Chương 30: Give Me A Password To Log Into Your Heart!
Anh Chen
09/11/2024
Buổi tối cuối tháng mười bầu trời khá trong lành, từng cơn gió se se thổi qua từng cành cây ngọn cỏ, những chiếc lá đung đưa dịu dàng theo từng nhịp gió. Đây đúng là một thời tiết lí tưởng để đi dạo chơi. Nhưng đáng tiếc là ngày mai còn có bài kiểm tra, dễ gì mà đi đây.
"Quang hợp ở thực vật là quá trình sử dụng năng lượng ánh sáng mặt trời đã được diệp lục hấp thụ để tổng hợp cacbonhidrat và giải phóng oxi từ khí cacbonic và nước"
"Phương trình tổng quát của quang hợp: 6CO2 + 12H20 --->C6H1206 + 602 + 6H20"
Trong lúc tôi đang vừa đọc vừa cố ghi nhớ bài vào đầu thì tiếng báo cuộc gọi video quen thuộc từ Message đến khiến cho tôi dừng lại việc mình đang làm, đánh mắt về chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh, người gọi không ai khác chính là Lê Bảo. Bởi vì giao diện trò chuyện trên message của tôi chỉ có cậu ấy thôi.
"Làm gì đó?"
Cậu ấy cũng đang ngồi ở bàn học, mái tóc hơi ướt đó vừa mới tắm gội xong, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước lăn dài.
Tôi thấy vậy bèn trêu: "Tớ đang nghiên cứu về khái niệm và vai trò của quang hợp ở thực vật, để ngày mai kiểm tra cho yên tâm nè."
Đầu dây bên kia Lê Bảo đơ ra khoảng mấy chục giây, ánh mắt hiện rõ ràng một dấu chấm hỏi to đùng, rồi sau ấy cậu nói câu rất vô tri.
"Ơ? Mai kiểm tra môn hoá mà."
"Cái gì? Cậu nhìn nhầm sang thời khoá biểu hôm thứ bảy à? Mai mới thứ sáu thôi, thứ sáu không có môn hoá đâu."
"That a? De to xem lai nao."
Nói rồi cậu ấy đặt điện thoại xuống bàn, rồi gõ bàn phím lành cà lạch cạch. Tôi vừa đọc bài vừa nhếch môi cười khẽ khi thấy Lê Bảo vẫn đang ngơ ngác bên đầu dây bên kia. Chắc hẳn cậu ấy đang vò đầu bứt tai, không hiểu sao lại như vậy. Một lúc sau cậu ấy mới thốt lên: "Ơ đúng nhầm thật. Toi rồi, tớ còn chưa học." (2
Tôi nghe cậu nói vậy chỉ bất lực cười khổ, nhìn lên màn hình điện thoại, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi thấy sự hoảng hốt vô tư của Bảo. Đúng thật là, tuối nhỏ mà đã hay nhìn nhầm, may còn nhận ra sớm á, nếu không mai cậu ta toi luôn rồi.
Đang mải nghĩ ngợi lung tung thì giọng của Lê Bảo từ đầu dây bên kia vang lên, trong từng câu nói ra đều mang vẻ nũng nịu: "Dương ơi, hôm nay tớ không muốn học, hay ngày mai Dương gánh tớ nhé? Hai chúng ta là đôi bạn cùng tiến sát cánh bên nhau mà. Dương không nỡ để tớ thụt lùi đâu đúng không?" (2
Cậu ấy mím môi, giọng nói ngọt ngào hơn hẳn, đôi mắt dưới màn hình ánh lên vẻ nũng nịu khiến tôi không thể nhịn cười.
"Được được được, mai tớ gánh, cứ yên tâm ngủ ngon mơ đẹp nha. Không làm Bảo thất vọng đâu."
Cậu ấy cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh vui sướng: "Thank you so much!"
"Hì hì" Tôi dơ dấu OK trước camera điện thoại rồi cười khì.
Dễ thương như này, ai mà nỡ từ chối đây.
Giữa tháng mười, Hà Nội đắm mình trong vẻ đẹp nhẹ nhàng và bình yên của mùa thu. Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, những đám mây trắng lững lờ trôi như đang dạo bước cùng làn gió mát dịu. Ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng, len lỏi qua từng tán cây, đổ bóng trên sân trường lát gạch đỏ. Lá vàng bắt đầu rơi nhẹ, cuốn theo gió tạo nên những vòng xoáy nhỏ trên mặt đất. Khí trời mát mẻ, dễ chịu như một cái ôm nhẹ từ thiên nhiên, khiến mọi người cảm thấy thư thái.
Sân trường vào giờ ra chơi luôn náo nhiệt với tiếng nói cười của các học sinh. Một vài nhóm bạn tụ tập dưới bóng cây, vừa ăn quà vặt vừa tranh luận về đề thi vừa qua. Những cô cậu học sinh khác thì dạo quanh sân trường, hít thở bầu không khí trong lành và mát mẻ của mùa thu. Tiếng chim hót líu lo trên cành, hòa cùng tiếng trò chuyện tạo nên một khung cảnh vừa yên bình, vừa sôi động. (2)
Trong lớp học, tôi ngồi yên lặng tại bàn, ánh mắt dán chặt vào tập đề cương, đôi tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy. Tôi chăm chú xem lại bài tập, môi hơi mím lại, cố gắng tìm lại những điểm bản thân đã sai của bài thi vừa qua. Tiếng ồn ào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến tôi, tất cả sự tập trung khi này đều đặt vào mấy tờ giấy trước mặt.
Đúng lúc ấy, tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc giờ ra chơi vang lên. Từng tốp học sinh bắt đầu trở về lớp, tiếng cười nói nhỏ đi, dần nhường chỗ cho sự nghiêm túc trước giờ học. Lê Bảo lặng lẽ bước vào lớp, cậu ấy vào lúc nào tôi cũng không để ý nữa, khi nhận ra thì tôi đã thấy cậu ngồi xuống bên cạnh rồi.
"Cậu đi đâu thế?"
Dù cho bản thân tôi có dán mắt vào mấy tờ đề như thế nào nhưng tôi vẫn nhận ra sự vắng mặt của Bảo trong giờ ra chơi, trống đánh một cái là cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài luôn, bây giờ mới quay lại.
Lê Bảo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, nhìn ra phía cửa sổ rồi đáp, giọng trầm bình thường: "Tớ có chút việc riêng thôi, không quan trọng lắm."
Tôi gật đầu, không hỏi thêm. Bản thân cảm nhận được rằng Bảo không muốn nói rõ về việc riêng của mình, và tôi cũng không muốn ép buộc cậu. Dù vậy, một chút tò mò vẫn lẩn quất trong tâm trí khi cậu ấy ngồi im lặng bên cạnh, đôi mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng thời gian này, Kì thi giữa kì một đã kết thúc và trùng hợp nữa là cuộc thi vẽ tranh chủ đề Vườn Trường cũng đã đi đến hồi kết, các bạn học tham gia cuộc thi này đều đã đem tranh của mình đi nộp rồi, đầu tuần sau sẽ công bố kết quả.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hồi hộp đến khó tả.
Vào buổi chào cờ đầu tuần tới, khi ánh nắng ban mai của một ngày thu nhẹ nhàng trải dài khắp sân trường, hai đứa chúng tôi cùng nhau đi đến trường như thường lệ. Khi đến gần khu vực sân khấu của trường, khán đài hiện ra lung linh với những bông hoa rực rỡ, những băng rôn màu sắc tươi sáng được treo khéo léo. Khắp nơi, không khí dường như nhộn nhịp hơn mọi khi.
Tôi hướng mắt nhìn về phía khán đài, ánh mắt vô tình dừng lại ở một bức tranh được treo ở trung tâm sân khấu.
Bức tranh được vẽ trên khổ A3 nhưng toát lên vẻ đẹp đầy nghệ thuật, mà đang đứng hơi xa nên không thể nhìn rõ chi tiết. Bản thân cố bước chậm lại, ánh mắt chăm chú dõi theo, thật muốn lại gần hơn để chiêm ngưỡng tác phẩm ấy.
Bức tranh đó đã thu hút tôi.
Ngay khi đang định tiến tới, thì Lê Bảo bất ngờ vươn tay ra và nhẹ nhàng che mắt tôi lại. Hành động ấy khiến tôi hơi giật mình, cảm giác như bị đánh úp, nhưng bàn tay ấm áp và cử chỉ quen thuộc khiến tôi lập tức nhận ra là
Bảo. Chưa kịp phản ứng gì liền bị kéo về phía lớp học. (D)
"Cậu làm gì vậy?" Tôi cố gắng đẩy tay cậu ra, cảm thấy có chút không vui khi bị ngăn cản như vậy. Tại sao Bảo lại cản không cho tôi xem bức tranh kia. Có gì muốn giấu sao? Hay là bức tranh đó là cậu ấy vẽ.
Ánh mắt tôi lóe lên sự thắc mắc nghiêng đầu nhìn cậu ấy hỏi: "Bảo, cậu tham gia cuộc thi vẽ tranh này đúng không?"
Tôi có hỏi như nào nhưng Lê Bảo vẫn kiên quyết không mở miệng chỉ một đường lôi tôi đi, tôi để ý thấy phía mang tai cậu ấy có chút phiếm hồng. •
Thấy cậu ấy như vậy tôi càng tò mò hơn, cậu vẽ đẹp sao lại phải giấu không cho tôi xem? đáng ghét!
Tiết chào cờ đầu tuần diễn ra sớm hơn mọi lần, đúng là phải đến gần nhìn kĩ mới thấy được toàn bộ khán đài. CLB
Mỹ thuật đã trang trí nơi đây cực kỳ công phu. Những chậu hoa tươi, băng rôn và bảng biểu đều được bố trí tỉ mỉ, vừa mang tính trang trọng lại vừa đậm chất nghệ thuật. Chính giữa khán đài là năm bức tranh được che phủ bởi.
tấm vải đỏ, khiến tất cả ánh mắt tò mò đều đổ dồn về đó. Những thành viên của CLB mỹ thuật canh giữ cẩn thận, không cho ai đến gần trước khi công bố kết quả, càng làm tăng thêm sự hồi hộp.
Các tiết mục văn nghệ lần lượt diễn ra, với những bài hát về tuổi học trò vang lên trong nắng sớm. Học sinh ngồi bên dưới vừa cổ vũ vừa liếc nhìn về phía khán đài, chờ đợi khoảnh khắc những bức tranh kia sẽ được tiết lộ.
Sau những hoạt động sôi nối, cuối cùng, giây phút công bố kết quả cuộc thi vẽ tranh cũng đến.
Giọng của Chủ tịch CLB mỹ thuật vang lên đều đều.
"Xin cảm ơn các bạn đã nhiệt tình tham gia cuộc thi do CLB Mỹ Thuật tổ chức, nhận được sự quan tâm của các bạn chúng mình rất vui. Lần tổ chức hoạt động này giúp cho chúng ta càng thêm niềm đam mê với nghệ thuật.
cũng như có thể lưu giữ từng kỉ niệm thời học sinh bằng từng nét vẽ, tô điểm cho nó bằng những màu sắc tươi sáng"
"Sau đây chúng mình xin công bố Giải Nhất của cuộc thi vẽ tranh chủ đề 'Vườn Trường' lần này..." Nói đến đây bạn ấy ngừng lại một chút như thể để làm tăng thêm hồi hộp, cả trường vì thế cũng ngừng theo.
"Chúc mừng bạn Nguyễn Hoàng Lê Bảo lớp 11A3 đã xuất sắc giành giải nhất cuộc thi lần này."
Tôi tròn mắt nhìn qua phía Lê Bảo đang đứng dậy từ hàng ghế của mình để tiến lên khán đài. Trong đầu là một mớ cảm xúc hỗn độn, từ sự bất ngờ đến thắc mắc không nguôi.
"Cậu ấy tham gia từ khi nào vậy? Sao chẳng thấy cậu ấy nói với mình gì cả?" Tôi tự hỏi.
Từ trước đến nay, tôi biết Lê Bảo thích vẽ, nhưng bản thân chưa bao giờ nghĩ cậu ấy sẽ nghiêm túc tham gia một cuộc thi như thế này. Nhớ lại những lần trò chuyện trước đó, có cảm giác Lê Bảo thường coi những cuộc thi kiếu này là vớ vẫn và chẳng đáng để tâm. Vậy mà bây giờ, cậu ấy không chỉ tham gia mà còn giành giải Nhất.
Tôi nhìn Lê Bảo đứng trên sân khấu, nhận giải thưởng với vẻ mặt điềm tĩnh, dù có giận vì không thấy cậu ấy hó hé gì nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh sự tự hào. Khi quay về chỗ ngồi, ánh mắt cậu khẽ liếc qua tôi như muốn nói một điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Sau khi buổi lễ kết thúc, học sinh và thầy cô đều tản ra khắp sân trường, nhưng một đám đông lớn đã tụ lại trước khu vực trưng bày tranh, đặc biệt là trước bức tranh đạt giải nhất. Những lời cảm thán vang lên không ngớt.
"Đẹp thật, đúng là xứng đáng giải nhất."
"Bố cục bức tranh này hài hòa quá, chi tiết tinh tế mà màu sắc lại rất đẹp."
"Đúng là so với bức này thì mấy bức khác chẳng là cái đinh gì."
"Chính xác."
"Ủa người vẽ là Nguyễn Hoàng Lê Bảo lớp 11A3 thật à?"
"Thật nha má, cậu ta vẽ đẹp mà mỗi tội là không tham gia CLB Mỹ Thuật. Nghe nói là Phó chủ tịch CLB đó đến tận lớp mời, cậu ta còn chê."
"Thế á? Chảnh vậy, phải tao là tao gật vội."
Tôi cũng muốn xem tranh Lê Bảo vẽ nhưng vì đông người chen lấn quá nên không được.
Tôi khẽ nhăn mặt, đôi mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Lê Bảo đứng cạnh, nhìn tôi bật cười nhẹ, rồi vỗ vai an ủi.
"Đừng lo, mấy bức tranh này sẽ được trưng bày đến hết ngày hôm nay. Chờ đến giờ ra chơi tiết hai ít người hơn rồi xuống xem kỹ cũng chưa muộn."
Ánh mắt tôi nhìn Bảo đầy bất mãn, nhưng rồi cũng gật đầu vì cũng có lý. Tuy nhiên, sự tò mò vẫn khiến tôi không muốn đợi thêm, liền quay sang cậu ấy đề nghị: "Cậu có chụp lại bức tranh trên điện thoại không? Cho tớ xem trước đi. Tớ không chờ được."
Lê Bảo lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc:
"Không được, phải đợi đến ra chơi đã. Cho xem luôn còn gì hay."
Không còn cách nào khác, tôi đành chấp nhận.
Tiết hai ra chơi, cả hai đứa cùng quay lại khu vực trưng bày tranh. Khi số người đã thưa thớt hơn, tôi tiến gần tới bức tranh đạt giải nhất.
Đúng như nhiều bạn khen, bức tranh ấy nổi bật với bố cục hài hòa, màu sắc tươi sáng nhưng không kém phần tinh tế. Cảnh vật trong tranh là một góc sân trường đầy thơ mộng, với hàng cây xanh mát trải dài hai bên, những chiếc lá vàng rơi rụng khắp nơi, mang đậm dấu ấn của mùa thu. Phía xa xa, những học sinh mặc đồng phục trắng đứng nói chuyện, cười đùa, tạo nên không khí yên bình và ấm áp. (1
Màu sắc của bức tranh được phối một cách tỉ mỉ, những gam màu xanh, vàng, cam và nâu hòa quyện vào nhau, tạo nên cảm giác gần gũi nhưng cũng rất thơ mộng. Đặc biệt, ánh sáng trong tranh rất sống động, với ánh nắng ban mai len lỏi qua từng tán cây, chiếu rọi xuống sân trường, làm bừng lên sự sống động và tươi trẻ của khung cảnh.
Trong khi mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi về kỹ thuật và sự tinh tế của bức tranh, tôi lại bị thu hút bởi một chi tiết khác. Ở góc phải của bức tranh, có một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh, được viết cẩn thận nhưng khá kín đáo:
"Sunshine, you can give me a password to log into your heart?"
Dòng chữ ấy tuy nhỏ, nhưng khi nhìn kỹ lại rất dễ nhận ra. Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ, rồi ngước lên nhìn
Lê Bảo, trong lòng không khỏi tự hỏi: "Liệu đây có phải là một thông điệp ẩn giấu nào đó mà Bảo muốn gửi đến không?"
Lê Bảo đứng cạnh, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Tôi chỉ về phía dòng chữ được viết khá kín đáo ấy hỏi cậu: "Gì đây? Ý nghĩ của nó là gì thế?"
"Dương nhìn ra nó sao? Tớ viết kín đáo lắm rồi đó." Cậu ấy nói với một giọng khá bất ngờ.
Tôi cố lại gần nhìn kĩ hơn: "Ừ, cậu viết câu này để cho ai à?"
Vì chỉ mải nhìn đến ý nghĩa dòng chữ dưới bức tranh nên tôi không để ý thấy sự lúng túng của Lê Bảo.
Cậu ấy xoa xoa mũi quay mặt ra hướng khác như để điều chỉnh lại cảm xúc cũng như là chú ý cố phớt lờ câu hỏi của tôi. Cậu ho khẽ rồi đưa tay kéo tôi về lớp.
"Thôi thôi, đi về lớp."
"Ế! Còn 10 phút nữa mà, cậu vội cái gì?"
"Đi về lớp"
Giới thiệu Tập sau:
"Dương về tìm hiểu xem ý nghĩa của nó là gì rồi ngày hôm sau cho tớ câu trả lời nhé!"
"Tớ có rồi nha, đây cho cậu!"
-
"Password is 128/e980"
"Quang hợp ở thực vật là quá trình sử dụng năng lượng ánh sáng mặt trời đã được diệp lục hấp thụ để tổng hợp cacbonhidrat và giải phóng oxi từ khí cacbonic và nước"
"Phương trình tổng quát của quang hợp: 6CO2 + 12H20 --->C6H1206 + 602 + 6H20"
Trong lúc tôi đang vừa đọc vừa cố ghi nhớ bài vào đầu thì tiếng báo cuộc gọi video quen thuộc từ Message đến khiến cho tôi dừng lại việc mình đang làm, đánh mắt về chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh, người gọi không ai khác chính là Lê Bảo. Bởi vì giao diện trò chuyện trên message của tôi chỉ có cậu ấy thôi.
"Làm gì đó?"
Cậu ấy cũng đang ngồi ở bàn học, mái tóc hơi ướt đó vừa mới tắm gội xong, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước lăn dài.
Tôi thấy vậy bèn trêu: "Tớ đang nghiên cứu về khái niệm và vai trò của quang hợp ở thực vật, để ngày mai kiểm tra cho yên tâm nè."
Đầu dây bên kia Lê Bảo đơ ra khoảng mấy chục giây, ánh mắt hiện rõ ràng một dấu chấm hỏi to đùng, rồi sau ấy cậu nói câu rất vô tri.
"Ơ? Mai kiểm tra môn hoá mà."
"Cái gì? Cậu nhìn nhầm sang thời khoá biểu hôm thứ bảy à? Mai mới thứ sáu thôi, thứ sáu không có môn hoá đâu."
"That a? De to xem lai nao."
Nói rồi cậu ấy đặt điện thoại xuống bàn, rồi gõ bàn phím lành cà lạch cạch. Tôi vừa đọc bài vừa nhếch môi cười khẽ khi thấy Lê Bảo vẫn đang ngơ ngác bên đầu dây bên kia. Chắc hẳn cậu ấy đang vò đầu bứt tai, không hiểu sao lại như vậy. Một lúc sau cậu ấy mới thốt lên: "Ơ đúng nhầm thật. Toi rồi, tớ còn chưa học." (2
Tôi nghe cậu nói vậy chỉ bất lực cười khổ, nhìn lên màn hình điện thoại, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi thấy sự hoảng hốt vô tư của Bảo. Đúng thật là, tuối nhỏ mà đã hay nhìn nhầm, may còn nhận ra sớm á, nếu không mai cậu ta toi luôn rồi.
Đang mải nghĩ ngợi lung tung thì giọng của Lê Bảo từ đầu dây bên kia vang lên, trong từng câu nói ra đều mang vẻ nũng nịu: "Dương ơi, hôm nay tớ không muốn học, hay ngày mai Dương gánh tớ nhé? Hai chúng ta là đôi bạn cùng tiến sát cánh bên nhau mà. Dương không nỡ để tớ thụt lùi đâu đúng không?" (2
Cậu ấy mím môi, giọng nói ngọt ngào hơn hẳn, đôi mắt dưới màn hình ánh lên vẻ nũng nịu khiến tôi không thể nhịn cười.
"Được được được, mai tớ gánh, cứ yên tâm ngủ ngon mơ đẹp nha. Không làm Bảo thất vọng đâu."
Cậu ấy cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh vui sướng: "Thank you so much!"
"Hì hì" Tôi dơ dấu OK trước camera điện thoại rồi cười khì.
Dễ thương như này, ai mà nỡ từ chối đây.
Giữa tháng mười, Hà Nội đắm mình trong vẻ đẹp nhẹ nhàng và bình yên của mùa thu. Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, những đám mây trắng lững lờ trôi như đang dạo bước cùng làn gió mát dịu. Ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng, len lỏi qua từng tán cây, đổ bóng trên sân trường lát gạch đỏ. Lá vàng bắt đầu rơi nhẹ, cuốn theo gió tạo nên những vòng xoáy nhỏ trên mặt đất. Khí trời mát mẻ, dễ chịu như một cái ôm nhẹ từ thiên nhiên, khiến mọi người cảm thấy thư thái.
Sân trường vào giờ ra chơi luôn náo nhiệt với tiếng nói cười của các học sinh. Một vài nhóm bạn tụ tập dưới bóng cây, vừa ăn quà vặt vừa tranh luận về đề thi vừa qua. Những cô cậu học sinh khác thì dạo quanh sân trường, hít thở bầu không khí trong lành và mát mẻ của mùa thu. Tiếng chim hót líu lo trên cành, hòa cùng tiếng trò chuyện tạo nên một khung cảnh vừa yên bình, vừa sôi động. (2)
Trong lớp học, tôi ngồi yên lặng tại bàn, ánh mắt dán chặt vào tập đề cương, đôi tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy. Tôi chăm chú xem lại bài tập, môi hơi mím lại, cố gắng tìm lại những điểm bản thân đã sai của bài thi vừa qua. Tiếng ồn ào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến tôi, tất cả sự tập trung khi này đều đặt vào mấy tờ giấy trước mặt.
Đúng lúc ấy, tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc giờ ra chơi vang lên. Từng tốp học sinh bắt đầu trở về lớp, tiếng cười nói nhỏ đi, dần nhường chỗ cho sự nghiêm túc trước giờ học. Lê Bảo lặng lẽ bước vào lớp, cậu ấy vào lúc nào tôi cũng không để ý nữa, khi nhận ra thì tôi đã thấy cậu ngồi xuống bên cạnh rồi.
"Cậu đi đâu thế?"
Dù cho bản thân tôi có dán mắt vào mấy tờ đề như thế nào nhưng tôi vẫn nhận ra sự vắng mặt của Bảo trong giờ ra chơi, trống đánh một cái là cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài luôn, bây giờ mới quay lại.
Lê Bảo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, nhìn ra phía cửa sổ rồi đáp, giọng trầm bình thường: "Tớ có chút việc riêng thôi, không quan trọng lắm."
Tôi gật đầu, không hỏi thêm. Bản thân cảm nhận được rằng Bảo không muốn nói rõ về việc riêng của mình, và tôi cũng không muốn ép buộc cậu. Dù vậy, một chút tò mò vẫn lẩn quất trong tâm trí khi cậu ấy ngồi im lặng bên cạnh, đôi mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng thời gian này, Kì thi giữa kì một đã kết thúc và trùng hợp nữa là cuộc thi vẽ tranh chủ đề Vườn Trường cũng đã đi đến hồi kết, các bạn học tham gia cuộc thi này đều đã đem tranh của mình đi nộp rồi, đầu tuần sau sẽ công bố kết quả.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hồi hộp đến khó tả.
Vào buổi chào cờ đầu tuần tới, khi ánh nắng ban mai của một ngày thu nhẹ nhàng trải dài khắp sân trường, hai đứa chúng tôi cùng nhau đi đến trường như thường lệ. Khi đến gần khu vực sân khấu của trường, khán đài hiện ra lung linh với những bông hoa rực rỡ, những băng rôn màu sắc tươi sáng được treo khéo léo. Khắp nơi, không khí dường như nhộn nhịp hơn mọi khi.
Tôi hướng mắt nhìn về phía khán đài, ánh mắt vô tình dừng lại ở một bức tranh được treo ở trung tâm sân khấu.
Bức tranh được vẽ trên khổ A3 nhưng toát lên vẻ đẹp đầy nghệ thuật, mà đang đứng hơi xa nên không thể nhìn rõ chi tiết. Bản thân cố bước chậm lại, ánh mắt chăm chú dõi theo, thật muốn lại gần hơn để chiêm ngưỡng tác phẩm ấy.
Bức tranh đó đã thu hút tôi.
Ngay khi đang định tiến tới, thì Lê Bảo bất ngờ vươn tay ra và nhẹ nhàng che mắt tôi lại. Hành động ấy khiến tôi hơi giật mình, cảm giác như bị đánh úp, nhưng bàn tay ấm áp và cử chỉ quen thuộc khiến tôi lập tức nhận ra là
Bảo. Chưa kịp phản ứng gì liền bị kéo về phía lớp học. (D)
"Cậu làm gì vậy?" Tôi cố gắng đẩy tay cậu ra, cảm thấy có chút không vui khi bị ngăn cản như vậy. Tại sao Bảo lại cản không cho tôi xem bức tranh kia. Có gì muốn giấu sao? Hay là bức tranh đó là cậu ấy vẽ.
Ánh mắt tôi lóe lên sự thắc mắc nghiêng đầu nhìn cậu ấy hỏi: "Bảo, cậu tham gia cuộc thi vẽ tranh này đúng không?"
Tôi có hỏi như nào nhưng Lê Bảo vẫn kiên quyết không mở miệng chỉ một đường lôi tôi đi, tôi để ý thấy phía mang tai cậu ấy có chút phiếm hồng. •
Thấy cậu ấy như vậy tôi càng tò mò hơn, cậu vẽ đẹp sao lại phải giấu không cho tôi xem? đáng ghét!
Tiết chào cờ đầu tuần diễn ra sớm hơn mọi lần, đúng là phải đến gần nhìn kĩ mới thấy được toàn bộ khán đài. CLB
Mỹ thuật đã trang trí nơi đây cực kỳ công phu. Những chậu hoa tươi, băng rôn và bảng biểu đều được bố trí tỉ mỉ, vừa mang tính trang trọng lại vừa đậm chất nghệ thuật. Chính giữa khán đài là năm bức tranh được che phủ bởi.
tấm vải đỏ, khiến tất cả ánh mắt tò mò đều đổ dồn về đó. Những thành viên của CLB mỹ thuật canh giữ cẩn thận, không cho ai đến gần trước khi công bố kết quả, càng làm tăng thêm sự hồi hộp.
Các tiết mục văn nghệ lần lượt diễn ra, với những bài hát về tuổi học trò vang lên trong nắng sớm. Học sinh ngồi bên dưới vừa cổ vũ vừa liếc nhìn về phía khán đài, chờ đợi khoảnh khắc những bức tranh kia sẽ được tiết lộ.
Sau những hoạt động sôi nối, cuối cùng, giây phút công bố kết quả cuộc thi vẽ tranh cũng đến.
Giọng của Chủ tịch CLB mỹ thuật vang lên đều đều.
"Xin cảm ơn các bạn đã nhiệt tình tham gia cuộc thi do CLB Mỹ Thuật tổ chức, nhận được sự quan tâm của các bạn chúng mình rất vui. Lần tổ chức hoạt động này giúp cho chúng ta càng thêm niềm đam mê với nghệ thuật.
cũng như có thể lưu giữ từng kỉ niệm thời học sinh bằng từng nét vẽ, tô điểm cho nó bằng những màu sắc tươi sáng"
"Sau đây chúng mình xin công bố Giải Nhất của cuộc thi vẽ tranh chủ đề 'Vườn Trường' lần này..." Nói đến đây bạn ấy ngừng lại một chút như thể để làm tăng thêm hồi hộp, cả trường vì thế cũng ngừng theo.
"Chúc mừng bạn Nguyễn Hoàng Lê Bảo lớp 11A3 đã xuất sắc giành giải nhất cuộc thi lần này."
Tôi tròn mắt nhìn qua phía Lê Bảo đang đứng dậy từ hàng ghế của mình để tiến lên khán đài. Trong đầu là một mớ cảm xúc hỗn độn, từ sự bất ngờ đến thắc mắc không nguôi.
"Cậu ấy tham gia từ khi nào vậy? Sao chẳng thấy cậu ấy nói với mình gì cả?" Tôi tự hỏi.
Từ trước đến nay, tôi biết Lê Bảo thích vẽ, nhưng bản thân chưa bao giờ nghĩ cậu ấy sẽ nghiêm túc tham gia một cuộc thi như thế này. Nhớ lại những lần trò chuyện trước đó, có cảm giác Lê Bảo thường coi những cuộc thi kiếu này là vớ vẫn và chẳng đáng để tâm. Vậy mà bây giờ, cậu ấy không chỉ tham gia mà còn giành giải Nhất.
Tôi nhìn Lê Bảo đứng trên sân khấu, nhận giải thưởng với vẻ mặt điềm tĩnh, dù có giận vì không thấy cậu ấy hó hé gì nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh sự tự hào. Khi quay về chỗ ngồi, ánh mắt cậu khẽ liếc qua tôi như muốn nói một điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Sau khi buổi lễ kết thúc, học sinh và thầy cô đều tản ra khắp sân trường, nhưng một đám đông lớn đã tụ lại trước khu vực trưng bày tranh, đặc biệt là trước bức tranh đạt giải nhất. Những lời cảm thán vang lên không ngớt.
"Đẹp thật, đúng là xứng đáng giải nhất."
"Bố cục bức tranh này hài hòa quá, chi tiết tinh tế mà màu sắc lại rất đẹp."
"Đúng là so với bức này thì mấy bức khác chẳng là cái đinh gì."
"Chính xác."
"Ủa người vẽ là Nguyễn Hoàng Lê Bảo lớp 11A3 thật à?"
"Thật nha má, cậu ta vẽ đẹp mà mỗi tội là không tham gia CLB Mỹ Thuật. Nghe nói là Phó chủ tịch CLB đó đến tận lớp mời, cậu ta còn chê."
"Thế á? Chảnh vậy, phải tao là tao gật vội."
Tôi cũng muốn xem tranh Lê Bảo vẽ nhưng vì đông người chen lấn quá nên không được.
Tôi khẽ nhăn mặt, đôi mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Lê Bảo đứng cạnh, nhìn tôi bật cười nhẹ, rồi vỗ vai an ủi.
"Đừng lo, mấy bức tranh này sẽ được trưng bày đến hết ngày hôm nay. Chờ đến giờ ra chơi tiết hai ít người hơn rồi xuống xem kỹ cũng chưa muộn."
Ánh mắt tôi nhìn Bảo đầy bất mãn, nhưng rồi cũng gật đầu vì cũng có lý. Tuy nhiên, sự tò mò vẫn khiến tôi không muốn đợi thêm, liền quay sang cậu ấy đề nghị: "Cậu có chụp lại bức tranh trên điện thoại không? Cho tớ xem trước đi. Tớ không chờ được."
Lê Bảo lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc:
"Không được, phải đợi đến ra chơi đã. Cho xem luôn còn gì hay."
Không còn cách nào khác, tôi đành chấp nhận.
Tiết hai ra chơi, cả hai đứa cùng quay lại khu vực trưng bày tranh. Khi số người đã thưa thớt hơn, tôi tiến gần tới bức tranh đạt giải nhất.
Đúng như nhiều bạn khen, bức tranh ấy nổi bật với bố cục hài hòa, màu sắc tươi sáng nhưng không kém phần tinh tế. Cảnh vật trong tranh là một góc sân trường đầy thơ mộng, với hàng cây xanh mát trải dài hai bên, những chiếc lá vàng rơi rụng khắp nơi, mang đậm dấu ấn của mùa thu. Phía xa xa, những học sinh mặc đồng phục trắng đứng nói chuyện, cười đùa, tạo nên không khí yên bình và ấm áp. (1
Màu sắc của bức tranh được phối một cách tỉ mỉ, những gam màu xanh, vàng, cam và nâu hòa quyện vào nhau, tạo nên cảm giác gần gũi nhưng cũng rất thơ mộng. Đặc biệt, ánh sáng trong tranh rất sống động, với ánh nắng ban mai len lỏi qua từng tán cây, chiếu rọi xuống sân trường, làm bừng lên sự sống động và tươi trẻ của khung cảnh.
Trong khi mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi về kỹ thuật và sự tinh tế của bức tranh, tôi lại bị thu hút bởi một chi tiết khác. Ở góc phải của bức tranh, có một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh, được viết cẩn thận nhưng khá kín đáo:
"Sunshine, you can give me a password to log into your heart?"
Dòng chữ ấy tuy nhỏ, nhưng khi nhìn kỹ lại rất dễ nhận ra. Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ, rồi ngước lên nhìn
Lê Bảo, trong lòng không khỏi tự hỏi: "Liệu đây có phải là một thông điệp ẩn giấu nào đó mà Bảo muốn gửi đến không?"
Lê Bảo đứng cạnh, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Tôi chỉ về phía dòng chữ được viết khá kín đáo ấy hỏi cậu: "Gì đây? Ý nghĩ của nó là gì thế?"
"Dương nhìn ra nó sao? Tớ viết kín đáo lắm rồi đó." Cậu ấy nói với một giọng khá bất ngờ.
Tôi cố lại gần nhìn kĩ hơn: "Ừ, cậu viết câu này để cho ai à?"
Vì chỉ mải nhìn đến ý nghĩa dòng chữ dưới bức tranh nên tôi không để ý thấy sự lúng túng của Lê Bảo.
Cậu ấy xoa xoa mũi quay mặt ra hướng khác như để điều chỉnh lại cảm xúc cũng như là chú ý cố phớt lờ câu hỏi của tôi. Cậu ho khẽ rồi đưa tay kéo tôi về lớp.
"Thôi thôi, đi về lớp."
"Ế! Còn 10 phút nữa mà, cậu vội cái gì?"
"Đi về lớp"
Giới thiệu Tập sau:
"Dương về tìm hiểu xem ý nghĩa của nó là gì rồi ngày hôm sau cho tớ câu trả lời nhé!"
"Tớ có rồi nha, đây cho cậu!"
-
"Password is 128/e980"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.