Chương 3
Trương Nhược Dư
02/05/2023
Nhưng, bánh tôi quăng mà người ta không nhận, cậu ta nghiêm túc nhìn đồng hồ:
"Chị à, tôi thu nợ đúng hạn."
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Mặc, kéo chăn phủ kín người, "Yên tâm. Cậu ngủ dưới sàn, tôi ngủ trên giường, qua 12 giờ là cậu đi được rồi."
Ba mẹ tôi luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, 12 giờ đêm là chắc chắn đã ngủ say.
Cho nên, lúc Thẩm Mặc đi cũng sẽ không có ai phát hiện.
Mới vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã truyền đến: "Tiểu Thẩm, con ngủ chưa? Dì đưa đồ ngủ cho con."
Lòng tôi giật thót, vội vàng giả giọng mơ hồ đáp lại, "Mẹ, bọn con ngủ hết......"
Ai ngờ mẹ tôi căn bản không bị lừa, không chút khách khí cắt ngang: "Mở cửa, tưởng mẹ con bị ngu à, mới đi vào phòng có hai phút thôi."
"......"
Bất lực, tôi chỉ có thể bảo Thẩm Mặc đi mở cửa.
Nhìn thấy Thẩm Mặc, mẹ tôi lập tức đổi mặt thoăn thoắt, cười tít cả mắt nói:
"Tiểu Thẩm, mặc áo ngủ ngủ cho thoải mái, mau đi thay đi, quần áo của con lát nữa dì sẽ giặt giúp."
...... Đây là mẹ ruột tôi sao?
Đây là mẹ ruột Thẩm Mặc mới đúng.
Đưa áo ngủ xong, mẹ tôi mỹ mãn rời đi, lúc sắp đi còn không quên nói một câu, "Lát nữa dì sẽ tới lấy quần áo nhé."
......
Trong phòng.
Tôi và Thẩm Mặc đang cầm áo ngủ nhìn nhau lặng thinh.
Xem ra, mẹ tôi đã hạ quyết tâm muốn giữ Thẩm Mặc qua đêm ở đây.
Tôi yên lặng thở dài, nản lòng thoái chí phất tay, "Được rồi, thay đi."
Lúc nói câu này tôi cực kỳ ngay thẳng, không nghĩ nhiều, nhưng Thẩm Mặc lại nhướng mày, "Ở đây sao? Chị sẽ không nhìn lén đấy chứ."
Tôi...... Là loại người háo sắc à?
Thế nhưng, lời này tôi không hỏi ra miệng, vì chột dạ.
Đúng, tôi là.
Nín thinh hai giây, tôi thản nhiên mở camera điện thoại ra, nhắm thẳng vào Thẩm Mặc, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn lén."
Tôi không nhìn lén, nhưng ngày mai tôi có thể quang minh chính đại xem video.
Thẩm Mặc trầm mặc hồi lâu, ngón tay chậm rãi đặt lên cái cúc áo sơ mi đầu tiên.
Hai mắt tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại, lặng lẽ mím môi.
Tên nhóc này sẽ không cởi thật đấy chứ?
Ngay lúc tôi cho rằng Thẩm Mặc chỉ làm màu, động tác cậu ta không ngừng, ngón tay linh hoạt cởi hết cúc này đến cúc khác.
Dưới áo sơ mi, dáng người cơ bắp dần dần hiện ra.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, trong lòng tôi gào lên, mẹ nó.
Em trai nhỏ cũng có cơ bụng à?
Chuyện này không khoa học.
Xấu hổ không dám nhìn tiếp, đành cất mắt đi, cảm giác căng thẳng vô cớ vây lấy tôi:
"Cậu... Dám cởi thật à!"
Thẩm Mặc làm như không nghe thấy, cởi áo trên ra, không chút hoang mang nằm lên giường, càng không khách sáo kéo chăn của tôi đắp lên, "Chị ngại đấy à?"
Tôi nghiêng đầu, mặt đỏ ửng nhưng vẫn cứng mỏ: "Tôi sợ tôi nhìn nhiều cậu sẽ thẹn thùng."
Nói xong, tôi vội đổi đề tài, chất vấn nói: "Áo ngủ mẹ tôi đưa sao cậu không mặc? Chơi lưu manh à!"
Thẩm Mặc liếc tôi một cái đầy ẩn ý: "Tự chị sờ đi."
Mặt tôi đỏ lên, "Hả? Không tốt lắm......"
Thẩm Mặc mặt đầy bình tĩnh nhìn tôi: "Tôi nói áo ngủ."
...... Tôi cầm áo ngủ lên sờ sờ, ẩm.
Mẹ tôi đúng là hao tổn tâm huyết quá rồi.
Trầm mặc một hồi, tôi chọn tránh né cái đề tài này:
"Đêm nay cậu ngủ dưới sàn."
Ai ngờ, cậu ta nhẹ nhàng cự tuyệt: "Tôi muốn ngủ trên giường."
Được một tấc lại muốn tiến một thước!
Nhưng mà, giằng co một lát, tôi vẫn thỏa hiệp.
Phẫn uất liếc xéo cậu ta một cái, tôi nhấc chăn gối chuẩn bị xuống giường.
Không vì gì cả, là giường quá nhỏ thôi, nhiệt độ trên người người này quá cao, vừa rồi ngón tay vô tình lướt qua đầu vai cậu ta, thật sự rất nóng.
Tôi là tuyển thủ chỉ được cái miệng mà không có tí kinh nghiệm thực tế nào, thật sự khá ngại.
Nhưng khi tôi mới ôm chăn gối lên, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Lúc này tôi mới nhớ tới, mẹ tôi có nói chốc nữa sẽ đến lấy quần áo thì phải!
"Tiểu Thẩm, dì tới lấy quần áo."
Quả nhiên, ngay giây sau giọng mẹ tôi đã xuất hiện ngoài cửa phòng.
Không kịp suy nghĩ, tôi gấp gáp nhấc chăn lên, chui tót vào dưới ánh mắt của Thẩm Mặc.
Cố nén xấu hổ, tôi nằm trong ngực Thẩm Mặc, hô lớn với người ngoài cửa:
"Mẹ, bọn con ngủ rồi!"
Tôi và Thẩm Mặc cùng nằm trong một cái chăn, không gian nhỏ hẹp, khó tránh động chạm tay chân, người tên này nóng như lửa đốt vậy.
Mặt tôi đỏ bừng, tay lại vừa vặn đặt trên cơ bụng cậu ta, đầu óc giật giật, vuốt ve mất cái, cảm nhận chút cảm giác.
Chậc, cảm giác này... Chắc là có thể dùng lám ván giặt ấy nhỉ?
Không kịp cảm nhận sâu hơn, cửa phòng bất chợt mở ra.
Mẹ tôi ngó vào thăm dò rồi lập tức lui ra ngoài:
"Ấy, sao bỗng nhiên mẹ buồn ngủ quá, quần áo để sau vậy, không biết sao mắt cũng díu cả lại rồi......"
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Tôi nhanh chóng lật chăn ra ngồi bật dậy.
Vừa định mắng mấy câu, lại thấy Thẩm Mặc đưa tay lên 'suỵt' một tiếng, đồng thời chỉ chỉ cánh cửa.
Tôi bực bội quay đầu nhìn, chỉ thấy có một bóng người phản chiếu trên cửa kính mờ, lén lén lút lút.
Bỗng nhiên, một luồng hơi nóng phả vào tai, "Chị à, mẹ chúng ta đang nghe lén đấy."
...... Đây chuyện mẹ ruột có thể làm ra à?
Tôi âm thầm than vãn, sau đó đẩy Thẩm Mặc ra, hạ giọng thương lượng hỏi: "Không ấy, cậu kêu hai tiếng đi?"
Thẩm Mặc im lặng rất lâu.
Ngay lúc tôi tưởng cậu ta sẽ từ chối, thì cậu ta bỗng mở miệng, vẻ mặt thành khẩn mà nghiêm túc: "Được, phải thêm tiền."
Tôi hào phóng giơ năm ngón tay lên, khua khua trước mắt cậu ta.
Thẩm Mặc hơi nhướng mày, có vẻ khá hài lòng, thấp giọng hỏi: "5000?"
Tôi suýt nữa thì tăng xông, rõ ràng tôi khua tay biểu thị 50, sao cậu ta chớp mắt đã hiểu thành x100......
"Chị à, tôi thu nợ đúng hạn."
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Mặc, kéo chăn phủ kín người, "Yên tâm. Cậu ngủ dưới sàn, tôi ngủ trên giường, qua 12 giờ là cậu đi được rồi."
Ba mẹ tôi luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, 12 giờ đêm là chắc chắn đã ngủ say.
Cho nên, lúc Thẩm Mặc đi cũng sẽ không có ai phát hiện.
Mới vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã truyền đến: "Tiểu Thẩm, con ngủ chưa? Dì đưa đồ ngủ cho con."
Lòng tôi giật thót, vội vàng giả giọng mơ hồ đáp lại, "Mẹ, bọn con ngủ hết......"
Ai ngờ mẹ tôi căn bản không bị lừa, không chút khách khí cắt ngang: "Mở cửa, tưởng mẹ con bị ngu à, mới đi vào phòng có hai phút thôi."
"......"
Bất lực, tôi chỉ có thể bảo Thẩm Mặc đi mở cửa.
Nhìn thấy Thẩm Mặc, mẹ tôi lập tức đổi mặt thoăn thoắt, cười tít cả mắt nói:
"Tiểu Thẩm, mặc áo ngủ ngủ cho thoải mái, mau đi thay đi, quần áo của con lát nữa dì sẽ giặt giúp."
...... Đây là mẹ ruột tôi sao?
Đây là mẹ ruột Thẩm Mặc mới đúng.
Đưa áo ngủ xong, mẹ tôi mỹ mãn rời đi, lúc sắp đi còn không quên nói một câu, "Lát nữa dì sẽ tới lấy quần áo nhé."
......
Trong phòng.
Tôi và Thẩm Mặc đang cầm áo ngủ nhìn nhau lặng thinh.
Xem ra, mẹ tôi đã hạ quyết tâm muốn giữ Thẩm Mặc qua đêm ở đây.
Tôi yên lặng thở dài, nản lòng thoái chí phất tay, "Được rồi, thay đi."
Lúc nói câu này tôi cực kỳ ngay thẳng, không nghĩ nhiều, nhưng Thẩm Mặc lại nhướng mày, "Ở đây sao? Chị sẽ không nhìn lén đấy chứ."
Tôi...... Là loại người háo sắc à?
Thế nhưng, lời này tôi không hỏi ra miệng, vì chột dạ.
Đúng, tôi là.
Nín thinh hai giây, tôi thản nhiên mở camera điện thoại ra, nhắm thẳng vào Thẩm Mặc, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn lén."
Tôi không nhìn lén, nhưng ngày mai tôi có thể quang minh chính đại xem video.
Thẩm Mặc trầm mặc hồi lâu, ngón tay chậm rãi đặt lên cái cúc áo sơ mi đầu tiên.
Hai mắt tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại, lặng lẽ mím môi.
Tên nhóc này sẽ không cởi thật đấy chứ?
Ngay lúc tôi cho rằng Thẩm Mặc chỉ làm màu, động tác cậu ta không ngừng, ngón tay linh hoạt cởi hết cúc này đến cúc khác.
Dưới áo sơ mi, dáng người cơ bắp dần dần hiện ra.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, trong lòng tôi gào lên, mẹ nó.
Em trai nhỏ cũng có cơ bụng à?
Chuyện này không khoa học.
Xấu hổ không dám nhìn tiếp, đành cất mắt đi, cảm giác căng thẳng vô cớ vây lấy tôi:
"Cậu... Dám cởi thật à!"
Thẩm Mặc làm như không nghe thấy, cởi áo trên ra, không chút hoang mang nằm lên giường, càng không khách sáo kéo chăn của tôi đắp lên, "Chị ngại đấy à?"
Tôi nghiêng đầu, mặt đỏ ửng nhưng vẫn cứng mỏ: "Tôi sợ tôi nhìn nhiều cậu sẽ thẹn thùng."
Nói xong, tôi vội đổi đề tài, chất vấn nói: "Áo ngủ mẹ tôi đưa sao cậu không mặc? Chơi lưu manh à!"
Thẩm Mặc liếc tôi một cái đầy ẩn ý: "Tự chị sờ đi."
Mặt tôi đỏ lên, "Hả? Không tốt lắm......"
Thẩm Mặc mặt đầy bình tĩnh nhìn tôi: "Tôi nói áo ngủ."
...... Tôi cầm áo ngủ lên sờ sờ, ẩm.
Mẹ tôi đúng là hao tổn tâm huyết quá rồi.
Trầm mặc một hồi, tôi chọn tránh né cái đề tài này:
"Đêm nay cậu ngủ dưới sàn."
Ai ngờ, cậu ta nhẹ nhàng cự tuyệt: "Tôi muốn ngủ trên giường."
Được một tấc lại muốn tiến một thước!
Nhưng mà, giằng co một lát, tôi vẫn thỏa hiệp.
Phẫn uất liếc xéo cậu ta một cái, tôi nhấc chăn gối chuẩn bị xuống giường.
Không vì gì cả, là giường quá nhỏ thôi, nhiệt độ trên người người này quá cao, vừa rồi ngón tay vô tình lướt qua đầu vai cậu ta, thật sự rất nóng.
Tôi là tuyển thủ chỉ được cái miệng mà không có tí kinh nghiệm thực tế nào, thật sự khá ngại.
Nhưng khi tôi mới ôm chăn gối lên, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Lúc này tôi mới nhớ tới, mẹ tôi có nói chốc nữa sẽ đến lấy quần áo thì phải!
"Tiểu Thẩm, dì tới lấy quần áo."
Quả nhiên, ngay giây sau giọng mẹ tôi đã xuất hiện ngoài cửa phòng.
Không kịp suy nghĩ, tôi gấp gáp nhấc chăn lên, chui tót vào dưới ánh mắt của Thẩm Mặc.
Cố nén xấu hổ, tôi nằm trong ngực Thẩm Mặc, hô lớn với người ngoài cửa:
"Mẹ, bọn con ngủ rồi!"
Tôi và Thẩm Mặc cùng nằm trong một cái chăn, không gian nhỏ hẹp, khó tránh động chạm tay chân, người tên này nóng như lửa đốt vậy.
Mặt tôi đỏ bừng, tay lại vừa vặn đặt trên cơ bụng cậu ta, đầu óc giật giật, vuốt ve mất cái, cảm nhận chút cảm giác.
Chậc, cảm giác này... Chắc là có thể dùng lám ván giặt ấy nhỉ?
Không kịp cảm nhận sâu hơn, cửa phòng bất chợt mở ra.
Mẹ tôi ngó vào thăm dò rồi lập tức lui ra ngoài:
"Ấy, sao bỗng nhiên mẹ buồn ngủ quá, quần áo để sau vậy, không biết sao mắt cũng díu cả lại rồi......"
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Tôi nhanh chóng lật chăn ra ngồi bật dậy.
Vừa định mắng mấy câu, lại thấy Thẩm Mặc đưa tay lên 'suỵt' một tiếng, đồng thời chỉ chỉ cánh cửa.
Tôi bực bội quay đầu nhìn, chỉ thấy có một bóng người phản chiếu trên cửa kính mờ, lén lén lút lút.
Bỗng nhiên, một luồng hơi nóng phả vào tai, "Chị à, mẹ chúng ta đang nghe lén đấy."
...... Đây chuyện mẹ ruột có thể làm ra à?
Tôi âm thầm than vãn, sau đó đẩy Thẩm Mặc ra, hạ giọng thương lượng hỏi: "Không ấy, cậu kêu hai tiếng đi?"
Thẩm Mặc im lặng rất lâu.
Ngay lúc tôi tưởng cậu ta sẽ từ chối, thì cậu ta bỗng mở miệng, vẻ mặt thành khẩn mà nghiêm túc: "Được, phải thêm tiền."
Tôi hào phóng giơ năm ngón tay lên, khua khua trước mắt cậu ta.
Thẩm Mặc hơi nhướng mày, có vẻ khá hài lòng, thấp giọng hỏi: "5000?"
Tôi suýt nữa thì tăng xông, rõ ràng tôi khua tay biểu thị 50, sao cậu ta chớp mắt đã hiểu thành x100......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.