Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 39

Tư Văn Thổ Phỉ

08/06/2024

Edit & beta: sxdnp

~ Con thỏ đáng yêu như vậy, sao lại không ăn thịt nó được chứ ~

—————

Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ tối.

Nhưng vì hai ngành nghề khác nhau, nên bữa tiệc chúc mừng này tổ chức theo hình thức tiệc tự chọn, Tằng Vân còn chuẩn bị cả BBQ trên bãi cỏ.

Tuy không phải là kiểu sang trọng nhẹ nhàng thường thấy của nhà giàu, nhưng lại rất phù hợp để nhóm tuyển thủ trẻ này thả lỏng.

Lúc mới bắt đầu mọi người vẫn còn ngại ngùng, cho dù trước đó cũng có tiệc mừng công thì cũng chỉ là cả nhóm ngồi lại với nhau ăn một bữa xem như chúc mừng, vả lại đây cũng là lần đầu tiên được tham gia một buổi tiệc mừng công chính thức như vậy.

Nhưng khi nhóm tuyển thủ WKY xuất hiện trong bộ đồng phục đơn giản, giống như ngày thường cùng mọi người ăn đồ nướng uống rượu vậy, lúc này mọi người đều dần dần trở nên thoải mái hơn, sau đó thì tụ lại thành từng nhóm hai, ba người cùng nhau trò chuyện.

Bầu không khí liền trở nên nhộn nhịp và thoải mái.

Nếu như nói đội WKY là nhân vật chính của bữa tiệc mừng công lần này, thì Tằng Phan chính là người thắng đậm nhất.

Trong bữa tiệc này có rất nhiều người tò mò muốn biết kim chủ sau lưng đội WKY là ai, tuy rằng Tằng Phan không trực tiếp để lộ thân phận của mình, nhưng đám người trong giới kinh doanh cũng không phải là kẻ ngốc, biệt thự và trợ lý đặc biệt của nhà họ Tằng, ngay cả CEO cũng ở đây, ai là chủ thì chỉ cần nhìn là biết.

Xã giao là không thể thiếu.

Bình thường Tằng Phan rất kiềm chế và sẽ rời đi sau khi chào hỏi, nhưng lần này hơi mất kiểm soát nên uống hơi nhiều.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi việc xã giao, lúc này Tằng Phan xách váy đi đến bàn chính của đội WKY sau khi uống xong ly rượu mời.

Thẩm Hi vừa hay ngồi ngay phía đối diện với Tằng Phan.

Khuôn mặt của anh đờ đẫn, đôi mắt nặng trĩu.

Thật ra khi Tằng Phan vừa xuất hiện, anh chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

Khác với bộ đồ tây thường ngày, cũng không phải là chiếc chân váy xếp li ngắn mà hôm nay anh nhìn thấy.

Cô mặc một chiếc váy đuổi cá màu đỏ không quá trang trọng, tôn lên làn da trắng mịn màng và đường cong trên cơ thể.

Mái tóc đen dài hơi xoăn, buông lơi trên vai, thấp thoáng bờ vai thanh tú mềm mại.

Khi cô khẽ xoay người lại, những lớp váy lộng lẫy như những cánh hoa mẫu đơn mỏng manh.

Dáng vẻ này của cô.

Là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.

Và cũng rất dễ thu hút ánh nhìn của những người đàn ông đang có mặt ở đây.

......

Tằng Phan vừa ngồi xuống, Nhị Bàn mặt đỏ bừng buèng sau khi uống say đập bàn đứng dậy, nâng ly rượu vang đỏ lên: “Lão đại, tôi mời cô, nếu không có cô, chúng tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay!”

Nói rồi cậu ta nâng ly, uống cạn.

Hôm nay, khi Tằng Phan nghe thấy mấy lời kia thốt ra từ miệng của Thẩm Hi nên cứ thất thần, bây giờ xung quanh toàn là người quen nên cô cũng không cần phải kiềm chế bản thân, sảng khoái mà nâng ly rượu của mình lên, uống cạn.

Tư thế tao nhã và duyên dáng.

Nhị Bàn say khướt, nói: “Được!”

Sau đó, thả mông xuống ghế ngồi, nhăn mặt rồi chê bai: Mịa kiếp, rượu vang đỏ này khó uống thật đấy, héo úa rồi.”

Cơ Trưởng sắp bị cậu ta trêu chết rồi, “Cái miệng đáng giá 5 xu của cậu chỉ xứng uống bia thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng vẫn rót cho cậu ta một ly rượu đầy.

Nhị Bàn hơi say, cậu ta nhấc cốc bia lên lên uống một hớp, lúc này mới nhắm mắt mà bắt đầu ngửi, rồi nói: “Quào, bia phải đi cùng với thịt nướng, lét gô!”

Cậu ta hất Cơ Trưởng ra rồi vác theo thân hình mập mạp chạy về phía đồ nướng.

Cơ Trưởng giãy dụa vài cái, ai mà ngờ rằng tên mập này khi uống say lại có nhiều sức như thế, thấy anh ta đang giãy dụa thì liền mạnh tay.

Cơ Trưởng nghiến răng nghiến lợi: “Mịa nó, mỡ trên người tên mập này đúng là không lãng phí, ghìm chặt dã man!!”

Chiến thần giao tiếp Vu Thần đã chạy mất dép từ lâu, còn Nhan Phương trông rất bình tĩnh, nhưng cũng dễ nói chuyện: “Vậy thì đi thôi, đi ăn thêm chút gì đó cũng được.”

Light hùa theo: “Uống rượu hơn nửa buổi, mau đi ăn chút gì đó lấp bụng đi. Đám người này chắc chắn đang rất đố kị và ngưỡng mộ nên lúc nãy mới liều mạng mời rượu tôi.”

Các thành viên đội WKY không ai ý kiến gì.

Vừa nãy đúng là depth-water bomb phiên bản rượu vang đỏ và rượu trắng, đám người này lại chả có chút kiềm chế nào.

Âm nhạc trong bữa tiệc, đinh tai nhức óc kèm theo ánh đèn màu rực rỡ khiên bữa tiệc trên thảm cỏ này trở nên hơi hoang dã.

Cơ hồ như tất cả mọi người ở đây đều buông lỏng hết tất cả, trầm mê trong buổi đêm vui vẻ này, thậm chí còn có mỹ nữ thoải mái để lộ đường nét cơ thể trong hồ bơi, căn bản là không ai chú ý đến việc đội WKY từ khi nào mà lại tránh xa đám đông.

Ngồi trong góc nhỏ nơi ánh đèn mờ ảo, ăn uống vui chơi cũng không hề có gì ngăn cản được.

Thịt và hải sản đã được phết một lớp dầu, trên bếp lửa tạo ra âm thanh lách tách, có mùi thơm nồng nàn ập đến, khiến người ta ăn không ngừng.

Nhị Bàn nhanh chóng cầm một xiên cánh gà lên ăn, cho dù bị bỏng cũng cười haha: “Quào, ngon quá, mau đến đây đi.”

“Triển vọng.” Cơ Trưởng cười nhạo, nhưng vẫn cầm một xiên lên ăn

Tằng Phan uống được rượu là thật, nhưng hỗn hợp rượu lúc nào cũng là uống trước say sau, nồng độ còn mạnh hơn bình thường.

Lúc này, trên mặt cô không chỉ ửng đỏ, ngay cả hành động cũng chậm lại vài phần.



Chóng mặt.

Cô cũng cầm cánh gà lên, nhưng tay cầm ly rượu có hơi run.

Bọt bia giao động, thuận theo cạnh cốc mà tràn ra ngoài.

Một xiên cánh gà được đưa đến trước mặt.

Tằng Phan chậm chạp ngoảnh đầu, vừa hay nhìn thấy người ngồi bên phải.

Thẩm Hi không biết tự bao giờ đã ngồi bên cạnh cô.

Anh đang cúi đầu nhìn cô.

Ánh đèn rọi từ trên đỉnh đầu xuống, con ngươi đen nhánh xin đẹp trong bóng râm, hàng lông mi nhiễm một chút ánh đèn vàng mờ, khiến người ta không kiềm chế được mà chạm vào.

Đẹp thật.

Tằng Phan cảm thán trong lòng.

Xinh đẹp tự như bầu trời sao, ngay cả trời đất cũng quay tròn.

Thẩm Hi không động đậy, chỉ ngồi nhìn cô, ánh mắt giống như dòng suối mùa xuân

Hơi mềm lòng.

Anh nhẹ nhàng đặt xiên cánh gà trong tay mình vào tay cô, tiện thể lấy luôn cái ly rượu đang lắc lư trong tay cô.

“Cô uống say rồi.”

Giọng của anh trầm thấp, giống như còn điều gì muốn nói.

Phản ứng của Tằng Phan trở nên chậm chạp khi nhìn thấy tay mình trống không, phải mất mấy phút cô mới lắc đầu cho tỉnh táo, bình tĩnh nói: “Tôi chưa say.”

Thẩm Hi không giành với cô nữa, chỉ tùy tiện gật đầu, không nói thêm câu gì nữa.

Ly rượu bị anh để ra xa.

Tằng Phan không với tới.

Chẳng mấy chốc Tằng Phan đã quên luôn chuyện ly rượu, cúi đầu gặm cánh gà, hiếm khi cô để lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy.

Nhị Bàn nhanh chóng gặm xong cái cánh gà trong tay thì không ăn nữa, ngoảnh đầu lại rồi hét lên: “Tại sao lại đưa que cái cuối cùng cho lão đại? Thẩm Hi, tôi có còn là thiên thần nhỏ của cậu nữa không?”

“Cậu thay đổi rồi!”

Câu cuối cùng đó nói như kiểu đứt từng khúc ruột, ai oán thê lương, ai không biết sẽ tưởng rằng Thẩm Hi là kẻ bạc tình.

Thành viên của WKY không ai để ý tên hay diễn này, đồng thời bọn họ cũng uống không ít.

Tằng Phan chậm chạp dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Nhị Bàn.

Không nói gì.

Nhưng ánh mắt lại bày tỏ sự nghi hoặc.

Thẩm Hi nhíu mày, chỉ đành lấy một cái đùi thỏ nướng đưa cho Nhị Bàn rồi nói: “Lăn sang một bên.”

Nhị Bàn cúi đầu gặm một miếng, vui vẻ mà cười tít mắt.

Sau đó, cậu ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tằng Phan đang gặm cánh gà: “Ngon thật đó! Lão đại, tôi...”

Cậu ta nấc một cái, rồi nói tiếp: “Tôi còn thấy... người hâm mộ của Thẩm Hi nói cậu ấy ăn chay, ợ......”

Nói rồi, cậu ta học theo giọng của một cô gái yêu kiều: “Con thỏ đáng yêu như vậy, sao lại nỡ lòng nào ăn thịt nó.”

Tằng Phan đột nhiên dừng lại.

Sau đó, cô suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên sáp lại gần Thẩm Hi, gặm một miếng thịt đùi thỏ nướng trong tay Thẩm Hi.

Vài giây sau, cô cười nhẹ rồi nói.

“Con thỏ đáng yêu như vậy, sao lại không ăn thịt nó được chứ.”

“Ngon lắm.”

Nhị Bàn vui vẻ vỗ đùi, bày ra biểu cảm vô cùng sung sướng: “Đúng vậy!”

Nói xong, cậu ta hùng hồn gặm miếng thịt đùi thỏ rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc, tự hỏi: “Ấy? Sao đùi tôi lại không đau nhỉ?”

Sắc mặt của Cơ Trưởng đang ngồi bên cạnh thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Cmn cậu vỗ lên đùi tôi, đương nhiên là cậu không đau rồi!”

Thẩm Hi: “......”

Nhan Phương: “.........”

Nhị Bàn lắc lắc cái đầu để bản thân tỉnh táo hơn, nhưng càng lắc càng chóng mặt.

Thẩm Hi nhăn mặt, cảm thấy bản thân nghe thấy tiếng nước trong não của Nhị Bàn.

Nhị Bàn say khướt vồ tới chỗ của Cơ Trưởng nhằm bán manh, khi ngoảnh mặt lại thì thấy người ngồi bên cạnh là Thẩm Hi chứ không phải là Tằng Phan.

“Ấy? Lão đại của tôi đâu?”

Thẩm Hi lạnh nhạt lườm cậu ta một cái, Nhị Bàn liền thu lại cái câu nghi vấn đang mắc trong cổ họng lại.



Cậu ta chu môi, lắc lư cái mình, cầm theo ly rượu xông đến chỗ đám người Vu Thần.

Thẩm Hi thu hồi tầm mắt, cầm cái ly rượu trước mặt, nhẹ nhàng nếm thử.

Không biết là cố ý hay vô tình, cái ly đó chính là ly rượu của Tằng Phan.

......

Đêm đen buông xuống, ánh trăng trong trẻo cũng không thể làm sự náo nhiệt bị giảm đi.

Bữa tiệc rượu với ánh đèn phập phồng khiến người ta say sưa.

Và góc nhỏ an tĩnh này tựa như hai thế giới.

Tằng Phan tỉnh lại sau cơn say, thứ hiện ra đầu tiên là sự ấm áp của than lửa.

Tuy vẫn còn chóng mặt, nhưng ý thức của cô đã tỉnh táo được bảy tám phần.

Cô mơ hồ mà hắng nhẹ giọng, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói đó bình đạm, rõ ràng, Tằng Phan nghe thôi cũng đủ biết người này là ai.

Cô chầm chậm đứng dậy.

Liền phát hiện, không biết từ khi nào, mà nơi góc nhỏ yên tĩnh này chỉ còn hai người bọn họ

Mà lúc nãy cô lại tựa đầu vào vai của Thẩm Hi mà ngủ.

Trên người, đắp cái áo khoác của Thẩm Hi.

Bởi vì động tác của cô, cái áo khoác đắp trên người cô cứ thế tuột xuống, để lộ ra bờ vai trắng nõn và cánh tay mảnh khảnh.

Dưới ánh trăng, xinh đẹp như một viên ngọc quý

Đêm xuống hơi lạnh, có gió nhẹ thổi qua.

Đột nhiên gió thổi mạnh, khiến Tằng Phan run nhẹ.

Thẩm Hi im lặng mà khoác áo cho cô, cẩn thận che đi bờ vai bị lộ ra rồi mới nói: “Cô ngủ mất tiêu.”

Tằng Phan hơi ngơ ngác.

Cô gấp gáp nói: “Tôi ngủ có lâu không.”

Thẩm Hi lắc đầu, “Không hề, mới có mười mấy phút.”

Tằng Phan thở dài nhẹ nhõm, nhìn thấy nhóm nam thanh nữ tú vẫn đang vui vẻ náo nhiệt ở khu vực hồ bơi, nghiêng đầu hỏi Thẩm Hi: “Bọn họ đâu cả rồi?”

“Đi chơi cả rồi.”

“Thế sao anh lại không đi? Tằng Phan hỏi.

Thẩm Hi không nói gì chỉ nghoảnh mặt lại, rồi im lặng.

Anh nhìn Tằng Phan, ánh mắt ấm áp, trong veo, là vô vàn lời muốn nói ra.

—————

Tác giả: Mẹ ơi, Thẩm Hi rất biết cách thả thính nha, yêu rồi!!

Chuẩn bị đến cảnh tỏ tình mà mọi người chờ đợi rồi đây ~

Bài viết gần đây ngọt ngào đến mức tôi muốn lưu lại bản thảo á.

————

Mời mọi người theo dõi tác phẩm xuyên sách hề hước!!

《Xuyên thành nữ phụ chuyên tìm đường chết đá đại lão thì tôi cũng không cứu nổi》 《穿成踹了大佬的作死女配我也救不了你啊》

Diệp Duyên xuyên vào sách rồi.

Xuyên vào một bộ truyện hào môn thế gia, nam chính là đại lão bị bỏ rơi, thảm hại, vì để rước mỹ nhân lạnh lùng về nhà mà nằm gai nếm mật, chờ ngày quật khởi.

Thê lương, bất lực lại khổ cực.

Cô là vợ cũ không có nhan sắc, tham giàu bỏ nghèo.

Là câi kiểu mà sẽ bị vả mặt, lại bị bỏ rơi, lưu lạc đầu đường xó chợ rồi bị nổ xác nơi hoang dã.

Càng đáng thương hơn là, khi cô xuyên đến, vừa hay bắt gặp cảnh nữ phụ đang đá nam chính, mang theo giấy tờ đất cùng tình nhân rời đi...

Nhìn thấy xe lăn của đại lão bị lật đổ, yếu đuối mà ngã lăn ra đất.

Chân của Diệp Duyên mềm nhũn, cũng quỳ xuống theo.

Nhanh chóng đỡ đại lão dậy rồi đi bê gạch nuôi gia đình thôi.

Cô... chỉ mong được toàn thây.

QAQ.

1. Đại lão phúc hắc, độc mồm ngồi xe lăn × người đẹp chân chó

2. Nữ chính xấu tính, sau khi xuyên vào trong sách thì đi vác gạch kiếm tiền nuôi gia đình, chém gió thành kiến trúc sư công trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook