời.”
Hai người ngồi bên giường, cẩn thận nghiên cứu mật mã của hộp, nhớ lại xem bốn số này có thể là gì.
Lúc này, Phó Lam Tự chợt nảy ra ý tưởng, cô nhớ lại cảnh tượng lúc bị con rối Billy chi phối tối qua.
Tối qua, thời gian con rối Billy xuất hiện là 2 giờ 25 phút sáng, cô còn nhớ rất rõ.
Hơn nữa lúc ấy kim giờ và kim phút của đồng hồ rõ ràng đều khựng lại trong giây lát rồi mới khôi phục lại hoạt động bình thường.
Cô lập tức nói suy đoán của mình cho Kiều Vân Tranh nghe.
Kiều Vân Tranh trầm ngâm, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thạch anh trên tường.
“Giờ là 1 giờ 30, chúng ta đợi một tiếng nữa là xác minh được ngay.”
“Được.”
…
Vết thương ở đầu gối quá đau nên Phó Lam Tự nằm thẳng ra giường, bất giác lại hơi mê man.
Sau đó, cô cảm giác như mu bàn tay của mình có ai khẽ vỗ, là Kiều Vân Tranh đang nhẹ nhàng gọi.
“Em Lam, dậy nào.”
Cô mở mắt ra.
Lần này, đồng hồ thạch anh lại điểm 2 giờ 25 phút sáng lần nữa.
Đúng như trí nhớ của cô, kim giờ và kim phút quả nhiên đã dừng lại.
“Anh nghĩ… Có khi nào mật mã của hộp là 0225 không?”
Nếu không thì không cần phải bày ra giờ cố định thế này, chắc chắn đây phải là một nhắc nhở.
Kiều Vân Tranh làm theo, cụp mắt chỉnh mật mã thành 0225 nhưng lại thất bại, cái hộp không mở ra được.
“Không phải rồi.” Anh hơi khựng lại, chợt quay đầu lại nhìn mặt tường đối diện đồng hồ, “Anh còn nhớ em từng nói sau một trong những bức tranh đó là…”
Phó Lam Tự như bừng tỉnh, cô gần như đã quên mất chuyện này.
“Đúng, đúng vậy.”
Cô bước tới trước mấy bức tranh, cẩn thận quan sát, cuối cùng tháo bức tranh vẽ cảnh điền viên bên phải xuống.
Phó Lam Tự lật ngược bức tranh lại, để lộ ra tấm gương đằng sau.
Thời gian trên đồng hồ thạch anh được phản chiếu trong gương, hình ảnh bị đảo ngược, không phải 2 giờ 25 mà là 9 giờ 35.
0935.
Kiều Vân Tranh lại điều chỉnh mật mã lần nữa, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cái hộp đã được mở.
Cả hai cùng cúi đầu xem.
Trong hộp trống rỗng, chỉ có một chiếc chìa khóa vàng.
Phó Lam Tự giật mình: “Là chìa khóa của rạp hát.”
Có thể mở địa điểm nhiệm vụ mới rồi.
Cô cất chìa khóa vào túi, vốn tính tới cửa sổ kéo rèm cửa nhưng ai ngờ lại thấy được một ánh lửa từ khe hở, bên cạnh ánh lửa đó là một bóng người cao gầy.
Đó là…
Cô đột nhiên đẩy cửa sổ ra: “Cô Phùng?”
Đúng thế, chị gái tóc bạch kim đang đứng trong khoảng đất trống gần cửa sổ, ở góc này, ngoài phòng cô và phòng của chị ta ở tầng 2 ra, người chơi ở các phòng khác không thể thấy được.
“Cô Phó.” Chị gái tóc bạch kim xoay người lại, giơ que diêm tới phía cô rồi nhướng mày cười, “Nghe cô nói xong câu đó, tự nhiên tôi lại thấy thứ mình tìm được hình như cũng có ích.”
Hộp diêm đó là đạo cụ hệ thống, tìm thấy trong hòm thư của một gia đình nào đó ở thị trấn.
Vốn cứ nghĩ là thứ vô dụng, nhưng khi nghe câu “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa”, chị ta đã quyết định đốt con rối Billy đi.
Đúng là dễ liên tưởng thật.
Phó Lam Tự đảo mắt nhìn tới phía ánh lửa kia, không khỏi nhíu mày: “Cô đốt Billy rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Đốt xong chưa?”
Chị gái tóc bạch kim yên lặng chờ lửa cháy hết, sau đó dùng chân dập những mẩu còn sót lại, cúi người nhặt ra một tờ giấy từ đống tro tàn.
Tờ giấy đó rất kỳ lạ, hình như được làm từ vật liệu đặc biệt, mặt ngoài nhẵn bóng, không bị đốt cháy.
“Dù sao tôi đọc cũng không hiểu lắm.” Chị ta đi tới trước cửa sổ, đưa tờ giấy cho Phó Lam Tự, “Xem như trao đổi công bằng, chia sẻ nhắc nhở một chút, đây là thành ý của tôi.”
Phó Lam Tự nhận lấy tờ giấy rồi liếc thoáng qua.
Nét chữ trên đó xiêu vẹo như được viết từ máu, chỉ có một cụm từ tiếng anh.
Old for new service.
Thay cũ đổi mới.
Máu hắn từ từ tràn ra, nhuộm đỏ cả mảng cỏ dại dưới người.
Phó Lam Tự thở phào một hơi, bấy giờ mới thấy vết thương trên đầu gối và cánh tay đau hơn, cô ngã ra sau, nằm trên mặt đất lạnh buốt mà th ở dốc.
Kiều Vân Tranh chật vật đứng dậy đi tới trước mặt cô, anh quỳ xuống, kéo cô vào lòng với đôi mắt đỏ hoe.
“Bị thương ở đâu rồi? Cho anh xem nào.”
Phó Lam Tự đợi một chút, tiếng nhịp tim của anh khiến tâm trạng bất an của cô từ từ chậm lại.
“Không sao đâu.” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, vết dao rất nông, máu đã ngừng chảy nhưng đầu gối thì vẫn đang tứa máu, “… Chân em chỉ bị cắt một chút thôi, không ảnh hưởng tới việc đi lại đâu.”
Kiều Vân Tranh lập tức lấy dao cắt vạt áo khoác của mình ra rồi xắn quần bò của cô lên, buộc chặt vải vào vết thương.
Phó Lam Tự đột nhiên ngửa đầu ra sau, sắc mặt tái nhợt, đau tới mức phải hít vào một hơi.
“Xin lỗi nhé.” Anh xót xa xoa đầu cô, giọng điệu trầm ấm, “Cửa này không những không bảo vệ được em mà còn để em phải chịu khổ nữa.”
“Chỉ cần là rank Bạch Kim thì sớm muộn gì cũng phải trải nghiệm những chuyện này thôi, sao mà tránh nổi.” Phó Lam Tự ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt cô cực kỳ sáng ngời dưới ánh trăng, “Em không hề thấy nghiêm trọng tới mức đó, ngoài chết ra thì tất thảy đều là chuyện nhỏ hết, huống hồ gì là trải qua cùng anh thì càng đáng hơn nữa.”
Cô rất ít khi nói những lời thắm thiết như thế với anh, vì thế khi thốt ra khiến người ta cực kỳ cảm động.
Hai người ôm nhau rất lâu, nghe tiếng gió đêm thổi rít qua tai, chỉ có nhiệt độ cơ thể của nhau là hơi ấm duy nhất trên đời này.
Phó Lam Tự quay đầu nhìn sang thi thể của tên cơ bắp bên cạnh.
“Chúng ta phải đưa hắn tới chỗ của Henry nữa, anh Vân, anh được không?”
“Không sao.” Kiều Vân Tranh ôm ngực nghỉ một lúc lâu rồi bình tĩnh gật đầu, “Đi thôi.”
Thế là hai người một trái một phải, lần lượt nắm một cánh tay của tên cơ bắp, hợp sức lôi hắn ra khỏi nghĩa địa.
Từ nghĩa địa tới chỗ của Henry thực ra cũng không xa, nhưng cơ thể của tên cơ bắp rất nặng, cả hai lại là người bị thương, Phó Lam Tự thì đang khập khễnh nên vẫn mất rất nhiều thời gian.
Cô đứng ở ngoài, dè dặt bấm chuông cửa nhà Henry.
Quả nhiên, bên trong có tiếng mở cửa, rất nhanh sau đó là tiếng bước chân liên tục.
Henry còng lưng loạng choạng bước ra ngoài cửa, nhìn họ qua hàng rào.
“Mấy người tìm ai?”
“Chúng tôi đưa một thi thể tới, muốn nhờ ngài chôn cất.”
Henry nhìn thoáng qua phía sau họ rồi gật đầu, mở cửa hàng rào ra.
Trông lão có vẻ ốm o gầy guộc nhưng thực chất không hề yếu, thậm chí là không cần giúp đỡ vẫn có thể một tay kéo thi thể vào nhà được.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đứng trong sân chờ, cũng biết đã chờ bao lâu, mãi tới khi Henry dùng một miếng vải trắng lau tay rồi bước ra lần nữa.
Lão lấy một lá thư không ký tên trong túi ra, nhìn họ chằm chằm bằng đôi mắt đục ngầu.
Lão khàn giọng nói: “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa.”
Phó Lam Tự nhận lá thư lão đưa, trầm ngâm.
“Sao mới là điều xấu xa vậy? Mary Shaw ư?”
Nhưng Henry không đáp lại, lão chỉ là một NPC có nhiệm vụ truyền đạt manh mối, nói xong thì quay người bỏ đi.
Phó Lam Tự mở lá thư trong tay ra, thấy trên giấy có một đoạn văn viết bằng mực nước màu đỏ — Là tiếng Trung.
Hệ thống chó má này luôn để ý tới những chi tiết không đáng kể, ví dụ như lo người chơi không hiểu được tiếng Anh.
Nội dung bức thư đó là:
[Ả có tài năng thiên phú, khác với những nghệ sĩ biểu diễn tầm thường kia; ả thông minh, kiêu ngạo, đúng vậy, sự thành công của buổi múa rối giúp ả được tôn sùng, thi thoảng sẽ được người hâm mộ tặng quà, đều là những món đồ cực kỳ đắt đỏ. Ở nơi có văn hóa khô cằn thế này, hẳn bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh những h@m muốn về cả x@c thịt và tâm hồn sẽ khiến mọi người trong thị trấn biên giới này ỷ lại ả. Giá như tình huống này có thể tồn tại lâu dài, nhưng từ sau khi cậu bé đó vạch trần bí mật múa rối của ả, ngọn lửa phẫn uất trong đáy lòng ả đã khiến ả phải trả thù người dân thị trấn một cách điên cuồng.]
Thoạt nhìn thì có vẻ đây là bức thư kể câu chuyện của Mary Shaw.
Vì trong phim gốc, Mary Shaw là một nghệ nhân múa rối rất nổi tiếng với người dân trong thị trấn. Nhưng sau này có một cậu bé vạch trần bí mật dùng tiếng bụng để biểu diễn của ả ngay trước mặt mọi người, ả bèn giết cậu bé đó, sau đó ả bị người dân khác giết, rút lưỡi. Sau này, thị trấn đó bắt đầu chết từng hộ một.
Rất rõ ràng là vì hồn ma của Mary Shaw quấy phá, mà ả đã biến những người chết đó thành con rối hết.
Nhưng lẽ nào bức thư này chỉ dùng để kể về bối cảnh câu chuyện thôi sao?
Uổng công họ tốn sức cố gắng đưa thi thể của tên cơ bắp từ xa tới nhà Henry.
Phó Lam Tự nghi hoặc nhìn Kiều Vân Tranh: “Anh có nhìn ra được gì không?”
Kiều Vân Tranh nhíu mày: “Anh chỉ thấy cách kể trong bức thư này hơi lạ thôi.”
Hai người vừa trải qua một trận chiến dữ dội nên cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài, khả năng suy nghĩ cũng giảm đi rất nhiều, sau khi bàn bạc vài câu, cả hai quyết định về nghỉ trước, sáng mai sẽ tính tiếp.
Kết quả là chuyện ngượng ngùng đã xảy ra.
Ngay lúc Phó Lam Tự về tới căn nhà, đẩy cửa sổ để nhảy vào phòng thì chân trái bị thương khiến cô hơi loạng choạng.
Sau đó cô không đứng vững được mà ngã vào lòng một cô gái nào đó.
… Đúng thế, là lòng của một cô gái.
Báo động trong đầu lập tức lóe lên, cô đẩy đối phương rồi lùi ra sau, suýt chút đã đụng phải Kiều Vân Tranh đi phía sau.
Kiều Vân Tranh vô thức giơ tay bảo vệ cô, bấy giờ mới nhìn rõ được người ngồi bên giường là ai.
Là chị gái tóc bạch kim.
“Cô Phùng?” Phó Lam Tự cảnh giác hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
“Đầu tiên là xin lỗi hai người trước vì không mời mà tới.” Chị gái tóc bạch kim cười, “Tôi thấy hai người ra ngoài làm nhiệm vụ, cửa sổ này lại không thể khóa từ ngoài vào được nên bèn vào dạo một vòng, tiện thể chờ đáp án luôn.”
“Đáp án gì?”
“Đáp án cho câu hỏi giữa hai người với tên cơ bắp đáng ghét đó, ai sẽ sống.”
“…”
Nói tới đây thì Phó Lam Tự cũng đã hiểu, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, vừa nãy chị gái này cũng lén lút quan sát, biết tên cơ bắp theo dõi họ nên cũng đoán được hắn muốn làm gì.
Cô cười lạnh: “Chiêu há miệng chờ sung này của cô Phùng khéo thật, dù thế nào thì cô cũng chẳng bị thiệt nhỉ.”
“Tôi thích đứng nhìn hơn là tự làm.” Chị gái tóc bạch kim lại rất thản nhiên, “Quy tắc trò chơi mà, đổi lại là hai người thì chắc cũng chẳng rảnh để nhúng tay vào nhỉ? Ai bị xử thì người đó xui thôi.”
“… Đúng nhỉ, vận may của tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ tốt cả.”
Nụ cười của chị gái tóc bạch kim càng sâu hơn: “Nhưng chí ít là cô sống quay về rồi, nếu hai người đã còn sống thì chắc tên kia chết ngắc ngoải rồi nhỉ.”
“Cô đoán đúng rồi.”
“Nhưng mà hai người hình như cũng bị thiệt hại.” Chị gái tóc bạch kim liếc nhìn Kiều Vân Tranh, “Tôi đã bảo rồi, cô muốn bảo vệ người bị thương là phải trả giá đắt lắm mà.”
“Đây là chuyện riêng của tôi, hình như không liên quan gì tới cô Phùng nhỉ?”
“Thế thì chúng ta bàn tới chuyện liên quan đi, tên đó chết thì sẽ có thi thể để chôn cất, lão Henry có cho hai người manh mối không? Chia sẻ tí đi.”
Phó Lam Tự lẳng lặng nhìn chị ta.
Chị gái tóc bạch kim thở dài: “Cô Phó à, tôi thích tính cô nên không muốn ra tay với cô, dù sao tối nay tình trạng của hai người đều rất tệ mà, đúng không?”
“… Thì?”
“Vì thế hai người chia sẻ manh mối cho tôi đi, chúng ta đều vui cả, nói không chừng tới cuối cùng lúc qua cửa còn có thể kết thành đồng minh đấy — Dù sao tôi giết ai cũng vậy mà?”
Nói thì như đàm phán nhưng thực chất lại là uy hiếp.
Nhưng Phó Lam Tự thừa nhận, chị ta nói thế đúng là có lý thật.
Cô nhìn xéo sang, thấy Kiều Vân Tranh cũng khẽ gật đầu nên bèn giao lá thư trong tay ra.
Dù sao cô cũng đã thuộc lòng nội dung đầy đủ của lá thư rồi, có giữ hay không cũng chẳng khác gì.
“Thế thì mời cô Phùng đọc một lượt đi.”
Chị gái tóc bạch kim nhận lấy bức thư, mở ra đọc vài lần, rõ ràng là cũng không hiểu.
“Giới thiệu vắn tắt về cuộc đời của Mary Shaw à? Chỉ thế thôi sao?”
Phó Lam Tự bình tĩnh trả lời: “Nếu cô không tin thì cứ tới lục soát người hai chúng tôi đi, Henry chỉ đưa cái này và một câu nữa thôi.”
“Câu gì?”
“Lão nói, “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa”.”
Chị gái tóc bạch kim như ngộ ra gì đó: “Từ khóa để giết boss là “Lửa” ư?”
“Với điều kiện tiên quyết là chúng ta tìm ra được lửa.”
Hiện tại hai bên chẳng có bất cứ đạo cụ manh mối gì liên quan tới “Lửa” hết.
Tất nhiên, biết đâu là đã bị người khác lấy trước mất rồi.
“Cô Phó, cảm ơn cô đã hợp tác.” Chị gái tóc bạch kim đứng dậy, khách sáo gật đầu, “Vẫn là câu nói đó, chúc hai người may mắn.”
“Cô cũng vậy.”
Chị ta cười một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, rời khỏi bằng cửa chính, rẽ vào cầu thang rồi về thẳng tầng 2.
Phó Lam Tự đóng cửa lại, im lặng nghe tiếng một lúc lâu, mãi tới khi xác định chị ta thật sự đi mới xoay người lại, thấp giọng hỏi Kiều Vân Tranh.
“Cái hộp đâu rồi?”
Cái hộp nhỏ tìm thấy trong quan tài ở nghĩa địa luôn được Kiều Vân Tranh giữ, ai ngờ vừa vào phòng đã biến mất tăm.
Kiều Vân Tranh nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc quay lại, cái hộp đã quay trở lại trong tay anh.
“Nãy anh phát hiện trong phòng có người nên thuận tay giấu ở bên ngoài, đỡ để bị chị ta cướp mất.”
“Tuyệt vời.”
Hai người ngồi bên giường, cẩn thận nghiên cứu mật mã của hộp, nhớ lại xem bốn số này có thể là gì.
Lúc này, Phó Lam Tự chợt nảy ra ý tưởng, cô nhớ lại cảnh tượng lúc bị con rối Billy chi phối tối qua.
Tối qua, thời gian con rối Billy xuất hiện là 2 giờ 25 phút sáng, cô còn nhớ rất rõ.
Hơn nữa lúc ấy kim giờ và kim phút của đồng hồ rõ ràng đều khựng lại trong giây lát rồi mới khôi phục lại hoạt động bình thường.
Cô lập tức nói suy đoán của mình cho Kiều Vân Tranh nghe.
Kiều Vân Tranh trầm ngâm, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thạch anh trên tường.
“Giờ là 1 giờ 30, chúng ta đợi một tiếng nữa là xác minh được ngay.”
“Được.”
…
Vết thương ở đầu gối quá đau nên Phó Lam Tự nằm thẳng ra giường, bất giác lại hơi mê man.
Sau đó, cô cảm giác như mu bàn tay của mình có ai khẽ vỗ, là Kiều Vân Tranh đang nhẹ nhàng gọi.
“Em Lam, dậy nào.”
Cô mở mắt ra.
Lần này, đồng hồ thạch anh lại điểm 2 giờ 25 phút sáng lần nữa.
Đúng như trí nhớ của cô, kim giờ và kim phút quả nhiên đã dừng lại.
“Anh nghĩ… Có khi nào mật mã của hộp là 0225 không?”
Nếu không thì không cần phải bày ra giờ cố định thế này, chắc chắn đây phải là một nhắc nhở.
Kiều Vân Tranh làm theo, cụp mắt chỉnh mật mã thành 0225 nhưng lại thất bại, cái hộp không mở ra được.
“Không phải rồi.” Anh hơi khựng lại, chợt quay đầu lại nhìn mặt tường đối diện đồng hồ, “Anh còn nhớ em từng nói sau một trong những bức tranh đó là…”
Phó Lam Tự như bừng tỉnh, cô gần như đã quên mất chuyện này.
“Đúng, đúng vậy.”
Cô bước tới trước mấy bức tranh, cẩn thận quan sát, cuối cùng tháo bức tranh vẽ cảnh điền viên bên phải xuống.
Phó Lam Tự lật ngược bức tranh lại, để lộ ra tấm gương đằng sau.
Thời gian trên đồng hồ thạch anh được phản chiếu trong gương, hình ảnh bị đảo ngược, không phải 2 giờ 25 mà là 9 giờ 35.
0935.
Kiều Vân Tranh lại điều chỉnh mật mã lần nữa, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cái hộp đã được mở.
Cả hai cùng cúi đầu xem.
Trong hộp trống rỗng, chỉ có một chiếc chìa khóa vàng.
Phó Lam Tự giật mình: “Là chìa khóa của rạp hát.”
Có thể mở địa điểm nhiệm vụ mới rồi.
Cô cất chìa khóa vào túi, vốn tính tới cửa sổ kéo rèm cửa nhưng ai ngờ lại thấy được một ánh lửa từ khe hở, bên cạnh ánh lửa đó là một bóng người cao gầy.
Đó là…
Cô đột nhiên đẩy cửa sổ ra: “Cô Phùng?”
Đúng thế, chị gái tóc bạch kim đang đứng trong khoảng đất trống gần cửa sổ, ở góc này, ngoài phòng cô và phòng của chị ta ở tầng 2 ra, người chơi ở các phòng khác không thể thấy được.
“Cô Phó.” Chị gái tóc bạch kim xoay người lại, giơ que diêm tới phía cô rồi nhướng mày cười, “Nghe cô nói xong câu đó, tự nhiên tôi lại thấy thứ mình tìm được hình như cũng có ích.”
Hộp diêm đó là đạo cụ hệ thống, tìm thấy trong hòm thư của một gia đình nào đó ở thị trấn.
Vốn cứ nghĩ là thứ vô dụng, nhưng khi nghe câu “Mọi điều xấu xa sẽ phải biến mất trong ngọn lửa”, chị ta đã quyết định đốt con rối Billy đi.
Đúng là dễ liên tưởng thật.
Phó Lam Tự đảo mắt nhìn tới phía ánh lửa kia, không khỏi nhíu mày: “Cô đốt Billy rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Đốt xong chưa?”
Chị gái tóc bạch kim yên lặng chờ lửa cháy hết, sau đó dùng chân dập những mẩu còn sót lại, cúi người nhặt ra một tờ giấy từ đống tro tàn.
Tờ giấy đó rất kỳ lạ, hình như được làm từ vật liệu đặc biệt, mặt ngoài nhẵn bóng, không bị đốt cháy.
“Dù sao tôi đọc cũng không hiểu lắm.” Chị ta đi tới trước cửa sổ, đưa tờ giấy cho Phó Lam Tự, “Xem như trao đổi công bằng, chia sẻ nhắc nhở một chút, đây là thành ý của tôi.”
Phó Lam Tự nhận lấy tờ giấy rồi liếc thoáng qua.
Nét chữ trên đó xiêu vẹo như được viết từ máu, chỉ có một cụm từ tiếng anh.
Old for new service.
Thay cũ đổi mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.