Chương 28
Tư Văn Thổ Phỉ
16/05/2024
Edit + beta: sxdnp
~ Theo cách nói của đội trưởng là có thể dùng để xào rau. ~
—————
“Thẩm Hi, tính tình của cậu lạnh lùng hay là chỗ đó cậu bị không được vậy hả?”
Nhị Bàn không nhận ra rằng lời nói của mình sẽ mang đến hậu quả thế nào.
Nói xong, cậu ta đột nhiên nhận ra cái gì đó.
Liền đưa tay ôm lấy hai bả vai nhiều thịt của mình, bày ra bộ dạng con gái nhà lành bị cưỡng bức.
Run bần bật, mắt trợn tròn.
“Không nhẽ cậu không thích con gái?”
Thẩm Hi thích con trai!
Tằng Phan:......
Thành viên WKY:......??!!
Béo, sao có thể đưa ra kết luận như vậy cơ chứ!
Nhìn sắc mặt ngơ ngác của mọi người, Nhị Bàn mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Thẩm Hi, tất cả đều là giả? Cậu thích con gái đúng không?”
Vừa dứt lời, cậu ta không dám tin vào mồm miệng của chính mình liền vây lấy Thẩm Hi nhìn trái ngó phải, nhíu cặp lông mày nhỏ bé, hít sâu một hơi, “Không đúng, nhìn thế nào cũng không giống là cậu thích con gái.”
Cậu ta lấy điện thoại trong túi ra, mở ảnh chụp của nữ mc Hân Hân, rồi dí vào mặt Thẩm Hi.
“Cậu xem đi, một người ưu tú như này mà cậu cũng không có hứng thú, sao có thể thích con gái được?”
Cô gái trong bức ảnh đúng là một người rất nổi bật, trang điểm tinh xảo, đường nét cơ thể quyến rũ.
Nhưng đây đều là hình tượng trong ánh nhìn của đám đàn ông con trai.
Đáng tiếc.
Thẩm Hi không phải loại người như thế.
Vậy nên, anh lười nhác nhướng mày, không quan tâm nhìn lướt qua, sau đó thì không hứng thú mà ngoảnh đầu.
“Chỉ vì chuyện này?” Thẩm Hi nheo mắt.
“Chuyện này còn chưa đủ à.” Nhị Bàn kinh ngạc, nhíu mày nhíu mặt đến nỗi ngũ quan trên khuôn mặt mũm mĩm của cậu ta đều dính hết vào nhau.
Thẩm Hi mất kiên nhẫn nhìn Nhị Bàn, gằn giọng nói từng từ một: “Chỉ vì lý do nhàm chán này, mà mấy người bảo tôi bị liệt dương?”
Giọng điệu bất mãn.
Hai chữ 'liệt dương' này được nhấn mạnh làm cho câu nói trở nên vô cùng sắc bén.
Nhị Bàn căn bản không sợ anh, chỉ tay về phía Thẩm Hi: “Chính là như vậy! Chính là cái biểu cảm này! Chính là cái giọng điệu này! Cậu nghĩ mà xem, lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, không có dục vọng cũng không có tình cảm, sao cậu có thể nói rằng bản thân thích con gái?”
“Không đúng, là thích loài người!”
Nói rồi, Nhị Bàn lại cầm điện thoại dí vào mặt Thẩm Hi, phóng to ảnh của Hân Hân, “Cậu nhìn kỹ lại xem, thật sự không thích kiểu này?”
Thẩm Hi cẩn thận nhìn qua một lượt.
Cuối cùng lại ngoảnh mặt ra chỗ khác, không nói gì.
Nhị Bàn nhìn chằm chằm Thẩm Hi bằng biểu cảm mong chờ và khuôn mặt mũm mĩm kia, khiến Thẩm Hi chỉ còn cách làm lơ.
Một lúc sau.
Khi mọi người đang nín thở chờ đợi.
Thẩm Hi mới mở miệng đánh giá, “Không thích, chân quá ngắn.”
“Ý gì vậy?”
Nhị Bàn không dám tin, cậu ta cầm điện thoại lên xem, tiến đến vị trí quan sát tốt nhất, phản bác: “Đâu có, nhìn khá dài mà.”
Thẩm Hi liếc mắt nhìn Nhị Bàn, ánh mắt dừng lại trên người con gái duy nhất trên xe, “Như cô ấy mới gọi là chân dài.”
Tằng Phan:??
Đột nhiên bị nhắc đến, Tằng Phan ngơ ngác.
Nhưng mà ánh mắt và giọng điệu của Thẩm Hi lại vô cùng bình tĩnh.
Trêu người như vậy, nhưng lời nói của anh lại không làm cho người ta có cảm giác ghét bỏ, giống như đang nói đến một sự thật vậy.
Tằng Phan không hề thấy phiền.
Thậm chí còn thấy rất vui??
Tằng Phan xụ mặt, từ chối chấp nhận sự thật này.
Nhưng Nhị Bàn lại không có cái gan nhìn chằm chằm bà chủ của mình như vậy, cậu ta nhìn lướt qua Tằng Phan, rồi nhìn vào tấm ảnh, “Đây cũng dài mà.”
Nói xong, cậu ta cảm thấy bản thân nói như vậy đúng là không có sức thuyết phục, trực tiếp len mạng tìm kiếm thông tin cá nhân, phóng to mục chiều cao.
Dí điện thoại vào mặt Thẩm Hi, “Cậu nhìn đi, trên trang web chính thức nói nữ thần cao 165cm!”
Thẩm Hi nhìn Nhị Bàn đang kích động, chậm chạp nói: “Thông tin cá nhân của cậu ghi là cao 176cm kia kìa.”
Nhị Bàn: “??”
Liên quan gì đến cậu ta?
“Nhưng chiều cao thật sự của cậu chỉ có 170cm, cũng rất cao rồi.” Thẩm Hi mặc kệ Nhị Bàn đang ngơ ngác, giọng điệu trầm ổn.
“À, thông tin cá nhân của cậu ghi cân nặng là bao nhiêu? 80kg [1]? Đây là số liệu của ba năm trước phải không.” Thẩm Hi ngẩng đầu, nhìn Nhị Bàn.
“Nhưng thực tế thì? Nhìn bộ đồng phục thiết kế riêng cỡ 4XL của cậu mà nói, chắc là cỡ hai...”
Một con số hai vừa nói ra, Nhị Bàn đã lấy tay bịt miệng Thẩm Hi.
“Đừng nói nữa, từ hôm nay tôi sẽ giảm cân!” Nhị Bàn suy sụp.
Bị Thẩm Hi đánh bại hoàn toàn.
K.O.
Nhị Bàn không hiểu vì sao cục than nóng bỏng này lại bay tới tay mình...
Nhỏ bé, bất lực, đáng thương.
Tằng Phan ngồi phía sau bị hành động của Nhị Bàn và Thẩm Hi làm cho ngây người, trong phút chốc đã quên mất hình tượng cơ bản của mình.
Cái gì mà bá đạo lạnh lùng, đều tan vỡ hết cả, chỉ có thể ngồi ngơ ngác cầm điện thoại, đau khổ mà sửa lại tam quan của bản thân.
Tất nhiên, những thành viên khác cũng như vậy.
Đều là dáng vẻ hoảng hốt tạo lại tam quan.
Cuối cùng, Vu Thần cũng tỉnh táo mà giúp bọn họ phân thắng bại.
Anh ta khổ sở chọc chọc Nhị Bàn đang ngồi trong góc với vẻ mặt “thế giới lạnh nhạt vô tình cấm làm phiền”, “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi quá đáng thương!”, 'hãy để tôi ở lại nơi lạnh lẽo này một mình đi“.
Nhỏ giọng hỏi cậu ta, “Cậu đọc tin vịt này ở đâu ra vậy?”
Nhị Bàn liếc Vu Thần với ánh mắt lên án, ⁴sao lúc nãy anh không đến giúp em, rồi lấy điện thoại ra đưa cho Vu Thần xem, nói nhỏ: “Đây này.”
Nói xong, cậu ta không thèm để ý đến Vu Thần, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ từ chối tiếp chuyện với bất cứ người sống nào.
Vu Thần cầm điện thoại của Nhị Bàn, vừa nhìn đã bị hai chữ liệt dương này đập vào mắt.
Xem ra nguồn gốc của mọi chuyện là đây.
Lướt lên trên, Vu Thần mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện là như thế nào.
Thì ra, Hân Hân là dẫn chương trình kiêm nữ bình luận viên vừa xinh đẹp lại có kỹ thuật trong giới Liên minh huyền thoại, tất nhiên là sẽ có rất nhiều fans.
Đương nhiên, phần lớn đều là trạch nam.
Hôm nay, nhìn thấy nữ thần Hân Hân tỏ tình và bị Thẩm Hi từ chối thẳng thừng, fans cùa cô ta cứ như là ăn nhầm thuốc nổ vậy, bắt đầu lên mạng nói này nói nọ.
Một bài đăng có tiêu đề là [Người con trai có gan từ chối nữ thần, rốt cuộc là bị liệt dương hay là tính cách lạnh lùng], nằm gọn gàng trên trang đầu của diễn đàn Liên Minh Huyền Thoại.
Những ai đến xem náo nhiệt không chê bai bất cứ chuyện gì đều là những người nổi tiếng trên mạng.
Vu Thần:......
Vu Thần cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Thật lòng mà nói, anh ta là quản lý của đội đã nhiều năm, từ lúc bước vào LPL cũng đã hơn mười năm.
Từng giải quyết rất nhiều tuyển thủ không chịu nổi sự cám dỗ, công khai ra vào những chỗ ăn chơi, thậm chí còn có những tin đồn làm chuyện đồi bại với người hâm mộ, những chuyện như này không lấy gì làm lạ...
Chỉ vì tuyển thủ giữ mình trong sạch quá mức mà bị nghi ngờ là tính tình lạnh lùng hay là bị liệt dương?
Chưa nghe qua, chưa thấy qua bao giờ.
Trong tiền lệ của LPL, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Cho dù là tình huống đặc biệt cũng không có.
Có độc, là kịch độc!
......
WKY thi đấu xong đã là 7 giờ tối, xui xẻo thế nào lại gặp phải giờ cao điểm.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển trong làn xe.
Đi một chút lại dừng.
Về đến căn cứ thì trời đã tối sầm.
Tằng Phan thất thần suốt dọc đường.
Hốt hoảng, hoang mang, trong đầu hiện lên tất cả những gì hôm nay nghe được.
Lúc thì là giọng của Thẩm Hi phản bác việc anh không bị liệt dương, lúc thì là cảnh tượng Thẩm Hi bảo vệ cô ở sau lưng lạnh lùng nói cút, cuối cùng dừng lại ở chỗ khi Thẩm Hi nói chân cô dài.
Cho dù Tằng Phan có giả vờ làm tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng đến mấy thì cô cũng chỉ là một cô gái ở độ tuổi hai mươi.
Chỉ có một điểm khác với những cô gái đồng trang lứa, cô rất lý trí.
Làm người thừa kế của một tập đoàn lớn, cô không thể thả lỏng một giây phút nào. Thậm chí cô phải làm tốt hơn những người thừa kế cùng tuổi là đàn ông, phải nỗ lực mới có thể nhận được sự tôn trọng.
Tằng Phan đã hiểu đạo lý này từ lâu.
Lúc mười tuổi cô đã được những người bạn của ba khen ngợi, cũng chính là những người đó, trong mắt bọn họ tràn đầy sự tiếc nuối và vui mừng khi người khác gặp khó khăn.
Cho nên cô vẫn luôn rất nỗ lực.
Nỗ lực đến nỗi không có thời gian để yêu đương.
Dựa vào năng lực của bản thân để đưa tập đoàn lên tầm cao, cô cũng cố tình lấy một chút tinh lực của bản thân dành cho sở thích, chút tình cảm thời thiếu nữ đã bị chôn vùi nay lại dấu hiệu hồi sinh.
Từ khi chung sống, đôi lúc Tằng Phan cảm thấy bản thân luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng Thẩm Hi.
À không, có thể là ảo giác...
Cô không tập trung, lúc xuống xe cũng không chú ý.
Tằng Phan chỉ cảm thấy bản thân bị bước hụt, thấy mình sắp ngã, Thẩm Hi đi đằng trước cô nhanh tay túm lấy cô, kéo lại.
Tằng Phan mang một đôi giày cao gót, cho dù bị lôi ra, cũng sẽ mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
Thẩm Hi cũng cảm thấy cô không đứng vững, muốn tiến lên đỡ cô.
Cuối cùng.
Từ trước đến nay Tằng Phan chưa từng có trạng thái như này, như con hổ đói lao vào lòng Thẩm Hi.
Vững chắc.
Nói thật thì Tằng Phan chưa bao giờ thấy qua những kiểu va chạm như thế này, cô ngơ ngác vài giây mới bừng tỉnh.
Cô vừa tỉnh táo lại, đã phát hiện tình cảnh hiện tại của mình.
Thẩm Hi chỉ mặc mỗi đồng phục của đội khoảng cách gần như vậy, Tằng Phan có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và hô hấp của người bên dưới.
Xen lẫn một chút cảm giác giữa thiếu niên và thanh niên cũng không tính là quá lớn, thậm chí có chút mảnh khảnh, lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Mơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp bên dưới lớp áo.
Lỗ tai của Tằng Phan run lên.
Nhận thức được điều gì đó, bắt đầu giãy giụa.
Thẩm Hi im lặng lùi về phía sau một bước, vẫn không buông cánh tay của cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Có đi được không?”
Tằng Phan cử động cổ chân, phát hiện không có vấn đề gì lớn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi.
Trong bóng tối, Tằng Phan không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng anh đang thở dài nhẹ nhõm.
Tằng Phan nhấc chân, bước chân còn lại xuống đất, đi thử vào bước, cảm giác hơi đau nhức một chút, lúc này mới yên tâm.
Bóng tối luốn làm cho người ta buông lỏng cảm xúc và mặt nạ.
Không làm chủ được bản thân.
Một người luôn lạnh lùng như Tằng Phan, ấy vậy mà lại mỉm cười khi nhìn Thẩm Hi.
Bởi vì hai người ngồi ở phía trong cùng của xe, nên là đi xuống cuối cùng. Lúc này, cơn đói bụng kéo đến, mọi người chạy vào căn cứ bật hết toàn bộ đèn lên.
Không kịp đề phòng, Tằng Phan liền nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh trước mặt.
Thẩm Hi đứng ngược sáng.
Ánh đèn mờ nhạt bao lấy anh tạo thành một vầng sáng ấm áp, ôn hòa nhưng vì anh lạnh nhạt mà trở nên mờ ảo, xa cách.
Bất ngờ có ánh đèn xuất hiện, Tằng Phan chỉ kịp thấy Thẩm Hi chớp mắt, che giấu đi tất cả cảm xúc phức tạp.
Trong bóng tối, cảm thấy rất nặng nề.
Thẩm Hi đứng trước mặt cô, vô tình nhìn thấy đôi tai đỏ hồng bị bóng tối che lấp của cô.
Yên tĩnh.
Hai người không ai nói gì.
Tăng Phan phá vỡ khoảng khắc ngại ngùng này, nhẹ nhàng nó, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình ổn: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Hi không nói lời nào, xoay người đi về phía cửa căn cứ, sau đó mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tằng Phan đi phía sau anh, cũng chậm rãi bước về phía căn cứ.
Chưa đi được hai bước, người trước mặt cô bỗng dưng dừng bước, xoay người lại.
Nhìn chằm chằm cô.
Không nói lời nào.
Tằng Phan cũng không hiểu mà dừng bước, Thẩm Hi dùng ánh mắt dò xét nhìn cô hơi không được tự nhiên.
“Tôi...”
Thẩm Hi do dự, như muốn nói gì đó.
Tằng Phan ghét nhất là loại người nói chuyện chỉ nói một nửa rồi lại không nói nữa, liền hỏi ngược lại: “Tôi? Tôi làm sao cơ?”
Thẩm Hi lùi một bước, nghiêm túc nhìn cô rồi nói: “Đuôi mắt của cô, vì sao lại phát sáng?”
Tằng Phan:......
Gì cơ?
Tằng Phan tưởng mình nghe nhầm.
Có thể là gió quá lớn.
“Còn nữa, hôm qua cô không rửa mặt phải không?”.
Tằng Phan:......
Có ý gì vậy?
Không rửa mặt?
Xem ra là lỗ tai cô không bị gió thổi điếc, mà là Thẩm Hi bị gió thổi làm cho choáng váng!
Cô không dám tin, Thẩm Hi lại hỏi xong rồi mới so sánh.
“Nhị Bàn thức đêm chơi game, khuôn mặt của cậu ta so với cô bây giờ cũng không khác mấy, có hơi bóng dầu.”
“Theo cách nói của đội trưởng là có thể dùng để xào rau.” Thẩm Hi chậm rãi nói.
Tằng Phan bị chọc tức muốn thăng thiên ngay tại chỗ!
Tuy rằng Thẩm Hi nhạt nhẽo nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, Tằng Phan cũng biết là cho dù anh đang hoang mang thì cũng sẽ rất nghiêm túc.
Làm ơn có ai đó đến nói cho cô rằng nên giải thích như thế nào?
Không chừng phải giải thích cho anh biết, cái gì là highlight, cái gì là bút kẻ mắt! Dù sao thì Thẩm Hi cũng là người nói YSL là Nhã Thi Lan.
À không, trai thẳng, cái loại sinh vật khó hiểu này không thể tính là con người được.
Vẫy tay bye bye. jpg
Lúc trước còn hoài nghi Thẩm Hi có thái độ đặc biệt với Tằng Phan, chỉ muốn quay về quá khứ dùng “Hàng Long Thập Bát Chưởng” [2] đánh cho bản thân tỉnh ngộ.
Tỉnh lại đi, chị gái!
Thứ đáng sợ nhất trên thế giới này chính là ba loại ảo giác, ngoại trừ bản thân tôi có thể phản kích ra, tôi còn có thể thắng, anh thích tôi cũng không phải là không có đạo lý...
Thẩm Hi tiếp tục khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm, yếu ớt của Tằng Phan.
Anh lấy một gói khăn giấy nhỏ trong túi quần ra đưa cho Tằng Phan, chậm rãi nói: “Cô, có muốn lau một chút không?”
Tằng Phan:......
Tôi rất cảm ơn ngài!
Nhưng mà, tôi, không, cần!
—————
Chú thích:
(1) 80kg ≈ 160 cân (bản raw ghi là 160斤)
(2) Hàng Long Thập Bát Chưởng (降龙十八掌): là bộ quyền pháp bộ chưởng pháp chí cương được lưu truyền giữa các đời bang chủ Cái Bang. Tên gọi của 18 chiêu thức đều lấy từ Kinh Dịch. (Nguồn: Google)
~ Theo cách nói của đội trưởng là có thể dùng để xào rau. ~
—————
“Thẩm Hi, tính tình của cậu lạnh lùng hay là chỗ đó cậu bị không được vậy hả?”
Nhị Bàn không nhận ra rằng lời nói của mình sẽ mang đến hậu quả thế nào.
Nói xong, cậu ta đột nhiên nhận ra cái gì đó.
Liền đưa tay ôm lấy hai bả vai nhiều thịt của mình, bày ra bộ dạng con gái nhà lành bị cưỡng bức.
Run bần bật, mắt trợn tròn.
“Không nhẽ cậu không thích con gái?”
Thẩm Hi thích con trai!
Tằng Phan:......
Thành viên WKY:......??!!
Béo, sao có thể đưa ra kết luận như vậy cơ chứ!
Nhìn sắc mặt ngơ ngác của mọi người, Nhị Bàn mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Thẩm Hi, tất cả đều là giả? Cậu thích con gái đúng không?”
Vừa dứt lời, cậu ta không dám tin vào mồm miệng của chính mình liền vây lấy Thẩm Hi nhìn trái ngó phải, nhíu cặp lông mày nhỏ bé, hít sâu một hơi, “Không đúng, nhìn thế nào cũng không giống là cậu thích con gái.”
Cậu ta lấy điện thoại trong túi ra, mở ảnh chụp của nữ mc Hân Hân, rồi dí vào mặt Thẩm Hi.
“Cậu xem đi, một người ưu tú như này mà cậu cũng không có hứng thú, sao có thể thích con gái được?”
Cô gái trong bức ảnh đúng là một người rất nổi bật, trang điểm tinh xảo, đường nét cơ thể quyến rũ.
Nhưng đây đều là hình tượng trong ánh nhìn của đám đàn ông con trai.
Đáng tiếc.
Thẩm Hi không phải loại người như thế.
Vậy nên, anh lười nhác nhướng mày, không quan tâm nhìn lướt qua, sau đó thì không hứng thú mà ngoảnh đầu.
“Chỉ vì chuyện này?” Thẩm Hi nheo mắt.
“Chuyện này còn chưa đủ à.” Nhị Bàn kinh ngạc, nhíu mày nhíu mặt đến nỗi ngũ quan trên khuôn mặt mũm mĩm của cậu ta đều dính hết vào nhau.
Thẩm Hi mất kiên nhẫn nhìn Nhị Bàn, gằn giọng nói từng từ một: “Chỉ vì lý do nhàm chán này, mà mấy người bảo tôi bị liệt dương?”
Giọng điệu bất mãn.
Hai chữ 'liệt dương' này được nhấn mạnh làm cho câu nói trở nên vô cùng sắc bén.
Nhị Bàn căn bản không sợ anh, chỉ tay về phía Thẩm Hi: “Chính là như vậy! Chính là cái biểu cảm này! Chính là cái giọng điệu này! Cậu nghĩ mà xem, lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, không có dục vọng cũng không có tình cảm, sao cậu có thể nói rằng bản thân thích con gái?”
“Không đúng, là thích loài người!”
Nói rồi, Nhị Bàn lại cầm điện thoại dí vào mặt Thẩm Hi, phóng to ảnh của Hân Hân, “Cậu nhìn kỹ lại xem, thật sự không thích kiểu này?”
Thẩm Hi cẩn thận nhìn qua một lượt.
Cuối cùng lại ngoảnh mặt ra chỗ khác, không nói gì.
Nhị Bàn nhìn chằm chằm Thẩm Hi bằng biểu cảm mong chờ và khuôn mặt mũm mĩm kia, khiến Thẩm Hi chỉ còn cách làm lơ.
Một lúc sau.
Khi mọi người đang nín thở chờ đợi.
Thẩm Hi mới mở miệng đánh giá, “Không thích, chân quá ngắn.”
“Ý gì vậy?”
Nhị Bàn không dám tin, cậu ta cầm điện thoại lên xem, tiến đến vị trí quan sát tốt nhất, phản bác: “Đâu có, nhìn khá dài mà.”
Thẩm Hi liếc mắt nhìn Nhị Bàn, ánh mắt dừng lại trên người con gái duy nhất trên xe, “Như cô ấy mới gọi là chân dài.”
Tằng Phan:??
Đột nhiên bị nhắc đến, Tằng Phan ngơ ngác.
Nhưng mà ánh mắt và giọng điệu của Thẩm Hi lại vô cùng bình tĩnh.
Trêu người như vậy, nhưng lời nói của anh lại không làm cho người ta có cảm giác ghét bỏ, giống như đang nói đến một sự thật vậy.
Tằng Phan không hề thấy phiền.
Thậm chí còn thấy rất vui??
Tằng Phan xụ mặt, từ chối chấp nhận sự thật này.
Nhưng Nhị Bàn lại không có cái gan nhìn chằm chằm bà chủ của mình như vậy, cậu ta nhìn lướt qua Tằng Phan, rồi nhìn vào tấm ảnh, “Đây cũng dài mà.”
Nói xong, cậu ta cảm thấy bản thân nói như vậy đúng là không có sức thuyết phục, trực tiếp len mạng tìm kiếm thông tin cá nhân, phóng to mục chiều cao.
Dí điện thoại vào mặt Thẩm Hi, “Cậu nhìn đi, trên trang web chính thức nói nữ thần cao 165cm!”
Thẩm Hi nhìn Nhị Bàn đang kích động, chậm chạp nói: “Thông tin cá nhân của cậu ghi là cao 176cm kia kìa.”
Nhị Bàn: “??”
Liên quan gì đến cậu ta?
“Nhưng chiều cao thật sự của cậu chỉ có 170cm, cũng rất cao rồi.” Thẩm Hi mặc kệ Nhị Bàn đang ngơ ngác, giọng điệu trầm ổn.
“À, thông tin cá nhân của cậu ghi cân nặng là bao nhiêu? 80kg [1]? Đây là số liệu của ba năm trước phải không.” Thẩm Hi ngẩng đầu, nhìn Nhị Bàn.
“Nhưng thực tế thì? Nhìn bộ đồng phục thiết kế riêng cỡ 4XL của cậu mà nói, chắc là cỡ hai...”
Một con số hai vừa nói ra, Nhị Bàn đã lấy tay bịt miệng Thẩm Hi.
“Đừng nói nữa, từ hôm nay tôi sẽ giảm cân!” Nhị Bàn suy sụp.
Bị Thẩm Hi đánh bại hoàn toàn.
K.O.
Nhị Bàn không hiểu vì sao cục than nóng bỏng này lại bay tới tay mình...
Nhỏ bé, bất lực, đáng thương.
Tằng Phan ngồi phía sau bị hành động của Nhị Bàn và Thẩm Hi làm cho ngây người, trong phút chốc đã quên mất hình tượng cơ bản của mình.
Cái gì mà bá đạo lạnh lùng, đều tan vỡ hết cả, chỉ có thể ngồi ngơ ngác cầm điện thoại, đau khổ mà sửa lại tam quan của bản thân.
Tất nhiên, những thành viên khác cũng như vậy.
Đều là dáng vẻ hoảng hốt tạo lại tam quan.
Cuối cùng, Vu Thần cũng tỉnh táo mà giúp bọn họ phân thắng bại.
Anh ta khổ sở chọc chọc Nhị Bàn đang ngồi trong góc với vẻ mặt “thế giới lạnh nhạt vô tình cấm làm phiền”, “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi quá đáng thương!”, 'hãy để tôi ở lại nơi lạnh lẽo này một mình đi“.
Nhỏ giọng hỏi cậu ta, “Cậu đọc tin vịt này ở đâu ra vậy?”
Nhị Bàn liếc Vu Thần với ánh mắt lên án, ⁴sao lúc nãy anh không đến giúp em, rồi lấy điện thoại ra đưa cho Vu Thần xem, nói nhỏ: “Đây này.”
Nói xong, cậu ta không thèm để ý đến Vu Thần, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ từ chối tiếp chuyện với bất cứ người sống nào.
Vu Thần cầm điện thoại của Nhị Bàn, vừa nhìn đã bị hai chữ liệt dương này đập vào mắt.
Xem ra nguồn gốc của mọi chuyện là đây.
Lướt lên trên, Vu Thần mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện là như thế nào.
Thì ra, Hân Hân là dẫn chương trình kiêm nữ bình luận viên vừa xinh đẹp lại có kỹ thuật trong giới Liên minh huyền thoại, tất nhiên là sẽ có rất nhiều fans.
Đương nhiên, phần lớn đều là trạch nam.
Hôm nay, nhìn thấy nữ thần Hân Hân tỏ tình và bị Thẩm Hi từ chối thẳng thừng, fans cùa cô ta cứ như là ăn nhầm thuốc nổ vậy, bắt đầu lên mạng nói này nói nọ.
Một bài đăng có tiêu đề là [Người con trai có gan từ chối nữ thần, rốt cuộc là bị liệt dương hay là tính cách lạnh lùng], nằm gọn gàng trên trang đầu của diễn đàn Liên Minh Huyền Thoại.
Những ai đến xem náo nhiệt không chê bai bất cứ chuyện gì đều là những người nổi tiếng trên mạng.
Vu Thần:......
Vu Thần cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Thật lòng mà nói, anh ta là quản lý của đội đã nhiều năm, từ lúc bước vào LPL cũng đã hơn mười năm.
Từng giải quyết rất nhiều tuyển thủ không chịu nổi sự cám dỗ, công khai ra vào những chỗ ăn chơi, thậm chí còn có những tin đồn làm chuyện đồi bại với người hâm mộ, những chuyện như này không lấy gì làm lạ...
Chỉ vì tuyển thủ giữ mình trong sạch quá mức mà bị nghi ngờ là tính tình lạnh lùng hay là bị liệt dương?
Chưa nghe qua, chưa thấy qua bao giờ.
Trong tiền lệ của LPL, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Cho dù là tình huống đặc biệt cũng không có.
Có độc, là kịch độc!
......
WKY thi đấu xong đã là 7 giờ tối, xui xẻo thế nào lại gặp phải giờ cao điểm.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển trong làn xe.
Đi một chút lại dừng.
Về đến căn cứ thì trời đã tối sầm.
Tằng Phan thất thần suốt dọc đường.
Hốt hoảng, hoang mang, trong đầu hiện lên tất cả những gì hôm nay nghe được.
Lúc thì là giọng của Thẩm Hi phản bác việc anh không bị liệt dương, lúc thì là cảnh tượng Thẩm Hi bảo vệ cô ở sau lưng lạnh lùng nói cút, cuối cùng dừng lại ở chỗ khi Thẩm Hi nói chân cô dài.
Cho dù Tằng Phan có giả vờ làm tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng đến mấy thì cô cũng chỉ là một cô gái ở độ tuổi hai mươi.
Chỉ có một điểm khác với những cô gái đồng trang lứa, cô rất lý trí.
Làm người thừa kế của một tập đoàn lớn, cô không thể thả lỏng một giây phút nào. Thậm chí cô phải làm tốt hơn những người thừa kế cùng tuổi là đàn ông, phải nỗ lực mới có thể nhận được sự tôn trọng.
Tằng Phan đã hiểu đạo lý này từ lâu.
Lúc mười tuổi cô đã được những người bạn của ba khen ngợi, cũng chính là những người đó, trong mắt bọn họ tràn đầy sự tiếc nuối và vui mừng khi người khác gặp khó khăn.
Cho nên cô vẫn luôn rất nỗ lực.
Nỗ lực đến nỗi không có thời gian để yêu đương.
Dựa vào năng lực của bản thân để đưa tập đoàn lên tầm cao, cô cũng cố tình lấy một chút tinh lực của bản thân dành cho sở thích, chút tình cảm thời thiếu nữ đã bị chôn vùi nay lại dấu hiệu hồi sinh.
Từ khi chung sống, đôi lúc Tằng Phan cảm thấy bản thân luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng Thẩm Hi.
À không, có thể là ảo giác...
Cô không tập trung, lúc xuống xe cũng không chú ý.
Tằng Phan chỉ cảm thấy bản thân bị bước hụt, thấy mình sắp ngã, Thẩm Hi đi đằng trước cô nhanh tay túm lấy cô, kéo lại.
Tằng Phan mang một đôi giày cao gót, cho dù bị lôi ra, cũng sẽ mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
Thẩm Hi cũng cảm thấy cô không đứng vững, muốn tiến lên đỡ cô.
Cuối cùng.
Từ trước đến nay Tằng Phan chưa từng có trạng thái như này, như con hổ đói lao vào lòng Thẩm Hi.
Vững chắc.
Nói thật thì Tằng Phan chưa bao giờ thấy qua những kiểu va chạm như thế này, cô ngơ ngác vài giây mới bừng tỉnh.
Cô vừa tỉnh táo lại, đã phát hiện tình cảnh hiện tại của mình.
Thẩm Hi chỉ mặc mỗi đồng phục của đội khoảng cách gần như vậy, Tằng Phan có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và hô hấp của người bên dưới.
Xen lẫn một chút cảm giác giữa thiếu niên và thanh niên cũng không tính là quá lớn, thậm chí có chút mảnh khảnh, lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Mơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp bên dưới lớp áo.
Lỗ tai của Tằng Phan run lên.
Nhận thức được điều gì đó, bắt đầu giãy giụa.
Thẩm Hi im lặng lùi về phía sau một bước, vẫn không buông cánh tay của cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Có đi được không?”
Tằng Phan cử động cổ chân, phát hiện không có vấn đề gì lớn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi.
Trong bóng tối, Tằng Phan không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng anh đang thở dài nhẹ nhõm.
Tằng Phan nhấc chân, bước chân còn lại xuống đất, đi thử vào bước, cảm giác hơi đau nhức một chút, lúc này mới yên tâm.
Bóng tối luốn làm cho người ta buông lỏng cảm xúc và mặt nạ.
Không làm chủ được bản thân.
Một người luôn lạnh lùng như Tằng Phan, ấy vậy mà lại mỉm cười khi nhìn Thẩm Hi.
Bởi vì hai người ngồi ở phía trong cùng của xe, nên là đi xuống cuối cùng. Lúc này, cơn đói bụng kéo đến, mọi người chạy vào căn cứ bật hết toàn bộ đèn lên.
Không kịp đề phòng, Tằng Phan liền nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh trước mặt.
Thẩm Hi đứng ngược sáng.
Ánh đèn mờ nhạt bao lấy anh tạo thành một vầng sáng ấm áp, ôn hòa nhưng vì anh lạnh nhạt mà trở nên mờ ảo, xa cách.
Bất ngờ có ánh đèn xuất hiện, Tằng Phan chỉ kịp thấy Thẩm Hi chớp mắt, che giấu đi tất cả cảm xúc phức tạp.
Trong bóng tối, cảm thấy rất nặng nề.
Thẩm Hi đứng trước mặt cô, vô tình nhìn thấy đôi tai đỏ hồng bị bóng tối che lấp của cô.
Yên tĩnh.
Hai người không ai nói gì.
Tăng Phan phá vỡ khoảng khắc ngại ngùng này, nhẹ nhàng nó, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình ổn: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Hi không nói lời nào, xoay người đi về phía cửa căn cứ, sau đó mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tằng Phan đi phía sau anh, cũng chậm rãi bước về phía căn cứ.
Chưa đi được hai bước, người trước mặt cô bỗng dưng dừng bước, xoay người lại.
Nhìn chằm chằm cô.
Không nói lời nào.
Tằng Phan cũng không hiểu mà dừng bước, Thẩm Hi dùng ánh mắt dò xét nhìn cô hơi không được tự nhiên.
“Tôi...”
Thẩm Hi do dự, như muốn nói gì đó.
Tằng Phan ghét nhất là loại người nói chuyện chỉ nói một nửa rồi lại không nói nữa, liền hỏi ngược lại: “Tôi? Tôi làm sao cơ?”
Thẩm Hi lùi một bước, nghiêm túc nhìn cô rồi nói: “Đuôi mắt của cô, vì sao lại phát sáng?”
Tằng Phan:......
Gì cơ?
Tằng Phan tưởng mình nghe nhầm.
Có thể là gió quá lớn.
“Còn nữa, hôm qua cô không rửa mặt phải không?”.
Tằng Phan:......
Có ý gì vậy?
Không rửa mặt?
Xem ra là lỗ tai cô không bị gió thổi điếc, mà là Thẩm Hi bị gió thổi làm cho choáng váng!
Cô không dám tin, Thẩm Hi lại hỏi xong rồi mới so sánh.
“Nhị Bàn thức đêm chơi game, khuôn mặt của cậu ta so với cô bây giờ cũng không khác mấy, có hơi bóng dầu.”
“Theo cách nói của đội trưởng là có thể dùng để xào rau.” Thẩm Hi chậm rãi nói.
Tằng Phan bị chọc tức muốn thăng thiên ngay tại chỗ!
Tuy rằng Thẩm Hi nhạt nhẽo nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, Tằng Phan cũng biết là cho dù anh đang hoang mang thì cũng sẽ rất nghiêm túc.
Làm ơn có ai đó đến nói cho cô rằng nên giải thích như thế nào?
Không chừng phải giải thích cho anh biết, cái gì là highlight, cái gì là bút kẻ mắt! Dù sao thì Thẩm Hi cũng là người nói YSL là Nhã Thi Lan.
À không, trai thẳng, cái loại sinh vật khó hiểu này không thể tính là con người được.
Vẫy tay bye bye. jpg
Lúc trước còn hoài nghi Thẩm Hi có thái độ đặc biệt với Tằng Phan, chỉ muốn quay về quá khứ dùng “Hàng Long Thập Bát Chưởng” [2] đánh cho bản thân tỉnh ngộ.
Tỉnh lại đi, chị gái!
Thứ đáng sợ nhất trên thế giới này chính là ba loại ảo giác, ngoại trừ bản thân tôi có thể phản kích ra, tôi còn có thể thắng, anh thích tôi cũng không phải là không có đạo lý...
Thẩm Hi tiếp tục khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm, yếu ớt của Tằng Phan.
Anh lấy một gói khăn giấy nhỏ trong túi quần ra đưa cho Tằng Phan, chậm rãi nói: “Cô, có muốn lau một chút không?”
Tằng Phan:......
Tôi rất cảm ơn ngài!
Nhưng mà, tôi, không, cần!
—————
Chú thích:
(1) 80kg ≈ 160 cân (bản raw ghi là 160斤)
(2) Hàng Long Thập Bát Chưởng (降龙十八掌): là bộ quyền pháp bộ chưởng pháp chí cương được lưu truyền giữa các đời bang chủ Cái Bang. Tên gọi của 18 chiêu thức đều lấy từ Kinh Dịch. (Nguồn: Google)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.